Tuyệt Đỉnh Phù Thủy
-
Chương 1: Xuyên qua
Mặt trời dần ló dạng, từng tia nắng xua tan màn đêm u tối lạnh lẽo, mang lại cảm giác ấm áp thư thái.
Quân Thiên San ngồi trên một tảng đá lớn, bề mặt bằng phẳng, lẵng lặng ngắm mặt trời mọc.
Đến tận bây giờ Thiên San cũng khó mà tin được bản thân thế nhưng lại trọng sinh. Kiếp trước , nàng bị bệnh tim bẩm sinh, không thể như các bạn nhỏ khác thoải mái nô đùa. Khi nàng mười tuổi bố mẹ bị tai nạn qua đời, từ đó nàng cũng chuyển vào ở trong bệnh viện luôn.
Vì ước muốn của bố mẹ, nàng kiên trì suốt mười bảy năm, sống cho bản thân cũng là cho bố mẹ. Cứ tưởng rằng tất cả đã kết thúc nhưng một lần nữa nàng lại sống còn xuyên vào thân xác của tiểu oa nhi năm tuổi ở thế giới vô cùng huyễn huyễn, cường giả vi tôn nữa chứ.
Tiểu oa nhi tên Quân Thiên San, tiểu thư dòng chính Quân gia thế gia đứng đầu Tiêu Diên đại lục. Lúc ba tuổi khảo nghiệm thiên phú phát hiện nàng (tiểu oa nhi) không có năng lượng ma thuật trong người. Từ đó nàng trở thành tiểu thư phế vật mặc người khi dễ. Sau nàng bị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ đánh chết.
Đứng dậy, tập thể dục buổi sáng, Quân Thiên San nhặt lên chiếc giỏ trúc đeo lên vai bắt đầu hái thuốc.
Ba năm trước, sau khi biết mình trọng sinh, nàng phải mất sức “chín trâu hai hổ” mới xin được dọn đến chân núi bỏ hoang ở ngoại thành. (ngọn núi thuộc sở hữu của Quân gia).
May là kiếp trước nàng có nghiên cứu về các thảo được nên có thể lên núi hái thuốc rồi bán lấy tiền sống qua ngày.Trong thế giới cường giả vi tôn này, nàng chỉ muốn sống cuộc sống điền viên, bình bình đạm đạm đến hết đời.
... ......
Bên trong Hình Đường Quân gia, không khí trầm mặt đáng sợ, thi thoảng lại truyền đến tiếng khóc thúc thít.
Giữa Hình Đường, một nam nhân mang dáng vẻ tự trách, hối lỗi, ân hận mà quỳ.
“Phụ thân...xin người hãy nghĩ cách cứu Thành Nhi đi! Hu hu”. Lý Gia Tuệ khẩn thiết cầu xin gia chủ Quân gia Quân Ngạo Kiếm. Nàng có hai đứa con, đại nữ nhi Quân Thiên San là phế vật không dùng được, giờ tiểu nhi tử Quân Thiên Thành lại ra nông nổi này. Tất cả cũng do con tiện tỳ đó cả.
“Gia chủ, con biết... là chúng con sai, nhưng... nói thế nào Thành Nhi , Nhã Nhi cũng là con cháu Quân gia, là tôn tử, tôn nữ của người, xin người... cứu chúng nó đi hu hu...”. Lý Gia Vân dáng người yểu điệu thước tha, mềm mại quỳ xuống khẩn thiết cầu xin.
Lý Gia Tuệ bàn tay nắm chặt trừng mắt nhìn Lý Gia Vân. Tiện nhân! Hồ ly tinh! Nếu không phải ả xúi giục phu quân đưa nữ nhi của ả vào cấm địa. Nàng sẽ không buộc hắn cũng phải dẫn theo Thành Nhi, hại y bị thiên khiển chỉ còn một hơi thở.
Lý Gia Tuệ là quận chúa Bình Vương phủ của Bách Quốc sau gả cho Quân Kiếm Thiên là thiếu chủ Quân gia. Còn Lý Gia Vân chỉ là thứ nữ con của một tiểu thiếp có xuất thân kỹ nữ. Lý Gia Tuệ có thể vào Quân gia cũng là nhờ Lý Gia Vân bài mưu nghĩ kế cho nàng, mà một năm sau cũng bước vào Quân gia trở thành nhị phu nhân của trượng phu nàng.
“Phụ thân, thiên khiển trong cấm địa là do tổ tiên Quân gia tạo ra, lẽ nào lại không có cách gì có thể cứu chúng nó sao?” nam tử mặc thanh y tuổi khoảng hai mươi, toàn thân phát ra khí chất nho nhã, thư sinh, gương mặt anh tuấn sầu lo. Người này là Thất thiếu gia Quân Kiếm Thanh tính tình hòa nhã, dễ gần, không ham quyền thế, thường rời nhà đi ngao du sơn thủy.
Quân Ngạo Kiếm nhìn Quân Kiếm Thiên quỳ trên đất thờ dài. Nhi tử này cái gì cũng tốt chỉ là quá mềm lòng. Quân gia hiện nay ngoài mặt vẫn là gia tộc đứng đầu nhưng bên trong đã mục nát, thiên phú tu luyện ngày càng giảm, làn này khó có được hai dứa thiên phú xuất chúng lại xảy ra chuyện.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Quân Ngạo Kiếm cuối cùng cũng mở miệng.
“Kiếm Thiên, ta phạt con một trăm đại bản, mười ngày sau tiến vào cấm địa, không đột phá cao cấp kiếm sư tứ giai thì không trở ra. Về Thành Nhi, Nhã Nhi ta sẽ nhờ người chữa trị cho chúng”.
Nghe vậy, mọi người thở phào nhẹ nhổm, có người chữa trị là có hi vọng rồi.
“Phu quân...xin lỗi, cũng tại thiếp” Lý Gia Vân hai mắt đẫm lệ mang theo áy náy, hối hận, tự trách và lo lắng hướng Quân Kiếm Thiên nhỏ giọng xin lỗi.
“Không phải do nàng là ta không trông chừng cẩn thận mới hại chúng bị như vậy”
“Nhưng hình phạt...”
“Không sao” Một trăm đại bản với hắn không là vấn đề còn việc vào cấm địa, hắn mới thăng cao cấp kiếm sư nhất giai không biết phải mất bao lâu mới tới tứ giai.
Lý Gia Tuệ nhìn hai người tình chàng ý thiếp, hừ lạnh, phất tay bỏ đi. Những người khác cũng lần lượt ra khỏi Hình Đường.
Quân Thiên San ngồi trên một tảng đá lớn, bề mặt bằng phẳng, lẵng lặng ngắm mặt trời mọc.
Đến tận bây giờ Thiên San cũng khó mà tin được bản thân thế nhưng lại trọng sinh. Kiếp trước , nàng bị bệnh tim bẩm sinh, không thể như các bạn nhỏ khác thoải mái nô đùa. Khi nàng mười tuổi bố mẹ bị tai nạn qua đời, từ đó nàng cũng chuyển vào ở trong bệnh viện luôn.
Vì ước muốn của bố mẹ, nàng kiên trì suốt mười bảy năm, sống cho bản thân cũng là cho bố mẹ. Cứ tưởng rằng tất cả đã kết thúc nhưng một lần nữa nàng lại sống còn xuyên vào thân xác của tiểu oa nhi năm tuổi ở thế giới vô cùng huyễn huyễn, cường giả vi tôn nữa chứ.
Tiểu oa nhi tên Quân Thiên San, tiểu thư dòng chính Quân gia thế gia đứng đầu Tiêu Diên đại lục. Lúc ba tuổi khảo nghiệm thiên phú phát hiện nàng (tiểu oa nhi) không có năng lượng ma thuật trong người. Từ đó nàng trở thành tiểu thư phế vật mặc người khi dễ. Sau nàng bị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ đánh chết.
Đứng dậy, tập thể dục buổi sáng, Quân Thiên San nhặt lên chiếc giỏ trúc đeo lên vai bắt đầu hái thuốc.
Ba năm trước, sau khi biết mình trọng sinh, nàng phải mất sức “chín trâu hai hổ” mới xin được dọn đến chân núi bỏ hoang ở ngoại thành. (ngọn núi thuộc sở hữu của Quân gia).
May là kiếp trước nàng có nghiên cứu về các thảo được nên có thể lên núi hái thuốc rồi bán lấy tiền sống qua ngày.Trong thế giới cường giả vi tôn này, nàng chỉ muốn sống cuộc sống điền viên, bình bình đạm đạm đến hết đời.
... ......
Bên trong Hình Đường Quân gia, không khí trầm mặt đáng sợ, thi thoảng lại truyền đến tiếng khóc thúc thít.
Giữa Hình Đường, một nam nhân mang dáng vẻ tự trách, hối lỗi, ân hận mà quỳ.
“Phụ thân...xin người hãy nghĩ cách cứu Thành Nhi đi! Hu hu”. Lý Gia Tuệ khẩn thiết cầu xin gia chủ Quân gia Quân Ngạo Kiếm. Nàng có hai đứa con, đại nữ nhi Quân Thiên San là phế vật không dùng được, giờ tiểu nhi tử Quân Thiên Thành lại ra nông nổi này. Tất cả cũng do con tiện tỳ đó cả.
“Gia chủ, con biết... là chúng con sai, nhưng... nói thế nào Thành Nhi , Nhã Nhi cũng là con cháu Quân gia, là tôn tử, tôn nữ của người, xin người... cứu chúng nó đi hu hu...”. Lý Gia Vân dáng người yểu điệu thước tha, mềm mại quỳ xuống khẩn thiết cầu xin.
Lý Gia Tuệ bàn tay nắm chặt trừng mắt nhìn Lý Gia Vân. Tiện nhân! Hồ ly tinh! Nếu không phải ả xúi giục phu quân đưa nữ nhi của ả vào cấm địa. Nàng sẽ không buộc hắn cũng phải dẫn theo Thành Nhi, hại y bị thiên khiển chỉ còn một hơi thở.
Lý Gia Tuệ là quận chúa Bình Vương phủ của Bách Quốc sau gả cho Quân Kiếm Thiên là thiếu chủ Quân gia. Còn Lý Gia Vân chỉ là thứ nữ con của một tiểu thiếp có xuất thân kỹ nữ. Lý Gia Tuệ có thể vào Quân gia cũng là nhờ Lý Gia Vân bài mưu nghĩ kế cho nàng, mà một năm sau cũng bước vào Quân gia trở thành nhị phu nhân của trượng phu nàng.
“Phụ thân, thiên khiển trong cấm địa là do tổ tiên Quân gia tạo ra, lẽ nào lại không có cách gì có thể cứu chúng nó sao?” nam tử mặc thanh y tuổi khoảng hai mươi, toàn thân phát ra khí chất nho nhã, thư sinh, gương mặt anh tuấn sầu lo. Người này là Thất thiếu gia Quân Kiếm Thanh tính tình hòa nhã, dễ gần, không ham quyền thế, thường rời nhà đi ngao du sơn thủy.
Quân Ngạo Kiếm nhìn Quân Kiếm Thiên quỳ trên đất thờ dài. Nhi tử này cái gì cũng tốt chỉ là quá mềm lòng. Quân gia hiện nay ngoài mặt vẫn là gia tộc đứng đầu nhưng bên trong đã mục nát, thiên phú tu luyện ngày càng giảm, làn này khó có được hai dứa thiên phú xuất chúng lại xảy ra chuyện.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Quân Ngạo Kiếm cuối cùng cũng mở miệng.
“Kiếm Thiên, ta phạt con một trăm đại bản, mười ngày sau tiến vào cấm địa, không đột phá cao cấp kiếm sư tứ giai thì không trở ra. Về Thành Nhi, Nhã Nhi ta sẽ nhờ người chữa trị cho chúng”.
Nghe vậy, mọi người thở phào nhẹ nhổm, có người chữa trị là có hi vọng rồi.
“Phu quân...xin lỗi, cũng tại thiếp” Lý Gia Vân hai mắt đẫm lệ mang theo áy náy, hối hận, tự trách và lo lắng hướng Quân Kiếm Thiên nhỏ giọng xin lỗi.
“Không phải do nàng là ta không trông chừng cẩn thận mới hại chúng bị như vậy”
“Nhưng hình phạt...”
“Không sao” Một trăm đại bản với hắn không là vấn đề còn việc vào cấm địa, hắn mới thăng cao cấp kiếm sư nhất giai không biết phải mất bao lâu mới tới tứ giai.
Lý Gia Tuệ nhìn hai người tình chàng ý thiếp, hừ lạnh, phất tay bỏ đi. Những người khác cũng lần lượt ra khỏi Hình Đường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook