Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá
Chương 105: C105: Sao dám tổn thương thiên tài nhà lão

Đoạn Dự bất giác kéo râu, cố tỏ vẻ bình tĩnh: "Thật sao?"

Diệp Kiều thật thà gật đầu: "Thật mà."

Đoạn Dự: "Á đù!"

Hèn chi! Hèn chi lão cứ thấy con bé Diệp Kiều này phế phế. Té ra là mới học kiếm một năm. Mộc Trọng Hi học kiếm một năm mà trình độ được thế này, lão nằm mơ cũng phải cười tỉnh.

Đừng nói là Mộc Trọng Hi, dù là Diệp Thanh Hàn cũng không đạt được trình độ như Diệp Kiều khi mới học kiếm một năm.

Đây chính là thiên tài! Một thiên tài bị mọi người bỏ sót! Tâm Đoạn Dự càng đau. Và thế là, lão càng tích cực bón hành cho Diệp Kiều.

"..."

Diệp Kiều vội ngửa người ra sau né đòn.

"Trưởng lão đối xử với thiên tài như thế hả?"

Đoạn Dự: "Ai bảo trò có thiên phú cao như thế!"

Tiếc rằng những người khác không biết trình độ kiếm thuật của Diệp Kiều, nếu không lão đã có thể xách Diệp Kiều ra ngoài khoe khoang một vòng.

Đêm đầu tiên sau khi về tông môn, Diệp Kiều mở khóa thành tựu Ăn hành ngập mồm.

...

Hôm qua Mộc Trọng Hi dắt theo Tê về phòng. Sáng hôm sau nhìn thấy hai quầng mắt thâm đen của Diệp Kiều, hắn nhướng mày: "Cả đêm hôm qua muội làm gì vậy?"

Đêm khuya mất ngủ đi đào mộ?

Diệp Kiều cười như mếu: "Bị trưởng lão Đoạn chỉ dạy kiếm thuật cả đêm."

"Ồ." Mộc Trọng Hi không ngạc nhiên lắm: "Đúng là muội nên luyện kiếm thêm." Kiếm pháp của Diệp Kiều vẫn chưa đủ thuần thục.

Minh Huyền ngồi sụp xuống, xoa đầu Tê: "Lần này vào bí cảnh, chúng ta cũng mang theo nhóc quỷ?"

"Hay là đưa sư phụ giữ?" Tiết Dư rũ mắt, hỏi.

Châm ngôn chăm con nít của Tần Phạn Phạn nào giờ luôn là: miễn còn thở là được. Điều này khiến cả bọn hơi lăn tăn.

Tê đáng thương nhìn Diệp Kiều: "Con không muốn. Con có thể ẩn thân trên người mẹ."

Quỷ khí có thể âm thầm bám vào quần áo, rất khó phát hiện. Hơn nữa nhóc ấy có lĩnh vực, càng dễ dàng lẩn tránh ánh mắt người khác.

Diệp Kiều: "Con thử xem."

Tê dạ một tiếng sau đó hóa thành làn sương đen chậm rãi hòa lẫn vào quần áo Diệp Kiều. Nếu không biết về Tê, khi nhìn vào Diệp Kiều, không ai biết Tê đang ẩn giấu trong quần áo nàng.

"Được đấy." Minh Huyền giơ ngón cái: "Cùng lắm thì khi vào bí cảnh, không để nhóc quỷ xuất hiện là được."

Dù sao cách này vẫn đáng tin hơn là để Tần Phạn Phạn chăm trẻ.

"Đi thôi. Nên quay về sân viện chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo rồi." Sau khi chờ Tê ẩn giấu kỹ càng, cả bọn thức cả đêm chạy đến sân tập hợp của đệ tử chân truyền tham gia thi đấu. Các tông môn khác cũng lục đục quay về chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.

Điều đáng nhắc đến chính là các đệ tử chân truyền đều thao thức cả đêm suy nghĩ cách quấy nhiễu đối thủ.

Còn vài ngày nữa mới đến trận đấu thứ tư, cũng nên làm chút chiêu trò góp vui cho đại hội.

Thế là, một vài đệ tử bỏ vài loại thuốc không rõ tên vào đồ ăn, một vài đệ tử khác thì hăng hái gõ mõ vào nửa đêm. Diệp Kiều bị tiếng mõ đánh thức, tâm trạng tệ đến không thể tệ hơn. Nàng tức giận, hận không thể cầm cục gạch gõ bong bong để bọn hắn thức tỉnh.


...

Diệp Kiều ngủ bù vài giấc. Khi tỉnh lại nàng phát hiện bình thường phòng nào cũng tắt đèn ngủ sớm nay lại thắp đèn sáng choang.

Nàng đẩy cửa bước vào, một đám người đang chụm lại, nến được thắp sáng khắp phòng. Trên tay mỗi người cầm một cuốn sách.

Một đám hóa thân thành phần tử trí thức hiếu học, Diệp Kiều nhìn mà nổi da gà. Nàng hoang mang hỏi: "Các huynh... đang làm gì vậy?"

"Học bài." Minh Huyền biết nàng đã ngủ li bì mấy ngày nên không hay biết gì về chuyện xảy ra gần đây: "Mai sẽ thi lý thuyết. Ai thi rớt sẽ bị phạt đứng đội chậu hoa."

"Hả?!" Diệp Kiều sững người như sét đánh ngang tai.

"Lại đây đi tiểu sư muội, tiểu sư thúc đã tìm đủ sách cho chúng ta học rồi." Tiết Dư ngửa đầu ra sau, đau khổ tụng sách.

Diệp Kiều: "Làm thật hả huynh?" Nàng trợn mắt, không dám tin: "Trước kia giới tu chân từng thi cái này không?"

"Chưa từng." Chu Hành Vân chết lặng nhìn cuốn sách trước mặt, giọng nói chán chường, dáng vẻ nửa sống nửa chết: "Có thể là thấy chỉ số thông minh giữa các đệ tử chân truyền chênh lệch quá lớn nên năm nay phải thi thêm phần này."

Giận nhưng không làm gì được!

Không riêng gì Trường Minh Tông, các tông môn khác cũng vậy. Đêm nay, không ai bày trò hạ độc, gõ kẻng quấy nhiễu đối thủ. Cả đám đệ tử ngoan ngoãn chong đèn học bài.

Nhìn đám báo con chăm chỉ học hành, các trưởng lão hài lòng gật đầu.

Đây mới đúng là tinh thần cầu tiến, ham học nên có của giới tu chân!

...

Khoan!

Tu sĩ ngày ngày tu luyện vì một tương lai trở thành đại năng, được phi thăng lên thiên giới, tại sao phải học bài và thi cử? Cái này không hợp lí!

Diệp Kiều vừa học bài vừa lim dim. Tuy nàng có năng lực đã thấy sẽ không quên nhưng không có nghĩa là một đêm sẽ đọc xong chồng sách này.

Học đến nửa đêm, Diệp Kiều bắt đầu tẩu hỏa nhập ma.

Nàng ôm KFC vào lòng, cười toe toét bảo rằng KFC đã đến tuổi học vỡ lòng, cần phải tìm trường cho nó học để bằng bạn bằng bè.

KFC: "..."

Đêm nay, sân viện của các đệ tử chân truyền sáng đèn cả đêm. Một đám đệ tử tụm lại vừa học bài vừa gật gà.

Cuối cùng, với kinh nghiệm mười mấy năm đèn sách ở thế giới hiện đại, Diệp Kiều quyết định chơi phao và chuyển đáp án!.

Sáng hôm sau, kỳ thi bắt đầu. Diệp Kiều phải thi một lần ba môn: đan tu, kiếm tu, phù tu. Đan tu thi đầu tiên. Phần lớn các đan tu đều là những đệ tử ngoan hiền, chăm chỉ nên Diệp Kiều không tìm được đồng bọn để chép phao.

Kế tiếp là phần thi của kiếm tu, bầu không khí náo nhiệt ở đây khác xa sự yên tĩnh của phòng thi đan tu. Ai ai cũng vò đầu bứt tóc làm bài thi. Diệp Kiều vui mừng xà vào như kẻ tha hương tìm về với tổ quốc.

Diệp Kiều lén lút cầm sách ngồi vào bàn, sau đó phối hợp với Mộc Trọng Hi, lật tài liệu, chuyền đáp án. Hai người nhanh tay lẹ mắt thuận lợi làm được kha khá câu hỏi. Sở Hành Chi ngồi gần đó vốn đang rối rắm không biết nên nộp giấy trắng hay ghi bừa cho xong thì nhìn thấy động tác lén lút của hai người. Hắn gõ nhẹ xuống bàn, nói nhỏ: "Chuyền cho ta với."

"Đệ tử của Vấn Kiếm Tông muốn chép bài của Trường Minh Tông?" Mộc Trọng Hi cười lạnh, trả lời: "Mơ hả bé?"

Sở Hành Chi ối chà một tiếng rồi há mồm muốn hét lớn: "Trưởng lão..."

Diệp Kiều nhanh tay ném một tờ giấy chép đáp án qua để hắn ngậm miệng lại.

Ba người phối hợp ăn ý, hăng hái chép phao chuyền đáp án, động tác càng lúc càng lộ liễu.


"Làm gì đấy?"

Diệp Kiều trả lời theo phản xạ: "Chuyền phao chứ chi!"

Dứt lời, nàng bỗng thấy sống lưng lành lạnh. Nàng quay đầu lại, một khuôn mặt già khú đầy nếp nhăn với nụ cười lạnh đang ở ngay phía sau nàng.

"..." Thôi bỏ bu.

"Diệp Kiều! Sở Hành Chi! Mộc Trọng Hi! 0 điểm!"

Diệp Kiều: "A!"

"A?!"

"A A A!!!!!"

Ba người đau khổ gào thét. Diệp Thanh Hàn làm bài xong, bớt chút thời gian liếc nhóm ba người đang lên cơn động kinh nào đó: "Ồn ào!"

Nơi nào có Trường Minh Tông cũng ồn ào điếc tai.

Từ nhỏ Diệp Thanh Hàn đã tiếp xúc với kiếm nên đối với hắn, những kiến thức trong đề thi rất đơn giản. Chúc Ưu là bé ngoan chăm chỉ nên làm bài rất tốt. Còn những tên dốt đặc cán mai khác đều được một vé phạt đứng.

Kiếm tu thi xong thì đến phù tu. Nhóm phù tu bên đây cũng tưng bừng rộn ràng không kém. Bùa chú nổ bùm bùm khắp phòng. Diệp Kiều vừa bước chân vào phòng đã suýt ăn phải lá bùa Nổ.

"Mọi người đang đánh nhau?"

Minh Huyền cười nhẹ, tay bận rộn ném bùa: "Chỉ đang giao lưu hữu nghị mà thôi."

Dứt lời, tiếng nổ khi bùa chú va chạm nhau lại vang lên bùm bùm.

Nguyệt Thanh Tông và Trường Minh Tông vốn cay mắt nhau từ lâu. Hai bên đều núp bóng danh nghĩa bàn luận bùa chú để ném bùa vào nhau, sẵn tiện thăm dò thực lực đối phương.

Từng lá bùa được phóng ra bằng cả sự "yêu thương" vô bờ bến, các tiếng nổ liên tục vang lên, khói bụi mịt mù, phòng thi suýt bị nổ sập. Cả bọn mặt mày đen nhẻm như mới đi đào than về.

Cuối cùng, không ngoài dự đoán, ngoại trừ đệ tử chăm học như Tống Hàn Thanh, cả đám còn lại đều được một vé phạt đứng vì thi không đạt.

Thế là một đám đệ tử chân truyền đứng thành hàng bên ngoài hành lang. Đầu đội chậu hoa, vừa đứng vừa ngáp. Các tu sĩ đi qua kinh ngạc đứng lại hóng hớt.

"Đám đệ tử chân truyền đang làm gì thế?"

"Luyện công pháp mới?"

"Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều đệ tử chân truyền đứng cùng một chỗ thế này. Thật là phấn khích!"

Các màu tông phục của đệ tử chân truyền xen lẫn vào nhau, tạo thành cảnh tượng đẹp mắt.

Hình phạt này chẳng nhằm nhò gì với Diệp Kiều, nàng vừa đứng vừa ngáp.

Quả đúng là tình nghĩa huynh đệ cây khế. Đứng phạt cũng phải chụm lại một chỗ. Người không biết còn tưởng các đại tông môn đã giảng hòa, đang sống chan hòa, vui tươi với nhau.

Tiết Dư đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, cười đến xóc hông.

Minh Huyền ghen tị muốn xỉu: "Đồ đáng ghét, tại sao đệ không bị phạt?"

Tiết Dư nhún vai: "Ai bảo mọi người không chịu chăm chỉ nghe trưởng lão giảng bài."


Vài tu sĩ nhìn thấy cảnh này liền chụm lại thì thầm bàn tán.

"Diệp Kiều và Tần Hoài đứng cạnh nhau. Điều này nghĩa là gì? Là yêu đấyyyyyy!"

"Yêu con khỉ khô! Mộc Trọng Hi còn đứng cạnh Sở Hành Chi kìa! Mặt mày tình thương mến thương chỉ hận không băm nhau ra bã!"

"Vốn dĩ hôm nay mị thấy khó chịu trong người, giờ nhìn thấy bọn họ, mị chỉ muốn cười thôi."

"Các đệ tử chân truyền mặt ai cũng sáng sủa mà sao đầu óc tối sủa thế?"

"Không nha. Cái gì cũng có ngoại lệ, con dòng chính nhà họ Tống, con dòng chính nhà họ Diệp, Chúc Ưu, Tư Diệu Ngôn đều là những đệ tử hiếu học."

Đúng vậy!

Thế tức là, các đệ tử Trường Minh Tông đều là những người có căn? Năm đệ tử chân truyền thì hết bốn người thi rớt bị phạt đứng.

...

Đứng xà nẹo đội chậu hoa một hồi, cả đám chuyển sang tiết mục tình thương mến thường bằng nắm đấm. Năm đại tông môn vốn đã không ưa nhau, nay lại đứng chung một chỗ, chẳng khác gì trời tạo cơ hội đập lộn. Diệp Kiều ngáp to một cái, Mộc Trọng Hi và Sở Hành Chi bắt đầu sáp lại đấm nhau.

Những người khác lập tức tản ra.

Mộc Trọng Hi vừa nhận được truyền thừa mấy ngày trước, đang muốn tìm người luyện tập thì được ông trời tạo điều kiện cho đứng cùng với Sở Hành Chi. Thế là hai bên lao vào xâu xé nhau. Kiếm khí va chạm, tạo nên dư chấn không nhỏ. Đám đệ tử chân truyền đang nhiều chuyện kế bên suýt bị vạ lây.

Động tĩnh của hai người quá lớn, khiến các đệ tử chân truyền không có mặt ở hiện trường cũng vội vã chạy lại hóng hớt.

Diệp Thanh Hàn híp mắt, nhìn thế kiếm vừa nãy của Mộc Trọng Hi, hỏi: "Kiếm pháp mới?"

Diệp Kiều không hé môi nửa lời về việc truyền thừa. Nhưng Vân Thước đứng kế bên thì không như thế. Nàng ta dịu dàng kể cho Diệp Thanh Hàn nghe: "Hắn được một tiền bối trao truyền thừa. Truyền thừa kiểu không cần học, đùng một cái là biết luôn ấy."

Ý bảo, Mộc Trọng Hi không làm mà có ăn.

Diệp Thanh Hàn hơi khinh thường.

"Sở Hành Chi và Mộc Trọng Hi cùng cảnh giới, thực lực tương đương nhau. Nhưng nếu Mộc Trọng Hi có thêm truyền thừa, Sở Hành Chi sẽ gặp một chút bất lợi."

Mộc Trọng Hi tấn công vài lần nhưng không thành công, chỉ khi sử dụng kiếm pháp được truyền thừa mới đáng trúng Sở Hành Chi. Ngược lại, Sở Hành Chi lại dễ dàng tấn công dồn ép Mộc Trọng Hi.

"Nghiên cứu Thanh Phong Quyết kỹ càng như thế, xem ra bình thường Vấn Kiếm Tông luyện kiếm quên ăn quên ngủ." Diệp Kiều sờ cằm.

"Ai bảo bọn mi chỉ biết mỗi hai chiêu thức!" Diệp Thanh Hàn khịt mũi khinh thường.

Diệp Kiều nhướng mày. Nhà nàng bị xem thường?

"E rằng bọn họ đã nghiên cứu chiêu thức của chúng ta rất rõ ràng." Minh Huyền tặc lưỡi: "Bị bọn họ xem thấu rồi."

Diệp Kiều ồ nhẹ một cái, dáng vẻ như suy tư: "Hình như thế. Nhưng mà kiếm pháp của bọn hắn..."

Với Diệp Kiều, kiếm pháp này thoạt nhìn khó luyện nhưng thật ra cũng không khó lắm. Nàng vẫn có thể học được, chỉ cần Mộc Trọng Hi cò cưa đánh lâu một lát.

Cuối cùng, ván đấu kết thúc bằng một trận hòa. Sở Hành Chi cười khẩy, đi đến trước mặt bọn họ, kháy đểu: "Trường Minh Tông bọn mi chỉ biết mỗi Thanh Phong Quyết thôi sao?"

"Diệp Kiều?" Hắn nhìn Diệp Kiều, hỏi: "Muốn đánh không? Chỉ giao lưu vài chiêu thức thôi. Các đệ tử chân truyền ở đây, ai cũng tò mò thực lực của mi." Các bên đều mù tịt thực lực của nhau, chỉ có phỏng đoán đại khái mà thôi. Trong ấn tượng của Sở Hành Chi, Diệp Kiều chỉ nổi bậc ở khoảng sủi nhanh chuồn lẹ, học toàn những thứ linh tinh, ngoài ra không còn điểm mạnh gì khác.

Các đệ tử chân truyền giao lưu hảo hữu với nhau. Câu chuyện càng lúc càng đi xa, động tĩnh càng lúc càng lớn, mọi người chỉ biết đực mặt nhìn nhau.

"Diệp Kiều? Sao nàng ta dám so với Sở Hành Chi?"

"Xét về tu vi, Sở Hành Chi rõ ràng cao hơn nàng ta. Đến cả Mộc Trọng Hi cũng chỉ đánh ngang tay với hắn, trình Diệp Kiều làm sao đú nổi?"

"..."

"Sở Hành Chi đánh nhau với Mộc Trọng Hi."

Khi Tần Phạn Phạn nghe thấy tin này, lão tỉnh bơ hỏi lại: "Bình thường mà, có gì mới đâu?"

Từ lúc bắt đầu đại hội tông môn, lão đã biết, trước sau gì hai chấn bé đù này cũng kiếm cớ đập nhau một trận.


"Quan trọng là Diệp Kiều cũng tham gia góp vui."

Á đù!

Trình Diệp Kiều thế nào, lão không rõ nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Kim Đan và Trúc Cơ chắc chắn khác biệt như trời với đất. Để Diệp Kiều đánh nhau với Sở Hành Chi chẳng khác nào tạo cơ hội cho tên oắt kia bón hành cục cưng nhà lão!

Tần Phạn Phạn giật mình, nhảy bật lên rồi lao đến sân huấn luyện: "Vấn Kiếm Tông to gan, sao dám tổn thương thiên tài nhà lão!!!!"

...

Tư Diệu Ngôn không hiểu: "Đại hội tông môn cấm đánh nhau mà?"

Sao sống vội quá vậy, còn chưa đến hạng mục thi đấu cá nhân mà?

Hạng mục thi đấu cá nhân của đại hội tông môn vẫn luôn được ngầm hiểu là nơi các đệ tử chân truyền giải quyết thù oán cá nhân.

Sau khi Diệp Kiều xuất hiện trong hàng ngũ đệ tử chân truyền, ân oán giữa năm đại tông môn chưa bao giờ chồng chất cao ngút như thế. Bọn họ cay mắt lẫn nhau, chỉ hận không thể lập tức lao đến đè kẻ mình ngứa mắt xuống đất và đập một trận.

Tống Hàn Thanh xách mé: "Đám kiếm tu cứ luôn như thế!"

Đánh đi, đánh nhiệt tình vào, rồi cùng nhau bị trừ sạch điểm!

Diệp Thanh Hàn lạnh mặt, nhếch miệng: "Ta cũng tò mò, người có thể tu tam đạo có trình độ kiếm thuật ra sao."

Vân Thước dịu dàng nịnh hót: "Đương nhiên là thua xa sư huynh Sở!"

Lời nhận xét mang hơi hướng phiến diện, xen lẫn với thái độ thù hằn. Nhưng về mặt nào đó, lời ấy cũng không hẳn là sai.

Thanh Phong Quyết mang theo sự mượt mà, lướt gió của Diệp Kiều đấu với kiếm khí lạnh thấu xương của Sở Hành Chi, dù trong trường hợp cùng cảnh giới cũng chưa chắn địch lại.

Chúc Ưu rũ mắt: "Kiếm pháp của Diệp Kiều vẫn còn non kém, khả năng là đánh thua."

Kỳ lạ!

Theo lý thuyết, từ nhỏ Diệp Kiều đã được học kiếm ở Nguyệt Thanh Tông, đáng lý ra kỹ năng kiếm thuật không nên vụng về như thế.

Diệp Thanh Hàn hờ hững: "Nàng ta chỉ biết mỗi Thanh Phong Quyết."

Bọn họ đã nghiên cứu Thanh Phong Quyết cả đêm. Kiếm pháp này chú trọng tốc độ, đòn tấn công chớp nhoáng, nhẹ nhàng. Chỉ cần đọc vị được tốc độ và quy luật xuất kiếm, bọn họ có thể dễ dàng khống chế Trường Minh Tông.

Nhưng không hiểu sao, hắn luôn có cảm giác mọi chuyện không hề đơn giản như thế.

Diệp Kiều liên tục tấn công hụt, Sở Hành Chi cười to chế giễu.

Minh Huyền không hiểu gì về kiếm thuật nhưng vẫn có thể nhìn ra Diệp Kiều đang ở thế bất lợi.

"Diệp Kiều sao vậy?" Mộc Trọng Hi và Diệp Kiều thường xuyên tập luyện với nhau. Theo lý thuyết, đáng lẽ khi Diệp Kiều phát hiện mình đánh hụt sẽ không tiếp tục sử dụng Thanh Phong Quyết nhiều lần như thế.

Sau mấy chiêu, Diệp Kiều xoay người tránh né lưỡi kiếm sắc bén đang lao đến. Khi Sở Hành Chi sắp tiếp cận mình, nàng xoay tay quyết định tấn công tiếp.

Thanh Phong Minh Nguyệt!

Sở Hành Chi vung tay nhẹ nhàng hóa giải đòn tấn công. Ngay sau đó, kiếm thức trong tay thiếu niên thay đổi, một kiếm quyết khác được tung ra, lao nhanh về phía Diệp Kiều.

Chương trình bón hành đầy yêu thương của trưởng lão Đoạn không hề tặng hành vô ích. Trước thế kiếm ào ào, mạnh mẽ, Diệp Kiều nhẹ nhàng lách sang một bên tránh né bằng thức thứ nhất của Thanh Phong Quyết.

Sở Hành Chi thấy thế, miệng nhếch lên, điệu bộ xem thường ra mặt. Hắn hời hợt thủ thế phòng thủ, chờ đợi đòn tấn công vô dụng của Diệp Kiều.

Nào ngờ, Diệp Kiều lại đột ngột thay đổi kiếm pháp thành thức mở đầu của Vấn Kiếm Tông. Khoảnh khắc Sở Hành Chi đưa tay lên đỡ kiếm, nàng sử dụng kiếm thức vừa nãy của hắn, mạnh mẽ vung kiếm chém lên thân kiếm hắn.

Lưỡi kiếm bị chém gãy, nặng nề rơi trên đất. Diệp Kiều xoay người đứng dậy, nhại lại ngữ điệu chế giễu của hắn: "Cảm ơn nhiều nha."

"..."

__________

Thụy Vũ: Chào các tình iu, ba ngày tết bảy ngày xuân đã kết thúc, mị đã quay lại đây ~~~~~~~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương