Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Chương 12: Lại Bị Nhằm Vào?

Ba mươi sáu mạch hoàn toàn đả thông, mặt khác đả thông một mạch trong bảy mươi hai mạch, đối với Phương Lâm mà nói, kết quả như vậy hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn.

Mặc dù chỉ là một mạch trong bảy mươi hai mạch, nhưng lại có ý nghĩa hết sức quan trọng, khiến cho Phương Lâm ở giai đoạn khởi bước đã bước trước một bước dài hơn vài võ giả Nhân Nguyên bình thường kia.

Tâm tình Phương Lâm kích động. Sau khi kinh mạch đả thông, hắn liền lập tức bắt đầu tu luyện.

Dù sao cảnh giới thật sự quá thấp, ngay cả luyện đan cũng rất khó khăn. Đồng thời làm chuyện gì, cũng cần phải có đầy đủ cảnh giới tới chống đỡ.

Phương Lâm tu luyện chính là bí pháp của Đan Thánh cung, tên là Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết, là công pháp đứng đầu Đan Thánh cung. Chỉ có làm đệ tử trụ cột quan trọng nhất của Đan Thánh cung mới có tư cách tu luyện.

Hơn nữa, Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết chia ra làm ba trang thượng trung hạ. Toàn bộ Đan Thánh cung, người duy nhất có tư cách tu luyện toàn bộ các trang, chỉ có ba người. Phương Lâm chính là một người trong số đó.

Bản thân Phương Lâm ở Tử Hà tông tuy rằng cũng có công pháp cung cấp cho đệ tử tu luyện, nhưng những công pháp này Phương Lâm nhìn thật sự không thuận mắt. Dù sao tu luyện qua Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết, lại bảo Phương Lâm đi tu luyện những công pháp cấp thấp này, vậy tuyệt đối là không có khả năng.

Chỉ có điều, tuy rằng Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết chính là công pháp tuyệt thế, nhưng tu luyện cũng cực kỳ nghiêm khắc. Một điều kiện quan trọng nhất đó là phải cắn nuốt những đan đỉnh tốt nhất này.

Kiếp trước, Phương Lâm cắn nuốt tám đan đỉnh thượng hạng, tu luyện Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết đến cảnh giới tầng thứ tám, có thể nói là người đứng đầu Đan Thánh cung.

Còn nếu như tu luyện Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết tới cảnh giới tầng thứ chín, đã có thể lấy thân hóa đỉnh, vạn vật trong thiên địa đều có thể luyện hóa. Trong lúc lật tay là có thể chế luyện ra tất cả đan dược, huyền diệu vô cùng.

Nhưng mặc dù lấy nội tình Đan Thánh cung cũng không khiến cho Phương Lâm tu luyện Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết đến tầng thứ chín. Bởi vì yêu cầu một vị đan đỉnh cuối cùng này rất cao.

Đời này, Phương Lâm còn phải bắt đầu lại từ đầu. Ngay cả chính bản thân Phương Lâm cũng không biết, có thể lại trở lại độ cao như kiếp trước hay không.

Liên tiếp bế quan mười ngày, Phương Lâm lúc này mới đi ra khỏi phòng. Cảnh giới vẫn là Nhân Nguyên nhị trọng. Chỉ có điều tinh khí thần toàn thân đều có cảm giác khác hẳn.

- Phương sư đệ, ngươi thật biết tính toán. Ngày mai sẽ là ngày đệ tử Đan Đồng các ngươi đan đàn giảng bài. Ngươi cũng không nên vắng mặt.

Hứa Sơn Cao ở trong sân loay hoay với thảo dược mình trồng, nhìn thấy Phương Lâm đi tới liền nói.

Phương Lâm đáp một tiếng, cũng đi tới gần. Hắn cũng không quan tâm tới phản ứng của Hứa Sơn Cao, trực tiếp hái mấy loại thảo dược.

- Phương sư đệ ngươi làm cái gì vậy?

Hứa Sơn Cao hỏi.

Phương Lâm không quay đầu lại, đi vào phòng luyện đan, đồng thời nói:

- Luyện đan.

Nói xong, hắn đã đóng cửa phòng luyện đan lại.

Vẻ mặt Hứa Sơn Cao đầy bất đắc dĩ. Xin ngươi, đây là phòng luyện đan của ta. Sao ngươi hoàn toàn không có một chút khách khí nào vậy?

Chỉ có điều Hứa Sơn Cao cũng không quá để ý. Sau khi thấy được Phương Lâm không tầm thường, hắn cũng không ngăn cản Phương Lâm luyện đan nữa.

Lần này Phương Lâm muốn chế luyện chính là Dưỡng Khí đan, có thể nâng cao hiệu suất tu luyện, để cho Phương Lâm nhanh chóng tiến vào cảnh giới Nhân Nguyên tam trọng.

Trước đó, Khang Lộc vì lôi kéo Phương Lâm, cũng lấy ra một lọ Dưỡng Khí đan. Chỉ có điều Phương Lâm đã không nhận lấy.

Một là hắn không muốn bị người khác khống chế. Mà là Phương Lâm cũng chướng mắt với đan dược người khác chế luyện.

Nếu phải dùng đan dược, vậy thứ mình chế luyện vẫn là tốt nhất.

Dưỡng Khí đan không phải đan dược thượng hạng gì, chỉ ở trong nhóm không nhập lưu, nhưng xem như tương đối cao cấp trong hạng không nhập lưu.

Phương Lâm có kinh nghiệm của kiếp trước, mặc dù hiện tại mọi phương diện điều kiện còn xa mới bằng kiếp trước, nhưng chế luyện loại đan dược này vẫn vô cùng dễ dàng.

Hai canh giờ sau, Phương Lâm liền đi ra khỏi phòng luyện đan, cầm một cái bình ngọc trong tay. Trong bình chứa bảy viên Dưỡng Khí đan.

- Hứa sư huynh, nơi này có bảy Dưỡng Khí đan. Ta đưa sư huynh ba viên.

Phương Lâm nói.

Hứa Sơn Cao nghe vậy trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, nói:

- Ngươi luyện ra Dưỡng Khí đan?

Phương Lâm gật đầu, đưa ba viên đan dược màu xanh cho Hứa Sơn Cao.

Hứa Sơn Cao cẩn thận tiếp nhận, cẩn thận quan sát, phát hiện ba viên Dưỡng Khí đan này không ngờ đạt tới phẩm chất thượng đẳng.

- Dưỡng Khí đan phẩm chất thượng đẳng, có thể nâng cao ba đến bốn lần hiệu suất tu luyện. Cái này quá trân quý!

Hứa Sơn Cao kích động nói.

Hiệu quả của Dưỡng Khí đan bình thường là nâng cao một đến hai lần hiệu suất tu luyện. Phẩm chất trung đẳng khẳng định có hiệu suất gấp hai.

Mà phẩm chất thượng đẳng lại có thể nâng cao từ ba đến bốn lần. So với Dưỡng Khí đan phẩm chất trung đẳng, nó có giá trị cao hơn rất nhiều.

Nếu như lấy mấy viên Dưỡng Khí đan này ra, tất nhiên sẽ được những đệ tử Võ tông kia điên cuồng tranh cướp. Dù sao đệ tử Võ tông coi trọng nhất là hiệu suất tu luyện. Dưỡng Khí đan phẩm chất thượng đẳng thật sự quá hiếm thấy.

- Phương sư đệ, vì sao ngươi chế luyện ra đan dược, phẩm chất đều tốt như vậy?

Hứa Sơn Cao không nhịn được hỏi.

Phương Lâm mỉm cười, nói:

- Luyện đan luyện thật nhiều, phẩm chất đan dược tất nhiên sẽ tăng lên.

Nghe vậy, Hứa Sơn Cao cổ quái nhìn Phương Lâm, thầm nghĩ thoạt nhìn bộ dạng ngươi cũng chỉ khoảng mười mấy tuổi, có thể luyện được bao nhiêu đan dược?

Phương Lâm không lập tức dùng Dưỡng Khí đan nâng cao cảnh giới. Dù sao một khi dùng, khẳng định cần phải mấy ngày để bế quan nâng cao cảnh giới. Ngày mai chính là đan đàn giảng bài, hắn không thể không đi.

Cho nên Phương Lâm chuẩn bị chờ ngày mai trở về, lại dùng Dưỡng Khí đan tới đột phá cảnh giới.

Đan đàn giảng bài mỗi tháng hai lần. Đệ tử Đan Đồng một người cũng không thể vắng mặt. Mặc dù đám đệ tử Đan Đồng Phương Lâm, Lục Tiểu Thanh bọn họ đi theo đệ tử chính thức sáu tháng, cũng phải đi tới đó.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Phương Lâm đã đi tới đan đàn. Tránh đến lúc đó đi muộn, lại có cả đám người ở đó cười nhạo mình.

Tuy rằng Phương Lâm không quan tâm tới lời chế giễu của những đệ tử Đan Đồng này, nhưng dù sao nghe nhiều cũng phiền.

Lục Tiểu Thanh cùng với mấy đệ tử mới khác lần lượt đi đến. Lục Tiểu Thanh nhìn thấy Phương Lâm đã đến, nhất thời lộ vẻ vui mừng, đi tới bên cạnh Phương Lâm.

- Tiểu Thanh sư muội đã lâu không gặp, một ngày không gặp giống như cách tam thu.

Phương Lâm cười hì hì nói.

Lục Tiểu Thanh trừng mắt với Phương Lâm, tức giận:

- Cũng chỉ hơn nửa tháng mà thôi, ngươi nhớ ta như vậy sao?

Phương Lâm cười nói:

- Dĩ nhiên nhớ. Ta ở Đan tông người thân thiết nhất chính là Tiểu Thanh sư muội, làm sao có thể không nhớ sư muội được?

Lục Tiểu Thanh nghe vậy, khẽ hừ một tiếng, nói:

- Vậy còn tạm được.

Cách đó không xa Tôn Hạo nhìn thấy Phương Lâm và Lục Tiểu Thanh thân mật như vậy, trong mắt có vẻ đố kị.

Khang Lộc vẫn giống như trước đây, có một đám đệ tử Đan Đồng tiền hô hậu ủng đi đến, ngồi ở trên vị trí cũ của hắn.

Khang Lộc vừa đến, toàn bộ đan đàn đều im tĩnh hơn nhiều. Một ít đệ tử Đan Đồng đều lén nhìn Phương Lâm, trong mắt có sự thương hại và hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.

Lục Tiểu Thanh ghé sát ở bên tai Phương Lâm, hơi thở như hoa lan, nhỏ giọng nói:

- Ta nghe người khác nói, trưởng lão hôm nay tới giảng bài có quan hệ khá thân thiết với Khang Lộc, hình như muốn gây khó dễ với ngươi trong lúc giảng bài. Ngươi phải cẩn thận một chút.

Phương Lâm không nghe rõ lời Lục Tiểu Thanh nói, bởi vì hắn đang suy nghĩ chuyện khác. Hắn theo bản năng hỏi:

- Sư muội nói cái gì?

Lục Tiểu Thanh buồn bực vô cùng, khẽ đánh Phương Lâm một cái, lại sợ lát nữa Phương Lâm bị hại, liền ghé sát vào thêm một ít, đôi môi gần như muốn dán sát ở trên lỗ tai Phương Lâm.

- Ta là nói, trưởng lão hôm nay giảng bài cùng Khang Lộc có quan hệ khá thân thiết, rất có khả năng trong lúc giảng bài sẽ gây khó dễ cho ngươi. Bản thân ngươi cẩn thận một chút. Đừng để đến lúc đó trách ta không nhắc nhở ngươi. Ngươi nghe rõ ràng chưa?

Lục Tiểu Thanh không vui nói.

Phương Lâm gật đầu, đặt một viên Dưỡng Khí đan ở trong lòng bàn tay Lục Tiểu Thanh.

Lục Tiểu Thanh cúi đầu thoáng nhìn, lại nhìn Phương Lâm, trong lòng có phần vui sướng.

“Ai, còn lại ba viên, không biết có đủ hay không.”

Trong lòng Phương Lâm thầm cảm thán. Đan dược này thực sự không đủ dùng.

Khang Lộc ngồi ngay ngắn ở phía trước của đan đàn, quay đầu lại liếc mắt nhìn Phương Lâm, trong mắt có một phần âm u lạnh lẽo.

- Khang sư huynh, lần này chúng ta sẽ chờ xem hắn mất mặt.

Một người bên cạnh nói.

Khang Lộc gật đầu, không nói gì. Trong lòng hắn cũng mong chờ chuyện sắp xảy ra.

Mặt trời lên cao, chỉ thấy một lão nhân mặc trường bào màu xám, dáng người gầy gò chậm rãi đi tới trên thạch đài.

- Lão phu Triệu Đăng Minh. Hôm nay chính là lão phu giảng bài cho các ngươi.

Lão nhân gầy gò Triệu Đăng Minh mắt sáng như đuốc, nhìn lướt qua tất cả đệ tử Đan Đồng phía dưới.

Phương Lâm rất nhạy bén chú ý thấy, khi Triệu Đăng Minh này nhìn thấy mình, ánh mắt dừng lại một lát. Điều này làm cho Phương Lâm hiểu rõ, lão già này tám chín phần muốn gây khó dễ cho mình.

Sau khi bái tế bốn bức tượng thánh, buổi giảng bài bắt đầu. Giọng nói của Triệu Đăng Minh hơi khàn khàn, giọng nói nghiêm khắc dồn dập. Toàn bộ đan đàn chỉ có giọng nói của hắn đang vang vọng. Ba nghìn đệ tử phía dưới ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Lần này Phương Lâm ngược lại không có ngủ ở trên đan đàn. Lục Tiểu Thanh vốn rất lo lắng Phương Lâm lại giống như lần trước, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, rất sợ Phương Lâm ngủ gật.

Trên thực tế, lần trước Phương Lâm ngủ cũng là có nguyên nhân. Thân thể hắn quá kém, tinh lực chưa đủ, rất dễ dàng mệt mỏi.

Mà hiện tại, kinh mạch trong cơ thể Phương Lâm được đả thông, tinh khí mười phần, chỉ cần tập trung tinh lực, liền không ngủ gật nữa.

Bỗng nhiên, Triệu Đăng Minh ở trên thạch đài này ngừng một lát, sau đó lại nói tiếp:

- Được rồi, tiếp theo lão phu sẽ bắt đầu đưa ra câu hỏi. Câu hỏi của lão phu đều ở trong nội dung giảng bài vừa rồi. Nếu như trả lời không được, đó là không có chú ý nghe giảng. Lão phu nhất định phải trách phạt!

Phương Lâm híp mắt lại, thầm nghĩ một tiếng tới rồi. Lục Tiểu Thanh lại hơi lo lắng nhìn Phương Lâm.

Trong lòng Khang Lộc thầm cười lạnh. Giờ phút này hắn đã chờ rất lâu.

Quả nhiên, Triệu Đăng Minh này lập tức nhìn vào Phương Lâm ở trong đám người, nói:

- Ngươi, đứng lên.

Nghe vậy, Phương Lâm thành thật đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh, hoàn toàn không luống cuống.

Triệu Đăng Minh dừng một chút, nói:

- Ngươi tên là gì?

Phương Lâm nói:

- Đệ tử Phương Lâm, ra mắt Triệu trưởng lão.

Triệu Đăng Minh gật đầu. Biểu hiện bên ngoài của hắn hoàn toàn không nhìn ra là muốn nhằm vào Phương Lâm.

- Lão phu hỏi ngươi, ở trong Bách Thảo viên có một loại dược thảo toàn thân màu nhạt vàng, có mùi khó ngửi, sờ vào cảm thấy ấm áp, sớm nở tối tàn, ngày qua ngày, mười năm chín. Đây là vật gì?

Triệu Đăng Minh hỏi.

Vấn đề này vừa ném ra, rất nhiều đệ tử Đan Đồng phía dưới đều trầm tư suy nghĩ. Ngay cả Khang Lộc cũng khẽ nhíu mày, trong lúc nhất thời không nghĩ ra đáp án.

Lục Tiểu Thanh vô cùng sốt ruột. Độ khó của vấn đề này quá lớn. Cho dù là nàng thường xuyên đi Bách Thảo viên học tập kiến thức về thảo mộc, căn bản cũng không nghĩ ra được.

“Triệu trưởng lão này thật quá đáng. Bách Thảo viên dược liệu nhiều tới mức nào, hình dung không rõ ràng như thế, làm sao có thể biết là cái gì?”

Trong lòng Lục Tiểu Thanh thầm oán giận, cũng âm thầm sốt ruột cho Phương Lâm.

Không ít đệ tử Đan Đồng đều âm thầm lắc đầu. Ý định gây khó dễ của Triệu Đăng Minh quá rõ ràng. Lần này Phương Lâm sợ rằng sẽ bị trách phạt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương