Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng
-
Chương 45: Mái ấm
Tuyết Lăng kiên định trả lời, “Ta cũng như vậy. Trận này, ta nhất định phải thắng”
Nói dứt câu, Tuyết Lăng bay thẳng đến chỗ Lữ Nhiên, bắt đầu tấn công, “Thiên la địa võng”. Với bộ móng tay sắc nhọn của mình, mạng nhện của Tuyết Lăng nhanh chóng bị Lữ Nhiên xé rách, không chút khó khăn. “Phượng vũ cửu thiên” được xuất ra, thay thế cho đòn công vừa thất bại của Tuyết Lăng. Trước tình hình đó, đôi tai voi của Lữ Nhiên không ngừng chuyển động, tạo nên những cơn gió lớn chống trả
Phong hỏa gặp nhau, cắn nuốt nhau, tiêu diệt lẫn nhau
Tuyết Lăng nhăn mày, “Ngũ hành chú”. Ngôi sao năm cánh nhanh chóng hiện thành, nhốt Lữ Nhiên vào trung tâm của mình. Lữ Nhiên cười cười, “Tưởng có thể dễ dàng giam giữ ta vậy sao? Đừng mơ”
“Ầm”
Khói bụi mờ mịt khiến cho Tuyết Lăng không thể mở mắt ra quan sát tình hình. Bỗng, một giọng nói yêu mị vang lên bên tai nàng, “Nữ sát thủ, ta ở đây” kèm theo đó là một cú quất mạnh vào bên sườn, khiến cho cơ thể Tuyết Lăng đập mạnh xuống đất
“Ha ha… ta đã nói rồi, trận này, ta không thể thua”
Tuyết Lăng lau vết máu nơi khóe miệng, bình tĩnh nói, “Vậy sao? Nếu ta là ngươi, ta sẽ nhìn lại thân thể mình trước khi nói câu đó”
“Ngươi…”
Cúi xuống nhìn, một dòng chất lỏng màu đỏ trên cơ thể mình khiến cho Lữ Nhiên không thể không chú ý. “Ngươi… từ khi nào… ngươi lại…”
Tuyết Lăng giơ bàn tay trái đầy những cây kim sợi chỉ của mình lên, “Chẳng nhẽ ngươi thật sự nghĩ rằng ta không tạo trước một lớp phòng thủ quanh mình sao? Ta đâu có ngớ ngẩn đến nỗi chỉ đứng im một chỗ cho ngươi động thủ!”
Lữ Nhiên nghiến răng, “Ngươi… khá lắm”
“Quá khen. Đó chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!”
“Ngươi…”
Nhìn về phía Hoàng Đằng đang nằm im bất động, Lữ Nhiên liền hạ quyết định. Ta không thể cứ dây dưa với tên sát thủ này tại đây mãi được. Ta còn phải nhanh chóng đưa Hoàng Đằng quay về Thiên Lang, giúp nó lên ngôi quân vương. May mà lần này, trước khi đi, ta đã để yêu quái của mình ở lại, nếu có biến gì, ta vẫn có thể xoay chuyển tình thế
Nhận thấy Lữ Nhiên đang không ngừng tụ pháp lực của mình để ra đòn quyết định, Tuyết Lăng cũng không hề chậm trễ chuẩn bị đối chiến. Hai vị mỹ nhân do vậy cứ đứng yên một chỗ, 4 mắt nhìn nhau không chút động đậy
Và rồi, khoảnh khắc quan trọng cuối cùng cũng đến. Lữ Nhiên giơ cao quyền trượng, miệng hét lớn, “Hỏa ám xa”. Hàng loạt những bánh xe bốc cháy đen xì hiện ra, che kín cả một khoảng trời. “Nữ sát thủ, ta e, trận chiến này đã đến hồi chấm dứt”
Chĩa quyền trượng vào người Tuyết Lăng, tất cả số bánh xe đó liền lao thẳng đến, không chút nương tình, một mực muốn dồn nàng vào chỗ chết. Đối diện với đợt công kích hung hãn đó, Tuyết Lăng lại bình thản một cách lạ thường. Xem ra, đã đến lúc ta dùng chiêu đó rồi. Trước nay, ta không dám dùng một phần chưa gặp phải đối thủ đáng phải xuất chiêu, hai là do chưa đủ chắc chắn. Giờ đây, ở tình huống này, ta còn lựa chọn nào khác sao?
“Lữ Nhiên, suy nghĩ của ta và ngươi giống nhau thật đó. Cửu thiên huyền nữ thức thứ ba – Thiên tru địa diệt”
Nói xong câu, những tia sét rạch ngang bầu trời lũ lượt xuất hiện, đánh thẳng xuống đám hỏa ám xa. Chưa hết, phía dưới, mặt đất đột nhiên tách ra, tạo nên những tia sáng chói lóa, kết hợp với sét đánh, ngấu nghiến tiêu hủy đòn công của Lữ Nhiên
Hai chiêu thức đó mạnh đến nỗi gần như tàn phá cả cánh rừng nơi Tuyết Lăng và Lữ Nhiên giao chiến. Cây cối thi nhau đổ rạp. cháy thành bụi tro. Hàng đàn chim, muông thú không ai bảo ai đồng thời ly khai với tốc độ nhanh nhất của mình. Cộng thêm tiếng gió gào thét khiến cho bức tranh cảnh vật nơi đây thêm phần hoang tàn, đáng sợ
Cách đó không xa, Hoàng Đằng vẫn đang nằm im trong kết giới do Lữ Nhiên tạo nên, không chút động đậy. Đán Thần thì đã nhanh trí lui về ngọc lâu báo cho Hồng Hoa tình hình hiện tại. Đó là một quyết địn đúng đắn bởi với công lực của chàng, ở lại ngoài việc khiến cho Tuyết Lăng bị phân tâm còn có tác dụng nào khác sao?
“Bùm”
“Bùm”
“Bùm”
Những tiếng nổ lớn không ngừng vang vọng tứ phía, tạo nên hàng loạt những hố to trên mặt đất. Và trong số những chiếc hố đó, có hai thân ảnh đang nằm bẹp dí với sức lực đã cạn kiệt không còn một chút.
Không thể nào!!! Ta với con nhỏ sát thủ đó ngang tài ngang sức ư??? Sao có thể? Dù cho nó có hợp thể với 5 yêu quái cũng không thể bằng ta hợp thể với yêu quái mình rắn được? Nhưng…. Chẳng nhẽ, chẳng nhẽ là do… do chiêu thức cuối cùng của nó ư???
Lê tấm thân chịu tổn thương nặng ra khỏi mặt đất, Lữ Nhiên hổn hển nói, “Nữ sát thủ, hôm nay, ta thua ngươi, đơn giản bởi chiêu thức cuối cùng của ngươi mà thôi. “Thiên tru địa diệt”, nếu ta nhớ không nhầm. Nhưng, nếu có một ngày ta với ngươi gặp lại, chắc chắn ta sẽ không thua cuộc”
Tuyết Lăng dùng chút tàn lực của mình ngồi dậy, chầm chậm đáp lời, “Lữ Nhiên, ngươi thua rồi. Kế hoạch đưa Hoàng Đằng lên ngôi vua của ngươi không thể thực hiện được đâu”
Lữ Nhiên khẽ nhíu mày, “Tại sao?”
Tuyết Lăng ha ha cười, “Ngươi nghĩ chúng ta chỉ có nhiệm vụ ở đây ám sát Hoàng Lực và các ngươi ư? E rằng hiện giờ tay chân ở Thiên Lang của ngươi đã bị tiêu diệt hết rồi”
“Ngươi… được lắm. Khá khen cho kế hoạch của ngươi. Nhưng ngươi có để ý rằng, ta thân là Thuần Sư, tại sao không triệu hồi yêu quái của mình mà phải tạo ra hai yêu quái mới để chiến đấu không?”
Tuyết Lăng trầm tư suy nghĩ giây lát, “Chẳng nhẽ… ngươi để yêu quái của ngươi… ở tại Thiên Lang?”
Lữ Nhiên gật đầu, “Đúng vậy. Trước khi đi, ta đã để yêu quái của ta ở lại Thiên Lang đề phòng biến cố. Nữ sát thủ, hôm nay ta tạm rút lui nhưng ta chắc chắn sẽ có thể đưa Đằng nhi lên ngôi Thiên Lang quân chủ. Ngươi cứ chờ mà xem”
Hiện ra từ ngọc lâu, Đán Thần chĩa trường kiếm về phía Lữ Nhiên, “Ngươi nghĩ ngươi có thể rời khỏi đây sao? Chủ nhân tuy đã bị thương nhưng còn có ta. Ta không tin hiện giờ ta không thể đánh bại ngươi”
Lấy trong ngươi ra một quả bạch cầu, Lữ Nhiên mỉm cười, “Đúng vậy, ngươi hoàn toàn có thể giết chết ta. Nhưng ngươi nghĩ rằng ta sẽ để chuyện đó xảy ra sao?”. Lữ Nhiên ném thẳng quả cầu trên tay lên trời, tạo nên luồng ánh sáng chói mắt. Ánh sáng tan đi, bóng hình Lữ Nhiên hoàn toàn biến mất, kèm theo đó là một Hoàng Đằng vẫn đang bất tỉnh nhân sự
Thoang thoảng trong tiếng gió chỉ còn lại lời nói của Lữ Nhiên, “Nữ sát thủ, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể tiêu diệt hoàn toàn tay chân mà ta đã mất bao công xây dựng bấy năm qua sao? Ngươi nhầm rồi. Ngươi đừng quên lời ta đã nói, chắn chắc Đằng nhi sẽ là vua của Thiên Lang! Nữ sát thủ, việc hôm nay ta sẽ luôn ghi nhớ. Nếu có dịp gặp lại, chắc chắn, một trong hai ta sẽ có kẻ chết. Và ta tin đó không phải là ta. Hẹn gặp lại ngươi, nữ sát thủ bí hiểm…”
Đán Thần cắm thanh kiếm xuống đất, đi lại gần đỡ Tuyết Lăng dậy, “Chủ nhân, người có sao không?”
Tuyết Lăng đưa tay vào bên trong cổ áo xoa xoa chiếc dây chuyền màu đen mang hình rồng, chầm chậm nói, “Có Hắc Long, ta không có việc gì. Giờ việc ta cần làm là nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng một thời gian”
Nói xong, Tuyết Lăng liền giải trừ hợp thể rồi cùng với tất cả mọi người quay về ngọc lâu. Do kiệt sức bởi trận đấu vừa rồi nên không ai trong bọn họ để ý thấy, xa xa nơi Hoàng Lực và Hoàng Liễu nằm có những cử động nho nhỏ
--------------------------------------------------------
Chính đường ngọc lâu
Sau khi cẩn thận đỡ Tuyết Lăng ngồi xuống, Đán Thần liền không chút chậm trễ đến bên Tử Vân, xem xem nàng ta có bị thương tổn gì không? May sao, ngoài việc cạn kiệt tâm lực, Tử Vân không gặp phải vấn đề gì cả. Đó cũng là lẽ dĩ nhiên khi mà nàng đã được tắm trong máu của Hỏa Kỳ Lân, thứ yêu quái có lớp da cứng không gì sánh bằng
Nhìn quanh không thấy Hoàng Điệp và Dạ Cơ đâu, Dạ Nguyệt liền hỏi, “Có ai thấy nhị tỷ và tứ muội đâu không? Hai nàng đó lúc nãy vẫn còn ở đây cơ mà”
Lời Dạ Nguyệt nói khiến cho toàn bộ nhận ra sự vắng mặt có phần bất thường của hai người đó nhưng không phải ai cũng thấy khó hiểu. Hồng Hoa cười cười, “Tam đệ, nhị muội và tứ muội đi có việc. Hai muội ấy chuẩn bị về đến nơi rồi”
Hồng Tuyết gật đầu, “Đúng vậy, tam ca, ca không cần phải lo lắng. Hai người họ không gặp chuyện gì đâu”
Vừa nói dứt câu, trước cửa chính đường bỗng xuất hiện 4 thân ảnh, mỗi người một vẻ, không ai giống ại. Nữ tử đầu tiên khoác lên mình tấm áo màu vàng, mái tóc nàng màu hạt dẻ với nụ cười duyên dáng khiến cho tâm khảm của mọi nam nhân không khỏi xuyến xao. Nữ nhân thứ hai thì lại mang một vẻ đẹp khác, với lớp bạch y phất phởi trong gió, nàng tựa như một vị tiên nữ chẳng may lạc xuống nhân gian, không thuộc về chốn dơ bẩn như hạ giới này vậy
Người con gái thứ ba với nét mặt có phần hồn nhiên, trong chiếc áo da cam tươi đẹp, khuôn mặt nàng hơi hơi ửng đỏ, tạo cho người đối diện cảm thấy nàng dễ thương một cách lạ lùng. Và người cuối cùng, nam nhân trong tà áo xanh lá cây, nét đẹp thư sinh của chàng thánh thiện không khác chi của thiên sứ trên trời cao
Nhìn thấy nương tử của mình, Hồng Tuyết nhanh chóng chạy đến, ôm nàng vào lòng, “Nương tử, nàng và nhị tỷ đã xử lý xong chuyện đó rồi phải không?”
Dạ Cơ khẽ gật đầu, quay sang nhìn Hoàng Điệp, “Muội muội cám ơn nhị tỷ vì đã tặng muội một món quà tuyệt vời đến vậy”
Hoàng Điệp khẽ che miệng, mỉm cười duyên dáng, “Không có gì đâu. Nếu như muội muội trở nên mạnh mẽ hơn nữa, như vậy không phải là giúp cho chủ nhân hay sao?”
Yên Chi và Khuynh Vũ thấy Tuyết Lăng có phần mỏi mệt liền đi đến bên nàng, “Chủ nhân, người không sao chứ?”
Lắc đầu, Tuyết Lăng chầm chậm nói, “Ta không sao. Thế hai ngươi đã đưa tin cho Ngọc Giai, bảo nó giải quyết đống tay chân của Lữ Nhiên tại Thiên Lang chưa?”
“Tiểu sinh và Yên Chi đã làm rồi. Chủ nhân yên tâm. Giờ việc chúng ta làm chỉ là đợi chờ tin tức của Ngọc Giai cùng mọi người nữa thôi”
Bỗng, một giọng nữ vang lên, khiến cho tất cả hướng tầm mắt của mình về phía cửa ra vào thêm lần nữa. Lúc này đây, đứng đó, là vị nữ tử với mái tóc mang màu xanh của biển, đôi mắt nàng hồng tựa cánh hoa, sau lưng nàng là đôi cánh chim trắng muốt không khác chi tuyết mùa đông, phía thân dưới nàng là chiếc đuôi cá cùng màu với mái tóc dài mượt cùa nàng
“Mẹ…”
Ngọc Giai bay thẳng về phía Tuyết Lăng, ôm nàng vào lòng, không ngừng thổn thức, “Mẹ… mẹ có làm sao không??? Con cảm nhận được mẹ vừa trải qua một phen nguy hiểm khôn cùng. Phải chăng do Hoàng Lực và Lữ Nhiên tạo nên? Mẹ…”
Cảm thấy dòng nước mắt của Ngọc Giai khẽ tuôn chảy trên cơ thể mình, Tuyết Lăng lấy ta xoa xoa đầu nàng, hiền từ nói, “Mẹ không sao. Trên đời này người có thể gây khó dễ cho mẹ còn chưa ra đời. Con quên rằng, mẹ có dây chuyền Hắc Long sao?”
Ngọc Giai buông Tuyết Lăng ra, thận trọng hỏi lại, “Thật không ạk?”
“Đã bao giờ mẹ lừa con chưa, Ngọc Giai?”
Ngọc Giai lắc đầu rồi nói, “Mẹ, đệ đệ cũng nhớ mẹ lắm đó”. Nói xong, thân thể nàng khẽ phát sáng, độ chừng chục giây sau, đứng trước Tuyết Lăng đã là một nam tử mắt tím, môi hồng, tuấn tú không đâu kể xiết, “Mẹ…”
Tuyết Lăng có phần bất lực thở dài, “Mẹ không sao. Trên đời này…”
Thế Thành liền chặn lời, không để cho Tuyết Lăng nói hết câu, “Con biết vậy nhưng… con vẫn lo lắng, lo lắng cho mẹ lắm, mẹ có biết không? Con sợ rằng, sợ rằng… một ngày nào đó, mẹ sẽ rời bỏ con và tỷ tỷ, rời bỏ mọi người…”
Đưa tay vuốt ve bờ má Thế Thành, Tuyết Lăng chầm chậm nói, “Thế Thành khờ, mẹ sao nỡ rời bỏ con và Ngọc Giai, rời bỏ mọi người cơ chứ? Không phải mẹ đã nói, chúng ta là người một nhà sao? Đã là người một nhà, làm gì có chuyện rời bỏ nhau!”
Câu nói của Tuyết Lăng khiến cho tâm khảm của toàn bộ mọi người rung động không thôi. Đúng vậy, chúng ta là người một nhà. Xuất thân khác nhau thì sao? Tính cách khác nhau thì sao? Hình dáng khác nhau thì sao? Đó đâu phải là yếu tố quyết định tạo nên gia đình
Gia đình – nơi mọi người chấp nhận nhau bởi chính bản thân mình, không ép buộc bạn phải khác đi, không bắt bạn phải hành xử khác với ý nguyện của chính mình, không phán xét bạn vì tỏ ra “khác biệt”. Nơi Hồng Hoa có thể nói năng, hành động theo ý muốn của mình, dù cho có thô lỗ, cục cằn. Nơi Hoàng Điệp tự do chăm lo cho bản thân, cho vẻ ngoài mà nàng ta vô cùng yêu quý. Nơi Dạ Nguyệt có thể rũ bỏ danh phận “Quỷ độc thần y” khiến người người khiếp và trở về là mình
Nơi Hồng Tuyết không bị xem thường, kỳ thị khi mang trên mình hình dáng của một cậu nhóc chưa đến 10 tuổi. Nơi Dạ Cơ có thể toàn tâm toàn ý sánh vai cùng người mình yêu mà không phải chịu những cái nhìn soi mói, những lời thì thầm to nhỏ của người đời. Nơi Đán Thần có thể ung dung ôm Tử Vân vào lòng mà không phải lo ngại về cái gọi là “không thể”. Nơi Tử Vân được chấp nhận bất kể trước kia nàng là ai, nàng làm gì
Nơi Yên Chi có thể yên tâm bộc lộ tính cách dễ xấu hổ, bộc lộ sự yếu mềm của mình mà không phải cố tỏ vẻ mạnh mẽ, xa cách để bảo vệ bản thân mình khỏi thương tổn như trong cái quá khứ đơn độc của nàng. Nơi Khuynh Vũ được là chàng, một thư sinh yếu đuối, trói gà không chặt, người quen với việc nằm cạnh bên Yên Chi ngay cả khi nàng trở về nguyên hình. Nơi Bạch Băng không cần phải trở thành một ai khác mà có thể tận hưởng cảm giác thanh bình khi nàng là chính mình
Nơi Đoạn Thế Thành, Đoạn Ngọc Giai tự do vui chơi, hưởng thụ khoảng thời gian vô lo vô nghĩ, nơi họ có thể là “hai” nhưng cũng có thể “một” không cần suy tính. Nơi Hồng Phụng Nhan dành hết thời gian mình có để chăm sóc từng li từng tí trên cơ thể mình, từ mái tóc, làn da đến thân hình. Nơi Đán Tử Y thoải mái lười biếng, ngủ ngày, không cần phải vận động những khi không cần thiết
Nơi Khuynh Đình an tâm bộc lộ những khía cạnh đồng hành nhưng đầy mâu thuẫn của chính bản thân chàng, khi hiền lành đến một con kiến cũng không nỡ giết, khi đáng sợ đến cả những yêu quái khát máu cũng phải rùng mình. Nơi Khuynh Kỳ thoải mái thể hiện tình yêu của mình với ca ca, thể hiện sự bảo vệ có phần quá mức của mình mà không cần bận tâm đến những suy nghĩ người khác có thể có về chàng
Ngọc lâu, chính là gia đình, là mái ấm của tất cả mọi người. Và người tạo nên gia đình ấy, nên mái ấm ấy, chính là nàng, người con gái mang tên Đoạn Tuyết Lăng!!! Ta thề trước thiên địa, trước quỷ thần, nếu ai có ý đồ muốn hãm hại nàng, muốn phá hủy đi khung trời yên bình nơi chúng ta vui sống qua ngày, ta nhất định sẽ khiến cho kẻ đó sống không bằng chết và phải dùng cả quãng đời còn lại để hối hận về hành vi của mình! Ta xin thề!!!
Thế Thành quay đầu về phía cửa, gọi to, “Mọi người cũng vào đi còn đợi gì nữa?”
Và thế là, Hồng Phụng Nhan, Đán Tử Y, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ lần lượt hiện thân rồi đi về phía phụ mẫu của mình, người mà họ cách xa khoảng thời gian này
Hồng Phụng Nhan ôm Hồng Tuyết, Dạ Cơ vào lòng, bồi hồi nói, “Phụ thân, mẫu thân, hai người nhớ hài nhi không? Hài nhi nhớ hai người lắm…”
Hồng Tuyết dùng bàn tay bé nhỏ của mình xoa nhẹ tấm lưng Hồng Phụng Nhan, “Phụng Nhan… hài nhi của ta…”
Dạ Cơ lau nhẹ giọt lệ nơi khóe mắt mình, xúc động cất lời, “Ở bên ngoài thế nào? Có phải chịu điều gì ấm ức không? Có chuyện gì cứ nói với bố mẹ, bố mẹ sẽ giải quyết giúp con”
Phụng Nhan lắc đầu, “Không ạk”
Đán Tử Y đi về hướng Đán Thần, Tử Vân, lời còn chưa kịp nói thì thân thể chàng đã bị bao bọc trong lớp vải màu đỏ cùng với đó là tiếng thầm thì của mẫu thân mình, “Về là tốt, tốt rồi…”
Đán Thần đi đến và cất lời, “Thời gian ở bên ngoài, con không gây nên náo động gì đó chứ? Có gặp phải kẻ nào muốn truy lùng, gây nguy hiểm cho con không? Nếu như vậy…”
Đán Thần nói chưa hết câu thì Tử Vân liền xen vào, ánh mắt nàng đang từ trìu mến bỗng trở nên đáng sợ vô ngần, “Nếu như vậy con phải nói với ta, ta sẽ cho kẻ đó một bài học, bài học không bao giờ có thể lãng quên”
“Con nhớ rồi…”
Khuynh Kỳ với Khuynh Đình tay trong tay phi thân về với Khuynh Vũ, Yên Chi. Do có phần xúc động nên đôi cánh dơi không biết từ lúc nào đã hiện ra khiến cho thân thể của hai chàng trở nên to lớn hơn, rất có khả năng sẽ đè thẳng xuống Khuynh Vũ. Thấy vậy, Yên Chi nhanh chóng hiện nguyên hình là cửu vĩ hồ ly khồng lồ, dùng bộ lông trắng mượt của mình bao lấy Khuynh Vũ
Khuynh Đình, Khuynh Kỳ đồng thanh hô, “Phụ thân, mẫu thân”
Từ giữa thân thể to lớn của Yên Chi, Khuynh Vũ vươn tay ôm lấy hai nhi tử của mình, “Hai con vẫn khỏe chứ? Để phụ thân xem xem có bị gầy đi không nào???”
Yên Chi nhìn thấy đôi cánh dơi của Khuynh Đình, Khuynh Kỳ đã biến mất liền nói, “Ta đã bảo hai con bao lần rồi. Phụ thân các con không có phép thuật, càng chẳng có võ công do vậy khi hiện nguyên hình cần phải cẩn thận. Nhưng, hai con lại…”
Khuynh Vũ đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mượt của Yên Chi, ý bảo nàng đừng nói nữa, “Yên Chi, các con cũng là do quá đỗi vui mừng khi gặp chúng ta nên mới bất cẩn như vậy, không phải sao? Nàng đừng trách bọn nhỏ nữa mà”
Khẽ thở dài, Yên Chi dịu giọng, “Thiếp biết rồi”
Nhìn thấy cảnh gia đình sum vầy, một dòng nước ấm không ngừng tuôn chảy trong tâm khảm Bạch Băng. Nàng đưa ánh mắt của mình chăm chú nhìn Dạ Nguyệt, vẽ nên trong đầu bức tranh hạnh phúc của đời mình, một tương lai nàng luôn muốn trở thành hiện tại. Rồi đây sẽ có một ngày ta và Dạ Nguyệt ca cũng sẽ có được một mái ấm như thế, nơi ta là người vợ hiền, chàng là tướng công mẫu mực cùng với những đứa con xinh xắn, trắng trẻo của đôi ta. Ta biết, con đường dẫn đến kết cục đó không hề dễ dàng nhưng trên đời này có việc gì là không khó khăn? Dạ Nguyệt ca, Bạch Băng muội yêu huynh, yêu huynh nhiều lắm!
Nhận ra bản thân mình có phần không đúng, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ nhỏ giọng, “Phụ thân, mẫu thân, là hài nhi sai rồi. Lần sau, hài nhi sẽ cẩn thận hơn nữa”
Khuynh Vũ lắc đầu, cười cười, “Các con có làm gì sai đâu. Mẫu thân con nói vậy cũng chỉ bởi lo cho ta chứ nào có ý trách mắng hai con. Thôi chuyện này không nói nữa, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ, con kể ta xem, lần này ra ngoài, hai con có gặp được chuyện gì thú vị không?”
Khuynh Kỳ bang quơ nói, “Chuyện thú vị thì chúng con ai cũng gặp phải nhưng có lẽ, chuyện của Phụng Nhan mới phải gọi là bậc nhất, phải không?”
Nghe thấy lời Khuynh Kỳ nói, Hồng Tuyết liền quay sang Phụng Nhan, “Khuynh Kỳ nói có đúng không? Phụng Nhan, con gặp được chuyện gì thú vị mà giấu bố mẹ vậy? Kể đi, kể cho ta nghe xem nào”
“Con…”, đồ vampire chết bầm, có cần thiết vừa trở về ngọc lâu liền lấy chuyện khổ tâm của ta ra làm chuyện phiếm vậy không??? Thù thì cũng dai vừa phải thôi chứ???
Tử Y đưa tay lên che miệng ngáp, không nhanh không chậm cất lời, “Hồng bá bá, Phụng Nhan nhà bác lọt vào mắt xanh của người khác đấy”
Dạ Cơ hét to, “Thật không? Phụng Nhan, đó là con cái nhà ai vậy? Nói, nói cho mẹ nghe xem nào?”
Phụng Nhan chần chừ hồi lâu rốt cuộc cũng mở miệng, “Đó là… là… Hoàng Liễu”
Im lặng, tuyệt đối im lặng
Lặng im, hoàn toàn lặng im
Người lấy lại tinh thần đầu tiên là Hồng Hoa, nàng ho nhẹ hai tiếng rồi chuyển chủ đề, “Khụ khụ… Đúng rồi, chuyện tiểu thư bảo các cháu tiến hành ở Thiên Lang quốc đã tiến hành đến đâu rồi? Có gặp phải trở ngại hoặc tình huống bất ngờ nào không?”
Hoàng Điệp nhanh chóng phụ họa tỷ tỷ mình, “Đúng vậy, mải hàn huyên mà quên mất chuyện quan trọng. Chuyện đó mọi người xử lý ra sao rồi?”
Thế chỗ Thế Thành, Ngọc Giai nói, “Đó cũng là một phần nguyên do con với mọi người quay về ngọc lâu để tìm mẹ. Có một chuyện vô cùng lạ lùng ở Thiên Lang” xong quay sang Khuynh Kỳ ý bảo chàng ta tiếp lời
Khuynh Kỳ gật đầu, tiếp tục, “Chuyện là…”
--------------------------------------------------------
Vĩ Đồ quốc
Một nữ nhân với vẻ ngoài hiền từ khẽ đẩy cửa bước ra, trước mắt nàng là một nam tử với vẻ ngoài tuấn tú, phảng phất trong đó là nét vương giả không thể che dấu. Ngẩng mặt lên nhìn vầng minh nguyệt trên cao, nàng khẽ cất tiếng, “Hoàng huynh, giờ này huynh vẫn chưa đi nghỉ sao? Chẳng nhẽ huynh đang có chuyện phiền muộn gì ư?”
Nam tử quyền quý ngay lại, ôn nhu nhìn muội muội của mình rồi đáp lời, “Không có gì. Chẳng qua ta chỉ không nỡ rời ánh trăng trên cao kia mà thôi. Muội cũng biết đấy, chúng ta rồi sẽ phải trở về Nguyệt Dạ. Liệu ở nơi ấy, ánh trăng có giống như ở nơi đây? Hay lại mang một sắc thái hoàn toàn khác? Vậy còn muội, Lãnh Tình, tại sao muội vẫn còn thức? Do không quen ư?”
Lãnh Tình khẽ lắc đầu, “Không phải. Muội vừa đi đây có chút việc, có người muốn gặp muội”. Đưa tay cất vật vừa nhận được vào trong tay áo, đến chính bản thân Lãnh Tình cũng không hiểu được tại sao mình lại làm vậy
Lãnh Nhu nghe thấy có người hẹn gặp muội muội liền hỏi, “Chuyện này phụ hoàng có biết không?”
“Không. Hoàng huynh, huynh hứa với muội, đừng nói chuyện này có bất cứ ai biết cả, có được không? Cả phụ hoàng, mẫu hậu cũng không ngoại lệ”
Lãnh Nhu gật đầu, “Được. Huynh hứa với muội, chuyện hôm nay chỉ có ta với muội biết. Thế đã được chưa?”. Xem ra hoàng muội lớn rồi, cũng đã đến tuổi kén phò mã. Muội ấy đã không còn là tiểu hài tử chạy theo ta mỗi ngày như xưa nữa. Có một ngày nào đó, muội sẽ lên xe hoa… Phải chăng nàng ấy cũng như vậy? Cũng sẽ trở thành thê tử của một người nào đó??? Vậy, nàng ấy có thể… có thể trở thành… thê tử của Lãnh Nhu ta không?
Thấy Lãnh Nhu chăm chú nhìn mình, Lãnh Tình cảm thấy có chút không quen, “Hoàng huynh, huynh đang suy nghĩ chuyện gì mà thất thần vậy???”
Giọng nói của Lãnh Tình giúp cho Lãnh Nhu lấy lại được tâm trí của mình, “Ta… ta không… đâu có nghĩ ngợi gi đâu… Hoàng muội, chúng ta cũng nên về phòng thôi, kẻo phụ vương lo lắng”
Nói xong, Lãnh Nhu kéo theo Lãnh Tình trở về nơi nghỉ của mình, thâm tâm chàng không ngừng hiện lên hình ảnh của một nữ nhân thướt tha trong lớp áo đỏ, uyển chuyển theo tiếng nhạc, cướp đi hơi thở của bản thân mình
Lãnh Tình quay mặt lại, ánh mắt nàng xa xăm vô định nhìn về phía xa. Nếu được, ta muốn cả kiếp này được ở bên “người đó”, mãi không chia lìa, mãi chẳng rời xa. Ông trời ơi, liệu đó có phải là một ước vọng quá xa xỉ hay không?
Trăng ơi, trăng liệu có hiểu được cho tấm lòng của Lãnh Nhu/Lãnh Tình ta?
--------------------------------------------------------
Thiên Lang quốc
“Mẫu hậu… mẫu hậu ơi, người đâu rồi???”
Tiếng nói lảnh lót của tiểu hài tử vang vọng khắp cung tẩm thế nhưng, đáp lại chúng chỉ là sự im lặng. Ngồi phịch xuống đất, tiểu hài tử hai tay chống mặt, phụng phịu với những suy nghĩ của riêng mình. Mẫu hậu đâu rồi? Ta mới chỉ ra ngoài có một lúc mà người đã không thấy là sao?
Đắm chìm trong những câu hỏi tự mình đặt ra, tiểu hài tử không nhận ra đang có một thân hình dần dần tiến về mình. Đến khi người đó đã đứng trước mặt, nhóc ta mới ngẩng lên, cười nói, “Hoàng huynh, huynh đang làm gì ở đây? Đúng rồi, huynh có thấy mẫu hậu đâu không? Đệ mới chỉ ra ngoài một lúc, khi về đã chẳng thấy mẫu hậu đâu cả”
Ngồi xuống bên cạnh Hoàng Lam, Hoàng Quân từ ái vuốt đầu nhóc ta, “Hoàng Lam, ca ca hỏi đệ mấy chuyện này. Đệ phải hứa là sẽ trả lời thành thật, không nói dối nhé”
Hoàng Lam gật đầu, “Đệ không nói dối đâu bởi mẫu hậu đã dạy đệ rằng dối trá là không tốt. Nhưng hoàng huynh, nếu huynh hỏi chuyện đệ không biết thì đệ không thể trả lời huynh được đâu”
Hoàng Quân cười cười, “Ta biết rồi. Ta sẽ chỉ hỏi những chuyện đơn giản, cực đơn giản mà thôi”
“Vậy thì được”
“Hoàng Lam, đệ có yêu mẫu hậu không?”
Hoàng Lam hì hì cười, vung tay tạo nên một vòng tròn to trên đầu mình, “Tất nhiên là đệ yêu mẫu hậu rồi. Đệ yêu mẫu hậu chừng này nè”
“Vậy, đệ có yêu ta, người ca ca này không?”
Không cần suy nghĩ, Hoàng Lam nhanh chóng nói, “Huynh hỏi lạ vầy. Đệ không yêu huynh chẳng nhẽ lại yêu kẻ đáng ghét như Hoàng Đằng sao? Chuyện đó mà huynh còn phải hỏi. Mà đệ nói cho huynh biết nhé, đệ không chỉ yêu huynh, đệ còn yêu Hoàng My tỷ tỷ, Hoàng Liễu ca ca nữa. Tất cả mọi người đều vô cùng quan trọng với đệ đệ. Như là kẹo vậy đó”
“Kẹo ư?”
“Đúng vậy, kẹo thì rất ngọt ngào. Khi ăn vào huynh sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Mặc dù đệ không thể ăn mọi người nhưng mọi người khiến cho đệ cảm thấy vô cùng hạnh phúc tựa như khi đệ được ăn kẹo vậy đó”
“Hoàng Lam, thế còn phụ hoàng? Đệ có yêu ông không?”
“Phụ hoàng ư? Người không hiểu sao luôn khiến cho đệ cảm thấy sợ hãi. Đệ… đệ cũng không biết nữa. Từ ngày đệ còn bé tới giờ, số lần phụ hoàng đến thăm đệ và mẫu hậu chỉ là…”, nói rồi Hoàng Lam giơ ngón tay ra đếm, “tổng cộng 5 lần. Hình như phụ hoàng không yêu đệ hay sao ý”. Càng đến cuối câu, giọng điệu của Hoàng Lam càng trở nên buồn bã, thấy vậy, Hoàng Quân liền kéo Hoàng Lam lại, ôm nhóc ta vào trong lòng
“Thế giờ, nếu đệ không được gặp phụ hoàng nữa, đệ có buồn không?”
Suy nghĩ giây lát, Hoàng Lam hết gật rồi lại lắc rồi lại gật và lại lắc, “Đệ không biết nữa. Câu hỏi này khó quá, huynh đổi câu khác đi”
“Được rồi. Vậy thế này đi, nếu đệ không được gặp ta nữa thì sao? Đệ có nhớ ta không?”
“Huynh định đi đâu ư? Hoàng Quân ca ca, đừng rời xa đệ, đừng rời xa đệ có được không?”
“Ta không rời xa đệ, ta chỉ ví dụ thế thôi mà. Đệ trả lời ta đi, nếu vậy đệ có nhớ ta không?”
Hoàng Lam gật đầu lia lịa, dứt khoát nói, “Có! Chắc chắn có”
“Vậy còn mẫu hậu?”
“Cũng như vậy, đệ sẽ cực kỳ cực kỳ cực kỳ nhớ người”
Nhìn sâu vào mắt Hoàng Lam, Hoàng Quân chầm chậm nói, “Vậy nếu được chọn giữa sống bên phụ hoàng nhưng không có ta và mẫu hậu và sống bên cạnh ta và mẫu hậu nhưng không có phụ hoàng, đệ sẽ chọn điều gì?”
Ngồi im trong giây lát, dường như đấu tranh tư tưởng vô cùng dữ dội, cuối cung Hoàng Lam cũng trả lời, “Nếu vậy, đệ thà sống bên cạnh huynh và mẫu hậu mà không có phụ hoàng”
“Nếu như, khi ba chúng ta sống bên cạnh nhau, có người đàm tiếu, nói những lời khó nghe, thì thầm to nhỏ thì liệu điều đó có khiến đệ cảm thấy phiền lòng không?”
“Nói những lời khó nghe như tên Hoàng Đằng đáng ghét thường hay nói sao? Đệ không quan tâm bởi đệ không ưa Hoàng Đằng thì sao phải để ý đến những gì hắn nói. Nói chi đến những người mà đệ không quen cũng chẳng biết”
Thở phào nhẹ nhõm, Hoàng Quân chần chừ một lúc rồi tiếp lời, “Hoàng Lam, đệ biết không, ta và mẫu hậu đệ có chuyện chưa cho đệ biết?”
“Chuyện gì vậy, Hoàng Quân ca ca”
“Thực ra, ta là…”
Khi từng lời của Hoàng Quân khẽ vang lên thì cách đó không xa, một nữ nhân với vẻ ngoài mĩ miều đang không ngừng đi đi lại lại, lo lắng không thôi. Hoàng Quân, rốt cuộc quyết định nói cho Lam nhi biết thân thế thật của nó vào lúc này là đúng hay sai, đến Mộc Nhã ta cũng thật sự không biết. Tuy nhiên, có một điều ta vô cùng chắc chắn, đó là bí mật này không thể giữ mãi
Ta không hy vọng Lam nhi có thể dễ dàng chấp nhận chuyện cha đẻ của mình chính là người ca ca lâu nay vẫn thân thiết, ta chỉ hy vọng, nó sẽ nghe được chuyện đó từ phía chàng chứ không phải từ một kẻ xa lạ nào đó
Lam nhi, mẫu thân biết, vào độ tuổi của con, bắt con chấp nhận chuyện này là không đúng nhưng… sống với danh nghĩa là nhi tử của Hoàng Lực đâu thể mang lại cho con hạnh phúc. Mẫu thân hy vọng con sẽ hiểu và không oán trách chúng ta… quá nhiều!
Nói dứt câu, Tuyết Lăng bay thẳng đến chỗ Lữ Nhiên, bắt đầu tấn công, “Thiên la địa võng”. Với bộ móng tay sắc nhọn của mình, mạng nhện của Tuyết Lăng nhanh chóng bị Lữ Nhiên xé rách, không chút khó khăn. “Phượng vũ cửu thiên” được xuất ra, thay thế cho đòn công vừa thất bại của Tuyết Lăng. Trước tình hình đó, đôi tai voi của Lữ Nhiên không ngừng chuyển động, tạo nên những cơn gió lớn chống trả
Phong hỏa gặp nhau, cắn nuốt nhau, tiêu diệt lẫn nhau
Tuyết Lăng nhăn mày, “Ngũ hành chú”. Ngôi sao năm cánh nhanh chóng hiện thành, nhốt Lữ Nhiên vào trung tâm của mình. Lữ Nhiên cười cười, “Tưởng có thể dễ dàng giam giữ ta vậy sao? Đừng mơ”
“Ầm”
Khói bụi mờ mịt khiến cho Tuyết Lăng không thể mở mắt ra quan sát tình hình. Bỗng, một giọng nói yêu mị vang lên bên tai nàng, “Nữ sát thủ, ta ở đây” kèm theo đó là một cú quất mạnh vào bên sườn, khiến cho cơ thể Tuyết Lăng đập mạnh xuống đất
“Ha ha… ta đã nói rồi, trận này, ta không thể thua”
Tuyết Lăng lau vết máu nơi khóe miệng, bình tĩnh nói, “Vậy sao? Nếu ta là ngươi, ta sẽ nhìn lại thân thể mình trước khi nói câu đó”
“Ngươi…”
Cúi xuống nhìn, một dòng chất lỏng màu đỏ trên cơ thể mình khiến cho Lữ Nhiên không thể không chú ý. “Ngươi… từ khi nào… ngươi lại…”
Tuyết Lăng giơ bàn tay trái đầy những cây kim sợi chỉ của mình lên, “Chẳng nhẽ ngươi thật sự nghĩ rằng ta không tạo trước một lớp phòng thủ quanh mình sao? Ta đâu có ngớ ngẩn đến nỗi chỉ đứng im một chỗ cho ngươi động thủ!”
Lữ Nhiên nghiến răng, “Ngươi… khá lắm”
“Quá khen. Đó chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!”
“Ngươi…”
Nhìn về phía Hoàng Đằng đang nằm im bất động, Lữ Nhiên liền hạ quyết định. Ta không thể cứ dây dưa với tên sát thủ này tại đây mãi được. Ta còn phải nhanh chóng đưa Hoàng Đằng quay về Thiên Lang, giúp nó lên ngôi quân vương. May mà lần này, trước khi đi, ta đã để yêu quái của mình ở lại, nếu có biến gì, ta vẫn có thể xoay chuyển tình thế
Nhận thấy Lữ Nhiên đang không ngừng tụ pháp lực của mình để ra đòn quyết định, Tuyết Lăng cũng không hề chậm trễ chuẩn bị đối chiến. Hai vị mỹ nhân do vậy cứ đứng yên một chỗ, 4 mắt nhìn nhau không chút động đậy
Và rồi, khoảnh khắc quan trọng cuối cùng cũng đến. Lữ Nhiên giơ cao quyền trượng, miệng hét lớn, “Hỏa ám xa”. Hàng loạt những bánh xe bốc cháy đen xì hiện ra, che kín cả một khoảng trời. “Nữ sát thủ, ta e, trận chiến này đã đến hồi chấm dứt”
Chĩa quyền trượng vào người Tuyết Lăng, tất cả số bánh xe đó liền lao thẳng đến, không chút nương tình, một mực muốn dồn nàng vào chỗ chết. Đối diện với đợt công kích hung hãn đó, Tuyết Lăng lại bình thản một cách lạ thường. Xem ra, đã đến lúc ta dùng chiêu đó rồi. Trước nay, ta không dám dùng một phần chưa gặp phải đối thủ đáng phải xuất chiêu, hai là do chưa đủ chắc chắn. Giờ đây, ở tình huống này, ta còn lựa chọn nào khác sao?
“Lữ Nhiên, suy nghĩ của ta và ngươi giống nhau thật đó. Cửu thiên huyền nữ thức thứ ba – Thiên tru địa diệt”
Nói xong câu, những tia sét rạch ngang bầu trời lũ lượt xuất hiện, đánh thẳng xuống đám hỏa ám xa. Chưa hết, phía dưới, mặt đất đột nhiên tách ra, tạo nên những tia sáng chói lóa, kết hợp với sét đánh, ngấu nghiến tiêu hủy đòn công của Lữ Nhiên
Hai chiêu thức đó mạnh đến nỗi gần như tàn phá cả cánh rừng nơi Tuyết Lăng và Lữ Nhiên giao chiến. Cây cối thi nhau đổ rạp. cháy thành bụi tro. Hàng đàn chim, muông thú không ai bảo ai đồng thời ly khai với tốc độ nhanh nhất của mình. Cộng thêm tiếng gió gào thét khiến cho bức tranh cảnh vật nơi đây thêm phần hoang tàn, đáng sợ
Cách đó không xa, Hoàng Đằng vẫn đang nằm im trong kết giới do Lữ Nhiên tạo nên, không chút động đậy. Đán Thần thì đã nhanh trí lui về ngọc lâu báo cho Hồng Hoa tình hình hiện tại. Đó là một quyết địn đúng đắn bởi với công lực của chàng, ở lại ngoài việc khiến cho Tuyết Lăng bị phân tâm còn có tác dụng nào khác sao?
“Bùm”
“Bùm”
“Bùm”
Những tiếng nổ lớn không ngừng vang vọng tứ phía, tạo nên hàng loạt những hố to trên mặt đất. Và trong số những chiếc hố đó, có hai thân ảnh đang nằm bẹp dí với sức lực đã cạn kiệt không còn một chút.
Không thể nào!!! Ta với con nhỏ sát thủ đó ngang tài ngang sức ư??? Sao có thể? Dù cho nó có hợp thể với 5 yêu quái cũng không thể bằng ta hợp thể với yêu quái mình rắn được? Nhưng…. Chẳng nhẽ, chẳng nhẽ là do… do chiêu thức cuối cùng của nó ư???
Lê tấm thân chịu tổn thương nặng ra khỏi mặt đất, Lữ Nhiên hổn hển nói, “Nữ sát thủ, hôm nay, ta thua ngươi, đơn giản bởi chiêu thức cuối cùng của ngươi mà thôi. “Thiên tru địa diệt”, nếu ta nhớ không nhầm. Nhưng, nếu có một ngày ta với ngươi gặp lại, chắc chắn ta sẽ không thua cuộc”
Tuyết Lăng dùng chút tàn lực của mình ngồi dậy, chầm chậm đáp lời, “Lữ Nhiên, ngươi thua rồi. Kế hoạch đưa Hoàng Đằng lên ngôi vua của ngươi không thể thực hiện được đâu”
Lữ Nhiên khẽ nhíu mày, “Tại sao?”
Tuyết Lăng ha ha cười, “Ngươi nghĩ chúng ta chỉ có nhiệm vụ ở đây ám sát Hoàng Lực và các ngươi ư? E rằng hiện giờ tay chân ở Thiên Lang của ngươi đã bị tiêu diệt hết rồi”
“Ngươi… được lắm. Khá khen cho kế hoạch của ngươi. Nhưng ngươi có để ý rằng, ta thân là Thuần Sư, tại sao không triệu hồi yêu quái của mình mà phải tạo ra hai yêu quái mới để chiến đấu không?”
Tuyết Lăng trầm tư suy nghĩ giây lát, “Chẳng nhẽ… ngươi để yêu quái của ngươi… ở tại Thiên Lang?”
Lữ Nhiên gật đầu, “Đúng vậy. Trước khi đi, ta đã để yêu quái của ta ở lại Thiên Lang đề phòng biến cố. Nữ sát thủ, hôm nay ta tạm rút lui nhưng ta chắc chắn sẽ có thể đưa Đằng nhi lên ngôi Thiên Lang quân chủ. Ngươi cứ chờ mà xem”
Hiện ra từ ngọc lâu, Đán Thần chĩa trường kiếm về phía Lữ Nhiên, “Ngươi nghĩ ngươi có thể rời khỏi đây sao? Chủ nhân tuy đã bị thương nhưng còn có ta. Ta không tin hiện giờ ta không thể đánh bại ngươi”
Lấy trong ngươi ra một quả bạch cầu, Lữ Nhiên mỉm cười, “Đúng vậy, ngươi hoàn toàn có thể giết chết ta. Nhưng ngươi nghĩ rằng ta sẽ để chuyện đó xảy ra sao?”. Lữ Nhiên ném thẳng quả cầu trên tay lên trời, tạo nên luồng ánh sáng chói mắt. Ánh sáng tan đi, bóng hình Lữ Nhiên hoàn toàn biến mất, kèm theo đó là một Hoàng Đằng vẫn đang bất tỉnh nhân sự
Thoang thoảng trong tiếng gió chỉ còn lại lời nói của Lữ Nhiên, “Nữ sát thủ, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể tiêu diệt hoàn toàn tay chân mà ta đã mất bao công xây dựng bấy năm qua sao? Ngươi nhầm rồi. Ngươi đừng quên lời ta đã nói, chắn chắc Đằng nhi sẽ là vua của Thiên Lang! Nữ sát thủ, việc hôm nay ta sẽ luôn ghi nhớ. Nếu có dịp gặp lại, chắc chắn, một trong hai ta sẽ có kẻ chết. Và ta tin đó không phải là ta. Hẹn gặp lại ngươi, nữ sát thủ bí hiểm…”
Đán Thần cắm thanh kiếm xuống đất, đi lại gần đỡ Tuyết Lăng dậy, “Chủ nhân, người có sao không?”
Tuyết Lăng đưa tay vào bên trong cổ áo xoa xoa chiếc dây chuyền màu đen mang hình rồng, chầm chậm nói, “Có Hắc Long, ta không có việc gì. Giờ việc ta cần làm là nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng một thời gian”
Nói xong, Tuyết Lăng liền giải trừ hợp thể rồi cùng với tất cả mọi người quay về ngọc lâu. Do kiệt sức bởi trận đấu vừa rồi nên không ai trong bọn họ để ý thấy, xa xa nơi Hoàng Lực và Hoàng Liễu nằm có những cử động nho nhỏ
--------------------------------------------------------
Chính đường ngọc lâu
Sau khi cẩn thận đỡ Tuyết Lăng ngồi xuống, Đán Thần liền không chút chậm trễ đến bên Tử Vân, xem xem nàng ta có bị thương tổn gì không? May sao, ngoài việc cạn kiệt tâm lực, Tử Vân không gặp phải vấn đề gì cả. Đó cũng là lẽ dĩ nhiên khi mà nàng đã được tắm trong máu của Hỏa Kỳ Lân, thứ yêu quái có lớp da cứng không gì sánh bằng
Nhìn quanh không thấy Hoàng Điệp và Dạ Cơ đâu, Dạ Nguyệt liền hỏi, “Có ai thấy nhị tỷ và tứ muội đâu không? Hai nàng đó lúc nãy vẫn còn ở đây cơ mà”
Lời Dạ Nguyệt nói khiến cho toàn bộ nhận ra sự vắng mặt có phần bất thường của hai người đó nhưng không phải ai cũng thấy khó hiểu. Hồng Hoa cười cười, “Tam đệ, nhị muội và tứ muội đi có việc. Hai muội ấy chuẩn bị về đến nơi rồi”
Hồng Tuyết gật đầu, “Đúng vậy, tam ca, ca không cần phải lo lắng. Hai người họ không gặp chuyện gì đâu”
Vừa nói dứt câu, trước cửa chính đường bỗng xuất hiện 4 thân ảnh, mỗi người một vẻ, không ai giống ại. Nữ tử đầu tiên khoác lên mình tấm áo màu vàng, mái tóc nàng màu hạt dẻ với nụ cười duyên dáng khiến cho tâm khảm của mọi nam nhân không khỏi xuyến xao. Nữ nhân thứ hai thì lại mang một vẻ đẹp khác, với lớp bạch y phất phởi trong gió, nàng tựa như một vị tiên nữ chẳng may lạc xuống nhân gian, không thuộc về chốn dơ bẩn như hạ giới này vậy
Người con gái thứ ba với nét mặt có phần hồn nhiên, trong chiếc áo da cam tươi đẹp, khuôn mặt nàng hơi hơi ửng đỏ, tạo cho người đối diện cảm thấy nàng dễ thương một cách lạ lùng. Và người cuối cùng, nam nhân trong tà áo xanh lá cây, nét đẹp thư sinh của chàng thánh thiện không khác chi của thiên sứ trên trời cao
Nhìn thấy nương tử của mình, Hồng Tuyết nhanh chóng chạy đến, ôm nàng vào lòng, “Nương tử, nàng và nhị tỷ đã xử lý xong chuyện đó rồi phải không?”
Dạ Cơ khẽ gật đầu, quay sang nhìn Hoàng Điệp, “Muội muội cám ơn nhị tỷ vì đã tặng muội một món quà tuyệt vời đến vậy”
Hoàng Điệp khẽ che miệng, mỉm cười duyên dáng, “Không có gì đâu. Nếu như muội muội trở nên mạnh mẽ hơn nữa, như vậy không phải là giúp cho chủ nhân hay sao?”
Yên Chi và Khuynh Vũ thấy Tuyết Lăng có phần mỏi mệt liền đi đến bên nàng, “Chủ nhân, người không sao chứ?”
Lắc đầu, Tuyết Lăng chầm chậm nói, “Ta không sao. Thế hai ngươi đã đưa tin cho Ngọc Giai, bảo nó giải quyết đống tay chân của Lữ Nhiên tại Thiên Lang chưa?”
“Tiểu sinh và Yên Chi đã làm rồi. Chủ nhân yên tâm. Giờ việc chúng ta làm chỉ là đợi chờ tin tức của Ngọc Giai cùng mọi người nữa thôi”
Bỗng, một giọng nữ vang lên, khiến cho tất cả hướng tầm mắt của mình về phía cửa ra vào thêm lần nữa. Lúc này đây, đứng đó, là vị nữ tử với mái tóc mang màu xanh của biển, đôi mắt nàng hồng tựa cánh hoa, sau lưng nàng là đôi cánh chim trắng muốt không khác chi tuyết mùa đông, phía thân dưới nàng là chiếc đuôi cá cùng màu với mái tóc dài mượt cùa nàng
“Mẹ…”
Ngọc Giai bay thẳng về phía Tuyết Lăng, ôm nàng vào lòng, không ngừng thổn thức, “Mẹ… mẹ có làm sao không??? Con cảm nhận được mẹ vừa trải qua một phen nguy hiểm khôn cùng. Phải chăng do Hoàng Lực và Lữ Nhiên tạo nên? Mẹ…”
Cảm thấy dòng nước mắt của Ngọc Giai khẽ tuôn chảy trên cơ thể mình, Tuyết Lăng lấy ta xoa xoa đầu nàng, hiền từ nói, “Mẹ không sao. Trên đời này người có thể gây khó dễ cho mẹ còn chưa ra đời. Con quên rằng, mẹ có dây chuyền Hắc Long sao?”
Ngọc Giai buông Tuyết Lăng ra, thận trọng hỏi lại, “Thật không ạk?”
“Đã bao giờ mẹ lừa con chưa, Ngọc Giai?”
Ngọc Giai lắc đầu rồi nói, “Mẹ, đệ đệ cũng nhớ mẹ lắm đó”. Nói xong, thân thể nàng khẽ phát sáng, độ chừng chục giây sau, đứng trước Tuyết Lăng đã là một nam tử mắt tím, môi hồng, tuấn tú không đâu kể xiết, “Mẹ…”
Tuyết Lăng có phần bất lực thở dài, “Mẹ không sao. Trên đời này…”
Thế Thành liền chặn lời, không để cho Tuyết Lăng nói hết câu, “Con biết vậy nhưng… con vẫn lo lắng, lo lắng cho mẹ lắm, mẹ có biết không? Con sợ rằng, sợ rằng… một ngày nào đó, mẹ sẽ rời bỏ con và tỷ tỷ, rời bỏ mọi người…”
Đưa tay vuốt ve bờ má Thế Thành, Tuyết Lăng chầm chậm nói, “Thế Thành khờ, mẹ sao nỡ rời bỏ con và Ngọc Giai, rời bỏ mọi người cơ chứ? Không phải mẹ đã nói, chúng ta là người một nhà sao? Đã là người một nhà, làm gì có chuyện rời bỏ nhau!”
Câu nói của Tuyết Lăng khiến cho tâm khảm của toàn bộ mọi người rung động không thôi. Đúng vậy, chúng ta là người một nhà. Xuất thân khác nhau thì sao? Tính cách khác nhau thì sao? Hình dáng khác nhau thì sao? Đó đâu phải là yếu tố quyết định tạo nên gia đình
Gia đình – nơi mọi người chấp nhận nhau bởi chính bản thân mình, không ép buộc bạn phải khác đi, không bắt bạn phải hành xử khác với ý nguyện của chính mình, không phán xét bạn vì tỏ ra “khác biệt”. Nơi Hồng Hoa có thể nói năng, hành động theo ý muốn của mình, dù cho có thô lỗ, cục cằn. Nơi Hoàng Điệp tự do chăm lo cho bản thân, cho vẻ ngoài mà nàng ta vô cùng yêu quý. Nơi Dạ Nguyệt có thể rũ bỏ danh phận “Quỷ độc thần y” khiến người người khiếp và trở về là mình
Nơi Hồng Tuyết không bị xem thường, kỳ thị khi mang trên mình hình dáng của một cậu nhóc chưa đến 10 tuổi. Nơi Dạ Cơ có thể toàn tâm toàn ý sánh vai cùng người mình yêu mà không phải chịu những cái nhìn soi mói, những lời thì thầm to nhỏ của người đời. Nơi Đán Thần có thể ung dung ôm Tử Vân vào lòng mà không phải lo ngại về cái gọi là “không thể”. Nơi Tử Vân được chấp nhận bất kể trước kia nàng là ai, nàng làm gì
Nơi Yên Chi có thể yên tâm bộc lộ tính cách dễ xấu hổ, bộc lộ sự yếu mềm của mình mà không phải cố tỏ vẻ mạnh mẽ, xa cách để bảo vệ bản thân mình khỏi thương tổn như trong cái quá khứ đơn độc của nàng. Nơi Khuynh Vũ được là chàng, một thư sinh yếu đuối, trói gà không chặt, người quen với việc nằm cạnh bên Yên Chi ngay cả khi nàng trở về nguyên hình. Nơi Bạch Băng không cần phải trở thành một ai khác mà có thể tận hưởng cảm giác thanh bình khi nàng là chính mình
Nơi Đoạn Thế Thành, Đoạn Ngọc Giai tự do vui chơi, hưởng thụ khoảng thời gian vô lo vô nghĩ, nơi họ có thể là “hai” nhưng cũng có thể “một” không cần suy tính. Nơi Hồng Phụng Nhan dành hết thời gian mình có để chăm sóc từng li từng tí trên cơ thể mình, từ mái tóc, làn da đến thân hình. Nơi Đán Tử Y thoải mái lười biếng, ngủ ngày, không cần phải vận động những khi không cần thiết
Nơi Khuynh Đình an tâm bộc lộ những khía cạnh đồng hành nhưng đầy mâu thuẫn của chính bản thân chàng, khi hiền lành đến một con kiến cũng không nỡ giết, khi đáng sợ đến cả những yêu quái khát máu cũng phải rùng mình. Nơi Khuynh Kỳ thoải mái thể hiện tình yêu của mình với ca ca, thể hiện sự bảo vệ có phần quá mức của mình mà không cần bận tâm đến những suy nghĩ người khác có thể có về chàng
Ngọc lâu, chính là gia đình, là mái ấm của tất cả mọi người. Và người tạo nên gia đình ấy, nên mái ấm ấy, chính là nàng, người con gái mang tên Đoạn Tuyết Lăng!!! Ta thề trước thiên địa, trước quỷ thần, nếu ai có ý đồ muốn hãm hại nàng, muốn phá hủy đi khung trời yên bình nơi chúng ta vui sống qua ngày, ta nhất định sẽ khiến cho kẻ đó sống không bằng chết và phải dùng cả quãng đời còn lại để hối hận về hành vi của mình! Ta xin thề!!!
Thế Thành quay đầu về phía cửa, gọi to, “Mọi người cũng vào đi còn đợi gì nữa?”
Và thế là, Hồng Phụng Nhan, Đán Tử Y, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ lần lượt hiện thân rồi đi về phía phụ mẫu của mình, người mà họ cách xa khoảng thời gian này
Hồng Phụng Nhan ôm Hồng Tuyết, Dạ Cơ vào lòng, bồi hồi nói, “Phụ thân, mẫu thân, hai người nhớ hài nhi không? Hài nhi nhớ hai người lắm…”
Hồng Tuyết dùng bàn tay bé nhỏ của mình xoa nhẹ tấm lưng Hồng Phụng Nhan, “Phụng Nhan… hài nhi của ta…”
Dạ Cơ lau nhẹ giọt lệ nơi khóe mắt mình, xúc động cất lời, “Ở bên ngoài thế nào? Có phải chịu điều gì ấm ức không? Có chuyện gì cứ nói với bố mẹ, bố mẹ sẽ giải quyết giúp con”
Phụng Nhan lắc đầu, “Không ạk”
Đán Tử Y đi về hướng Đán Thần, Tử Vân, lời còn chưa kịp nói thì thân thể chàng đã bị bao bọc trong lớp vải màu đỏ cùng với đó là tiếng thầm thì của mẫu thân mình, “Về là tốt, tốt rồi…”
Đán Thần đi đến và cất lời, “Thời gian ở bên ngoài, con không gây nên náo động gì đó chứ? Có gặp phải kẻ nào muốn truy lùng, gây nguy hiểm cho con không? Nếu như vậy…”
Đán Thần nói chưa hết câu thì Tử Vân liền xen vào, ánh mắt nàng đang từ trìu mến bỗng trở nên đáng sợ vô ngần, “Nếu như vậy con phải nói với ta, ta sẽ cho kẻ đó một bài học, bài học không bao giờ có thể lãng quên”
“Con nhớ rồi…”
Khuynh Kỳ với Khuynh Đình tay trong tay phi thân về với Khuynh Vũ, Yên Chi. Do có phần xúc động nên đôi cánh dơi không biết từ lúc nào đã hiện ra khiến cho thân thể của hai chàng trở nên to lớn hơn, rất có khả năng sẽ đè thẳng xuống Khuynh Vũ. Thấy vậy, Yên Chi nhanh chóng hiện nguyên hình là cửu vĩ hồ ly khồng lồ, dùng bộ lông trắng mượt của mình bao lấy Khuynh Vũ
Khuynh Đình, Khuynh Kỳ đồng thanh hô, “Phụ thân, mẫu thân”
Từ giữa thân thể to lớn của Yên Chi, Khuynh Vũ vươn tay ôm lấy hai nhi tử của mình, “Hai con vẫn khỏe chứ? Để phụ thân xem xem có bị gầy đi không nào???”
Yên Chi nhìn thấy đôi cánh dơi của Khuynh Đình, Khuynh Kỳ đã biến mất liền nói, “Ta đã bảo hai con bao lần rồi. Phụ thân các con không có phép thuật, càng chẳng có võ công do vậy khi hiện nguyên hình cần phải cẩn thận. Nhưng, hai con lại…”
Khuynh Vũ đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mượt của Yên Chi, ý bảo nàng đừng nói nữa, “Yên Chi, các con cũng là do quá đỗi vui mừng khi gặp chúng ta nên mới bất cẩn như vậy, không phải sao? Nàng đừng trách bọn nhỏ nữa mà”
Khẽ thở dài, Yên Chi dịu giọng, “Thiếp biết rồi”
Nhìn thấy cảnh gia đình sum vầy, một dòng nước ấm không ngừng tuôn chảy trong tâm khảm Bạch Băng. Nàng đưa ánh mắt của mình chăm chú nhìn Dạ Nguyệt, vẽ nên trong đầu bức tranh hạnh phúc của đời mình, một tương lai nàng luôn muốn trở thành hiện tại. Rồi đây sẽ có một ngày ta và Dạ Nguyệt ca cũng sẽ có được một mái ấm như thế, nơi ta là người vợ hiền, chàng là tướng công mẫu mực cùng với những đứa con xinh xắn, trắng trẻo của đôi ta. Ta biết, con đường dẫn đến kết cục đó không hề dễ dàng nhưng trên đời này có việc gì là không khó khăn? Dạ Nguyệt ca, Bạch Băng muội yêu huynh, yêu huynh nhiều lắm!
Nhận ra bản thân mình có phần không đúng, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ nhỏ giọng, “Phụ thân, mẫu thân, là hài nhi sai rồi. Lần sau, hài nhi sẽ cẩn thận hơn nữa”
Khuynh Vũ lắc đầu, cười cười, “Các con có làm gì sai đâu. Mẫu thân con nói vậy cũng chỉ bởi lo cho ta chứ nào có ý trách mắng hai con. Thôi chuyện này không nói nữa, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ, con kể ta xem, lần này ra ngoài, hai con có gặp được chuyện gì thú vị không?”
Khuynh Kỳ bang quơ nói, “Chuyện thú vị thì chúng con ai cũng gặp phải nhưng có lẽ, chuyện của Phụng Nhan mới phải gọi là bậc nhất, phải không?”
Nghe thấy lời Khuynh Kỳ nói, Hồng Tuyết liền quay sang Phụng Nhan, “Khuynh Kỳ nói có đúng không? Phụng Nhan, con gặp được chuyện gì thú vị mà giấu bố mẹ vậy? Kể đi, kể cho ta nghe xem nào”
“Con…”, đồ vampire chết bầm, có cần thiết vừa trở về ngọc lâu liền lấy chuyện khổ tâm của ta ra làm chuyện phiếm vậy không??? Thù thì cũng dai vừa phải thôi chứ???
Tử Y đưa tay lên che miệng ngáp, không nhanh không chậm cất lời, “Hồng bá bá, Phụng Nhan nhà bác lọt vào mắt xanh của người khác đấy”
Dạ Cơ hét to, “Thật không? Phụng Nhan, đó là con cái nhà ai vậy? Nói, nói cho mẹ nghe xem nào?”
Phụng Nhan chần chừ hồi lâu rốt cuộc cũng mở miệng, “Đó là… là… Hoàng Liễu”
Im lặng, tuyệt đối im lặng
Lặng im, hoàn toàn lặng im
Người lấy lại tinh thần đầu tiên là Hồng Hoa, nàng ho nhẹ hai tiếng rồi chuyển chủ đề, “Khụ khụ… Đúng rồi, chuyện tiểu thư bảo các cháu tiến hành ở Thiên Lang quốc đã tiến hành đến đâu rồi? Có gặp phải trở ngại hoặc tình huống bất ngờ nào không?”
Hoàng Điệp nhanh chóng phụ họa tỷ tỷ mình, “Đúng vậy, mải hàn huyên mà quên mất chuyện quan trọng. Chuyện đó mọi người xử lý ra sao rồi?”
Thế chỗ Thế Thành, Ngọc Giai nói, “Đó cũng là một phần nguyên do con với mọi người quay về ngọc lâu để tìm mẹ. Có một chuyện vô cùng lạ lùng ở Thiên Lang” xong quay sang Khuynh Kỳ ý bảo chàng ta tiếp lời
Khuynh Kỳ gật đầu, tiếp tục, “Chuyện là…”
--------------------------------------------------------
Vĩ Đồ quốc
Một nữ nhân với vẻ ngoài hiền từ khẽ đẩy cửa bước ra, trước mắt nàng là một nam tử với vẻ ngoài tuấn tú, phảng phất trong đó là nét vương giả không thể che dấu. Ngẩng mặt lên nhìn vầng minh nguyệt trên cao, nàng khẽ cất tiếng, “Hoàng huynh, giờ này huynh vẫn chưa đi nghỉ sao? Chẳng nhẽ huynh đang có chuyện phiền muộn gì ư?”
Nam tử quyền quý ngay lại, ôn nhu nhìn muội muội của mình rồi đáp lời, “Không có gì. Chẳng qua ta chỉ không nỡ rời ánh trăng trên cao kia mà thôi. Muội cũng biết đấy, chúng ta rồi sẽ phải trở về Nguyệt Dạ. Liệu ở nơi ấy, ánh trăng có giống như ở nơi đây? Hay lại mang một sắc thái hoàn toàn khác? Vậy còn muội, Lãnh Tình, tại sao muội vẫn còn thức? Do không quen ư?”
Lãnh Tình khẽ lắc đầu, “Không phải. Muội vừa đi đây có chút việc, có người muốn gặp muội”. Đưa tay cất vật vừa nhận được vào trong tay áo, đến chính bản thân Lãnh Tình cũng không hiểu được tại sao mình lại làm vậy
Lãnh Nhu nghe thấy có người hẹn gặp muội muội liền hỏi, “Chuyện này phụ hoàng có biết không?”
“Không. Hoàng huynh, huynh hứa với muội, đừng nói chuyện này có bất cứ ai biết cả, có được không? Cả phụ hoàng, mẫu hậu cũng không ngoại lệ”
Lãnh Nhu gật đầu, “Được. Huynh hứa với muội, chuyện hôm nay chỉ có ta với muội biết. Thế đã được chưa?”. Xem ra hoàng muội lớn rồi, cũng đã đến tuổi kén phò mã. Muội ấy đã không còn là tiểu hài tử chạy theo ta mỗi ngày như xưa nữa. Có một ngày nào đó, muội sẽ lên xe hoa… Phải chăng nàng ấy cũng như vậy? Cũng sẽ trở thành thê tử của một người nào đó??? Vậy, nàng ấy có thể… có thể trở thành… thê tử của Lãnh Nhu ta không?
Thấy Lãnh Nhu chăm chú nhìn mình, Lãnh Tình cảm thấy có chút không quen, “Hoàng huynh, huynh đang suy nghĩ chuyện gì mà thất thần vậy???”
Giọng nói của Lãnh Tình giúp cho Lãnh Nhu lấy lại được tâm trí của mình, “Ta… ta không… đâu có nghĩ ngợi gi đâu… Hoàng muội, chúng ta cũng nên về phòng thôi, kẻo phụ vương lo lắng”
Nói xong, Lãnh Nhu kéo theo Lãnh Tình trở về nơi nghỉ của mình, thâm tâm chàng không ngừng hiện lên hình ảnh của một nữ nhân thướt tha trong lớp áo đỏ, uyển chuyển theo tiếng nhạc, cướp đi hơi thở của bản thân mình
Lãnh Tình quay mặt lại, ánh mắt nàng xa xăm vô định nhìn về phía xa. Nếu được, ta muốn cả kiếp này được ở bên “người đó”, mãi không chia lìa, mãi chẳng rời xa. Ông trời ơi, liệu đó có phải là một ước vọng quá xa xỉ hay không?
Trăng ơi, trăng liệu có hiểu được cho tấm lòng của Lãnh Nhu/Lãnh Tình ta?
--------------------------------------------------------
Thiên Lang quốc
“Mẫu hậu… mẫu hậu ơi, người đâu rồi???”
Tiếng nói lảnh lót của tiểu hài tử vang vọng khắp cung tẩm thế nhưng, đáp lại chúng chỉ là sự im lặng. Ngồi phịch xuống đất, tiểu hài tử hai tay chống mặt, phụng phịu với những suy nghĩ của riêng mình. Mẫu hậu đâu rồi? Ta mới chỉ ra ngoài có một lúc mà người đã không thấy là sao?
Đắm chìm trong những câu hỏi tự mình đặt ra, tiểu hài tử không nhận ra đang có một thân hình dần dần tiến về mình. Đến khi người đó đã đứng trước mặt, nhóc ta mới ngẩng lên, cười nói, “Hoàng huynh, huynh đang làm gì ở đây? Đúng rồi, huynh có thấy mẫu hậu đâu không? Đệ mới chỉ ra ngoài một lúc, khi về đã chẳng thấy mẫu hậu đâu cả”
Ngồi xuống bên cạnh Hoàng Lam, Hoàng Quân từ ái vuốt đầu nhóc ta, “Hoàng Lam, ca ca hỏi đệ mấy chuyện này. Đệ phải hứa là sẽ trả lời thành thật, không nói dối nhé”
Hoàng Lam gật đầu, “Đệ không nói dối đâu bởi mẫu hậu đã dạy đệ rằng dối trá là không tốt. Nhưng hoàng huynh, nếu huynh hỏi chuyện đệ không biết thì đệ không thể trả lời huynh được đâu”
Hoàng Quân cười cười, “Ta biết rồi. Ta sẽ chỉ hỏi những chuyện đơn giản, cực đơn giản mà thôi”
“Vậy thì được”
“Hoàng Lam, đệ có yêu mẫu hậu không?”
Hoàng Lam hì hì cười, vung tay tạo nên một vòng tròn to trên đầu mình, “Tất nhiên là đệ yêu mẫu hậu rồi. Đệ yêu mẫu hậu chừng này nè”
“Vậy, đệ có yêu ta, người ca ca này không?”
Không cần suy nghĩ, Hoàng Lam nhanh chóng nói, “Huynh hỏi lạ vầy. Đệ không yêu huynh chẳng nhẽ lại yêu kẻ đáng ghét như Hoàng Đằng sao? Chuyện đó mà huynh còn phải hỏi. Mà đệ nói cho huynh biết nhé, đệ không chỉ yêu huynh, đệ còn yêu Hoàng My tỷ tỷ, Hoàng Liễu ca ca nữa. Tất cả mọi người đều vô cùng quan trọng với đệ đệ. Như là kẹo vậy đó”
“Kẹo ư?”
“Đúng vậy, kẹo thì rất ngọt ngào. Khi ăn vào huynh sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Mặc dù đệ không thể ăn mọi người nhưng mọi người khiến cho đệ cảm thấy vô cùng hạnh phúc tựa như khi đệ được ăn kẹo vậy đó”
“Hoàng Lam, thế còn phụ hoàng? Đệ có yêu ông không?”
“Phụ hoàng ư? Người không hiểu sao luôn khiến cho đệ cảm thấy sợ hãi. Đệ… đệ cũng không biết nữa. Từ ngày đệ còn bé tới giờ, số lần phụ hoàng đến thăm đệ và mẫu hậu chỉ là…”, nói rồi Hoàng Lam giơ ngón tay ra đếm, “tổng cộng 5 lần. Hình như phụ hoàng không yêu đệ hay sao ý”. Càng đến cuối câu, giọng điệu của Hoàng Lam càng trở nên buồn bã, thấy vậy, Hoàng Quân liền kéo Hoàng Lam lại, ôm nhóc ta vào trong lòng
“Thế giờ, nếu đệ không được gặp phụ hoàng nữa, đệ có buồn không?”
Suy nghĩ giây lát, Hoàng Lam hết gật rồi lại lắc rồi lại gật và lại lắc, “Đệ không biết nữa. Câu hỏi này khó quá, huynh đổi câu khác đi”
“Được rồi. Vậy thế này đi, nếu đệ không được gặp ta nữa thì sao? Đệ có nhớ ta không?”
“Huynh định đi đâu ư? Hoàng Quân ca ca, đừng rời xa đệ, đừng rời xa đệ có được không?”
“Ta không rời xa đệ, ta chỉ ví dụ thế thôi mà. Đệ trả lời ta đi, nếu vậy đệ có nhớ ta không?”
Hoàng Lam gật đầu lia lịa, dứt khoát nói, “Có! Chắc chắn có”
“Vậy còn mẫu hậu?”
“Cũng như vậy, đệ sẽ cực kỳ cực kỳ cực kỳ nhớ người”
Nhìn sâu vào mắt Hoàng Lam, Hoàng Quân chầm chậm nói, “Vậy nếu được chọn giữa sống bên phụ hoàng nhưng không có ta và mẫu hậu và sống bên cạnh ta và mẫu hậu nhưng không có phụ hoàng, đệ sẽ chọn điều gì?”
Ngồi im trong giây lát, dường như đấu tranh tư tưởng vô cùng dữ dội, cuối cung Hoàng Lam cũng trả lời, “Nếu vậy, đệ thà sống bên cạnh huynh và mẫu hậu mà không có phụ hoàng”
“Nếu như, khi ba chúng ta sống bên cạnh nhau, có người đàm tiếu, nói những lời khó nghe, thì thầm to nhỏ thì liệu điều đó có khiến đệ cảm thấy phiền lòng không?”
“Nói những lời khó nghe như tên Hoàng Đằng đáng ghét thường hay nói sao? Đệ không quan tâm bởi đệ không ưa Hoàng Đằng thì sao phải để ý đến những gì hắn nói. Nói chi đến những người mà đệ không quen cũng chẳng biết”
Thở phào nhẹ nhõm, Hoàng Quân chần chừ một lúc rồi tiếp lời, “Hoàng Lam, đệ biết không, ta và mẫu hậu đệ có chuyện chưa cho đệ biết?”
“Chuyện gì vậy, Hoàng Quân ca ca”
“Thực ra, ta là…”
Khi từng lời của Hoàng Quân khẽ vang lên thì cách đó không xa, một nữ nhân với vẻ ngoài mĩ miều đang không ngừng đi đi lại lại, lo lắng không thôi. Hoàng Quân, rốt cuộc quyết định nói cho Lam nhi biết thân thế thật của nó vào lúc này là đúng hay sai, đến Mộc Nhã ta cũng thật sự không biết. Tuy nhiên, có một điều ta vô cùng chắc chắn, đó là bí mật này không thể giữ mãi
Ta không hy vọng Lam nhi có thể dễ dàng chấp nhận chuyện cha đẻ của mình chính là người ca ca lâu nay vẫn thân thiết, ta chỉ hy vọng, nó sẽ nghe được chuyện đó từ phía chàng chứ không phải từ một kẻ xa lạ nào đó
Lam nhi, mẫu thân biết, vào độ tuổi của con, bắt con chấp nhận chuyện này là không đúng nhưng… sống với danh nghĩa là nhi tử của Hoàng Lực đâu thể mang lại cho con hạnh phúc. Mẫu thân hy vọng con sẽ hiểu và không oán trách chúng ta… quá nhiều!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook