“Ta biết...” Mộc Tín Xa rờ tay của mình đang phát đau, xem ra có chút bầm xanh?

“Nếu biết sẽ không đến phiền ta.” Anh Dạ Mạc nói.

Hắn nhất định phải làm cho đối phương hoàn toàn chết tâm mới được, hắn chưa từng nghĩ tới phải cùng nam nhân cùng một chỗ, càng đừng nói đối tượng là y, tên kỳ quái như thế.

“Ta thích ngươi... Là chuyện của ta.... Ta cũng không có miễn cưỡng thích ta...” Mộc Tín Xa vẫn là dùng ngữ khí đáng thương hề hề nói.

“Ngươi không có miễn cưỡng ta, nhưng ngươi vẫn quấn lấy ta!” Anh Dạ mạc nói.

Chẳng lẽ hắn không biết là ăn khớp thực buồn cười sao? Này không gọi miễn cưỡng thì gọi là gì?

“Ta chỉ là rất thích ngươi...”

“Mộc Tín Xa, nếu ngươi thật sự thích ta, sẽ không khiến ta gặp mấy chuyện phức tạp, không cần đến phiền ta, cũng không phải giả trang chúng ta rất quen thuộc.” Anh Dạ Mạc đem tất cả nói ra, hắn chính là không thích Mộc Tín Xa, thật sự không thích.

Nhìn nhìn hắn trương ra bộ mặt phẫn nộ không thôi, Mộc Tín Xa vốn định nói cái gì, nhưng vẫn là từ bỏ.

Dù sao, mục đích của y đạt tới là tốt rồi.

“Ta đã biết... Ta sau này sẽ không khiến ngươi bị phức tạp...”

Mộc Tín Xa nói như thế, làm cho Anh Dạ Mạc nghĩ y thật sự buông tha .

*-*-*-*-*-*

Anh Dạ Mạc tâm tình không thoải mái về tới Anh gia.

Vốn nghĩ Anh Dạ Mạc sẽ ở Bất Lạc Thành qua đêm, không nghĩ tới hắn lại trở lại, hơn nữa biểu tình thoạt nhìn rất không vui vẻ, Anh Húc Kì nhịn không được tò mò đi hỏi hắn.

“Mạc Mạc, ngươi hôm nay không phải ở Bất Lạc Thành qua đêm sao? Sao lại trở lại?” Anh Húc Kì đi đến bên người hắn,đi theo hắn ra đình viện ngồi xuống.

“Không được, có chút phiền lòng.” Anh Dạ Mạc phiền lòng ngay cả nói chuyện đều có khí vô lực.

Anh Húc Kì có điểm rất nghi hoặc, Anh Dạ Mạc bình thường không tinh thần mười lần có chín lần đều là bởi vì nhớ tới chuyện cha mẹ.

“Lại nghĩ tới ba mẹ của ngươi?” trực giác của Anh Húc Kì liên tưởng như vậy.

“Không có, chính là chuyện đơn thuần gây chút phiền lòng.” Anh Dạ Mạc nói.

“Vậy ngươi liền nói cho ta, nói ra không chừng tâm tình ngươi sẽ thay đổi được.” Anh Húc Kì không thích nhìn hắn buồn như vậy, bởi vì Anh Dạ Mạc là loại người sẽ đem sự tình để ở trong lòng thật lâu.

Không lay chuyển được Anh Húc Kì đề nghị, Anh Dạ Mạc sửa sang lại suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đem khoảng thời gian từ trước tới nay nói ra.

“Kì Kì, ta hỏi ngươi, ngươi cảm thấy được Mộc Tín Xa là người như thế nào?” Anh Dạ Mạc hỏi.

“Tín Xa? Hắn xảy ra chuyện gì sao? Ngươi sao lại nhắc tới y a?” Vì cái gì Anh Dạ Mạc lại đột nhiên nhắc tới y? Anh Húc Kì thật đúng là không hiểu ra sao.

“Bất luận thế nào, ngươi cứ nói ngươi cảm thấy được y như thế nào là được rồi.” Anh Dạ Mạc cũng không biết nên giải thích hắn cùng Mộc Tín Xa trong lúc đó phát sinh cái gì, căn bản là quỷ dị đến không được.

“Tín Xa ác, ta cảm thấy được bộ dạng y rất được a.” Muốn nói tới ấn tượng, Anh Húc Kì đối y khó quên nhât chình là cùng Tam ca bộ dạng rất được.

“Ta không phải nói diện mạo, ta là nói ngươi cảm thấy được cá tính người này như thế nào?” Hắn đương nhiên biết y bộ dạng xinh đẹp a, mắt mọi người cũng nhìn ra được chứ?

“Cá tính? Ân... Hẳn là cũng không tệ lắm đi? Ta nghĩ y cùng Tam ca ôn nhu giống nhau?” Ở trong nhận thức của Anh Húc Kì, rất ít khi làm cho hắn cảm thấy được người ở chung không tốt.

“Ta không thích tên kia, ta cảm thấy được y không quá bình thường.” Anh Dạ Mạc nói. Trừ bỏ diện mạo ở ngoài, hắn không thể cho rằng tên kia cùng Tam ca là cùng một loại người.

Tam ca quả thật là một người ôn nhu lại không lòng dạ, nhưng hắn không cảm thấy Mộc Tín Xa cũng là như vậy.

“Không bình thường? Tại sao không? Ngươi vì cái gì lại cảm thấy như thế a?” Anh Húc Kì không hiểu Anh Dạ Mạc vì cái gì nói y như thế, bọn họ rất quen thuộc sao?

“Y luôn tựa tiếu phi tiếu, làm cho người ta một loại cảm giác khó có thể nắm lấy, còn có nói chuyện cũng là tổng cảm thấy được không thành thực.”

Đây là cảm giác của Anh Dạ Mạc đối Mộc Tín Xa, hắn không thích loại trong ngoài không đồng nhất, ra vẻ người thần bí.

“Mạc Mạc, ngươi cùng Tín Xa rất quen thuộc? Ngươi dường như thực hiểu biết y?” Anh Húc Kì cảm thấy được,mình chỉ cùng Mộc Tín Xa ở chung có vài ngày, cho nên mới không thể bình luận người khác là tốt là xấu.

Nhưng cách nói của Anh Dạ Mạc thì có vẻ rất hiểu biết, bởi vì hiểu biết cho nên mới nói như thế.

“Please! Ta sao có thể cùng cái loại người này rất quen thuộc!” Hắn tránh y còn không kịp, sao có thể xưng được với quen? Ít hay nói giỡn!

“Ác...” Nhưng Anh Húc Kì không khỏi suy nghĩ, Mộc Tín Xa rốt cuộc là loại người nào a?

“Quên đi, không nói.” Hắn hoàn toàn buông tha cùng Anh Húc Kì thảo luận về Mộc Tín Xa.

Quả nhiên hỏi y về vấn đề vẫn là có chút khó khăn, ai kêu tứ ca hắn không tâm phòng gì,thử nghĩ trên đời tìm được người làm cho y không thích cũng rất khó đi?

“Mạc Mạc a, vậy, ngươi là vì Tín Xa nên trong lòng không tốt sao?” Anh Húc Kì lại hỏi..

“Xem như đi.” Vừa mới mới nhìn y, tâm tình sao mà hảo?

“Ngươi cùng Tín Xa có phải hay không xảy ra chuyện gì? Phát sinh chuyện gì sao?” Tuy rằng y không hiểu Anh Dạ Mạc vì cái gì lại cùng Mộc Tín Xa có dây dưa, nhưng hắn nhắc tới đối phương,tám chín phần chính là cùng y có quan hệ?

“Cũng không có gì, chính là không thích người kia mà thôi.” Anh Dạ Mạc nói.

Đúng, thật sự không thích, hơn nữa thực chán ghét...

“Chính là, trước kia ngươi cho dù không thích ai, cũng không thấy qua ngươi vì loại chuyện này mà phiền lòng a.” Anh Húc Kì cảm thấy được rất kỳ quái, Anh Dạ Mạc không thích người tính toán, nhưng chưa từng thấy hắn đặc biệt đem ai để ở trong lòng.

“Ta khi nào vì y phiền lòng?!” âm lượng Anh Dạ Mạc không tự giác lớn hơn, dọa Anh Húc Kì một bên nhảy dựng.

Hắn sao có thể sẽ vì tên kia phiền lòng?!

Nhưng bị Anh Húc Kì vừa hỏi như thế, hắn cũng hiểu được thật sự có điểm là lạ, hắn vì cái gì sẽ đối một cái người xa lạ quan tâm như thế? Này căn bản không phải cá tính hắn a!

“Không có thì không có thôi...”

Anh Húc Kì nhìn hắn như vậy, sao có thể không có, rõ ràng là có! Chính là, bọn họ rốt cuộc phát sinh chuyện gì a? Vì cái gì Mạc Mạc lại sinh khí như thế?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương