Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng
Chương 55: Giải cứu Lãnh gia

Đưa mắt ra nhìn khung cảnh bên ngoài xe ngựa, Lãnh Tình không khỏi thở dài. Biết đến bao giờ, ta mới có cơ hội gặp lại “người ấy” đây? Ngày rộng tháng dài, liệu đến khi chúng ta gặp lại, bên cạnh “người ấy” đã có ai khác chưa?

Lãnh Nhu để ý thấy muội muội mình có đôi chút khác thường liền lên tiếng hỏi, “Hoàng muội, muội đang nghĩ chuyện gì đấy? Có thể nói cho hoàng huynh biết được không?”

Lãnh Tình khẽ lắc đầu, chuyển tầm nhìn về phía Lãnh Nhu, “Hoàng huynh, không có gì”

“Thật ư? Thật không có chuyện gì ư?”

“Thật mà. Trước nay, có bao giờ muội nói dối hoàng huynh đâu”. Bỗng, từ phía trong tay áo Lãnh Nhu thấp thoáng bóng dáng của một vật thể màu trắng khiến cho Lãnh Tình không thể không chú ý, “Hoàng huynh, kia là gì vậy?”

Lãnh Nhu bối rối cho tay vào tay áo, che khuất vật thể bí ẩn kia rồi nói với Lãnh Tình, “Chẳng phải thứ gì quan trọng đâu. Muội đừng bận tâm”. May quá, suýt nữa hoàng muội thấy được rồi… Tuy không hiểu vì sao nhưng thâm tâm ta muốn giữ kín chuyện chiếc khăn tay năm nào của Tuyết Lăng cho một mình ta, coi như đó là chút kỷ niệm giữa ta và nàng, dù cho chưa chắc nàng đã biết mình làm rơi mất vật này

Lãnh Tình nhận thấy hoàng huynh có chuyện giấu mình nhưng nàng cũng không gặn hỏi. Không phải chính bản thân ta cũng có chuyện không muốn hoàng huynh biết được ư? Trên thế gian này, ai lại chẳng có bí mật, không phải sao?

Cảm thấy phụ hoàng cả quãng đường không nói câu nào, Lãnh Tình phân vân lên tiếng, “Phụ hoàng, người đang suy nghĩ chuyện gì mà trầm tư vậy?”

Nhìn về phía Lãnh Khuyết đang ngồi im, khuôn mặt hiện lên vẻ bồn chồn không thể che giấu, một nụ cười hiện lên trên mặt Lãnh Nhu, “Phụ hoàng, người phải chăng… đang nhớ mẫu hậu? Và muốn được nhanh chóng trở về Nguyệt Dạ?”

Lãnh Khuyết nhìn Lãnh Nhu giây lát rồi chuyển tầm mắt mình về hướng cửa sổ, “Sao cái xe ngựa này đi chậm vậy? Biết thế này ta đã…”

Lời Lãnh Khuyết còn chưa dứt thì bỗng xe ngựa đột ngột dừng lại, tựa như có ai đó hay vật gì đó khiến cho xe không thể tiếp tục lăn bánh vậy. Lãnh Khuyết vén màn xe rôi cùng với Lãnh Nhu, Lãnh Tình đi ra ngoài xem xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra

Một tên thị vệ chạy tới, quỳ xuống bẩm báo với Lãnh Khuyết, “Dạ bẩm, phía trước đột nhiên có cây cổ thụ đổ ngang đường nên hiện tại xe ngựa không thể đi được. Kinh xin hoàng thượng, điện hạ và công chúa ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi chúng thần dời cây đó đi”

Lãnh Nhu tự dưng có một dự cảm chẳng lành. Mấy hôm nay không mưa không gió, tại sao cây cổ thụ lại có thể đổ ngang đường được? Chẳng nhẽ… không xong rồi… “Phụ hoàng, hoàng muội, cẩn thận, ta e rằng rất có thể sẽ có …”

“Có ai vậy thưa Lãnh Nhu hoàng tử?”. Từ trên trời cao vang lên tiếng nói lạnh lùng, không chút xúc cảm khiến cho toàn bộ thị vệ, pháp sư Nguyệt Dạ nhanh chóng đứng thành vòng tròn bảo vệ phụ tử Lãnh Khuyết

Lãnh Nhu lớn tiếng đáp, “Các hạ là ai? Tại sao lại chặn đường của chúng ta?”

Giọng nói lạnh lùng lại tiếp tục vang lên, “Ta là ai ư? Điều đó liệu có còn quan trọng? Hôm nay, tất cả các ngươi đừng mơ sống sót rời khỏi đây”

Dứt lời, 8 tên hắc y nhân phi thân từ trời cao xuống, ai nấy đều cầm gậy phép trong tay, chĩa thẳng về Lãnh Khuyết, Lãnh Nhu, Lãnh Tình. Dung mạo tuy đã bị che kín bởi tấm vải đen nhưng ai cũng dễ dàng nhận thấy sát khí toát ra từ khuôn mặt chúng

Lãnh Khuyết run run ra lệnh cho đám pháp sư hộ vệ của mình, “Các ngươi… các ngươi … còn làm chuyện gì đó? Còn không mau xông lên? Ai giết được bọn chúng, khi về ta sẽ trọng thưởng!”

Trọng thưởng! Hai tiếng đậm tính dụ dỗ được phát ra khiến cho đám pháp sư Nguyệt Dạ cảm thấy vô cùng phấn chấn. Và rồi, không ai bảo ai, tất cả đều đồng loạt xông lên tấn công đám hắc y nhân

Tên hắc y nhân với giọng nói lạnh lùng mở mồm, “Hừ. Rõ lũ ngu xuẩn. Các ngươi tưởng có thể đánh bại bọn ta ư? Các huynh đệ, chúng ta lên!”

Nhận thấy nguy hiểm, Ngọc Thố nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Lãnh Tinh. Lãnh Nhu giơ cao gậy phép, đứng lên phía trước bảo vệ phụ hoàng và hoàng muội. Lãnh Tình kinh nghiệm chiến đấu không có, cấp bậc lại thấp, e là không phải là đối thủ của đám thích khách. Còn phụ hoàng ta thì… Giờ đây, chỉ còn ta là có thể ứng phó một phần với chúng nhưng ta chỉ sợ rằng… bản thân mình không đủ sức để có thể giúp cho cả 3 người chúng ta bình an ly khai chốn này

Trong lúc lo lắng tột cùng, hình ảnh người thiếu nữ áo trắng đột nhiên xuất hiện trong tâm trí Lãnh Nhu. Có khi nào, cũng như ngày xưa thơ bé, nàng sẽ lại xuất hiện một lần nữa bên ta, khi ta gặp hiểm nguy hay không?

Ngọc Thố hóa ra hai thanh thổ kiếm, đứng chắn trước Lãnh Tình, mồm không ngừng nói, “Chủ nhân, người đừng lo. Ngọc Thố nhất định sẽ giúp người an toàn rời đi. Nhất định vậy”. Dù cho có phải hy sinh tính mạng này!

Lãnh Khuyết nhìn đám pháp sư của mình từng người từng người ngã xuống không khỏi lo sợ, “Đây … đây… là… Sao có thể, đám pháp sư đó đều Trung Thuần, Trung Vương cấp 3. Tại sao có thể dễ dàng bại trận như vậy cơ chứ?”

Hắc y nhân với giọng nói lạnh lùng cười vang, khiến cho thân thể Lãnh Khuyết càng thêm run rẩy, “Ha ha… mới chỉ là Trung Thuần, Trung Vương cấp 3 mà cũng đòi lấy mạng chúng ta? Lãnh Khuyết, ngươi khinh người quá đáng rồi đấy!”

Nhìn tên pháp sư hộ vệ cuối cùng của mình bị sát hại, thân thể Lãnh Khuyết trở nên vô lực, ngã bịch xuống đất. Lãnh Nhu thấy vậy liền không chút chậm trễ chạy đến bên chàng, “Phụ hoàng đừng lo. Không phải còn có nhi thần hay sao?”

Lãnh Tình ngẩng cao đầu, cùng với Ngọc Thố đi về phía trước, “Các ngươi rốt cuộc là ai? Phép thuật không phải dạng tầm thường, rốt cuộc là kẻ nào đã thuê các ngươi đến ám hại ta, hoàng huynh và phụ hoàng?”

Hắc y nhân lạnh lùng cười khỉnh, đáp lời Lãnh Tình, “Công chúa, hôm nay nếu như không ở cùng một chỗ với Lãnh Nhu và Lãnh Khuyết, người sẽ bình yên vô sự. Chỉ tiếc… chỉ tiếc…”

Ngọc Thố tức giận chỉ kiếm về phía hắc y nhân, “Tiếc hay không, không liên quan đến ngươi. Ta hỏi ngươi, ngươi có định thả chủ nhân và mọi người đi không?”

“Không. Chẳng mấy khi có cơ hội tốt thế này, ta làm sao có thể thả người. Trước kia đã không thành, bây giờ chắc chắn phải được việc”

Ngọc Thố hét lớn rồi dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía hắc y nhân, “Được. Nếu đã như vậy đừng trách sao ta độc ác”

“Ngọc Thố”. Trước hành động bất ngờ của Ngọc Thố, Lãnh Tình không biết làm gì hơn ngoài việc rút gậy phép ra, cùng nàng ta ứng chiến. Tâm lực nàng hóa thành những chiếc roi mây, quất mạnh về phía kẻ thù. Trong khi đó, Ngọc Thố, với tốc độ của mình, gây nhiễu loạn, khiến cho đám sát thủ khó bề tấn công

Hắc y nhân lạnh lùng cười khinh bỉ khiến cho bản chất đểu giả của hắn ngày càng được phơi bày, “Ngươi nghĩ tốc độ của một con thỏ thành tinh có thể gây khó dễ cho bọn ta ư? Để ta khiến các ngươi mở rộng tầm mắt”

Lấy từ trong người ra một quả cầu trong suốt, hắc y nhân liền ném mạnh nó xuống đất. Nhiệt độ không khí tự dưng giảm mạnh, khiến cho thân thể của ba người Lãnh Khuyết khẽ run run. Trên trời cao, từng bông tuyết chầm chậm thả mình, nhẹ nhàng đáp xuống bãi chiến trường ngập tràn máu và thi thể

Những bông tuyết đó từ từ xếp lên nhau, tạo thành hình thù của con sói với bộ lông trắng tinh, không chút tỳ vết. Khuôn mặt sói ta cũng mang cùng sắc với bộ lông êm mượt của mình, khác chăng là ở giữa hai mắt có hình tia sét nhỏ màu đỏ. Trên cổ là một chiếc vòng được kết thành từ những chiếc đầu lâu đen đúa, trông vô cùng kệch cỡm. Dường như, chúng vốn không thuộc về loài yêu quái xinh đẹp này vậy. Mở đôi con ngươi mang sắc lửa của mình, sói ta nhìn xung quanh một hồi rồi quay về phía hắc y nhân, gầm gừ từng tiếng, làm lộ ra hàm răng sắc nhọn của mình

Giơ cao chiếc vòng tay đầu lâu trên tay mình, hắc y nhân man rợ cười, “Tuyết Lang, khi nào tay ta còn đeo chiếc vòng này, ngươi sẽ còn phải nghe lời ta. Nào, giờ hãy hạ gục con tiểu yêu kia cho ta”

Tuyết Lang! Đây chính là Tuyết Lang ư?

Tuyết Lang, yêu quái mang thuộc tính tuyết, là sói thành tinh vô cùng quý hiếm. Không giống như thổ lang, hỏa lang thông thường, cơ hội để Tuyết Lang hiện hữu là cực kỳ nhỏ. Từ xưa đến nay, hỏa lang lúc nào cũng chiếm số lượng đông đảo nhất trong lang tộc. Theo thuyết ngũ hành, hỏa sinh thổ nên thổ lang cũng là một loại lang yêu phổ biến. Tuy nhiên, nếu như thủy và hỏa là tương sinh tương khắc, bản chất luôn luôn đối chọi với nhau thì mối quan hệ giữa tuyết và hỏa lại vô cùng khác biệt. Hỏa chính là thiên địch của tuyết, nơi nào có lửa, nơi đó không thể có tuyết. Do tính chất như vậy, phần trăm tuyết lang sinh ra thật sự rất rất rất thấp. Vậy nên, việc đám sát thủ có thể khống chế một con Tuyết Lang quả thực khiến cho người khác không thể xem thường

Nhắc đến Tuyết Lang, ngoài biệt tài tạo tuyết, và tấn công bằng tuyết, không thể không nhắc đến tốc độ. Được mệnh danh là một trong những yêu quái sở hữu tốc độ nhanh nhất, Tuyết Lang khiến cho con mồi khó có thể thoát khỏi nanh vuốt của mình, Và, bản thân Ngọc Thố cũng không nằm ngoài danh sách đó

Đưa mắt nhìn Tuyết Lang, Ngọc Thố thầm than, “Không ổn”. Cước bộ nàng gia tăng tốc độ, nhằm giải quyết được tên thích khách nào tốt tên thích khách ấy, trước khi Tuyết Lang kịp ra tay. Lưỡi thổ kiếm của nàng đâm mạnh về phía tên sát thủ lạnh lùng, nhưng tiếc thay, trước khi kịp làm tổn thương hắn, thân thể bé nhỏ của nàng đã bị một bộ móng vuốt sắc nhọn đánh bật ra, đè bẹp dưới đất

Lãnh Tình thấy vậy liền hét lớn, “Ngọc Thố” rồi hướng về phía Tuyết Lang tấn công, “Nghiệt súc, thả Ngọc Thố ra. Thổ tiễn”

Hàng loạt mũi tên màu nâu nhanh chóng lao về Tuyết Lang nhưng, với một yêu quái nổi tiếng về tốc độ, trò mèo đó có thể làm gì cơ chứ? Tuyết Lang không tốn chút sức lực tránh né thổ tiễn, và rồi ngay sau đó, lao người về phía Lãnh Tình, để lại Ngọc Thố ngất lịm dưới đất

Trước tình hình nguy hiểm cận kề, Lãnh Nhu không chút suy nghĩ, dùng phép thuật bao bọc lấy người phụ hoàng đang run rẩy của mình, rồi bay về phía Lãnh Tình, “Hoàng muội, cẩn thận”

Nhưng, cũng giống với trường hợp lúc nãy, tốc độ của chàng làm sao có thể sánh bằng Tuyết Lang! Chiếc mồm của nó há to, chỉ chực nuốt trọn cơ thể Lãnh Tình vào trong. Lãnh Tình sợ hãi, muốn nhúc nhích nhưng lực bất tòng tâm

“Hoàng muội”

Pháp lực của Lãnh Nhu hiện thành những nắm đấm, hòng công kích Tuyết Lang, giải vây cho Lãnh Tình. Những nắm đấm đó còn chưa tấn công thì Lãnh Tình đã chỉ còn cách hàm răng Tuyết Lang độ vài cm. Chỉ còn vài giây nữa là sinh mạng Lãnh Tình chấm dứt thì ngay lúc đó, một quả cầu đen không biết từ đâu bay đến, đánh mạnh vào thân thể trắng muốt của Tuyết Lang khiến cho nó bay thẳng về phía sau

Thích khách lạnh lùng thấy việc tốt của mình bị kẻ phá đám không khỏi tức giận gào lớn, “Dám hỏi cao danh quý tính đại nhân nào vừa ra tay để tại hạ có dịp mở rộng tầm mắt”

Tuy nhiên, đáp lại hắn lại chỉ thứ im lặng đáng sợ, im lặng một cách tuyệt đối. Niệm chú vào chiếc vòng đầu lâu trên tay, hắn ta ra lệnh cho Tuyết Lang, “Còn không mau xông lên”

Tuyết Lang gầm gừ, quay sang nhìn chằm chằm thích khách, ánh mắt nó toát lên sát khí ngút trời. “Ta nói ngươi lên, ngươi nghe rõ không?”. Trước sự khống chế của thích khách, Tuyết Lang không còn cách nào khác ngoài việc tiến công

Lãnh Nhu ôn nhu ôm Lãnh Tình vào lòng, thì thầm từng tiếng, “Hoàng muội, đừng lo. Có huynh ở đây, không ai có thể hãm hại muội được đâu. Không ai cả”. Vừa rồi, rốt cuộc là ai ra tay tương trợ chúng ta? Liệu, phép màu còn có thể tái hiện?

Bộ lông trắng mượt của Tuyết Lang tạo thành một tia sáng trong không khí, thứ tia sáng đang lao nhanh đến phía huynh muội Lãnh Nhu không chút nương tình. Lãnh Nhu đưa tay lên vuốt tóc Lãnh Tình, “Hoàng muội, muội hãy nghe huynh nói. Chỉ chốc nữa thôi, Tuyết Lang sẽ tiến đến nơi đây. Lúc đó, huynh sẽ tập trung toàn bộ pháp lực của mình, ra đòn tự bạo. Nhân lúc hỗn loạn, muội hãy dẫn phụ hoàng nhanh chóng trở về Nguyệt Dạ. Muội nhớ rõ lời ta nói chưa?”

Lãnh Tình mở to mắt, ngạc nhiên há hốc mồm, không phát ra chút xíu thanh âm nào cả. Nàng lấy toàn bộ sức lực có trong cơ thể mình ôm chặt lấy Lãnh Nhu, tựa như muốn nói, muội nhất quyết không rời xa huynh, có chết, huynh muội ta cùng chết

“Hoàng muội, muội…”

Bóng hình trắng muốt của Tuyết Lang chỉ còn cách huynh muội Lãnh Nhu vài mm. Chiếc mồm to lớn của nó há to, để lộ ra hàm răng sắc nhọn ghê người, thứ sẽ kết liễu tính mạng của hai huynh muội tình thâm đáng thương kia chỉ trong chốc lát

Lãnh Nhu, Lãnh Tình nhắm chặt mắt lại, đợi chờ cái chết của mình. Nhưng, 5 giây, 10 giây, 30 giây qua đi, không hề có chuyện gì xảy ra. Đang thắc mắc không hiểu vì sao thì bên tai hai người vang lên thứ thanh âm nhẹ nhàng quen thuộc, “Lãnh Nhu, Lãnh Tình, hai người có sao không?”

Giọng nói này … là Tuyết Lăng! Ta, liệu ta có nghe nhầm không? Là Tuyết Lăng? Là Tuyết Lăng thật sao?

Lãnh Nhu từ từ mở mắt, chậm đến độ khiến cho người không biết còn tưởng, chàng đang không nỡ rời xa mộng đẹp của mình. Đập vào mắt Lãnh Nhu là thân hình thon dài, trắng trẻo của một nữ nhân tuổi chừng 15, khuôn mặt nàng tựa điêu tựa tạc với một nụ cười vốn luôn hiện hữu

Là nàng! Thật là nàng!

Tuyết Lăng đưa tay kéo Lãnh Nhu, Lãnh Tình dậy rồi quay lại phía sau lên tiếng, “Đại ca, nhị ca, hai người đứng đây. Chuyện này, mình muội giải quyết là được rồi”

Lúc này đây, Lãnh Nhu mới để ý thấy phía sau Tuyết Lăng là hai nam tử tuấn tú, một người trông có vẻ còn hơi trẻ con, người còn lại khuôn mặt đậm chất lạnh lùng. Lãnh Tình vội vàng đứng dậy, do quá mức lo sợ nên đôi chân nàng run rẩy, mất đà, lao người về phía trước

Tuấn Khởi thấy thế liền đưa tay đỡ lấy nàng, mỉm cười nói, “Lãnh Tình công chúa, người không sao chứ?”

Lãnh Tình ấp úng trả lời, “Ta… không có việc gì… Đa tạ công tử ra tay tương trợ”

“Ta nào dám cướp công của tam muội. Tất cả đều là chủ ý của muội ấy cả thôi. Ak đúng rồi, tam muội có nhờ ta đưa giùm cho công chúa vật này”

Vừa nói, Tuấn Khởi vừa lấy tay áo ra một vật thể hình tam giác ngược, phía dưới có những tua rua màu đỏ trông đẹp mắt vô cùng. Lãnh Tình nhìn thấy chiếc khuyên tai đó liền không kiềm chế được hét lên, “Đây… đây là chiếc khuyên tai … ta đang tìm kiếm. Hoàng huynh, muội tìm thấy nó rồi… Muội tìm thấy nó rồi”

Lãnh Nhu vui vẻ gật đầu rồi nhớ ra phụ hoàng, liền đi về phía Lãnh Khuyết, “Phụ hoàng, người đừng lo. Có huynh muội Đoạn gia, mọi chuyện chắc chắn sẽ ổn thỏa”

Thân thể đang không ngừng run rẩy của Lãnh Khuyết bỗng chốc ngừng lại, chàng ta ngước mắt lên nhìn Lãnh Nhu, “Nhu nhi, thật sự mọi chuyện sẽ ổn thỏa chứ?”

Lãnh Nhu gật đầu, ”Vâng ạk. Nhi thần tin chắc điều đó”

Khởi Tân đi lên chỗ Tuấn Khởi, nhìn chàng ta rồi nói, “Đại ca, chúng ta có nên ra tay giúp đỡ tam muội một phen không?”

Tuấn Khởi cười cười lắc đầu, “Nhị đệ, đệ quên mất tam muội chúng ta là người thế nảo rồi sao? Muội ấy nói làm được là làm được, nói không làm được là không làm được. Ta tin, muội ấy hoàn toàn có thể đánh bại đám thích khách kia”

Khởi Tân suy nghĩ giây lát rồi gật đầu, “Đúng vậy. Chúng ta tốt nhất không nên xen vào quyết định của tam muội. Đại ca, nếu đã như vậy, tại sao huynh còn biến ra gậy phép của mình làm gì?”

Khuôn mặt hơi hơi ửng đỏ, Tuấn Khởi thấp giọng nói, “Nếu chẳng may có kẻ đánh lén tam muội, ít nhất ta cũng phải chuẩn bị sẵn để còn ra tay chứ?”

Khởi Tân bất lực lắc đầu. Chàng đưa mắt hướng về phía người nữ tử với lớp bạch y đang không ngừng phấp phới trong gió. Tuấn Khởi lấy tay xoa xoa đầu chàng, “Biết là biết vậy nhưng không lo lắng sao được? Dù sao đó vẫn là tiểu muội bé nhỏ của chúng ta mà”

Thích khách lạnh lùng, thấy việc tốt của mình lại bị phá hoại thêm lần nữa, liền không kiềm chế được chỉ thẳng tay về phía Tuyết Lăng, “Hết lần này đến lần khác, ngươi đều ra tay cản trở việc của ta. Cô bé, ngươi không biết câu, “Mua dây buộc mình” là có ý sao ư?”

Tuyết Lăng mỉm cười đáp lời, “Ta thật sự không biết ngươi đang nói điều gì. Cái gì mà lần này với lần khác, ta chỉ mới ra tay đánh bay yêu quái của ngươi một lần mà thôi”

Thích khách gào tiếp, “Ngươi còn chối ư? Được, nếu đã như vậy, ta cũng không khách sáo. Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại bước vào. Tuyết Lang, lên cho ta”

Tuyết Lang! Tuyết Lăng! Sao hắn dám đặt tên yêu quái naz naz tên ta! Quả thực là xúc phạm!!! Đã vậy lại còn sai khiến nó bằng cái giọng hách dịch như vậy, chẳng khác nào hắn đang sai khiến ta!!! Sao hắn có thể hỗn láo như vậy cơ chứ???

Sát khí của Tuyết Lăng bỗng dưng lan tỏa trong không gian khiến cho tên thích khách không khỏi rùng mình. Hắn ta giơ cao vòng tay đầu lâu của mình về phía Tuyết Lang, ấp úng nói, “Tuyết Lang, còn… còn… không mau… mau lên… cho ta”

Tuyết Lang chầm chậm đứng dậy, cơ thể có chút thương tổn do đòn công kích bất ngờ lúc nãy của Tuyết Lăng. Bộ lông trắng mượt của nó giờ đây đang lốm đốm những vết máu, những tưởng sẽ khiến cho người người khiếp sợ nhưng không, những vết thương đó lại tạo nên một vẻ mị hoặc khác thường

Tuyết Lăng lạnh lùng mỉm cười, nụ cười khiến cho không khí quanh nơi nàng đứng tựa như đóng băng, “Ngươi tưởng mình ngươi có yêu quái sao? Hồng Hoa, Hoàng Điệp, hai ngươi hãy cho tên láo xược này một bài học cho ta”

----------------------------------------------

Nhẫn giới, ngọc lâu

Hoa viên ngọc lâu trăm hoa đua nở, ong bướm ngập trời. Giữa cái khung cảnh tuyệt mĩ đó, một nữ tử thướt tha trong tà áo vàng khẽ xuất hiện, điểm tô thêm chút thi vị, khiến cho bất cứ ai có cơ hội chiêm ngưỡng đều không khỏi cảm thấy xuyến xao trong lòng

Nhẹ nhàng chạm tay vào gốc cây Uyên Ương, Hoàng Điệp khẽ thở dài, “Tại sao bấy lâu nay, ngươi vẫn không chịu khai hoa kết trái vậy? Tỷ tỷ mất bao công chăm sóc nhưng cũng không thể thay đổi điều đó. Nói cho ta biết, rốt cuộc ta phải làm gì mới có thể khiến cho Uyên Ương quả xuất hiện?”

Đứng một mình trong hoa viên, Hoàng Điệp vẩn vơ suy nghĩ. Liệu Uyên Ương cây không kết trái là do… ta? Là do chàng? Là do mối quan hệ giữa ta và chàng ư? Nếu đúng là như vậy, ta … ta làm sao… làm sao … có thể đối diện chủ nhân cơ chứ?

Khẽ lắc đầu, Hoàng Điệp mỉm cười tự giễu, ta làm sao thế này? Chuyện Uyên Ương không kết trái nào có liên quan đến ta, đến chàng cơ chứ? Đôi lúc, ngay cả ta cũng thấy bản thân mình có đôi chỗ không ổn… Haizzz…

Chợt, một mùi hương thoảng thoảng khẽ bay đến, khiến cho tâm trạng u buồn của Hoàng Điệp trở nên tươi sáng hơn đôi chút. Nàng nhỏ nhẹ lên tiếng, “Tỷ tỷ, là tỷ sao?”

Từ sau lưng nàng vang lên tiếng bước chân huỳnh huỵch, phá vỡ cả khung cảnh trữ tình vừa hiện hữu cách đây vài phút. Ong bướm bay tán loạn khi mà tiếng động ầm ĩ đó ngày càng tiến gần. Hoàng Điệp quay về đường đi, khẽ lẩm bẩm, “3…2…1”

Tiếng “1” vừa chấm dứt cũng là lúc, trước mặt nàng xuất hiện một nữ tử xinh đẹp trong lớp áo hồng, với ba dấu châu sa điểm tô trên khuôn mặt trắng trẻo, “Tỷ tỷ, có chuyện gì ư? Sao tỷ lại vội vã như vậy cơ chứ?”

Hồng Hoa hai tay vẫn còn đang giữ váy áo, miệng thở hồng hộc, nói từng câu ngắt quãng, “Yên Chi… Yên Chi… vừa mới… vừa mới bảo ta ở lại nghe muội ấy hát. Ta … ta … đành lấy cớ đang có việc vội … rồi ngay lập tức chạy ra hoa viên… không ngờ lại có thể gặp muội ở đây. Muội muội, muội đang làm gì… làm gì ở đây đó?”

Nghe đến việc Yên Chi suýt nữa cất tiếng ca, khuôn mặt Hoàng Điệp liền trắng bệch. Thật là … từ sau khi được lục đệ khuyến khích hát cho đám Dạ Nguyệt nghe, ngày nào Yên Chi cũng muốn hát cho mọi người. Thấy ai là muội ấy nhờ lắng nghe rồi nhận xét, để có gì chưa ổn, muội ấy còn kịp thay đổi. Nhưng, muội ấy không nhận ra rằng, điều duy nhất không ổn chính là … giọng hát của mình

Nhìn ánh mắt mong chờ của Yên Chi, vẻ mặt tự hào của Khuynh Vũ, tất cả chúng ta không ai dám nói sự thật mà chỉ đành dối lòng, thốt lên hai tiếng “Tuyệt vời”. Tiểu thư dạo này không quay về ngọc lâu, nếu không e rằng, người cũng phải chịu cực hình đó rồi

Chẳng trách tỷ tỷ tự dưng lại chạy nhanh đến như vậy. Nếu là ta, tất nhiên sẽ không chạy như vậy, mất hết cả hình tượng. Nhưng nhất định cũng phải phi thân với tốc độ nhanh nhất của mình!

Hoàng Điệp nhìn hai tay giữ váy của Hồng Hoa liền nhíu mày, “Tỷ tỷ, tỷ đừng nói với muội là…”

Hồng Hoa thở hồng hộc rồi ngồi phịch xuống đất, hai chân nàng dạng thành hình chữ V, “Nếu không cầm váy áo như vậy, ta làm sao có thể chạy nhanh cơ chứ? Mệt … mệt quá đi…”

Cảm thấy có chút khó hiểu, Hoàng Điệp tiếp tục, “Nhưng thường thì Yên Chi, Khuynh Vũ đâu có dễ dàng để người khác bỏ chạy như vậy đâu?”

Khuôn mặt Hồng Hoa chợt trở nên cứng ngắc, nàng chầm chậm nói, “Ta … ta… Trước khi chạy đi, ta đã… ném Hồng Tuyết ở lại…”

Im lặng…

1 phút im lặng…

Hồng Hoa ngả người nằm xuống đất và nhìn về phía Hoàng Điệp, “Khụ khụ… Muội muội, muội chưa trả lời câu hỏi của ta đó? Tại sao muội lại tự dưng ở hoa viên một mình?”

Hoàng Điệp nhìn xung quanh chỗ Hồng Hoa nằm rồi khéo léo chỉnh váy áo, uyển chuyển ngồi xuống bên cạnh tỷ tỷ mình, “Muội hôm nay ra đây là bởi vì nó đó”. Ngón tay trắng trẻo của Hoàng Điệp khẽ chỉ về phía thân cây cổ thụ, to lớn bất thường cách chỗ hai nàng không xa

Nhin Uyên Ương cây, Hồng Hoa thở dài, “Kỳ thực ta cũng không hiểu tại sao. Thâm Tình thảo trồng trong ngọc lâu, phát triển vô cùng thuận lợi. Nàng xem, cả hoa viên bây giờ đều được phủ một màu xanh ngát, tươi đẹp vô ngần. Còn cái thứ Uyên Ương chết tiệt kia, bao lâu rồi vẫn không chịu lòi ra nửa quả. Có cần thiết phải như vậy không? Ta đến bực cả mình”

Đã quá quen với cách nói chuyện của tỷ tỷ mình, Hoàng Điệp chỉ bất lực lắc đầu rồi đáp lời, “Tỷ tỷ, có lẽ nào, để cho Uyên Ương kết quả còn cần một yếu tố gì khác không? Tỷ là mộc yêu, tỷ thử nghĩ xem, đã bao giờ tỷ nghe thấy chuyện gì tương tự như thế này chưa?”

Hồng Hoa đưa tay gãi đầu khiến cho mái tóc của nàng rối tung lên, “Muội nói ta mới nhớ ra… Trước kia, ta từng nghe nói, có những loại cây vốn không thể dễ dàng khai hoa kết quả. Để giải quyết chuyện đó, người ta cần đến sự giúp đỡ của một loại yêu quái đặc biệt”

“Yêu quái đặc biệt ư? Tỷ tỷ, đó là loại yêu quái gì?”. Hoàng Điệp ôn nhu chỉnh lại mái tóc cho Hồng Hoa, làm cho vẻ ngoài của nàng lại trở về với dáng hình yêu kiều sẵn có của mình

Hồng Hoa đang định mở lời thì bỗng, trong tai nàng và Hoàng Điệp vang lên giọng nói thân thuộc vô ngần, “Hồng Hoa, Hoàng Điệp, hai ngươi hãy cho tên láo xược này một bài học cho ta”

----------------------------------------------

Bên cạnh Tuyết Lăng chợt xuất hiện thêm hai thân ảnh nữ tử ngập tràn hương sắc. Người thướt tha trong tà áo hồng, với mái tóc cùng màu chỉ có điều nhẹ đi vài phần. Kẻ duyên dáng trong hoàng y rực rỡ cùng mái tóc hạt dẻ xinh đẹp

Nhận thấy chủ nhân có vẻ bực mình, Hồng Hoa chống nạnh quát lớn, “Là tên khốn kiếp nhà ngươi khiến cho chủ nhân của ta không vui phải không? Còn không mau cút, đừng để bà phải ra tay”

Che miệng mỉm cười, Hoàng Điệp nhã nhặn cất lời, “Tỷ tỷ, sao tỷ phải nặng lời như vậy? Nhìn bọn chúng, muội nghĩ cũng chỉ là lũ đầu đường xó chợ mà thôi. Tỷ việc gì phải đánh mất phẩm giá như vậy cơ chứ?”

Khốn kiếp! Đầu đường xó chợ! Hay cho đám tiện tì này!!!

“Tuyết Lang, còn không mau xé xác hai con đàn bà chua ngoa này cho ta”

Dưới sự khống chế của vòng đầu lâu, Tuyết Lang liền lao về phía Hồng Hoa, Hoàng Điệp với tốc độ nhanh nhất của mình. Hồng Hoa biến ra chiếc quyền trượng trắng tinh, trên đỉnh khảm đóa hồng đang vào kỳ nở rổ rồi xuất chiêu, “Vũ khúc của hoa”

Một cơn mưa hoa hồng liền đổ ập xuống phía dưới, nhằm bao lấy Tuyết Lang, không cho nó di chuyển. Nhưng, “Vũ khúc của hoa” thiên về sự nhẹ nhàng, nên tốc độ có phần thư thả. Trong khi, Tuyết Lang lại vô cùng hùng hổ, làm cho đòn công của Hồng Hoa trở nên vô dụng

Hoàng Điệp thấy thế liền biến ra phượng hoàng phiến, chiếc quạt quý báu được làm từ lông cánh phượng hoàng lửa, vừa mềm mại, vừa sang trọng, quý phái lại vừa có thể tăng khả năng công kích cho người dùng. Hoàng Điệp phe phẩy Phượng Hoàng phiến, duyên dáng mở lời, “Dập dờn cánh bướm”

Từng cánh bướm vàng bay ra từ Phượng Hoàng phiến, hướng Tuyết Lang phát nổ. Tuy những cánh bướm đó không phải là chậm nhưng vẫn không thể so sánh được với tốc độ của Tuyết Lang. Từng tảng đá, thân cây quanh nơi Tuyết Lang di chuyển đều bị nổ tung, thế nhưng, nó lại không chịu chút thương tổn nào cả

Lúc trước, do Tuyết Lăng tấn công bất ngờ nên Tuyết Lang mới bị dính đòn chứ nếu không, nàng cũng không thể dễ dàng đối phó với nó được. Hồng Hoa bực tức dậm chân, “Con yêu quái chết tiệt này. Ta không tin không hàng phục được ngươi. Roi hoa hồng”

Những sọi roi mây màu xanh xuất hiện từ sau lưng Hồng Hoa, quất mạnh về phía Tuyết Lang nhưng kết quả thì không khác trước là bao. Nụ cười trên khuôn mặt Hoàng Điệp nhanh chóng biến mất, nàng quay sang nhìn tỷ tỷ mình và nói, “Tỷ tỷ, chúng ta có khi phải dùng “Tỷ muội tình thâm” thôi”

Hồng Hoa gật đầu, “Muội muội, chúng ta lên”

Hồng Hoa và Hoàng Điệp tay trong tay bay lên phía trên. Hai người tụ yêu lực lại, chuẩn bị ra đòn tấn công. Ngay chính lúc đó, một bóng hình màu trắng liền lao thẳng về phía họ, khiến cho họ không sao có thể né tránh

“Hồng Hoa, Hoàng Điệp… Cửu thiên huyền nữ thức thứ nhất – Trảm yêu trừ ma”

Thấy tình hình có vẻ không ổn, Tuyết Lăng không chút chậm trễ ra tay, những mong giải thoát hiểm nguy cho tỷ muội Hồng Hoa cũng như đả bại Tuyết Lang đáng ghét kia. Ngay lúc 5 nữ nhân khoác lên mình y phục ngũ sắc hiện thân cũng là lúc, bóng trắng của Tuyết Lang chuyển hướng, bay về phía nàng

“Tiểu thư!!!”

Hoảng sợ trước sự biến chuyển bất ngờ đó, tỷ muội Hồng Hoa vội thu lại đòn công kích, mong sao có thể kịp thời giải cứu Tuyết Lăng. Tiếc thay, hành động vội vàng đó đã khiến cho cơ thể hai nàng chịu phản lực phép thuật của mình

“Phụt”

Phun ra hai ngụm máu tươi, thân thể Hồng Hoa, Hoàng Điệp tựa như diều đứt dây rơi xuống đất. Tuyết Lăng vừa phải dùng sức cản trở công kích của Tuyết Lang, vừa phải lo lắng bảo vệ cho tỷ muội Hồng Hoa nên hành động của nàng bị hạn chế khá nhiều

Tên thích khách lạnh lùng thấy vậy liền cười lớn, “Ta tưởng ngươi thế nào. Hóa ra cũng chỉ được cái võ mồm. Tuyết Lang, còn không mau giết bọn chúng cho ta”

Khởi Tân nhìn Tuyết Lăng sắp lâm vào đường cùng liền nắm chặt gậy phép, chuẩn bị xông lên. Đúng lúc đó, Lãnh Nhu hét lớn, “Tuyết Lăng, chiếc vòng đầu lâu của tên thích khách kia chính là vật khống chế Tuyết Lang. Nàng chỉ cần phá hủy nó là có thể giải phóng Tuyết Lang, đồng thời phá đi trợ lực mạnh nhất của hắn”

Thích khách lạnh lùng nghe thấy lời Lãnh Nhu nói, liền quay về phía đám huynh đệ của mình ra lệnh, “Các huynh đệ hãy nhanh chóng xông lên giết chết đám người còn lại cho ta. Còn con nhãi này, đích thân ta sẽ xử lý”

Đám hắc y nhân gật đầu rồi ngay lập tức lao về phía đám Lãnh Tình. Lãnh Khuyết thấy vậy liền tay ôm đầu, run rẩy không thôi. Lãnh Nhu đứng chắn trước Lãnh Tình, khuôn mặt hiện lên vẻ chết không từ nan. Tuấn Khởi cười cười, quay sang nói với Khởi Tân, “Nhị đệ, lâu lắm rồi chúng ta không ra tay. Lần này, chúng ta hãy thử xem xem công phu ai giỏi hơn ai”

Khởi Tân gật đầu, gương mặt lạnh lùng tựa băng giá của chàng chợt hiện lên nét cười tươi tắn vô ngần, “Trước nay có bao giờ nhị đệ cãi lời đại ca đâu. Đại ca nói thế nào, đệ xin nghe vậy”

Tuấn Khởi quơ quơ gậy phép của mình, tinh nghịch nói, “Đã đến lúc ngươi xuất hiện rồi đó”

Khởi Tân đưa mắt về phía Tuấn Khởi rồi mở miệng, “Có việc cho ngươi rồi đấy. Hiện thân đi”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương