Tuyết Rơi Đầy Núi (Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn)
-
Chương 16: Nếu em rời đi
Từ đằng xa, tiếng chim hải âu vọng lại. Tại bến cảng này, anh yêu em.
— Neruda < hai mươi bài thơ tình và bài hát thất tình >
–
Cuối tuần, Trần Tri Ngộ giúp Trình Uyển dọn nhà – cô ấy tìm một chỗ gần chỗ anh ở. Dạo này cô ấy hay bị một người tìm đến nhà quấy rầy, vì không muốn gây chuyện nên chuyển tới một nơi khác.
“Cần gì phải mang theo mấy cái này?” Trần Tri Ngộ mang từng món đồ trong thùng ra, đưa cho trình Uyển
Trình Uyển cười một tiếng, “Không biết – nhiều khi chỉ muốn cho mình một chút ảo giác của tình yêu?”
“Cậu cần món đồ chơi này? ”
“Cậu không thể nói lý lẽ với phụ nữ.” Trình Uyển tiếp nhận một khung hình từ Trần Tri Ngộ, dừng lại một chút, “Đây là hình chụp tốt nghiệp thạc sĩ của cậu. Sao lại ở chỗ của tớ?”
“… ” Trần Tri Ngộ có chút bất đắc dĩ, “cậu nói nhìn trúng cô nữ sinh tóc vàng mắt xanh đứng phía sau tớ kìa, liền đem tấm hình đi cất.”
Trình Uyển cong ngón tay búng lên khuôn mặt lãnh đạm của Trần tri Ngộ trong hình một cái, “… Cậu khi đó còn thật trẻ. Chớp mắt một cái đến Lâm Hàm cũng sắp kết hôn rồi.”
“Hiện tại cũng không tính là già. ”
“Cậu nên khiêm nhường một chút, không nghe nói gừng càng già càng cay à?” Trình Uyển liếc anh một cái, cười cười, “Có thể tán dóc về chuyện hồi đó rồi sao? ”
Trần Tri Ngộ lục lọi trong túi quần lấy ra bao thuốc lá, rút ra một điếu, nhìn thấy Trình Uyển vươn tay liền đưa cô một điếu. Tự mình lấy thêm một cây nữa.
Hai người ngồi trên thùng đồ đạc, tạm thời yên lặng thút thuốc.
Trần Tri Ngộ có đôi khi cảm thấy rất thần kỳ — anh em vào sinh ra tử của người khác là đàn ông, duy chỉ có anh là một người phụ nữ.
Anh đi du học Mỹ mấy năm. Người luôn chán ghét học tiếng Anh là Trình Uyển đã phải cắn răng nhờ vả thi cử để đi theo trông coi anh. Anh không nhớ rõ có bao nhiêu lần Trình Uyển đã mang mình say như chết kéo về nhà trọ. Giống như lần trước anh mang cô lại bồn rửa mặt cho cô tỉnh rượu – cô đối phó với anh ác hơn một tí. Mùa đông khắc nghiệt, một thùng nước lạnh trực tiếp giội lên người anh, nhìn anh run lẩy bẩy mở mắt ra, liền trực tiếp chửi mắng anh một trận.
Kỳ thực lúc đó chính cô ấy cũng đang đau khổ – chia tay với người con gái mình yêu, yêu đương với một người đàn ông xa lạ, đến mức nói chuyện cưới hỏi.
“Khi đó thật sợ cậu chết,” Trình Uyển chậm rãi phun ra luồn khói, “Luôn cảm thấy nếu cậu chết, tớ sẽ không chịu nổi, cho nên liều mạng trông coi cậu, kỳ thực chính là tự trông cho mình ”
Trần Tri Ngộ nhìn cô ấy, “Bây giờ là không phải tới lược tớ trông coi cậu? ”
Trình Uyển cười cười.
“Rượu mạnh cũng khó để say, người ta cũng đã có con gái. Cậu có nghĩ buông xuống? ”
“Nói không chừng cô ấy sẽ ly hôn?”
Trần Tri Ngộ liếc mắt khinh bỉ.
Trình Uyển cười ha ha một tiếng, quay đầu nhìn anh. Đôi mắt của cô đã mất đi sự bất cần, bây giờ chỉ còn có sự thẫn thờ, “… Thật khó khăn.”
“Cảm thấy khó là bởi vì cậu đang trải qua. ”
“Không nói về tớ, nói về cậu đi! –” Trình Uyển không cho rằng anh nói đúng, đem nửa điếu thuốc chưa hút hết ném vào ống đựng bút bên cạnh. Ngẩng đầu nhìn anh giống như một trong đám học sinh nhiều chuyện, “Thầy Trần, sao tớ cảm thấy gần đây cậu dường như thay đổi? ”
***
Thứ tư, Trần Tri Ngộ lật đật chạy tới phòng học, so với bình thường muộn hơn mười phút.
Laptop đã mở sẵn cho anh, ly nước nóng lẻ loi trên bục giảng tỏa ra làn khói nhàn nhạt. Túi sách của Tô Nam đặt ở hàng ghế thứ ba, nhưng mà người không có trong phòng học.
Anh không hiểu cảm thấy có chút quái dị, giống như là một thói quen đột nhiên bị phá hủy.
Tới lúc vào lớp, Tô Nam mới từ ngoài cửa đi vào. Ánh mắt nhìn lướt qua trên bục giảng, lại không nhìn anh, cô cúi đầu, đi đến chỗ ngồi hàng thứ ba.
Anh ngập ngừng trong chốc lát, rồi bắt đầu dạy học.
Giờ nghỉ ngơi giữa hai tiết, 90 phút, Tô Nam hoàn toàn không có nhìn đến chỗ anh. Lúc bất đắc dĩ phải nhìn ppt, mới nhìn đến một điểm sau lưng anh.
” mọi người phải về đọc cách bố trí thư mục, thảo luận tiết sau. Tan học. ”
Tô Nam đứng lên, đem quyền vở cùng cây bút qua quýt nhét vào túi sách, nắm phéc mơ tuya kéo lên. Cô dùng sức kéo hai cái, vẫn không có kéo lên được, lập tức có chút tức giận.
“Hôm nay tinh thần em ở đâu vậy? ”
Một câu nói từ trên bục giảng rơi xuống. Cô dừng một chút, rồi lại như cũ ráng kéo khóa lên.
Cuối cùng cũng kéo được, cô đeo cái túi trên lưng một cách tùy ý, nhìn cũng không nhìn, vội vã nói một câu “Tạm biệt thầy”, theo chân những học sinh khác rời khỏi phòng học.
Trần Tri Ngộ ở trên bục giảng đem laptop khóa kỹ, sờ sờ đồng hồ đeo tay, đứng trông ngốc chán đến chết.
Mọi người đều rời khỏi phòng học, bên ngoài tiếng cười nói huyên náo cũng dần dần đi xa.
Anh đi tới bên cửa sổ, ánh mắt tìm kím một bóng lưng, nhìn cô rời khỏi tòa nhà, xuyên qua bóng râm của cây cổ thụ, rồi cũng không nhìn thấy nữa.
Trong lòng có một nổi sầu lo khó giải, anh phiền toán tìm kiếm hộp thuốc lá.
Thứ bảy, Trần Tri Ngộ sớm đến phòng làm việc, đem một bó hoa còn mang theo sương sớm đặt trên bàn trà.
Mùi thơm thoang thoảng có chút quấy nhiễu suy nghĩ của anh. Anh mở máy vi tính lên, lại không có nhận được email gì. Hoặc là nhìn chằm chằm đồng hồ, hoặc là nhìn chằm chằm thời gian bên góc phải màn hình vi tính.
Chín giờ, Tô Nam không tới.
Điện thoại di động vang lên một tiếng, một tin nhắn.
“Thầy Trần, xin lỗi thầy! hôm nay em có việc, không thể qua giúp thầy rồi.”
Anh đọc đi đọc lại, cuối cùng kết luận một cách chắc chắn học sinh ngốc đang né tránh anh.
Cô có lý do gì né tránh anh?
Từ khi đi khảo sát trở về đã hai tháng, anh nghiêm ngặt tuân theo giới hạn giữa “giáo sư” và “người yêu”, đem hết thảy mọi tâm tư giấu kín với nghiêm khắc giáo huấn chính mình. Anh chưa từng nói một câu quá phận hay làm qua bất cứ sự tình gì.
Mặt Trần Tri Ngộ không thay đổi cầm lên điện thoại di động, trả lời: Xin nghỉ ngay phút chót, là giáo sư nào đã dạy quy củ cho em?
Màn hình nhanh chóng hiện lên “Đối phương đang trả lời”. Sau đó, cô chỉ trả lời một câu “xin lỗi”.
*
Tô Nam chờ trong giây lát, thấy điện thoại di động lại không có tin nhắn. Cô ngẩng đầu lên nhìn học trưởng đang phỏng vấn cô ở phía đối diện: “Xin lỗi, thầy giáo trường em tìm em có chút việc. ”
Ở một bên kia của giá sách, Giang minh Khiêm toàn tâm toàn ý để ý bên này, sandwich trong hộp bị cậu chọt nát bét.
Nửa giờ sau, học trưởng phỏng vấn xong Tô Nam, hai người đồng thời đứng lên. Giang Minh Khiêm lập tức vứt cái nĩa đi tới, “Học trưởng, em mời anh đi ăn cơm. ”
“Lần tới đi!, bây giờ anh có việc phải chạy về.” Học trưởng vỗ bả vai Giang Minh Khiêm, “Em nghỉ hè đến Đế Đô, anh mời em ăn cơm.”
Tiễn học trưởng đi, Giang Minh Khiêm ngồi xuống phía đối diện Tô Nam “Thế nào chị?”
“Tạm được.”
“Chị chắc chắn được tuyển, lần trước bọn họ phỏng vấn một cô sinh viên mới ra trường, hỏi cô ấy biết h5 không? Cô ấy tò mò hỏi lại h5 là gì?”
Tô Nam cười một tiếng, “Chị cũng không biết hết thuật ngữ đâu. ”
“Chị muốn tìm chỗ thực tập, mặc dù công ty học trưởng của em mới thành lập, nhưng em chắc chắn có thể học được không ít.”
“Cảm ơn em”
Giang Minh Khiêm nhìn cô, hỏi dò chừng: “em vẫn hiếu kỳ ngày đó chị… Vì sao chị khóc?”
Vẻ mặt Tô Nam nhàn nhạt: “… Nghĩ đến chuyện lúc trước. ”
Giang Minh Khiêm cười, “em còn tưởng rằng chị bị khi dễ. Với tính cách của chị, em khẳng định khi bị người ta khi dễ cũng không dám hé răng. ”
“Chị nhìn mềm yếu vậy sao? ”
“Có, Có một chút… ” Giang Minh Khiêm sờ lỗ mũi một cái, “Nhìn rất dễ bị ăn hiếp. ”
Tô Nam muốn cười một cái, lại không có thể cười được, trong lòng chỉ muốn phỉ nhổ chính mình.
“Chị đói không? Nếu không ngồi một hồi, là có thể đi lấy cơm trưa ”
Tô Nam nhìn đồng hồ, “Chị trở về ký túc xá, còn bài tập phải viết”
“bài tập chị sao nhiều vậy?”
“Chị học nhiều lớp ”
“Em cũng lấy nhiều lớp” Giang minh khiêm cười. Vẻ mặt tuổi trẻ cực kỳ phấn chấn, “Có thể tốt nghiệp cùng chị ”
— tâm tư cậu cũng đơn giản. Cô rất thích tính này của cậu, suy nghĩ gì cũng hiện trên mặt.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi quán cà phê. Thứ bảy, trường học văn hóa trên đường rộn ràng.
Giang Minh Khiêm đi kế bên cô, cô nhắm mắt theo đuôi. Cái đầu 1m85 của cậu giống như một chú chó trung thành, giúp cô tách ra khỏi xe cộ lui tới.
Đi tới cửa trường học, Giang Minh Khiêm dừng bước lại, “Chị trở về ký túc xá đi! em còn phải đi phòng làm việc một chút ”
Tô Nam gật đầu, vừa muốn xoay người, bỗng nhiên nhìn thấy bên phía đối diện của đường cái, xe hơi trần tri Ngộ vững vàng đậu ở đó.
Giang Minh Khiêm chạy chầm chậm băng qua đường, biến mất sau bóng cây.
Tô Nam đứng tại chỗ, nhìn cửa xe hạ xuống. Trần Tri Ngộ ló đầu ra, hướng cô ngoắc tay.
Cô do dự trong khoảng khắc, cuối cùng vẫn đi tới.
Xe lái một hồi, anh quay ngược đầu lại hướng ra ngoài khu ký trúc xá.
Tô Nam đứng ngồi không yên, con mắt dao động nhìn bốn phía ngoài cửa sổ. Cô rất sợ bị người quen nhìn thấy.
Cô có thể cảm thấy lúc này Trần Tri Ngộ đang đè ép cơn tức giận, nên cô không dám mở miệng hỏi. Cô nghĩ hầu hết nguyên nhân là do buổi sáng nay cô không qua phòng làm việc của anh phụ giúp. Cô cố giải thích môt cách vụng về: “… Thật sự em có việc, buổi sáng em có một cuộc phỏng vấn. Gần đến sát lúc em mới biết.”
” phỏng vấn cái gì? ”
“…dạ thực tập trong hè.”
Tô Nam cho rằng Trần Tri Ngộ sẽ nói lời trào phúng, nhưng không nghe anh lên tiếng. Cô liếc qua khuôn mặt anh trong gương, anh đang nhìn cô, ánh mắt kia… cô không miêu tả được, nóng bỏng núi lửa sẽ phun trào.
Xe đi được một đoạn, Trần Tri Ngộ dừng xe, “Xuống xe.”
Tô Nam vội vàng cầm lên túi sách mở cửa xe.
Trần Tri Ngộ khóa xe, ánh mắt lành lạnh lướt qua mặt cô, “Thầy đi lấy đồ, em đợi thầy một chút”
Đường hẹp, cách xa thành phố, vô cùng thanh tĩnh.
Bồn hoa ven đường bắt đầu trồng hoa để đón mùa xuân, cành lá xanh rũ xuống.
Tô Nam dựa lưng vào bồn hoa, lo sợ bất an mà đợi gần mười phút, thấy Trần Tri Ngộ từ cửa khu nhà đi ra.
Anh mở cửa xe, ném tập hồ sơ vào trong xe, đóng lại cửa “ầm” một cái. Lấy ra bao thuốc lá, hút một điếu thuốc cắn lấy trong miệng, tiếng ma sát phát ra một tiếng vang nhỏ, một luồng khói bốc lên.
Hoa lá đón gió xuân bỗng chốc bị chặt đứt.
Khói thuốc thổi qua, đốt khô tròng mắt.
Thân ảnh của Trần Tri Ngộ trong mắt cô hoàn toàn mơ hồ, dường như cho tới bây giờ anh chưa có bao giờ chân thực.
Trần Tri Ngộ giương mắt nhìn cô, nói thẳng: “Nói đi, em tính thế nào? ”
— Neruda < hai mươi bài thơ tình và bài hát thất tình >
–
Cuối tuần, Trần Tri Ngộ giúp Trình Uyển dọn nhà – cô ấy tìm một chỗ gần chỗ anh ở. Dạo này cô ấy hay bị một người tìm đến nhà quấy rầy, vì không muốn gây chuyện nên chuyển tới một nơi khác.
“Cần gì phải mang theo mấy cái này?” Trần Tri Ngộ mang từng món đồ trong thùng ra, đưa cho trình Uyển
Trình Uyển cười một tiếng, “Không biết – nhiều khi chỉ muốn cho mình một chút ảo giác của tình yêu?”
“Cậu cần món đồ chơi này? ”
“Cậu không thể nói lý lẽ với phụ nữ.” Trình Uyển tiếp nhận một khung hình từ Trần Tri Ngộ, dừng lại một chút, “Đây là hình chụp tốt nghiệp thạc sĩ của cậu. Sao lại ở chỗ của tớ?”
“… ” Trần Tri Ngộ có chút bất đắc dĩ, “cậu nói nhìn trúng cô nữ sinh tóc vàng mắt xanh đứng phía sau tớ kìa, liền đem tấm hình đi cất.”
Trình Uyển cong ngón tay búng lên khuôn mặt lãnh đạm của Trần tri Ngộ trong hình một cái, “… Cậu khi đó còn thật trẻ. Chớp mắt một cái đến Lâm Hàm cũng sắp kết hôn rồi.”
“Hiện tại cũng không tính là già. ”
“Cậu nên khiêm nhường một chút, không nghe nói gừng càng già càng cay à?” Trình Uyển liếc anh một cái, cười cười, “Có thể tán dóc về chuyện hồi đó rồi sao? ”
Trần Tri Ngộ lục lọi trong túi quần lấy ra bao thuốc lá, rút ra một điếu, nhìn thấy Trình Uyển vươn tay liền đưa cô một điếu. Tự mình lấy thêm một cây nữa.
Hai người ngồi trên thùng đồ đạc, tạm thời yên lặng thút thuốc.
Trần Tri Ngộ có đôi khi cảm thấy rất thần kỳ — anh em vào sinh ra tử của người khác là đàn ông, duy chỉ có anh là một người phụ nữ.
Anh đi du học Mỹ mấy năm. Người luôn chán ghét học tiếng Anh là Trình Uyển đã phải cắn răng nhờ vả thi cử để đi theo trông coi anh. Anh không nhớ rõ có bao nhiêu lần Trình Uyển đã mang mình say như chết kéo về nhà trọ. Giống như lần trước anh mang cô lại bồn rửa mặt cho cô tỉnh rượu – cô đối phó với anh ác hơn một tí. Mùa đông khắc nghiệt, một thùng nước lạnh trực tiếp giội lên người anh, nhìn anh run lẩy bẩy mở mắt ra, liền trực tiếp chửi mắng anh một trận.
Kỳ thực lúc đó chính cô ấy cũng đang đau khổ – chia tay với người con gái mình yêu, yêu đương với một người đàn ông xa lạ, đến mức nói chuyện cưới hỏi.
“Khi đó thật sợ cậu chết,” Trình Uyển chậm rãi phun ra luồn khói, “Luôn cảm thấy nếu cậu chết, tớ sẽ không chịu nổi, cho nên liều mạng trông coi cậu, kỳ thực chính là tự trông cho mình ”
Trần Tri Ngộ nhìn cô ấy, “Bây giờ là không phải tới lược tớ trông coi cậu? ”
Trình Uyển cười cười.
“Rượu mạnh cũng khó để say, người ta cũng đã có con gái. Cậu có nghĩ buông xuống? ”
“Nói không chừng cô ấy sẽ ly hôn?”
Trần Tri Ngộ liếc mắt khinh bỉ.
Trình Uyển cười ha ha một tiếng, quay đầu nhìn anh. Đôi mắt của cô đã mất đi sự bất cần, bây giờ chỉ còn có sự thẫn thờ, “… Thật khó khăn.”
“Cảm thấy khó là bởi vì cậu đang trải qua. ”
“Không nói về tớ, nói về cậu đi! –” Trình Uyển không cho rằng anh nói đúng, đem nửa điếu thuốc chưa hút hết ném vào ống đựng bút bên cạnh. Ngẩng đầu nhìn anh giống như một trong đám học sinh nhiều chuyện, “Thầy Trần, sao tớ cảm thấy gần đây cậu dường như thay đổi? ”
***
Thứ tư, Trần Tri Ngộ lật đật chạy tới phòng học, so với bình thường muộn hơn mười phút.
Laptop đã mở sẵn cho anh, ly nước nóng lẻ loi trên bục giảng tỏa ra làn khói nhàn nhạt. Túi sách của Tô Nam đặt ở hàng ghế thứ ba, nhưng mà người không có trong phòng học.
Anh không hiểu cảm thấy có chút quái dị, giống như là một thói quen đột nhiên bị phá hủy.
Tới lúc vào lớp, Tô Nam mới từ ngoài cửa đi vào. Ánh mắt nhìn lướt qua trên bục giảng, lại không nhìn anh, cô cúi đầu, đi đến chỗ ngồi hàng thứ ba.
Anh ngập ngừng trong chốc lát, rồi bắt đầu dạy học.
Giờ nghỉ ngơi giữa hai tiết, 90 phút, Tô Nam hoàn toàn không có nhìn đến chỗ anh. Lúc bất đắc dĩ phải nhìn ppt, mới nhìn đến một điểm sau lưng anh.
” mọi người phải về đọc cách bố trí thư mục, thảo luận tiết sau. Tan học. ”
Tô Nam đứng lên, đem quyền vở cùng cây bút qua quýt nhét vào túi sách, nắm phéc mơ tuya kéo lên. Cô dùng sức kéo hai cái, vẫn không có kéo lên được, lập tức có chút tức giận.
“Hôm nay tinh thần em ở đâu vậy? ”
Một câu nói từ trên bục giảng rơi xuống. Cô dừng một chút, rồi lại như cũ ráng kéo khóa lên.
Cuối cùng cũng kéo được, cô đeo cái túi trên lưng một cách tùy ý, nhìn cũng không nhìn, vội vã nói một câu “Tạm biệt thầy”, theo chân những học sinh khác rời khỏi phòng học.
Trần Tri Ngộ ở trên bục giảng đem laptop khóa kỹ, sờ sờ đồng hồ đeo tay, đứng trông ngốc chán đến chết.
Mọi người đều rời khỏi phòng học, bên ngoài tiếng cười nói huyên náo cũng dần dần đi xa.
Anh đi tới bên cửa sổ, ánh mắt tìm kím một bóng lưng, nhìn cô rời khỏi tòa nhà, xuyên qua bóng râm của cây cổ thụ, rồi cũng không nhìn thấy nữa.
Trong lòng có một nổi sầu lo khó giải, anh phiền toán tìm kiếm hộp thuốc lá.
Thứ bảy, Trần Tri Ngộ sớm đến phòng làm việc, đem một bó hoa còn mang theo sương sớm đặt trên bàn trà.
Mùi thơm thoang thoảng có chút quấy nhiễu suy nghĩ của anh. Anh mở máy vi tính lên, lại không có nhận được email gì. Hoặc là nhìn chằm chằm đồng hồ, hoặc là nhìn chằm chằm thời gian bên góc phải màn hình vi tính.
Chín giờ, Tô Nam không tới.
Điện thoại di động vang lên một tiếng, một tin nhắn.
“Thầy Trần, xin lỗi thầy! hôm nay em có việc, không thể qua giúp thầy rồi.”
Anh đọc đi đọc lại, cuối cùng kết luận một cách chắc chắn học sinh ngốc đang né tránh anh.
Cô có lý do gì né tránh anh?
Từ khi đi khảo sát trở về đã hai tháng, anh nghiêm ngặt tuân theo giới hạn giữa “giáo sư” và “người yêu”, đem hết thảy mọi tâm tư giấu kín với nghiêm khắc giáo huấn chính mình. Anh chưa từng nói một câu quá phận hay làm qua bất cứ sự tình gì.
Mặt Trần Tri Ngộ không thay đổi cầm lên điện thoại di động, trả lời: Xin nghỉ ngay phút chót, là giáo sư nào đã dạy quy củ cho em?
Màn hình nhanh chóng hiện lên “Đối phương đang trả lời”. Sau đó, cô chỉ trả lời một câu “xin lỗi”.
*
Tô Nam chờ trong giây lát, thấy điện thoại di động lại không có tin nhắn. Cô ngẩng đầu lên nhìn học trưởng đang phỏng vấn cô ở phía đối diện: “Xin lỗi, thầy giáo trường em tìm em có chút việc. ”
Ở một bên kia của giá sách, Giang minh Khiêm toàn tâm toàn ý để ý bên này, sandwich trong hộp bị cậu chọt nát bét.
Nửa giờ sau, học trưởng phỏng vấn xong Tô Nam, hai người đồng thời đứng lên. Giang Minh Khiêm lập tức vứt cái nĩa đi tới, “Học trưởng, em mời anh đi ăn cơm. ”
“Lần tới đi!, bây giờ anh có việc phải chạy về.” Học trưởng vỗ bả vai Giang Minh Khiêm, “Em nghỉ hè đến Đế Đô, anh mời em ăn cơm.”
Tiễn học trưởng đi, Giang Minh Khiêm ngồi xuống phía đối diện Tô Nam “Thế nào chị?”
“Tạm được.”
“Chị chắc chắn được tuyển, lần trước bọn họ phỏng vấn một cô sinh viên mới ra trường, hỏi cô ấy biết h5 không? Cô ấy tò mò hỏi lại h5 là gì?”
Tô Nam cười một tiếng, “Chị cũng không biết hết thuật ngữ đâu. ”
“Chị muốn tìm chỗ thực tập, mặc dù công ty học trưởng của em mới thành lập, nhưng em chắc chắn có thể học được không ít.”
“Cảm ơn em”
Giang Minh Khiêm nhìn cô, hỏi dò chừng: “em vẫn hiếu kỳ ngày đó chị… Vì sao chị khóc?”
Vẻ mặt Tô Nam nhàn nhạt: “… Nghĩ đến chuyện lúc trước. ”
Giang Minh Khiêm cười, “em còn tưởng rằng chị bị khi dễ. Với tính cách của chị, em khẳng định khi bị người ta khi dễ cũng không dám hé răng. ”
“Chị nhìn mềm yếu vậy sao? ”
“Có, Có một chút… ” Giang Minh Khiêm sờ lỗ mũi một cái, “Nhìn rất dễ bị ăn hiếp. ”
Tô Nam muốn cười một cái, lại không có thể cười được, trong lòng chỉ muốn phỉ nhổ chính mình.
“Chị đói không? Nếu không ngồi một hồi, là có thể đi lấy cơm trưa ”
Tô Nam nhìn đồng hồ, “Chị trở về ký túc xá, còn bài tập phải viết”
“bài tập chị sao nhiều vậy?”
“Chị học nhiều lớp ”
“Em cũng lấy nhiều lớp” Giang minh khiêm cười. Vẻ mặt tuổi trẻ cực kỳ phấn chấn, “Có thể tốt nghiệp cùng chị ”
— tâm tư cậu cũng đơn giản. Cô rất thích tính này của cậu, suy nghĩ gì cũng hiện trên mặt.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi quán cà phê. Thứ bảy, trường học văn hóa trên đường rộn ràng.
Giang Minh Khiêm đi kế bên cô, cô nhắm mắt theo đuôi. Cái đầu 1m85 của cậu giống như một chú chó trung thành, giúp cô tách ra khỏi xe cộ lui tới.
Đi tới cửa trường học, Giang Minh Khiêm dừng bước lại, “Chị trở về ký túc xá đi! em còn phải đi phòng làm việc một chút ”
Tô Nam gật đầu, vừa muốn xoay người, bỗng nhiên nhìn thấy bên phía đối diện của đường cái, xe hơi trần tri Ngộ vững vàng đậu ở đó.
Giang Minh Khiêm chạy chầm chậm băng qua đường, biến mất sau bóng cây.
Tô Nam đứng tại chỗ, nhìn cửa xe hạ xuống. Trần Tri Ngộ ló đầu ra, hướng cô ngoắc tay.
Cô do dự trong khoảng khắc, cuối cùng vẫn đi tới.
Xe lái một hồi, anh quay ngược đầu lại hướng ra ngoài khu ký trúc xá.
Tô Nam đứng ngồi không yên, con mắt dao động nhìn bốn phía ngoài cửa sổ. Cô rất sợ bị người quen nhìn thấy.
Cô có thể cảm thấy lúc này Trần Tri Ngộ đang đè ép cơn tức giận, nên cô không dám mở miệng hỏi. Cô nghĩ hầu hết nguyên nhân là do buổi sáng nay cô không qua phòng làm việc của anh phụ giúp. Cô cố giải thích môt cách vụng về: “… Thật sự em có việc, buổi sáng em có một cuộc phỏng vấn. Gần đến sát lúc em mới biết.”
” phỏng vấn cái gì? ”
“…dạ thực tập trong hè.”
Tô Nam cho rằng Trần Tri Ngộ sẽ nói lời trào phúng, nhưng không nghe anh lên tiếng. Cô liếc qua khuôn mặt anh trong gương, anh đang nhìn cô, ánh mắt kia… cô không miêu tả được, nóng bỏng núi lửa sẽ phun trào.
Xe đi được một đoạn, Trần Tri Ngộ dừng xe, “Xuống xe.”
Tô Nam vội vàng cầm lên túi sách mở cửa xe.
Trần Tri Ngộ khóa xe, ánh mắt lành lạnh lướt qua mặt cô, “Thầy đi lấy đồ, em đợi thầy một chút”
Đường hẹp, cách xa thành phố, vô cùng thanh tĩnh.
Bồn hoa ven đường bắt đầu trồng hoa để đón mùa xuân, cành lá xanh rũ xuống.
Tô Nam dựa lưng vào bồn hoa, lo sợ bất an mà đợi gần mười phút, thấy Trần Tri Ngộ từ cửa khu nhà đi ra.
Anh mở cửa xe, ném tập hồ sơ vào trong xe, đóng lại cửa “ầm” một cái. Lấy ra bao thuốc lá, hút một điếu thuốc cắn lấy trong miệng, tiếng ma sát phát ra một tiếng vang nhỏ, một luồng khói bốc lên.
Hoa lá đón gió xuân bỗng chốc bị chặt đứt.
Khói thuốc thổi qua, đốt khô tròng mắt.
Thân ảnh của Trần Tri Ngộ trong mắt cô hoàn toàn mơ hồ, dường như cho tới bây giờ anh chưa có bao giờ chân thực.
Trần Tri Ngộ giương mắt nhìn cô, nói thẳng: “Nói đi, em tính thế nào? ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook