Tuyệt Đối Tập Trung
-
Chương 46: PN2
Bất Lạc Thành
Không biết có phải do lúc trước Anh Dạ Mạc vì chuyện của Mộc Tín Xa mà xao lãng sự vụ bên này hay không, lúc trở lại cương vị công tác, mỗi ngày đều có một đống chuyện lớn chờ hắn xử lý, vốn đang muốn hảo hảo bồi bạn Mộc Tín Xa, ngược lại y phải thường xuyên theo hắn chạy đông chạy tây.
Đại khái là gần nhất hắn ít khi gặp toạ trấn chỉ huy, nghe nói mới đây có một đám khách nhân luôn ở bên cạnh gây rối, mà Anh Dạ Mạc lại không có ở đây, nên nhân viên cũng không dám tự tiện đối bọn họ dụng hình, chỉ sợ gặp phải ai đó cao quý.
Trùng hợp, hôm nay bọn chúng lại tới cửa gây rối.
Nhìn những cái bàn xung quanh bị đập vỡ ngổn ngang, còn có mấy nhân viên bị đả thương, tâm tình của hắn thật sự một chút cũng không tốt.
Anh Bang là long đầu nơi này, tuy rằng đại bộ phận không có người dám đến địa bàn bọn họ gây chuyện, nhưng giống loại côn đồ tự cho là đúng này thật ra lại không ít, căn bản không biết sức lực chính mình nặng bao nhiêu mà đòi gây chuyện.
Người gây rối đã bị bắt hết lại, đang đợi Anh Dạ Mạc xử lý.
Anh Dạ Mạc hiển nhiên sẽ không có khả năng để bọn chúng sống dễ chịu, đơn giản công đạo một phen rồi sai thuộc hạ mang xuống tầng hầm dụng hình đi.
Hắn hiện tại có một việc rất khó giải quyết, bởi vì hôm nay còn có một khách nhân khiến hắn đau đầu hơn.
Bọn họ thân là hắc đạo, vốn cùng Bạch Đạo có quan hệ chặt chẽ, đại ca Anh Thiên Ngạo nhân mạch(1) rất rộng, các nơi trong cả nước đều có người nhận thức, liên đới, có khi còn tiếp đón khách nhân tới Bất Lạc Thành thả lỏng ngoạn nhạc, cho nên cũng do vậy nên hắn tiếp xúc không ít người.
(1) Nhân mạch: giao lưu quy mô rộng lớn nhiều nơi, nhiều người.
Cho dù hắn chán ghét người xa lạ, về mặt ngoài bản lĩnh hắn vẫn có thể làm được, huống chi đẩy chỉ là hình thức xã giao, cũng không cần quá sâu sắc.
Vị khách nhân làm cho hắn đau đầu, là cảnh cục Tây Khu bọn hắn Hứa Cục Trường.
Vốn thân phận cảnh sát không thể với tới nơi này chen chân, nhưng bởi vì địa vị rất cao, hơn nữa Bất Lạc Thành cũng sẽ đối thân phận khách nhân giữ bí mật đến nơi đến chốn, cùng với không gian để khách nhân sử dụng thì được đưa tới phòng cách âm, cho nên tầng lớp nhân sĩ cao cấp vẫn có khi đến bên này vui vẻ một chút.
Hắc đạo cùng Bạch đạo nguyên bản chính là một khối hai mặt, chỉ cần hai bên không xâm phạm lẫn nhau, thì cũng có thể yên vui vô sự.
Sẽ làm Anh Dạ Mạc phiền lòng như thế nguyên nhân chính là vài ngày trước, khi hắn mang Mộc Tín Xa đến Bất Lạc Thành, trùng hợp gặp gỡ Hứa Cục Trường, không nghĩ tới đối phương thế nhưng đối Mộc Tín Xa nổi lên ý tứ, trước khi đi còn không quên công đạo y lần sau phải giới thiệu Mộc Tín Xa cho y nhận thức.
Hắn sắp điên rồi, sớm biết vậy thì đã không cho Mộc Tín Xa theo hắn đi xung quanh gặp khách nhân chào hỏi, bất luận điều gì đối Mộc Tín Xa có ý nghĩ biến thái, hắn không hề hoan nghênh!
Nhưng khi hôm nay hắn đi vào, vì chuyện mấy tên côn đồ này mà bận rộn, nên không phát hiện Mộc Tín Xa từ lúc nào bị Hứa Cục Trường dẫn đi, chờ đến khi hắn xử lý việc xong, mới phát hiện hai người đang ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm.
Mộc Tín Xa theo Anh Dạ Mạc vào Bất Lạc Thành, lúc đi vào thì thấy một đống hỗn độn, Anh Dạ Mạc mặt lạnh muốn y vào phòng chờ hắn, để đi xử lý một chút sự tình rất nhanh sẽ trở về.
Nhưng y ở trong phòng chờ hắn thật sự rất nhàm chán, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chốn lên lầu hai uống chút rượu, hơn nữa từ nơi đó còn có thể thấy Anh Dạ Mạc ở lầu một, quả thực nhất cử lưỡng tiện.
Y còn chưa lên tới lầu hai, ngay tại giữa đường đã bị người gọi lại, y không biết đối phương, nhưng đối phương nói hắn là cảnh cục Hứa Cục Trường, cũng là bằng hữu Anh Dạ Mạc, cũng hỏi y có vinh hạnh hay không có thể cùng y kết giao bằng hữu.
Kỳ thật, Mộc Tín Xa cũng không cho rằng hắn là bằng hữu Anh Dạ Mạc, bất quá đối phương nói thế nào cũng là người có địa vị, vì không muốn làm mất mặt mũi Anh Dạ Mạc, y thật cảm thấy không có gì không thể.
Hứa Cục Trường thoạt nhìn uy nghiêm mười phần, nhưng khi vừa nói lại khiến người ta cảm thấy cũng không phải người như bề ngoài trang nghiêm, cảm giác nói chuyện trận này hẳn sẽ không vui vẻ.
Nhưng Mộc Tín Xa đã sớm theo thói quen cưỡi xe nhẹ đi đường quen, trải qua mấy năm kinh nghiệm, mặc kệ đối phương là người như thế nào y đều có thể thản nhiên đối mặt.
Mà loại người càng cao lại càng nghĩ đến bản thân rất giỏi, y cũng nhìn qua nhiều.
Hứa Cục Trường mang Mộc Tín Xa đến lầu một phòng nghỉ ngơi, ngồi xuống muốn cùng y hảo hảo nói chuyện phiếm. Từ mấy ngày hôm trước ở trong này thấy Mộc Tín Xa, về sau hắn vẫn đối y nhớ mãi không quên, không nghĩ tới hôm nay còn có thể gặp được y, đương nhiên muốn nắm bắt cơ hội nhận thức một chút.
Nhìn ánh mắt Hứa Cục Trường đối y cao thấp đánh giá, Mộc Tín Xa cảm thấy có điểm phiền chán, y biết rõ, bên dưới ánh mắt đó bao hàm loại dục vọng gì, cho nên y mới chán ghét. Nếu hắn không phải dùng ánh mắt tình sắc nhìn y, y sẽ không gai mắt đến nỗi như vậy.
“Hứa Cục Trường, tất cả mọi người là nam nhân, ngài nhìn như vậy xem ra có ý tứ gì?” Mộc Tín Xa nói.
“Cái gì? Cậu là... Nam nhân?” Hứa Cục trường choáng váng há hốc mồm, người xinh đẹp như thế cư nhiên là nam nhân?
“Đương nhiên, ngài có thứ gì thì tôi đều có.” Mộc Tín Xa nói tiếp. Y biết đối phương tám chín phần đem y nhìn thành nữ nhân.
“Thật đúng là làm kẻ khác không thể tin được, cậu giống mỹ nhân như vậy cư nhiên chính là nam?” Hứa Cục Trường thật không dám tin tưởng vào mắt, vốn nghĩ nếu là nữ nhân, nói không chừng còn có thể vui vẻ cùng vui vẻ.
Giống bọn họ là loại nam nhân có quyền thế, mặc kệ là nữ nhân dạng gì cũng đều ngoan ngoãn đưa đến cửa, nhưng đối phương cư nhiên là nam nhân, này cũng không phải điều hắn muốn.
“Ngài cũng đừng giễu cợt ta, nam nhân trưởng thành như vậy cũng không tính là tự hào đi?”
Vừa mới nghe y chính là nam nhân, ánh mắt đối phương rõ ràng hiện lên một tia chán ghét, xem ra hắn hẳn là đối nam nhân không có hứng thú đi? Như vậy cũng tốt, đỡ cho y phải mất nhiều khí lực.
“Cậu khách khí, đúng rồi, còn chưa có thỉnh giáo tên của cậu nha?” Tuy rằng có điểm tiếc nuối, nhưng hứng thú hắn đối Mộc Tín Xa cũng không suy giảm.
“Tôi là Mộc Tín Xa.”
“Như vậy Tín Xa, cậu cũng ở phụ cận này? Nếu có cơ hội, nói không chừng tôi có thể chiếu cố cậu ác.” Hứa Cục Trường nói.
“Không, tôi chỉ lại đây thăm Dạ Mạc mà thôi, hơn nữa tôi nghĩ hẳn cũng không làm mất sức ngài lo lắng.” Mộc Tín Xa không nghĩ cùng đối phương có liên quan gì, y cũng không muốn bị người như thế quấn lấy.
“Tín Xa, cậu cũng không cần khách khí như thế, ta có năng lực kia, chẳng lẽ cậu không tin tôi?” Hứa Cục Trường thế nhưng chịu không được ăn hụt, Mộc Tín Xa bỏ qua chính là đang cự tuyệt hắn.
“Sao vậy? Ngài chính là Phân Cục cao cao tại thượng, Tín Xa chỉ cảm thấy chúng ta vừa mới nhận thức, ngài nhiệt tình như vậy khiến tôi có điểm hoảng sợ.” Mộc Tín Xa giúp đối phương tìm lại bậc thang, ai, người như thế chính là tử sĩ diện, vẫn là nên để chút mặt mũi cho hắn mới được.
Không biết có phải do lúc trước Anh Dạ Mạc vì chuyện của Mộc Tín Xa mà xao lãng sự vụ bên này hay không, lúc trở lại cương vị công tác, mỗi ngày đều có một đống chuyện lớn chờ hắn xử lý, vốn đang muốn hảo hảo bồi bạn Mộc Tín Xa, ngược lại y phải thường xuyên theo hắn chạy đông chạy tây.
Đại khái là gần nhất hắn ít khi gặp toạ trấn chỉ huy, nghe nói mới đây có một đám khách nhân luôn ở bên cạnh gây rối, mà Anh Dạ Mạc lại không có ở đây, nên nhân viên cũng không dám tự tiện đối bọn họ dụng hình, chỉ sợ gặp phải ai đó cao quý.
Trùng hợp, hôm nay bọn chúng lại tới cửa gây rối.
Nhìn những cái bàn xung quanh bị đập vỡ ngổn ngang, còn có mấy nhân viên bị đả thương, tâm tình của hắn thật sự một chút cũng không tốt.
Anh Bang là long đầu nơi này, tuy rằng đại bộ phận không có người dám đến địa bàn bọn họ gây chuyện, nhưng giống loại côn đồ tự cho là đúng này thật ra lại không ít, căn bản không biết sức lực chính mình nặng bao nhiêu mà đòi gây chuyện.
Người gây rối đã bị bắt hết lại, đang đợi Anh Dạ Mạc xử lý.
Anh Dạ Mạc hiển nhiên sẽ không có khả năng để bọn chúng sống dễ chịu, đơn giản công đạo một phen rồi sai thuộc hạ mang xuống tầng hầm dụng hình đi.
Hắn hiện tại có một việc rất khó giải quyết, bởi vì hôm nay còn có một khách nhân khiến hắn đau đầu hơn.
Bọn họ thân là hắc đạo, vốn cùng Bạch Đạo có quan hệ chặt chẽ, đại ca Anh Thiên Ngạo nhân mạch(1) rất rộng, các nơi trong cả nước đều có người nhận thức, liên đới, có khi còn tiếp đón khách nhân tới Bất Lạc Thành thả lỏng ngoạn nhạc, cho nên cũng do vậy nên hắn tiếp xúc không ít người.
(1) Nhân mạch: giao lưu quy mô rộng lớn nhiều nơi, nhiều người.
Cho dù hắn chán ghét người xa lạ, về mặt ngoài bản lĩnh hắn vẫn có thể làm được, huống chi đẩy chỉ là hình thức xã giao, cũng không cần quá sâu sắc.
Vị khách nhân làm cho hắn đau đầu, là cảnh cục Tây Khu bọn hắn Hứa Cục Trường.
Vốn thân phận cảnh sát không thể với tới nơi này chen chân, nhưng bởi vì địa vị rất cao, hơn nữa Bất Lạc Thành cũng sẽ đối thân phận khách nhân giữ bí mật đến nơi đến chốn, cùng với không gian để khách nhân sử dụng thì được đưa tới phòng cách âm, cho nên tầng lớp nhân sĩ cao cấp vẫn có khi đến bên này vui vẻ một chút.
Hắc đạo cùng Bạch đạo nguyên bản chính là một khối hai mặt, chỉ cần hai bên không xâm phạm lẫn nhau, thì cũng có thể yên vui vô sự.
Sẽ làm Anh Dạ Mạc phiền lòng như thế nguyên nhân chính là vài ngày trước, khi hắn mang Mộc Tín Xa đến Bất Lạc Thành, trùng hợp gặp gỡ Hứa Cục Trường, không nghĩ tới đối phương thế nhưng đối Mộc Tín Xa nổi lên ý tứ, trước khi đi còn không quên công đạo y lần sau phải giới thiệu Mộc Tín Xa cho y nhận thức.
Hắn sắp điên rồi, sớm biết vậy thì đã không cho Mộc Tín Xa theo hắn đi xung quanh gặp khách nhân chào hỏi, bất luận điều gì đối Mộc Tín Xa có ý nghĩ biến thái, hắn không hề hoan nghênh!
Nhưng khi hôm nay hắn đi vào, vì chuyện mấy tên côn đồ này mà bận rộn, nên không phát hiện Mộc Tín Xa từ lúc nào bị Hứa Cục Trường dẫn đi, chờ đến khi hắn xử lý việc xong, mới phát hiện hai người đang ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm.
Mộc Tín Xa theo Anh Dạ Mạc vào Bất Lạc Thành, lúc đi vào thì thấy một đống hỗn độn, Anh Dạ Mạc mặt lạnh muốn y vào phòng chờ hắn, để đi xử lý một chút sự tình rất nhanh sẽ trở về.
Nhưng y ở trong phòng chờ hắn thật sự rất nhàm chán, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chốn lên lầu hai uống chút rượu, hơn nữa từ nơi đó còn có thể thấy Anh Dạ Mạc ở lầu một, quả thực nhất cử lưỡng tiện.
Y còn chưa lên tới lầu hai, ngay tại giữa đường đã bị người gọi lại, y không biết đối phương, nhưng đối phương nói hắn là cảnh cục Hứa Cục Trường, cũng là bằng hữu Anh Dạ Mạc, cũng hỏi y có vinh hạnh hay không có thể cùng y kết giao bằng hữu.
Kỳ thật, Mộc Tín Xa cũng không cho rằng hắn là bằng hữu Anh Dạ Mạc, bất quá đối phương nói thế nào cũng là người có địa vị, vì không muốn làm mất mặt mũi Anh Dạ Mạc, y thật cảm thấy không có gì không thể.
Hứa Cục Trường thoạt nhìn uy nghiêm mười phần, nhưng khi vừa nói lại khiến người ta cảm thấy cũng không phải người như bề ngoài trang nghiêm, cảm giác nói chuyện trận này hẳn sẽ không vui vẻ.
Nhưng Mộc Tín Xa đã sớm theo thói quen cưỡi xe nhẹ đi đường quen, trải qua mấy năm kinh nghiệm, mặc kệ đối phương là người như thế nào y đều có thể thản nhiên đối mặt.
Mà loại người càng cao lại càng nghĩ đến bản thân rất giỏi, y cũng nhìn qua nhiều.
Hứa Cục Trường mang Mộc Tín Xa đến lầu một phòng nghỉ ngơi, ngồi xuống muốn cùng y hảo hảo nói chuyện phiếm. Từ mấy ngày hôm trước ở trong này thấy Mộc Tín Xa, về sau hắn vẫn đối y nhớ mãi không quên, không nghĩ tới hôm nay còn có thể gặp được y, đương nhiên muốn nắm bắt cơ hội nhận thức một chút.
Nhìn ánh mắt Hứa Cục Trường đối y cao thấp đánh giá, Mộc Tín Xa cảm thấy có điểm phiền chán, y biết rõ, bên dưới ánh mắt đó bao hàm loại dục vọng gì, cho nên y mới chán ghét. Nếu hắn không phải dùng ánh mắt tình sắc nhìn y, y sẽ không gai mắt đến nỗi như vậy.
“Hứa Cục Trường, tất cả mọi người là nam nhân, ngài nhìn như vậy xem ra có ý tứ gì?” Mộc Tín Xa nói.
“Cái gì? Cậu là... Nam nhân?” Hứa Cục trường choáng váng há hốc mồm, người xinh đẹp như thế cư nhiên là nam nhân?
“Đương nhiên, ngài có thứ gì thì tôi đều có.” Mộc Tín Xa nói tiếp. Y biết đối phương tám chín phần đem y nhìn thành nữ nhân.
“Thật đúng là làm kẻ khác không thể tin được, cậu giống mỹ nhân như vậy cư nhiên chính là nam?” Hứa Cục Trường thật không dám tin tưởng vào mắt, vốn nghĩ nếu là nữ nhân, nói không chừng còn có thể vui vẻ cùng vui vẻ.
Giống bọn họ là loại nam nhân có quyền thế, mặc kệ là nữ nhân dạng gì cũng đều ngoan ngoãn đưa đến cửa, nhưng đối phương cư nhiên là nam nhân, này cũng không phải điều hắn muốn.
“Ngài cũng đừng giễu cợt ta, nam nhân trưởng thành như vậy cũng không tính là tự hào đi?”
Vừa mới nghe y chính là nam nhân, ánh mắt đối phương rõ ràng hiện lên một tia chán ghét, xem ra hắn hẳn là đối nam nhân không có hứng thú đi? Như vậy cũng tốt, đỡ cho y phải mất nhiều khí lực.
“Cậu khách khí, đúng rồi, còn chưa có thỉnh giáo tên của cậu nha?” Tuy rằng có điểm tiếc nuối, nhưng hứng thú hắn đối Mộc Tín Xa cũng không suy giảm.
“Tôi là Mộc Tín Xa.”
“Như vậy Tín Xa, cậu cũng ở phụ cận này? Nếu có cơ hội, nói không chừng tôi có thể chiếu cố cậu ác.” Hứa Cục Trường nói.
“Không, tôi chỉ lại đây thăm Dạ Mạc mà thôi, hơn nữa tôi nghĩ hẳn cũng không làm mất sức ngài lo lắng.” Mộc Tín Xa không nghĩ cùng đối phương có liên quan gì, y cũng không muốn bị người như thế quấn lấy.
“Tín Xa, cậu cũng không cần khách khí như thế, ta có năng lực kia, chẳng lẽ cậu không tin tôi?” Hứa Cục Trường thế nhưng chịu không được ăn hụt, Mộc Tín Xa bỏ qua chính là đang cự tuyệt hắn.
“Sao vậy? Ngài chính là Phân Cục cao cao tại thượng, Tín Xa chỉ cảm thấy chúng ta vừa mới nhận thức, ngài nhiệt tình như vậy khiến tôi có điểm hoảng sợ.” Mộc Tín Xa giúp đối phương tìm lại bậc thang, ai, người như thế chính là tử sĩ diện, vẫn là nên để chút mặt mũi cho hắn mới được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook