Tuyệt Đỉnh Phù Thủy
-
Chương 26: Gặp bầy Kim Mao Vượn
Thiên San vui tươi hớn hở cắn thịt ăn. Mùi vị này thật sự quá tuyệt vời!
Tuy thực lực Nhạc Sương không cao nhưng tay nghề bếp núc thì rất lợi hại. Vị giác của mọi người cũng bị nàng luyện đến kén chọn.
Đoàn người ăn uống cười nói vui vẻ, không khí rất hòa thuận thân thiết.
Thiên San cần sâu thịt vừa nướng định cắn xuống thì có một vật màu xanh đã nhanh tay hơn nàng.
“Oa ~ Thật ngon” Lục Thương vô cùng thỏa mãn than.
“A… Rắn…Tiểu San mau hất nó ra” Lâm Ngọc ở cạnh nàng nhìn thấy Lục Thương bám trên tay nàng thì kinh hô. Những người khác nghe thấy vậy nhìn sang thì đều tỏ ra căng thẳng, lo lắng.
“Không sao. Mọi người không cần lo lắng. Nó là thú cưng của ta. Không nguy hiểm đâu” Thiên San cười cười trấn an bọn họ.
“Nó thật không nguy hiểm sao?” Nhạc Sương nghi ngờ hỏi. Nó là rắn đó còn là đầu tam giác nữa nha!
Lục Thương bò đến gần Nhạc Sương làm nàng hoảng sợ hơi lùi về sau.
“Khụ.. Tiểu Sương không cần sợ. Nó chỉ muốn thân cận với ngươi mà thôi” Thiên San làm người thay Lục Thương bày tỏ tâm ý.
Nhạc Sương không còn tránh né, Lục Thương liền bò lên tay nàng, khẽ cọ cọ cố ý nịnh nọt lấy lòng.
Xem ra thật chỉ là một sủng vật, mọi người cũng thấy yên tâm hơn.
Thiên San ngồi nhìn Lục Thương làm trò dỗ cho Nhạc Sương vui vẻ rồi nàng ta tỉ mĩ xé thịt đúc nó ăn. Cái này… thật là…đồ Xà Xà tham ăn không có tiết tháo!”
“Phải rồi nó tên là gì vậy?” Nhạc Sương đút một miếng thịt cho Lục Thương, đợt nhiên nhớ tới vẫn chưa biết tên nó.
Lục Thương không hé miệng ăn bởi vì nó mà ăn vào nhất định sẽ bị mắc nghẹn.
Qủa nhiên Thiên San thờ ơ phun ra hai chữ “Xà Xà”.
Mọi người “…”
“Ta nói tên ta là Lục Thương” Lục Thương gào thét. Nhưng Thiên San không thèm đế ý nó, tiếp tục gậm thịt của nàng.
Lục Thương tức tối.
“À, đúng rồi. Tiếp theo chúng ta nên làm gì? Là trở về hay đi tiếp?” Lâm An nhìn Tần Khang hỏi.
“Dù sao cũng vào đi rồi chúng ta nên có chút thu hoạch mới được” Tô Thanh đề nghị.
“Tiểu thư ý người thế nào?” La Thư hỏi ý kiến Thiên San.
“Nha ~ Ở lại cũng được nhưng buổi tối hai người phụ trách an toàn của ta”
“ Vậy cứ quyết định nhứ thế đi. Chúng ta sẽ ở thêm vài ngày rồi trở về”. Thấy mọi người không có ý phản đối, Tần Khang hạ quyết định cuối cùng.
Đoàn người lựa một phương hướng rồi lên đường. Đi dược một lúc thì đoàn người gặp bầy hơn chục Kim Mao Vượn cấp bốn. Mọi người nhanh tay rút vũ khí ra tạo thành vòng tròn cùng chúng chiến đấu.
Ngay khi bầy Kim Mao Vượn vừa xông ra thì Thiên San đã rời khỏi đội, ngồi lên một cành cây làm người quan sát. Thiên San rời khỏi vòng chiến, La Thư, La Kỳ là người phát hiện đầu tiên, tiếp đến những người khác cũng phát hiện. Thiên San không ra tay bọn họ cũng không nói gì. Tuy nghe Kỳ, Thư nói thực lực của nàng hơn cả hai người họ nhưng nhìn dáng vẻ của của nàng thực không cảm thấy có sức thuyết phục. Với lại không có nàng bọn họ cũng giải quyết được đám ma thú này.
Tâm tư trong lòng đám người Tần Khang, Thiên San vốn hẳng thèm để ý. Nàng tránh lên đây là có hai lý do. Thứ nhất là xem thực lực của mọi người trong đoàn.
Tần Kang, La Kỳ, La Thư đều là Trung cấp Chiến Sư Sơ giai.
Tần Thịnh, Lâm An, Lâm Ngọc, Tô Thanh là đồng cấp Sơ cấp Chiến Sư Cao giai.
Trong đó, thực lực Tần Thinh và Lâm An cao hơn hai ngươi còn lại một chút.
Còn Nhạc Sương có thực lực thấp nhất là Sơ cấp Chiến Sư Trung giai.
Ây da! Tám người này không có ai là Pháp Sư hết sao? Lát phải hỏi kỹ bọn họ mới được.
A ~ Nó chịu xuất hiện rồi!
Thiên San phi người đến chỗ Nhạc Sương. Cùng lúc đó, khi Nhạc Sương đang đấu với một con Kim Mao Vượn thì một con Kim Mao Vượn có thể hình to hơn những con khác tấn công nàng. Nhạc Sương sợ hải trừng lớn mắt cứ cho là mình sẽ chết.
“Gràooo…”
Nghe tiếng thú grào thét thì nhìn lại đây. Khi nhìn thấy một con Kim Mao Vượn cấp sáu một bàn tay đang chảy máu mà Nhạc Sương vì quá sợ hãi đã đứng không vững trực tiếp ngã ngồi trên đất, sắc mặt trắng bệch. Còn Thiên San, người ngay từ đầu đã đến trên cây ngồi giờ lại đứng trước người Nhạc Sương trên tay cầm một thanh đoản kiếm dính máu.
Kim Mao Vươn Đầu đàn bị thương những con khác liền ngừng chiến mà bắt đầu bao vây đoàn người. Bọn họ lúc này mới để ý không biết từ khi nào mà đã tách ra riêng lẽ. Mọi người lập tức tụ lại chỗ Thiên San.
Lâm Ngọc và Tô Thanh đỡ Nhạc Sương đứng lên hỏi han ân cần.
“Tiểu San…”
“Giờ không phải lúc nói chuyện” Thiên San cắt lời Tô Thanh.” Kim Mao Vượn thân thể linh hoạt, sống thành bầy đàn. Mỗi đàn đều có một con Kim Mao Vượn Vương có có thực lực hơn hai cấp so với các con trong bầy. Các con cấp thấp sẽ nhận việc phân tán đối thủ cùng sự chú ý của họ còn con Vương sẽ ẩn nấp chờ thời cơ ra tay, một kích chí mạng”.
Nghe Thiên San giải thích mọi người hít một hơi khí lạnh.
“Mọi người giải quyết mấy con khác, ta sẽ đấu với nó” Thiên San chỉ Kim Mao Vượn Vương.
“Được không?” La Thư hơi lo lắng hỏi. Nó dù sao cũng là ma thú cấp sáu.
“ Tin ta” Bỏ lại hai chữ Thiên San liền chạy đến chỗ Kim Mao Vượn Vương. Một vòng chiến đấu lại bắt đầu.
Tuy thực lực Nhạc Sương không cao nhưng tay nghề bếp núc thì rất lợi hại. Vị giác của mọi người cũng bị nàng luyện đến kén chọn.
Đoàn người ăn uống cười nói vui vẻ, không khí rất hòa thuận thân thiết.
Thiên San cần sâu thịt vừa nướng định cắn xuống thì có một vật màu xanh đã nhanh tay hơn nàng.
“Oa ~ Thật ngon” Lục Thương vô cùng thỏa mãn than.
“A… Rắn…Tiểu San mau hất nó ra” Lâm Ngọc ở cạnh nàng nhìn thấy Lục Thương bám trên tay nàng thì kinh hô. Những người khác nghe thấy vậy nhìn sang thì đều tỏ ra căng thẳng, lo lắng.
“Không sao. Mọi người không cần lo lắng. Nó là thú cưng của ta. Không nguy hiểm đâu” Thiên San cười cười trấn an bọn họ.
“Nó thật không nguy hiểm sao?” Nhạc Sương nghi ngờ hỏi. Nó là rắn đó còn là đầu tam giác nữa nha!
Lục Thương bò đến gần Nhạc Sương làm nàng hoảng sợ hơi lùi về sau.
“Khụ.. Tiểu Sương không cần sợ. Nó chỉ muốn thân cận với ngươi mà thôi” Thiên San làm người thay Lục Thương bày tỏ tâm ý.
Nhạc Sương không còn tránh né, Lục Thương liền bò lên tay nàng, khẽ cọ cọ cố ý nịnh nọt lấy lòng.
Xem ra thật chỉ là một sủng vật, mọi người cũng thấy yên tâm hơn.
Thiên San ngồi nhìn Lục Thương làm trò dỗ cho Nhạc Sương vui vẻ rồi nàng ta tỉ mĩ xé thịt đúc nó ăn. Cái này… thật là…đồ Xà Xà tham ăn không có tiết tháo!”
“Phải rồi nó tên là gì vậy?” Nhạc Sương đút một miếng thịt cho Lục Thương, đợt nhiên nhớ tới vẫn chưa biết tên nó.
Lục Thương không hé miệng ăn bởi vì nó mà ăn vào nhất định sẽ bị mắc nghẹn.
Qủa nhiên Thiên San thờ ơ phun ra hai chữ “Xà Xà”.
Mọi người “…”
“Ta nói tên ta là Lục Thương” Lục Thương gào thét. Nhưng Thiên San không thèm đế ý nó, tiếp tục gậm thịt của nàng.
Lục Thương tức tối.
“À, đúng rồi. Tiếp theo chúng ta nên làm gì? Là trở về hay đi tiếp?” Lâm An nhìn Tần Khang hỏi.
“Dù sao cũng vào đi rồi chúng ta nên có chút thu hoạch mới được” Tô Thanh đề nghị.
“Tiểu thư ý người thế nào?” La Thư hỏi ý kiến Thiên San.
“Nha ~ Ở lại cũng được nhưng buổi tối hai người phụ trách an toàn của ta”
“ Vậy cứ quyết định nhứ thế đi. Chúng ta sẽ ở thêm vài ngày rồi trở về”. Thấy mọi người không có ý phản đối, Tần Khang hạ quyết định cuối cùng.
Đoàn người lựa một phương hướng rồi lên đường. Đi dược một lúc thì đoàn người gặp bầy hơn chục Kim Mao Vượn cấp bốn. Mọi người nhanh tay rút vũ khí ra tạo thành vòng tròn cùng chúng chiến đấu.
Ngay khi bầy Kim Mao Vượn vừa xông ra thì Thiên San đã rời khỏi đội, ngồi lên một cành cây làm người quan sát. Thiên San rời khỏi vòng chiến, La Thư, La Kỳ là người phát hiện đầu tiên, tiếp đến những người khác cũng phát hiện. Thiên San không ra tay bọn họ cũng không nói gì. Tuy nghe Kỳ, Thư nói thực lực của nàng hơn cả hai người họ nhưng nhìn dáng vẻ của của nàng thực không cảm thấy có sức thuyết phục. Với lại không có nàng bọn họ cũng giải quyết được đám ma thú này.
Tâm tư trong lòng đám người Tần Khang, Thiên San vốn hẳng thèm để ý. Nàng tránh lên đây là có hai lý do. Thứ nhất là xem thực lực của mọi người trong đoàn.
Tần Kang, La Kỳ, La Thư đều là Trung cấp Chiến Sư Sơ giai.
Tần Thịnh, Lâm An, Lâm Ngọc, Tô Thanh là đồng cấp Sơ cấp Chiến Sư Cao giai.
Trong đó, thực lực Tần Thinh và Lâm An cao hơn hai ngươi còn lại một chút.
Còn Nhạc Sương có thực lực thấp nhất là Sơ cấp Chiến Sư Trung giai.
Ây da! Tám người này không có ai là Pháp Sư hết sao? Lát phải hỏi kỹ bọn họ mới được.
A ~ Nó chịu xuất hiện rồi!
Thiên San phi người đến chỗ Nhạc Sương. Cùng lúc đó, khi Nhạc Sương đang đấu với một con Kim Mao Vượn thì một con Kim Mao Vượn có thể hình to hơn những con khác tấn công nàng. Nhạc Sương sợ hải trừng lớn mắt cứ cho là mình sẽ chết.
“Gràooo…”
Nghe tiếng thú grào thét thì nhìn lại đây. Khi nhìn thấy một con Kim Mao Vượn cấp sáu một bàn tay đang chảy máu mà Nhạc Sương vì quá sợ hãi đã đứng không vững trực tiếp ngã ngồi trên đất, sắc mặt trắng bệch. Còn Thiên San, người ngay từ đầu đã đến trên cây ngồi giờ lại đứng trước người Nhạc Sương trên tay cầm một thanh đoản kiếm dính máu.
Kim Mao Vươn Đầu đàn bị thương những con khác liền ngừng chiến mà bắt đầu bao vây đoàn người. Bọn họ lúc này mới để ý không biết từ khi nào mà đã tách ra riêng lẽ. Mọi người lập tức tụ lại chỗ Thiên San.
Lâm Ngọc và Tô Thanh đỡ Nhạc Sương đứng lên hỏi han ân cần.
“Tiểu San…”
“Giờ không phải lúc nói chuyện” Thiên San cắt lời Tô Thanh.” Kim Mao Vượn thân thể linh hoạt, sống thành bầy đàn. Mỗi đàn đều có một con Kim Mao Vượn Vương có có thực lực hơn hai cấp so với các con trong bầy. Các con cấp thấp sẽ nhận việc phân tán đối thủ cùng sự chú ý của họ còn con Vương sẽ ẩn nấp chờ thời cơ ra tay, một kích chí mạng”.
Nghe Thiên San giải thích mọi người hít một hơi khí lạnh.
“Mọi người giải quyết mấy con khác, ta sẽ đấu với nó” Thiên San chỉ Kim Mao Vượn Vương.
“Được không?” La Thư hơi lo lắng hỏi. Nó dù sao cũng là ma thú cấp sáu.
“ Tin ta” Bỏ lại hai chữ Thiên San liền chạy đến chỗ Kim Mao Vượn Vương. Một vòng chiến đấu lại bắt đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook