Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
-
Chương 162: Phiên ngoại: ABO: Thật ra tôi là mợ của cậu!
Rạng sáng 5 giờ rưỡi, quản gia tắt đồng hồ báo thức rồi đứng dậy rửa mặt thay quần áo, sau khi mặc quần áo gọn gàng quản gia mới bước ra khỏi phòng mình.
Ông đã hầu hạ cho Bạc gia hơn 30 năm, cống hiến cả đời cho Bạc gia, bây giờ nhiều thêm hai người nữa chính là Mạc tiên sinh và cậu chủ nhỏ.
"Các cậu dùng bông bọc các góc cứng của đồ đạc mới mua đi. Cậu chủ nhỏ mới tập đi, tuyệt đối không thể để cậu chủ nhỏ bị va đập vào.” Sáng sớm quản gia tiên sinh cẩn thận lại nghiêm túc dặn dò mỗi người một việc.
"Ngày hôm qua Mạc tiên sinh nói bánh sừng bò ăn rất ngon, hôm nay đã làm chưa? Sữa tươi cho cậu chủ nhỏ uống đã đến chưa?" Quản gia tiên sinh kiểm tra từng chi tiết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Sau khi xác định xong, xem xét thời gian mới gọi người đem bữa sáng đến, chờ các chủ nhân dậy.
Sửa sang cái nơ lại rồi đứng yên ở cửa cầu thang, liền nhìn thấy một nhà ba người đi xuống lầu.
"Em chỉ ôm con mà không ôm anh nữa, cho nên tình yêu sẽ biến mất đúng không? Dương Dương không còn yêu anh nữa."
Về hành vi tranh sủng ấu trĩ này của Nguyên soái đại nhân, quản gia tỏ vẻ mình đã nhìn thấy quá nhiều, nội tâm không hề gợn sóng, cảnh tượng tiếp theo nhất định là Mạc tiên sinh vừa hôn vừa dỗ dành.
Mạc Chi Dương sợ hắn ồn ào, vì vậy liền nghiêng đầu túm cổ áo hắn kéo lại gần hôn một cái, “Em vẫn yêu anh."
Đúng như dự kiến, quản gia đích thân hầu hạ bữa sáng cho ba người, nhìn bánh sừng bò đã bị Mạc tiên sinh ăn sạch, trong lòng quản gia tràn đầy cảm giác thành tựu.
Đến buổi chiều, cậu chủ nhỏ vốn dĩ đang ngủ trưa bây giờ lại đang lảo đảo chơi đùa ở hành lang, quản gia phát hiện đầu tiên, vội vàng đi tới bế nhóc lên, “Cậu chủ nhỏ, Mạc tiên sinh đâu.”
“A ba A ba, bubba bubba. ” Bạc Niên Dương nghiêng đầu, đôi mắt to sáng ngời dường như cũng đang suy nghĩ về chuyện này.
Lúc này một giọng nói từ trong phòng làm việc truyền đến, quản gia ôm đứa bé thò lại gần, từ khe cửa nhìn thấy Nguyên soái đại nhân đang quỳ, Mạc tiên sinh đang ở một bên nói chuyện.
"Lúc trước nói muốn sinh nhãi con là anh, bây giờ luôn tranh sủng với nó cũng là anh, có phải anh thiếu đến hoảng không?"
Bạc Tư Ngự ủy khuất nhận sai, "Đúng, anh thiếu đến hoảng."
Nhìn thấy cảnh tượng này quản gia tiên sinh không chút kinh ngạc, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi bế cậu chủ nhỏ trở về phòng, rốt cuộc chờ một lúc bọn họ nhất định sẽ xảy ra một trận đại "Chiến", không thích hợp với trẻ em.
Nên phân phó người làm chuẩn bị dọn dẹp thư phòng một chút trước thì hơn.
Đời này, Mạc Chi Dương vì sinh nở nên bị thương đến cơ thể, vậy mà đã đi trước Bạc Tư Ngự một bước, sau khi tiễn Dương Dương đi, ngày hôm sau Bạc Niên Dương nhìn thấy cha đã bệnh chết ở trước mộ của ba ba.
Không nói gì, đem hai người chôn cùng một huyệt.
Thế giới thứ năm, kết thúc!
Ông đã hầu hạ cho Bạc gia hơn 30 năm, cống hiến cả đời cho Bạc gia, bây giờ nhiều thêm hai người nữa chính là Mạc tiên sinh và cậu chủ nhỏ.
"Các cậu dùng bông bọc các góc cứng của đồ đạc mới mua đi. Cậu chủ nhỏ mới tập đi, tuyệt đối không thể để cậu chủ nhỏ bị va đập vào.” Sáng sớm quản gia tiên sinh cẩn thận lại nghiêm túc dặn dò mỗi người một việc.
"Ngày hôm qua Mạc tiên sinh nói bánh sừng bò ăn rất ngon, hôm nay đã làm chưa? Sữa tươi cho cậu chủ nhỏ uống đã đến chưa?" Quản gia tiên sinh kiểm tra từng chi tiết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Sau khi xác định xong, xem xét thời gian mới gọi người đem bữa sáng đến, chờ các chủ nhân dậy.
Sửa sang cái nơ lại rồi đứng yên ở cửa cầu thang, liền nhìn thấy một nhà ba người đi xuống lầu.
"Em chỉ ôm con mà không ôm anh nữa, cho nên tình yêu sẽ biến mất đúng không? Dương Dương không còn yêu anh nữa."
Về hành vi tranh sủng ấu trĩ này của Nguyên soái đại nhân, quản gia tỏ vẻ mình đã nhìn thấy quá nhiều, nội tâm không hề gợn sóng, cảnh tượng tiếp theo nhất định là Mạc tiên sinh vừa hôn vừa dỗ dành.
Mạc Chi Dương sợ hắn ồn ào, vì vậy liền nghiêng đầu túm cổ áo hắn kéo lại gần hôn một cái, “Em vẫn yêu anh."
Đúng như dự kiến, quản gia đích thân hầu hạ bữa sáng cho ba người, nhìn bánh sừng bò đã bị Mạc tiên sinh ăn sạch, trong lòng quản gia tràn đầy cảm giác thành tựu.
Đến buổi chiều, cậu chủ nhỏ vốn dĩ đang ngủ trưa bây giờ lại đang lảo đảo chơi đùa ở hành lang, quản gia phát hiện đầu tiên, vội vàng đi tới bế nhóc lên, “Cậu chủ nhỏ, Mạc tiên sinh đâu.”
“A ba A ba, bubba bubba. ” Bạc Niên Dương nghiêng đầu, đôi mắt to sáng ngời dường như cũng đang suy nghĩ về chuyện này.
Lúc này một giọng nói từ trong phòng làm việc truyền đến, quản gia ôm đứa bé thò lại gần, từ khe cửa nhìn thấy Nguyên soái đại nhân đang quỳ, Mạc tiên sinh đang ở một bên nói chuyện.
"Lúc trước nói muốn sinh nhãi con là anh, bây giờ luôn tranh sủng với nó cũng là anh, có phải anh thiếu đến hoảng không?"
Bạc Tư Ngự ủy khuất nhận sai, "Đúng, anh thiếu đến hoảng."
Nhìn thấy cảnh tượng này quản gia tiên sinh không chút kinh ngạc, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi bế cậu chủ nhỏ trở về phòng, rốt cuộc chờ một lúc bọn họ nhất định sẽ xảy ra một trận đại "Chiến", không thích hợp với trẻ em.
Nên phân phó người làm chuẩn bị dọn dẹp thư phòng một chút trước thì hơn.
Đời này, Mạc Chi Dương vì sinh nở nên bị thương đến cơ thể, vậy mà đã đi trước Bạc Tư Ngự một bước, sau khi tiễn Dương Dương đi, ngày hôm sau Bạc Niên Dương nhìn thấy cha đã bệnh chết ở trước mộ của ba ba.
Không nói gì, đem hai người chôn cùng một huyệt.
Thế giới thứ năm, kết thúc!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook