Tuyệt Phẩm Thiên Y
-
C108: Nhanh ông đây không nhẫn nại đâu
Tình hình thế nào?
Cục trưởng Lý mặc thường phục, vẻ mặt âm trầm bước nhanh vào trong đám đông.
Tình hình rất xấu. Kẻ bắt cóc kia hình như là côn đồ, đã từng bị bắt vài lần vì tội trộm cắp và đánh người gây thương tích. Lần này xem ra hắn đã phát điên... hơn nữa vị trí không tốt, chúng ta căn bản không thể đảm bảo an toàn cho con tin khi áp sát!
Viên cảnh sát đi cùng cũng thay thường phục, trầm giọng báo cáo.
Nghe vậy, sắc mặt Cục trưởng Lý càng âm trầm. Đại học Đông Nguyên này là trường được chú ý nhất tỉnh, hơn nữa cũng là một trong những trường đại học nổi tiếng nhất cả nước. Nếu trong Đại học Đông Nguyên xảy ra vụ bắt cóc ảnh hưởng tính mạng, lần này chắc chắn cục trưởng như ông ta sẽ gặp rắc rối lớn.
- Xin Cục công an thành phố điều súng bắn tỉa đến...
Cục trưởng Lý thoáng hơi trầm ngâm, rồi lạnh giọng nói.
- Vâng!
Viên cảnh sát này sửng sốt, sau đó lập tức trầm giọng đáp.
Cục trưởng Lý nhìn đám đông vây xem phía trước, hơi nhíu mày nói.
- Giờ ai đang đàm phán?
- Là... là một thanh niên, hình như đang tranh giành tình cảm... Có điều, Cục trưởng, hình như người thanh niên đó quen ngài!
Một cảnh sát khác ở bên cạnh cẩn thận nói. - Quen tôi?
Cục trưởng Lý nhíu mày, sau đó đi nhanh vào trong đám đông.
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Giang Nguyên cúi người nhặt con dao lên.
- Thầy Giang... thầy Giang...
Lúc này trong đám đông vây xem đã có không ít sinh viên nhận ra Giang Nguyên, ai nấy bắt đầu kêu lên.
- Giang Nguyên...
Từ Thanh Linh bịt chặt miệng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Giang Nguyên, cả con dao trong tay hắn. Trong mắt cô bắt đầu ngấn lệ.
- Bác sĩ Giang?
Cục trưởng Lý lặng lẽ đi đến bên cạnh, nhìn bóng dáng đang đứng chính giữa, vô cùng sửng sốt.
- Cục trưởng... làm sao bây giờ?
Viên cảnh sát bên cạnh thấy Giang Nguyên nhặt con dao lên, trong lòng hơi sốt ruột. Người thanh niên này đã tự đồng ý đứng bên trong thương lượng, lần này người còn chưa cứu về được đã tự làm bị thương mình...
Lúc này hai mắt Cục trưởng Lý hơi híp lại, nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên mình nhìn thấy bác sĩ Tiểu Giang này, trong lòng hơi bình tĩnh, chậm rãi lên tiếng:
- Không cần gấp gáp, cứ xem thử cái đã...
- Vâng, cục trưởng!
Viên cảnh sát này thấy vẻ bình tĩnh của Cục trưởng Lý nên cũng trấn tĩnh hơn. Anh ta biết chắc chắn Cục trưởng quen chàng thanh niên trước mặt.
Giang Nguyên nhìn tên đầu vàng đang cười hung ác trước mặt, còn cả Lý Tiểu Vũ với đôi mắt ngập nước đầy bất lực. Hắn trầm giọng nói:
- Nếu tôi đồng ý, anh sẽ thả Tiểu Vũ?
- Hề hề... nếu như mày đồng ý tao có thể suy nghĩ...
Tên đầu vàng cười thâm hiểm, trong đôi mắt tràn ngập oán hận. Nói xong, tay nó lại siết chặt con dao, khiến Lý Tiểu Vũ kêu lên đau đớn, rồi nói tiếp:
- Nhanh... ông đây không nhẫn nại đâu!
Cục trưởng Lý mặc thường phục, vẻ mặt âm trầm bước nhanh vào trong đám đông.
Tình hình rất xấu. Kẻ bắt cóc kia hình như là côn đồ, đã từng bị bắt vài lần vì tội trộm cắp và đánh người gây thương tích. Lần này xem ra hắn đã phát điên... hơn nữa vị trí không tốt, chúng ta căn bản không thể đảm bảo an toàn cho con tin khi áp sát!
Viên cảnh sát đi cùng cũng thay thường phục, trầm giọng báo cáo.
Nghe vậy, sắc mặt Cục trưởng Lý càng âm trầm. Đại học Đông Nguyên này là trường được chú ý nhất tỉnh, hơn nữa cũng là một trong những trường đại học nổi tiếng nhất cả nước. Nếu trong Đại học Đông Nguyên xảy ra vụ bắt cóc ảnh hưởng tính mạng, lần này chắc chắn cục trưởng như ông ta sẽ gặp rắc rối lớn.
- Xin Cục công an thành phố điều súng bắn tỉa đến...
Cục trưởng Lý thoáng hơi trầm ngâm, rồi lạnh giọng nói.
- Vâng!
Viên cảnh sát này sửng sốt, sau đó lập tức trầm giọng đáp.
Cục trưởng Lý nhìn đám đông vây xem phía trước, hơi nhíu mày nói.
- Giờ ai đang đàm phán?
- Là... là một thanh niên, hình như đang tranh giành tình cảm... Có điều, Cục trưởng, hình như người thanh niên đó quen ngài!
Một cảnh sát khác ở bên cạnh cẩn thận nói. - Quen tôi?
Cục trưởng Lý nhíu mày, sau đó đi nhanh vào trong đám đông.
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Giang Nguyên cúi người nhặt con dao lên.
- Thầy Giang... thầy Giang...
Lúc này trong đám đông vây xem đã có không ít sinh viên nhận ra Giang Nguyên, ai nấy bắt đầu kêu lên.
- Giang Nguyên...
Từ Thanh Linh bịt chặt miệng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Giang Nguyên, cả con dao trong tay hắn. Trong mắt cô bắt đầu ngấn lệ.
- Bác sĩ Giang?
Cục trưởng Lý lặng lẽ đi đến bên cạnh, nhìn bóng dáng đang đứng chính giữa, vô cùng sửng sốt.
- Cục trưởng... làm sao bây giờ?
Viên cảnh sát bên cạnh thấy Giang Nguyên nhặt con dao lên, trong lòng hơi sốt ruột. Người thanh niên này đã tự đồng ý đứng bên trong thương lượng, lần này người còn chưa cứu về được đã tự làm bị thương mình...
Lúc này hai mắt Cục trưởng Lý hơi híp lại, nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên mình nhìn thấy bác sĩ Tiểu Giang này, trong lòng hơi bình tĩnh, chậm rãi lên tiếng:
- Không cần gấp gáp, cứ xem thử cái đã...
- Vâng, cục trưởng!
Viên cảnh sát này thấy vẻ bình tĩnh của Cục trưởng Lý nên cũng trấn tĩnh hơn. Anh ta biết chắc chắn Cục trưởng quen chàng thanh niên trước mặt.
Giang Nguyên nhìn tên đầu vàng đang cười hung ác trước mặt, còn cả Lý Tiểu Vũ với đôi mắt ngập nước đầy bất lực. Hắn trầm giọng nói:
- Nếu tôi đồng ý, anh sẽ thả Tiểu Vũ?
- Hề hề... nếu như mày đồng ý tao có thể suy nghĩ...
Tên đầu vàng cười thâm hiểm, trong đôi mắt tràn ngập oán hận. Nói xong, tay nó lại siết chặt con dao, khiến Lý Tiểu Vũ kêu lên đau đớn, rồi nói tiếp:
- Nhanh... ông đây không nhẫn nại đâu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook