[Tuyệt Luyến] Ti Vi Đích Ái Nhân
Chương 10: Đệ thập chương – Ái tình a đừng khóc

“Hắn đã được đưa đến Anh quốc trị liệu —— ”

“Cho nên —— không cần lo lắng.”

“Ta đem Tiểu Thánh đưa đến vườn trẻ quý tộc —— ”

“Hắn rất thông minh —— cũng rất được hoan nghênh —— ”

“Nói a, Trịnh Phàm.”

“—— ”

Trong phòng vắng vẻ, chỉ một thanh âm của nam nhân quanh quẩn. Tôi nhìn trần nhà vẫn không nhúc nhích, thân thể tựa hồ hoàn toàn cứng ngắc, vẫn duy trì đồng nhất một tư thế, mặc cho người bên cạnh nói cái gì. Vì sao cau mày? Vì sao thở dài? Vì sao một bộ dạng khổ não? Ngươi điều không phải vẫn tập quán mặt lãnh nghiêm nói chuyện sao? Không nên tái đóng kịch nữa, ta không muốn xem, không muốn nói, không muốn nghe, ta chẳng hiếm lạ ngươi bố thí đồng tình, ta không cần thương hại của ngươi ——

“Trịnh Phàm, trở lại ngươi trước đây có được hay không?” Trở về không được, ta đã trở về không được —— “Ta sẽ không tái cản ngươi đi ——” không nên tái nói những lời hổ thẹn này, vậy không giống ngươi ——

“Yêu ta, giống như trước đây như vậy yêu ta ——” ta chống đỡ không nổi ——

“Van cầu ngươi —— ”

“——” hô hấp cứng lại, tôi vô cùng kinh ngạc nhìn hắn, tên Doãn Hách Thánh kia cao ngạo, tên Doãn Hách Thánh mà ngay cả xin lỗi cũng sẽ không nói, cũng không hướng người khác cúi đầu, lúc này lại dùng một loại biểu tình tên là “Bi thương” nhìn tôi, tâm giống như hung hăng co rút lại, nước mắt vô thanh chảy xuống —— nhìn chính mình khô gầy trong đôi mắt mỹ lệ của hắn, một cổ thỏa mãn và bi thương thật lớn đan chéo nhau phức tạp phủ kín. Kéo lấy cổ hắn xuống, tôi hung hăng hôn lên nơi chưa từng chạm qua———— đôi môi của hắn ———— đôi môi mang theo cái giá lạnh nhè nhẹ và mềm mại khoan khoái—— tôi nhắm mắt lại, chờ hắn tỉnh táo lại đem ta đẩy ra, được rồi, như vậy là đủ rồi, tôi đã không còn năng lực tái xa cầu nhiều hơn——

Trả lời tôi, lại là một đôi tay ôm chặt lấy bên hông, tôi sửng sốt —— cho đến khi bị áp đảo mới từ giữa khiếp sợ tỉnh táo lại, đại não chỉ có một ý thức —— Doãn Hách Thánh —— đang hôn tôi!!! Hết thảy mọi kích động đều nảy lên phế bộ, không thể làm dơ đôi môi hắn!! Tôi cả kinh mãnh liệt đẩy hắn ra, cứng rắng nuốt xuống tiên huyết.

“Làm sao vậy?” Hắn cúi người xuống, hỏi.

“Xin lỗi —— ta ——” tim đập không thể nhanh hơn nữa, tôi nhìn hắn chi chi ngô ngô.

“Ngươi ——” khí tức ấm áp phả xuống khuôn mặt tôi, hắn nở nụ cười, sau đó đứng thẳng dậy, “Ta đi gọi hạ nhân chuẩn bị một ít đồ.” Tiếp theo liền diện vô biểu tình rời đi, hình như tất cả vừa rồi bất quả chỉ là mộ trò đùa.

Lại bị đùa giỡn nữa a?, đại não đột nhiên một trận hoảng hốt cường liệt, tôi dùng sức vỗ vỗ đầu, cười cười, vì sao có một loại cảm giác so với trước đây càng sợ mất đi? Cho tới bây giờ vẫn chưa đạt được, không phải sao??? Bước xuống lầu, tôi lặng lẽ đi ra cửa.

“Tình huống ngươi hiện tại, tốt nhất là nhập viện.” Trần Thụy vẻ mặt mặt u sầu dùng bút xao xao bàn nói.

“Không được! Có biện pháp khác hay không?” Sẽ bị ghét bỏ, nếu như để người kia biết, tôi không muốn thấy biểu tình chán ghét của hắn.

“Thế nhưng còn như vậy lâu dài, bệnh tình của ngươi sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.” Trần Thụy hung hăng nhíu mày, “Loại bệnh tâm thần này vốn cũng rất phiền phức, nếu như cứ thế phát bệnh, tổn thương đến người khác có lẽ với bản thân cũng đều là bất hảo.”

“Thế nhưng ——” tôi không muốn chết tại y viện a ——

“Phanh!!!” Một tiếng đạp cửa điếc tai, cửa “Khoa tinh thần” cứ như vậy quanh vinh bay đến trước mặt tôi. Hai người bọn tôi khiếp sợ nhìn người xuất hiện ở cửa, thế nào lại—— tôi thống khổ che mặt mình ——, không nên —— không nên ghét ta —— vì sao đối đãi như vậy——

“Ngươi cái tên lang băm lại đang nói cái gì?!! Hắn không có bệnh!! Hắn rất tốt!!” Một đôi tay đem tôi từ dưới đất kéo lên, tôi tựa trong lòng hắn khóc không thành tiếng, quả nhiên mình đã bị phát hiện, hắn sẽ nhìn tôi như thế nào? Tôi sợ hãi nhìn hắn dùng ánh mắt như thấy quái vật nhìn chằm chằm!! Vì sao như thế tàn nhẫn? Vì sao ngay cả một tia mong muốn và tôn nghiêm cuối cùng đều phải cướp đi??

“Đừng làm khó dễ hắn ——” tôi sống chết nắm chặt vạt áo hắn, sợ hắn cứ như vậy đem tôi đẩy ra, nước mắt làm tôi không thấy rõ gương mặt hắn, “Hắn không nói sai, ta là người điên —— ta là một người tâm thần —— không nên ghét ta —— không nên —— ”

“Không sai!! Ta là ghét ngươi, hơn nữa rất hận ngươi!!” Doãn Hách Thánh nắm chặt bờ vai tôi, lực dạo lớn đến kinh người tựa hồ muốn đem đầu khớp xương của tôi bẻ gãy, hắn nói như châm hung hăng đâm vào trong tim, mỗi chữ mỗi câu.

“Đừng nói nữa, ta cầu ngươi đừng nói nữa ——” thả ta đi đi, vô tình của ngươi, bạo ngược của ngươi, ta đã không thể chịu đựng nổi nữa, ta sẽ chết! Ta sẽ chết mất!!

“Không! Ta càng muốn nói!!” Hắn dùng sức lay động tôi, trong ánh mắt đầy tơ máu đáng sợ, “Ta hận ngươi! Ta hận ngươi phản bội ta!! Ta hận ngươi trong ba năm ta thống khổ cùng nữ nhân khác kết hôn!! Ta hận ngươi luôn miệng nói yêu ta nhưng vẫn như cũ cùng An Nghệ Trí dây dưa không rõ!!”

“Ta biết —— ta biết —— ta đã —— quyết định buông tay —— ”

“Như vậy cứ̀ buông tay sao? Người nhát gan, ngươi kiên cường trước đây đã chạy đi đâu rồi?” Một lát, một đôi tay nâng khuôn mặt ta lên, tôi kinh ngạc nhìn bi thương trong ánh mắt hắn. Hắn đột nhiên đem ta ôm chặt lấy, bên tai truyền đến tiếng thở dài nặng nề của hắn.

“Ta có đôi khi nghĩ tới, nếu như ngày nào đó người ôm ngươi ngã xuống, là ta —— ngươi có đúng hay không sẽ không nói những lời này —— ”

“Ta và ngươi, rốt cuộc là ai cấp đối phương tổn thương sâu hơn?”

“Các ngươi nói không sai, ta không hiểu ôn nhu, cũng không hiểu được ái —— ”

“Thế nhưng ta biết có một người rất yêu rất yêu ta, mà ta chưa bao giờ đáng với tình yêu của hắn—— ”

“Thế nhưng hắn lại tại lúc ta thật vất vả yêu hắn, lựa chọn buông tay —— ”

“Cấp đối phương đau xót, nhượng đối phương thống khổ, ở trong lòng đối phương lạc ha mộṭ dấu vết thật sâu —— ”

“Tàn nhẫn là điểm giống nhau lớn nhất của chúng ta —— ”

“Đây là phương thức yêu của chúng ta —— ”

Là như thế này sao? Hắn là yêu tôi. Nếu như vậy, dù là thống khổ và bất kham có đốt cháy tận cùng!! Cho dù sinh mệnh đi đến tận cùng, kiếp sau ta vãn sẽ như thế yêu ngươi.

“Chúng ta kết hôn.”

Cho dù giết chết tôi, tôi cũng chỉ sẽ càng thương hắn.

Nước mắt trên mặt hắn một lần nữa thiêu đốt hạnh phúc của tôi, thế nhưng hắn lại đem đầu xoay đi. Tôi cười lau nước mắt ở khóe mắt, hạnh phúc tại đầu ngón tay hòa tan, hắn thật cao hứng cúi đầu đem môi lại gần kề, căn bản không cần quan tâm những ánh mắt của người khác trong gian phòng, chúng tôi ôm chặt lấy nhau cùng một chỗ, hôn đến trong lòng cả hai đau xót——

__________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương