Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
-
Chương 32: Treo Khang Lộc Lên Đánh
Nhìn thấy Phương Lâm thoải mái đáp ứng như vậy, mọi người đều sửng sốt. Ánh mắt Lư Cửu Hà chớp động, có phần bất ngờ.
Nhưng Khang Lộc không có suy nghĩ nhiều như vậy. Lúc này hắn không kịp chờ đợi muốn ở trên người Phương Lâm phát tiết ra phẫn nộ mình tích tụ trong nhiều ngày nay.
Ngay lập tức, Khang Lộc trực tiếp đi tới một chỗ trống trải trong viện, cười gằn nói với Phương Lâm:
- Phương sư đệ, đi đến đây.
Mặt Phương Lâm mỉm cười, chậm rãi đi tới trước mặt Khang Lộc. Đám người Lư Cửu Hà lại đứng ở cách đó không xa.
Lư Cửu Hà mở miệng nói:
- Chẳng qua là sư huynh đệ luận bàn với nhau, không tổn thương hòa khí, điểm đến thì ngừng. Các ngươi đã hiểu rõ chưa?
Phương Lâm gật đầu, nói:
- Tất nhiên hiểu rõ.
Khang Lộc lại cười hì hì, nhìn Phương Lâm giống như nhìn một con mồi, nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không đả thương đến Phương sư đệ.
Tuy nói như vậy, nhưng Khang Lộc không dự tính sẽ hạ thủ lưu tình.
- Đã như vậy, các ngươi liền bắt đầu đi.
Lư Cửu Hà nói.
Khang Lộc sớm chờ những lời này. Lư Cửu Hà còn chưa nói dứt lời, hắn lại muốn xông về phía Phương Lâm.
- Hãy khoan đã!
Đúng lúc này, Phương Lâm đột nhiên nói.
Nhất thời thân hình Khang Lộc thoáng dừng lại, trên mặt có phần tức giận, nói:
- Phương Lâm, chẳng lẽ ngươi sợ rồi? Muốn lâm trận lùi bước sao?
Lư Cửu Hà cũng nhăn mày lại, không vui nói:
- Phương sư đệ, ngươi làm vậy là có ý gì?
Phương Lâm không để ý đến Khang Lộc, mà nhìn về phía Lư Cửu Hà, nói:
- Lư sư huynh nói Bách Niên Chi, có thể để cho chúng ta mở mang tầm mắt trước, sau đó ta sẽ cùng Khang sư huynh luận bàn cũng không muộn.
Lư Cửu Hà nghĩ thầm, để cho ngươi xem một chút cũng không sao. Dù sao ngươi cũng không lấy được.
Lập tức, Lư Cửu Hà trầm ngâm một lát, nói:
- Nếu sư đệ có yêu cầu này, vậy nhìn một lát cũng không sao.
Ngay lập tức, Lư Cửu Hà từ trong túi Cửu Cung lấy ra một gốc cỏ linh chi màu trắng sữa, có đã kích thước bằng đầu người trưởng thành, tản ra một mùi thơm kỳ lạ.
Không chỉ có Phương Lâm, ánh mắt Khang Lộc và mấy người khác cũng tập trung vào phía trên gốc Bách Niên Chi này, trong mắt lóe ra vẻ khát vọng.
Phương Lâm nhìn Bách Niên Chi này, thầm nghĩ linh chi này đã sắp mọc ra ám văn, tối thiểu cũng sinh trưởng năm trăm năm, so với Bách Niên Chi bình thường giá trị cao hơn một chút, xem như là đặc biệt hiếm thấy.
Lư Cửu Hà nhìn thấy vẻ mặt bọn họ đều hâm mộ lại thêm khát vọng nhìn Bách Niên Chi trong tay mình, trong lòng cũng hơi đắc ý, lập tức nói:
- Bách Niên Chi này lại do sư huynh ta một lần ra ngoài từ hang động bên trong núi sâu lấy xuống, thiếu chút nữa đã bị con mãng xà lớn trông coi cỏ linh chi này ăn thịt.
Dược liệu sinh trưởng trăm năm, có nhiều yêu thú thành tinh bảo vệ. Những yêu thú này bảo vệ ở bên cạnh dược liệu, đợi đến khi dược liệu trưởng thành, liền một hơi nuốt vào, tăng thêm tuổi thọ và cảnh giới của mình.
Luyện đan sư nếu thường xuyên đi tìm thiên tài địa bảo tới luyện đan, tất nhiên cũng tránh không được tiếp xúc với những yêu thú, luyện đan sư chết vào miệng yêu thú có thể nói là nhiều không kể xiết.
Lư Cửu Hà này lại nói qua loa như vậy, nhưng trên thực tế lần đó hắn có vận khí tốt tìm được Bách Niên Chi, vừa vặn gặp con mãng xà lớn bảo vệ Bách Niên Chi cùng mãnh thú khác chiến đấu đã bị thương, thực lực bị hao tổn, lúc này mới để cho Lư Cửu Hà may mắn chạy trốn được một kiếp.
Nếu không, chỉ dựa vào trình độ luyện đan sư này của Lư Cửu Hà, căn bản không có khả năng nhận được Bách Niên Chi.
Lư Cửu Hà chỉ lấy Bách Niên Chi ra một lát, liền lập tức thu về, giống như cầm lâu thêm một lát nữa, sẽ bị người cướp đi.
- Như thế nào Phương sư đệ? Ngươi cũng đã thấy Bách Niên Chi, hiện tại có thể bắt đầu chưa?
Khang Lộc đã không kịp đợi, nói với Phương Lâm.
Phương Lâm liếc mắt xem thường nhìn hắn, nói:
- Đã như vậy, mời Khang sư huynh chỉ điểm một chút.
Nói xong, hắn liền bày ra tư thế mời Khang Lộc động thủ trước.
Khang Lộc thấy vậy, thiếu chút nữa đã chửi ầm lên. Nhưng trong lòng hắn cũng mừng như điên, thầm cười lạnh. Phương Lâm à Phương Lâm, ngươi lớn lối như thế, vậy đừng trách ta hạ thủ tàn nhẫn.
Chỉ thấy Khang Lộc hét lớn một tiếng, toàn thân giống như một mũi tên vừa rời khỏi cung, nhanh chóng xông về phía Phương Lâm. Một cái nắm đấm cực lớn vung lên thật cao, lao thẳng đến khuôn mặt Phương Lâm.
Đừng thấy Khang Lộc là đệ tử Đan tông, nhưng nén giận ra tay, tư thế cũng cực kỳ nhanh chóng và mãnh liệt.
Phương Lâm vẫn không nhúc nhích, lại giống như hoàn toàn không thấy được. Thậm chí khóe miệng hắn còn nở nụ cười.
Trong lòng Khang Lộc vô cùng kích động. Nhìn thấy Phương Lâm tự nhiên không tránh không né, hắn càng cười to hơn.
Nhưng khi nắm đấm của Khang Lộc sắp rơi vào khuôn mặt Phương Lâm, Phương Lâm bỗng nhiên hành động. Thân hình hắn nhẹ nhàng di chuyển sang bên cạnh.
Chính là hoạt động nhẹ nhàng này, khiến cho nắm đấm của Khang Lộc thoáng cái thất bại.
Khang Lộc trọng tâm không ổn, thân hình lao về phía trước lảo đảo vài bước, sắc mặt ửng đỏ.
- Ta xem ngươi có thể trốn tới khi nào?
Khang Lộc rống to hơn, lại giống như mãnh hổ xuống núi nhào tới.
Sắc mặt Phương Lâm bình tĩnh, bước chân đặc biệt vững vàng. Lại vào lúc Khang Lộc sắp đánh trúng mình, hắn mau chóng tránh sang bên cạnh.
Sau ba lần bốn lượt, Khang Lộc mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, hít thở cũng dồn dập. Trái lại Phương Lâm bình thản ung dung đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn Khang Lộc.
Sắc mặt Lư Cửu Hà cuối cùng cũng thay đổi, có ý muốn nhắc nhở Khang Lộc. Nhưng nếu như mình mở miệng nhắc nhở, thật sự quá rõ ràng. Bởi vậy hắn chỉ có thể kìm chế.
Khang Lộc không nghĩ tới Phương Lâm này lại xảo quyệt như vậy. Mình công kích lâu như vậy, nhưng ngay cả góc áo của Phương Lâm cũng chưa chạm tới, trái lại khiến mình mệt đến ngất ngư.
- Phương Lâm, lẽ nào ngươi cũng chỉ biết trốn thôi sao?
Khang Lộc quát, trong lòng nghẹn một bụng lửa, hình như muốn nổ tung.
Phương Lâm bĩu môi, nói:
- Ta sợ ra tay, đánh ngươi bị thương sẽ không tốt.
Khang Lộc nghe vậy, dường như nhận lấy sỉ nhục cực lớn, dưới chân đạp một cái, nội kình bỗng nhiên từ giữa hai đùi bạo phát ra, thoáng cái vọt tới trước mặt Phương Lâm.
Khang Lộc bị Phương Lâm kích động, có phần mất lý trí. Ban đầu hắn còn giữ lại, nhưng lúc này nghe được Phương Lâm nói vậy, nội kình hoàn toàn bạo phát ra, không nương tay chút nào.
Ánh mắt Phương Lâm sáng ngời. Trong nháy mắt khi Khang Lộc ra quyền, thân hình hắn thoáng động, tránh một quyền này của Khang Lộc. Ngay sau đó hắn bỗng nhiên hung hăng đánh một quyền vào bên thắt lưng của Khang Lộc.
Khang Lộc nhất thời kêu lên một tiếng rên rỉ, đau đớn kịch liệt khiến cho thân thể hắn thoáng cái thả lỏng xuống.
Thắt lưng chính là chỗ nội kình bắn ra. Một quyền này của Phương Lâm đặc biệt tàn nhẫn, trực tiếp cứng rắn cắt ngang nội kình toàn thân của Khang Lộc.
Hơn nữa thắt lưng cũng là nơi tương đối yếu ớt trên cơ thể người. Sức lực một quyền này đánh cho sắc mặt Khang Lộc thoáng cái trắng bệch.
Ầm ầm ầm!!!
Phương Lâm một quyền tiếp một quyền, giống như thiên nữ rắc hoa, không ngừng nện ở trên người Khang Lộc, tối đa nhất là trên mặt.
Cảnh giới của Phương Lâm không kém gì Khang Lộc, lại thêm kinh nghiệm giao đấu so với một trăm Khang Lộc cũng muốn nhiều hơn. Khang Lộc khoa chân múa tay như vậy, ở trong mắt Phương Lâm quả thực buồn cười.
Khang Lộc bối rối. Hắn không rõ tại sao mình ngay cả sức đánh trả cũng không có.
Cách đó không xa đám người Lư Cửu Hà cũng bối rối. Đây là tình huống gì? Hoàn toàn không giống chúng ta dự đoán trước đó!
Lư Cửu Hà nhất chấn động kinh ngạc. Nhãn lực của hắn tốt hơn những người khác. Hắn nhìn ra được Phương Lâm vẫn luôn nắm chắc tiết tấu. Khang Lộc nhìn giống như tấn công hung bạo mạnh mẽ, lại hoàn toàn bị Phương Lâm nắm mũi dẫn đi.
Điểm chết người chính là một quyền đánh vào trên lưng kia, Khang Lộc căn bản không có cách nào né tránh. Trúng phải một quyền này, thắng bại đã hết sức rõ ràng.
Nhưng Khang Lộc không có suy nghĩ nhiều như vậy. Lúc này hắn không kịp chờ đợi muốn ở trên người Phương Lâm phát tiết ra phẫn nộ mình tích tụ trong nhiều ngày nay.
Ngay lập tức, Khang Lộc trực tiếp đi tới một chỗ trống trải trong viện, cười gằn nói với Phương Lâm:
- Phương sư đệ, đi đến đây.
Mặt Phương Lâm mỉm cười, chậm rãi đi tới trước mặt Khang Lộc. Đám người Lư Cửu Hà lại đứng ở cách đó không xa.
Lư Cửu Hà mở miệng nói:
- Chẳng qua là sư huynh đệ luận bàn với nhau, không tổn thương hòa khí, điểm đến thì ngừng. Các ngươi đã hiểu rõ chưa?
Phương Lâm gật đầu, nói:
- Tất nhiên hiểu rõ.
Khang Lộc lại cười hì hì, nhìn Phương Lâm giống như nhìn một con mồi, nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không đả thương đến Phương sư đệ.
Tuy nói như vậy, nhưng Khang Lộc không dự tính sẽ hạ thủ lưu tình.
- Đã như vậy, các ngươi liền bắt đầu đi.
Lư Cửu Hà nói.
Khang Lộc sớm chờ những lời này. Lư Cửu Hà còn chưa nói dứt lời, hắn lại muốn xông về phía Phương Lâm.
- Hãy khoan đã!
Đúng lúc này, Phương Lâm đột nhiên nói.
Nhất thời thân hình Khang Lộc thoáng dừng lại, trên mặt có phần tức giận, nói:
- Phương Lâm, chẳng lẽ ngươi sợ rồi? Muốn lâm trận lùi bước sao?
Lư Cửu Hà cũng nhăn mày lại, không vui nói:
- Phương sư đệ, ngươi làm vậy là có ý gì?
Phương Lâm không để ý đến Khang Lộc, mà nhìn về phía Lư Cửu Hà, nói:
- Lư sư huynh nói Bách Niên Chi, có thể để cho chúng ta mở mang tầm mắt trước, sau đó ta sẽ cùng Khang sư huynh luận bàn cũng không muộn.
Lư Cửu Hà nghĩ thầm, để cho ngươi xem một chút cũng không sao. Dù sao ngươi cũng không lấy được.
Lập tức, Lư Cửu Hà trầm ngâm một lát, nói:
- Nếu sư đệ có yêu cầu này, vậy nhìn một lát cũng không sao.
Ngay lập tức, Lư Cửu Hà từ trong túi Cửu Cung lấy ra một gốc cỏ linh chi màu trắng sữa, có đã kích thước bằng đầu người trưởng thành, tản ra một mùi thơm kỳ lạ.
Không chỉ có Phương Lâm, ánh mắt Khang Lộc và mấy người khác cũng tập trung vào phía trên gốc Bách Niên Chi này, trong mắt lóe ra vẻ khát vọng.
Phương Lâm nhìn Bách Niên Chi này, thầm nghĩ linh chi này đã sắp mọc ra ám văn, tối thiểu cũng sinh trưởng năm trăm năm, so với Bách Niên Chi bình thường giá trị cao hơn một chút, xem như là đặc biệt hiếm thấy.
Lư Cửu Hà nhìn thấy vẻ mặt bọn họ đều hâm mộ lại thêm khát vọng nhìn Bách Niên Chi trong tay mình, trong lòng cũng hơi đắc ý, lập tức nói:
- Bách Niên Chi này lại do sư huynh ta một lần ra ngoài từ hang động bên trong núi sâu lấy xuống, thiếu chút nữa đã bị con mãng xà lớn trông coi cỏ linh chi này ăn thịt.
Dược liệu sinh trưởng trăm năm, có nhiều yêu thú thành tinh bảo vệ. Những yêu thú này bảo vệ ở bên cạnh dược liệu, đợi đến khi dược liệu trưởng thành, liền một hơi nuốt vào, tăng thêm tuổi thọ và cảnh giới của mình.
Luyện đan sư nếu thường xuyên đi tìm thiên tài địa bảo tới luyện đan, tất nhiên cũng tránh không được tiếp xúc với những yêu thú, luyện đan sư chết vào miệng yêu thú có thể nói là nhiều không kể xiết.
Lư Cửu Hà này lại nói qua loa như vậy, nhưng trên thực tế lần đó hắn có vận khí tốt tìm được Bách Niên Chi, vừa vặn gặp con mãng xà lớn bảo vệ Bách Niên Chi cùng mãnh thú khác chiến đấu đã bị thương, thực lực bị hao tổn, lúc này mới để cho Lư Cửu Hà may mắn chạy trốn được một kiếp.
Nếu không, chỉ dựa vào trình độ luyện đan sư này của Lư Cửu Hà, căn bản không có khả năng nhận được Bách Niên Chi.
Lư Cửu Hà chỉ lấy Bách Niên Chi ra một lát, liền lập tức thu về, giống như cầm lâu thêm một lát nữa, sẽ bị người cướp đi.
- Như thế nào Phương sư đệ? Ngươi cũng đã thấy Bách Niên Chi, hiện tại có thể bắt đầu chưa?
Khang Lộc đã không kịp đợi, nói với Phương Lâm.
Phương Lâm liếc mắt xem thường nhìn hắn, nói:
- Đã như vậy, mời Khang sư huynh chỉ điểm một chút.
Nói xong, hắn liền bày ra tư thế mời Khang Lộc động thủ trước.
Khang Lộc thấy vậy, thiếu chút nữa đã chửi ầm lên. Nhưng trong lòng hắn cũng mừng như điên, thầm cười lạnh. Phương Lâm à Phương Lâm, ngươi lớn lối như thế, vậy đừng trách ta hạ thủ tàn nhẫn.
Chỉ thấy Khang Lộc hét lớn một tiếng, toàn thân giống như một mũi tên vừa rời khỏi cung, nhanh chóng xông về phía Phương Lâm. Một cái nắm đấm cực lớn vung lên thật cao, lao thẳng đến khuôn mặt Phương Lâm.
Đừng thấy Khang Lộc là đệ tử Đan tông, nhưng nén giận ra tay, tư thế cũng cực kỳ nhanh chóng và mãnh liệt.
Phương Lâm vẫn không nhúc nhích, lại giống như hoàn toàn không thấy được. Thậm chí khóe miệng hắn còn nở nụ cười.
Trong lòng Khang Lộc vô cùng kích động. Nhìn thấy Phương Lâm tự nhiên không tránh không né, hắn càng cười to hơn.
Nhưng khi nắm đấm của Khang Lộc sắp rơi vào khuôn mặt Phương Lâm, Phương Lâm bỗng nhiên hành động. Thân hình hắn nhẹ nhàng di chuyển sang bên cạnh.
Chính là hoạt động nhẹ nhàng này, khiến cho nắm đấm của Khang Lộc thoáng cái thất bại.
Khang Lộc trọng tâm không ổn, thân hình lao về phía trước lảo đảo vài bước, sắc mặt ửng đỏ.
- Ta xem ngươi có thể trốn tới khi nào?
Khang Lộc rống to hơn, lại giống như mãnh hổ xuống núi nhào tới.
Sắc mặt Phương Lâm bình tĩnh, bước chân đặc biệt vững vàng. Lại vào lúc Khang Lộc sắp đánh trúng mình, hắn mau chóng tránh sang bên cạnh.
Sau ba lần bốn lượt, Khang Lộc mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, hít thở cũng dồn dập. Trái lại Phương Lâm bình thản ung dung đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn Khang Lộc.
Sắc mặt Lư Cửu Hà cuối cùng cũng thay đổi, có ý muốn nhắc nhở Khang Lộc. Nhưng nếu như mình mở miệng nhắc nhở, thật sự quá rõ ràng. Bởi vậy hắn chỉ có thể kìm chế.
Khang Lộc không nghĩ tới Phương Lâm này lại xảo quyệt như vậy. Mình công kích lâu như vậy, nhưng ngay cả góc áo của Phương Lâm cũng chưa chạm tới, trái lại khiến mình mệt đến ngất ngư.
- Phương Lâm, lẽ nào ngươi cũng chỉ biết trốn thôi sao?
Khang Lộc quát, trong lòng nghẹn một bụng lửa, hình như muốn nổ tung.
Phương Lâm bĩu môi, nói:
- Ta sợ ra tay, đánh ngươi bị thương sẽ không tốt.
Khang Lộc nghe vậy, dường như nhận lấy sỉ nhục cực lớn, dưới chân đạp một cái, nội kình bỗng nhiên từ giữa hai đùi bạo phát ra, thoáng cái vọt tới trước mặt Phương Lâm.
Khang Lộc bị Phương Lâm kích động, có phần mất lý trí. Ban đầu hắn còn giữ lại, nhưng lúc này nghe được Phương Lâm nói vậy, nội kình hoàn toàn bạo phát ra, không nương tay chút nào.
Ánh mắt Phương Lâm sáng ngời. Trong nháy mắt khi Khang Lộc ra quyền, thân hình hắn thoáng động, tránh một quyền này của Khang Lộc. Ngay sau đó hắn bỗng nhiên hung hăng đánh một quyền vào bên thắt lưng của Khang Lộc.
Khang Lộc nhất thời kêu lên một tiếng rên rỉ, đau đớn kịch liệt khiến cho thân thể hắn thoáng cái thả lỏng xuống.
Thắt lưng chính là chỗ nội kình bắn ra. Một quyền này của Phương Lâm đặc biệt tàn nhẫn, trực tiếp cứng rắn cắt ngang nội kình toàn thân của Khang Lộc.
Hơn nữa thắt lưng cũng là nơi tương đối yếu ớt trên cơ thể người. Sức lực một quyền này đánh cho sắc mặt Khang Lộc thoáng cái trắng bệch.
Ầm ầm ầm!!!
Phương Lâm một quyền tiếp một quyền, giống như thiên nữ rắc hoa, không ngừng nện ở trên người Khang Lộc, tối đa nhất là trên mặt.
Cảnh giới của Phương Lâm không kém gì Khang Lộc, lại thêm kinh nghiệm giao đấu so với một trăm Khang Lộc cũng muốn nhiều hơn. Khang Lộc khoa chân múa tay như vậy, ở trong mắt Phương Lâm quả thực buồn cười.
Khang Lộc bối rối. Hắn không rõ tại sao mình ngay cả sức đánh trả cũng không có.
Cách đó không xa đám người Lư Cửu Hà cũng bối rối. Đây là tình huống gì? Hoàn toàn không giống chúng ta dự đoán trước đó!
Lư Cửu Hà nhất chấn động kinh ngạc. Nhãn lực của hắn tốt hơn những người khác. Hắn nhìn ra được Phương Lâm vẫn luôn nắm chắc tiết tấu. Khang Lộc nhìn giống như tấn công hung bạo mạnh mẽ, lại hoàn toàn bị Phương Lâm nắm mũi dẫn đi.
Điểm chết người chính là một quyền đánh vào trên lưng kia, Khang Lộc căn bản không có cách nào né tránh. Trúng phải một quyền này, thắng bại đã hết sức rõ ràng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook