Tuyệt Ngạo Diễm Thần
-
Chương 8
Dù nói vĩnh viễn không cùng Kỉ Thanh Diễm gặp mặt, chính là Huyền Liệt vẫn là bước vào Diễm cư.
“ Nương ta đâu?”
“ Ở trong phòng.” Kỉ Thanh Diễm nói.
Vĩnh Bình công chúa ở Diễm cư của hắn té xỉu, Kỉ Thanh Diễm đành phải thông tri Huyền Liệt đến đón người.
Bất quá bọn họ cũng đều biết đây chỉ là lấy cớ, kỳ thật là Kỉ Thanh Diễm muốn gặp Huyền Liệt, mới có thể tìm hắn đến, nếu không tùy tiện kêu gia nhân Huyền phủ tới đón nàng ta là có thể.
Huyền Liệt nhìn hắn, mở miệng hỏi: “ Ngươi đối ta nương làm cái gì? Nàng vì sao lại té xỉu?”
“ Ngươi nghĩ rằng ta sẽ làm cái gì? Đánh nàng sao?” Kỉ Thanh Diễm đùa cợt giơ lên khóe miệng.
“ Kỉ Thanh Diễm!”
Vì cái gì Kỉ Thanh Diễm nói chuyện luôn thích mang theo ý đùa, làm cho Huyền Liệt không biết hắn rốt cuộc khi nào mới là nói thật sự.
“ Có lẽ là nàng lần đầu tiên đến hoa phố, cho nên mới kinh hách quá độ mà té xỉu đi!”
“ Ngươi chẳng lẽ không nghiêm túc được chút sao?” Huyền Liệt tức giận nói.
“ Lúc ta nghiêm túc, ngươi căn bản không tin ta nghiêm túc.” Kỉ Thanh Diễm nói.
Huyền Liệt nghĩ rằng hắn thật sẽ thương hại đến Vĩnh Bình công chúa sao? Cho dù hắn hận nàng, chính là thế nào hắn cũng không thương tổn mẫu thân Huyền Liệt a!
“ Ta không thèm nghe ngươi nói nữa.”
Nói xong, Huyền Liệt muốn đi vào phòng gian, Kỉ Thanh Diễm lại đột nhiên gọi lại hắn:
“ Chậm đã, Huyền Liệt, ta nghe nói ngươi phải đi theo đại quân xuất chinh, đây là thật vậy chăng?”
Huyền Liệt dừng cước bộ.
“ Là thật, hoàng thượng muốn tìm một giám quân có thể tín nhiệm, cho nên ta tự động xin đi giết giặc.”
“ Cho dù làm giám quân, vẫn có thể trở thành mục tiêu của địch nhân, ngươi sẽ không là muốn đi chịu chết đi?” Kỉ Thanh Diễm dấu không được lo lắng trong giọng nói.
Huyền Liệt không kiên nhẫn nói: “ Cái này không liên quan ngươi.”
“ Sao không liên quan chuyện ta? Nếu ngươi là vì trốn tránh ta mà lên chiến trường, ta đây……”
“ Ngươi sẽ không phải muốn khuyên ta đừng đi đấy chứ?” Huyền Liệt quay đầu lại nhìn Kỉ Thanh Diễm, hỏi.
“ Ngươi sẽ bởi vì ta khuyên mà không đi sao?” Kỉ Thanh Diễm hỏi lại.
“ Sẽ không.” Huyền Liệt không chút nghĩ ngợi nói.
Kỉ Thanh Diễm biết bản thân không nên cảm thấy thất vọng, nghĩ cũng biết Huyền Liệt hận hắn đều không còn kịp sao có thể vì hắn lưu lại.
Chính là Huyền Liệt muốn đi không phải trấn bên cạnh, mà là biên cảnh cách hắn xa vạn dặm a!
“ Ta sẽ không chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.” Kỉ Thanh Diễm nói.
“ Ta cũng không cần chúc phúc của ngươi.”
Bỏ lại những lời này, Huyền Liệt lập tức đi vào phòng tìm Vĩnh Bình công chúa, lúc sau hắn liền cùng Vĩnh Bình công chúa rời đi, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn Kỉ Thanh Diễm một cái, bởi vì cho dù là Kỉ Thanh Diễm cũng vô pháp thay đổi quyết định của hắn.
***
“ Diễm Thần, ta là hướng ngươi chào từ biệt.” Đỗ Kế Nghiêu nói.
Đột quyết đến phạm, hắn thân là đại tướng quân, đương nhiên phải tới biên cảnh.
“ Phải không? Ngay cả ngươi cũng muốn ly khai.” trong giọng nói Kỉ Thanh Diễm tràn đầy không tha.
Đỗ Kế Nghiêu đương nhiên sẽ không tự mình đa tình nghĩ đến Kỉ Thanh Diễm là bởi vì hắn phải rời khỏi mà không tha, hắn nghe nói Huyền Liệt cũng muốn đến biên cảnh, Kỉ Thanh Diễm không tha nhất định là vì Huyền Liệt đi!
“ Cái này thật không giống ngươi.” Đỗ Kế Nghiêu nhịn không được nói.
“ Thế nào mới tính giống ta?” Kỉ Thanh Diễm hỏi.
“Diễm Thần mà ta biết là kẻ lãnh ngạo, chỉ cần là ngươi muốn, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn đều nhất định phải đoạt đến, dũng khí của ngươi đi nơi nào rồi? Biết không? Bộ dáng ngươi hiện tại vì tình khổ thật sự là khó coi.” Đỗ Kế Nghiêu không lưu tình chút nào nói.
Hắn đã chịu đủ bộ dáng Kỉ Thanh Diễm giống như cái xác không hồn này rồi.
“ Ta biết.” Kỉ Thanh Diễm chán nản nói.
“Nếu ngươi không thể không có Huyền Liệt, thì phải đi truy hắn nha!” Đỗ Kế Nghiêu thốt ra. “ Cho dù đã bị nhiều khuất nhục đều không sao cả, dù sao tối quan trọng là hiện tại.”
“ Truy hắn?” lời Đỗ Kế Nghiêu ở trong đầu Kỉ Thanh Diễm quanh quẩn. Đích xác, mặc kệ như thế nào cũng hơn tình cảnh hiện tại, vì thế hắn có quyết định trong lòng. “ Kế Nghiêu, ta có chuyện muốn kính nhờ ngươi.”
Đỗ Kế Nghiêu nghe vậy giơ lên mi. Kỉ Thanh Diễm sẽ có chuyện gì phải kính nhờ hắn? Điều này làm cho Đỗ Kế Nghiêu tò mò.
“ Chuyện gì?”
“ Kỳ thật cũng không phải chuyện khó khăn, đối với ngươi mà nói chỉ là nhấc tay chi phiền mà thôi.” Kỉ Thanh Diễm lộ ra tươi cười tự tin mà hắn vốn có.
Lúc này mới giống Kỉ Thanh Diễm mà hắn biết, hiện tại Đỗ Kế Nghiêu rốt cục hiểu rằng bản thân muốn gì , hắn không có được tâm hoặc thân thể của Kỉ Thanh Diễm đều không sao cả, hắn chỉ cần Kỉ Thanh Diễm khoái hoạt, chuyện đơn giản như vậy, vì cái gì hắn giờ mới hiểu chứ?
“ Rốt cuộc là chuyện gì?”
“ Giúp ta tìm về tình yêu của ta.” Kỉ Thanh Diễm nói.
Hắn tình nguyện buông tha cho hết thảy, chỉ cầu Huyền Liệt có thể trở lại bên người hắn.
***
Đại quân đã xuất phát một ngày.
Hạ trại sau, Đỗ Kế Nghiêu thỉnh Huyền Liệt đến doanh trướng hắn, nhưng chờ Huyền Liệt vừa đến, hắn lại sai người đem Huyền Liệt trói chặt.
“ Đỗ Kế Nghiêu, ngươi làm cái gì vậy? Hay là ngươi muốn quan báo tư thù?” Huyền Liệt khó hiểu nói, hơn nữa cường điệu: “Chuyện ta cùng Thanh Diễm đã qua đi, giờ phút này ta chỉ muốn đền đáp triều đình!”
“ Ngươi nói như vậy ta sẽ thực hao tổn tâm trí.” Đỗ Kế Nghiêu nói.
“ Có ý tứ gì?” nói thực ra, Huyền Liệt thật sự đoán không ra Đỗ Kế Nghiêu dụng tâm là vì sao.
“ Ngươi giải thích cho Tiểu Hầu gia nghe đi!” Đỗ Kế Nghiêu quay đầu đối người bên cạnh nói.
Namnhân đứng ở bên cạnh Đỗ Kế Nghiêu, thân khôi giáp, trên đầu còn đội mũ giáp che khuất khuôn mặt, nói: “ Ta muốn trói ngươi đi, Huyền Liệt.”
“ Ngươi……” Huyền Liệt kinh ngạc đến nói không nên lời, chỉ là nghe được thanh âm kia đã làm cho tâm Huyền Liệt nổi lên từng trận cuồng phòng.
Là Kỉ Thanh Diễm!Namnhân không nên xuất hiện trong này nhất.
Kỉ Thanh Diễm lấy ra mũ giáp, lộ ra khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của hắn, khóe miệng còn ẩn ý cười.
“ Ttừ giờ trở đi, ngươi phải nghe ta.” Kỉ Thanh Diễm đến gần hắn nói.
Đây là chuyện mà Kỉ Thanh Diễm kính nhờ Đỗ Kế Nghiêu, hắn bắt Đỗ Kế Nghiêu đem mình an bài vào quân đội, sau đó giúp hắn trói đi Huyền Liệt.
“ Các ngươi đang làm cái quỷ gì?” Huyền Liệt rống to.
Kỉ Thanh Diễm một người hồ nháo còn chưa tính, sao ngay cả Đỗ Kế Nghiêu cũng theo hắn cùng hồ nháo chứ?
“ Tiểu Hầu gia, ngươi liền ngoan ngoãn cùng Diễm Thần đi thôi! Đền đáp quốc gia lúc nào cũng đều có thể, nhưng tình yêu là khả ngộ bất cầu, ta tin tưởng về sau ngươi nhất định sẽ cảm tạ ta.”
“ Ta sẽ cảm tạ ngươi mới là lạ!” Huyền Liệt tức giận nói: “ Các ngươi mau thả ta!”
Kỉ Thanh Diễm làm bộ không có nghe thấy Huyền Liệt nói, hắn quay đầu hỏi xã Đỗ Kế Nghiêu: “ Xe ngựa chuẩn bị tốt chưa?”
“ Ân.” Đỗ Kế Nghiêu trả lời.
“ Cám ơn ngươi, Kế Nghiêu.” Kỉ Thanh Diễm từ đáy lòng cảm kích hắn.
“ Nếu thật sự phải cảm tạ ta, liền cho ta một cái ôm đi!” hiện giờ, Đỗ Kế Nghiêu hy vọng chính là cái ôm hữu hảo.
“ Cái này đâu có vấn đề.” Kỉ Thanh Diễm nói xong liền tiến lên ôm lấy Đỗ Kế Nghiêu.
Ở trong mắt Huyền Liệt thì Kỉ Thanh Diễm cùng Đỗ Kế Nghiêu lúc này ôm thật đúng là chướng mắt.
“ Các ngươi muốn ôm tới khi nào?”
Chẳng phải nói tình yêu của hắn đối Kỉ Thanh Diễm đã tiêu thất sao? Huyền Liệt lại mãnh Liệt đố kị, cơ hồ muốn đốt Đỗ Kế Nghiêu thành tro tẫn.
“ Ôm một chút cũng sẽ không mất khối thịt.” Đỗ Kế Nghiêu xấu xa nói, ngược lại cố ý ôm chặt lấy Kỉ Thanh Diễm.
Có lẽ, lần này sẽ là lần cuối cùng bọn hắn ôm nhau.
***
Xe ngựa đã đi được một đoạn dài, từ khi lên xe ngựa sau, Kỉ Thanh Diễm cùng Huyền Liệt vốn không có nói qua nửa câu, không khí trầm mặc giống như muốn khiến cho người hít thở không thông, cuối cùng là Huyền Liệt mở miệng trước:
“ Hiện tại ngươi có thể giúp ta mở trói chứ?”
“ Không được, trừ phi ngươi đáp ứng ta tuyệt không đào tẩu.” Kỉ Thanh Diễm nói.
“ Hảo, ta đáp ứng ngươi.” Huyền Liệt gật đầu hứa hẹn. Ngay từ đầu hắn đích xác thực sinh khí, chính là hiện tại hắn chỉ muốn biết, Kỉ Thanh Diễm rốt cuộc muốn làm cái gì.
Được Huyền Liệt cam đoan, Kỉ Thanh Diễm mở trói cho Huyền Liệt; Mà ngay tại lúc này, xe ngựa đột nhiên xóc nảy, làm cho Kỉ Thanh Diễm một cái vô ý té vào trong ngực Huyền Liệt
“ A! Thật có lỗi.”
Kỉ Thanh Diễm nói xong định đứng dậy, nhưng Huyền Liệt lại ngăn trở hắn, kéo hắn trở lại lòng mình.
“ Ta đã hạ quyết tâm thật lớn rằng phải rời khỏi ngươi, ngươi biết không? Chỉ là, nhìn một cái đi, ngươi đã làm gì ta vậy? Ngươi lại dễ dàng như thế đập nát quyết tâm của ta.”
“ Thực xin lỗi.” Kỉ Thanh Diễm vùi đầu vào trong ngực hắn.
“ Ngươi chỉ có những lời này sao?” Huyền Liệt thở dài “Kế tiếp ngươi có tính toán gì không?”
“ Tính toán?” Kỉ Thanh Diễm lắc lắc đầu.
“ Ngươi trói ta đi rồi không có tính toán gì?” Huyền Liệt bất khả tư nghị kêu lên.
“ Ta cũng chưa tính cái gì.” vẻ mặt Kỉ Thanh Diễm ủy khuất nói: “ Ta chỉ muốn ngươi hiểu biết ta chân chính.”
“Ngươi chân chính?” Huyền Liệt nhăn lại mi “Ta cho là ta đã muốn đủ hiểu ngươi.”
“ Không, ngươi không hiểu ta, cho nên ngươi không có biện pháp tin tưởng ta. Liệt, chỉ cần mười ngày là tốt rồi, mười ngày này chúng ta hòa thuận ở chung, biểu hiện ra bản thân chân chính. Nếu mười ngày sau ngươi vẫn không thể tha thứ ta, ta sẽ rời đi.” Kỉ Thanh Diễm đem hết thảy đánh cuộc ở mười ngày này.
Huyền Liệt nói cho bản thân tuyệt đối không thể lại bị Kỉ Thanh Diễm sở mê, hắn tối giỏi về nói dối, lời của hắn tất cả đều là hư tình giả ý, chính là không biết sao lời đến miệng lại thốt lến: “ Hảo, liền mười ngày.”
Mười ngày rốt cuộc có thể thay đổi cái gì hay không? Giờ phút này Kỉ Thanh Diễm cùng Huyền Liệt đều không thể xác định.
***
Huyền Liệt cùng Kỉ Thanh Diễm tìm khách điếm đặt chân, nhưng Kỉ Thanh Diễm dung mạo tuyệt mỹ thật sự rất khó không làm cho người khác chú ý, khi bọn hắn ở khách điếm, liền đưa tới một đám du côn lưu manh thèm muốn sắc đẹp Kỉ Thanh Diễm, bọn họ nghĩ rằng Kỉ Thanh Diễm là nữ phẫn nam trang!
“ Cô nương, đến, cùng các ca ca uống một chén đi!”
Tên lưu manh kia rõ ràng là mượn rượu giả điên, thừa cơ bắt đlấy bả vai Kỉ Thanh Diễm, tối cười.
Kỉ Thanh Diễm hơi nhíu mày tú, bọn họ đã phạm vào cả 2 điều mà hắn tối kị.
Thứ nhất, bọn họ dám gọi hắn “ cô nương “, hắn ghét nhất bị người ta đem hắn trở thành nữ nhân; Thứ hai, hắn ghét nhất bị người ta bính hắn.
Kỉ Thanh Diễm đang suy nghĩ phải đối phó tên lưu manh như thế nào, chỉ thấy Huyền Liệt kiềm chế không được đối lưu manh kia nói: “ Buông hắn ra!”
“ Tiểu tử, ngươi tốt nhất đừng phá hư hưng trí của bổn đại gia.” Tên lưu manh kia hung tợn nói.
Hừ! Rốt cuộc là ai không biết tự lượng sức mình? Mắt thấy Huyền Liệt sẽ hành động, Kỉ Thanh Diễm lập tức lấy ánh mắt ý bảo Huyền Liệt đừng nóng, sau đó quay đầu đối đám kia lưu manh lộ ra tươi cười.
“ Theo các ngươi uống rượu thì không vấn đề gì, hơn nữa mặc kệ các ngươi muốn làm cái gì đều được, bất quá ta thích nam nhân cực mạnh, trong các ngươi ai mạnh nhất?”
“ Đương nhiên là ta!” lưu manh kia tự đại nói.
Bình thường hẳn là không ai dám phản bác lời hắn nói, nhưng Kỉ Thanh Diễm thật sự làm người ta thèm nhỏ dãi, cho nên trong đám lưu manh kia có kẻ đứng dậy nói:
“ Không, ta mới là kẻ mạnh nhất, bình thường ta đều làm lão đại.”
“ Các ngươi đều sai rồi, ta mới là cực mạnh!” lại có người đứng ra hô.
Cuối cùng, cơ hồ tất cả lưu manh đều tranh mình mới là mạnh nhất, Kỉ Thanh Diễm lại ở một bên đề nghị: “ Quyết đấu đi! Chỉ có quyết đấu mới có thể rõ ràng biết ai mới là người mạnh nhất.”
“ Nói cũng phải.”
Tất cả mọi người đồng ý lời Kỉ Thanh Diễm, chỉ có quyết đấu mới có thể biết ai là mạnh nhất .
Trong khoảnh khắc, toàn bộ khách điếm lâm vào cuộc đánh, mỗi người đều muốn đem đối phương đả bại.
Huyền Liệt đã sớm biết Kỉ Thanh Diễm có thể mê hoặc lòng người, cho dù đưa hắn đặt ở trước quân địch, nói không chừng địch nhân còn có thể vì hắn mà giết nhau!
Tóm lại, Kỉ Thanh Diễm là nam nhân đáng sợ, mà Huyền Liệt lại bị nam nhân đáng sợ này hấp dẫn thật sâu.
“ Chúng ta đi thôi!” Kỉ Thanh Diễm cầm tay Huyền Liệt, nói.
“ Di?”
Ngay khi Kỉ Thanh Diễm khơi mào trận tranh đấu này sau, hắn còn muốn vỗ vỗ mông chạy lấy người?
“ Chẳng lẽ ngươi muốn gia nhập trận hỗn loạn này, vì tranh đoạt ta mà chiến?” Kỉ Thanh Diễm trêu chọc hỏi.
“ Đừng mộng.”
Nói xong, Huyền Liệt cùng Kỉ Thanh Diễm đi ra khách điếm. Ai! Xem ra bọn họ lại phải tìm chỗ khác .
***
Dọc theo đường đi, Kỉ Thanh Diễm nhẹ giọng hát, dường như hỗn loạn lúc trước chưa từng phát sinh qua.
Huyền Liệt nhìn hắn nói: “ Rất êm tai.”
“ Đây là nương ta dạy ta, lời hát là câu chuyện kể về một người bị vứt bỏ, đang chờ tình nhân hồi tâm chuyển ý.”
Đó là nỗi lòng của Kỉ Thập Nương mẫu thân hắn, một nửa nhân sinh của nàng là đợi chờ Huyền Khánh.
“ Phụ mẫu ta đều nói mẫu thân ngươi là nữ nhân tâm ngoan thủ lạt, sự thật thật sự là như vậy sao?”
Huyền Liệt cảm thấy hoài nghi, một nữ nhân tâm ngoan thủ lạt sẽ xướng ra được tình ca bi thương như vậy sao?
Kỉ Thanh Diễm cười khổ, Huyền Liệt cũng không biết sự tình đích thực, nhưng mà cho dù biết lại như thế nào? Người kia dù sao cũng là mẫu thân Huyền Liệt, hơn nữa Vĩnh Bình công chúa kỳ thật cũng là một nữ nhân đáng thương.
Bởi vậy, Kỉ Thanh Diễm trả lời: “ Trong thế giới ái tình, mỗi người đều ích kỷ, mẫu thân của ta cùng ta rất giống, chúng ta đều lợi dụng chính mình để đạt thành mục đích, chỉ là chúng ta không lấy tình cảm ra để buôn bán.”
Cho nên, Kỉ Thập Nương yêu Huyền Khánh, mà hắn cũng yêu Huyền Liệt.
“ Ngay cả ta đều thiếu chút nữa bị ngươi mê hoặc, Thanh Diễm.” Huyền Liệt cười nhẹ nói: “ Ta so với đám người ở khách điếm vì ngươi đánh nhau có chút may mắn hơn, ta biết chân diện mục của ngươi, bị khuôn mặt mỹ lệ của ngươi hấp dẫn, liền muốn hủy diệt nó.”
Kỉ Thanh Diễm nghiêng đầu vô tội nói: “Ngươi chán ghét khuôn mặt hấp dẫn nhân chú mục này sao?”
“ Ngươi…… Ngươi nói xem?” Huyền Liệt hỏi lại.
“ Nếu ngươi chán ghét khuôn mặt này, ta đây liền hủy nó.” Kỉ Thanh Diễm nói.
“ Đừng nói giỡn.” Huyền Liệt đương nhiên sẽ nghĩ là hắn nói giỡn, chính là Kỉ Thanh Diễm lại xuất ra chủy thủ tùy thân, hướng mặt mình vạch tới –
“ Ngươi làm gì!” Huyền Liệt đúng lúc ngăn trở hắn.
“ Ta không phải nói giỡn, không bao giờ.” Kỉ Thanh Diễm nhìn vào mắt Huyền Liệt mà nói.
“ Ta đã biết.” Huyền Liệt động dung nói: “ Chỉ là ngươi không được tự làm tổn thương đến mình để chứng minh nha!”
“ Nếu không làm như vậy ngươi sẽ tin tưởng sao? Đây là ta chân chính, ký tùy hứng lại không tự nhiên, chỉ có thể lấy loại phương pháp này để chứng minh chính mình đối với ngươi là thực tâm.”
“ Thanh Diễm……”
Huyền Liệt cầm tay Kỉ Thanh Diễm. Hắn có thể tin tưởng Kỉ Thanh Diễm lần nữa sao? Tuy rằng hắn thật sự rất muốn tin tưởng.
“ Ta yêu ngươi, Huyền Liệt, ta thậm chí có thể dùng tánh mạng để chứng minh.” Kỉ Thanh Diễm cầm lấy tay Huyền Liệt.
“ Ngươi không cần dùng tánh mạng đến chứng minh, ta tin tưởng ngươi là thật tình.” Huyền Liệt ôm lấy hắn nói.
Huyền Liệt quyết định tái tin tưởng Kỉ Thanh Diễm một lần, chính là nếu Kỉ Thanh Diễm tái lừa gạt hắn, hắn chỉ sợ rốt cuộc không thể tỉnh lại.
“ Liệt, ngươi thật sự nguyện ý tin tưởng ta?” Kỉ Thanh Diễm cao hứng hỏi han: “ Ngươi tha thứ ta sao?”
“ Ta nên tha thứ ngươi sao? Không, ta không tha thứ ngươi, ta muốn ngươi dùng nửa đời sau đến bồi thường ta.”
“ Không thành vấn đề.”
Dùng thời gian cả đời để bồi thường, cái này đối Kỉ Thanh Diễm mà nói là trừng phạt tối ngọt ngào.
Bọn họ gắt gao ôm nhau, trong mắt, trong lòng đều chỉ có lẫn nhau, thẳng đến khi một đám khách không mời mà đến quấy rầy bọn họ.
Đám lưu manh kia ở khách điếm quấy rầy Kỉ Thanh Diễm vẫn không có bỏ qua, bọn họ đuổi theo Kỉ Thanh Diễm cùng Huyền Liệt.
“ Hừ! Rốt cục chúng ta cũng tìm được ngươi, ngươi cố ý châm ngòi tình cảm giữa các huynh đệ chúng ta, khiến chúng ta quyết đấu, đúng hay không?” Đám lưu manh nổi giận đùng đùng, hỏi.
“ Ngươi hiện tại mới phát hiện a? Ngu ngốc.” Kỉ Thanh Diễm trốn sau lưng Huyền Liệt, nói: “ Huyền Liệt, những người này liền kính nhờ ngươi.”
Huyền Liệt thở dài, cảm thấy được chính mình thật sự là mệnh khổ, còn phải thay Kỉ Thanh Diễm thu thập giải quyết tốt hậu quả.
Bất quá, đây là chuyện không có biện pháp.
Về sau có phải sẽ thường xuyên như vậy hay không? Kỉ Thanh Diễm gặp rắc rối, hắn phải thay y giải quyết tốt hậu quả.
“ Xú tiểu tử, ngươi tốt nhất tránh ra.” Đám kia lưu manh cùng kêu lên.
“ Không được, ta không tránh được.” Huyền Liệt nhìn thoáng qua Kỉ Thanh Diễm, trả lời: “ Hắn là người ta tối âu yếm, các ngươi nếu muốn thương tổn hắn, nhất định phải bước qua cửa của ta.”
“ Ngươi đáng chết!”
Đám kia lưu manh ỷ vào người nhiều thế đông, nghĩ có thể dễ dàng giải quyết Huyền Liệt, vì thế nhất ủng xông lên.
Chỉ tiếc bọn họ tính toán sai, cho dù bọn họ toàn bộ đồng loạt ra tay cũng không phải đối thủ Huyền Liệt.
Kỉ Thanh Diễm nhìn Huyền Liệt bị vây, còn cố ý lớn tiếng thét to: “ Oa! Thật không hỗ là Liệt của ta, thân thủ của ngươi thật sự là rất cao, ta rất sùng bái ngươi!”
Trong tiếng tán thưởng của Kỉ Thanh Diễm, đám lưu manh kia nguyên bản kiêu ngạo chỉ có một tên chạy trối chết.
“ Liệt, đem tên kia bắt lại!” Kỉ Thanh Diễm đối Huyền Liệt hô.
Huyền Liệt lập tức theo lời, đem lưu manh kia bắt được.
“ Uy! Ngươi muốn chạy thoát? Ngươi không phải thực kiêu ngạo sao?” Kỉ Thanh Diễm không quên đối tên lưu manh kia châm chọc khiêu khích một phen.
Người nọ nghe vậy lại xấu hổ vô cùng.
“ Thanh Diễm.”
Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng đi nha, Kỉ Thanh Diễm muốn hắn bắt tên lưu manh này lại không phải chỉ để châm chọc chứ!
Kỉ Thanh Diễm ra hiệu cho Huyền Liệt an tâm một chút chớ giận, sau đó quay đầu đối lưu manh kia, hỏi: “ Ngươi nói thực ra, là ai phái ngươi tới?”
“ Di?” Huyền Liệt nghe vậy kinh ngạc hỏi: “ Thanh Diễm, ngươi sao biết là có người phái hắn tới?”
“ Bởi vì ta phát hiện hắn theo chúng ta từ khi chúng ta rời đi quân doanh.” Kỉ Thanh Diễm trả lời.
“ Hừ! Nguyên lai hành động của ta sớm đã bị ngươi phát hiện.” lưu manh kia cắn răng nói: “ Muốn giết thì tùy tiện các ngươi, bất quá đừng mơ tưởng ta sẽ nói cho ngươi ai là chủ nhân ta!”
“ Phải không?” Kỉ Thanh Diễm lạnh lùng cười “Ta nhất định có biện pháp cho ngươi nói ra.”
“ Ngươi…… Ngươi muốn làm gì?”
Tên lưu manh kia thất kinh kêu lên, Kỉ Thanh Diễm cầm viên thuốc nhét vào miệng hắn.
“ Biết ta cho ngươi ăn cái gì không?” Kỉ Thanh Diễm cười đến thực tà ác.
Tên lưu manh sắc mặt trắng bệch, lắc đầu.
“ Ngươi cho ta ăn cái gì?”
“ Đương nhiên là độc dược a!” Kỉ Thanh Diễm lại nói: “Nếu trong vòng một canh giờ ngươi không có ăn được giải dược, toàn thân sẽ thối rữa, độc dậy tức vong.”
“ Ngươi……”
Giờ phút này, Kỉ Thanh Diễm quả thực giống một ác quỷ.
“ Mau nói cho ta biết là ai sai ngươi đến giết chúng ta, ta liền cho ngươi giải dược, chậm chút xíu là không cứu về được đâu!”
“ Ta nói, ta nói!” tên lưu manh đành khuất phục “Kẻ sai ta là thiên kim tể tướng.”
“ Tiết Minh Châu?” Kỉ Thanh Diễm giơ lên mi.
“ Minh Châu?” Huyền Liệt quả thực không thể tin được, một thiên kim danh môn sao có thể làm ra những chuyện này?
Tên lưu manh cẩn thận nói: “ Nàng nói chỉ cần ta giết Kỉ Thanh Diễm, sẽ cho ta một vạn hai hoàng kim; Hiện tại ta đã nói cho ngươi, mau cho ta giải dược!”
“ Đừng nóng vội, ngươi trước mang nhóm ta đi gặp Tiết Minh Châu, ta liền cho ngươi giải dược.” Kỉ Thanh Diễm lại khai ra điều kiện.
“ Hảo.”
Vì lấy giải dược,tên lưu manh cái gì đều chịu làm.
“ Ngươi lại đang đánh cái chủ ý quỷ gì vậy?” Huyền Liệt hồ nghi hỏi Kỉ Thanh Diễm.
“ Đương nhiên làm một thân chi đạo, còn phải trả ‘nghĩa’ người ta!” Kỉ Thanh Diễm lạnh lùng cười “Ta sẽ không bỏ qua kẻ muốn hại ta.”
Đây là phương thức sinh tồn của Kỉ Thanh Diễm!
“ Nương ta đâu?”
“ Ở trong phòng.” Kỉ Thanh Diễm nói.
Vĩnh Bình công chúa ở Diễm cư của hắn té xỉu, Kỉ Thanh Diễm đành phải thông tri Huyền Liệt đến đón người.
Bất quá bọn họ cũng đều biết đây chỉ là lấy cớ, kỳ thật là Kỉ Thanh Diễm muốn gặp Huyền Liệt, mới có thể tìm hắn đến, nếu không tùy tiện kêu gia nhân Huyền phủ tới đón nàng ta là có thể.
Huyền Liệt nhìn hắn, mở miệng hỏi: “ Ngươi đối ta nương làm cái gì? Nàng vì sao lại té xỉu?”
“ Ngươi nghĩ rằng ta sẽ làm cái gì? Đánh nàng sao?” Kỉ Thanh Diễm đùa cợt giơ lên khóe miệng.
“ Kỉ Thanh Diễm!”
Vì cái gì Kỉ Thanh Diễm nói chuyện luôn thích mang theo ý đùa, làm cho Huyền Liệt không biết hắn rốt cuộc khi nào mới là nói thật sự.
“ Có lẽ là nàng lần đầu tiên đến hoa phố, cho nên mới kinh hách quá độ mà té xỉu đi!”
“ Ngươi chẳng lẽ không nghiêm túc được chút sao?” Huyền Liệt tức giận nói.
“ Lúc ta nghiêm túc, ngươi căn bản không tin ta nghiêm túc.” Kỉ Thanh Diễm nói.
Huyền Liệt nghĩ rằng hắn thật sẽ thương hại đến Vĩnh Bình công chúa sao? Cho dù hắn hận nàng, chính là thế nào hắn cũng không thương tổn mẫu thân Huyền Liệt a!
“ Ta không thèm nghe ngươi nói nữa.”
Nói xong, Huyền Liệt muốn đi vào phòng gian, Kỉ Thanh Diễm lại đột nhiên gọi lại hắn:
“ Chậm đã, Huyền Liệt, ta nghe nói ngươi phải đi theo đại quân xuất chinh, đây là thật vậy chăng?”
Huyền Liệt dừng cước bộ.
“ Là thật, hoàng thượng muốn tìm một giám quân có thể tín nhiệm, cho nên ta tự động xin đi giết giặc.”
“ Cho dù làm giám quân, vẫn có thể trở thành mục tiêu của địch nhân, ngươi sẽ không là muốn đi chịu chết đi?” Kỉ Thanh Diễm dấu không được lo lắng trong giọng nói.
Huyền Liệt không kiên nhẫn nói: “ Cái này không liên quan ngươi.”
“ Sao không liên quan chuyện ta? Nếu ngươi là vì trốn tránh ta mà lên chiến trường, ta đây……”
“ Ngươi sẽ không phải muốn khuyên ta đừng đi đấy chứ?” Huyền Liệt quay đầu lại nhìn Kỉ Thanh Diễm, hỏi.
“ Ngươi sẽ bởi vì ta khuyên mà không đi sao?” Kỉ Thanh Diễm hỏi lại.
“ Sẽ không.” Huyền Liệt không chút nghĩ ngợi nói.
Kỉ Thanh Diễm biết bản thân không nên cảm thấy thất vọng, nghĩ cũng biết Huyền Liệt hận hắn đều không còn kịp sao có thể vì hắn lưu lại.
Chính là Huyền Liệt muốn đi không phải trấn bên cạnh, mà là biên cảnh cách hắn xa vạn dặm a!
“ Ta sẽ không chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.” Kỉ Thanh Diễm nói.
“ Ta cũng không cần chúc phúc của ngươi.”
Bỏ lại những lời này, Huyền Liệt lập tức đi vào phòng tìm Vĩnh Bình công chúa, lúc sau hắn liền cùng Vĩnh Bình công chúa rời đi, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn Kỉ Thanh Diễm một cái, bởi vì cho dù là Kỉ Thanh Diễm cũng vô pháp thay đổi quyết định của hắn.
***
“ Diễm Thần, ta là hướng ngươi chào từ biệt.” Đỗ Kế Nghiêu nói.
Đột quyết đến phạm, hắn thân là đại tướng quân, đương nhiên phải tới biên cảnh.
“ Phải không? Ngay cả ngươi cũng muốn ly khai.” trong giọng nói Kỉ Thanh Diễm tràn đầy không tha.
Đỗ Kế Nghiêu đương nhiên sẽ không tự mình đa tình nghĩ đến Kỉ Thanh Diễm là bởi vì hắn phải rời khỏi mà không tha, hắn nghe nói Huyền Liệt cũng muốn đến biên cảnh, Kỉ Thanh Diễm không tha nhất định là vì Huyền Liệt đi!
“ Cái này thật không giống ngươi.” Đỗ Kế Nghiêu nhịn không được nói.
“ Thế nào mới tính giống ta?” Kỉ Thanh Diễm hỏi.
“Diễm Thần mà ta biết là kẻ lãnh ngạo, chỉ cần là ngươi muốn, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn đều nhất định phải đoạt đến, dũng khí của ngươi đi nơi nào rồi? Biết không? Bộ dáng ngươi hiện tại vì tình khổ thật sự là khó coi.” Đỗ Kế Nghiêu không lưu tình chút nào nói.
Hắn đã chịu đủ bộ dáng Kỉ Thanh Diễm giống như cái xác không hồn này rồi.
“ Ta biết.” Kỉ Thanh Diễm chán nản nói.
“Nếu ngươi không thể không có Huyền Liệt, thì phải đi truy hắn nha!” Đỗ Kế Nghiêu thốt ra. “ Cho dù đã bị nhiều khuất nhục đều không sao cả, dù sao tối quan trọng là hiện tại.”
“ Truy hắn?” lời Đỗ Kế Nghiêu ở trong đầu Kỉ Thanh Diễm quanh quẩn. Đích xác, mặc kệ như thế nào cũng hơn tình cảnh hiện tại, vì thế hắn có quyết định trong lòng. “ Kế Nghiêu, ta có chuyện muốn kính nhờ ngươi.”
Đỗ Kế Nghiêu nghe vậy giơ lên mi. Kỉ Thanh Diễm sẽ có chuyện gì phải kính nhờ hắn? Điều này làm cho Đỗ Kế Nghiêu tò mò.
“ Chuyện gì?”
“ Kỳ thật cũng không phải chuyện khó khăn, đối với ngươi mà nói chỉ là nhấc tay chi phiền mà thôi.” Kỉ Thanh Diễm lộ ra tươi cười tự tin mà hắn vốn có.
Lúc này mới giống Kỉ Thanh Diễm mà hắn biết, hiện tại Đỗ Kế Nghiêu rốt cục hiểu rằng bản thân muốn gì , hắn không có được tâm hoặc thân thể của Kỉ Thanh Diễm đều không sao cả, hắn chỉ cần Kỉ Thanh Diễm khoái hoạt, chuyện đơn giản như vậy, vì cái gì hắn giờ mới hiểu chứ?
“ Rốt cuộc là chuyện gì?”
“ Giúp ta tìm về tình yêu của ta.” Kỉ Thanh Diễm nói.
Hắn tình nguyện buông tha cho hết thảy, chỉ cầu Huyền Liệt có thể trở lại bên người hắn.
***
Đại quân đã xuất phát một ngày.
Hạ trại sau, Đỗ Kế Nghiêu thỉnh Huyền Liệt đến doanh trướng hắn, nhưng chờ Huyền Liệt vừa đến, hắn lại sai người đem Huyền Liệt trói chặt.
“ Đỗ Kế Nghiêu, ngươi làm cái gì vậy? Hay là ngươi muốn quan báo tư thù?” Huyền Liệt khó hiểu nói, hơn nữa cường điệu: “Chuyện ta cùng Thanh Diễm đã qua đi, giờ phút này ta chỉ muốn đền đáp triều đình!”
“ Ngươi nói như vậy ta sẽ thực hao tổn tâm trí.” Đỗ Kế Nghiêu nói.
“ Có ý tứ gì?” nói thực ra, Huyền Liệt thật sự đoán không ra Đỗ Kế Nghiêu dụng tâm là vì sao.
“ Ngươi giải thích cho Tiểu Hầu gia nghe đi!” Đỗ Kế Nghiêu quay đầu đối người bên cạnh nói.
Namnhân đứng ở bên cạnh Đỗ Kế Nghiêu, thân khôi giáp, trên đầu còn đội mũ giáp che khuất khuôn mặt, nói: “ Ta muốn trói ngươi đi, Huyền Liệt.”
“ Ngươi……” Huyền Liệt kinh ngạc đến nói không nên lời, chỉ là nghe được thanh âm kia đã làm cho tâm Huyền Liệt nổi lên từng trận cuồng phòng.
Là Kỉ Thanh Diễm!Namnhân không nên xuất hiện trong này nhất.
Kỉ Thanh Diễm lấy ra mũ giáp, lộ ra khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của hắn, khóe miệng còn ẩn ý cười.
“ Ttừ giờ trở đi, ngươi phải nghe ta.” Kỉ Thanh Diễm đến gần hắn nói.
Đây là chuyện mà Kỉ Thanh Diễm kính nhờ Đỗ Kế Nghiêu, hắn bắt Đỗ Kế Nghiêu đem mình an bài vào quân đội, sau đó giúp hắn trói đi Huyền Liệt.
“ Các ngươi đang làm cái quỷ gì?” Huyền Liệt rống to.
Kỉ Thanh Diễm một người hồ nháo còn chưa tính, sao ngay cả Đỗ Kế Nghiêu cũng theo hắn cùng hồ nháo chứ?
“ Tiểu Hầu gia, ngươi liền ngoan ngoãn cùng Diễm Thần đi thôi! Đền đáp quốc gia lúc nào cũng đều có thể, nhưng tình yêu là khả ngộ bất cầu, ta tin tưởng về sau ngươi nhất định sẽ cảm tạ ta.”
“ Ta sẽ cảm tạ ngươi mới là lạ!” Huyền Liệt tức giận nói: “ Các ngươi mau thả ta!”
Kỉ Thanh Diễm làm bộ không có nghe thấy Huyền Liệt nói, hắn quay đầu hỏi xã Đỗ Kế Nghiêu: “ Xe ngựa chuẩn bị tốt chưa?”
“ Ân.” Đỗ Kế Nghiêu trả lời.
“ Cám ơn ngươi, Kế Nghiêu.” Kỉ Thanh Diễm từ đáy lòng cảm kích hắn.
“ Nếu thật sự phải cảm tạ ta, liền cho ta một cái ôm đi!” hiện giờ, Đỗ Kế Nghiêu hy vọng chính là cái ôm hữu hảo.
“ Cái này đâu có vấn đề.” Kỉ Thanh Diễm nói xong liền tiến lên ôm lấy Đỗ Kế Nghiêu.
Ở trong mắt Huyền Liệt thì Kỉ Thanh Diễm cùng Đỗ Kế Nghiêu lúc này ôm thật đúng là chướng mắt.
“ Các ngươi muốn ôm tới khi nào?”
Chẳng phải nói tình yêu của hắn đối Kỉ Thanh Diễm đã tiêu thất sao? Huyền Liệt lại mãnh Liệt đố kị, cơ hồ muốn đốt Đỗ Kế Nghiêu thành tro tẫn.
“ Ôm một chút cũng sẽ không mất khối thịt.” Đỗ Kế Nghiêu xấu xa nói, ngược lại cố ý ôm chặt lấy Kỉ Thanh Diễm.
Có lẽ, lần này sẽ là lần cuối cùng bọn hắn ôm nhau.
***
Xe ngựa đã đi được một đoạn dài, từ khi lên xe ngựa sau, Kỉ Thanh Diễm cùng Huyền Liệt vốn không có nói qua nửa câu, không khí trầm mặc giống như muốn khiến cho người hít thở không thông, cuối cùng là Huyền Liệt mở miệng trước:
“ Hiện tại ngươi có thể giúp ta mở trói chứ?”
“ Không được, trừ phi ngươi đáp ứng ta tuyệt không đào tẩu.” Kỉ Thanh Diễm nói.
“ Hảo, ta đáp ứng ngươi.” Huyền Liệt gật đầu hứa hẹn. Ngay từ đầu hắn đích xác thực sinh khí, chính là hiện tại hắn chỉ muốn biết, Kỉ Thanh Diễm rốt cuộc muốn làm cái gì.
Được Huyền Liệt cam đoan, Kỉ Thanh Diễm mở trói cho Huyền Liệt; Mà ngay tại lúc này, xe ngựa đột nhiên xóc nảy, làm cho Kỉ Thanh Diễm một cái vô ý té vào trong ngực Huyền Liệt
“ A! Thật có lỗi.”
Kỉ Thanh Diễm nói xong định đứng dậy, nhưng Huyền Liệt lại ngăn trở hắn, kéo hắn trở lại lòng mình.
“ Ta đã hạ quyết tâm thật lớn rằng phải rời khỏi ngươi, ngươi biết không? Chỉ là, nhìn một cái đi, ngươi đã làm gì ta vậy? Ngươi lại dễ dàng như thế đập nát quyết tâm của ta.”
“ Thực xin lỗi.” Kỉ Thanh Diễm vùi đầu vào trong ngực hắn.
“ Ngươi chỉ có những lời này sao?” Huyền Liệt thở dài “Kế tiếp ngươi có tính toán gì không?”
“ Tính toán?” Kỉ Thanh Diễm lắc lắc đầu.
“ Ngươi trói ta đi rồi không có tính toán gì?” Huyền Liệt bất khả tư nghị kêu lên.
“ Ta cũng chưa tính cái gì.” vẻ mặt Kỉ Thanh Diễm ủy khuất nói: “ Ta chỉ muốn ngươi hiểu biết ta chân chính.”
“Ngươi chân chính?” Huyền Liệt nhăn lại mi “Ta cho là ta đã muốn đủ hiểu ngươi.”
“ Không, ngươi không hiểu ta, cho nên ngươi không có biện pháp tin tưởng ta. Liệt, chỉ cần mười ngày là tốt rồi, mười ngày này chúng ta hòa thuận ở chung, biểu hiện ra bản thân chân chính. Nếu mười ngày sau ngươi vẫn không thể tha thứ ta, ta sẽ rời đi.” Kỉ Thanh Diễm đem hết thảy đánh cuộc ở mười ngày này.
Huyền Liệt nói cho bản thân tuyệt đối không thể lại bị Kỉ Thanh Diễm sở mê, hắn tối giỏi về nói dối, lời của hắn tất cả đều là hư tình giả ý, chính là không biết sao lời đến miệng lại thốt lến: “ Hảo, liền mười ngày.”
Mười ngày rốt cuộc có thể thay đổi cái gì hay không? Giờ phút này Kỉ Thanh Diễm cùng Huyền Liệt đều không thể xác định.
***
Huyền Liệt cùng Kỉ Thanh Diễm tìm khách điếm đặt chân, nhưng Kỉ Thanh Diễm dung mạo tuyệt mỹ thật sự rất khó không làm cho người khác chú ý, khi bọn hắn ở khách điếm, liền đưa tới một đám du côn lưu manh thèm muốn sắc đẹp Kỉ Thanh Diễm, bọn họ nghĩ rằng Kỉ Thanh Diễm là nữ phẫn nam trang!
“ Cô nương, đến, cùng các ca ca uống một chén đi!”
Tên lưu manh kia rõ ràng là mượn rượu giả điên, thừa cơ bắt đlấy bả vai Kỉ Thanh Diễm, tối cười.
Kỉ Thanh Diễm hơi nhíu mày tú, bọn họ đã phạm vào cả 2 điều mà hắn tối kị.
Thứ nhất, bọn họ dám gọi hắn “ cô nương “, hắn ghét nhất bị người ta đem hắn trở thành nữ nhân; Thứ hai, hắn ghét nhất bị người ta bính hắn.
Kỉ Thanh Diễm đang suy nghĩ phải đối phó tên lưu manh như thế nào, chỉ thấy Huyền Liệt kiềm chế không được đối lưu manh kia nói: “ Buông hắn ra!”
“ Tiểu tử, ngươi tốt nhất đừng phá hư hưng trí của bổn đại gia.” Tên lưu manh kia hung tợn nói.
Hừ! Rốt cuộc là ai không biết tự lượng sức mình? Mắt thấy Huyền Liệt sẽ hành động, Kỉ Thanh Diễm lập tức lấy ánh mắt ý bảo Huyền Liệt đừng nóng, sau đó quay đầu đối đám kia lưu manh lộ ra tươi cười.
“ Theo các ngươi uống rượu thì không vấn đề gì, hơn nữa mặc kệ các ngươi muốn làm cái gì đều được, bất quá ta thích nam nhân cực mạnh, trong các ngươi ai mạnh nhất?”
“ Đương nhiên là ta!” lưu manh kia tự đại nói.
Bình thường hẳn là không ai dám phản bác lời hắn nói, nhưng Kỉ Thanh Diễm thật sự làm người ta thèm nhỏ dãi, cho nên trong đám lưu manh kia có kẻ đứng dậy nói:
“ Không, ta mới là kẻ mạnh nhất, bình thường ta đều làm lão đại.”
“ Các ngươi đều sai rồi, ta mới là cực mạnh!” lại có người đứng ra hô.
Cuối cùng, cơ hồ tất cả lưu manh đều tranh mình mới là mạnh nhất, Kỉ Thanh Diễm lại ở một bên đề nghị: “ Quyết đấu đi! Chỉ có quyết đấu mới có thể rõ ràng biết ai mới là người mạnh nhất.”
“ Nói cũng phải.”
Tất cả mọi người đồng ý lời Kỉ Thanh Diễm, chỉ có quyết đấu mới có thể biết ai là mạnh nhất .
Trong khoảnh khắc, toàn bộ khách điếm lâm vào cuộc đánh, mỗi người đều muốn đem đối phương đả bại.
Huyền Liệt đã sớm biết Kỉ Thanh Diễm có thể mê hoặc lòng người, cho dù đưa hắn đặt ở trước quân địch, nói không chừng địch nhân còn có thể vì hắn mà giết nhau!
Tóm lại, Kỉ Thanh Diễm là nam nhân đáng sợ, mà Huyền Liệt lại bị nam nhân đáng sợ này hấp dẫn thật sâu.
“ Chúng ta đi thôi!” Kỉ Thanh Diễm cầm tay Huyền Liệt, nói.
“ Di?”
Ngay khi Kỉ Thanh Diễm khơi mào trận tranh đấu này sau, hắn còn muốn vỗ vỗ mông chạy lấy người?
“ Chẳng lẽ ngươi muốn gia nhập trận hỗn loạn này, vì tranh đoạt ta mà chiến?” Kỉ Thanh Diễm trêu chọc hỏi.
“ Đừng mộng.”
Nói xong, Huyền Liệt cùng Kỉ Thanh Diễm đi ra khách điếm. Ai! Xem ra bọn họ lại phải tìm chỗ khác .
***
Dọc theo đường đi, Kỉ Thanh Diễm nhẹ giọng hát, dường như hỗn loạn lúc trước chưa từng phát sinh qua.
Huyền Liệt nhìn hắn nói: “ Rất êm tai.”
“ Đây là nương ta dạy ta, lời hát là câu chuyện kể về một người bị vứt bỏ, đang chờ tình nhân hồi tâm chuyển ý.”
Đó là nỗi lòng của Kỉ Thập Nương mẫu thân hắn, một nửa nhân sinh của nàng là đợi chờ Huyền Khánh.
“ Phụ mẫu ta đều nói mẫu thân ngươi là nữ nhân tâm ngoan thủ lạt, sự thật thật sự là như vậy sao?”
Huyền Liệt cảm thấy hoài nghi, một nữ nhân tâm ngoan thủ lạt sẽ xướng ra được tình ca bi thương như vậy sao?
Kỉ Thanh Diễm cười khổ, Huyền Liệt cũng không biết sự tình đích thực, nhưng mà cho dù biết lại như thế nào? Người kia dù sao cũng là mẫu thân Huyền Liệt, hơn nữa Vĩnh Bình công chúa kỳ thật cũng là một nữ nhân đáng thương.
Bởi vậy, Kỉ Thanh Diễm trả lời: “ Trong thế giới ái tình, mỗi người đều ích kỷ, mẫu thân của ta cùng ta rất giống, chúng ta đều lợi dụng chính mình để đạt thành mục đích, chỉ là chúng ta không lấy tình cảm ra để buôn bán.”
Cho nên, Kỉ Thập Nương yêu Huyền Khánh, mà hắn cũng yêu Huyền Liệt.
“ Ngay cả ta đều thiếu chút nữa bị ngươi mê hoặc, Thanh Diễm.” Huyền Liệt cười nhẹ nói: “ Ta so với đám người ở khách điếm vì ngươi đánh nhau có chút may mắn hơn, ta biết chân diện mục của ngươi, bị khuôn mặt mỹ lệ của ngươi hấp dẫn, liền muốn hủy diệt nó.”
Kỉ Thanh Diễm nghiêng đầu vô tội nói: “Ngươi chán ghét khuôn mặt hấp dẫn nhân chú mục này sao?”
“ Ngươi…… Ngươi nói xem?” Huyền Liệt hỏi lại.
“ Nếu ngươi chán ghét khuôn mặt này, ta đây liền hủy nó.” Kỉ Thanh Diễm nói.
“ Đừng nói giỡn.” Huyền Liệt đương nhiên sẽ nghĩ là hắn nói giỡn, chính là Kỉ Thanh Diễm lại xuất ra chủy thủ tùy thân, hướng mặt mình vạch tới –
“ Ngươi làm gì!” Huyền Liệt đúng lúc ngăn trở hắn.
“ Ta không phải nói giỡn, không bao giờ.” Kỉ Thanh Diễm nhìn vào mắt Huyền Liệt mà nói.
“ Ta đã biết.” Huyền Liệt động dung nói: “ Chỉ là ngươi không được tự làm tổn thương đến mình để chứng minh nha!”
“ Nếu không làm như vậy ngươi sẽ tin tưởng sao? Đây là ta chân chính, ký tùy hứng lại không tự nhiên, chỉ có thể lấy loại phương pháp này để chứng minh chính mình đối với ngươi là thực tâm.”
“ Thanh Diễm……”
Huyền Liệt cầm tay Kỉ Thanh Diễm. Hắn có thể tin tưởng Kỉ Thanh Diễm lần nữa sao? Tuy rằng hắn thật sự rất muốn tin tưởng.
“ Ta yêu ngươi, Huyền Liệt, ta thậm chí có thể dùng tánh mạng để chứng minh.” Kỉ Thanh Diễm cầm lấy tay Huyền Liệt.
“ Ngươi không cần dùng tánh mạng đến chứng minh, ta tin tưởng ngươi là thật tình.” Huyền Liệt ôm lấy hắn nói.
Huyền Liệt quyết định tái tin tưởng Kỉ Thanh Diễm một lần, chính là nếu Kỉ Thanh Diễm tái lừa gạt hắn, hắn chỉ sợ rốt cuộc không thể tỉnh lại.
“ Liệt, ngươi thật sự nguyện ý tin tưởng ta?” Kỉ Thanh Diễm cao hứng hỏi han: “ Ngươi tha thứ ta sao?”
“ Ta nên tha thứ ngươi sao? Không, ta không tha thứ ngươi, ta muốn ngươi dùng nửa đời sau đến bồi thường ta.”
“ Không thành vấn đề.”
Dùng thời gian cả đời để bồi thường, cái này đối Kỉ Thanh Diễm mà nói là trừng phạt tối ngọt ngào.
Bọn họ gắt gao ôm nhau, trong mắt, trong lòng đều chỉ có lẫn nhau, thẳng đến khi một đám khách không mời mà đến quấy rầy bọn họ.
Đám lưu manh kia ở khách điếm quấy rầy Kỉ Thanh Diễm vẫn không có bỏ qua, bọn họ đuổi theo Kỉ Thanh Diễm cùng Huyền Liệt.
“ Hừ! Rốt cục chúng ta cũng tìm được ngươi, ngươi cố ý châm ngòi tình cảm giữa các huynh đệ chúng ta, khiến chúng ta quyết đấu, đúng hay không?” Đám lưu manh nổi giận đùng đùng, hỏi.
“ Ngươi hiện tại mới phát hiện a? Ngu ngốc.” Kỉ Thanh Diễm trốn sau lưng Huyền Liệt, nói: “ Huyền Liệt, những người này liền kính nhờ ngươi.”
Huyền Liệt thở dài, cảm thấy được chính mình thật sự là mệnh khổ, còn phải thay Kỉ Thanh Diễm thu thập giải quyết tốt hậu quả.
Bất quá, đây là chuyện không có biện pháp.
Về sau có phải sẽ thường xuyên như vậy hay không? Kỉ Thanh Diễm gặp rắc rối, hắn phải thay y giải quyết tốt hậu quả.
“ Xú tiểu tử, ngươi tốt nhất tránh ra.” Đám kia lưu manh cùng kêu lên.
“ Không được, ta không tránh được.” Huyền Liệt nhìn thoáng qua Kỉ Thanh Diễm, trả lời: “ Hắn là người ta tối âu yếm, các ngươi nếu muốn thương tổn hắn, nhất định phải bước qua cửa của ta.”
“ Ngươi đáng chết!”
Đám kia lưu manh ỷ vào người nhiều thế đông, nghĩ có thể dễ dàng giải quyết Huyền Liệt, vì thế nhất ủng xông lên.
Chỉ tiếc bọn họ tính toán sai, cho dù bọn họ toàn bộ đồng loạt ra tay cũng không phải đối thủ Huyền Liệt.
Kỉ Thanh Diễm nhìn Huyền Liệt bị vây, còn cố ý lớn tiếng thét to: “ Oa! Thật không hỗ là Liệt của ta, thân thủ của ngươi thật sự là rất cao, ta rất sùng bái ngươi!”
Trong tiếng tán thưởng của Kỉ Thanh Diễm, đám lưu manh kia nguyên bản kiêu ngạo chỉ có một tên chạy trối chết.
“ Liệt, đem tên kia bắt lại!” Kỉ Thanh Diễm đối Huyền Liệt hô.
Huyền Liệt lập tức theo lời, đem lưu manh kia bắt được.
“ Uy! Ngươi muốn chạy thoát? Ngươi không phải thực kiêu ngạo sao?” Kỉ Thanh Diễm không quên đối tên lưu manh kia châm chọc khiêu khích một phen.
Người nọ nghe vậy lại xấu hổ vô cùng.
“ Thanh Diễm.”
Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng đi nha, Kỉ Thanh Diễm muốn hắn bắt tên lưu manh này lại không phải chỉ để châm chọc chứ!
Kỉ Thanh Diễm ra hiệu cho Huyền Liệt an tâm một chút chớ giận, sau đó quay đầu đối lưu manh kia, hỏi: “ Ngươi nói thực ra, là ai phái ngươi tới?”
“ Di?” Huyền Liệt nghe vậy kinh ngạc hỏi: “ Thanh Diễm, ngươi sao biết là có người phái hắn tới?”
“ Bởi vì ta phát hiện hắn theo chúng ta từ khi chúng ta rời đi quân doanh.” Kỉ Thanh Diễm trả lời.
“ Hừ! Nguyên lai hành động của ta sớm đã bị ngươi phát hiện.” lưu manh kia cắn răng nói: “ Muốn giết thì tùy tiện các ngươi, bất quá đừng mơ tưởng ta sẽ nói cho ngươi ai là chủ nhân ta!”
“ Phải không?” Kỉ Thanh Diễm lạnh lùng cười “Ta nhất định có biện pháp cho ngươi nói ra.”
“ Ngươi…… Ngươi muốn làm gì?”
Tên lưu manh kia thất kinh kêu lên, Kỉ Thanh Diễm cầm viên thuốc nhét vào miệng hắn.
“ Biết ta cho ngươi ăn cái gì không?” Kỉ Thanh Diễm cười đến thực tà ác.
Tên lưu manh sắc mặt trắng bệch, lắc đầu.
“ Ngươi cho ta ăn cái gì?”
“ Đương nhiên là độc dược a!” Kỉ Thanh Diễm lại nói: “Nếu trong vòng một canh giờ ngươi không có ăn được giải dược, toàn thân sẽ thối rữa, độc dậy tức vong.”
“ Ngươi……”
Giờ phút này, Kỉ Thanh Diễm quả thực giống một ác quỷ.
“ Mau nói cho ta biết là ai sai ngươi đến giết chúng ta, ta liền cho ngươi giải dược, chậm chút xíu là không cứu về được đâu!”
“ Ta nói, ta nói!” tên lưu manh đành khuất phục “Kẻ sai ta là thiên kim tể tướng.”
“ Tiết Minh Châu?” Kỉ Thanh Diễm giơ lên mi.
“ Minh Châu?” Huyền Liệt quả thực không thể tin được, một thiên kim danh môn sao có thể làm ra những chuyện này?
Tên lưu manh cẩn thận nói: “ Nàng nói chỉ cần ta giết Kỉ Thanh Diễm, sẽ cho ta một vạn hai hoàng kim; Hiện tại ta đã nói cho ngươi, mau cho ta giải dược!”
“ Đừng nóng vội, ngươi trước mang nhóm ta đi gặp Tiết Minh Châu, ta liền cho ngươi giải dược.” Kỉ Thanh Diễm lại khai ra điều kiện.
“ Hảo.”
Vì lấy giải dược,tên lưu manh cái gì đều chịu làm.
“ Ngươi lại đang đánh cái chủ ý quỷ gì vậy?” Huyền Liệt hồ nghi hỏi Kỉ Thanh Diễm.
“ Đương nhiên làm một thân chi đạo, còn phải trả ‘nghĩa’ người ta!” Kỉ Thanh Diễm lạnh lùng cười “Ta sẽ không bỏ qua kẻ muốn hại ta.”
Đây là phương thức sinh tồn của Kỉ Thanh Diễm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook