Tuyệt Đối Dịu Dàng
-
16: Cô Đã Bị Bỏ Rơi Ba Lần
Sự im lặng của Thời Ngộ làm cho Hạ Sí càng thêm hoảng loạn, cánh tay run lên bần bật ở trong không trung, vẫn cứ không chịu buông ra cho anh rời đi, “A Ngộ, anh nói chuyện đi…… Đừng để em nói chuyện một mình, em sợ, em thật sự rất sợ.”
Cô vừa cứng đầu vừa bướng bỉnh, bởi vì ở trước mắt người đàn ông này, luôn là người quan trọng nhất với cô và là người mà cô vĩnh viễn không thể buông tay được.
Cô đã từng bị chính những người thân ruột thịt của mình vứt bỏ ba lần, vốn không nên lại dùng tất cả sự chân thành của mình đối xử với bất luận người nào nữa, nhưng Thời Ngộ là ngoại lệ.
Bạch Phỉ khuyên cô ở trong chuyện cảm tình không cần quá hèn mọn, kỳ thật căn bản không phải như vậy.
Ngoại trừ cô, không ai có thể hiểu được, Thời Ngộ đã từng vì cô mà trả giá hết tất cả.
Ở trong trái tim cô, Thời Ngộ chính là một người hoàn mỹ không tì vết mà mọi người đều khao khát.
Trong đoạn tình cảm kia, trước sau gì cũng chỉ có cô có lỗi với Thời Ngộ.
Đọc Full Tại .vn
*Dòng hồi ức*
Hạ Sí đã từng quên đi tuổi thơ ấu của mình, có lẽ vì đã từng có được quá rất nhiều thời gian vui vẻ, nhưng những tiếng nói cường thoải mái ấy cuối cùng đều bị bằng vô số nước mắt cùng nỗi đau thương thay thế.
Cô gần như không thể nhớ nổi, một gia đình hạnh phúc thì nên có bộ dáng như thế nào?
Cô chỉ nhớ rõ, mẹ và bố đã cãi nhau vô số lần, nỗi buồn của mẹ, nước mắt nước mắt của bố.
Và cuối cùng năm cô mười tuổi, mẹ cô kéo vali, chỉ để lại cho cô một bóng lưng quyết tuyệt rời đi.
Cuối cùng, chỉ có bố nắm lấy tay cô, “Hạ Hạ, về nhà cùng bố nào, về sau bố sẽ chăm sóc con.”
Bố vẫn sẽ mua cho cô những bộ quần áo xinh đẹp như trước đây, vụng về buộc tóc cho cô, cố gắng dùng tất cả khả năng của mình chăm sóc cô thật tốt.
Nhưng điều cô cảm nhận được, chỉ là một gia đình rách nát, không giống như trước đây.
Thời gian trôi qua không ngừng nghỉ làm cho cô dần dần quen với cuộc sống không có mẹ, mỗi ngày đều ở trường học, phòng luyện mua và trong nhà, chỉ biết lang thang ở ba nơi này.
Bố cô rất bận, luôn luôn nói: “Muốn cố gắng kiếm tiền để làm cho cuộc sống của Hạ Hạ chúng ta càng ngày càng tốt hơn.”
Khi đó còn không biết lúc con người đối mặt với “tiền” sẽ bất đắc dĩ như thế nào, cô rất hâm mộ các bạn cùng lớp, vào cuối tuần hoặc là kỳ nghỉ nào đó bọn họ sẽ luôn từ trường học về nhà, chia sẻ những gì mình đã từng trải qua với bố mẹ và cùng nhau đi chơi.
Hạ Sí mới nhớ ra, đã rất lâu rồi mình thật sự không có ở chung cùng bố hoặc mẹ thoải mái như vậy.
Thậm chí, là cô còn phải năn nỉ bố mẹ làm bạn với mình trước, còn phải tìm ra được lý do thích hợp.
Chỉ có thành tích xuất sắc thôi cũng không được, cho dù phải giả vờ cơ thể không được thoải mái cũng không được, cho đến khi giáo viên dạy múa đưa cho cô một tờ biểu mẫu đăng ký cho cuộc thi khiêu vũ cấp thành phố.
Cô cố gắng luyện tập chăm chỉ, hy vọng bố mẹ cũng có thể nhìn thấy được một khía cảnh đẹp nhất của mình.
Nhưng bất luận là vòng sơ khảo, hay vòng đấu bán kết, cũng chỉ có một mình cô giáo ở bên cạnh cô.
Trước trận chung kết một ngày, cô đã mượn điện thoại di động của cô giáo để gọi điện cho bố, hy vọng ông có thể dành ra một ngày để đến xem buổi biểu diễn của cô.
Sau một lúc im lặng, cô đã đồng ý yêu cầu của con gái, nhưng lại vì điều này…… Mà phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.
Một chuyện ngoài ý muốn không thể đoán trước đã cướp đi mạng sống của người bố, chỉ để lại đứa con gái tuổi còn nhỏ.
Đáng lẽ ra cô nên được người nhà che chở bảo vệ, kết quả điều cô chờ đợi được, chỉ có những lời buộc tội cùng chửi bới không ngớt của bà nội, “Hạ Sí, mày thật sự là yêu tinh hại người!”
Bà nội không thích mẹ cô, cho nên đương nhiên cũng sẽ chán ghét cô.
Sau khi cha bị tai nạn, bà nội đã trút hết tất cả những trách nhiệm và oán giận của mình lên người cô, không có một ai chịu “tha thứ” cho cô cả.
“Bà nội nói đúng, là mình đã hại chết bố, nếu không phải là minh cứ một hai bắt bố phải đi xem trận thi đấu kia, bố sẽ không chết như vậy.” Khi đó Tiểu Hạ Sí cũng thật sự cho rằng, mình đã phạm vào sai lầm không thể tha thứ.
Kể từ đó, cô sợ phải đối mặt với sân khấu.
Người thân thích bên Hạ gia không nhiều lắm, mà những người đó cũng đều xem cô như một con quỷ đòi nợ không may mắn.
Đây là những lời mà bà nội thường chỉ thẳng vào mũi cô rồi mắng.
Bà đã giúp cô liên lạc với mẹ.
Nhưng không phải xuất phát từ sự tốt bụng của bà, mà là không muốn nhìn thấy nỗi phiền toán lớn như cô, vì vậy bà muốn mẹ đến mang cô đi.
Cô cũng không biết vì sao bố mẹ lại ly hôn, ở trong lòng Hạ Sí, cô rất nhớ mẹ.
Đối mặt với tin dữ là bố đã qua đời, nếu có thể được mẹ đến an ủi mình, đó chắc chắn là điều mà một đứa trẻ khao khát có được nhất.
Nhưng mà, nguyện vọng của cô lại thất bại một lần nữa.
Đọc Full Tại .vn
–
Hạ Sí năm mười hai tuổi ấy, bị bà nội đuổi ra khỏi Hạ gia, cô cho rằng mình có thể được nhìn thấy mẹ, cuối cùng người đón cô đi lại là cậu.
Cô sẽ vĩnh viễn không thể quên lúc cậu đến đón cô rời đi, cõi lòng đầy thương tiếc nói với cô, “Hạ Hạ, về nhà cùng cậu nào, về sau cậu sẽ chăm sóc cháu.”
Tuy rằng cậu cũng tốt, nhưng ở trong lòng một đứa trẻ, bố mẹ mới là sự tồn tại đặc biệt nhất.
Cô hỏi đi hỏi lại một vấn đề: “Mẹ ở đâu ạ? Vì sao mẹ lại không đến?”
Cô có rất nhiều điều muốn nói với mẹ, cô muốn nhào vào trong vòng tay mẹ để tìm kiếm một chút an ủi, nhưng mà mẹ từ đầu đến cuối đều chưa từng xuất hiện.
Cô không thể không đi theo sống cùng cậu, đây là Tiểu Hạ Sí năm mười hai tuổi, chỉ có một ngôi nhà duy nhất.
Mười ba tuổi, cuối cùng Hạ Sí cũng từ học sinh tiểu học biến thành học sinh cấp 2.
Một cô bé mười ba tuổi đã dậy thì với bộ dáng xinh đẹp trong trẻo, bởi vì mất đi sự yêu thương của bố mẹ, mà gần một năm này Hạ Sí đã trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều.
Cô thu liễm lại tính tình, cũng không hề còn nói chuyện đùa giỡn cùng bạn bè nữa, chỉ nghĩ làm một “đứa trẻ ngoan” chăm chỉ học tập trong mắt người lớn, không gây thêm nhiều phiền toái cho cậu nữa.
Nhưng phiền toái sẽ chủ động tìm đến cô.
Có thể là bởi vì khuôn mặt xinh đẹp này, vô tình “cướp” nam sinh mà người khác thích, nữ sinh kia liền dẫn đầu đi tìm cô gây chuyện.
Có thể là bởi vì tính cách nhường nhịn, làm cho những người đó tìm được niềm vui khi bắt nạt người khác.
Tính tình cô vốn không phải là người yếu đuối, khi chuyện vừa xảy ra, cô sẽ nói cho giáo viên biết, nhưng lời cảnh cáo bằng miệng của giáo viên cũng vô dụng, ngược lại chọc giận những người đó, khiến cho bọn họ càng thêm tồi tệ hơn.
Giáo viên không phụ trách nữa, cô liền báo cho phụ huynh.
Một lần hai lần, cậu vì cô mà chạy đến trường học, nhưng mọi chuyện lại không được giải quyết từ gốc rễ.
Tất cả mọi người đều cho rằng, một cây làm chẳng nên non.
Vì sao mà bọn họ chỉ thích bắt nạt cô, mà không phải là người khác?
Người bị hại thành người có tội, biến cô từ người vô tội nhất thành người có vấn đề lớn nhất.
Bởi vì không nhìn thấy vết thương rõ ràng, Hạ Sí không lấy ra được chứng cứ “bị thương”, giống như giọt nước rơi xuống vại, vừa mới bắt đầu chỉ kích động tạo thành một vòng nhỏ bọt nước, nhưng rất nhanh sẽ biến mất không nhìn thấy gì.
Dần dần, nước trong vại ngày càng nhiều, nhưng mọi người không biết nó được tích lũy từ khi nào.
Cậu cũng không quản được cô.
Đọc Full Tại .vn
Cậu cô có một người bạn gái, bắt đầu bàn đến chuyện kết hôn, ban đầu lúc vừa mới kết hôn về ở chung mợ đối xử với cô rất hiền lành, nhưng sau khi nghe tin đồn nhảm nhí ở trường, luôn cảm thấy cô có vấn đề.
Lòng người khó dò, một khi trong lòng đã sinh ra khúc mắc, lớp ngăn cách sẽ càng ngày càng sâu.
Hạ Sí lần lượt phản kháng lại biến thành học sinh có vấn đề trong mắt người lớn, cuối cùng, cậu không còn kiên nhẫn nữa bắt đầu trách mắng cô, “Hạ Sí cháu ở trường học có thể nghe lời được không? Tôi là cậu của cháu chứ không phải là bố ruột của cháu! Bố mẹ cháu đều không cần cháu nữa, cháu đi gây chuyện sinh sự, ai là người đi dọn dẹp cục diện rối rắm cho cháu?”
Từ đó về sau, Hạ Sí không có oán giận một câu nào ở trong nhà, bởi vì cô biết, oán giận cũng vô dụng, chỉ biết rước thêm phiền não mà thôi.
Nhưng ngay cả như vậy, cuộc sống của cô cũng không thể thuận buồm xuôi gió được.
Mợ rất nhanh đã có thai, bọn họ có gia đình riêng của mình, mà cô thì ngay lập tức trở thành một người thừa trong ngôi nhà đó.
Ở trong ngôi nhà đó, cô càng phải cẩn thận hơn, chỉ hy vọng có thể được ở lại “nhà”.
Nhưng cuối cùng, cậu lại cười nói với cô “đưa cô về nhà”, trên mặt rốt cuộc cũng không còn nụ cười hòa ái nữa, “Hạ Hạ, thật xin lỗi, cậu không thể để cháu ở lại được nữa……”
Cậu muốn giữ lại cho mình một gia đình ấm áp, nhất định phải loại bỏ một người ngoài như cô.
Trong nháy mắt kia, chắc là cô cũng có một chút hận.
Nhưng khi quay đầu lại suy nghĩ lại lại cảm thấy, cậu đã nuôi cô ba năm, không để cho cô bị lưu lạc đầu đường, xem như cũng đã tận tình tận nghĩa rồi đúng không?
–
Vì thế, Hạ Sí mười lăm tuổi cuối cùng cũng đã được sống cùng mẹ.
Lúc cô trở về sống bên cạnh mẹ, mẹ đã mang thai, Hạ Sí không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với bố dượng.
Chồng hiện tại của mẹ là một thương nhân rất giàu có, có thể cung cấp cho bọn họ một cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng thái độ của bố dượng đối với cô, lúc gặp mặt thì cười một cái trêu chọc một chút, nhưng sẽ không dùng thái độ thân thiết thật sự đối xử với cô như người nhà.
Thậm chí ở trong mắt những người giúp việc kia, cô cũng chỉ là một kẻ ăn xin đáng thương đi theo bên cạnh mẹ.
“Hạ Hạ, cuộc sống rất thực tế, hiện tại mẹ có thể dẫn con bước chân vào Thẩm gia, vẫn là dựa vào em trai con.” Từ nữ sĩ dịu dàng vuốt ve cái bụng nhỏ đang nhô lên của mình, nơi đó có em trai chưa sinh ra của cô, cũng nguyên nhân mà Từ nữ sĩ có thể đứng vững chân ở Thẩm gia.
Thì ra, lúc trước cậu đón cô về nhà là đã có thương lượng qua với mẹ.
Bởi vì khi đó địa vị của Từ nữ sĩ ở Thẩm gia còn chưa vững chắc, chỉ có thể chịu trách nhiệm về chi phí sinh hoạt của cô, nhưng lại không thể sống cùng cô.
Cuối cùng cô cũng trông giống như trở thành một người “nhân tiện” và “dư thừa” ở trong ngôi nhà này.
Nhưng vậy thì có thể làm sao bây giờ đây?
Cho dù nơi này có không thuộc về cô, thì tốt xấu gì nó cũng là một ngôi “nhà”.
Nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài.
Thẩm gia vốn có một đứa con trai 19 tuổi, khi Từ nữ sĩ được gả vào Thẩm gia, đối phương đã hận người phụ nữ thượng chiếm lấy vị trí trước đây của mẹ mình.
Không đối phó được với người lớn, liền mang sự tức giận trút lên người một cô gái nhỏ 15 tuổi, đối mặt với ánh mắt âm u của Thẩm Mộ, Hạ Sí luôn là lo lắng và đề phòng.
Thẩm Mộ muốn huỷ hoại cô.
Hạ Sí liều mạng chạy trốn, tự làm cho chính mình đầy thương tích, cầu xin mẹ báo cảnh sát, “Mẹ, mẹ giúp con đi, giúp con đi mà, được không?”
Nhưng mẹ lại không để ý đến sự khủng hoảng của cô, “Hạ Hạ, mẹ biết con phải chịu uất ức, nhưng mà vì cuộc sống sau này của chúng ta, con phải xem chuyện này như là một bí mật, không thể nhắc lại!”
Dù cho Thẩm Mộ có phạm sai lầm, cũng có Thẩm gia che chở, mẹ là vì tiền, vì em trai, lựa chọn làm tổn thương cô, cùng nhau “thuyết phục” cô tha thứ.
Giây phút đó, Hạ Sí tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Cuối cùng cô cũng hiểu được, kể từ giây phút mà bố rời đi, Hạ Hạ cũng đã không còn nhà nữa rồi.
*
Đọc Full Tại .vn
Hạ Sí mười sáu tuổi trở lại thành phố Vân Dương, bởi vì kết quả kỳ thi tuyển sinh cấp 2 được chia vào trường trung học số 3.
Từ nữ sĩ đề nghị dùng tiền để giúp cô vào trường trung học số 1, nhưng Hạ Sí từ chối.
Trước khai giảng một ngày, cô vứt bỏ tất cả những chiếc váy của mình, ngoại trừ mái tóc dài yêu thích của mình, bộ dạng của cô hoàn toàn thay đổi.
Những con người tỏ vẻ tử tế kia vì muốn bịt miệng cô lại, tự tiện quyên góp tiền cho trường học, để cho tất cả mọi người đều biết rằng trong nhà Hạ Sí cô vừa có tiền vừa có thế.
Cô thật sự trở thành học sinh có vấn đề, nhưng điều này cũng không sao, cô không quan tâm, dù sao thì các giáo viên đều sẽ bởi vì “gia thế” của cô mà mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Cô không cần phải lấy ra thành tích tốt để có được sự khen ngợi của gia đình, không cần phải giả vờ ngoan ngoãn để làm cho mọi người yên tâm.
Cô chỉ cần chơi “tùy tâm sở dục”, ra vẻ kiêu ngạo hù dọa người khác, tự bảo vệ mình không để bị thương là được.
(*) Tùy tâm sở dục: tuỳ theo ý thích, muốn làm gì thì làm.
Đối với những người khác, cô không thể tưởng tượng được.
Bởi vì bắt đầu từ khi bố qua đời, thì đã không còn ai chỉ dẫn con đường chính xác cho cô.
Nếu cô vẫn tiếp tục như vậy, có lẽ cô sẽ sống một cuộc sống mơ màng hồ đồ vô nghĩa.
Nhưng mà Thời Ngộ đã xuất hiện.
Anh dùng tình yêu và sự ôn nhu của chính mình để hóa giải tất cả mọi thù hận của Hạ Sí.
Anh làm cho Hạ Sí biết, nói chuyện với người mình thích, ngay cả giọng nói cũng sẽ trở nên dịu dàng hơn.
–
Thời Ngộ sẽ cùng cô đi cho mèo hoang ven đường ăn, không giống như những “người bạn” khác của cô đều ghét bỏ những chú mèo vừa xấu xí vừa bẩn thỉu kia, lãng phí thời gian và đồ ăn.
Mỗi ngày đi học Thời Ngộ đều sẽ nghiêm túc túc ghi chép, sau đó cô mới hiểu được, kiến thức của Thời Ngộ vốn đã vượt qua những thứ được dạy trong sách giáo khoa, những quyển vở ghi chép với nét chữ màu đen đoan chính kia, đều là để chuẩn bị cho cô.
Sự kiên nhẫn của anh còn tốt hơn so với giáo viên, một kiến thức nào mà cô không hiểu thì vẫn cứ dạy lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng có thể kéo thành tích của cô từ mức không chấp nhận được lên mức bình thường.
Biểu hiện rõ ràng nhất khi thích một người, có lẽ là ánh mắt sẽ không tự chủ được đặt ở trên người người đối phương, từng giây từng phút đều muốn tiếp xúc với đối phương.
Bất luận đó là nắm tay, ôm, hoặc là những hành động càng thân mật hơn đi nữa.
Thiếu niên kia cảm nhận được niềm vui của cô, lấy đó làm điều kiện, khuyến khích cô học tập, “Thi tốt là có thể thỏa mãn yêu cầu của em.”
Hạ Sí vừa vui vẻ vừa mất mát.
Có đôi khi cô sẽ nghĩ: Thời Ngộ thật sự làm những chuyện đó là vì để báo đáp cho cô.
Cô cảm thấy cảm giác thích của Thời Ngộ và thích của cô không giống nhau, trong lòng giận dỗi, cho đến khi bài thi được phát ra, trong lúc vô tình cô phát hiện ra trên bài thi toán học của Thời Ngộ, ở đường kẻ cuối cùng bài thi là tên viết tắt của hai người.
Chi tiết tỉ mỉ nhỏ nhặt như vậy đã khiến Hạ Sí rung động.
Thì ra Thời Ngộ thích, cũng giống như cô thích!
–
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Hạ Sí bắt đầu sửa lại những thói quen xấu, không trốn học không đánh nhau, bởi vì cô đã đồng ý với Thời Ngộ làm một học sinh tốt.
Cô cho rằng đời này mình sẽ không còn đi làm chuyện gì lấy lòng ai đó nữa, nhưng cô muốn làm cho Thời Ngộ vui vẻ.
Đang chú ý nhất chính là, người đã từng được mệnh danh là “đại ca tam trung” Hạ Sí, thế mà lại thật sự ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của giáo viên, ngồi xổm ở trên bãi cỏ của trường học nhổ cỏ.
Đối phương trêu chọc cô, cô không nhịn được động tay động chân vừa vặn bị chủ nhiệm lớp bắt được, phạt phải đi nhổ cỏ.
Nếu dựa theo tính tình ban đầu của cô, vào tai này ra tai kia, căn bản sẽ không xuất hiện ở chỗ này.
Nhưng mà cô của hiện tại, phải làm một học sinh ngoan không phải sao?
Lúc Thời Ngộ đi đến tìm cô, cô giơ hai bàn tay bẩn thỉu lên xin lỗi, “Thật xin lỗi, lần này không phải là em cố ý phạm sai lầm.”
“Anh biết, Tri Tri rất ngoan.” Anh dịu dàng nắm lấy tay cô, không ngại bị bùn đất trên tay cô làm bẩn.
Đứng ở bên cạnh bồn rửa tay, Thời Ngộ cẩn thận giúp cô rửa sạch từng ngón tay một, từ đầu ngón tay tới tay cổ tay, sạch sẽ.
Hạ Sí nghiêng đầu nhìn anh, ánh mặt trời vàng cam chiếu lên gương mặt tuấn mỹ kia, trái tim cô nhịn không được đập nhanh hơn.
Cô cho rằng Thời Ngộ an ủi chính mình cũng đã rất khó rồi, không sau lâu lại nghe nói, người đối nghịch với cô, hại cô bị phạt phải đi nhổ cỏ đã bị giáo dục rất thảm.
Bên trong không thể thiếu Thời Ngộ quạt gió thêm củi.
Hạ Sí không ngờ được, sẽ còn có người sẽ quan tâm đối xử với cô tốt như vậy, sẽ bảo vệ, an ủi, còn có thể phá vỡ nguyên tắc làm chỗ dựa cho cô!
Đọc Full Tại .vn
–
Người khác cho rằng cô cắt tóc ngắn và đội tóc giả đều là sở thích cá nhân, chỉ có Thời Ngộ mới phát hiện thật ra thứ cô thích nhất chính là mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp.
Người khác cho rằng cô không mặc váy là bởi vì cô thích phong cách thể thao rộng thùng thình, chỉ có Thời Ngộ mới chậm rãi mang đến những thứ cô thích, từng chút từng chút một đưa đến trước mặt cô.
Người bên cạnh cũng không biết cô cô biết mua, mà Thời Ngộ chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy cô luyện tập động tác múa một lần, liền không ngừng tìm hiểu sự thật, cuối cùng mua cho cô một đôi giày múa xinh đẹp đưa đến tận tay cô, “Tri Tri thích mua, phải kiên trì hơn nữa.”
“Vì sao anh, lại đối xử tốt với em như vậy……”
Hạ Sí ôm đôi giày múa, nước mắt rơi xuống tí tách, nghẹn ngào đến mức nói không nên lời.
Sau khi bố mẹ ly hôn, gia đình hạnh phúc của cô trở thành từng mảnh nhỏ rời rạc.
Rồi đến sau khi bố qua đời, cuối cùng cũng không còn ai thật sự quan tâm đến cô.
Bọn họ chỉ biết bảo cô ngoan ngoãn nghe lời, chăm chỉ học tập, bọn họ chỉ tiếp nhận cô khi côn ngoan ngoãn, chỉ cần để lộ ra khuyết điểm, sẽ lập tức biến thành sự trói buộc và phiền toái ở trong mắt người khác.
Đến cuối cùng, bọn họ sẽ chỉ nhìn thấy tính tình ngày càng tồi tệ hơn của cô, trở nên bướng bỉnh, không ai quan tâm đến nguyên nhân vì sao cô lại đi đến bước đường này.
Ngay cả khi cô không nói một lời từ bỏ học múa, bọn họ cũng không biết, đó là ước mơ thời thơ ấu của cô, là chuyện cô vẫn luôn thích từ đầu đến cuối.
“Không có người nào giống như anh, quan tâm đến em, bảo em không được học theo những chuyện xấu, bảo em kiên trì làm chuyện mình thích.”
“Mỗi lần, bọn họ đều nói dẫn em về nhà, nhưng cuối cùng người vĩnh viễn bị vứt bỏ chính là em.”
“Em cũng sẽ đau, em cũng sẽ sợ hãi……”
“Bọn họ nói, Hạ Hạ phải tự chăm sóc cho bản thân, nhưng mà, em không biết phải tự chăm sóc bản thân như thế nào.” Cô khổ sở nhào vào trong lòng ngực Thời Ngộ tìm kiếm sự ấm áp, khóc như một đứa trẻ, “Em không biết làm thế nào để tự chăm sóc bản thân mình.”
“Em không có cách nào để một mình mạnh mẽ đối mặt với cuộc sống, không có cách nào để giữ được sự kiên trì của bản thân giống người khác trong hoàn cảnh khó khăn.”
“Làm thế nào em…… Lại tồi tệ như vậy……”
Sau khi bố qua đời, không còn ai chú ý đến trái tim của một đứa trẻ đã thay đổi nhiều như thế nào, không kịp thời cho chỉ dẫn cho cô một con đường chính xác, không ai dạy cô phải kiên trì đi trên con đường đúng đắn và ngập tràn ánh sáng.
Cô cho rằng, đời này cũng vẫn cứ như vậy.
Nhưng mà từ sau khi Thời Ngộ xuất hiện, cô đã hối hận.
Hối hận vì đã từ bỏ học tập, hối hận vì mình biến thành một bản thân tồi tệ như vậy.
“Thật xin lỗi, A Ngộ, đã để anh gặp được một Hạ Sí như vật, thật xin lỗi……”
Nếu cô vẫn là Hạ Sí của trước đây, có lẽ cô có thể sóng vai cùng Thời Ngộ đứng trên bục giảng ở học sinh, đã nhận được những lời khen ngợi của giáo viên.
Nếu cô vẫn là Hạ Sí của trước đây, có lẽ cô sẽ đứng ở trên sân khấu lấp lánh ánh sáng, kiễng chân vì người trong lòng mình.
Ngày đó, ở trong vòng tay của Thời Ngộ cô đã phát tiết ra tất cả những nỗi uất tức tích tụ ở trong lòng nhiều năm.
Thời Ngộ im lặng lắng nghe, không cắt ngang tiếng khóc lóc kể lể của cô, che chở cô trong lòng, che chắn tất cả mưa gió, “Bất luận là Hạ Sí của trước đây hay là Hạ Sí của hiện tại, đều là sự tồn tại độc nhất vô nhị.
Anh làm những điều này, không phải là vì muốn biến em thành bộ dáng mà anh thích, mà anh hy vọng tương lai một ngày nào đó, em có thể trở thành một người, không chỉ là anh thích, mà còn có thể làm cho Hạ Sí cũng cảm thấy hài lòng hơn nữa.”
Hai người vẫn ôm nhau trong tư thế thân mật, Thời Ngộ cúi đầu đặt một nụ hôn ấm áp bên tai cô, “Tri Tri rất tốt, một chút cũng không tệ.
Gặp được em, chắc chắn là chuyện may mắn rất đời này của anh.”
Anh vẫn luôn dịu dàng như vậy, đủ để xoa dịu những vết thương trong lòng Hạ Sí.
–
Hạ Sí thích múa, mấy năm nay vẫn luôn luyện tập, nhưng cô luôn trốn trong phòng biểu diễn một mình không có bất kỳ khán giả nào.
Cô không dám đối mặt với sân khấu, Thời Ngộ liền tìm mọi cách giúp cô chống lại bóng ma trong lòng mình, cổ vũ cô từng bước một đi ra ngoài.
Thời Ngộ đã từng nói, toàn bộ đều dựa vào thực tế, làm cho Hạ Sí cảm nhận được bản thân mình một cách chân thật nhất, cảm nhận được tình yêu thương của những người khác.
Từ nắm tay, hôn má cho đến môi và răng lưu luyến không rời, tình cảm của bọn họ không phải là nhất thời nổi lên, mà là tất cả những gì đã trải qua, có rất nhiều người có thể cả đời cũng không bao giờ phải trải qua cay đắng và ngọt ngào nào.
Ngày Hạ Sí một lần nữa bước lên sân khấu, mặc vào đôi giày múa đầu tiên Thời Ngộ tặng cho cô, tất cả mọi người dưới sân khấu đều vỗ tay cho cô.
Nhưng mà tiếng vỗ tay náo nhiệt cùng giải thưởng lớn cũng không giữ được trái tim và bước chân của Hạ Sí, cô không chùn bước chạy về phía cậu thiếu niên vẫn luôn bảo vệ và chờ đợi mình.
Cô gái tươi sáng đứng dưới ánh đèn, từ từ kiễng mũi chân lên, chỉ múa vì một mình anh.
Cô nói: “Mũi chân của các nghệ sĩ múa chỉ dành cho sân khấu và người trong tim của họ.”
Cuối cùng, Hạ Sí thở phì phò chạy đến trước mặt Thời Ngộ, lấy ra mặt dây chuyền ngọc mà cô đã giữ gìn nhiều năm, đặc biệt nghiêm túc bỏ mặt dây chuyền ngọc vào lòng bàn tay anh, “Đây là món đồ quý giá nhất của em, phía trên mặt còn có tên của em, anh phải luôn mang theo nó ở bên người, giữ gìn nó thật tốt.”
Nó cũng giống như là bảo vệ cô.
Đó là món quà khi còn nhỏ bố mẹ tặng cho cô, cũng là ký ức tốt đẹp duy nhất để lại cho cô.
Hạ Sí 18 tuổi Hạ Sí, mang tất cả những gì mình có được, là một chút điều tốt đẹp, toàn bộ tặng cho Thời Ngộ.
——————–
Tác giả có điều muốn nói:
Phía sau vừa viết vừa khóc, khóc đến đau mắt, còn buồn ngủ, trì hoãn rất lâu.
Khi những người lớn nói với trẻ em tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, bọn họ không nghĩ rằng, khi đó Tri Tri không hiểu những gì được gọi là “tự chăm sóc bản thân mình thật tốt”.
Ở độ tuổi nhạy cảm nhất không có được cảm giác an toàn, vì vậy bọn trẻ sẽ tự bảo vệ mình một cách cực đoan và suýt chút nữa đi sai đường.
Tri Tri vì A Ngộ mà trả giá hết lòng, A Ngộ làm cũng không chỉ có vậy….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook