Tuyệt Đối Phục Tòng
Chương 8: Tuyệt đối phục tòng 08

“Sao phụ thân lại biết?” Anh Thiên Ngạo kinh ngạc, nó cảm thấy Lí Khiêm rất lợi hại, cư nhiên đoán chúng.

“Ta đương nhiên biết, hơn nữa ta còn biết, con còn đang nhớ tới Hàn Tử Hằng?” Lí Khiêm còn nói.

“Con nào có nghĩ tới nó a...” Anh Thiên Ngạo không muốn thừa nhận nó có nghĩ tới Hàn Tử Hằng, tuy rằng nó thật sự muốn biết y ở cô nhi viện đang làm gì?

Lí Khiêm ôm ôm bả vai Anh Thiên Ngạo, trong đầu đã ở tự hỏi, để Thiên Ngạo một mình cũng không phải biện pháp hay, dù sao nhìn nó mới tới đây hai tháng, đã như vậy, xuống chỗ đó lần nữa?

Vì thế ở trong lòng hắn làm ra quyết định.

“Thiên Ngạo, ta đưa Tử Hằng tới có được không?” Lí Khiêm đối nó hỏi.

“Thật không, phụ thân?” Anh Thiên Ngạo vừa nghe Lí Khiêm nói như vậy, quên hẳn chuyện nó vừa nói không có nghĩ tới Hàn Tử Hằng.

“Ta nói rồi, có gì ta nói mà không làm?” Lí Khiêm cười, hắn đoán cũng chuẩn đấy chứ.

“Thật tốt quá!” Anh Thiên Ngạo nghĩ tới rốt cục đã có người bồi nó, vui vẻ muốn chết, nhưng lại là Hàn Tử Hằng.

“Phụ thân, nếu vậy Tử Hằng phải mấy ngày mới bồi con được một lần?” Anh Thiên Ngạo nghĩ, Hàn Tử Hằng không cùng nó ở cùng một chỗ, cũng không thể thường xuyên lui tới, nghĩ vậy nó vẫn là có điểm thất vọng.

“Mỗi ngày. Ta đưa Tử Hằng đến ở cùng chúng ta.” Lí Khiêm nói cho nó.

“Thật sự? Phụ thân không thể gạt con ác.” Anh Thiên Ngạo vui vẻ cực kỳ, Hàn Tử Hằng đến ở cùng nó, như vậy bọn họ về sau có thể mỗi ngày chơi cùng một chỗ. ( ân, chơi cả đời a~).

“Hảo, không lừa con.” Lí Khiêm cười, cảm tình giữa hai tiểu tử này rõ ràng rất tốt.

*-*-*-*-*-*

Hàn Tử Hằng cũng được thu dưỡng, vì thế ly khai cô nhi viện.

Nhưng người thu dưỡng nó không phải Lí Khiêm, mà là một nam nhân xa lạ khoảng 40 tuổi, hắn là quản gia Anh gia. Khi nó ngồi trên xe đi tới Anh gia, lần đầu tiên nó thấy được đây không phải người muốn thu dưỡng nó, nó cảm thấy có loại cảm giác bị lừa.

Nó còn tưởng Lí Khiêm muốn thu dưỡng nó, người đến nói chuyện với viện trưởng là Lí Khiêm, vì sao hiện tại lại là một nam nhân xa lạ thu dưỡng nó?

Hàn Tử Hằng không nói lời nào, bởi vì với nó mà nói, nam nhân này cũng chỉ là một người xa lạ hoàn toàn, nó chỉ lẳng lặng chờ nam nhân này đối nó nói gì hay không.

Quả nhiên, nam nhân mở miệng.

“Xem ra, tựa như lão gia nói, là hài tử thực đáng yêu.”

Nam nhân đưa tay muốn sờ sờ hai má nó, nhưng Hàn Tử Hằng lui ra sau, không cho hắn sờ.

“Ha hả, điểm ấy cùng đại thiếu gia thật giống nhau như đúc.” Nam nhân nhớ tới Anh Thiên Ngạo lúc trước, cũng như vậy, không cho người chạm nó.

“Đại thiếu gia...?” Hàn Tử Hằng nghe hắn nói tới đại thiếu gia, đột nhiên tò mò.

“Đúng vậy, chính là hài tử ở cô nhi viện với cháu, hài tử đó đã được lão gia thu dưỡng.” Nam nhân rất có kiên nhẫn trả lời câu hỏi của nó.

“Thúc là nói Lí Thư Dư sao?” Hàn Tử Hằng lại hỏi.

“Đúng... Hình như là tên này, có điều hiện tại đã không dùng tên đó, lão gia cho thiếu gia lấy một cái tên rất tốt, gọi là Anh Thiên Ngạo, bất quá cháu cũng không được gọi thiếu gia như vậy, phải gọi làđại thiếu gia, hiểu không?” Nam nhân nói cho Hàn Tử Hằng như vậy.

“Vì sao? Vì sao cháu phải gọi Thư Dư là đại thiếu gia?” Hàn Tử Hằng hờn giận, vì sao nghe tên mới của Thư Dư có chút lợi hại hơn?

“Này... Ta nên giải thích thế nào đây? Nói đơn giản, đại thiếu gia là con lão gia, cháu và đại thiếu gia vốn có khác biệt, về sau cháu phải gọi là đại thiếu gia, hiểu không?” Nam nhân đã tận lực giải thích.

Hàn Tử Hằng tựa hồ nghe hiểu, chỉ thấy nó cúi đầu không nói gì, nhưng hốc mắt lộ ra vài giọt nước mắt.

*-*-*-*-*-*

Anh Thiên Ngạo vừa nghe Hàn Tử Hằng đã tới, lập tức muốn chạy ra gặp, hoàn toàn quên chuyện lão sư lễ nghi dặn dò chuyện không được chạy.

Lí Khiêm ở phía sau đầu nhìn thấy buồn cười, nhìn Thiên Ngạo vui vẻ thành như vậy.

Quản gia dẫn Hàn Tử Hằng vào trong phòng, Lí Khiêm thấy bọn họ đến, tiến lại cùng quản gia dặn dò mấy câu, quản gia trước hết lui xuống.

“Hàn Tử Hằng!” Anh Thiên Ngạo đã lâu không thấy nó, vừa thấy nó đã nhịn không được gọi tên nó.

“Muốn gì?” Hàn Tử Hằng trực tiếp phản ứng.

“Không có gì a.” Anh Thiên Ngạo chỉ là muốn gọi gọi nó, quả thật không có gì.

“Nhàm chán.” Hàn Tử Hằng lại phun nó.

“Hàn Tử Hằng, cha tôi nói cậu sẽ ở cùng chúng ta a!” Anh Thiên Ngạo vội vả nói cho nó tin tức tốt này.

Hàn Tử Hằng lúc này đột nhiên hồi thần, đúng vậy, nó hiện tại không còn ở cô nhi viện.

Nó nhìn kỹ, cũng không biết lúc nào nó đã tiến vào trong nhà, mà trừ bỏ Anh Thiên Ngạo ra, còn có Lí Khiêm ở đây.

Nó nhìn Lí Khiêm, có điểm tức giận quay đầu, đương nhiên đều bị Lí Khiêm xem ở trong mắt, nhưng Lí Khiêm cái gì cũng chưa nói.

Anh Thiên Ngạo nhìn Hàn Tử Hằng vẫn không có trả lời nó, chạy qua ôm lấy cổ nó.

“Cậu có nghe thấy không a, Hàn Tử Hằng?”

“Nghe được.”

“Vậy sao cậu không trả lời tôi?”

“Tôi nghe thấy, có gì  sao? Lí... Không... Đại, thiếu, gia!” Hàn Tử Hằng không biết tại sao, đột nhiên nhớ tới lời quản gia vừa nói, bọn họ thân phận bất đồng.

“Cậu... Cậu gọi tôi là  gì?” Anh Thiên Ngạo cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất, nó nghe lầm phải không?

“Đại, thiếu, gia!” Hàn Tử Hằng nặng nề nói lần nữa.

Anh Thiên Ngạo buông cổ nó ra, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn, Hàn Tử Hằng thật sự rất lạ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương