Tuyệt Đối Phục Tòng
Chương 1: Tuyệt đối phục tòng 01

Cô nhi viện Triều Dương.

Dương quang tháng tư động lòng người, ấm dào dạt, mùi hương lan tỏa tràn ngập trong không khí, khiến người ta nhịn không được muốn hít vài ngụm, mùa đông giá lạnh vừa qua đi, mọi người vui sướng khi mùa xuân lại tới.

Phía trước cô nhi viện có một mảnh vườn cỏ không nhỏ, nguyên bản một màu rực rỡ hẳn lên, phủ kín một mảnh xanh tươi.

Hiện tại là buổi chiều bốn giờ, chương trình học cô nhi viện hôm nay đã qua một chặng đường, một đám hài tử nhao nhao từ phòng học chạy ra, mục tiêu chính là thiết bị trò chơi trên mặt cỏ rộng lớn, ví dụ như cầu thang trượt, bập bênh, bàn đu dây...các loại.

Viện trưởng đi cùng vài vị lão sư, cùng với nhóm mụ mụ trường kỳ ở bên cạnh, ngồi ở trên cỏ làm một túp lều, du khoái uống trà, ăn bánh bích quy, thường thường cũng ôn nhu nhìn nhóm hài tử hồn nhiên trên cỏ.

Thật sự là một ngày tốt đẹp.

Viện trưởng cầm tách hồng trà tích lan nghĩ muốn thả lỏng, vừa mới kê gần miệng, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cả kinh, tay cương ở không trung. Miệng nàng hơi hơi run rẩy, tay cũng phát run, nhưng nàng không phải là bị cái gì kinh hách đến như vậy, mà có điềm báo như giông vũ kéo tới, nàng buông cái tách, dùng thanh âm cao quãng hô to.

“Lí Thư Dư, Hàn Tử Hằng!!”

Nhòm hài tử trên mặt cỏ đang chơi đùa, nghe thấy tiếng rống giận dữ của viện trưởng, theo bản năng ngừng lại mọi động tác, lại nhìn theo hướng kia, rốt cục hiểu được nguên nhân viện trưởng rống to, bắt đầu châu đầu ghé tai nói nói, nội dung đại khái như vầy:

“Hai người bọn họ lại nữa rồi.”

“Lại muốn bị viện trưởng chộp lại đánh đòn!”

“Bọn họ sao lại đánh nhau?”

Quả nhiên, theo tầm mắt viện trưởng nhìn tới, dừng ở một chỗ trên mặt cỏ, có mấy tiểu hài tử vây quanh thành một cụm, mà ở giữa đám tiểu hài tử này, không thể nghi ngờ chính là hai chủ nhân trong miệng nàng kêu lên.

Nhóm hài tử ở xa đang tụm lại, nghe tiếng viện trưởng rống giận, cũng dần giải tán, nhóm hài tử đi gần hết, dung mạo hai hài tử cũng dần hiện rõ.

Đúng vậy, hai người bọn họ đúng là có triêu dương danh khí vang rộng khắp cô nhi viện, nhưng tuyệt đối không phải theo phương diện tốt.

Viện trưởng nhéo nhéo cổ chính mình, đau, nghĩ thầm chỉ cần không chú ý một cái, hai tiểu tử gây sự này quả nhiên lại đánh nhau.

Nàng đứng lên, theo sau là hai nam lão sư, đi tới chỗ bọn họ.

“Lí Thư Dư, hôm nay chúng ta nhất định phải phân thắng bại!” Một tiểu nam hài liều mạng giãy dụa.

“Hàn Tử Hằng vẫn nên ngoan ngoãn nhận thua đi, cậu thắng không được tôi!” Nam hài đem y đặt ở phía dưới khiến y không thể động đậy.

“Lí Thư Dư không nên đắc ý, ít khinh thường tôi.” Quả nhiên, tiểu nam hài hướng bụng hắn đánh một quyền.

“Tên tiểu nhân đê tiện này, cư nhiên đánh lén tôi.” Nam hài cũng không cam lòng yếu thế hướng trên đầu ba quyền.

“Cậu mới đê tiện, Lí Thư Dư, buông tay nhanh lên.”

“Cậu mới nên buông tay, Hàn Tử Hằng.”

Hai tiểu nam hài cãi đánh túi bụi, ngươi một câu ta một câu, không ai nhường ai.

Viện trưởng đã đi tới, hai nam lão sư đi theo đem bọn họ tách ra, viện trưởng hướng trên đầu bọn họ gõ gõ.

Cho dù như vậy vẫn không thể chấm dứt chiến tranh giữa hai bọn họ.

“Hàn Tử Hằng, cậu lại đây.”

“Lí Thư Dư, cậu mới là lại đây cho tôi.”

Hai tiểu nam hài bị hai lão sư giữ lại, dùng chân đá đá nhau, nhắm hướng đối phương đá tới đá vào.

“Cả hai các con lại đây cho tôi!”

Rốt cục, viện trưởng nổi bão.

Đây là cuộc sống của cô nhi viện Triều Dương, nhìn như yên lặng an tường, kỳ thật lại luôn bị hai tiểu tử này gây sự biến thành long trời lỡ đất.

*-*-*-*-*-*

Phòng Viện trưởng.

Hai tiểu tử kia, một tên ngồi cạnh cửa, một tên ngồi bên cửa sổ, ai cũng không nhìn ai, đưa lưng về phía lẫn nhau, một câu cũng không nói.

Viện trưởng thở dài, hai tiểu tử kia trừ bỏ mỗi ngày cãi nhau còn cộng thêm đánh nhau, thì không thể hòa hợp giống các tiểu bằng khác, nhưng nói cũng kỳ quái, chỉ cần hai bọn họ tách ra hết thảy đều bình thường, nhưng nếu vào ở cùng không gian, không hề ra chuyện, hai tiểu tử kia có thể gọi là bát tự không hợp đi?.

“Tốt lắm, ai có thể nói cho cô biết, đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì không? Vì sao muốn đánh nhau?” Viện trưởng tận lực trụ vững tinh thần, dùng giọng ôn nhu hỏi bọn họ.

Còn chưa hỏi xong, vừa hỏi hai tên này lại bắt đầu đối chọi gay gắt.

“Là nó chọc con trước.” Lí Thư Dư nói.

“Rõ ràng là nó sai trước.” Hàn Tử Hằng cũng nói.

“Hàn Tử Hằng không nên nói dối.”

“Lí Thư Dư mới không nên nói dối.”

“Là cậu đoạt đồ của tôi trước.”

“Rõ ràng đồ cũng không phải của cậu.”

Hai người cứ như vậy, Lí Thư Dư nói một câu, Hàn Tử Hằng liền phản bác một câu, cùng nhau chỉ trích đối phương không đúng, không một ai thừa nhận cái sai chính là chính mình.

“Được rồi được rồi, đều do miệng tạo nên, tạo nên.” Viện trưởng nổi nóng làm động tác dùng khóa kéo tạo trên miệng, hai tiểu tử kia lúc này mới không tình nguyện ngậm miệng lại.

Viện trưởng biết hỏi lại cũng như không, hai tiểu tử kia, căn bản không cần gì lý do cũng có thể ầm ĩ, cũng có thể đánh nhau, hỏi bọn hắn lý do đánh nhau là cái gì, viện trưởng cảm thấy bản thân thật sự rất ngu xuẩn.

___

Vừa chỉnh xưng hô chương này, các bạn trẻ thấy lộn xôn thì chờ 1 tháng nữa quay lại đọc a~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương