Tuyệt Địa
-
Chương 57: Trò chơi sinh tử (10)
Viu!
Tốc độ xuất động của nhóm Lã Đào cùng Trần Phi đều vượt xa bọn Cao Thủ, nên khi Lã Đào đang uy hiếp tính mạng Trần Phi thì hai người kia chỉ mới từ trong đám cây um tùm nhảy ra, chẳng thể kịp trợ chiến.
- Thiết Lung!
Trần Phi vốn muốn giữ sức, trước tình thế này cũng đành phải hất mạnh tay trái, phóng xuất luồng linh lực mềm mại ngược lên đỉnh đầu đúng ngay vị trí Lã Đào đang kích xuống. Hắc Nê kiếm bên tay phải vẫn được Trần Phi giữ nguyên thế công, chớp mắt đã chạm thẳng vào kiếm của Phương Sĩ.
Choang!
- Hự!
Lôi điện xẹt loạn, từ kiếm chạy thẳng vào người Phương Sĩ. Gã nặng nề hộc lên một tiếng đau đớn, đầu tóc dựng ngược, lăn đùng ra đất.
Lã Đào có phần hoạt kê, đang hùng hổ sắp lấy mạng thằng nhóc kia tới nơi thì bị Thiết Lung khóa cứng rơi xuống mặt đất, mắt ếch trơ trơ giương lên nhìn Phương Sĩ đang co giật liên hồi nhưng chẳng thể nào thoát ra, dù chỉ nhích động một chút cũng không được.
Gã mập chạy đến khám xét khắp người Phương Sĩ, lôi nhẫn trữ vật ra, miệng suýt xoa:
- Nóng quá! Chiêu kiếm của sư đệ đúng là khủng bố, gã này chắc thành lợn quay luôn rồi, chẳng biết sống chết thế nào đây!
Trần Phi ngồi xuống, mắt nhìn Lã Đào vẫn đứng đó với bộ dáng đẹp mắt, nói:
- Tiểu đệ căn chỉnh uy lực vừa phải, sẽ không khiến gã mất mạng nhưng chắc phải tịnh dưỡng một thời gian!
- Chà chà, hai mươi mốt thẻ bài cơ đấy, dám nhiều hơn lão gia ta, thật to gan!
Gã mập nhét luôn mớ thẻ bài vừa lấy được từ Phương Sĩ vào người, bước tới trước mặt Lã Đào, sùi bọt mép đề quyết:
- Nhìn con mẹ ngươi, chưa thấy ai phong lưu tuấn tú như lão gia ta hử? Có tin ta móc cặp mắt chó của ngươi xuống không? Mau quay đi chỗ khác!
Lã Đào dở khóc dở cười, muốn nói mà không nói được. Trong bụng thầm mắng, chẳng biết chiêu thức tà môn này là thứ quái quỷ gì mà khiến gã nghe khắp người đều tê rần, chiến ý trở về số không. Phen này, giữ lại được cái mạng thì Lã Đào đã vui mừng cúng bái tổ tiên rồi, làm gì còn hy vọng chiếm thứ hạng đầu.
Chủ đảo.
Trong khi đám đệ tử bên dưới nhốn nháo kinh hô liên hồi vì cảnh tượng khó tin từ màn hình truyền về, thì trưởng lão mập Lý Dịch Phong trên bình đài cũng đứng ngồi không yên, luôn miệng lẩm bẩm:
- Dẫn Khí tầng bốn, vậy mà một chiêu đánh bất tỉnh một tên Dẫn Khí đỉnh phong, tên còn lại thì bị trói gô như đòn bánh tét. Đây là quái thai gì?
Một vị trưởng lão gật gù:
- Kiếm kỹ kia hình như là Lôi Minh Tam Thức dành cho đệ tử cấp thấp tu luyện, thuật Thiết Lung kia cũng thế.
- Việc đó ai chả biết. Vấn đề là Lôi Minh Tam Thức chỉ có tàn thiên, chưa từng được đệ tử nào luyện thành, không ngờ uy lực khá như thế. Lại còn Thiết Lung thuật kia nữa, tuy không tới mức chẳng ai học được như Lôi Minh Tam Thức, nhưng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngươi nói xem, thằng nhóc kia chưa đầy mười lăm tuổi, làm thế nào tinh thông hai món này?
Một trưởng lão khác nêu ra nghi vấn.
Lý Dịch Phong xoa trán:
- Khoan hãy bàn đến những độc chiêu khó thể luyện thành trong một sớm một chiều, hẳn mọi người đều thấy linh lực của thằng nhóc kia như không hề kém cạnh đệ tử Dẫn Khí đỉnh phong? Trong khi rõ ràng cảnh giới nó chỉ mới tầng bốn, đó mới là vấn đề đáng bàn!
Mai trưởng lão cười nói:
- Ta thừa nhận linh lực của thằng nhóc kia rất tinh thuần vượt xa cấp bậc, hơn nữa cường độ linh lực của nó không phải chỉ không kém Dẫn Khí đỉnh phong thôi đâu, ta thấy còn vượt trội hơn. Nhân tiện nói cho mọi người biết một tin tức, ta đã nhớ ra lai lịch thằng nhóc này rồi.
- Ồ, Mai trưởng lão nói thử xem, ta cũng đang khá tò mò!
Chưởng môn Phong Thiên mỉm cười.
Mai trưởng lão nhìn La Hầu vẫn chưa hết sửng sốt đứng sau lưng Phong Thiên, nói:
- Chưởng môn nên hỏi La sư điệt sẽ rõ! Chính La sư điệt đưa thằng nhóc kia đến gặp ta, xin thu nhận!
- Có chuyện này?
La Hầu hơi khom lưng, cung kính ứng tiếng đáp:
- Quả thực đúng là đồ nhi đưa Trần Phi sư đệ lên đảo. Việc này kể ra thì hơi dài dòng...
Nói đoạn, La Hầu đều đều kể lại cố sự từ lúc tình cờ gặp Trần Phi bên trong rừng rậm Vạn Tượng cách đây hơn hai năm cho tất cả cùng nghe. Mộng Phí Băng đứng cạnh đó cùng Thanh Tâm đ*o cô cũng chẳng ngoại lệ, dù muốn dù không vẫn lọt vào tai, tuy vậy vẻ mặt vẫn bình thản không lộ cảm xúc gì.
Trong khi đó ở bên kia, gã mập đang không ngừng than vãn:
- Ta nói sư đệ nghe này. Lần sau, ngươi khóa địch thủ ít thời gian thôi, chờ lâu như vậy thật chán nản!
Mãnh Kích buồn bực:
- Sư huynh bớt càu nhàu đi được không? Cho ta và tiểu sư đệ có chút ít thời gian yên tĩnh nghỉ ngơi đi!
- Hề hề, ta cũng muốn im lặng lắm chứ, nhưng cứ nhìn mặt gã này là không chịu được. Tên ngốc này cứ trừng mắt lên nhìn ta làm cái quái gì chả rõ!
Trần Phi bỗng nói:
- Gã sắp tỉnh lại rồi đấy. Sư huynh cẩn thận, đừng đứng quá gần!
Tiếp theo, Trần Phi đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Lã Đào, trường kiếm Hắc Nê hơi chỉa lên không trung, chuẩn bị chờ gã vừa hồi tỉnh sẽ bồi ngay một kiếm giải quyết nhanh gọn không vướng víu.
Gã mập nghe dọa thì nhanh chóng lùi lại, nhìn kỹ quả nhiên thấy mấy ngón tay Lã Đào đang nhè nhẹ máy động, đúng là sắp thoát khỏi trạng thái trói buộc của Thiết Lung.
Lúc này, tuy chưa hoàn toàn cử động được toàn thân nhưng Lã Đào đã có thể mấp máy miệng trò chuyện. Thấy Trần Phi sắp sửa thi triển chiêu kiếm kinh khủng kia, gã vội vàng hô lên:
- Đừng! Ta đầu hàng, sẽ giao hết toàn bộ thẻ bài cho các ngươi.
Trần Phi nghe thế, Hắc Nê trong tay do dự một chút rồi hạ xuống. Dù sao, bọn nó cũng chỉ cần thẻ bài là đủ. Hai bên chẳng có thù oán gì, không cần nặng tay.
Gã mập giật mình bật thốt:
- Sư đệ ngốc, đừng để gã đánh lừa!
Nhưng đã không còn kịp nữa, Lã Đào vừa lấy lại quyền làm chủ cơ thể, cũng không dám công kích Trần Phi mà cuống cuồng động thân lao đi, cố thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, đồng thời nuốt luôn lời hứa hẹn.
- Ngày càng ít kẻ đáng tin!
Trần Phi lắc đầu, lập tức đuổi theo. Phía sau là bọn Cao Thủ, chỉ nghe gã mập lầm bầm cáu gắt:
- Ta đã bảo mà không nghe, hừ hừ..! Một suất tiến vào Linh Trì quan trọng như thế thì sá gì lời hứa hẹn vớ vẩn chứ!
Lã Đào hộc tốc toàn lực chạy thật nhanh, nhưng khốn thay, thằng nhóc kia đã bám sát phía sau, vài nhịp thở ngắn ngủi nữa thôi sẽ bắt kịp gã. Khi đó, với chiêu kiếm quái đản kia thì Lã Đào khó thoát khỏi tình trạng thê thảm như Phương Sĩ. Chỉ nghĩ đến đây gã đã rùng mình mấy lượt, càng thêm điên cuồng dốc hết linh lực trút xuống đôi chân.
- Cút! Còn truy theo ta có mất mạng cũng đừng trách!
Chẳng những liều mạng chạy, hai tay Lã Đào còn liên tục phóng thuật pháp đánh ra sau, khi là hỏa cầu, lúc thì phong nhận, địa thứ đủ cả.
Phải nói tạo nghệ trên lĩnh vực thuật pháp của Lã Đào không hề tệ. Chỉ tiếc tốc độ và phản ứng của Trần Phi vượt quá lẽ thường nên dễ dàng tránh được, nhưng cũng bị Lã Đào duy trì khoảng cách, trong thời gian ngắn chưa thể tiến gần hơn.
Vút! Vút!
Thoáng chốc, song phương đã vượt qua quãng đường vài chục dặm, tiến thẳng vào tâm đảo. Đây chính là mục đích của Lã Đào, gã đang trông mong chạm trán kẻ địch nào đó, càng mạnh càng tốt để cứu vãn cục diện nguy hiểm. Ai cũng hiểu được đạo lý thấy của quý thì những kẻ mạnh sẽ đánh nhau vỡ đầu mẻ trán để chiếm hữu, Lã Đào đang chờ đợi điều đó.
Vậy nên, bất chấp linh lực đã gần cạn kiệt mặc dù vừa sử dụng một viên Hồi Khí đan nhưng chưa kịp khôi phục bao nhiêu, Lã Đào nén sự tiếc hận móc trong nhẫn trữ vật ra một xấp linh phù, ném bừa về phía sau, miệng hò hét đe dọa:
- Ta còn rất nhiều linh phù, ngươi nhắm chơi nổi thì cứ đuổi theo!
Mắt thấy đã sắp tới vị trí trung tâm hòn đảo, Trần Phi thoáng do dự. Bọn Cao Thủ đã bị nó bỏ rơi phía sau, nếu còn truy theo rất có thể Trần Phi sẽ đụng độ những nhóm khác, vô cùng nguy hiểm.
Đó là chưa nói tới bọn Cao Thủ cũng có khả năng bị người khác phục kích cướp đoạt thẻ bài, khi đó thì được chẳng bằng mất. Nhưng buông tha gã Lã Đào giảo hoạt thì Trần Phi không cam tâm. Một phần vì số thẻ bài rất quan trọng trên người gã, phần nữa Trần Phi muốn trừng phạt cho Lã Đào chừa đi tính gian ngoa trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Nhận ra Trần Phi phía sau có dấu hiệu lơi cước bộ, Lã Đào mừng thầm, càng ra sức chạy nhanh. Ngay lúc này, trước mắt gã chợt hoa lên, rồi một thanh trường côn to chảng từ đâu bất thần đập mạnh tới, khồng hề có dấu hiệu báo trước.
Thế tới của trường côn kia vô cùng uy mãnh, nhưng Lã Đào cũng không phải kẻ yếu, tuy đã gần cạn linh lực vẫn kịp thời đảo bộ, dịch người tránh sang một bên, vừa đủ chỗ cho trường côn lao sát rạt qua.
Vút!
Ngoài dự liệu Lã Đào, trường côn đang đà đập xuống cuồng mãnh là vậy lại đột ngột biến chiêu cực kỳ linh hoạt, quét ngang mang theo sóng kình kinh thế hãi tục.
Bốp!
Trường côn khí thế lôi đình vạn quân đập thẳng vào người Lã Đào khiến gã bay đi như con diều đứt dây, va mạnh vào một gốc đại thụ mới hết đà, rơi xuống.
Lực va mạnh đến mức gốc đại thụ cao lớn cũng rung lên từng hồi, đủ hiểu một côn kia kinh khủng tới cỡ nào. Nhìn lại thì Lã Đào đã chết tốt, biến thành một đống thịt vụn nhầy nhụa không ra hình người. Âu đây cũng là nhân quả, gã đã có thể an toàn nếu không nuốt lời hứa với Trần Phi, chỉ tiếc có muốn hối hận cũng đã quá muộn màng.
Mọi thứ diễn ra kể thì lâu, thực chất chỉ trong chưa đầy một, hai nhịp thở thì mọi sự đã an bài. Sau khi nhẹ nhàng đập chết Lã Đào, một gã to con với khuôn mặt dữ tợn thoạt nhìn tựa như người khổng lồ đã vác trường côn xông thẳng tới chỗ Trần Phi, ào ào đánh xuống, không hề mở miệng nói một lời nào.
Vụt!
Trần Phi chuyển thân tránh né, nhún người lên cao khiến trường côn của gã khổng lồ kia đập vào nền đất đánh ầm, Hắc Nê kiếm xẹt thẳng xuống đỉnh đầu đưa ra không hề che chắn của gã.
Với đối thủ có thể uy hiếp tính mạng mình, Trần Phi chưa bao giờ nương tay mà xuất thủ rất quyết đoán.
Viu!
Gã khổng lồ có thân hình nặng nề nhưng tốc độ phản xạ thì không tồi chút nào, chớp mắt đã quét ngang trường côn lên trên đón đầu kiếm thức của Trần Phi.
Trần Phi chỉ chờ có thế, miệng nở nụ cười tươi tỉnh, linh lực dồn thêm vào trường kiếm.
Keng!
Kiếm và trường côn va vào nhau phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, lửa điện lan tỏa.
Trần Phi nghe cổ tay tê rần, bị lực phản chấn hất văng ra phía sau, phải lộn một vòng mới trụ vững xuống đất. Gã khổng lồ cũng rơi vào tình trạng tương tự, đôi chân to như cột trụ liên tục thoái lùi, những dấu chân in sâu trên nền đất cứng. Cánh tay cầm trường côn của gã run lên nhè nhẹ, cơ thể cũng có dấu hiệu y hệt, đúng là đang bị lôi điện từ kiếm thức của Trần Phi công phá nội thể, nhưng chẳng biết vì sao vẫn chống chọi được.
Gã gầm lên, không hề giận dữ mà lại mang chút sắc thái vui vẻ:
- Hảo khí lực, hảo kiếm chiêu! Mãi mới gặp được đối thủ, tiếp ta một côn nữa xem nào!
Gã khổng lồ vác theo trường côn to chảng rầm rập lao tới, dường như không bị Lôi Minh Tam Thức của Trần Phi gây tổn hại gì nhiều.
Trần Phi quét mắt, phát hiện có ba bóng người đang chạy nhanh tới, rất có khả năng chính là đồng bọn của gã khổng lồ kia. Nó không tham chiến, nhanh chân nhảy vào rừng cây, theo lối cũ chạy ngược trở lại tìm bọn Cao Thủ.
Sau lưng, có tiếng rống giận bi thống của gã khổng lồ:
- Thằng nhãi kia mau đứng lại cho ta! Khốn kiếp, đứng lại!
Nhưng mặc cho gã khổng lồ kêu gào, Trần Phi vẫn miệt mài phóng nhanh. Nếu tai nó nghe không lầm thì ba người vừa đến đã nhập cuộc, cùng gã kia truy đuổi phía sau, chỉ là không thèm lên tiếng đánh động thôi.
Đúng là như vậy. Cách Trần Phi vài chục trượng phía sau, bọn người Hoàng Đại đã đuổi tới gã khổng lồ, không quên thu lấy thẻ bài trên thi thể nát vụn của Lã Đào.
Hoàng Đại cùng hai người nữa chạy ngay sau lưng gã khổng lồ, nhàn nhạt hỏi:
- Có chuyện gì mà Lôi Thần huynh đệ như đang rất vui vẻ?
- Khà khà, ta vừa đụng độ một thằng nhóc rất thú vị, có đối tượng để chơi đùa rồi!
Gã khổng lồ tên Lôi Thần cười hể hả, chân vẫn không ngừng gia tăng cước lực.
- Vậy thì mau lên, có thể lọt vào tầm mắt của Lôi huynh đệ chắc đối phương có không ít thẻ bài!
Hoàng Đại nhếch nhẹ vành môi, dáng vẻ âm trầm lẳng lặng cùng đồng bọn truy bám.
Nhìn cảnh tượng bốn đuổi một ráo riết trên màn hình, Lý Dịch Phong thở ra:
- Bốn tên Dẫn Khí đỉnh phong, hơn nữa thực lực đều mạnh hơn đồng cấp. Phen này thằng nhóc kia gặp rắc rối to rồi!
Dưới quảng trường, hàng vạn đệ tử nín thở theo dõi từng diễn biến trên màn hình, kể cả chớp mắt một cái cũng không dám như sợ bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng. Có lẽ, đây sẽ là trận đại chiến cuối cùng trước khi đại hội Đệ Thập Tân Tinh kỳ này kết thúc.
Tốc độ xuất động của nhóm Lã Đào cùng Trần Phi đều vượt xa bọn Cao Thủ, nên khi Lã Đào đang uy hiếp tính mạng Trần Phi thì hai người kia chỉ mới từ trong đám cây um tùm nhảy ra, chẳng thể kịp trợ chiến.
- Thiết Lung!
Trần Phi vốn muốn giữ sức, trước tình thế này cũng đành phải hất mạnh tay trái, phóng xuất luồng linh lực mềm mại ngược lên đỉnh đầu đúng ngay vị trí Lã Đào đang kích xuống. Hắc Nê kiếm bên tay phải vẫn được Trần Phi giữ nguyên thế công, chớp mắt đã chạm thẳng vào kiếm của Phương Sĩ.
Choang!
- Hự!
Lôi điện xẹt loạn, từ kiếm chạy thẳng vào người Phương Sĩ. Gã nặng nề hộc lên một tiếng đau đớn, đầu tóc dựng ngược, lăn đùng ra đất.
Lã Đào có phần hoạt kê, đang hùng hổ sắp lấy mạng thằng nhóc kia tới nơi thì bị Thiết Lung khóa cứng rơi xuống mặt đất, mắt ếch trơ trơ giương lên nhìn Phương Sĩ đang co giật liên hồi nhưng chẳng thể nào thoát ra, dù chỉ nhích động một chút cũng không được.
Gã mập chạy đến khám xét khắp người Phương Sĩ, lôi nhẫn trữ vật ra, miệng suýt xoa:
- Nóng quá! Chiêu kiếm của sư đệ đúng là khủng bố, gã này chắc thành lợn quay luôn rồi, chẳng biết sống chết thế nào đây!
Trần Phi ngồi xuống, mắt nhìn Lã Đào vẫn đứng đó với bộ dáng đẹp mắt, nói:
- Tiểu đệ căn chỉnh uy lực vừa phải, sẽ không khiến gã mất mạng nhưng chắc phải tịnh dưỡng một thời gian!
- Chà chà, hai mươi mốt thẻ bài cơ đấy, dám nhiều hơn lão gia ta, thật to gan!
Gã mập nhét luôn mớ thẻ bài vừa lấy được từ Phương Sĩ vào người, bước tới trước mặt Lã Đào, sùi bọt mép đề quyết:
- Nhìn con mẹ ngươi, chưa thấy ai phong lưu tuấn tú như lão gia ta hử? Có tin ta móc cặp mắt chó của ngươi xuống không? Mau quay đi chỗ khác!
Lã Đào dở khóc dở cười, muốn nói mà không nói được. Trong bụng thầm mắng, chẳng biết chiêu thức tà môn này là thứ quái quỷ gì mà khiến gã nghe khắp người đều tê rần, chiến ý trở về số không. Phen này, giữ lại được cái mạng thì Lã Đào đã vui mừng cúng bái tổ tiên rồi, làm gì còn hy vọng chiếm thứ hạng đầu.
Chủ đảo.
Trong khi đám đệ tử bên dưới nhốn nháo kinh hô liên hồi vì cảnh tượng khó tin từ màn hình truyền về, thì trưởng lão mập Lý Dịch Phong trên bình đài cũng đứng ngồi không yên, luôn miệng lẩm bẩm:
- Dẫn Khí tầng bốn, vậy mà một chiêu đánh bất tỉnh một tên Dẫn Khí đỉnh phong, tên còn lại thì bị trói gô như đòn bánh tét. Đây là quái thai gì?
Một vị trưởng lão gật gù:
- Kiếm kỹ kia hình như là Lôi Minh Tam Thức dành cho đệ tử cấp thấp tu luyện, thuật Thiết Lung kia cũng thế.
- Việc đó ai chả biết. Vấn đề là Lôi Minh Tam Thức chỉ có tàn thiên, chưa từng được đệ tử nào luyện thành, không ngờ uy lực khá như thế. Lại còn Thiết Lung thuật kia nữa, tuy không tới mức chẳng ai học được như Lôi Minh Tam Thức, nhưng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngươi nói xem, thằng nhóc kia chưa đầy mười lăm tuổi, làm thế nào tinh thông hai món này?
Một trưởng lão khác nêu ra nghi vấn.
Lý Dịch Phong xoa trán:
- Khoan hãy bàn đến những độc chiêu khó thể luyện thành trong một sớm một chiều, hẳn mọi người đều thấy linh lực của thằng nhóc kia như không hề kém cạnh đệ tử Dẫn Khí đỉnh phong? Trong khi rõ ràng cảnh giới nó chỉ mới tầng bốn, đó mới là vấn đề đáng bàn!
Mai trưởng lão cười nói:
- Ta thừa nhận linh lực của thằng nhóc kia rất tinh thuần vượt xa cấp bậc, hơn nữa cường độ linh lực của nó không phải chỉ không kém Dẫn Khí đỉnh phong thôi đâu, ta thấy còn vượt trội hơn. Nhân tiện nói cho mọi người biết một tin tức, ta đã nhớ ra lai lịch thằng nhóc này rồi.
- Ồ, Mai trưởng lão nói thử xem, ta cũng đang khá tò mò!
Chưởng môn Phong Thiên mỉm cười.
Mai trưởng lão nhìn La Hầu vẫn chưa hết sửng sốt đứng sau lưng Phong Thiên, nói:
- Chưởng môn nên hỏi La sư điệt sẽ rõ! Chính La sư điệt đưa thằng nhóc kia đến gặp ta, xin thu nhận!
- Có chuyện này?
La Hầu hơi khom lưng, cung kính ứng tiếng đáp:
- Quả thực đúng là đồ nhi đưa Trần Phi sư đệ lên đảo. Việc này kể ra thì hơi dài dòng...
Nói đoạn, La Hầu đều đều kể lại cố sự từ lúc tình cờ gặp Trần Phi bên trong rừng rậm Vạn Tượng cách đây hơn hai năm cho tất cả cùng nghe. Mộng Phí Băng đứng cạnh đó cùng Thanh Tâm đ*o cô cũng chẳng ngoại lệ, dù muốn dù không vẫn lọt vào tai, tuy vậy vẻ mặt vẫn bình thản không lộ cảm xúc gì.
Trong khi đó ở bên kia, gã mập đang không ngừng than vãn:
- Ta nói sư đệ nghe này. Lần sau, ngươi khóa địch thủ ít thời gian thôi, chờ lâu như vậy thật chán nản!
Mãnh Kích buồn bực:
- Sư huynh bớt càu nhàu đi được không? Cho ta và tiểu sư đệ có chút ít thời gian yên tĩnh nghỉ ngơi đi!
- Hề hề, ta cũng muốn im lặng lắm chứ, nhưng cứ nhìn mặt gã này là không chịu được. Tên ngốc này cứ trừng mắt lên nhìn ta làm cái quái gì chả rõ!
Trần Phi bỗng nói:
- Gã sắp tỉnh lại rồi đấy. Sư huynh cẩn thận, đừng đứng quá gần!
Tiếp theo, Trần Phi đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Lã Đào, trường kiếm Hắc Nê hơi chỉa lên không trung, chuẩn bị chờ gã vừa hồi tỉnh sẽ bồi ngay một kiếm giải quyết nhanh gọn không vướng víu.
Gã mập nghe dọa thì nhanh chóng lùi lại, nhìn kỹ quả nhiên thấy mấy ngón tay Lã Đào đang nhè nhẹ máy động, đúng là sắp thoát khỏi trạng thái trói buộc của Thiết Lung.
Lúc này, tuy chưa hoàn toàn cử động được toàn thân nhưng Lã Đào đã có thể mấp máy miệng trò chuyện. Thấy Trần Phi sắp sửa thi triển chiêu kiếm kinh khủng kia, gã vội vàng hô lên:
- Đừng! Ta đầu hàng, sẽ giao hết toàn bộ thẻ bài cho các ngươi.
Trần Phi nghe thế, Hắc Nê trong tay do dự một chút rồi hạ xuống. Dù sao, bọn nó cũng chỉ cần thẻ bài là đủ. Hai bên chẳng có thù oán gì, không cần nặng tay.
Gã mập giật mình bật thốt:
- Sư đệ ngốc, đừng để gã đánh lừa!
Nhưng đã không còn kịp nữa, Lã Đào vừa lấy lại quyền làm chủ cơ thể, cũng không dám công kích Trần Phi mà cuống cuồng động thân lao đi, cố thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, đồng thời nuốt luôn lời hứa hẹn.
- Ngày càng ít kẻ đáng tin!
Trần Phi lắc đầu, lập tức đuổi theo. Phía sau là bọn Cao Thủ, chỉ nghe gã mập lầm bầm cáu gắt:
- Ta đã bảo mà không nghe, hừ hừ..! Một suất tiến vào Linh Trì quan trọng như thế thì sá gì lời hứa hẹn vớ vẩn chứ!
Lã Đào hộc tốc toàn lực chạy thật nhanh, nhưng khốn thay, thằng nhóc kia đã bám sát phía sau, vài nhịp thở ngắn ngủi nữa thôi sẽ bắt kịp gã. Khi đó, với chiêu kiếm quái đản kia thì Lã Đào khó thoát khỏi tình trạng thê thảm như Phương Sĩ. Chỉ nghĩ đến đây gã đã rùng mình mấy lượt, càng thêm điên cuồng dốc hết linh lực trút xuống đôi chân.
- Cút! Còn truy theo ta có mất mạng cũng đừng trách!
Chẳng những liều mạng chạy, hai tay Lã Đào còn liên tục phóng thuật pháp đánh ra sau, khi là hỏa cầu, lúc thì phong nhận, địa thứ đủ cả.
Phải nói tạo nghệ trên lĩnh vực thuật pháp của Lã Đào không hề tệ. Chỉ tiếc tốc độ và phản ứng của Trần Phi vượt quá lẽ thường nên dễ dàng tránh được, nhưng cũng bị Lã Đào duy trì khoảng cách, trong thời gian ngắn chưa thể tiến gần hơn.
Vút! Vút!
Thoáng chốc, song phương đã vượt qua quãng đường vài chục dặm, tiến thẳng vào tâm đảo. Đây chính là mục đích của Lã Đào, gã đang trông mong chạm trán kẻ địch nào đó, càng mạnh càng tốt để cứu vãn cục diện nguy hiểm. Ai cũng hiểu được đạo lý thấy của quý thì những kẻ mạnh sẽ đánh nhau vỡ đầu mẻ trán để chiếm hữu, Lã Đào đang chờ đợi điều đó.
Vậy nên, bất chấp linh lực đã gần cạn kiệt mặc dù vừa sử dụng một viên Hồi Khí đan nhưng chưa kịp khôi phục bao nhiêu, Lã Đào nén sự tiếc hận móc trong nhẫn trữ vật ra một xấp linh phù, ném bừa về phía sau, miệng hò hét đe dọa:
- Ta còn rất nhiều linh phù, ngươi nhắm chơi nổi thì cứ đuổi theo!
Mắt thấy đã sắp tới vị trí trung tâm hòn đảo, Trần Phi thoáng do dự. Bọn Cao Thủ đã bị nó bỏ rơi phía sau, nếu còn truy theo rất có thể Trần Phi sẽ đụng độ những nhóm khác, vô cùng nguy hiểm.
Đó là chưa nói tới bọn Cao Thủ cũng có khả năng bị người khác phục kích cướp đoạt thẻ bài, khi đó thì được chẳng bằng mất. Nhưng buông tha gã Lã Đào giảo hoạt thì Trần Phi không cam tâm. Một phần vì số thẻ bài rất quan trọng trên người gã, phần nữa Trần Phi muốn trừng phạt cho Lã Đào chừa đi tính gian ngoa trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Nhận ra Trần Phi phía sau có dấu hiệu lơi cước bộ, Lã Đào mừng thầm, càng ra sức chạy nhanh. Ngay lúc này, trước mắt gã chợt hoa lên, rồi một thanh trường côn to chảng từ đâu bất thần đập mạnh tới, khồng hề có dấu hiệu báo trước.
Thế tới của trường côn kia vô cùng uy mãnh, nhưng Lã Đào cũng không phải kẻ yếu, tuy đã gần cạn linh lực vẫn kịp thời đảo bộ, dịch người tránh sang một bên, vừa đủ chỗ cho trường côn lao sát rạt qua.
Vút!
Ngoài dự liệu Lã Đào, trường côn đang đà đập xuống cuồng mãnh là vậy lại đột ngột biến chiêu cực kỳ linh hoạt, quét ngang mang theo sóng kình kinh thế hãi tục.
Bốp!
Trường côn khí thế lôi đình vạn quân đập thẳng vào người Lã Đào khiến gã bay đi như con diều đứt dây, va mạnh vào một gốc đại thụ mới hết đà, rơi xuống.
Lực va mạnh đến mức gốc đại thụ cao lớn cũng rung lên từng hồi, đủ hiểu một côn kia kinh khủng tới cỡ nào. Nhìn lại thì Lã Đào đã chết tốt, biến thành một đống thịt vụn nhầy nhụa không ra hình người. Âu đây cũng là nhân quả, gã đã có thể an toàn nếu không nuốt lời hứa với Trần Phi, chỉ tiếc có muốn hối hận cũng đã quá muộn màng.
Mọi thứ diễn ra kể thì lâu, thực chất chỉ trong chưa đầy một, hai nhịp thở thì mọi sự đã an bài. Sau khi nhẹ nhàng đập chết Lã Đào, một gã to con với khuôn mặt dữ tợn thoạt nhìn tựa như người khổng lồ đã vác trường côn xông thẳng tới chỗ Trần Phi, ào ào đánh xuống, không hề mở miệng nói một lời nào.
Vụt!
Trần Phi chuyển thân tránh né, nhún người lên cao khiến trường côn của gã khổng lồ kia đập vào nền đất đánh ầm, Hắc Nê kiếm xẹt thẳng xuống đỉnh đầu đưa ra không hề che chắn của gã.
Với đối thủ có thể uy hiếp tính mạng mình, Trần Phi chưa bao giờ nương tay mà xuất thủ rất quyết đoán.
Viu!
Gã khổng lồ có thân hình nặng nề nhưng tốc độ phản xạ thì không tồi chút nào, chớp mắt đã quét ngang trường côn lên trên đón đầu kiếm thức của Trần Phi.
Trần Phi chỉ chờ có thế, miệng nở nụ cười tươi tỉnh, linh lực dồn thêm vào trường kiếm.
Keng!
Kiếm và trường côn va vào nhau phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, lửa điện lan tỏa.
Trần Phi nghe cổ tay tê rần, bị lực phản chấn hất văng ra phía sau, phải lộn một vòng mới trụ vững xuống đất. Gã khổng lồ cũng rơi vào tình trạng tương tự, đôi chân to như cột trụ liên tục thoái lùi, những dấu chân in sâu trên nền đất cứng. Cánh tay cầm trường côn của gã run lên nhè nhẹ, cơ thể cũng có dấu hiệu y hệt, đúng là đang bị lôi điện từ kiếm thức của Trần Phi công phá nội thể, nhưng chẳng biết vì sao vẫn chống chọi được.
Gã gầm lên, không hề giận dữ mà lại mang chút sắc thái vui vẻ:
- Hảo khí lực, hảo kiếm chiêu! Mãi mới gặp được đối thủ, tiếp ta một côn nữa xem nào!
Gã khổng lồ vác theo trường côn to chảng rầm rập lao tới, dường như không bị Lôi Minh Tam Thức của Trần Phi gây tổn hại gì nhiều.
Trần Phi quét mắt, phát hiện có ba bóng người đang chạy nhanh tới, rất có khả năng chính là đồng bọn của gã khổng lồ kia. Nó không tham chiến, nhanh chân nhảy vào rừng cây, theo lối cũ chạy ngược trở lại tìm bọn Cao Thủ.
Sau lưng, có tiếng rống giận bi thống của gã khổng lồ:
- Thằng nhãi kia mau đứng lại cho ta! Khốn kiếp, đứng lại!
Nhưng mặc cho gã khổng lồ kêu gào, Trần Phi vẫn miệt mài phóng nhanh. Nếu tai nó nghe không lầm thì ba người vừa đến đã nhập cuộc, cùng gã kia truy đuổi phía sau, chỉ là không thèm lên tiếng đánh động thôi.
Đúng là như vậy. Cách Trần Phi vài chục trượng phía sau, bọn người Hoàng Đại đã đuổi tới gã khổng lồ, không quên thu lấy thẻ bài trên thi thể nát vụn của Lã Đào.
Hoàng Đại cùng hai người nữa chạy ngay sau lưng gã khổng lồ, nhàn nhạt hỏi:
- Có chuyện gì mà Lôi Thần huynh đệ như đang rất vui vẻ?
- Khà khà, ta vừa đụng độ một thằng nhóc rất thú vị, có đối tượng để chơi đùa rồi!
Gã khổng lồ tên Lôi Thần cười hể hả, chân vẫn không ngừng gia tăng cước lực.
- Vậy thì mau lên, có thể lọt vào tầm mắt của Lôi huynh đệ chắc đối phương có không ít thẻ bài!
Hoàng Đại nhếch nhẹ vành môi, dáng vẻ âm trầm lẳng lặng cùng đồng bọn truy bám.
Nhìn cảnh tượng bốn đuổi một ráo riết trên màn hình, Lý Dịch Phong thở ra:
- Bốn tên Dẫn Khí đỉnh phong, hơn nữa thực lực đều mạnh hơn đồng cấp. Phen này thằng nhóc kia gặp rắc rối to rồi!
Dưới quảng trường, hàng vạn đệ tử nín thở theo dõi từng diễn biến trên màn hình, kể cả chớp mắt một cái cũng không dám như sợ bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng. Có lẽ, đây sẽ là trận đại chiến cuối cùng trước khi đại hội Đệ Thập Tân Tinh kỳ này kết thúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook