Thời Dịch về phòng ký túc, mở máy tính lên như thường ngày.

Hà Úy Nhiên vừa tắm xong bước ra, chân đi đôi dép màu xanh, khăn bông vắt trên vai, chưa mặc áo vào.

“Anh Dịch, hôm nay…” Hà Úy Nhiên đang muốn nói gì đó lại liếc thấy cậu bạn có chỗ khang khác.

Đám con trai luôn đặc biệt mẫn cảm với kiểu dấu hôn này, Hà Úy Nhiên quên bẵng luôn điều mình định nói, chỉ chỉ cổ Thời Dịch cười mờ ám: “Anh Dịch, cổ ông có cái gì đấy nhá.”

Thời Dịch kéo cổ áo một cách qua loa, thần sắc bình tĩnh tự nhiên: “Bạn nhỏ nhà tôi nhiệt tình quá ấy mà.”

“…” Hà Úy Nhiên bị thồn cơm tró răng va lập cập: “Đúng là không ngờ đấy.”

Tiết tự học buổi tối, Thời Dịch cố ý thay một chiếc áo cao cổ che đi dấu hôn.

Hà Úy Nhiên cứ cảm thấy chuyện này không hợp với tác phong của Thời Dịch: “Anh Dịch, che làm gì, cứ thế mà đi học, đúng chứ, để ai nhìn thấy cũng biết là chậu đã có hoa.”

Thời Dịch không đổi sắc mặt đáp lại: “Bạn nhỏ nhà tôi dễ xấu hổ.”

Nếu để cho người trong lớp thấy thì không hay lắm.

Ban đầu cũng không phải muốn khoe khoang với người khác, khi dấu hôn này ấn xuống thì cậu đã đạt được mục đích rồi.

Hà Úy Nhiên: Giờ đang trend dụ chó xong rồi giết à!

Sinh viên năm nhất thường sẽ tham gia vào các câu lạc bộ, đoàn đội hội nhóm, đã qua hơn hai tháng nên danh sách thành viên chính thức cũng được thông báo.

Các hội nhóm đề nghị cuối tuần liên hoan, Ngu Trĩ Nhất là một thành viên của đội văn nghệ, đến thứ bảy sẽ đi cùng với mọi người trong đội.

Vốn dĩ cô không quen đi chung với một nhóm người xa lạ, cũng may có đội phó Nhan Hi đi cùng nên cô cũng an tâm hơn.

Mọi người góp ý kiến, nhất trí quyết định đi ăn đồ nướng trong trung tâm thành phố.

Một nhóm người ngồi hết hai cái bàn.

“Ở đây có chỗ rửa tay không nhỉ?”

“Hình như ở bên kia, chị dẫn em đi.”

Ngu Trĩ Nhất và Nhan Hi vào phòng vệ sinh, rửa tay rồi chỉnh lại đầu tóc trong gương.

“Chị đi vệ sinh nhé.”

“Chị đi đi, em đứng chờ.”Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trong lúc hai người vào nhà vệ sinh, bên ngoài có nhóm con trai đi vào quán.

Có người nhìn liếc cái nhận ra Giang Trì Châu ngay lập tức: “Hình như là bên khoa máy tính? Anh Giang Trì Châu hay sao ấy?”

Giang Trì Châu đã học đến năm ba, trong trường có rất nhiều người biết anh.

Ngoại trừ Giang Trì Châu, còn một cậu trai nữa thu hút sự chú ý của người khác: “Úi, úi, úi, cậu nhìn cái cậu kia đi, hình như là năm nhất, tên Thời Dịch, mấy topic trên diễn đàn trường đều có hình của cậu ta!”

“Chuẩn chuẩn chuẩn, cậu ta đó, đẹp trai ghê!”

“Con trai bên khoa máy tính đều đẹp trai vậy à!”

Ngay lúc mọi người đang kích động thì có một cậu trai mắt nhỏ, thân hình hơi mập đi ngang qua.

Đám đông vội vàng quay người lại rì rầm với nhau.

“Ai có gan dám sang đấy xin wechat thì bữa này cho free luôn!”

“Tớ bảo cậu rồi, đám con trai như thế thường khó xin wechat lắm.”

“Mấy đứa vừa mới vào trường, cái anh Giang Trì Châu kia thì chừa ra nhé, người ta là chậu đã có hoa rồi đấy.”

“Thế thì ngồi ngắm Thời Dịch vậy, học cùng trường, cùng khóa với bọn mình, mà trông cũng chả kém cạnh Giang Trì Châu.”

Nhan sắc của con gái bên đội văn nghệ đều khá ưa nhìn, nên càng tự tin hơn so với người bình thường. Lúc các cô đang bàn luận hăng say thì Ngu Trĩ Nhất và Nhan Hi quay về, tiếp đó lại lấy bát đi pha nước chấm.

Ngay khi Ngu Trĩ Nhất cầm bát ngồi xuống thì bỗng nhiên có người vỗ nhẹ bả vai cô.

Ngu Trĩ Nhất ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực: “Anh, sao anh lại ở đây?”

“Bên khoa anh liên hoan.”

Bên khoa các cậu có một đàn anh nào đó lấy việc công làm việc tư, cố ý chọn cùng một quán cùng thời gian đi liên hoan với bên đội văn nghệ, mục đích là gì thì ai cũng tự hiểu.

Thời Dịch cầm bát nước chấm đã được pha xong đưa cho Ngu Trĩ Nhất: “Anh ngồi bên kia, có chuyện gì thì tìm anh, nhớ không được uống rượu đấy, còn nữa, khi nào về thì gọi anh về cùng.”

Dặn dò tỉ mỉ chăm sóc cô y như em bé. Ngu Trĩ Nhất đón lấy bát, nhẹ gật đầu: “Em biết rồi ạ.”

Nhan Hi lượn một vòng nghe được lời này, trong lòng bỗng hốt hoảng.

Cô quay đầu lại nhìn Giang Trì Châu trông như ông lớn, kín đáo đưa bát nước chấm vừa pha xong cho anh ta: “Cầm lấy rồi ra chỗ khác nhanh nhanh!”

Vừa nhìn thấy anh ta là lại tức!

Giang Trì Châu ôm eo cô gái, ghé sát vào tai cô nói: “Hi Hi, sáng nay anh dậy giặt quần áo thay ga giường cho em, em không nói như này đâu.”

Nhan Hi trả đòn nhéo mạnh vào lưng anh: “Làm ơn đòi báo đáp à?”

Giang Trì Châu cầm bát nước chấm, trước khi đi còn nói: “Không được uống nước lạnh.”

Ai mà ngờ được hai con người đang choành chọe còn nhân cơ hội tán tỉnh nhau?

Trong buổi liên hoan đội trưởng và đội phó thay nhau đi chúc rượu hai bàn, đi vài vòng đã hết mấy cốc.

Ngu Trĩ Nhất cũng cầm một cốc, sau khi chạm cốc với người khác thì giả vờ uống một ngụm, đến cuối buổi cốc rượu gần như còn nguyên.

Trong quán để tủ kem miễn phí, có người đi đến lấy vài cốc kem về chia cho mọi người.

Ngu Trĩ Nhất lấy được một cốc kem vị dâu tây màu hồng, mùi vị rất được.

Có một chàng trai trong đội đã để ý cô từ lâu, thấy bầu không khí hôm nay hài hòa, không kìm được mượn cơ hội để làm quen, chạy đi lấy vài cốc kem có vị khác nhau về: “Ngu Trĩ Nhất, bên này còn mấy cốc kem khác này, cậu ăn thử xem.”

“À…” Cô không thể nào ăn tiếp được nữa.

Từ chối thẳng thì không hay lắm, Ngu Trĩ Nhất nhận lấy cốc kem định bụng lát nữa chia cho người bên cạnh.

Nhưng cô vừa mới chạm vào thì đã có người trêu chọc: “Ái chà, Trịnh Vĩnh Xuyên, cậu thích Ngu Trĩ Nhất rồi phải không?”

Trong đội không có bạn cùng lớp Ngu Trĩ Nhất nên mọi người không biết chuyện tình cảm của cô, chỉ cảm thấy cô gái này ngoan ngoãn hiền dịu, chính là kiểu khiến con trai nảy sinh ý muốn bảo vệ.

Cậu trai hơi ngượng nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.

Ngu Trĩ Nhất thầm thấy không ổn, vờ như tùy ý đặt cốc kem sang một bên, cười nói với mọi người: “Thôi đừng trêu mình nữa, bạn trai mình sẽ ghen đấy.”

Một câu đã nói rõ mình không phải người độc thân.

Người xung quanh kinh ngạc: “Cậu có bạn trai rồi à?”

Ngu Trĩ Nhất gật đầu xác nhận lại một lần nữa.

Sau đó mọi người cũng không trêu cô, còn cậu trai kia cũng về bàn của mình.

Ngu Trĩ Nhất thở phào nhẹ nhõm.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Người trong đội bị mời rượu liên tục, uống đến nỗi mặt mày đỏ rực, phải đi vào phòng vệ sinh nôn ra.

Phần lớn mọi người đã ăn xong, lười biếng ngả người vào lưng ghế nói chuyện phiếm: “Lâu lắm mới có dịp đi liên hoan, cũng khá vui đấy nhỉ, mọi người cũng thân quen hơn.”

Có người kể chuyện cười khiến mọi người cười phá lên.

Người tiếp theo kể câu chuyện cười lạnh, người nào hiểu thì sẽ bật cười, còn ai không hiểu thì ngơ ngác.

“Khụ khụ.” Người thứ ba kể chuyện hắng giọng: “Chuyện cười kể rồi, chuyện cười lạnh cũng kể rồi, hay là để mình kể chuyện ma cho mọi người nghe nhé?”

“Ối đừng, giờ tối rồi đấy.”

“Kể đi, kể đi, đông người thế này không sợ đâu! Chẳng đáng sợ tí nào! Kể chuyện ma mới kích thích.”

Có người ủng hộ nên người kia thực sự cất lời: “Chuyện kể rằng, trường học của chúng ta vốn có một khu nhà dạy học, cứ đến mười hai giờ đêm là phòng học trên tầng 7 sẽ tự động sáng đèn…”

Nhắc đến địa điểm có liên quan mật thiết đến cuộc sống thì cảm giác sợ hãi trong lòng sẽ tăng lên.

Ngu Trĩ Nhất tự biết mình nhát gan, đang muốn bỏ đi thì bỗng có một đôi tay ấm áp che tai cô, không nghe thấy câu chuyện đáng sợ kia nữa.

Quay đầu nhìn lại, đúng là người mà cô đang nghĩ đến.

Những người khác cũng chú ý tới Thời Dịch, lại thấy cử chỉ giữa cậu và Ngu Trĩ Nhất, dường như đã hiểu ra gì đó.

Người kể chuyện ma cũng bỏ bẵng câu chuyện của mình quay sang hỏi: “Cậu đang hẹn hò với Thời Dịch à?”

Một nam một nữ thân mật như thế thì đáp án đã rõ rành rành.

Ngu Trĩ Nhất gật đầu thừa nhận rồi rời khỏi chỗ ngồi.

“Anh, giờ về chưa ạ?”

“Chờ bên em liên hoan xong thì về.”

“Em không biết khi nào mọi người mới xong nữa.”

“Không sao, vừa mới vào trường, muốn tạo quan hệ tốt thì phải kiên nhẫn.”

Mọi người mới làm quen với nhau, chỉ có thể nhìn mặt để đoán người nào có thể tiếp tục qua lại.

“Vậy sao nãy anh bỗng sang đây thế?”

“Còn chẳng phải là lo em nghe chuyện ma sẽ sợ sao?”

Lúc cậu đang đi lấy đồ giúp bạn tình cờ nghe được bên này kể chuyện ma, bèn để đồ xuống đi sang.

Ngu Trĩ Nhất mím môi cười, trong đôi mắt ánh lên niềm vui sướng không thể che đi. Có thể nhận được sự bảo vệ của bạn trai mọi lúc mọi nơi là cảm giác không gì sánh bằng.

Cô ngửi được mùi rượu trên người cậu: “Anh uống rượu à.”

“Anh là đàn ông con trai, uống một chút cũng không sao.”

“Thế anh nhớ uống ít thôi nhé.” Ngu Trĩ Nhất cũng dặn dò cậu để ý đến cơ thể, hai người lần lượt quay lại chỗ liên hoan của nhóm mình.

Thấy Thời Dịch quay lại, một cậu trai trong nhóm mời cậu điếu thuốc: “Anh Dịch, hút thuốc không?”

“Mình không hút.” Thời Dịch xua tay từ chối.

Hà Úy Nhiên cầm một điếu châm lửa, rồi đưa bật lửa sang cho người bên cạnh: “Anh Dịch, là đàn ông thì hút một điếu đi!”

Thời Dịch miết cốc trà vừa thêm nước, hững hờ trả đòn: “Cũng không thể để cô gái nhỏ nhà tôi hít phải khói thuốc chứ?”

Hà Úy Nhiên: “…”

Tim đau quá man!

“Gì mà hít phải khói thuốc, người có bạn gái rồi có khác.” Mọi người nở nụ cười, cất thuốc lá.



Đến chín giờ, mọi người lục đục đứng lên ra về.

Ngu Trĩ Nhất nói một tiếng với Nhan Hi rồi đi cùng Thời Dịch.

“Anh.”

“Đi thôi.”

Hai người ngang nhiên nắm tay nhau rời đi trước bàn dân thiên hạ.

“Uầy, tớ không nghe nhầm chứ? Lúc nào bạn gái Thời Dịch cũng gọi cậu ấy là anh à? Cô em này cũng nũng nịu ghê đấy…”

“Hừm, bạn gái nũng nịu như thế thì Thời Dịch phải cứng đến mức nào nhỉ?”

Đám con trai không thích mấy cặp đôi ngọt ngào như con gái, nhưng nếu như có một cô gái ngoan ngoãn nũng nịu gọi mình là anh thì ai mà chịu cho nổi?

 (Từ “anh” trong đoạn này là 哥哥)

Từ trung tâm thành phố về trường mất kha khá thời gian, hai người gọi xe riêng về.

Ngu Trĩ Nhất hơi mệt, che miệng ngáp một cái: “Em hơi buồn ngủ.”

“Dựa vào anh ngủ một lát đi, đến nơi anh gọi em dậy.”

“Dạ.” Cô tựa vào tay Thời Dịch nhắm mắt lại.

Khi đang thiu thiu thì Thời Dịch nắm tay cô: “Nhất Nhất, điện thoại của anh hết pin, cho anh mượn điện thoại em dùng một lát.”

“Anh lấy đi.” Thời Dịch cũng biết mật khẩu điện thoại của cô.

Cậu vừa mới cầm điện thoại lên mạng, một thông báo cập nhật mới hiện lên trên màn hình.

Xe dừng cách trường một trăm mét, Thời Dịch lay nhẹ Ngu Trĩ Nhất.

Vừa xuống xe còn chưa tỉnh ngủ hẳn, Ngu Trĩ Nhất dụi mắt, lắc lắc đầu: “Đến chưa ạ?”

Thời Dịch đỡ tay cô, đợi cô đứng vững.

“Em xuống xe rồi mới nhớ đến vấn đề này, có phải là hơi muộn rồi không?”

“Em chưa tỉnh ngủ mà.” Lúc nãy trên xe buồn ngủ không chịu nổi thiếp đi một lát, đến khi xuống xe mới phản ứng lại.

Điện thoại trong tay Thời Dịch bỗng lóe sáng thu hút tầm mắt của Ngu Trĩ Nhất, cô mới chú ý sang: “Đây là điện thoại của em mà?”

“Ừm, nãy anh mượn dùng một lát.”

“Dạ, thế anh dùng đi.” Cô chẳng lo ngại gì.

Thời Dịch nhìn thoáng qua điện thoại, nhìn cô ngập ngừng: “Nhất Nhất, em…”

Ngu Trĩ Nhất lấy tay che cái miệng đang ngáp, đôi mắt dâng lên một tầng nước mỏng, mềm mại hỏi: “Sao ạ?”

Thời Dịch lắc đầu, cất điện thoại vào balo cho cô: “Không có gì, mình về trường thôi.”

Phòng 405 ký túc xá nam nhà A.

Hà Úy Nhiên và hai người bạn cùng phòng phát hiện, cái anh giai chơi game giỏi nhất trong phòng kia gần đây cứ lúi húi ghi chép phần mềm, đã một tuần chưa hề chơi bất kỳ trò nào!

“Anh Dịch, dạo này trông ông vất vả quá vậy? Làm gì thế?

“Kiếm tiền.”

“Đợt này ông thiếu tiền lắm à? Nếu ông cần thì bọn tôi có thể cho ông vay.”

“Tôi không thiếu tiền nhưng muốn kiếm thêm.”

Không thiếu nhưng cậu muốn có được càng nhiều hơn.

Hà Úy Nhiên gãi đầu, thực sự không hiểu suy nghĩ của học sinh giỏi. Hồi vừa nhập học ngày nào cũng chơi game với bọn cậu, giờ đột nhiên bắt đầu chuyên chú kiếm tiền.

Song điều khiến bọn họ vừa ước ao vừa bội phục là, phần mềm Thời Dịch viết ra có thể kiếm tiền, còn bọn họ thì vẫn đang vò đầu bứt tóc cho bài kiểm tra.

Mấy lớp cơ bản chuyên ngành của họ đều biết, Thời Dịch năm nhất có thể sánh vai cùng với Giang Trì Châu năm ba.

“So người với người mà đúng là tức chết đi được.” Hà Úy Nhiên lắc đầu cảm thán, uống hết một lon bia lại mở game ra chơi.

Thời Dịch mặc kệ cậu chàng càm ràm, nghiêm túc nhìn chăm chú màn hình laptop, ngón tay gõ phím như bay.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Ting.”

Tiếng chuông đặc biệt của điện thoại vang lên, cậu mở khóa nhìn thoáng qua nội dung rồi tắt máy tính, nhanh chóng thay quần áo đi ra ngoài.

Tiết trời tháng Mười Một đã trở lạnh, Thời Dịch xuống đến nơi nhìn thấy cô gái nhỏ đang đứng xoa tay.

Cậu chạy đến, nắm tay cô gái nhỏ đưa lên miệng hà hơi: “Nếu em sang thì gọi trước cho anh, đừng đứng chờ như này.”

Cậu không muốn cô phải đứng chờ trong tiết trời lạnh giá.

“Không sao mà, em mới đứng có một xíu thôi.”

Hai người đều suy nghĩ cho đối phương, có những chuyện không cần phải đôi co với nhau.

Thời Dịch không thể lay chuyển cô, cúi đầu nói vài câu bên tai cô, hai người nắm tay rời đi.

Vốn đã hẹn cùng đi ăn bên ngoài, nhưng thời tiết hôm nay không đẹp lắm nên hai người quyết định ăn ở căn tin trong trường.

Trong lúc chờ đồ ăn, Thời Dịch ngồi một bên hí hoáy gấp đôi dọc tờ giấy rồi lại gấp đôi tiếp thành một dải dài.

Ngu Trĩ Nhất tò mò hỏi: “Anh đang làm gì thế?”

“Anh thấy chán nên giết thời gian thôi.” Dường như thật sự buồn chán như cậu nói, cậu gấp giấy xong rồi quấn quanh ngón tay của mình.

Ngũ Trĩ Nhất tin là thật.

Chẳng ngờ Thời Dịch bỗng ngoảnh sang bảo cô: “Đưa tay cho anh.”

Thời Dịch nắm cổ tay cô, lấy dải giấy quấn một vòng quanh ngón giữa của cô.

“Anh trẻ con thật đấy.”

“Hửm?” Ánh mắt Thời Dịch vẫn dán chặt vào ngón tay cô, sau đó gỡ dải giấy ra, cười hỏi ngược lại: “Nếu anh trẻ con thì em còn phối hợp với anh làm gì?”

Ngu Trĩ Nhất: “…”

Còn chẳng phải là vì đã quen nghe lời anh đấy à!

======================================

Editor có đôi lời: Có thím nào đoán được anh Dịch định làm gì honggggg =))))))))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương