Tuyết Rơi Mùa Hạ
37: Uyển Như Si Mê


Quán cà phê Phố Xưa
Khả Ái, Tuấn Kiệt, Thanh Ngân đang ngồi nói chuyện, đột nhiên thấy Minh Hoàng đi qua liền gọi.
- Minh Hoàng.
Anh nghe có người gọi mình thì quay lại nhìn, thấy là đám Tuấn Kiệt nên anh cũng vui vẻ chào lại, sau đó định đi tiếp.
Nhưng họ đâu có định để anh đi, Tuấn Kiệt chạy nhanh ra kéo anh vào quán luôn.
Minh Hoàng ngồi trước 6 con mắt đang săm soi, anh khó hiểu lên tiếng.
- Có chuyện gì thế?
Thanh Ngân nhanh miệng lên tiếng trước.
- Thật ra cũng không phải bọn mình nhiều chuyện đâu, chỉ là thật sự rất tò mò, giữa Hạ Linh và Huyền Anh đã xảy ra chuyện gì.

Cậu chắc biết một chút gì đó đúng chứ?
Thanh Ngân nói xong thì Khả Ái cùng Tuấn Kiệt cùng hùa theo gật đầu, hóng hớt Minh Hoàng trả lời.
Nhưng anh lại chẳng nói gì ngoài mấy từ hết sức ngắn gọn.
- Tôi không biết gì cả.
Ôi trời có lạnh lùng quá không vậy, không hổ danh tại sao Minh Hoàng đẹp trai nhưng từ lúc quen biết tới nay chỉ thân duy nhất với Hạ Linh, sự thật là vì anh quá phũ.
Ngay cả bạn bè học chung 3 năm vẫn xưng hô như không quen biết.
Cả ba người kia thở dài một hơi, biết rằng sẽ chẳng moi được thêm bất cứ thông tin gì.
Minh Hoàng thấy họ như thế liền biết không còn chuyện gì, chào tạm biệt rồi rời đi.
Ba con người kia cũng không giữ anh ở lại, nếu không phải hôm đó ở bệnh viện Khả Ái để quên đồ, đòi quay lại lấy thì họ cũng không vô tình nghe được cuộc đối thoại kia.
Một tin tức chấn động khiến mọi người đều ngơ ngác, hơn hết lại rất tò mò.
Càng bí ẩn càng kích thích sự tìm tòi, đặc biệt đối với một đứa nhiều chuyện như Khả Ái và Thanh Ngân, còn Tuấn Kiệt cũng chỉ là bị hai người kia lôi vào góp vui.
Có điều đến giờ vẫn không biết thêm được gì.
...
Trời đã sẩm tối, Minh Hoàng rời khỏi quán cà phê lại tiếp tục đến siêu thị mini gần nhà.
Không biết trùng hợp thế nào mà lại gặp Uyển Như.
Vẫn như mấy lần trước đó, Uyển Như vừa thấy anh là liền vui vẻ đi theo.
Thái độ của Minh Hoàng đối với Uyển Như cũng đã bớt lạnh nhạt hơn kể từ lần đi siêu thị trước đó.
Uyển Như rất tinh ý liền nhận ra thái độ của anh đối với mình đã thay đổi tích cực.

Chị ta thầm nghĩ mình đã thành công gây sự chú ý, nghĩ thầm có lẽ anh cũng đã thích mình.

Cả hai sau khi rời khỏi siêu thị thì đi ngang qua một ngõ nhỏ.
Đột nhiên Uyển Như thấy thứ gì đó liền kéo tay Minh Hoàng.
Minh Hoàng không thích đụng chạm liền không vui gỡ ra, Uyển Như cũng không nghĩ nhiều đành buông tay, sau đó nói nhỏ.
- Cậu có thấy phía trước con ngõ nhỏ đó không?
Minh Hoàng nhíu mày nhìn theo hướng Uyển Như chỉ, đối diện bên kia quả thật có một cái ngõ nhỏ, nhưng nó thì có ý nghĩa gì.
Uyển Như nhìn gương mặt không hiểu lắm của Minh Hoàng liền không giải thích mà trực tiếp dẫn anh qua đó.
Trước mặt anh xuất hiện một cụ già đã lớn tuổi, gánh hàng rong bán bánh.
Uyển Như vừa thấy cụ bà liền thân thiết chào hỏi.
- Bà ơi, hôm nay lại có bánh gì vậy ạ?
Bà cụ dường như không nghe rõ, chỉ đến khi quay qua thấy 2 người bà mới nở nụ cười hiền hậu đáp.
- Lại là cháu à, cô bé xinh đẹp.
Uyển Như được bà khen liền vui vẻ vô cùng, nở nụ cười tươi đáp.
- Dạ là cháu, không chỉ có cháu mà còn dẫn thêm cả bạn đến ủng hộ bà nữa.
Bà cụ theo hướng chỉ của Uyển Như nhìn đến Minh Hoàng, bà tấm tắc khen ngợi.
- Là một cậu bé đẹp trai.
Minh Hoàng nghe nhắc đến mình, cũng kính trọng cúi chào.
- Cháu chào bà.
Bà cụ có vẻ không nghe thấy, chỉ nhìn khẩu miệng của anh, sau đó mỉm cười.

Tiếp đến bà ở gánh bánh ra, sau đó nói.
- Hôm nay hai đứa muốn ăn gì?
Uyển Như nhanh chóng đáp lời.
- Mỗi loại hai cái ạ.
Vừa nói Uyển Như vừa chỉ vào mâm bánh mỗi thứ 2 cái.

Bà cụ hiểu ý liền làm theo.
Rất nhanh đã làm xong bánh cho hai người, Uyển Như kéo ghế bên cạnh bà để sẵn cho khách, sau đó lên tiếng.
- Cậu ngồi đi, bánh này phải ăn tại chỗ mới ngon.
Minh Hoàng cũng đồng ý ngồi xuống, nhận lấy bánh từ Uyển Như, sau đó chậm rãi thử miếng bánh đầu tiên, ừ rất có mùi vị tuổi thơ.
Minh Hoàng vô tình quay qua thấy Uyển Như vô cùng vui vẻ, vừa ăn vừa trò chuyện cùng bà cụ.
Không biết bà cụ có nghe thấy những gì Uyển Như nói không, nhưng bà vãn cười rất vui vẻ, Uyển Như cũng như thế.

Bỗng chốc anh nhìn cô gái trước mắt hoàn toàn không còn đáng ghét, có chút giống với cô gái lúc đó.
Uyển Như lúc này quay qua đột nhiên thấy Minh Hoàng nhìn mình đến thẫn thờ liền có hơi ngạc nhiên, sau đó là đắc ý.

Muốn lên tiếng trêu chọc anh một chút thì đột nhiên có tiếng động khiến cả 3 giật mình.
Cả anh và Uyển Như nhìn đến chỗ phát ra tiếng động.
Hai người đàn ông nhìn có vẻ bặm trợn, hung dữ, vừa đến đã bắt đầu to tiếng.
- Bà già kia, tôi đã nói bà không được bán ở đây nữa mà, sao giờ này lại xuất hiện ở đây.
Bà cụ run rẩy lên tiếng cầu xin.
- Xin lỗi cậu, tôi...tôi dọn liền.
Tên kia vẫn không bỏ qua, hùng hổ hất văng mâm bánh trên sạp, lớn tiếng quát.
- Muộn rồi, giờ tao đạp đổ, để xem còn dám đến bán nữa không?
Nói xong hắn cùng đồng bọn đập hết gánh bánh tới mấy chiếc ghế đã cũ để dành cho khách đến ngồi.
Bà cụ khốn khổ van nài cầu xin nhưng bọn chúng vẫn không nương tay.
Uyển Như cùng Minh Hoàng chịu hết nổi liền tiến ra ngăn cản.
Uyển Như chanh chua lên giọng.
- Các người mau dừng tay lại.
Minh Hoàng bên này cũng đỡ bà cụ dậy an ủi, sau đó đi đến chỗ Uyển Như nhìn 2 tên kia bằng ánh mắt lạnh lùng.
Hai tên đó đột nhiên nghe có tiếng người ngăn cản, lúc nhìn lại thì thấy một chàng trai và một cô gái, nhìn ăn một trẻ trung, bọn chúng tỏ ra coi thường nói.
- Tao không ngừng thì bọn mày làm được gì, lũ ranh con, đừng có xía vào chuyện của người khác.
Nói xong chúng thách thức nhìn cả hai, Uyển Như tức giận vô cùng, lên tiếng phản bác.
- Các người đừng quá đáng, không tôi báo cảnh sát bây giờ.
Vừa nói Uyển Như vừa thách thức lấy điện thoại ra gọi.
Nghe lời nói kia của Uyển Như cùng hành động, một tên trong đó tức giận vô cùng, hắn ta đang cần trong tay một khúc gỗ, không suy nghĩ gì liền tiếng về phía Uyển Như đập xuống.
Uyển Như thấy vậy sợ hãi đến rớt cả điện thoại, hét lên một tiếng.
Khúc gỗ kia giáng xuống nghe cái bốp, rất đáng sợ.
Uyển Như nhắm tịt mắt sợ hãi, nhưng 1 giây, 2 giây, 3 giây sau đó lại không cảm nhận đau đớn gì.
Lúc này mở mắt ra liền thấy trước mặt là Minh Hoàng, anh đỡ cho Uyển Như một gậy đó.
Tên kia vẫn không có ý định dừng lại, định đánh tiếp, nhưng thật may mắn, lúc này có hai anh dân phố chạy đến.
Hai tên kia thấy có người tới liền bỏ chạy.


Uyển Như vẫn chưa hết sợ hãi, nhưng lại nhìn đến gương mặt Minh Hoàng nhăn nhó vì đau thì vội vàng lo lắng.
- Cậu...cậu không sao chứ?
Minh Hoàng nhăn nhó một hồi, sau đó mới lên tiếng.
- Không sao, tôi muốn về nhà.
Uyển Như vội quay lại thấy mấy anh dân phố đã giúp cụ bà, nên cũng chào rồi đi theo Minh Hoàng.
Suốt dọc đường Uyển Như ríu ra ríu rít, vừa xin lỗi vừa lo lắng rồi vừa cám ơn.
- Cậu không sao thật chứ?
- Xin lỗi đều tại tôi hết.
- Cám ơn cậu đã cứu tôi.
Nhưng Minh Hoàng chủ đáp lại ậm ừ cho qua, anh bước nhanh chân trở về nhà.
Đến nhà anh, Uyển Như cũng không thể mặt dày theo vào đành luyến tiếc rời.

Nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào không thôi.
Uyển Như cứ thơ thẩn đi mà đến nhà Hạ Linh lúc nào không hay.
Hạ Linh vừa ra khỏi nhà liền thấy bà chị họ cứ kì lạ vừa đi vừa ngẩn ngơ cười thì vô cùng hiếu kì.

Cô lên tiếng gọi chị ta.
- Uyển Như, chị làm gì mà vừa đi vừa cười thế?
Uyển Như nghe tiếng gọi mình liền quay lại, thấy người gọi là Hạ Linh, chị ta vui vẻ đí đến nói.
- Chị họ của em hôm nay có chuyện vô cùng vui vẻ.
Hạ Linh biết là vui rồi nhưng có cần ngáo ngơ đến thế không, bỗng cảm giác hiếu kì ban đầu liền biến mất, Hạ Linh im lặng không nói gì.
Uyển Như thấy cô không làm đúng như lẽ thường liền không vui nói.
- Em không hỏi chị có chuyện gì vui à.
Hạ Linh nhìn chị ta, thở dài một hơi lên tiếng.
- Được rồi.

Thế chị có chuyện vui gì vậy?
Uyển Như hài lòng lên tiếng.
- Nể tình là em họ, chị đây sẽ kể cho em nghe.
Hạ Linh xuất hiện một ngàn dấu chấm hỏi??? Ủa làm như cô muốn nghe lắm không bằng.

Nhưng cô đây rộng lượng không chấp những người có bệnh.
Thấy Hạ Linh không phản bác gì, Uyển Như bắt đầu nói.
- Chị đây sắp có tình yêu rồi.


Trời ơi người gì đây mà vừa đẹp trai, lạnh lùng lại còn ngầu nữa chứ.

Em biết không, vừa nãy cậu ấy vừa làm anh hùng cứu mỹ nhân, đỡ cho chị một gậy đấy.
Rồi rồi, Hạ Linh vô cùng thông cảm cho chị họ, người ta nói đâu ai bình thường khi yêu.

Bà này thường ngày cũng đâu có bình thường, nay yêu vào nữa thì độ khùng gấp đôi.
Thấy Hạ Linh chẳng có tí phản ứng nào là ngưỡng mộ mình, Uyển Như không vui khiêu khích.
- Em có muốn biết chàng trai đó là ai không?
Hạ Linh lạnh nhạt đáp theo ý chị ta.
- Rồi là ai thế? (Sao lại kém may mắn mà dính vào bà chị này vậy.)
Tất nhiên là đoạn trong ngoặc cô sẽ không nói ra rồi.
Uyển Như hài lòng đáp.
- Chính là anh chàng bạn học của em chứ ai?
Bỗng Hạ Linh có chút giật mình, bạn học, người mà Uyển Như nói tới không lẽ là Minh Hoàng.
- Chị nói bạn học của em, là ai thế?
Uyển Như sảng khoái đáp.
- Thì Minh Hoàng chứ ai.
Bùng một phát, không ngờ lại là Minh Hoàng, mà từ lúc nào anh đã thân thiết với Uyển Như đến vậy, còn đỡ cho chị ta một gậy.

Hay là bà chị này lại nói quá lên đấy.
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Hạ Linh làm cho Uyển Như không vui, xác nhận lại một lần nữa.
- Bỏ ngay cái ánh mắt nghi ngờ đó đi, chị đây không có nói phét đâu.

Thật sự là Minh Hoàng đã cứu chị, trời ơi lúc đó cậu ấy vừa ngầu vừa đẹp trai.
Nói xong bà chị còn cười như con ngố hồi tưởng đến lúc đó, hạnh phúc đến nỗi sắp thổi ra bong bóng màu hồng.
Bỗng lúc này Hạ Linh để ý tới một chi tiết, cô có chút lo lắng vội hỏi.
- Chị nói cậu ấy đỡ cho chị một gậy, vậy cậu ấy không sao đấy chứ?
Lúc này Uyển Như mới ngừng vui vẻ, mặt hơn méo đi lên tiếng.
- Ừ không biết cậu ấy có sao không, nhưng có vẻ rất đau, thôi chị phải quay về chuẩn bị đồ mai qua thăm cậu ấy đây.
Nói xong Uyển Như vội vàng đi về chung cư của mình, cách đây không quá xa.
Hạ Linh nhìn chị ta với dáng vẻ kia đúng là hết nói nổi.

Cô cảm thấy lo lắng vô cùng, thế là nghĩ một hồi liền quyết định đi đến nhà Minh Hoàng xem sao..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương