Tuyệt Đối Dịu Dàng
12: Nhịp Tim Của Anh


Giọng nói dịu dàng ngay cả động vật cũng không thể chống cự được, Pho Mát nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, phe phẩy cái đuôi chạy về phía trước, cái thẻ đeo trước cổ mèo nhẹ nhàng lay động.
Thời Ngộ thu hồi tầm mắt, ánh mắt rũ xuống, hàng lông mi dài rậm rạp phủ bóng dưới mí mắt.
Hạ Sí đang nói tạm biệt với Lăng Nguyên, một chú mèo nhỏ màu trắng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.

Lúc nhìn lại, nhận ra thân phận của mèo con.

Cô đã nhìn thấy Pho Mát rất nhiều lần và thẻ mèo trên cổ của nó có thể chứng minh danh tính bản thân.
“Meo ~” Pho Mát giống như hiểu được bản chất con người, xác định Hạ Sí.
Trên người Pho Mát có một sợi dây dài ngoằng, chứng tỏ là chủ nhân đang dẫn nó ra ngoài đi dạo, Hạ Sí ngẩng đầu nhìn xung quanh, khi chuyển hướng nhìn ra phía sau, hình bóng quen thuộc trong mắt dần dần trở nên rõ ràng.
“A Ngộ.” Ánh mắt Hạ Sí sáng lên.
Bước chân Thời Ngộ không nhanh không chậm, đi đến bên cạnh cô rồi dừng lại, “Vừa rồi không chú ý để cho Pho Mát kéo dây cầm chạy mất, thì ra là nhìn thấy em.”
Một câu giải thích lý do vì sao Pho Mát xuất hiện với một sợi dây dài bên cạnh.
Được thú cưng của Thời Ngộ thích cũng làm cho Hạ Sí cảm thấy vui vẻ, cô khom lưng vuốt ve chú mèo con, khuôn mặt nở rộ tươi cười.
Thời Ngộ đương nhiên cũng sẽ không xem nhẹ người khác, xoay người nhìn Lăng Nguyên, giọng điệu ôn hòa thành thật, “Xin lỗi, mèo con nghịch ngợm, làm phiền rồi.”
Lăng Nguyên hơi kinh ngạc, “Hai người……”
Không phải đã chia tay rồi sao?
Thời cơ hay tình huống đều không đúng, anh ta không thể lỗ mãng nghi ngờ mối quan hệ của hai người.

Huống hồ, anh ta đã tận mắt nhìn thấy Hạ Sí bế mèo của Thời Ngộ lên chơi đùa, hiển nhiên là rất quen thuộc.
Anh ta nghe được cuộc đối thoại của Thời Ngộ và Hạ Sí, “Pho Mát ở nhà không chịu được, vẫn luôn náo loạn muốn ra khỏi nhà, bây giờ lại dựa vào trong lòng em không chịu đi.”
Lăng nguyên bừng tỉnh, Thời Ngộ và Hạ Sí thế mà vẫn là ở cùng một chỗ, vậy chắc chắn là quay lại……
Kế hoạch xoay quanh trong lòng đột nhiên bị đánh nát, Lăng Nguyên chỉ có thể lặng lẽ thở dài trong lòng.


Vốn tưởng rằng Hạ Sí còn độc thân, mình liền có cơ hội, kết quả đi lòng vòng nhiều năm như vậy, hai người vậy mà vẫn không tách ra.
Nếu là những người khác, anh ta có thể hèn hạ một chút cố gắng lên ngôi, nhưng Hạ Sí và Thời Ngộ… Muốn đào chân tường không khác gì tự chuốc lấy đau khổ.
Lăng Nguyên là người thông minh, sẽ không lãng phí thời gian lãng phí vào chuyện không có kết quả, biết không có hy vọng thì nên tìm lý do vội vàng nói lời tạm biệt.

Hạ Sí không nghĩ nhiều, sự chú ý của cô đều đặt ở trên người Pho Mát, ngón tay vuốt ve tấm bảng tròn nhỏ treo trên cổ mèo con, trên đó khắc tên mèo và số điện thoại của chủ nhân.
“Cái thẻ mèo thật đáng yêu.” Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, những thứ có liên quan đến Thời Ngộ, cô nhìn đều thuận mắt.
Một người một mèo ở chung hài hòa, Thời Ngộ vô cùng tự nhiên nói ra kế hoạch trong lòng, “Có thể phải nhờ em giúp một chuyện.”
“Anh nói xem?” Hạ Sí nhướng mày.
“Ngày mốt phải đến thành phố Hằng tham gia buổi giao lưu học tập, Pho Mát ở nhà một mình không có người chăm sóc, nếu thuận tiện, có thể giúp tôi chăm sóc vài ngày không?” Anh dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên, nhấn mạnh, “Pho Mát rất thích em”
“Được!” Hạ Sí vui vẻ đồng ý.
“Nhưng mà em chưa từng nuôi thú cưng, anh phải nói cho em biết cách nuôi như thế nào.” Ngày thường nhìn thấy thì trêu chọc vài cái cũng được, nhưng thật sự để trong nhà một mình chăm sóc loại chuyện này, cô còn chưa từng làm qua.
Thời Ngộ gật đầu.
Hai người bất tri bất giác đã đi vào trong nhà Hạ Sí.
“Pho Mát ở trong hoàn cảnh xa lạ có thể chưa thích ứng kịp, chén ăn cho thú cưng, bình lọc nước và chậu cát mèo của nó tôi sẽ mua cùng một loại, nếu em muốn chơi đùa với nó, đồ chơi trong nhà có thể tùy tiện lấy.” Anh nói mật khẩu nhà cho cô.
Thời Ngộ nói rất tỉ mỉ, ngoại trừ những điều này cần chú ý trong cuộc sống thường ngày, còn có thói quen của Pho Mát……
Vừa mới bắt đầu, Hạ Sí nghe rất nghiêm túc, gật đầu ghi nhớ.

Không biết bắt đầu từ câu nói kia, cô liền dùng một tay chống má, nghiêng mặt sang một bên, đôi mắt híp lại vì buồn ngủ.
Chuyện này cũng không thể trách cô, trước kia Thời Ngộ luôn thích giảng đề cho cô như vậy, hiệu quả thôi miên đạt 100%.
“Cốc cốc ——”
Ngón tay nhẹ gõ trên mặt bàn.

Hạ Sí đột nhiên hoàn hồn, tư thế ngồi ngay ngắn, hai tay theo phản xạ vòng lại trên mặt bàn, bày tư thế của học sinh giỏi nghe giảng.
Vừa rồi cô thật sự có chăm chú lắng nghe những việc cần chú ý khi “nuôi mèo”, nhưng giọng nói của Thời Ngộ vừa ôn hòa vừa êm ái, thật sự rất dễ nghe, khiến cô bất giác thả lỏng tinh thần.
Thời Ngộ vươn tay về phía cô.
“Điện thoại di động.”
Hạ Sí nhìn điện thoại di động của mình được đưa qua.
Thời Ngộ ấn vào nút nguồn, màn hình sáng lên, hiện ra bàn phím số, nhắc nhập mật khẩu.
“Mật khẩu.”
“……” Hạ Sí còn chưa kịp nói, màn hình chính đã xuất hiện, điện thoại di động đã tự động mở khóa bằng khuôn mặt.
“Tôi viết lại những chuyện cần chú ý trong phần ghi nhớ.” Thời Ngộ tìm được phần ghi nhớ.
Hạ Sí gật đầu, lại bỗng nhiên lắc đầu, ngón tay tự nhiên đặt lên cánh tay anh nhẹ nhàng lay, “Nếu không anh trực tiếp ghi âm đi! Đến lúc đó em từ từ nghe.”
“…… Được rồi.” Tuy rằng không biết ý tưởng mới của cô là gì, nhưng Thời Ngộ vẫn là phối hợp với cô.
Trong lòng Hạ Sí vui vẻ.
Chờ Thời Ngộ ghi âm xong, sau này trước khi đi ngủ cô có thể mở lên để nghe, vừa có thể thường xuyên nghe thấy giọng nói của anh, vừa có thể nhanh chóng đi vào giấc ngủ, quả thực quá tốt đẹp!
Không đợi đến khi Thời Ngộ ghi âm xong từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, bản ghi âm dài hơn mười phút, cô gái bên cạnh đã nằm sấp trên bàn ngủ.
Thời Ngộ đặt điện thoại di động xông, vừa định ôm cô về phòng nghỉ ngơi, thì chuông điện thoại di động của mình lại vang lên.
Giấc ngủ Hạ Sí không sâu, nghe được âm thanh lạ liền mở mắt ra.
Lúc Thời Ngộ cầm lấy điện thoại di động, cô vô tình nhìn thấy điện tên người gọi là: Giang Duyệt Hề.
Lại là cô ấy.
Hạ Sí hơi híp mắt, tâm tình chìm xuống trong nháy mắt.
Cho dù cố ý bỏ qua chiếc đồng hồ anh đeo, cũng không cách nào quên được, đó là do một cô gái khác tặng.
5 năm trước, cô chủ động đề nghị chia tay, cho nên không tư cách yêu cầu đối phương trong lúc chia tay còn giữ lại lời hứa với cô, chính vì vậy hiện tại, mỗi ngày anh đều đeo món quà do cô gái khác tặng.

Huống hồ, lúc Thời Ngộ cầm lấy điện thoại di động đứng dậy rời đi mới chận, là ở cố tình tránh né cô.
Sự ghen tị điên cuồng lan tràn ở trong lòng, Hạ Sí nắm chặt ngón tay, liên tục hít sâu đè nén sự nóng nảy nổi lên từ đáy lòng.

Cô nhéo chặt lòng bàn tay mình, yên lặng cảnh cáo chính mình: “Bình tĩnh.”
Chỉ cần Thời Ngộ không ở bên cạnh người khác, cô cũng không có lý do từ bỏ.
*
Trong khoảng thời gian này, Giang Duyệt Hề gọi điện liên tục, Thời Ngộ không xác định được cô ấy sẽ đột nhiên nói ra cái gì không đáng tin cậy, cho nên lúc nhận điện thoại, phải đi ra bên ngoài nghe điện thoại.
“Tiểu A Ngộ, em có chắc chắn gần đây sức khỏe em còn tốt không? Không bị bệnh gì ảnh hưởng đến nhịp tim đó chứ?”
“Em rất khỏe mạnh.” Anh thường xuyên làm làm kiểm tra định kỳ.
“Tốt!” Giang Duyệt Hề trực tiếp cúp điện thoại.
Tính năng giám sát số liệu của đồng hồ thông minh được in ra, cầm tờ giấy mỏng tanh ở trên tay, Giang Duyệt Hề nhìn như thế nào cũng đều cảm thấy không thích hợp.

Chậm rãi đi ra khỏi cửa phòng, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu rơi vào trên người người đàn ông mặc áo quần ở nhà đang ngồi trên sô pha.
Một tay anh ta cầm máy tính bảng, ngón tay trượt liên tục, ánh sáng màn hình màu trắng chiếu trên khuôn mặt vốn đã nghiêm túc ít cười nay lại càng làm nổi bật vẻ lạnh lùng hơn.
Đẹp trai quá!
Giang Duyệt Hề vô cùng yêu cái đẹp mỗi lần nhìn thấy bạn trai nhà mình đều không nhịn được cảm thán, may mà cô thông minh lanh lợi xuống tay sớm trước, bằng không bạn trai cảnh đẹp ý vui như vậy liền trở thành nhà người ta.
Giang Duyệt Hề chạy chậm đến, cố ý chen chúc ngồi xuống khoảng trống giữa người anh ta và sô pha.
Lê Ngôn Chi đã sớm quen với hành động nhỏ này của Giang Duyệt Hề, im lặng di chuyển sang bên cạnh, nhường ra một chỗ thoải mái cho cô ấy.
Nhưng mà giây tiếp theo, cánh tay anh ta đã bị bạn gái nhiệt tình ôm lấy, “Anh Ngôn Chi, em phát hiện hôm nay anh càng đẹp trai hơn so với ngày hôm qua!”
“……” Lê Ngôn Chi im lặng theo quán tính.
Giang Duyệt Hề cũng không thèm để ý anh có đáp lại kiểu lời nói tán tỉnh này hay không đáp, tự mình lật bảng số liệu thí nghiệm ra xem, “Anh nói xem, một người có tính cách ôn nhu tâm tính thái bình thản cơ thể khỏe mạnh, dưới tình huống nào, nhịp tim sẽ thường xuyên đập nhanh hơn?”
“……” Loại này vấn đề, không phải đi hỏi đương sự sẽ càng chuẩn xác hơn sao? Tại sao cứ phải đoán.
Đây không phải là đùa giỡn, Giang Duyệt Hề thật sự đang đặt câu hỏi, không nghe thấy câu trả lời, ánh mắt hung dữ trừng sang, “Lê ngôn Chi anh có nghe thấy không?”
Lê Ngôn Chi đặt máy tính bảng xuống, nghiêng người nhìn cô ấy chăm chú, hai tròng mắt lạnh nhạt trong suốt như một cũng nước lạnh phản chiếu lại hình ảnh của cô ấy, trầm tĩnh, trầm tĩnh, chỉ cần liếc mắt nhìn anh ta một cái, sẽ bị khóa vào trong ánh mắt thần bí sâu thẳm kia.
Hàng lông mày nhíu lại không biết đã giãn ra từ khi nào, Giang Duyệt Hề mím môi, đôi mắt đen nhánh chớp chớp nhìn anh ta chằm chằm, số liệu trên đồng hồ đeo ở cổ tay bắt đầu biến hóa, mặt đồng hồ nổi lên ánh sáng mờ nhạt.
Ánh sáng trên đồng hồ thông minh nhấp nháy,Lê Ngôn Chi trấn định dời tầm mắt đi, nhặt tờ giấy số liệu vừa rồi Giang Duyệt Hề vì ngẩn người mà ném xuống sàn, đặt lại trong tay cô ấy, trả lời ba chữ: “Cứ như vậy.”

Giang Duyệt Hề sững sờ trong chốc lát, vừa phản ứng lại lập tức dùng hai tay che mặt, “Thật quá đáng, thế mà còn sử dụng mỹ nam kế với em.”
Lời nói của cô gái vừa nhút nhát vừa táo bạo.
Lê Ngôn Chi liếc mắt một cái, che miệng ho nhẹ, một lần nữa cầm lấy máy tính bảng trong lòng bàn tay, nghe được Giang Duyệt Hề ở nhà làm ra những hành động kia, biểu tình lạnh lùng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Giang Duyệt Hề bắt đầu so sánh số liệu.
Trước đó khi phát hiện nhịp tim Thời Ngộ thay đổi bất thường, lo lắng anh bị bệnh, có gọi điện thoại hỏi qua vài lần.
Thời Ngộ rất chắc chắn nói với cô ấy, sức khỏe tốt.
Sức khỏe tốt, đó chính là chịu ảnh hưởng của cảm xúc, lúc gặp loại tính cách này cô rõ ràng, gặp chuyện không sợ hãi, cho dù có thì cũng chỉ thỉnh thoảng một hai lần mà thôi, nhưng trong khoảng thời gian này tần suất rất cao.
Cô ấy nghi ngờ đồng hồ thông minh có vấn đề, cho đến khi nghĩ đến vừa rồi Lê Ngôn Chi cố ý trêu chọc mình một trận, trong đầu chợt lóe ánh sáng.
Cơ thể cô ấy cũng rất khỏe mạnh, nhưng khi đối mặt với người mình thích, nhịp tim cũng sẽ thay đổi không kiểm soát được, nhảy đến mức độ đồng hồ phát ra tín hiệu nhắc nhở.
Nói cách khác, tình huống này của Thời Ngộ có thể xảy ra vào thời điểm đó.
Nếu như phỏng đoán của cô ấy không sai, vậy trong khoảng thời gian ngắn ngủi này Thời Ngộ rốt cuộc đã động tâm ít nhiều rồi?!
Giang Duyệt Hề gấp gáp muốn chứng minh suy đoán của mình, lại là một trận liên hoàn cuộc gọi, “Tiểu A Ngộ, em nói thật với chị đi, có phải em gặp được người mình thích rồi hay không?”
Người bên kia trầm ngâm một lát, cũng không phủ nhận, chỉ là giống như đang nói chuyện phiếm, hỏi ngược lại cô ấy, “Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Vì sao? Mấy lần em gửi bảng số liệu theo dõi bản thân cho chị mà em không biết sao?” Giang Duyệt Hề cảm giác như mình đã khai quật ra được một bí mật lớn, càng đoán càng hăng say, “Tính cách này của em, lên bàn mổ cũng vững như núi Thái Sơn, hiện tại mỗi đêm.

Trái tim của em sẽ nhảy ra ngoài sao?”
Thời Ngộ: “……”
Nếu không có hứa trước giúp đỡ, có lẽ anh sẽ lập tức tháo chiếc đồng hồ này ra.
Thời Ngộ cúp điện thoại, rũ mắt nhìn chằm chằm đồng hồ, có chút lơ đễnh.
Pho Mát không quen thuộc với hoàn cảnh ở nhà nên chạy tán loạn, lẻn vào phòng Hạ Sí, Thời Ngộ cũng không kịp ngăn cản, Pho Mát đã nhảy lên bàn trang điểm, móng mèo duỗi ra, không cẩn thận hất rơi hộp trang sức đặt bên cạnh.
“Loảng xoảng ——”
Nắp hộp trang sức tản ra, những kẹp tóc tinh xảo nhỏ xinh bên trong rơi rải rác trên mặt đất.
Tác giả có điều muốn nói:
Pho Mát: Cái trò này, tôi đã quen thuộc rồi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương