Tuyệt Địa
Chương 65: Trời cao không phụ kẻ hữu tâm

Mặt mày Trần Phi đỏ như gà chọi nghiến răng nghiến lợi trèo trẹo, báo hại gã mập kinh dị chẳng dám nhìn, quay đi nơi khác.

Khá lâu, Trần Phi bằng nỗ lực quyết tâm, lại nhờ gã mập hỗ trợ cũng hoàn thành được năm động tác đầu tiên trong bí kíp luyện thể. Trần Phi chỉ vừa mới hồi phục sau chấn thương, cơ nhục còn khá yếu nên không dám quá cưỡng ép.

Càng về sau, các tư thế càng quái dị kinh khủng, cần phải có thời gian luyện tập chuyên cần may ra mới xong. Có điều, chỉ năm tư thế đầu đã khiến Trần Phi ăn đủ đau khổ, mệt bở hơi tai, về sau gian nan thế nào thật khó tưởng.

Trần Phi đứng lên, đôi chân bủn rủn muốn nhũn ra cố gắng đứng vững, đi tới đi lui điều hòa nhịp thở. Cơ thể nó nóng bừng một cách kỳ lạ, mồ hôi thấm đẫm người, bết cả vào y phục như tắm hơi. 

Gã mập hiếu kỳ hỏi:

- Thấy thế nào? Có hiệu quả chứ?

Trần Phi thử điều động linh lực, lắc đầu:

- Vẫn chưa được. Nhưng tiểu đệ cảm giác những động tác này rất kỳ diệu, đang biến đổi cơ thể từng chút một.

- Có cảm giác là tốt rồi! Dục tốc bất đạt, về sau ngươi cố gắng rèn luyện mỗi ngày xem sao!

Cao Thủ gật đầu.

Trần Phi cười nói:

- Sư huynh có muốn tu luyện pháp môn luyện thể này không? Tiểu đệ truyền cho!

Gã mập rối rít xua tay:

- Thôi thôi, cho ta xin! Dẻo dai như ngươi còn chết đi sống lại, ta mà thử qua chắc gãy mẹ nó xương. Ta còn yêu đời lắm!

- Nhát thế! Phải cố gắng mới phát triển nhanh được chứ?

Trần Phi bật cười, chưa hỏi nó đã biết gã mập sẽ từ chối rồi. Cá tính vị sư huynh này, Trần Phi hiểu rất rõ.

Cao Thủ bĩu môi:

- Phát triển nhanh đương nhiên ta muốn, nhưng bằng cách thức quái dị như ngươi thì xin kiếu! Mà này, ngươi xong chưa? Ta còn phải về tranh thủ tu hành nữa, thời hạn sắp đến rồi!

- Xong. Ngày mai cũng vào giờ này, sư huynh lại sang giúp tiểu đệ nhé! Chắc phải mất cả tuần tiểu đệ mới tự thực hiện tốt mấy động tác kia.

- Được rồi. Ta đi đây.

Nhìn theo bóng lưng gã mập, Trần Phi trầm ngâm một lúc, ngồi xuống giường.

Từ dạo bị thương đến nay, nó chưa bao giờ nghĩ về quãng đường sắp tới nên thế nào, bởi hy vọng không còn. Nhưng bí kíp luyện thể kia đã mở ra cho Trần Phi chút niềm tin nhỏ nhoi, có lẽ nên nhân lúc rảnh rỗi mà tính trước một chút.

Đầu tiên, Trần Phi phải cố gắng chữa lành thương thế, khôi phục tu vi trước kia. Sau đó, nhân cơ hội tiến vào Thánh Địa gia tăng thực lực lên. Nếu nó may mắn đột phá Tụ Linh kỳ thì cầu còn không được, bằng như tiến tới Dẫn Khí đỉnh phong cũng coi như có chút thành công.

Sau khi tiến vào Tụ Linh kỳ, Trần Phi định sẽ rời khỏi tông môn ngao du tứ hải. Cuộc sống không thể chỉ có tu luyện, nó muốn đi đây đó thăm thú cảnh vật mở mang trí óc, thuận tiện tìm hiểu về lai lịch bản thân cũng tốt.

Dự định thì thế, nhưng làm được hay không lại là chuyện khác. Trước mắt vẫn phải nỗ lực rèn luyện những động tác nọ thật nhiều, hy vọng mọi cố gắng của Trần Phi không hóa thành mây khói.



o0o



Trời cao chẳng bao giờ phụ kẻ có tâm! 

Trần Phi liên tục gắng sức. Mỗi ngày đổ chẳng biết bao nhiêu mồ hôi, qua một tháng rốt cuộc nó cũng thuần thục mười tư thế đầu. Bây giờ Trần Phi không cần có gã mập hỗ trợ vẫn dễ dàng tự mình thực hiện đầy đủ các tư thế. Từ động tác mười một trở đi, do độ khó quá cao tạm thời Trần Phi chưa chạm đến, chỉ chú tâm rèn luyện mười tư thế đầu. Bởi vì, tình trạng nó đã có tiến triển.

Mỗi ngày, sau khi thực hiện lần lượt những động tác kia, Trần Phi luôn khá mệt mỏi, toàn thân nóng bức, những chất dơ bẩn đen đúa liên tục từ lỗ chân lông tiết ra. Tiếp đó, cảm giác hưng phấn sảng khoái dâng tràn từng thớ thịt, từng nhóm cơ, cực kỳ thỏa mãn. Trần Phi thấy thân thể chứa đầy sinh lực và sức mạnh, nắm tay không hề có chút linh lực nào vậy mà đấm vào vách động có thể lún sâu cả tấc. Sức mạnh này, trước kia nó chưa thể có được, chẳng ngờ chỉ sau một tháng tập luyện tư thế quái đản kia lại dễ dàng đạt tới.

Điều Trần Phi mong chờ nhất dĩ nhiên không phải tráng kiện, gia tăng khí lực, mà là có thể hồi phục cảnh giới tiếp tục tu hành thuận lợi như trước đây. Hôm nay sau đúng một tháng kiên nhẫn, cuối cùng linh lực hấp thu vào cơ thể đã chịu nghe sự điều động của Trần Phi, như thân rắn ngoằn ngoèo lưu chuyển khắp châu thân. Những kinh mạch bị thu nhỏ, bế tắc dễ dàng bị linh lực xuyên qua. 

Lý do rất đơn giản. Pháp môn luyện thể kia có tác dụng quá đỗi thần kỳ, không những gia tăng khí lực, độ cứng rắn cho xương cốt, cơ nhục mà còn ngày đêm cải tạo kinh mạch Trần Phi, qua một tháng đã nới rộng ra như cũ. 

Trước sự biến đổi lớn lao này, Trần Phi là kẻ trong cuộc cũng thấy rất khó tin, nhưng tương lai có thể nó sẽ còn kinh ngạc dài dài. Trần Phi tin tưởng chỉ cần chăm chỉ luyện tập bộ động tác luyện thể, nó sẽ còn biến đổi nhiều nữa. Hiện tại chỉ là mười tư thế đầu, tập trong quãng thời gian ngắn một tháng thôi. Sau này thuần thục toàn bộ hai mươi tư thế, rèn luyện năm này qua năm khác chẳng biết kết quả sẽ đáng chờ mong đến cỡ nào.

Chuyện đó để sau sẽ rõ. Chỉ biết hiện tại Trần Phi đang mừng như điên, không cách nào điều chỉnh được tâm trạng. Chỉ cần linh lực có thể chuyển động, chuyện nó phục hồi toàn bộ công phu sẽ trở nên đơn giản.

Bùng!

Hỏa cầu từ tay Trần Phi bay ra đánh mạnh vào vách động, khoét thủng một lỗ sâu hoắm.

- Không tệ lắm! Lâu ngày khiến cảm giác có phần lạ tay, chắc vài hôm sẽ quen.

Trần Phi hài lòng lẩm bẩm, chậm rãi ngồi xuống, tinh khí thần tập trung hợp nhất. Lần đầu tiên sau bốn tháng, nó được nếm trải hương vị vận hành công pháp thực sự. Quầng sáng mờ ảo như có như không nhẹ nhàng ôm chầm, vuốt ve thân hình gầy gầy.



o0o



Thời gian vùn vụt đi nhanh, lại hai tháng ngắn ngủi bay qua.

Hôm nay vừa đúng thời điểm nửa năm sau, ngày được chưởng môn ấn định sẽ mở cửa Thánh Địa đón rước mười đệ tử dẫn đầu đại hội Đệ Thập Tân Tinh vào Linh Trì.

Hiện giờ, so về cảnh giới thì Trần Phi xem như ngang ngửa bọn Cao Thủ. Nếu tính chi li kỹ lưỡng, cả ba người đang ở vào khoảng giữa tầng năm, gọi là trung kỳ tầng năm cũng không sai.

Sau khi bình phục có thể tu hành trở lại, tu vi Trần Phi tinh tiến cực nhanh. Hôm sau vượt xa hôm trước, có thể nói ngày đi ngàn dặm cũng không quá lời.

Nguyên nhân rất nhiều. Chủ yếu do tốc độ hấp thu linh khí, vận hành chu thiên của Trần Phi vượt rất xa người khác. Đó là chưa kể, kinh mạch nó sau khi hồi phục đã liên tục gia cố nới rộng hơn trước không ít, giúp gia tăng vận tốc điều dẫn linh lực. Vậy nên chỉ trong vỏn vẹn hai tháng Trần Phi đã như ngựa phi nước đại, vèo vèo đột phá tầng bốn, nhảy vọt lên tầng năm.

Nếu cho Trần Phi thêm thời gian một tháng nữa thôi, nó tự tin có thể gia tăng thực lực đến đỉnh phong, khi đó vào trong Linh Trì càng thêm phần nắm chắc tiến cấp Tụ Linh. Trần Phi vì điều này mà luyến tiếc mãi không thôi. Giá như bọn nó nghĩ ra ngọc giản kia sớm hơn, giá như sư huynh La Hầu đến sớm một chút, có thể mọi việc đã khác.

Tuy thế, làm người không thể quá tham lam. Dù Trần Phi luyến tiếc nhưng vẫn rất hài lòng với tình trạng hiện giờ, không đòi hỏi gì hơn.

Ngày đó nó bình phục. Bọn Cao Thủ, Mãnh Kích vì việc này mà vui mừng khôn xiết, bày rượu thịt đánh chén nhậu nhẹt say sưa cả một ngày, vứt bỏ mọi lo toan hối hả ra sau đầu. Trải qua nhiều sự kiện hiểm nguy, tình huynh đệ khăng khít của ba người không thể dùng từ ngữ để miêu tả. Đó là thứ gì đấy rất sâu sắc mà lại hời hợt, người ngoài nhìn vào rất khó hiểu được.

Từ sáng sớm, ba người Trần Phi đã di chuyển sang Chủ đảo. Khi họ đến đã thấy bảy người khác chờ sẵn bên ngoài truyền tống trận. 

Nhìn thấy Trần Phi sinh long hoạt hổ, coi thần sắc còn tốt hơn xưa, đám Lữ Hoành, Tô Liên lộ biểu cảm rất khôi hài như không tin vào mắt mình.

Lữ Hoành là kẻ có tâm cơ rất thâm trầm, nhanh chóng thu nét mặt không tốt lại, tiến lên khách sáo chào hỏi:

- Trần sư đệ đã bình phục? Thật đáng mừng, ta thật lòng mừng cho ngươi!

Những kẻ khác cũng nối nhau bước tới, mỗi người một câu tâng bốc lên tận trời. Trong lúc Trần Phi lễ độ đáp tạ, gã mập và Mãnh Kích nhìn nhau cười lạnh, biểu cảm khinh bỉ.

- Mẹ nó! Lúc tiểu sư đệ nằm mẹp trên giường, mấy tháng trời chẳng thấy ai ghé thăm, một lời cảm ơn cũng không đến tai. Bây giờ đã hồi phục, thái độ mọi người thay đổi thật quá nhanh! Kẻ mặt dày như ta cũng phải khâm phục!

Gã mập mỉa mai, nói rất to cố tình cho bọn kia nghe thấy.

Lữ Hoành cười gượng:

- Vị sư đệ này trách không hề sai! Chúng ta thật hổ thẹn! Ngày đó nhờ có Trần Phi sư đệ trợ giúp nên ta mới đoạt được vị trí quán quân, đã định sẽ đến thăm hỏi. Nhưng về sau bên thân có quá nhiều việc nên... quên lúc nào chẳng hay. Tại đây, ta thay mặt cho mọi người xin có lời tạ tội với Trần sư đệ! Sư đệ lòng dạ quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, hy vọng vẫn xem chúng ta là bằng hữu!

Lời lẽ của Lữ Hoành đương nhiên ai cũng nghe ra sự lươn lẹo dối trá bên trong. Tuy nhiên, gã rất thẳng thắn thừa nhận khuyết điểm, vẻ mặt vô cùng thực lòng nên bọn Cao Thủ không thể nào chê trách thêm.

Trần Phi cười nhẹ:

- Lữ sư huynh quá lời rồi! Mọi người đều bận bịu, ta không vì những chuyện đó mà oán hận, để trong lòng làm gì!

- Sư đệ nói chí phải! Chúng ta là người tu đạo, cần phải rộng lượng!

Lữ Hoành nghe thế vô cùng hợp ý, nhanh chóng vuốt đuôi.

Trần Phi thân thiện hỏi gã:

- Tiểu đệ kém hiểu biết, chẳng rõ Thánh Địa tọa lạc ở nơi nào, sư huynh biết chăng?

Lữ Hoành lắc đầu:

- Nói ra thật xấu hổ! Ta cũng chẳng rõ, chỉ nghe nói bên trong Thánh Địa không phải chỉ có mỗi Linh Trì kỳ ảo, mà còn khá nhiều thứ khác rất quý giá! Nhưng mỗi khi vào đó, người dẫn đường sẽ bịt mắt chúng ta lại, đừng hòng ngó nghiêng được gì, chỉ có thể dựa vào tâm nhãn cảm nhận chút ít!

- Ồ!

Trần Phi gật gật đầu. Tuy Lữ Hoành không đáp được, bất quá những thông tin gã đưa ra rất hữu ích, giúp cho bọn họ không phải quá bỡ ngỡ khi tiến vào nơi kia.

Bọn Cao Thủ có khá nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng trong lòng coi khinh đám Lữ Hoành nên chẳng muốn lên tiếng, chỉ yên lặng đứng bên chờ Trần Phi hỏi rồi nghe ké.

Qua một lúc vẫn chưa thấy có ai đến đón, Trần Phi lại hỏi bâng quơ:

- Có điều này tiểu đệ cứ thắc mắc mãi trong lòng mà chẳng biết hỏi ai. Vị trí quán quân kia, ngoài một suất vào Linh Trì ra, còn điều gì hấp dẫn khiến cho mọi người liều mạng tranh đoạt đến thế?

- Việc đó...

Lữ Hoành thoáng ngần ngừ, sau cùng cắn răng tiến đến gần Trần Phi thì thầm:

- Xưa nay, ai cũng biết đoạt ngôi quán quân sẽ có thêm một đãi ngộ, nhưng chẳng kẻ nào được quyền hé lộ bí mật. Sư đệ có ơn với ta nên không dám giấu, kỳ thực quán quân sẽ được chưởng môn truyền cho một bí kỹ đặc thù tùy theo nguyện vọng.

Trần Phi giật mình. Điều Lữ Hoành vừa thổ lộ quá kinh người. Bí kỹ đặc thù do chưởng môn tự thân truyền thụ, uy lực chắc chắn không hề tầm thường. Nếu biết sớm, có khi Trần Phi đã dốc toàn bộ tâm sức giành lấy rồi, chỉ tiếc quá muộn.

Thần sắc nó vẫn điềm nhiên:

- Sư huynh đã được truyền thụ hay chưa?

Lữ Hoành lộ vẻ quyết tâm:

- Chưa. Bí kỹ lợi hại không thể truyền cho kẻ bất tài tu vi yếu. Chờ khi ta tiến vào Tụ Linh kỳ, chưởng môn mới chỉ dạy.

- Chúc sư huynh sớm toại nguyện! Huynh đã đạt mức đỉnh phong rất lâu, lần này vào Linh Trì chắc sẽ dễ dàng đột phá thôi.

- Không thể biết trước! Còn phải trông vào cơ duyên vận khí thế nào, hy vọng được như sư đệ nói!

Cả bọn trò chuyện rôm rả hồi lâu. Phía xa, một chiếc Phi Chu lướt tới cực êm, không gây ra tiếng động nào.

Từ trên thuyền, gương mặt anh tuấn của La Hầu lộ ra, tiêu sái mỉm cười:

- Để các vị sư đệ chờ lâu rồi. Tất cả mau lên đây, ta sẽ đưa tới Thánh Địa!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương