Tuyệt Địa
-
Chương 59: Trò chơi sinh tử (12)
Mấy trăm người như lang như hổ, tay lăm lăm Pháp Khí đủ mọi chủng loại lao vào nhau giữa một khoảng đất trống nhỏ trong khu rừng, hiểu thế nào đây?
Một trường loạn đả chém giết điên cuồng hiện ra trên các màn hình lớn khiến vô số đệ tử quan khán phải sùng sục sôi máu theo.
Phần lớn những kẻ ngồi ở đây đều đang trong độ tuổi thanh niên, huyết khí phương cương nên dễ dàng bị cuốn hút. Cảnh tượng kia mới bi tráng làm sao, nhiều người ngã xuống, nhưng cũng không ít kẻ hiên ngang đứng vững, tóc và y phục vấy máu tung bay trong gió, Pháp Khí dưới tay chinh phạt tứ phương.
- Ta muốn hòa mình vào trong đó!
Một gã đệ tử bóp chặt hai nắm tay, nói trong sự run rẩy kích động.
- Với thực lực yếu kém của chúng ta, đến đó chỉ nạp mạng oan uổng thôi. Ngươi vứt suy nghĩ xuẩn ngốc đó đi!
Kẻ khác khuyên nhủ, tuy vậy toàn thân cũng run lên nhè nhẹ, gai ốc nổi đầy vì hưng phấn.
Gã đệ tử kia đỏ ngầu hai mắt, quyết tâm rít qua kẽ răng:
- Vẫn còn năm năm nữa, ta sẽ cố gắng trong thời gian tới! Nhất định kỳ đại hội tiếp theo, ta phải tham gia!
Không riêng gì gã này, rất nhiều rất nhiều đệ tử khác cũng đang hận bản thân trình độ quá kém cỏi, tu hành chẳng ra làm sao nên đã bỏ lỡ Đệ Thập Tân Tinh lần này. Ngoại trừ những kẻ bẩm sinh đã sợ chết, đa số những người bước vào tiên đạo đều có lá gan không hề nhỏ. Phiêu lưu mạo hiểm, chém giết máu tanh, chui ra từ chiến trường ken chặt những thi thể đẫm máu luôn là mơ tưởng của bọn họ, những kẻ còn trẻ người non dạ.
Cường giả không tự sinh ra, họ được đào luyện từ những chiến trường thảm liệt, bi tráng như thế này.
Có thể tham gia vào trường ác đấu kia, liều mạng thể hiện mình trước mắt vô số người, trong đó có những bậc tiền bối thanh danh cao vời trong tông môn, liệu bao nhiêu kẻ cưỡng lại được sự hấp dẫn này?
Đừng nói những đệ tử còn trẻ tuổi, không ít trưởng lão có niên kỷ vượt quá một trăm vậy mà ngồi theo dõi trên bình đài cũng không tự chủ được, thần trí hoàn toàn dung nhập vào chiến trường ác liệt bên kia. Những tiếng kinh hô thú vị, tỏ ra bất ngờ liên tục từ miệng bọn họ bật thốt.
Phần lớn mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào một thân hình cao chưa tới thước bảy, gầy gầy như không sở hữu bao nhiêu khí lực, gương mặt có phần còn non nớt của Trần Phi. Cũng do biểu hiện khi trước của Trần Phi cực kỳ chói mắt, vượt quá hiểu biết của tất cả, nên mọi người mới ưu ái dành sự chú ý cho nó nhiều đến vậy.
Trần Phi không biết.
Bọn Cao Thủ không biết.
Những người trên đảo Thí Luyện không biết, mà có biết thì cũng chẳng quan tâm.
Bởi vì tất cả đang điên cuồng chém giết đến đỏ mắt.
Thẻ bài, khắp nơi đều là thẻ bài. Mỗi một bóng người đại diện cho ít nhất một thẻ bài di động. Trong mắt những kẻ ở đây, thẻ bài không chỉ là thẻ bài, đó còn là cơ hội đổi đời, tạo lập uy vọng cho bản thân. Thế nào dễ dàng buông bỏ?
Vậy nên, thoạt đầu còn có một số người đứng ở vòng ngoài chạy trốn khỏi nơi này, nhưng qua một lúc thì hầu như tất cả phải đứng lại vì khắp nơi đều là địch, thân bị vây hãm giữa biển người, dã tính cuồng phát. Kẻ trước đó còn chung nhóm nói nói cười cười với ngươi, trong chớp mắt đã biến thành địch nhân, lén lút nhân cơ hội hỗn loạn đâm một đao vào sau lưng ngươi.
Trong tình thế quá hỗn loạn này, thực lực cao chưa hẳn đã an toàn, mà thực lực kém chưa chắc đã ngã xuống trước. Đã có không ít cao thủ Dẫn Khí đỉnh phong bị bốn năm người bao vây đồng loạt công kích phải ôm hận chết đi, mang theo một giấc mơ bị chôn vùi mãi mãi.
Tiếng hò hét, chửi mắng, hoảng sợ, đau đớn thi nhau vang vọng.
Ba người Trần Phi tựa lưng vào nhau thành hình tam giác, trường kiếm, đại đao liên hồi múa may. Đến lúc này, bọn họ có muốn hạ thủ lưu tình cũng không được, quá nhiều kẻ liều mạng tấn công. Ngay cả thời gian chỉ để cúi xuống nhặt lấy nhẫn trữ vật của những kẻ đã chết cũng gần như không có.
May mắn cho Trần Phi, và cũng là may mắn cho bọn Cao Thủ, vì bọn họ có huynh đệ có thể tin tưởng. Trong khi những nhóm khác hiện đã tan đàn xẻ nghé, đề phòng lẫn nhau còn không hết thì lấy gì hỗ trợ cho nhau. Những người này đang rơi vào tình trạng bi thảm, chết dần chết mòn.
Thế nhưng, vẫn còn hai nhóm bảo lưu được lực lượng không chút sứt mẻ, chính là nhóm Lữ Hoành và Hoàng Đại.
Những nơi bọn họ đi qua, thật nhiều thi thể lăn lóc, một đường quét sạch. Nhiều người khác thấy vậy, không ai bảo ai đều tránh xa, chọn lựa những đối tượng mềm hơn mà nắn bóp. Nhóm của Trần Phi chính là một mục tiêu dễ xơi như vậy.
Nhưng tất cả đã lầm!
Một người xông lên, một người chết.
Mười người tiến tới, mười người vong mạng.
Tử thần không ai khác chính là thằng nhóc nhỏ tuổi nhất trong đám, còn hai gã kia chỉ có nhiệm vụ phòng ngự hỗ trợ phía sau.
Thanh kiếm đen kịt trong tay Trần Phi như tia chớp rạch ngang bầu trời, cứ mỗi lần cất lên là một sinh mạng rơi rụng vẫn lạc.
Máu bắn đầy mặt Trần Phi, bám khắp nơi trên y phục, đế giày dưới chân cũng nhơm nhớp nhầy nhụa máu thịt.
Điều kỳ lạ là trong khi mắt vô số người đỏ ngầu vì chém giết, ánh mắt Trần Phi vẫn trong trẻo, không một tia vẩn đục. Không thể nhìn ra trong mắt nó sự tham lam, thèm khát, ham muốn hay thù hận nào. Giống như đây chỉ đơn thuần là công việc mà Trần Phi phải làm để bảo vệ bản thân, và để tiếp tục giữ lại giấc mơ cho cả bọn.
Phập! Phập! Phập!
Hắc Nê kiếm vẫn liên hồi vung lên, cho đến khi chẳng còn kẻ nào dám bén mảng đến gần tiểu sát tinh này nữa.
Bây giờ, Trần Phi mới có thời gian lơi tay nghỉ ngơi, ném một viên Hồi Khí đan vào miệng, thừa cơ phục hồi linh lực đã tiêu hao khá nhiều.
Cao Thủ len lỏi giữa những xác người ghê rợn xung quanh, lục lọi tìm kiếm nhẫn trữ vật, gương mặt nọng thịt nhăn nhúm tỏ vẻ bất nhẫn:
- Thiên đường có lối các ngươi chẳng đi, địa ngục không lối thì cứ thích xông vào chịu chết, cũng không trách chúng ta được!
Mãnh Kích tựa lưng vào một thân cây to, mặt mũi lấm lem máu me khẽ lắc đầu:
- Đây không phải đại hội tìm nhân tài, là chiến trường của những con thú thì đúng hơn!
Trần Phi lặng lẽ dõi mắt ra toàn trường. Hiện tại số người còn sống đã giảm xuống gần một nửa, cả trăm thi thể nằm ngổn ngang, biến khu vực này thành một cái nghĩa địa tự nhiên khổng lồ. Mùi máu cực kỳ tanh tưởi bốc lên cao, nhuộm đỏ những con suối gần đó. Não tương, thịt vụn rơi vãi khắp nơi, vắt vẻo trên những cành cây, tảng đá. Quang cảnh này, có khác gì địa ngục trần gian.
Trần Phi bắt đầu cảm nhận rõ hơn về thứ gọi là tiên nhân. Tàn khốc, máu lạnh, huynh đệ đồng môn tàn sát lẫn nhau, giẫm đạp nhau để ngoi lên vị trí cao hơn, đây chính là tiên đạo mà muôn người ngưỡng vọng.
- Chùn lòng sao?
Lữ Hoành đi tới gần cười hỏi. Gương mặt gã cũng nhuộm đầy những tia máu li ti. Từ đầu đến giờ, Lữ Hoành vẫn luôn tranh thủ quan sát tình hình bên chỗ Trần Phi, nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của nó thì trong lòng cực kỳ mừng rỡ. Phen này, gã đã đánh cuộc thắng rồi.
Trần Phi nhàn nhạt nói:
- Ta chỉ muốn biết những người ngoài kia nghĩ gì khi chứng kiến cảnh tượng này!
- Ha ha, tất nhiên là thích thú, vui sướng, hân thưởng! Không hiểu à? Kiểu như ngươi thả một bầy yêu thú vào chung một chuồng, cho bọn chúng cắn xé nhau, rồi các ngươi ở ngoài khoái trá chiêm ngưỡng, đặt cược xem con nào chiến thắng!
Lữ Hoành cười lạnh.
Quan điểm này quá cực đoan, nhưng cũng có lý lẽ chẳng phải nói bừa. Trần Phi tiếp nhận, gục gặt đầu, cũng không nói gì thêm.
- Nếu lần này ta nhận được ngôi quán quân, nhất định đền đáp các ngươi xứng đáng!
Lữ Hoành chợt nói.
Mãnh Kích hỏi:
- Nhóm Hoàng Đại bên kia đều có thực lực cường hãn, các ngươi nắm chắc chứ?
Lữ Hoành mỉm cười:
- Khi trước thì không, nhưng giờ thì chắc chắn! Chỉ cần vị sư đệ ta chưa có cơ hội biết danh tính này hỗ trợ, tin rằng bọn Hoàng Đại cũng phải giao nộp toàn bộ thẻ bài nếu không muốn nằm xuống vĩnh viễn ở nơi này!
- Trần Phi Ta sẽ giữ lời! Không biết các vị muốn chúng ta hỗ trợ thế nào?
Trần Phi gật nhẹ.
- Ta là Lữ Hoành. Trần sư đệ giải quyết hộ chúng ta một, hai người bên kia là được!
Lữ Hoành nói, rồi như thấy yêu cầu của mình hơi cao, tiếp lời:
- Một người thôi cũng tốt lắm rồi!
Trần Phi trầm ngâm:
- Giao gã Hoàng Đại kia cho ta, những người còn lại thì các vị cứ tùy nghi xử lý! Nhưng nói trước, hai vị sư huynh của ta sẽ không tham gia trận chiến này.
Lữ Hoành có chút kinh ngạc:
- Đồng ý, bất quá đến thời điểm mấu chốt, nếu được ta hy vọng họ sẽ trợ giúp một chút! Về phần Hoàng Đại, sư đệ nắm chắc chứ? Thực lực gã vô cùng khó lường, chỉ sợ nguy hiểm cho ngươi!
- Ta sẽ cố gắng toàn lực! Trước kia giữa chúng ta có chút duyên nợ, cũng muốn nhân cơ hội này trả lại cho gã!
Trần Phi cười nhẹ.
- Được, chút nữa chúng ta sẽ tách gã ra cho sư đệ tiện bề xử lý. Các ngươi chuẩn bị đi, bên kia dọn dẹp gần xong cả rồi!
Đúng như lời Lữ Hoành vừa nói, dưới sự tận lực cố gắng càn quét của nhóm Lữ Hoành và Hoàng Đại, đã vậy những kẻ khác còn chém giết lẫn nhau nên số người mất mạng mỗi lúc một nhiều.
Bây giờ, số lượng thi thể chồng chất trên mặt đất khắp nơi đếm sơ qua cũng phải lên đến con số hai trăm. Lao Khứ đứng thứ năm trên bảng xếp hạng cũng đã ôm hận ngã xuống. Đồng minh của gã là Tạ Hiền đã chạy đi từ lúc nào rồi, chẳng lưu lại bóng dáng.
Gần ba trăm người trước đó, lớp chạy đi, phần lớn ở lại tử vong, trước mắt chỉ còn vài mươi người đang loạn đấu. nNó qua tình thế không ổn, nếu còn lưu lại chỉ nạp mạng oan uổng cho hai nhóm kia, cả đám liền kéo nhau cao chạy xa bay.
Mục đích của cả Lữ Hoành và Hoàng Đại không phải chém giết mà là đuổi những người khác đi, vậy nên cũng chỉ nhìn theo, không truy sát đến cùng.
Thoáng chốc, nơi này chỉ còn lại đúng mười nhân mạng.
Ba người Trần Phi.
Năm người bên nhóm Lữ Hoành.
Và phe Hoàng Đại bốn người.
Gió rít ù ù, mang theo mùi hôi tanh nồng nặc của máu tươi lan đi khắp nơi. Đất và máu hòa làm một, khiến khu vực này trở nên lầy lội nhớp nháp. Những tiếng oạp oạp liên hồi vang lên mỗi khi có người di chuyển bước chân dù thật nhẹ nhàng.
Quá nhiều xác người, rồi đây sẽ mục ruỗng, biến thành bụi tro bón cho mảnh rừng màu mỡ nơi đây.
Không gian vốn náo loạn ồn ào vụt trở nên lặng lẽ, yên tĩnh cực độ nhưng lại đầy căng thẳng. Ánh mắt song phương nhìn nhau như những con hổ đói, lang sói tranh giành lãnh thổ, quyết tử không nhượng lui.
Hồi lâu, Lữ Hoành nhẹ nhàng cất tiếng:
- Các ngươi không tìm cơ hội bỏ trốn, điều này ngoài dự liệu của ta! Hẳn là có chỗ nào đó để ỷ trượng?
Hoàng Đại nhếch mép, nhạt giọng:
- Trong đầu ta chưa bao giờ có hai từ "trốn chạy", chỉ có "sống" hoặc "chết"!
- Hoàng huynh nói xem chút nữa các ngươi sẽ "sống" hay "chết"?
Lữ Hoành bình thản vặc lại.
Mục quang lạnh lẽo của Hoàng Đại lướt qua từng người bên phía Lữ Hoành, sau cùng dừng lại ở Trần Phi:
- Phần bọn ta không cần bàn đến, chỉ biết tất cả các ngươi sẽ biến thành những thi thể vô hồn tại chính chốn này!
Choang!
Lữ Hoành khẽ lật bàn tay, trường kiếm xanh biếc kỳ lạ liền hiện ra, cười tiêu sái:
- Võ mồm như vậy đủ rồi, bắt đầu chứ nhỉ?
Choang! Choang! Choang!
Những thanh kiếm tỏa sáng xanh biếc đồng loạt được người bên nhóm Lữ Hoành lấy ra, gườm gườm trên tay, sẵn sàng tái hiện kiếm trận kinh người có thể một nhát chém đôi thi ma Địch Khoan khi trước.
- Tứ Hợp Kiếm Trận sao?
Hoàng Đại âm trầm nói:
- Bọn ta không có kiếm trận uy lực lợi hại như các ngươi! Nhưng các ngươi có từng nghĩ, một khi thiếu khuyết một thành viên thì kiếm trận sẽ chẳng thể thiết lập hay không?
Lữ Hoành cả cười:
- Ta thừa nhận, luận về đơn đả độc đấu thì bên chúng ta khó thể trở thành đối thủ của các ngươi. Nhưng nếu tổ hợp thành kiếm trận thì chỉnh thể bốn người các ngươi sẽ bị nghiền nát! Còn như muốn tìm cơ hội hạ sát một thành viên trong chúng ta ư? Nực cười, đừng nói mà thử làm ta xem!
- Như ý ngươi!
Nơi tay phải Hoàng Đại ngay từ đầu chẳng có gì, thần tốc chớp lên đã triển hiện một thanh nhuyễn kiếm cũng có màu đen nhánh từa tựa kiếm Hắc Nê của Trần Phi. Bóng kiếm trên tay Hoàng Đại đột ngột kéo dài ra, giống như có thể tùy ý co giãn đến vô hạn, lạnh lùng xuyên thẳng qua ngực, ngay vị trí tâm thất của Sài Chu vẫn đứng sát gần bên trái Lữ Hoành.
Không một tiếng động, không một dấu hiệu báo trước. Chiêu kiếm nhanh đến cùng cực, bằng bặng đâm thấu tim Sài Chu.
Khi mà mọi người chưa có ai kịp phản ứng, kịp nhận ra thì mọi thứ đã kết thúc.
- Hự!
Mắt Sài Chu trợn trắng, cửa miệng phun ra mấy ngụm máu đỏ lòm, chậm chạp gục xuống.
Lữ Hoành đứng chôn chân tại chỗ, kinh hoàng thất sắc vô cùng khó tin kêu lớn:
- Kiếm khí? Ngươi đã tiến nửa bước vào cảnh giới Tụ Linh?
Một trường loạn đả chém giết điên cuồng hiện ra trên các màn hình lớn khiến vô số đệ tử quan khán phải sùng sục sôi máu theo.
Phần lớn những kẻ ngồi ở đây đều đang trong độ tuổi thanh niên, huyết khí phương cương nên dễ dàng bị cuốn hút. Cảnh tượng kia mới bi tráng làm sao, nhiều người ngã xuống, nhưng cũng không ít kẻ hiên ngang đứng vững, tóc và y phục vấy máu tung bay trong gió, Pháp Khí dưới tay chinh phạt tứ phương.
- Ta muốn hòa mình vào trong đó!
Một gã đệ tử bóp chặt hai nắm tay, nói trong sự run rẩy kích động.
- Với thực lực yếu kém của chúng ta, đến đó chỉ nạp mạng oan uổng thôi. Ngươi vứt suy nghĩ xuẩn ngốc đó đi!
Kẻ khác khuyên nhủ, tuy vậy toàn thân cũng run lên nhè nhẹ, gai ốc nổi đầy vì hưng phấn.
Gã đệ tử kia đỏ ngầu hai mắt, quyết tâm rít qua kẽ răng:
- Vẫn còn năm năm nữa, ta sẽ cố gắng trong thời gian tới! Nhất định kỳ đại hội tiếp theo, ta phải tham gia!
Không riêng gì gã này, rất nhiều rất nhiều đệ tử khác cũng đang hận bản thân trình độ quá kém cỏi, tu hành chẳng ra làm sao nên đã bỏ lỡ Đệ Thập Tân Tinh lần này. Ngoại trừ những kẻ bẩm sinh đã sợ chết, đa số những người bước vào tiên đạo đều có lá gan không hề nhỏ. Phiêu lưu mạo hiểm, chém giết máu tanh, chui ra từ chiến trường ken chặt những thi thể đẫm máu luôn là mơ tưởng của bọn họ, những kẻ còn trẻ người non dạ.
Cường giả không tự sinh ra, họ được đào luyện từ những chiến trường thảm liệt, bi tráng như thế này.
Có thể tham gia vào trường ác đấu kia, liều mạng thể hiện mình trước mắt vô số người, trong đó có những bậc tiền bối thanh danh cao vời trong tông môn, liệu bao nhiêu kẻ cưỡng lại được sự hấp dẫn này?
Đừng nói những đệ tử còn trẻ tuổi, không ít trưởng lão có niên kỷ vượt quá một trăm vậy mà ngồi theo dõi trên bình đài cũng không tự chủ được, thần trí hoàn toàn dung nhập vào chiến trường ác liệt bên kia. Những tiếng kinh hô thú vị, tỏ ra bất ngờ liên tục từ miệng bọn họ bật thốt.
Phần lớn mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào một thân hình cao chưa tới thước bảy, gầy gầy như không sở hữu bao nhiêu khí lực, gương mặt có phần còn non nớt của Trần Phi. Cũng do biểu hiện khi trước của Trần Phi cực kỳ chói mắt, vượt quá hiểu biết của tất cả, nên mọi người mới ưu ái dành sự chú ý cho nó nhiều đến vậy.
Trần Phi không biết.
Bọn Cao Thủ không biết.
Những người trên đảo Thí Luyện không biết, mà có biết thì cũng chẳng quan tâm.
Bởi vì tất cả đang điên cuồng chém giết đến đỏ mắt.
Thẻ bài, khắp nơi đều là thẻ bài. Mỗi một bóng người đại diện cho ít nhất một thẻ bài di động. Trong mắt những kẻ ở đây, thẻ bài không chỉ là thẻ bài, đó còn là cơ hội đổi đời, tạo lập uy vọng cho bản thân. Thế nào dễ dàng buông bỏ?
Vậy nên, thoạt đầu còn có một số người đứng ở vòng ngoài chạy trốn khỏi nơi này, nhưng qua một lúc thì hầu như tất cả phải đứng lại vì khắp nơi đều là địch, thân bị vây hãm giữa biển người, dã tính cuồng phát. Kẻ trước đó còn chung nhóm nói nói cười cười với ngươi, trong chớp mắt đã biến thành địch nhân, lén lút nhân cơ hội hỗn loạn đâm một đao vào sau lưng ngươi.
Trong tình thế quá hỗn loạn này, thực lực cao chưa hẳn đã an toàn, mà thực lực kém chưa chắc đã ngã xuống trước. Đã có không ít cao thủ Dẫn Khí đỉnh phong bị bốn năm người bao vây đồng loạt công kích phải ôm hận chết đi, mang theo một giấc mơ bị chôn vùi mãi mãi.
Tiếng hò hét, chửi mắng, hoảng sợ, đau đớn thi nhau vang vọng.
Ba người Trần Phi tựa lưng vào nhau thành hình tam giác, trường kiếm, đại đao liên hồi múa may. Đến lúc này, bọn họ có muốn hạ thủ lưu tình cũng không được, quá nhiều kẻ liều mạng tấn công. Ngay cả thời gian chỉ để cúi xuống nhặt lấy nhẫn trữ vật của những kẻ đã chết cũng gần như không có.
May mắn cho Trần Phi, và cũng là may mắn cho bọn Cao Thủ, vì bọn họ có huynh đệ có thể tin tưởng. Trong khi những nhóm khác hiện đã tan đàn xẻ nghé, đề phòng lẫn nhau còn không hết thì lấy gì hỗ trợ cho nhau. Những người này đang rơi vào tình trạng bi thảm, chết dần chết mòn.
Thế nhưng, vẫn còn hai nhóm bảo lưu được lực lượng không chút sứt mẻ, chính là nhóm Lữ Hoành và Hoàng Đại.
Những nơi bọn họ đi qua, thật nhiều thi thể lăn lóc, một đường quét sạch. Nhiều người khác thấy vậy, không ai bảo ai đều tránh xa, chọn lựa những đối tượng mềm hơn mà nắn bóp. Nhóm của Trần Phi chính là một mục tiêu dễ xơi như vậy.
Nhưng tất cả đã lầm!
Một người xông lên, một người chết.
Mười người tiến tới, mười người vong mạng.
Tử thần không ai khác chính là thằng nhóc nhỏ tuổi nhất trong đám, còn hai gã kia chỉ có nhiệm vụ phòng ngự hỗ trợ phía sau.
Thanh kiếm đen kịt trong tay Trần Phi như tia chớp rạch ngang bầu trời, cứ mỗi lần cất lên là một sinh mạng rơi rụng vẫn lạc.
Máu bắn đầy mặt Trần Phi, bám khắp nơi trên y phục, đế giày dưới chân cũng nhơm nhớp nhầy nhụa máu thịt.
Điều kỳ lạ là trong khi mắt vô số người đỏ ngầu vì chém giết, ánh mắt Trần Phi vẫn trong trẻo, không một tia vẩn đục. Không thể nhìn ra trong mắt nó sự tham lam, thèm khát, ham muốn hay thù hận nào. Giống như đây chỉ đơn thuần là công việc mà Trần Phi phải làm để bảo vệ bản thân, và để tiếp tục giữ lại giấc mơ cho cả bọn.
Phập! Phập! Phập!
Hắc Nê kiếm vẫn liên hồi vung lên, cho đến khi chẳng còn kẻ nào dám bén mảng đến gần tiểu sát tinh này nữa.
Bây giờ, Trần Phi mới có thời gian lơi tay nghỉ ngơi, ném một viên Hồi Khí đan vào miệng, thừa cơ phục hồi linh lực đã tiêu hao khá nhiều.
Cao Thủ len lỏi giữa những xác người ghê rợn xung quanh, lục lọi tìm kiếm nhẫn trữ vật, gương mặt nọng thịt nhăn nhúm tỏ vẻ bất nhẫn:
- Thiên đường có lối các ngươi chẳng đi, địa ngục không lối thì cứ thích xông vào chịu chết, cũng không trách chúng ta được!
Mãnh Kích tựa lưng vào một thân cây to, mặt mũi lấm lem máu me khẽ lắc đầu:
- Đây không phải đại hội tìm nhân tài, là chiến trường của những con thú thì đúng hơn!
Trần Phi lặng lẽ dõi mắt ra toàn trường. Hiện tại số người còn sống đã giảm xuống gần một nửa, cả trăm thi thể nằm ngổn ngang, biến khu vực này thành một cái nghĩa địa tự nhiên khổng lồ. Mùi máu cực kỳ tanh tưởi bốc lên cao, nhuộm đỏ những con suối gần đó. Não tương, thịt vụn rơi vãi khắp nơi, vắt vẻo trên những cành cây, tảng đá. Quang cảnh này, có khác gì địa ngục trần gian.
Trần Phi bắt đầu cảm nhận rõ hơn về thứ gọi là tiên nhân. Tàn khốc, máu lạnh, huynh đệ đồng môn tàn sát lẫn nhau, giẫm đạp nhau để ngoi lên vị trí cao hơn, đây chính là tiên đạo mà muôn người ngưỡng vọng.
- Chùn lòng sao?
Lữ Hoành đi tới gần cười hỏi. Gương mặt gã cũng nhuộm đầy những tia máu li ti. Từ đầu đến giờ, Lữ Hoành vẫn luôn tranh thủ quan sát tình hình bên chỗ Trần Phi, nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của nó thì trong lòng cực kỳ mừng rỡ. Phen này, gã đã đánh cuộc thắng rồi.
Trần Phi nhàn nhạt nói:
- Ta chỉ muốn biết những người ngoài kia nghĩ gì khi chứng kiến cảnh tượng này!
- Ha ha, tất nhiên là thích thú, vui sướng, hân thưởng! Không hiểu à? Kiểu như ngươi thả một bầy yêu thú vào chung một chuồng, cho bọn chúng cắn xé nhau, rồi các ngươi ở ngoài khoái trá chiêm ngưỡng, đặt cược xem con nào chiến thắng!
Lữ Hoành cười lạnh.
Quan điểm này quá cực đoan, nhưng cũng có lý lẽ chẳng phải nói bừa. Trần Phi tiếp nhận, gục gặt đầu, cũng không nói gì thêm.
- Nếu lần này ta nhận được ngôi quán quân, nhất định đền đáp các ngươi xứng đáng!
Lữ Hoành chợt nói.
Mãnh Kích hỏi:
- Nhóm Hoàng Đại bên kia đều có thực lực cường hãn, các ngươi nắm chắc chứ?
Lữ Hoành mỉm cười:
- Khi trước thì không, nhưng giờ thì chắc chắn! Chỉ cần vị sư đệ ta chưa có cơ hội biết danh tính này hỗ trợ, tin rằng bọn Hoàng Đại cũng phải giao nộp toàn bộ thẻ bài nếu không muốn nằm xuống vĩnh viễn ở nơi này!
- Trần Phi Ta sẽ giữ lời! Không biết các vị muốn chúng ta hỗ trợ thế nào?
Trần Phi gật nhẹ.
- Ta là Lữ Hoành. Trần sư đệ giải quyết hộ chúng ta một, hai người bên kia là được!
Lữ Hoành nói, rồi như thấy yêu cầu của mình hơi cao, tiếp lời:
- Một người thôi cũng tốt lắm rồi!
Trần Phi trầm ngâm:
- Giao gã Hoàng Đại kia cho ta, những người còn lại thì các vị cứ tùy nghi xử lý! Nhưng nói trước, hai vị sư huynh của ta sẽ không tham gia trận chiến này.
Lữ Hoành có chút kinh ngạc:
- Đồng ý, bất quá đến thời điểm mấu chốt, nếu được ta hy vọng họ sẽ trợ giúp một chút! Về phần Hoàng Đại, sư đệ nắm chắc chứ? Thực lực gã vô cùng khó lường, chỉ sợ nguy hiểm cho ngươi!
- Ta sẽ cố gắng toàn lực! Trước kia giữa chúng ta có chút duyên nợ, cũng muốn nhân cơ hội này trả lại cho gã!
Trần Phi cười nhẹ.
- Được, chút nữa chúng ta sẽ tách gã ra cho sư đệ tiện bề xử lý. Các ngươi chuẩn bị đi, bên kia dọn dẹp gần xong cả rồi!
Đúng như lời Lữ Hoành vừa nói, dưới sự tận lực cố gắng càn quét của nhóm Lữ Hoành và Hoàng Đại, đã vậy những kẻ khác còn chém giết lẫn nhau nên số người mất mạng mỗi lúc một nhiều.
Bây giờ, số lượng thi thể chồng chất trên mặt đất khắp nơi đếm sơ qua cũng phải lên đến con số hai trăm. Lao Khứ đứng thứ năm trên bảng xếp hạng cũng đã ôm hận ngã xuống. Đồng minh của gã là Tạ Hiền đã chạy đi từ lúc nào rồi, chẳng lưu lại bóng dáng.
Gần ba trăm người trước đó, lớp chạy đi, phần lớn ở lại tử vong, trước mắt chỉ còn vài mươi người đang loạn đấu. nNó qua tình thế không ổn, nếu còn lưu lại chỉ nạp mạng oan uổng cho hai nhóm kia, cả đám liền kéo nhau cao chạy xa bay.
Mục đích của cả Lữ Hoành và Hoàng Đại không phải chém giết mà là đuổi những người khác đi, vậy nên cũng chỉ nhìn theo, không truy sát đến cùng.
Thoáng chốc, nơi này chỉ còn lại đúng mười nhân mạng.
Ba người Trần Phi.
Năm người bên nhóm Lữ Hoành.
Và phe Hoàng Đại bốn người.
Gió rít ù ù, mang theo mùi hôi tanh nồng nặc của máu tươi lan đi khắp nơi. Đất và máu hòa làm một, khiến khu vực này trở nên lầy lội nhớp nháp. Những tiếng oạp oạp liên hồi vang lên mỗi khi có người di chuyển bước chân dù thật nhẹ nhàng.
Quá nhiều xác người, rồi đây sẽ mục ruỗng, biến thành bụi tro bón cho mảnh rừng màu mỡ nơi đây.
Không gian vốn náo loạn ồn ào vụt trở nên lặng lẽ, yên tĩnh cực độ nhưng lại đầy căng thẳng. Ánh mắt song phương nhìn nhau như những con hổ đói, lang sói tranh giành lãnh thổ, quyết tử không nhượng lui.
Hồi lâu, Lữ Hoành nhẹ nhàng cất tiếng:
- Các ngươi không tìm cơ hội bỏ trốn, điều này ngoài dự liệu của ta! Hẳn là có chỗ nào đó để ỷ trượng?
Hoàng Đại nhếch mép, nhạt giọng:
- Trong đầu ta chưa bao giờ có hai từ "trốn chạy", chỉ có "sống" hoặc "chết"!
- Hoàng huynh nói xem chút nữa các ngươi sẽ "sống" hay "chết"?
Lữ Hoành bình thản vặc lại.
Mục quang lạnh lẽo của Hoàng Đại lướt qua từng người bên phía Lữ Hoành, sau cùng dừng lại ở Trần Phi:
- Phần bọn ta không cần bàn đến, chỉ biết tất cả các ngươi sẽ biến thành những thi thể vô hồn tại chính chốn này!
Choang!
Lữ Hoành khẽ lật bàn tay, trường kiếm xanh biếc kỳ lạ liền hiện ra, cười tiêu sái:
- Võ mồm như vậy đủ rồi, bắt đầu chứ nhỉ?
Choang! Choang! Choang!
Những thanh kiếm tỏa sáng xanh biếc đồng loạt được người bên nhóm Lữ Hoành lấy ra, gườm gườm trên tay, sẵn sàng tái hiện kiếm trận kinh người có thể một nhát chém đôi thi ma Địch Khoan khi trước.
- Tứ Hợp Kiếm Trận sao?
Hoàng Đại âm trầm nói:
- Bọn ta không có kiếm trận uy lực lợi hại như các ngươi! Nhưng các ngươi có từng nghĩ, một khi thiếu khuyết một thành viên thì kiếm trận sẽ chẳng thể thiết lập hay không?
Lữ Hoành cả cười:
- Ta thừa nhận, luận về đơn đả độc đấu thì bên chúng ta khó thể trở thành đối thủ của các ngươi. Nhưng nếu tổ hợp thành kiếm trận thì chỉnh thể bốn người các ngươi sẽ bị nghiền nát! Còn như muốn tìm cơ hội hạ sát một thành viên trong chúng ta ư? Nực cười, đừng nói mà thử làm ta xem!
- Như ý ngươi!
Nơi tay phải Hoàng Đại ngay từ đầu chẳng có gì, thần tốc chớp lên đã triển hiện một thanh nhuyễn kiếm cũng có màu đen nhánh từa tựa kiếm Hắc Nê của Trần Phi. Bóng kiếm trên tay Hoàng Đại đột ngột kéo dài ra, giống như có thể tùy ý co giãn đến vô hạn, lạnh lùng xuyên thẳng qua ngực, ngay vị trí tâm thất của Sài Chu vẫn đứng sát gần bên trái Lữ Hoành.
Không một tiếng động, không một dấu hiệu báo trước. Chiêu kiếm nhanh đến cùng cực, bằng bặng đâm thấu tim Sài Chu.
Khi mà mọi người chưa có ai kịp phản ứng, kịp nhận ra thì mọi thứ đã kết thúc.
- Hự!
Mắt Sài Chu trợn trắng, cửa miệng phun ra mấy ngụm máu đỏ lòm, chậm chạp gục xuống.
Lữ Hoành đứng chôn chân tại chỗ, kinh hoàng thất sắc vô cùng khó tin kêu lớn:
- Kiếm khí? Ngươi đã tiến nửa bước vào cảnh giới Tụ Linh?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook