Tuyệt Phẩm Thiên Y
-
C51: Đối lập
Đương nhiên, lời này Giang Nguyên chỉ có thể nói cho mình nghe, không dám nói cho Hồ lão nghe.
Khi hai người về đến phòng khám, trong phòng đã có mấy người bệnh lớn tuổi đang chờ Hồ lão. Trong ánh mắt buồn bực của Trương Nhạc, hai thầy trò vội vàng mặc áo khoác, một lần nữa bắt đầu công việc.
10h đúng, Giang Nguyên lên giường. Hình xăm bên vai trái chậm rãi lóe lên, sau đó bắt đầu thời gian bị tổ sư gia chà đạp.
- Mạch Khâu: hình tượng Phù, Đại mà trong rỗng giống như đè lên cọng hành, ấn nhẹ, ấn nặng và ấn 2 bên đều có, nhưng ấn vừa vừa thì trống rỗng. Mạch Khâu là khí có thừa mà huyết không đủ, huyết không nhiếp được. khí, vì vậy mạch khí hư mà Đại, giống như cọng hành. Do mất máu quá nhiều hoặc do âm huyết hư bên trong, dương khí không được phù trợ mà tán ra ngoài, vì vậy thấy có mạch Khâu
Tiếng ca về mạch tượng lại vang lên. Bên tai Giang Nguyên xuất hiện tiếng nhịp nhàng của huyết mạch, đầu ngón tay cũng bắt đầu có cảm giác mạch nhảy lên.
Không biết qua bao lâu, một giọng nói vang lên:
- Chủ thể sẽ thức dậy sau ba mươi phút nữa. Phân tích tỉnh thần năng lượng tạm dừng. Trước mắt đã hấp †hu được tổng cộng hai mươi bốn mạch tượng, hoàn thành bộ Mạch học. Năng lượng bão hòa cửu vĩ đạt 71%. Bộ mát xa, châm cứu sẽ tiếp tục trong lần ngủ sau.
Hình xăm vai trái của Giang Nguyên bắt đầu ảm đạm, sau đó Giang Nguyên từ trong giấc ngủ tỉnh lại.
Đầu óc vẫn choáng váng như thường ngày, Giang Nguyên thở hắt ra:
- Khi nào thì kết thúc đây?
Cảm thán thì cảm thán, Giang Nguyên biết mỗi ngày thức dậy rất khó chịu, nhưng dù sao cũng có được chỗ tốt. Cân nhắc đến chỗ tốt nhận được, chút khổ cực ấy cũng không tính là gì.
Rời khỏi giường, vội vã rửa mặt, Giang Nguyên lại thay quần áo chạy về phía trường đại học Đông Nguyên.
Vừa mới tiến vào cổng trường không xa, lại nhìn thấy phía trước có hình ảnh quen thuộc, Giang Nguyên không khỏi sửng sốt. Hình như là nữ sinh hỏi vấn đề kia ngày. hôm qua.
Gô gái mặc bộ quần áo màu vàng nhìn Giang Nguyên, dường như cũng có chút sửng sốt. Trong lòng Giang Nguyên thầm than một tiếng. Cũng may, nữ sinh kia nhìn chằm chằm hắn vài lần rồi bước qua.
- Cũng may hôm qua đeo mắt kính. Xem ra là cũng có chút tác dụng.
Giang Nguyên lau mồ hôi, nhưng rồi lại cho rằng tại sao hắn lại khẩn trương chứ?
Bởi vì chiều nay Hồ lão đi dạy, cho nên người bệnh đến tìm Hồ lão khám bệnh khá nị. Ngoại trừ Trương Nhạc, Giang Nguyên và Hồ lão cũng bận rộn không ngừng.
Trương Nhạc phía đối diện cũng đã khám xong bệnh nhân, liền gọi hai bệnh nhân bên phía Hồ lão sang. Dù sao cũng phải đưa Hồ lão ký đơn thuốc. Làm như vậy sẽ nhanh hơn rất nhiều. Hơn nữa, sau khi Giang Nguyên đến, cơ hội học Trung y của Trương Nhạc cũng giảm đi rất nhiều. Bây giờ vừa lúc hỗ trợ công việc, đồng thời gia tăng kinh nghiệm lâm sàng luôn.
Nhờ có Trương Nhạc hỗ trợ, tốc độ tăng lên không ít, Hồ lão cũng cảm thấy cao hứng. Bệnh nhân đã được. Trương Nhạc và Giang Nguyên khám qua một lần, Hồ lão chỉ bắt mạch lại lần nữa, hỏi thêm vài câu. Nếu không thành vấn đề sẽ ký tên, thuận tiện chỉ điểm thêm cho hai đệ tử.
Chỉ là một lát sau, sự đối lập đã hiện ra.
Mặc dù Giang Nguyên đi theo Hồ lão không lâu, nhưng thời gian hắn khám bệnh hai người bằng Trương Nhạc khám một người.
Trương Nhạc cũng đành chịu, nhưng y biết việc này là không gấp được. Khám bệnh thì tuyệt đối không được để xảy ra sai lầm. Cho nên, trong lòng thầm cười lạnh. Giang Nguyên cậu nhanh thì cứ nhanh đi. Không phải lần trước Hồ lão đã từng nói qua một lần sao? Bây giờ tiểu †ử cậu bắt mạch cho người ta chỉ mất có mười mấy hai mươi giây. Hắc hắc...
Khi hai người về đến phòng khám, trong phòng đã có mấy người bệnh lớn tuổi đang chờ Hồ lão. Trong ánh mắt buồn bực của Trương Nhạc, hai thầy trò vội vàng mặc áo khoác, một lần nữa bắt đầu công việc.
10h đúng, Giang Nguyên lên giường. Hình xăm bên vai trái chậm rãi lóe lên, sau đó bắt đầu thời gian bị tổ sư gia chà đạp.
- Mạch Khâu: hình tượng Phù, Đại mà trong rỗng giống như đè lên cọng hành, ấn nhẹ, ấn nặng và ấn 2 bên đều có, nhưng ấn vừa vừa thì trống rỗng. Mạch Khâu là khí có thừa mà huyết không đủ, huyết không nhiếp được. khí, vì vậy mạch khí hư mà Đại, giống như cọng hành. Do mất máu quá nhiều hoặc do âm huyết hư bên trong, dương khí không được phù trợ mà tán ra ngoài, vì vậy thấy có mạch Khâu
Tiếng ca về mạch tượng lại vang lên. Bên tai Giang Nguyên xuất hiện tiếng nhịp nhàng của huyết mạch, đầu ngón tay cũng bắt đầu có cảm giác mạch nhảy lên.
Không biết qua bao lâu, một giọng nói vang lên:
- Chủ thể sẽ thức dậy sau ba mươi phút nữa. Phân tích tỉnh thần năng lượng tạm dừng. Trước mắt đã hấp †hu được tổng cộng hai mươi bốn mạch tượng, hoàn thành bộ Mạch học. Năng lượng bão hòa cửu vĩ đạt 71%. Bộ mát xa, châm cứu sẽ tiếp tục trong lần ngủ sau.
Hình xăm vai trái của Giang Nguyên bắt đầu ảm đạm, sau đó Giang Nguyên từ trong giấc ngủ tỉnh lại.
Đầu óc vẫn choáng váng như thường ngày, Giang Nguyên thở hắt ra:
- Khi nào thì kết thúc đây?
Cảm thán thì cảm thán, Giang Nguyên biết mỗi ngày thức dậy rất khó chịu, nhưng dù sao cũng có được chỗ tốt. Cân nhắc đến chỗ tốt nhận được, chút khổ cực ấy cũng không tính là gì.
Rời khỏi giường, vội vã rửa mặt, Giang Nguyên lại thay quần áo chạy về phía trường đại học Đông Nguyên.
Vừa mới tiến vào cổng trường không xa, lại nhìn thấy phía trước có hình ảnh quen thuộc, Giang Nguyên không khỏi sửng sốt. Hình như là nữ sinh hỏi vấn đề kia ngày. hôm qua.
Gô gái mặc bộ quần áo màu vàng nhìn Giang Nguyên, dường như cũng có chút sửng sốt. Trong lòng Giang Nguyên thầm than một tiếng. Cũng may, nữ sinh kia nhìn chằm chằm hắn vài lần rồi bước qua.
- Cũng may hôm qua đeo mắt kính. Xem ra là cũng có chút tác dụng.
Giang Nguyên lau mồ hôi, nhưng rồi lại cho rằng tại sao hắn lại khẩn trương chứ?
Bởi vì chiều nay Hồ lão đi dạy, cho nên người bệnh đến tìm Hồ lão khám bệnh khá nị. Ngoại trừ Trương Nhạc, Giang Nguyên và Hồ lão cũng bận rộn không ngừng.
Trương Nhạc phía đối diện cũng đã khám xong bệnh nhân, liền gọi hai bệnh nhân bên phía Hồ lão sang. Dù sao cũng phải đưa Hồ lão ký đơn thuốc. Làm như vậy sẽ nhanh hơn rất nhiều. Hơn nữa, sau khi Giang Nguyên đến, cơ hội học Trung y của Trương Nhạc cũng giảm đi rất nhiều. Bây giờ vừa lúc hỗ trợ công việc, đồng thời gia tăng kinh nghiệm lâm sàng luôn.
Nhờ có Trương Nhạc hỗ trợ, tốc độ tăng lên không ít, Hồ lão cũng cảm thấy cao hứng. Bệnh nhân đã được. Trương Nhạc và Giang Nguyên khám qua một lần, Hồ lão chỉ bắt mạch lại lần nữa, hỏi thêm vài câu. Nếu không thành vấn đề sẽ ký tên, thuận tiện chỉ điểm thêm cho hai đệ tử.
Chỉ là một lát sau, sự đối lập đã hiện ra.
Mặc dù Giang Nguyên đi theo Hồ lão không lâu, nhưng thời gian hắn khám bệnh hai người bằng Trương Nhạc khám một người.
Trương Nhạc cũng đành chịu, nhưng y biết việc này là không gấp được. Khám bệnh thì tuyệt đối không được để xảy ra sai lầm. Cho nên, trong lòng thầm cười lạnh. Giang Nguyên cậu nhanh thì cứ nhanh đi. Không phải lần trước Hồ lão đã từng nói qua một lần sao? Bây giờ tiểu †ử cậu bắt mạch cho người ta chỉ mất có mười mấy hai mươi giây. Hắc hắc...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook