Tuyệt Phẩm Nhân Sinh FULL
8: Nguyên Nhân Khác!


“Trời đất ơi! Sao lại có thể to như thế!”, Hàn Tố Phân trong lòng thầm kinh ngạc, miệng không nhịn được thốt lên.
Lúc này chỉ thấy cái thứ đang ngóc đầu to không gì bằng đó của Lưu Nhị Hỉ, dựng thẳng đứng trước mắt Hàn Tố Phân.
“Tên nhóc này, bệnh của cậu khỏi từ bao giờ đấy, thế này tốt quá đi mất!”
“Hi hi, em cũng không biết, có khi là vì gặp được người đẹp mĩ miều như chị Tố Phân đây nó mới tốt được đấy!”, Lưu Nhị Hỉ cười hi hi, giọng thích thú cợt nhả đáp.
Còn lâu hắn mới nói là vì tắm cho chị dâu nên thứ đó của mình mới có phản ứng.
“Hứ! Cu em chỉ được cái dẻo miệng!”, nghe Lưu Nhị Hỉ khen, Hàn Tố Phân nũng nịu hứ một cái, vô cùng hưởng thụ.
Hàn Tố Phân liếm môi đầy quyến rũ, bờ môi đỏ mọng gợi cảm hé mở, hướng về phía Lưu Nhị Hỉ.
Sụt…
Một hồi ấm áp ẩm ướt quấn lấy cả người hắn, chiếc lưỡi non mềm của Hàn Tố Phân điêu luyện ngậm mút, cảm giác sung sướng như điện giật làm Lưu Nhị Hỉ không kìm được rên một tiếng.

Bàn tay hắn không tự chủ mà ôm lấy đầu của Hàn Tố Phân…
“Ưm… Khụ khụ…”

Mặt Hàn Tố Phân đỏ bừng, không khỏi ho khan mấy cái, xấu hổ trừng mắt với Lưu Nhị Hỉ, nói: “Tên nhóc thối, cậu muốn làm chị chết luôn hay gì”!
Lưu Nhị Hỉ cười ngượng, lộ ra một chút vẻ ngượng ngùng.
Sắc mặt Hàn Tố Phân đỏ ửng, liếm đôi môi đỏ mọng, nhìn Lưu Nhị Hỉ trêu chọc, nũng nịu ghẹo: “Nhị Hỉ, cái gì tốt chị cũng cho cậu rồi, có phải cậu cũng nên cho chị thứ gì đó tốt không”?
Lưu Nhị Hỉ cười hi hi, nhìn Hàn Tố Phân dưới ánh đèn, khuôn mặt ửng hồng cùng ánh mắt quyến rũ mơ màng, Lưu Nhị Hỉ không khỏi tủm tỉm chọc ghẹo nói: “Chị dâu, thế chị muốn thoải mái như thế nào”?
Hàn Tố Phân quyến rũ lườm Lưu Nhị Hỉ một cái, sau đó từ từ đứng lên, bàn tay non mềm cầm thứ đang dựng đứng khiến cô ta kinh ngạc kia, bờ mông nhấc mạnh, chuẩn bị dồn lực ngồi xuống.
Thùng thùng…!
Đột nhiên, ngoài cửa lớn nhà Hàn Tố Phân vang lên một đợt đập cửa mạnh mẽ.
“Tố Phân, có ở nhà không, tôi là trưởng thôn, đến tìm cô bàn chút chuyện!”
Hàn Tố Phân trong lòng sửng sốt, vội vã nhảy từ trên người Lưu Nhị Hỉ xuống.

Nãy không phải vừa cãi nhau với Vương Gia Lạc hay sao, tự dưng lão ta đến tìm mình làm gì?
Hàn Tố Phân lại nhìn Lưu Nhị Hỉ ngồi trên sô pha vẫn còn đang chưa hết hứng, làm cô ta khổ não không thôi.

Nếu mà bị Vương Gia Lạc bắt gặp cô ta và Lưu Nhị Hỉ ở trong phòng làm chuyện ấy, thì cô ta chắc chắn là xong đời rồi.
“Nhị Hỉ, cậu, cậu mau trốn vào tủ quần áo trong phòng ngủ đi, nhanh…”!
Hàn Tố Phân vội kéo Lưu Nhị Hỉ đang ngồi trên ghế sô pha dậy, gấp rút nhét hắn vào trong tủ quần áo.
“Chị dâu, em, quần em còn chưa mặc nữa…”
Lưu Nhị Hỉ cũng vô cùng lo lắng, nếu để tên khốn Vương Gia Lạc đấy thấy được, hắn không mượn gió bẻ măng, đì chết mình mới lạ.

Nghĩ vậy, liền vội vàng mở tủ quần áo, chui vào trong trốn.
“Tố Phân, mở cửa đi, tôi đây, Vương Gia Lạc, cô ở trong phòng làm cái gì thế”!
Lúc này, Vương Gia Lạc đứng bên ngoài cửa hiển nhiên có chút không kiên nhẫn.


Hôm nay bị tên nhóc con Lưu Nhị Hỉ làm bẽ mặt trước đám đông, vừa về đến nhà lại cãi nhau một trận lớn với vợ, nên giờ mới nghĩ đến chỗ Hàn Tố Phân đây để phát tiết một chút.
“Hàn Tố Phân, cái con mụ thối này, đừng có nói ở trong đó vụng trộm với thằng nào đấy nhé.

Còn không mau mở cửa là tôi phá cửa đấy!”, Vương Gia Lạc đập mạnh lên cửa mấy phát nữa, hướng vào bên trong gào lớn.
Hàn Tố Phân chỉnh đốn lại trang phục có hơi xộc xệch của mình, bước nhanh chân ra mở cửa, trừng mắt lườm Vương Gia Lạc một cái: “Bố tổ sư ông nữa chứ, có ông mới vụng trộm ấy, gào cái gì mà gào, không sợ bị người ta nghe thấy à”!
“Hi hi…Tối muộn như thế rồi, ai mà còn nghe được tiếng tôi nữa”, Vương Gia Lạc cười hề hề, bước hướng vào phòng khách.
Vương Gia Lạc đảo mắt, ánh nhìn đọng lại trên người Hàn Tố Phân, lúc này mới phát hiện cô ta mà lại mặc bộ đồ lót tình thú mà hắn mua cho.
Ừng ực! Vương Gia Lạc Không kìm được nuốt nước miếng, ngọn lửa tà ác vùng bụng dưới đột nhiên bùng cháy, lão ta ôm Hàn Tố Phân lên đi về phía phòng ngủ.
“Vương Gia Lạc, ông muốn làm cái gì, mau thả bà đây xuống.”, mặt Hàn Tô Phân ửng hồng, vội vàng lớn tiếng thét.
Vương Gia Lạc thô bạo vứt Hàn Tố Phân lên giường, cởi xong quần của mình liền mạnh mẽ đè lên cô ta, nhưng lại bị Hàn Tố Phân đá cho một phát bay xa.
Lúc này, Lưu Nhị Hỉ ở trong tủ quần áo cũng bò trên khe cửa tủ nhìn ra phía ngoài, thầm nuốt nước bọt, mong chờ động tác tiếp theo của hai người.
“Vương Gia Lạc, tổ sư bố nhà ông, ông muốn làm cái gì hả, vừa mới cãi nhau với bà đây xong liền muốn làm cái này, ôngq xem bà đây là thứ gì hả”!
Hàn Tố Phân vừa tức giận, lườm nguýt Vương Gia Lạc một cái, vừa nghĩ thầm, Lưu Nhị Hỉ còn đang ở trong tủ kia kìa, nếu mà làm chuyện đó với Vương Gia Lạc, chẳng phải là biểu diễn cho tên đó xem một cái bằng chứng hay sao!
“Tố phân, em nghe anh giải thích, đấy chẳng phải do tên nhóc thối Lưu Nhị Hỉ chọc anh giận quá mất khôn thôi sao, em nhất định đừng có để trong lòng, chúng ta mau nồng cháy một chút, tục ngữ nói rồi, thân mật giải ngàn sầu.

Chúng ta nhanh ấy ấy đi”!

Vương Gia Lạc cười hề hề, bàn tay thô ráp hướng đến phần lồi lên trước ngực Hàn Tố Phân, luồn tay vào trong.
Bốp!
Hàn Tố Phân một phát đánh bay bàn tay to của Vương Gia Lạc để trước ngực mình, không bằng lòng lườm lão ta một phát, nũng nịu nói: “Thôi ông bớt bớt đi, chỉ biết làm có mấy chuyện này, đúng rồi, có chuyện cần nói với ông”.
“Chuyện gì thế”?
“Chính là, mấy mẫu ruộng mà năm ngoái ông chiếm mất của Lưu Nhị Hỉ ấy, có phải nên trả lại cho người ta rồi không, đều là người đầu làng cuối xóm, cứ bắt nạt người ta thế cũng không tốt nhỉ”, Hàn Tố Phân nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Vương Gia Lạc, hạ giọng nói.
Hắn ở trong tủ quần áo vội dỏng tai lên nghe, trong lòng âm thầm cảm kích, tuy rằng Hàn Tố Phân có hơi hư hỏng, nhưng vẫn còn chút lương tâm.
“Hừ!”
Vương Gia Lạc hừ lạnh một tiếng, đẩy phát văng tay của Hàn Tố Phân ra, tức giận nhìn cô ta, nói: “Sao em còn quan tâm mấy việc này làm cái gì, hay là em thật sự nhìn trúng tên nhóc vô dụng đó rồi”!
Mặt Hàn Tố Phương ửng đỏ, đấm mạnh mấy phát lên người Vương Gia Lạc, giận dỗi nói: “Có cái rắm nhà ông ấy! Vương Gia Lạc, ông đúng là đồ vô lương tâm, tôi là người như thế chắc! Mau cút cho bà đây nhờ”!
Vương Gia Lạc thấy Hàn Tố Phân tức giận, cùng biết vừa nãy mình đã lỡ lời.
Vương Gia Lạc cười hề hề, vội vàng kéo lấy cánh tay của Hàn Tố Phân, nhẹ giọng giải thích: “Tố Phân, anh không có ý đó, nói thật với em chứ, anh chiếm đất nhà bọn họ, chả phải vì tý tiền hoa mầu ấy đâu”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương