Cô chắp tay khẩn cầu trong vực sâu tăm tối.

Nhưng thế giới bao la rộng lớn này sẽ có ai để ý đến một con người nhỏ bé yếu ớt đây.

Lúc này có một bác gái công nhân vệ sinh đường phố đi ngang qua, nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô nên quan tâm hỏi han: “Này cháu, cháu có cần giúp đỡ gì không?”

Ngu Trĩ Nhất không ngờ ở thành phố xa lạ này vẫn còn có người quan tâm đến mình.

Cô không lên tiếng, âm thanh ứ lại trong cổ, không nói ra thành lời.

“Không có chuyện gì là không thể vượt qua được, chẳng thà dùng thời gian khóc lóc ấy để nghĩ cách giải quyết vấn đề còn hơn.” Bác gái quét gọn đống rác gần đó rồi hót cho vào thùng.

“Cháu nhìn những đống rác trên đường này xem, cứ quét dần, quét dần rồi gom gọn cho vào thùng rác, thế thì đường phố sẽ trở nên sạch sẽ, đẹp đẽ hơn.” Bác gái công nhân cũng khá văn nghệ, giảng từng tầng một của đạo lý lớn.

Ngu Trĩ Nhất bị thu hút bởi lời nói của bác gái.

Tất cả những vấn đề lớn nhỏ chồng chất lại sẽ khiến cho tâm hồn bị bào mòn nghiêm trọng hơn, chỉ khi nào cố gắng giải quyết, dù là mỗi lần giải quyết được một vấn đề nhỏ, cứ dần dần đến khi mọi chuyện đều đã là quá khứ, thì cô cũng sẽ trở nên sạch sẽ, đẹp đẽ.

Đôi mắt đỏ au vì khóc, cô vẫn phải lau khô rồi đứng dậy, tự đeo khẩu trang che lại.

“Cháu đừng khóc, gặp phải vấn đề gì cũng mau về nhà đi thôi, nhanh không người nhà sẽ lo lắng đó.”

Người nhà sẽ lo lắng ư…

Đúng vậy, nếu cô không về nhà thì anh và cô chú đều sẽ lo lắng cho cô.

Tuy rằng đã thất bại nhưng cô muốn về nhà.

Nơi có Thời Dịch mới là nơi ấm áp mà cô tha thiết ước mơ.

Cô đã từng nói, mình sẽ không buông tay.

Ninh Tố Nhã tan làm về nhà, thấy đồ ăn đã nấu xong xuôi, cũng cảm thấy yên tâm phần nào.

Bọn họ chưa từng nghĩ để cho Ngu Trĩ Nhất làm việc gì, nhưng cô gái nhỏ dường như vì chuyện đó mà càng đứng ngồi không yên, thôi thì cứ đồng ý cho cô bé nấu cơm mỗi ngày để cho cô không còn cảm giác mất tự nhiên nữa.

Sự thật chứng minh là tài nấu nướng của cô gái nhỏ rất tuyệt, chỉ vài bữa cơm đã dễ dàng thu phục được mọi người trong nhà.

Không thể không thừa nhận đồ ăn cô gái nhỏ nấu còn ngon hơn đồ ăn mà Ninh Tố Nhã nấu trước đây.

Có đôi khi bà cũng trêu ghẹo Ngu Trĩ Nhất một chút: “Ăn quen đồ Nhất Nhất làm, bây giờ khẩu vị mỗi người lại càng kén chọn hơn.”

Thời gian Ninh Tố Nhã tan làm và Thời Dịch tan học là cố định, nhưng có đôi khi bố Thời phải tăng ca sẽ ăn cơm ở công ty.

Ninh Tố Nhã vừa về không lâu thì Thời Dịch cũng về đến nhà.

Cậu cởi giầy ra để lên kệ, đứng dậy đi được vài bước lại quay người về chỗ tủ giày, nhìn chằm chằm vào đôi giày thể thao màu trắng, rồi vươn tay nhấc đôi giày lên kiểm tra đế giày.

Cậu nhanh chóng xác nhận một chuyện, Ngu Trĩ Nhất đã đi ra ngoài.

Từ ngày tháo băng ở bệnh viện về nhà, Ngu Trĩ Nhất không chịu đi ra ngoài nửa bước.

Cậu thấy mẹ chỉ để giày ở đó cho có, Ngu Trĩ Nhất toàn đi dép trong nhà, chưa từng xỏ vào đôi giày thể thao, hôm nay vị trí để giày đã thay đổi, dưới đế giày còn có một lớp bụi mỏng, chứng tỏ có người đi đôi giày này ra ngoài.

“Tiểu Dịch, rửa tay nhanh rồi gọi Nhất Nhất ra ăn cơm.”

“Mẹ à, đợi con chút, mẹ cứ ăn trước đi.”

Cậu nhanh chóng rửa sạch tay rồi đi thẳng vào phòng Ngu Trĩ Nhất.

Cô gái nhỏ ngồi yên lặng trước bàn đọc sách, trong tay còn đang cầm bút, quyển vở Tiếng Anh mở ra đặt trên bàn.

Cô đang chép lại từ đơn Tiếng Anh.

“Nhất Nhất.” Thời Dịch đứng đằng sau cô.

Ngu Trĩ Nhất hơi ngoảnh lại, khẽ gọi: “Anh.”

Thời Dịch hỏi: “Hôm nay em ở nhà làm những gì?”

Cô ngoan ngoãn trả lời: “Học thuộc lòng bài Tiếng Anh, cả mấy bài thơ cổ nữa, giờ thì đang chép từ mới.”

Nói xong, cô lại với tay lấy cuốn vở bài tập ở góc trên bên phải cho Thời Dịch: “Bài tập ngày hôm qua em cũng làm xong hết rồi.”

Thời Dịch nhận lấy vở đồng thời cũng quan sát gương mặt cô, nhíu mày: “Sao lại thả tóc mái xuống thể?”

“À…Thế này thì dễ nhìn hơn một chút.”

“Dạo này trời nóng lắm, thế mà em vẫn chịu được.”

“Không sao, em không thấy nóng.”

Lúc nói ra chữ “nóng” thì giọng hơi hạ xuống, cậu chợt đưa tay ra chạm vào trán cô.

Ngu Trĩ Nhất sững sờ, đôi mắt mở to ngạc nhiên.

Thời Dịch cảm nhận một phen, thấy đúng trán cô không có mồ hôi, nhưng việc này không thể hiện là cậu đồng tình với hành động đó.

Biết tính tình cô thuộc kiểu người chậm nhiệt, nếu nói uyển chuyển thì cô cũng giả vờ không hiểu được hàm ý bên trong, nên cậu dứt khoát hỏi thẳng: “Hôm nay em đi ra ngoài à?”

“Dạ… Em không…”

Không chờ cô nói hết câu, Thời Dịch đã giận tái mặt, ánh mắt trở nên sắc bén: “Nghĩ kỹ đi rồi trả lời lại.”

Ngu Trĩ Nhất giật thót, cúi đầu vần vò đầu ngón tay, nhỏ giọng trả lời: “Em ra ngoài.”

“Đi lúc nào?”

“Tám rưỡi ạ.”

“Cũng biết chọn lúc nhỉ.” Cố ý chờ mọi người đi hết rồi mới ra ngoài, nếu bình an quay về thì còn đỡ, nhỡ mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường thì sao đây?

“Một mình em ra ngoài làm gì?”

“Thì, em chỉ đi loanh quanh gần đây thôi.”

“Sao ra ngoài mà không nói với anh? Bây giờ em thế này làm sao mà anh yên tâm để em ra ngoài một mình được.” Lúc hỏi những câu này cậu cũng hơi tức giận.

Cậu giận Ngu Trĩ Nhất vẫn không tin tưởng cậu.

Chẳng ngờ lần này cô gái nhỏ lại hỏi ngược lại: “Anh cũng cảm thấy bây giờ em như thế này là không thể ra ngoài sao?”

Cậu nghiến răng, lòng chỉ muốn kéo cô lại dạy dỗ cho một trận ngay lập tức: “Ngu Trĩ Nhất, em biết cách chọc giận anh thật đấy! Lẽ nào em không biết anh nghĩ thế nào à?”

“Em xin lỗi.” Cô chợt xoay người, bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy cổ tay của cậu, nhả từng từ từng chữ: “Vì em hiểu anh nên hôm nay mới đi ra ngoài.”

“Vì anh?” Bỗng dưng nhận được tình cảm nồng nàn khiến Thời Dịch được yêu thương mà lo sợ.

“Em không thể vì người khác đối xử tệ bạc với mình mà chán ghét cả thế giới. Vì em biết thế giới này vẫn còn có người đối xử với em cực kỳ cực kỳ tốt, họ đều mong em sống tốt hơn.”

Anh chính là ngọn đèn sáng tỏ trên con đường tối tăm của em, cho em dũng khí để ôm lấy thế giới.

“Vậy nên anh à, cùng em đi ra ngoài nhé?”



Từ ngày đó trở đi, cứ ăn xong bữa tối là Thời Dịch sẽ đi cùng Ngu Trĩ Nhất ra khỏi nhà.

Cô vẫn không dám để lộ cả khuôn mặt, nhưng chỉ thả tóc mái xuống che trán, vết thương trên mặt thì để lộ ra.

Cô đi đằng trước còn Thời Dịch đi sau cô ba mét.

Đây là yêu cầu của Ngu Trĩ Nhất.

Cô bảo rằng: “Với gương mặt này của anh mà đi cùng Nhất Nhất thì sẽ càng khiến cho người khác chú ý đấy.”

Vì câu này mà cậu luôn giữ khoảng cách. Cậu chẳng thèm để ý đến ánh nhìn khác thường của người khác, nhưng cậu mong rằng Ngu Trĩ Nhất sẽ thoải mái hơn một chút.

Người xa lạ thông thường đều không quá chú ý đến người qua đường, chỉ cần cô không dừng lại một chỗ quá lâu thì sẽ không cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của người khác.

Bây giờ nhớ lại lúc một mình ra ngoài cũng liều thật, rõ là chẳng hề quen thuộc đường phố ở thành phố này, mà cô vẫn đi ra ngoài, không bị lạc đường đúng là may mắn.

Khi đó một mình cô trong lòng không chỉ kiên cường mà còn phải vắt óc để nhớ dấu hiệu trên đường và phương hướng.

Còn hiện giờ thì đôi khi cũng thả lỏng một chút, vì Thời Dịch đã nói rằng—

Hôm đó cô đi quá xa, trong lòng có tâm sự nên càng dễ quên đường, ngoảnh đầu một cái là đã không biết được đi hướng nào.

Nhìn Thời Dịch cách mình ba mét, cô vừa yên tâm lại vừa lo lắng.

Yên tâm là vì có cậu ở đó, còn lo lắng là vì cô không biết nên đi hướng nào. Thời Dịch cũng chưa từng đi đến đây, nhỡ đâu cậu cũng không tìm được đường về thì phải làm sao.

Ngay lúc này, Thời Dịch vẫn giữ khoảng cách ba mét tiến lên gần cô, dịu dàng xoa đầu cô: “Lạc đường cũng không sao, anh sẽ đưa em về nhà.”

Giây phút ấy, cảm giác an toàn ngập tràn trong cô.

Cô nghĩ trên thế giới này chắc chẳng còn từ ngữ nào ấm áp hơn từ “anh” được nữa.

Thời Dịch nhìn bảng chỉ đường xung quanh, hôm nay đi cũng khá xa, đã bắt đầu rịn mồ hôi.

Cậu nhìn bảng chỉ dẫn một chút rồi nói: “Chúng ta đi tàu điện ngầm về nhà thôi.”

“Vâng ạ.”

Trước đó chỉ đi trên đường, giờ cần phải đến nơi đông người một chút, coi như là một thử thách, dù sao thì khi đi học lại sẽ phải đối mặt với mấy chục bạn học, còn cả mấy trăm học sinh trong trường nữa.

Lúc bước vào tàu điện ngầm thì phát hiện không còn ghế trống, Thời Dịch và Ngu Trĩ Nhất đứng cạnh nhau, nắm chặt lấy tay cầm phía bên trên.

Lúc tàu rẽ sang thì hơi đung đưa một chút, Thời Dịch tự nhiên đưa tay để bên eo cô, phòng ngừa cô đứng không vững.

Đúng lúc này có một cô gái ngồi đằng trước họ từ từ giơ điện thoại lên, nhìn qua thì có vẻ là đang lướt mạng nhưng góc độ không đúng.

Thời Dịch lạnh lùng liếc mắt, cô gái đó chột dạ hạ điện thoại xuống.

Dáng vẻ như vậy nhất định là đang làm chuyện gì đấy mờ ám. Nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của Thời Dịch, cô gái đó không dám làm hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Cho đến khi đến nơi, Thời Dịch nắm lấy tay Ngu Trĩ Nhất, che chở dắt cô đi ra ngoài.

Đúng lúc đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, Thời Dịch bèn thuận miệng hỏi: “Nhất Nhất có muốn uống nước không?”

“Muốn ạ!” Chuyện như này thì có thể bày tỏ trực tiếp ý muốn của mình.

“Em đứng ngoài này đợi chút, anh vào mua cho em.”

Cậu đi vào cửa hàng, lấy hai chai nước từ trong tủ lạnh ra rồi đưa nhân viên thu ngân tính tiền.

Lúc này, có ba cậu trai đi từ trong cửa hàng ra ngoài, thấy đằng trước có bóng lưng một cô gái tóc dài yểu điệu bèn xúi giục nhau đi đến.

Người mặt dày nhất trong đám cố ý chạy vượt lên trước Ngu Trĩ Nhất rồi quay đầu nhìn thoáng qua.

Ngu Trĩ Nhất nghe tiếng động cũng vô thức ngẩng đầu.

Thế rồi người kia làm lố lùi một bước dài về phía anh em của mình nói: “Là một đứa xấu như cá sấu ấy, mắt bọn mày thế nào đấy, mắt tao đau như mọc lẹo luôn.”

“Đệch.” Thời Dịch thầm buông câu chửi.

Một chai nước uống chưa mở nắp đập thẳng lên lưng đám con trai kia, khiến chúng kêu oai oái.

Ba thằng choai choai ngoảnh lại nhìn rồi túm chung vào một chỗ.

Thời Dịch không sợ hãi túm lấy tay của một đứa trong đó bẻ quặt ra sau, rồi đạp vào đầu gối khiến nó quỳ rạp xuống đất: “Nếu hai đứa bọn mày dám có hành động gì thì tao cam đoan sẽ bẻ gãy tay nó!”

Vừa nhìn đã biết ba đứa con trai này không biết đánh nhau, lại bị Thời Dịch tấn công dữ dội như vậy đều sững sờ đứng im, không dám có hành động gì.

Ngu Trĩ Nhất chạy lại chỗ này.

Thời Dịch ra hiệu bằng mắt ngăn cô mở miệng, lại dùng sức vặn cánh tay của cậu con trai kia, ra lệnh: “Xin lỗi em ấy đi.”

Cậu kia muốn phản kháng nhưng vô ích, chỉ có thể khuất phục nói một câu với Ngu Trĩ Nhất: “Xin lỗi.”

Giọng nói rất nhỏ.

Thời Dịch bất mãn, lại dùng sức: “Lúc nãy tao thấy mày chửi người to lắm mà, giờ bị câm rồi à?”

Cậu trai bị đau kêu to: “Xin lỗi.”

“Cút.”

Ngu Trĩ Nhất chưa từng thấy Thời Dịch “tàn bạo” như thế bao giờ.

Trong ấn tượng của cô thì Thời Dịch luôn là một anh trai ấm áp như ánh mặt trời, lúc bảo vệ cô cũng có cảm giác yên tâm.

Cảnh vừa rồi đúng là khiến cho cô khiếp sợ. Nhưng cô vẫn quan tâm đến tình hình của Thời Dịch đầu tiên: “Anh có bị sao không?”

Cậu vuốt phẳng nếp áo bị nhăn, lại trở về với hình tượng thong dong ôn hòa như thường ngày: “Anh không sao.”

Ngu Trĩ Nhất thở phào nhẹ nhõm, nhặt chai nước trên đất lên rồi không nói gì thêm nữa.

Ba cậu choai choai vừa nãy bị dọa sợ chạy mất, việc này đến đây là hết.

Cô sẽ không hỏi Thời Dịch vừa rồi sao lại làm như vậy, vì cô biết Thời Dịch làm mọi thứ đều là để bảo vệ cô.

Khi cậu nghe thấy có người chửi mắng cô thì dứt khoát ném chai nước vào người kia, tuy lúc đó rất tàn bạo nhưng dường như cô nhìn thấy một chàng vệ sĩ, người ấy đang bảo vệ cô.

Khiến cô quý trọng, tin tưởng và ỷ lại.

Tâm tư Thời Dịch càng tinh tế hơn, xử lý xong đám tồi tệ cũng không quên an ủi cô: “Không cần để ý đến bọn rẻ rách ấy.”

Ngu Trĩ Nhất chầm chậm đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên mặt: “Em biết rồi anh.”

Cô nói: “Em không để ý đâu, cũng không sợ.”

Vì em biết, dù cho ngoảnh lại bất cứ lúc nào thì anh vẫn luôn ở phía sau em.



Sau khi về nhà, biểu hiện của Ngu Trĩ Nhất không giống với mọi khi.

Bố Thời tan ca về nhà, Thời Dịch nghe thấy tiếng bèn đi ra từ phòng Ngu Trĩ Nhất.

“Bố, bố ăn cơm chưa?”

“Bố ăn rồi.”

Hôm nay Thời Dịch săn sóc một cách khác thường, quan tâm ân cần hỏi thăm mọi thứ, còn đặc biệt bưng nước rửa chân cho bố.

Bố Thời nhìn con trai đang cố ý lấy lòng, đột nhiên cảm giác được đối phương đang có âm mưu gì đó!

“Tiểu Dịch, có chuyện gì thì nói đi, đừng lượn lờ trước mặt bố nữa.”

Nếu như bố ruột đã nhìn ra thì cậu cũng thoải mái nói ra: “Bố, con muốn thương lượng với bố chuyện này.”

“Con nói đi.”

“Bố cho con vay ít tiền nhé.”

“Làm gì? Thằng nhóc như con có thiếu tiền bao giờ đâu?”

Thời Dịch không chỉ không thiếu tiền, mà còn rất biết kiếm tiền nữa, bình thường không cho tiền tiêu vặt thì vẫn tiêu xài thoải mái. Đây là lần đầu tiên cậu mở miệng “vay tiền”, nếu vậy thì chuyện không đơn giản.

“Con muốn làm gì, mà phải vay tiền bố?”

“Liên quan đến Nhất Nhất ạ.” Cậu trầm ngâm nói: “Lúc Nhất Nhất bị thương thì mảnh thủy tinh ghim vào hơi sâu, nếu muốn sẹo mờ đi thì cần thời gian dài. Em ấy không thể chờ được, con cũng không muốn thấy em ấy buồn rầu.”

Giống như cảnh hôm nay xảy ra ngoài cửa hàng nhỏ.

Lần này cậu chính tai nghe thấy người khác nói lời nhục mạ với cô, mặc dù cậu dùng vũ lực chế ngự thằng con trai kia, khiến cậu ta phải nói xin lỗi với Nhất Nhất, nhưng có vài việc không phải nói “xin lỗi” là có thể qua chuyện.

Thậm chí dù cậu ta nói xin lỗi một trăm lần thì cũng không thể xóa đi vết thương lòng của Ngu Trĩ Nhất.

Cô gái nhỏ luôn nói với cậu “không sao”, “em sẽ cố gắng”, “em sẽ mạnh mẽ hơn”, đó là vì cô có một trái tim chứa đầy sự nhanh nhẹn hoạt bát, muốn xuyên qua những trở ngại, tiến về phía trước.

Nhưng tương lai của cô sẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề khó khăn hơn.

Cậu biết cô đã rất nỗ lực, rất cố gắng đối mặt với mọi thứ, nội tâm của cô vừa kiên cường cũng yếu ớt, khi bị tổn thương sẽ cảm thấy đau đớn, đó là chuyện không thể khống chế được.

“Thật ra con đã quyết định từ lâu, trước đó chưa phải lúc, nhưng giờ con muốn thực hiện kế hoạch này. Chỉ là con cần thêm một ít tiền…” Cậu muốn giúp cô giải quyết triệt để vấn đề này.

Bố Thời đã hiểu, con trai hỏi vay tiền là để chữa trị cho cô gái nhỏ nhà người ta.

Bình tĩnh xem xét thì ông cũng để ý đến chuyện của Ngu Trĩ Nhất, ông cũng thấy đau lòng cho cô, nhưng ông không thể nào thoải mái chi ra một khoản tiền cho đứa trẻ của người khác được.

“Tiểu Dịch, trước giờ bố luôn ủng hộ quyết định của con, nhưng chuyện này… Vết thương trên mặt Nhất Nhất nếu như muốn chữa trị hoàn toàn thì tốn không phải số ít đâu.”

Đối với gia đình bình thường thì số tiền mấy chục triệu không phải là một khoản nhỏ.

Nếu tiêu cho con mình thì bố mẹ nào cũng bằng lòng. Nhưng nếu chi cho một người không có quan hệ ruột thịt lẫn pháp luật thì chỉ có thánh nhân mới sẵn lòng làm.

“Bố à, con vay tiền bố mà.”

Cuối cùng thì bố Thời cũng bị con trai thuyết phục, đồng ý cho cậu mượn tiền.

Nhìn thấy con trai chín chắn đứng trước mặt, ông chợt hỏi: “Tiểu Dịch, rốt cuộc con bé có gì tốt, đáng giá để con liều lĩnh đánh đổi vì con bé nhiều như thế?”

Thời Dịch hơi nhíu mày, tựa như cố gắng nhớ lại hồi ức, nhưng cuối cùng nói: “Con cũng không nói rõ được em ấy tốt chỗ nào, nhưng con hiểu rất rõ.”

“Con vô cùng yêu thương em ấy, không nỡ để em ấy tổn thương chút nào, muốn dành hết toàn bộ sự dịu dàng mà con có cho em ấy!”

Tháng 12, lớp 10A2 đón thêm một bạn học sinh mới.

“Vốn là học sinh của lớp mình, nhưng vì do nguyên nhân đặc biệt nên nhập học trễ một kỳ, cả lớp nhớ quan tâm đến bạn mới nhiều hơn nhé.” Trước khi có học sinh mới đến, chủ nhiệm lớp nhắc nhở một chút.

Phòng ngủ của khối lớp 10, phòng trưởng Khương Mịch Nhĩ bị giáo viên gọi ra, đón tiếp bạn cùng phòng mới.

Khương Mịch Nhĩ đợi bạn mới trong phòng, chỉ lát sau đã thấy một người phụ nữ khá trẻ tuổi cùng với một bạn nữ đeo khẩu trang mang đồ đạc đi vào.

“Chào cậu, đây là phòng 206 của khối lớp 10 phải không?” Giọng nói của bạn nữ nho nhỏ, nghe có vẻ mềm mại, êm tai.

Khương Mịch Nhĩ ngây ra một chút rồi vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Khương Mịch Nhĩ là một lớp phó thể dục lấy việc giúp người làm niềm vui kiêm phòng trưởng tốt, cần mẫn giúp họ xách đồ, rồi dựa vào cửa chỉ vào một cái giường: “Giường này chưa có ai nằm đâu, chúng ta dọn dẹp một chút, đồ của cậu có thể để ở đó.”

“Cảm ơn cậu.”

Ngu Trĩ Nhất cũng không mang nhiều đồ đạc lắm, ngoài quần áo và đồ dùng cần thiết thì còn thêm đồ dùng học tập. Chăn gối là đồ nhà trường đã mua sẵn, không cần tự chuẩn bị.

Ngu Trĩ Nhất và Ninh Tố Nhã nhanh chóng dọn dẹp giường, thỉnh thoảng Khương Mịch Nhĩ cũng phụ giúp.

Ngu Trĩ Nhất không nói nhiều, nhưng Ninh Tố Nhã lại nói chuyện đôi câu với Khương Mịch Nhĩ: “Bạn nhỏ này, chỗ này của các cháu vẫn luôn ở ba người à?”

“Vâng ạ, vẫn luôn có giường trống, thì ra là đợi cậu ấy vào ở.”

Sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Ninh Tố Nhã lấy hoa quả cùng ít đồ ăn vặt đặt lên bàn, nói với Khương Mịch Nhĩ: “Chỗ này là hoa quả cô mua mang đến, cho cháu với hai bạn còn lại.”

“Cô khách sáo quá ạ.” Khương Mịch Nhĩ ngại ngùng nhận lấy.

Ninh Tố Nhã cười nói: “Nhất Nhất nhà cô hơi nhát, sau này các cháu giúp đỡ bạn một chút nhé.”

Thì ra là ý này, Khương Mịch Nhĩ cũng yên tâm nhận đồ.

“Cô cứ yên tâm ạ, phòng chúng cháu toàn người dễ ở chung thôi, nhất định sẽ chăm sóc cho bạn?”

“Chào cậu, tớ là Ngu Trĩ Nhất.” Cô gái nhỏ lập tức giới thiệu về bản thân.

“À, à.” Khương Mịch Nhĩ gật đầu: “Tớ là Khương Mịch Nhĩ. Yên tâm đi sau này tớ bảo kê cậu.”

Sau đó cô giới thiệu hai người còn lại trong phòng cho Ngu Trĩ Nhất: “Giường này là của tớ, giường bên trái trong góc kia là của Văn Thính Ngữ, còn bên phải là của Kiều Lạc Chỉ, các cậu ấy đều dễ sống chung lắm.”

Nghe thấy tên Kiều Lạc Chỉ, Ngu Trĩ Nhất bật cười.

“Kiều Kiều.”

Tốt quá.

Ninh Tố Nhã ở lại một lát rồi phải đi.

Hôm nay Ngu Trĩ Nhất chưa đi học luôn, bảo rằng ngày mai mới đi học.

Khương Mịch Nhĩ vẫy tay chào tạm biệt.

Ninh Tố Nhã và Ngu Trĩ Nhất đi từ từ xuống dưới, Ninh Tố Nhã quay đầu nhìn thoáng qua phòng ngủ của nữ sinh, bùi ngùi trong lòng: “Nhất Nhất à, hay là con về nhà ở đi, ngày nào cũng có thể đi học, về nhà với anh.”

Ngu Trĩ Nhất lắc đầu.

Là cô tự xin ở lại trường, một là vì thuận tiện đi học, hai là…

Nếu như cô vẫn ở nhà thì Thời Dịch lại tốn kha khá thời gian cho cô.

Được người kiên định chọn lấy sẽ hạnh phúc mãi mãi.

Cô tự hiểu chỗ này là đủ rồi.



Sau giờ tan học buổi chiều, ba bạn nhỏ tập hợp đông đủ ở phòng 206.

Khương Mịch Nhĩ nôn nóng chia sẻ chuyện gặp bạn mới cho hai người còn lại: “Học sinh mới tên là Ngu Trĩ Nhất, hôm nay cậu ấy đi cùng mẹ, hoa quả trên bàn là mẹ cậu ấy mua cho đó, cô ấy mong chúng ta để ý đến con gái cô ấy một chút.”

“Thế nhưng cô bạn kia lại đeo khẩu trang nên tớ không thấy được mặt mũi như nào.”

Kiều Lạc Chỉ ngồi trên ghế, đôi mắt chớp chớp liên tục.

Lúc giáo viên nói có học sinh mới thì cô nàng đã biết rồi, lúc đó ngóng trông Ngu Trĩ Nhất sẽ được phân đến phòng ngủ của cô nàng, kết quả đúng là được như ý nguyện.

Nếu như Ngu Trĩ Nhất đến rồi, thì những câu chuyện xưa của cô nàng rốt cuộc có thể kể ra rồi!

“Thực ra tớ kìm nén chuyện này lâu lắm rồi.”

“Chuyện gì?” Bạn cùng phòng hỏi.

Kiều Lạc Chỉ thẳng thắn: “Thực ra thì tớ không phải là người quen biết Thời Dịch lâu nhất trong lớp đâu.”

Bạn cùng phòng: “Hả?”

Trong ánh nhìn nghi ngờ của bạn cùng phòng, Kiều Lạc Chỉ giơ tay chỉ vào giường của Ngu Trĩ Nhất: “Đây, đây mới chính là thanh mai chính gốc của Thời Dịch.”

“Hơn nữa, bắt đầu từ mai, hotboy Thời Dịch trong mắt mọi nguời có thể sẽ làm nhiều chuyện bất ngờ lắm, sẽ khiến các cậu có cái nhìn khác đấy.” Cô dự báo trước cho bạn cùng phòng.



Ngày hôm sau.

Còn chưa vào tiết học, trong lớp ồn ào tiếng học sinh.

Thời Dịch đi đến cửa đã có người nhìn chăm chú.

Vừa nhìn đã bị dọa giật mình: “Ơ này lớp trưởng, cậu đeo cái gì trên lưng đấy?”

Balo màu trắng của con gái, lại treo thú bông màu hồng nhạt trên móc khóa, đây là balo mà con trai đeo sao?

Thời Dịch bình tĩnh đặt mấy quyển sách giáo khoa trong tay lên bàn, gỡ balo xuống để lên cùng.

Quần chúng ăn dưa xúm xít lại: “Anh Dịch, chuyện gì thế này?”

“Sao hôm nay lớp trưởng lại có tâm hồn thiếu nữ thế?”

“Cái móc treo này khá đáng yêu đấy, mua chỗ nào đó, tớ cũng…” lúc cậu bạn nói còn muốn sờ vào con thú bông, Thời Dịch đưa vở lên chắn ngang.

“Cấm sờ vào!”

“Được! Không sờ cái này nữa.”

Lớp trưởng vĩ đại của các cậu, anh Dịch được phong là hotboy số một của cả trường, hôm nay đi học không được bình thường cho lắm!

Thấy cảnh như vậy, Kiều Lạc Chỉ chỉ tỏ vẻ “tớ biết nguyên nhân đấy, tớ đắc ý”, rồi lại không kìm lòng được chọc vào Khương Mịch Nhĩ ngồi bên trên: “Thấy chưa, thấy chưa, cậu ấy bắt đầu rồi đó, bắt đầu rồi!”

Thời Dịch lại bắt đầu khiến cho các bạn học mở mang tầm mắt.

Chuông vào học vang lên, các học sinh đặt sách giáo khoa môn Văn lên bàn.

Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, theo sau còn có một cô gái nhỏ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương