Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 145: ABO: Thật ra tôi là mợ của cậu! (11)

"Tiêu Nghị, nghe nói gần đây cháu ở trường học biểu hiện không tốt." Bạc Tư Ngự dùng câu trần thuật, không phải câu nghi vấn, đã cái quan luận định*.

(*) Cái quan luận định: Đậy nắp quan tài rồi mới bàn luận về công tội. Chỉ đăng tại Wattpad và WordPress chính chủ Huyết Vũ @TDiHn99, những nơi khác đều là ăn cắp!

Tiêu Nghị vội vàng phản bác: "Không có, cháu không có làm mất mặt người nhà."

"Đúng vậy, Nguyên soái đại nhân, anh Tiêu biểu hiện rất tốt, nhất định có người tung tin bịa đặt phá hủy thanh danh của anh ấy." Bạch Dung đúng lúc ra phụ hoạ.

Một chiêu này, có vẻ non nớt, những người khác đều nhìn ra, cậu ta nhìn như vừa mới nói đở cho Tiêu Nghị, nhưng giọng nói của cậu ta còn cố ý bày vẻ mang theo nhu nhược, rõ ràng đang xoát cảm giác tồn tại trước mặt Bạc Tư Ngự.

Nhưng Tiêu Nghị còn nhỏ, đấu không lại mấy lão yêu tinh này, chỉ cho rằng A Dung thật sự đang nói hộ mình, nhẹ nhàng nắm tay cậu ta ở dưới gầm bàn.

Bạch Dung bả vai co rụt lại, không còn biểu hiện ngại ngùng như trước, ngược lại có loại cảm giác xấu hổ, cúi đầu.

Loại cảm giác này đang biểu đạt: Em ngại có người ở đây nên mới để anh nắm tay, em cũng không phải có ý thích anh.

Cuộc chiến hừng hực khí thế diễn ra trên bàn.

Mạc Chi Dương chịu đựng thật vất vả, cái chân của lão sắc phê này đã sắp vượt rào rồi.

Vừa mới ngồi xuống, hắn liền cố ý duỗi chân, ái muội giẫm lên giày thể thao của cậu, sau đó chậm rãi hướng lên phía trên vuốt ve.

Giày da lạnh băng đẩy ống quần ra, sau đó liền chạm đến da thịt, tuy rằng đã là cuối mùa xuân, nhưng đột nhiên vẫn khiến Mạc Chi Dương không nhịn được thốt ra một tiếng.

Bây giờ chỉ có thể thẳng lưng, gục đầu xuống không để người khác nhận ra.

Bạc Tư Ngự thật ra vẫn luôn chú ý đến động tác của Dương Dương suốt, phát hiện bộ dạng kìm nén của cậu, dùng mũi giày khiêu khích trêu chọc, di chuyển trên làn da trần trụi của cậu.

Trên mặt vẫn nghiêm túc giáo dục Tiêu Nghị: "Nhớ rõ thân phận của mình, biết cái gì nên làm cái gì không nên làm."

"Vâng, Cậu." Tiêu Nghị không dám làm càn trước mặt hắn, giống như một đứa trẻ ngoan.

Có người ngoài mặt tỏ ra nghiêm túc trong việc giáo dục vãn bối, nhưng thực tế đã sớm hư hỏng.

Chân đã thu lại, Mạc Chi Dương vừa định thở phào nhẹ nhõm mà nằm liệt một chút, kết quả lớp vải bông ấm áp đã trở về lần nữa, mang theo hơi nóng khiến người bực bội.

Bạc Tư Ngự giẫm rớt giày, dùng chân mang vớ để đi quấy phá.

"Nguyên soái đại nhân, ngài rất nhàn sao?" Galileo lạnh mặt nhìn tiểu kẹo sữa vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, có phải cậu rất tức giận vì bị Bạc Tư Ngự lừa gạt?

Lại cảm thấy tức giận mới tốt, như vậy mới có thể nhìn thấy rõ Bạc Tư Ngự này.

"Tôi thật ra cũng muốn hỏi thượng tướng, cậu cũng rất nhàn sao? Bỏ lại nhiều việc của liên minh như vậy." Bạc Tư Ngự nói, chân dưới bàn từ từ trượt lên khỏi mắt cá chân.

Quần áo mùa xuân đã cởi bỏ lớp dày nặng, cho nên Mạc Chi Dương có thể cảm nhận được nhiệt độ của chân hắn qua lớp vải, có lẽ là do mang giày cả buổi nên nhiệt độ cực cao.

Bất cứ đi tới nơi nào đều gây ra núi lửa, hừng hực thiêu cháy, làm cho tim người đập nhanh.

Galileo hừ lạnh một tiếng: "Nguyên soái đại nhân chẳng lẽ không thế sao?"

Hai người ngươi tới ta đi, Mạc Chi Dương lại nhịn không được, chết tiệt, chân để ở đâu vậy chứ!

"Ưm."

Một tiếng này, lại một lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người.

Mạc Chi Dương chịu đựng lòng bàn chân co rút, hiện tại bắp chân cũng đang run rẩy, cố ép giọng nói như bình thường: "Tôi chỉ là có chút đói bụng, không có chuyện gì, các người tiếp tục!"

Ở dưới mí mắt mọi người mà làm loại chuyện này, thực sự có chút kích thích.

"Mạc Chi Dương, cậu đang cố ý sao?" Tiêu Nghị sắc mặt không tốt lắm, nói ra ngay lúc này, thật sự không có giáo dưỡng.

Bạch Dung ngược lại ngồi rất ngoan ngoãn, trong lòng cảm thấy có chút khinh thường Mạc Chi Dương, dùng biện pháp thô thiển này để thu hút sự chú ý của Nguyên soái đại nhân cũng thật là quá vụng về.

Galileo liếc nhìn Tiêu Nghị, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, đối với cháu ngoại trai của Bạc Tư Ngự cũng không có hảo cảm gì: "Em ấy thế nào thì có liên quan gì đến cậu?"

"Đó là cách cháu đối xử với bạn học?" Giọng Bạc Tư Ngự thờ ơ, nhưng có thể nghe ra cảm xúc không vui của hắn.

Vậy đó cũng là cách anh đối xử với bạn cùng bàn sao?

Mạc Chi Dương đỏ mặt không dám ngẩng đầu, bởi vì sợ bị lộ, khóe mắt hồng nhuận mang theo ái muội.

Nhưng càng như thế, Bạc Tư Ngự càng thêm cường hãn, chân ái muội xoa xoa trên đầu gối, trượt từ đầu gối vào bên trong đùi.

Tuy nhiên, lúc hắn làm những việc này, biểu tình vẫn không chút cẩu thả.

Quả nhiên, có người ngoài mặt là Nguyên soái nghiêm túc, nhưng thực ra ở dưới cái bàn lại là lão sắc phê.

"Cậu, cậu ta là giáo bá, ở trong trường không chuyện ác nào không làm, thường xuyên đánh bạn học, còn bắt nạt A Dung." Lời này của Tiêu Nghị, quả thực đều đem Mạc Chi Dương giũ ra.

Bạc Tư Ngự hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn cậu nhóc đang cúi đầu: "Thật sao?"

Vừa nói, chân đã duỗi thẳng, ngón chân nhẹ nhàng mài lên đùi trong, nhưng lại cố ý tránh đi nơi đó, chờ khi đã quen với loại khiêu khích này, lại đột nhiên dùng sức.

"Đúng vậy." Mạc Chi Dương hít một hơi nuốt xuống toàn bộ tiếng rên rỉ sắp tràn ra, cuối cùng ngẩng đầu lên, khóe mắt ửng đỏ, đôi mắt to ướt át, nghiến răng nghiến lợi đáp: " Tôi chính là người như thế, lại thích bắt nạt người khác, lại hư, còn khiến người chán ghét."

Khóe mắt mang theo xuân tình, rõ ràng đang nghiến răng nghiến lợi, nhưng giọng điệu lại có chút khẩn trương thất thố.

Vẻ mặt hung dữ búng ra sữa, đem Galileo chọc cười: "Tiểu kẹo sữa, em không phải là người như vậy."

Bởi vì khi còn nhỏ tôi đã gặp qua em, cho tới nay vẫn còn nhớ rõ.

Trái ngược với phản ứng của Galileo là Bạc Tư Ngự, hắn khẽ mím môi, có vẻ hơi không vui, Bạch Dung thận trọng phát hiện, đắc ý tràn ngập trong lòng.

Người giống như vậy, làm sao có thể giành được sự yêu thích của một người đàn ông.

Vừa nhìn thấy Dương Dương như vậy, Bạc Tư Ngự chỉ cảm thấy quần hơi chật, hơi hơi thắt lại, nhưng chân phải đang quấy phá đùi vẫn như cũ không rút về: Thật khó chịu.

Chỉ có thể dùng sự nghiêm túc để che đậy suy nghĩ của mình.

Lúc này, người phục vụ bưng lên món tráng miệng, phá vỡ bầu không khí xấu hổ.

Có rất nhiều điểm tâm, trừ mấy món chiêu bài của cửa hàng, còn chiếu cố khẩu vị đồ ngọt của Nguyên soái, vài đồ ngọt mới được nghiên cứu chế tạo, cũng đều bưng lên.

Có đồ ăn để phân tán lực chú ý, Mạc Chi Dương có thể thấy rõ trên bàn có mấy chục món tráng miệng lớn nhỏ, tên gia hoả này được lắm, tất cả đều là món cậu thích nhất.

Ngoài ra còn có một vài món tráng miệng mà cậu chưa từng thấy trước đây.

Biết Dương Dương rất thèm, Bạc Tư Ngự cũng không chậm trễ, xua tay: "Ăn đi."

Galileo không nhúc nhích, nhưng đôi mắt lại chỉ nhìn chằm chằm tiểu kẹo sữa đang ăn uống thoả thích.

Hai người ở đối diện nhìn ba người đang ăn ở bên kia, bộ dạng ăn uống của Mạc Chi Dương là kém nhất, nuốt từng miếng không có nửa phần ngượng ngùng.

Bạch Dung nhìn không được sự nổi bậc như vậy của cậu, nhã nhặn nhai chậm nuốt kỹ, Tiêu Nghị bên kia cũng tốt, ăn tương đối văn nhã.

Mắt thấy Mạc Chi Dương đã giải quyết xong chiếc bánh ngọt nhân dâu ngàn tầng trước mặt mình, lại chuyển sự chú ý đến chiếc bánh mousse chocolate trước mặt, thẳng thắn ôm đến trước mặt.

Dù sao, chỉ cần bạn không xấu hổ, thì người khác mới là người xấu hổ.

Hai người kia đồng thời nhìn chằm chằm vào tiểu kẹo sữa ăn không nói lời nào.

Thấy khóe miệng cậu dính đầy bột cacao, Bạc Tư Ngự nuốt nước bọt muốn giúp cậu liếm đi, nhìn đôi môi hồng hào đang hé mở kia, thật muốn cho cậu ăn thứ khác.

Trong lòng nghĩ, chân lại không thành thật, dùng sức nghiền vào chỗ kia.

Mạc Chi Dương đột nhiên mở to mắt, đầu lưỡi suýt chút nữa lóe lên, hai chân đem cái chân đang quấy phá kia kẹp chặt lấy, cảnh cáo trừng hắn một cái: Có việc gì chờ ăn xong lại nói.

Biết rằng thức ăn quan trọng hơn mình, Bạc Tư Ngự nhấp một ngụm cà phê, chỉ cảm thấy cà phê có vị chua.

Sức ăn của Mạc Chi Dương thật sự rất lớn, một nửa thức ăn trên bàn lớn đã vào trong bụng cậu, nhìn người nhỏ nhỏ mà làm sao có thể ăn nhiều như vậy.

Sức ăn này đuổi kịp mình, Galileo nghĩ thầm.

Ngay cả những người khác cũng cảm thấy như vậy, nhưng Bạc Tư Ngự lại có vẻ rất bình thường, dù sao thì hắn cũng đã từng thấy lượng ăn của cậu, nên mới nói câu không dễ nghe: Lãng phí thức ăn.

Đồ ăn ăn vào, cũng không biết mập lên chỗ nào, một chút thịt cũng không có.

Mình đến nhiều vị diện như vậy, cho ăn ngon uống tốt, cũng chưa bao giờ thấy béo ra.

Ăn xong bánh pudding dâu tây, cuối cùng cũng cảm thấy no, uống cạn ly hồng trà, thoải mái thở dài: "Thơm quá!"

Trái ngược với sự lôi thôi lếch thếch của Mạc Chi Dương, Bạch Dung lại sắm vai một hình tượng nhã nhặn khéo léo, hết lần này đến lần khác ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nai tơ nhìn chằm chằm hai người đối diện.

Ăn vui vẻ xong mới thả lỏng cảnh giác, Mạc Chi Dương cũng quên mất cái chân làm bậy giữa hai chân mình, vội vàng buông ra.

"Em ăn no chưa?" Galileo hỏi, tiểu kẹo sữa này thật sự ăn có hơi nhiều.

Mạc Chi Dương hài lòng sờ sờ bụng, bởi vì đã ăn nhiều đồ ăn ngon, đến tâm tình cũng rất tốt, giơ khuôn mặt nhỏ lên lớn hơn một chút: "Vâng, ăn no rồi."

Galileo kinh ngạc: Đây xem như là lần đầu tiên tiểu kẹo sữa cười với mình đi?

Nhưng với tính cách cứng nhắc của anh, cũng không làm ra biểu tình tra xanh như vậy, chỉ khẽ gật đầu.

Nhưng Bạc Tư Ngự giận quá đi mất, rõ ràng là hắn mang cậu đến đây ăn, rõ ràng điểm tâm đầy ắp trên bàn đều là hắn cho cậu, vì sao cậu lại không cười với hắn mà lại cười với Galileo?

Không khí xung quanh bỗng trở nên chua lè.

Vẻ mặt của hắn rất kì quái, nhưng hai người lúc này đang ở trong bối cảnh không quen biết nhau, mùi trà xanh xộc lên mũi càng lúc càng nồng, Mạc Chi Dương cũng mặc kệ hắn, đứng dậy: "Tôi vào nhà vệ sinh một lát."

Người đã rời đi, Bạc Tư Ngự rút chân về, mang giày phía dưới bàn vào, nhìn Galileo rồi đứng dậy: "Tôi có chút chuyện cần giải quyết."

"Chuyện gì?" Galileo nhạy cảm, cảm thấy hắn có chút vấn đề.

Bạc Tư Ngự liếc nhìn những người trên bàn một cái: "Hôm nay Lyles sẽ qua đây, tôi đi nhìn một chút."

Nghe thấy cái tên này, Galileo trầm ngâm gật đầu, chẳng trách hắn đến uống trà chiều một cách khó hiểu.

Cái gì Lyles, vừa ra khỏi cửa Bạc Tư Ngự đã vứt ra sau đầu, lạnh mặt đi đến phòng vệ sinh ở cuối hành lang.

Mạc Chi Dương rửa tay xong, liền ngửi thấy một mùi trà xanh, vừa quay đầu lại liền thấy hắn bước vào với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, vốn muốn hỏi hắn có chuyện gì.

Nhưng nghĩ đến thiết lập hiện tại của hai người, liền mặc kệ hắn, lau khô tay rồi xoay người lướt ngang qua hắn.

Kết quả vừa đi được một bước liền bị người từ phía sau ôm lấy, bị người này ôm vào trong lòng, chân buông thõng trên không, mùi trà xanh lập tức cuốn lấy, đe. thân thể của cậu bao lấy.

Nhạy bén nhận ra được hắn đang tức giận.

Bạc Tư Ngự ôm chặt người vào lòng ngực, tay phải kẹp eo cậu, tay trái đẩy cằm cậu lên, buộc cậu phải ngẩn đầu nhìn mình.

"Em có phải muốn đem anh chọc cho tức chết? Ở trước mặt anh cười với người đàn ông khác, chơi rất vui? Hay là cố ý câu dẫn anh, ở trước mặt mọi người đem em thao chết?"

Nếu nói, khi Dương Dương cười với Galileo thì lý trí của hắn đã sụp đổ một nửa, vậy lúc cậu giả vờ không quen biết hắn mà đi ngang qua, lý trí đã biến mất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương