Cách một bức bình phong màu đen vẽ tranh thủy mặc cực rộng.

Phó Thanh Hoài đứng trước bàn, trên sống mũi cao thẳng là một cặp kính gọng vàng có dây xích, tròng kính như đang mạ một lớp ánh sáng nhàn nhạt lên hàng mi như lông quạ đen nhánh của anh, còn anh thì đang cắm một gốc hoa sơn trà trắng tinh khôi vào chiếc bình cổ một cách nhàn hạ và tao nhã.

Ánh nắng mùa thu len lỏi qua ô cửa kính. Giọt nước trong vắt và óng ánh chầm chậm rơi xuống từ những cánh hoa sơn trà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đột nhiên, từ chậm rãi đến nhanh dần, mùi hương ẩm ướt nhỏ giọt từ khớp ngón tay đẹp đẽ của Phó Thanh Hoài.

Trong phòng vô cùng im lặng.

Bức bình phong màu đen bị bao trùm bởi làn khói bốc lên từ lư hương bên cạnh làm nhòa đi thân hình cao lớn và thẳng tắp. Nhưng nó lại không sao che giấu được khí chất thanh cao, lạnh lùng mà nghiêm nghị như trúc.

Vài phút sau.

Lương Triệt nhẹ nhàng bước lên lầu, vào trong rồi hạ thấp giọng báo cáo: “Tổng giám đốc Phó, chủ tịch tập đoàn Yên Thị đã đến rồi.”

-

Hôm nay, vì có khách quý tới bàn chuyện làm ăn nên hiếm khi nhà hát nổi tiếng nhất không nhận khách bên ngoài.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hành lang thật dài và vắng vẻ được thắp sáng. Phó Thanh Hoài bước ra khỏi phòng VIP và đi thẳng vào phòng trà. Yên Bạc Ngôn đang ngồi trên ghế sô pha nâng tay pha trà và đã đợi từ rất lâu ở bên trong rồi.

Có lẽ nghe thấy tiếng động nên ông ta quay đầu nhìn lại, nhanh chóng cài khuy áo vest và đứng dậy, kéo ghế cho anh rồi nói bằng giọng điệu trêu chọc: “Bây giờ việc gặp mặt cậu càng ngày càng khó đấy nhỉ.”

Phó Thanh Hoài thuận thế ngồi xuống rồi bình thản hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Những ngày gần đây, thời tiết cuối thu ở thành phố Lịch không dễ chịu lắm. Yên Bạc Ngôn ngầm hiểu thói quen của người này nên ông ta đã sai thư ký mang một ly rượu mạnh nhất tới trước.

Sau khi tận mắt nhìn thấy thư ký rót rượu một cách cung kính và giữ im lặng, ông ta mới bắt đầu đi vào chủ đề chính, lấy hợp đồng dự án đã chuẩn bị sẵn sàng ra rồi chậm rãi đẩy dọc theo mặt bàn.

Những ngón tay thon dài như ngọc của Phó Thanh Hoài cầm ly rượu lên, sau đó từ từ đưa đến gần đôi môi mỏng.

Nhưng anh vẫn chưa nhấp rượu.

Đôi mắt dưới tròng kính gọng vàng hơi híp lại, tầm mắt hơi ngừng lại, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt: “Chủ tịch Yên bỏ nhiều vốn ban đầu đến vậy sao?”

Mọi người trong giới kinh doanh đều biết rằng cả đời Yên Bạc Ngôn luôn làm ăn phát đạt, điều không suôn sẻ duy nhất chính là gia đình ông ta có một người con trai độc nhất chơi bời lêu lỏng. Vì vậy lần này Yên Bạc Ngôn chắp tay dâng dự án trị giá mấy nghìn tỷ đồng cho người khác cũng là vì đứa con này: “Thanh Hoài! Niệm tình nghĩa quan hệ giữa hai nhà chúng ta suốt bao năm nay, cậu hãy rủ lòng từ bi giúp đỡ tôi, chỉ bảo thằng bé ba năm…”

“Chỉ cần ba năm thôi. Để Yên Hàng đi theo cậu làm trợ lý nhỏ cũng được.”


Phó Thanh Hoài cân nhắc một lúc, ngón tay hơi cong lại và khẽ xoay mép ly rượu bên cạnh không theo một quy luật nào.

Yên Bạc Ngôn biết rất rõ về Phó Thanh Hoài. Câu nói tổ tiên hai nhà có qua lại là sự thật.

Một gia tộc danh tiếng, giàu sang quyền thế và cực kỳ phức tạp như Phó Thị chắc chắn sẽ có những cuộc đấu tranh nội bộ để tranh giành quyền lực và địa vị. Mà anh lại là con trai út của ông cụ Phó, tuy còn trẻ nhưng vai vế lại rất cao, đứng hàng thứ ba. Ngay khi còn trẻ, Phó Thanh Hoài đã áp đảo hai người anh trai như hổ rình mồi để nắm trong tay toàn quyền quyết định sự sống còn của cả dòng họ.

Chỉ cần dựa vào một điểm này thôi.

Yên Bạc Ngôn tin chắc rằng việc gửi đứa con trai độc nhất của mình đến bên cạnh Phó Thanh Hoài sẽ là một cuộc đổi chác mang lại lợi nhuận bền vững và không thua thiệt.

Không gian im lặng một lúc lâu.

Ông ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai và quá mức bình tĩnh của người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, sau đó đột nhiên nhận ra rằng: Có lẽ vài nghìn tỷ này vẫn chưa đủ để thỏa mãn yêu cầu của Phó Thanh Hoài. Vì vậy Yên Bạc Ngôn đành bấm bụng tăng thêm lợi ích cho anh rồi cất tiếng:

“Mảnh đất ở phía bắc kia cũng sẽ tặng cho cậu.”

Nghe vậy, Phó Thanh Hoài nhắm mắt lại và nếm rượu, sau đó đôi môi mỏng ẩm ướt chậm rãi thốt ra vài từ: “Chủ tịch Yên đã khách sáo rồi.”

Bấy giờ đôi lông mày nhíu chặt của Yên Bạc Ngôn mới giãn ra. Hình như sợ anh thình lình đổi ý cho nên ngay cả trà cũng chưa kịp uống hết, ông ta đã vội vội vàng vàng đứng phắt dậy và nói: “Tôi ra ngoài thông báo cho thằng bé kia một tiếng...”

Đương nhiên Phó Thanh Hoài đã ngầm đồng ý. Anh nhìn sân khấu kịch ngoài trời phía dưới phòng trà với ánh mắt hết sức hững hờ.

**

Bên cạnh sân khấu kịch, Yên Hàng mặc một bộ đồ vest tinh xảo đang mải miết ném tiền mua vui. Khi nhìn thấy ba ruột của mình bước xuống lầu, đôi mắt vừa dài vừa hẹp của anh ta khẽ nhướng lên rồi lộ vẻ khá khôi hài:

“Có phải con đã bị trả lại rồi không ba?”

Bên ngoài không tiện dạy bảo con trai nên Yên Bạc Ngôn đành phải hạ thấp giọng xuống đe: “Ba vừa trả một khoản học phí cao ngất trời cho con đấy. Nếu con dám làm mất thể diện ở bên ngoài thì...”

“Thì ngay cả một đồng thừa kế cũng sẽ không để lại cho một thằng ăn chơi trác táng và lêu lỏng như con chứ gì.” Yên Hàng có thể đọc làu làu những lời này. Anh ta nhét những tờ tiền còn thừa vào túi quần một cách uể oải, dựa vào cây cột bên cạnh và nói bằng giọng điệu chẳng mấy đứng đắn gì:

“Ba cứ yên tâm! Ngày mai con sẽ lạy ba cái và dập đầu chín lần để nhận anh ta làm ba mình. Gia chủ Phó kia vẫn chưa cưới vợ đúng không?”

Yên Bạc Ngôn: “Dòng họ của cậu ta có yêu cầu cao đối với bà chủ tương lai nên sẽ không dễ dàng kết hôn như vậy đâu.”

Yên Hàng: “Chưa kết hôn cơ à? Hay là con chọn vài người đẹp để mua chuộc anh ta nhỉ?”

Yên Bạc Ngôn trợn trừng mắt: “Cái đồ phá gia chi tử! Con học những thứ không hay ho này từ đâu ra vậy? Sau này cả gia sản tổ tiên của nhà họ Yên đều sẽ giao tất cho con. Có phải con muốn ông đây nằm trong quan tài cũng chẳng thể yên lòng được đúng không hả?”


Yên Hàng ra vẻ ngây thơ vô tội: “Chẳng phải con học được những mánh khóe hối lộ này từ ba hay sao?”

“...”

Yên Bạc Ngôn vừa định chỉ vào anh ta và quát mắng thì đột nhiên dừng lại một cách lịch thiệp.

Yên Hàng cũng ngớ ra và vô tình liếc nhìn về hướng cầu thang. Anh ta chỉ thấy Phó Thanh Hoài đang thong thả xuất hiện trong bộ đồ vest màu đen tuyền vô cùng nghiêm trang. Ánh sáng nhàn nhạt phác họa đường nét sườn mặt tuấn tú của anh và làm nổi bật khí chất lạnh lùng không dễ tiếp cận.

Phó Thanh Hoài có địa vị cực cao trong cái giới này, làm việc thì kín đáo, bí ẩn, tài ba và hiếm khi lộ mặt. Hơn nữa từ trước đến nay, không có phóng viên truyền thông nào dám ngang nhiên công khai ảnh của anh cho nên trước đó, Yên Hàng chưa từng nghĩ Phó Thanh Hoài lại còn trẻ như vậy!

Anh ta sững sờ mất vài giây.

Mãi đến lúc Phó Thanh Hoài chậm rãi tới gần và chưa từng dừng quét ánh mắt vô cùng rét lạnh về phía anh ta, tạo ra một loại cảm giác áp đảo như đỉnh núi tuyết băng giá ở chốn thần thánh làm Yên Hàng trong vô thức đứng dậy ngay ngắn.

Lúc này, một thư ký mặc đồ vest chỉnh tề bước vào từ bên ngoài nhà hát rồi nói một cách cung kính và lễ độ: “Tổng giám đốc Phó, xe đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

Giọng nói vang lên.

Yên Bạc Ngôn đá con trai mình ra ngoài một cách không hề thương tiếc và hạ giọng nhắc nhở:

“Còn không mau đuổi theo cậu ta đi. Nhớ phải cười dễ nhìn một chút đấy.”



Kể từ khi biết ai là chủ nhân của căn biệt thự mà mình đang sống tạm, nửa tháng đã trôi qua một cách bình thường nhưng Khương Nùng cũng không gặp lại anh nữa.

Chớp mắt đã tới cuối tuần.

Tòa cao ốc của đài phát thanh – truyền hình đèn đóm sáng trưng. ​​Sau khi Khương Nùng hoàn thành bản tin lúc nửa đêm, cô lại lục tục dẫn chương trình dự báo thời tiết thay cho các đồng nghiệp trong nhà đài. Khi công việc hoàn toàn kết thúc, sắc trời bên ngoài cửa kính trong suốt đã dần hửng sáng.

Mãi đến khi cô bước ra khỏi phòng thu, còn vẫn chưa kịp thay quần áo thì một giọng nói dịu dàng vang lên: “Khương Nùng.”

Cô xoay người lại thì trông thấy trước mặt là Lương Vận - một đàn chị trong tổ phát thanh.

Đôi mắt sáng long lanh của Khương Nùng cong lên, thế rồi chào hỏi: “Chị Vận.”

Người trong núi mà tựa hương thơm cây cỏ, uống nước từ suối đá có bóng cây tùng bách che trên đầu*.


*Bài thơ “Sơn Quỷ” của nhà thơ Khuất Nguyên.

Trong đầu Lương Vận đột nhiên nhớ tới câu thơ này. Mặc dù bình thường Khương Nùng rất ít khi tiếp xúc riêng với những nhân viên chung nhà đài, ngoại trừ công việc dẫn chương trình phát thanh nhưng cô vô cùng thanh tao. Trông Khương Nùng giống như một người đẹp tinh khôi không nhiễm bụi trần trong bức tranh cổ kính khiến cho ai ai nhìn thấy đều không khỏi nảy sinh thiện cảm, từ đó muốn tiến thêm một bước để chở che và chạm vào cô.

Lương Vận nhìn khuôn mặt hết sức xinh đẹp của cô rồi lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra, đồng thời nói một cách hết sức ẩn ý: “Có người nhờ chị đưa cái này cho em.”

Khương Nùng vươn tay nhận lấy rồi cụp mắt nhìn ba chữ Chu Gia Thuật được in rõ ràng trên danh thiếp.

Cô hơi lấy làm khó hiểu, đây là ai?

Giây tiếp theo, Lương Vận chợt hỏi đùa: “Em đã quên anh ấy rồi ư?”

Khương Nùng không nói gì nhưng rõ ràng vẻ mặt của cô đã ngầm thừa nhận điều đó.

Lương Vận không nén được muốn thở dài. Trong giới này, ai cũng đều chạy theo danh lợi ấy thế mà Khương Nùng lại sống mà không hề mưu cầu thứ gì, thật sự giống như cô chỉ cảm thấy hứng thú với công việc phát thanh và có ít tham vọng về những thứ ngoài thân như người khác.

Chúng chưa bao giờ lọt vào mắt của cô.

“Anh Chu này là một nhà tài trợ của đài phát thanh – truyền hình, vừa mới nghe nói em được phân công tới bộ phận phát sóng trực tiếp lúc nửa đêm thì đã muốn hẹn gặp em rồi...”

Lương Vận nói năng cực kỳ khéo léo uyển chuyển.

Nghe vậy, Khương Nùng khẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt trong trẻo lộ rõ dưới ánh đèn lạnh lẽo và toát lên nét mỏng manh khôn tả như tuyết trắng yên tĩnh.

Bên ngoài, một nhân viên công tác khẽ nhắc nhở đã tới giờ phát sóng trực tiếp bản tin.

Lúc sắp sửa rời đi, Lương Vận lại bồi thêm một câu: “Gần đây Liễu Tư Du đang bận phỏng vấn một siêu sao, chị nghe người ta đồn đó là một người khó tính nên có vẻ cô ta sẽ không rảnh rỗi để gây rắc rối đâu. Khương Nùng, chúc em sớm trở về tổ phát thanh nhé.”

Khóe môi đỏ nhạt của Khương Nùng khẽ mỉm cười nhưng ngón tay thon dài lại chậm rãi xé tấm danh thiếp lạnh buốt.

Cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ và thầm nghĩ trong lúc ngẩn ngơ: Câu này quả là giống một lời nguyền rủa.

*

Trên đường tan ca về, bầu trời hơi âm u, không biết từ lúc nào đã bắt đầu có mưa nhỏ.

Khi Khương Nùng trở lại căn biệt thự, chiếc váy mỏng liền thân có màu xanh đậm như bị ngâm trong nước. Sau khi vào cửa, cô giơ tay cởi quần áo ra trước.

Kế tiếp, cô bọc mình trong chiếc áo choàng tắm màu trắng bằng vải bông, còn chưa kịp ngồi xuống thì hàng mi xinh đẹp đã ngước lên và bắt gặp điện thoại phát sáng.

Khương Nùng bấm vào màn hình để xem.

Đó là trợ lý thực tập Đông Chí cùng các tin nhắn được gửi đến liên tục.

“Phát thanh viên Khương ơi, có tin tức quan trọng đây!”


“Hoa khôi Liễu của đài phát thanh – truyền hình và siêu sao Lộ Ương đã rạn nứt quan hệ rồi... Nghe đâu là vì trong cuộc phỏng vấn, Lộ Ương thẳng thừng bảo rằng không ưa nổi cái giọng khó nghe của hoa khôi Liễu của nhà đài ngay trước mặt công chúng, sau đó yêu cầu thay đổi người dẫn chương trình có chất giọng dễ nghe hơn thì mới đồng ý phỏng vấn.”

Phải biết rằng Liễu Tư Du trời sinh kiêu ngạo, thêm nữa lại có người làm chỗ dựa nên cô ta chưa bao giờ phải chịu uất ức như thế trong đời.

Nhưng mà ai bảo lần này cô ta lại chạm trán một nhân vật có người chống lưng còn mạnh hơn mình chứ.

Bây giờ đài phát thanh - truyền hình đang huy động nhân lực để thu thập giọng nói của tất cả người dẫn chương trình chỉ để lựa chọn một người cho Lộ Ương.

Sau khi đọc xong nội dung do Đông Chí gửi tới, đầu ngón tay trơn bóng như ngọc của Khương Nùng dừng trên màn hình và không trả lời lại.

Ngay sau đó, anh ta tiếp tục gửi đến một đoạn ghi âm với giọng điệu ra chiều nịnh nọt: “Nếu muốn nói tới chất giọng tuyệt vời thì giọng của cô mới là giọng hay nhất của cả nhà đài này mà.”

Khương Nùng hơi cụp mắt xuống và hồi âm vài từ: “Tập trung vào làm việc đi.”

Di động đã bị tắt âm.

Cũng vì thế mà căn biệt thự rộng lớn như thế này có vẻ yên tĩnh lạ thường. Khương Nùng cũng không thèm quan tâm đến chuyện ở đài phát thanh – truyền hình nữa. Thân hình mềm mại, nhỏ bé và yếu ớt như chiếc lông vũ của cô nép vào chiếc ghế sô pha rồi từ từ nhắm mắt lại, giống như cô đã rơi vào một giấc mộng bình yên vậy.

Khi cô tỉnh dậy lần nữa.

Tiếng mưa lại rơi thêm nặng hạt và đập lộp bộp vào lá cây. Bên ngoài khung cửa sổ rộng rãi và trong suốt từ trần đến sàn có một luồng ánh sáng mềm mại như nước đang chiếu rọi xuống hàng mi cong vút của Khương Nùng.

Cô bị chói mắt nên run rẩy cụp mi xuống, đến khi mở ra thì Khương Nùng mơ màng đưa mắt thả vào màn mưa trong đêm.

Đồng thời cũng trông thấy một bóng dáng với đường nét quen thuộc.

Đợi đến khi đồng hồ trên tường trôi qua một phút, có thể là hai phút, chuông cửa đột nhiên vang lên khiến Khương Nùng không kịp đi giày, đôi chân trắng như ngọc giẫm xuống sàn nhà và chạy ra mở cửa.

Gió mưa bên ngoài cuốn theo hơi ẩm và mùi hương nhàn nhạt lẫn rét lạnh của người đàn ông vào bên trong. Cô trông thấy Phó Thanh Hoài đang đứng nghiêng người, khuôn mặt anh tuấn trở nên mơ hồ và mông lung dưới ánh đèn đường. Anh cúi đầu hỏi cô:

“Biết nấu ăn không?”

Hô hấp của Khương Nùng vẫn còn hơi gấp gáp và chưa lấy lại tinh thần.

Thư ký ngoài cửa quen đường quen nẻo đặt nguyên liệu tươi mới vào phòng bếp rồi lập tức ra ngoài, sau đó nói với cô một cách kính cẩn:

“Làm phiền cô Khương quá.”

Cuối cùng Khương Nùng cũng tỉnh dậy khỏi cơn mê, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt trầm lặng và thản nhiên của người đàn ông.

Hả?

Cô có nói mình biết nấu ăn khi nào à?


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương