Tuyệt Địa Sủng Ái
-
Chương 42
Chu Thừa Nghiêu đỡ súng, Tự Kình và Hầu Tử áp vào khu nhà. Lưới điện đã co lại đến bên chân Chu Thừa Nghiêu, Lâm Dã nhíu mày, Chu Thừa Nghiêu phải kết thúc tại đỉnh núi này, hắn ăn quá nhiều đường súng, không thể đi xuống.
Lưới điện lại thu, Chu Thừa Nghiêu đứng dậy liền bị đối diện nổ đầu ngã xuống đất, Lâm Dã đem góc nhìn quan sát cắt đến trên người Hầu Tử. Tự Kình liên tục ném bom, Hầu Tử vọt thẳng đi vào một viên đạn ép tới cùng, góc trên bên phải nhảy đánh giết. Hầu Tử bị đánh bại, Lâm Dã nghe được tiếng la của Hầu Tử, "Hai người đại tàn huyết! Lên!"
Tự Kình quăng một quả bom liền xông ra ngoài, một đội ở kho lớn bị đào thải, bo cuối co lại đến đối diện, trên trận tổng cộng bảy người. Hiện tại Tự Kình chỉ có một cơ hội, chờ đối diện đánh nhau, hắn thừa dịp sờ loạn qua.
Cơ hội không lớn.
Chu Thừa Nghiêu mở bình giữ nhiệt uống một hớp nước, sờ lên ngón áp út bên tay phải, lập tức thả tay xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối diện đã đánh nhau, Chu Thừa Nghiêu nói, "Uống đầy nước, chờ."
Góc trên bên phải nhảy đội ngũ đối diện đánh bại, Chu Thừa Nghiêu nói, "Bây giờ trải khói đi qua áp vào tường vây, không cần kéo đường súng, vững một chút."
Tự Kình là người lớn tuổi nhất trong KG, cảm giác tồn tại yếu nhất trong đội. Chu Thừa Nghiêu là ông chủ, Thiên Minh có tính cách vui vẻ, độ hot livestream cao, Tự Kình thì không có kỹ thuật của Hầu Tử. Sau PGI trạng thái tổng thể của KG xuống dốc, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, trở thành đồ ăn trong thi đấu điện tử chính là nguồn gốc tội lỗi, đồ ăn thì sẽ bị đào thải.
Lúc này Chu Thừa Nghiêu ký trở lại với Lâm Dã, ý tứ cực kỳ rõ ràng, ban đêm Tự Kình không dám đi ngủ, đem tất cả thời gian đều lấy ra luyện súng, anh ta muốn ở lại KG.
Những lời Lâm Dã vừa mới nói đó đâm vào tim anh ta, không dám đánh sao?
Chu Thừa Nghiêu và Thẩm Mộc đều đang quan chiến, anh ta biết rõ sau lưng đều có ai. Anh ta thật không dám đánh sao? Có phải bọn họ đều nhìn ra mình không dám đánh?
Mẹ nó!
Anh ta dám đánh, anh ta muốn thành tích.
Bo đang co vào, cơ hội cuối cùng, đối diện với đầu người trên tầng hai đối diện, quay người hoàn mỹ. Tự Kình nâng súng bắn tỉa, ngay sau đó mình bị một phát súng nổ đầu, màn hình tối xuống.
Tự Kình đập một tay lên bàn phím, tiếng vang ầm ầm, Chu Thừa Nghiêu quay đầu nhẹ nhàng nhìn qua anh ta, sau đó thu tầm mắt lại nghiêng người dựa vào trên ghế lại uống một hớp nước, tiếp tục quan chiến.
Kết thúc rất nhanh, ăn gà chính là đội mới, còn không tham gia Golden Tournament.
Tiến vào tổ đội lần nữa, Thẩm Mộc mở miệng, "Tự Kình."
Tự Kình bỗng nhiên quay đầu, sắc mặt trắng bệch, "Huấn luyện viên?"
"Tai nghe của cậu hỏng?"
Hầu kết Tự Kình nhấp nhô, mím môi, "Không có."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thả lỏng chút, nếu như mình không thể phán đoán thế cục có thể nghe nhiều, tai nghe có vấn đề kịp thời đổi." Thẩm Mộc thả chậm ngữ khí lại, ván này nếu như Tự Kình có thể vững chút, không tham đầu người kia, hẳn là có thể cầm hạng hai, thân phận top 3 vẫn đáng tiền. Huống chi vị trí đó của Tự Kình, chỉ có thể bắn ngã, đầu người bị đối phương lấy được.
"Các cậu đều là người từng tham gia giải đấu, tâm tính bình ổn là yếu tố cơ bản."
Lâm Dã đứng dậy, Thẩm Mộc nói, "Cậu đi đâu?"
"Toilet."
Thẩm Mộc khoát khoát tay, "Đi nhanh lên."
Lâm Dã bước nhanh đi hướng toilet, xoay cổ tay luôn cảm thấy đầu ngón tay cứng ngắc, vù vù tê dại, Lâm Dã thả tay xuống c ởi quần ra giải quyết việc lớn đời người.
"Tay đau?"
Sau lưng tiếng nói trầm thấp, Lâm Dã đột nhiên quay người lại cấp tốc quay trở lại, Chu Thừa Nghiêu lui hai bước ánh mắt dời đi, "Vừa rồi anh đau tay?"
Lâm Dã tê cả da đầu, đỏ mặt suýt nổ, anh chỉ cảm thấy ánh mắt Chu Thừa Nghiêu dính trên người mình, nhìn từ trong ra ngoài một lần, nhanh chóng giải quyết xong kéo quần lên đi qua rửa tay.
"Không đơn thuần là vấn đề s1nh lý."
"Là cái gì?"
Lâm Dã nhìn Chu Thừa Nghiêu, Chu Thừa Nghiêu cứ như vậy nhàn hạ tựa lên một bên bồn rửa tay, cũng không có ý đi "giải quyết", hắn đến toilet làm gì?
Lâm Dã chỉ cảm thấy không khí chật chội, trên mặt nóng hổi.
Đồ chơi kia bị Chu Thừa Nghiêu nhìn thẳng vào, Chu Thừa Nghiêu có cảm thấy mình rất lôi thôi không? Hiện tại Lâm Dã chỉ muốn trốn ra xem một lần nữa, xem có khuyết điểm gì không.
Tiếng nước che đi tiếng thở của Lâm Dã, anh rửa tay hai lần, nước lạnh lướt qua da, Lâm Dã cúi thấp đầu liều mạng khiến mình tỉnh táo, "Cũng không có gì, vậy tôi đi về trước."
Chu Thừa Nghiêu có ý riêng nhìn qua Lâm Dã, "Rửa sạch tay rồi?"
"Ừm."
"Không lau?"
Lâm Dã đi tới cửa toilet lại quay lại tới rút giấy lau, Chu Thừa Nghiêu đã đưa giấy tới, hai ngón tay xinh đẹp cầm khăn giấy, cực kỳ có thành ý.
"Cảm ơn." Lâm Dã đưa tay không có đụng tới giấy, Chu Thừa Nghiêu bỗng nhiên nắm chặt tay của anh. Lâm Dã đột nhiên ngẩng đầu, Chu Thừa Nghiêu dùng khăn giấy cẩn thận ôn nhu lau giọt nước rơi trên ngón tay, giọng nói nhàn nhạt: "Anh sẽ không chăm sóc chính mình."
Lỗ tai Lâm Dã nóng hổi bốc cháy, được người lau tay, anh sống lớn như vậy đây là lần đầu tiên: "Cám... Cám ơn nha."
Chu Thừa Nghiêu lau tới ngón tay Lâm Dã, ngước mắt, "Lâm Dã."
Lâm Dã muốn rút tay không rút được, Chu Thừa Nghiêu nắm chặt cổ tay của anh, sức lực rất lớn. Ngón cái đè lên cổ tay Lâm Dã, mắt đen nhìn anh chăm chú, càng thêm trầm, "Tránh cái gì? Hả? K thần."
Lỗ tai Lâm Dã đỏ lên, "Không có."
"Vừa nãy anh đang nhìn tôi." Giọng Chu Thừa Nghiêu trầm, ý tứ sâu xa, "Nhìn đẹp không?"
Lâm Dã nhíu mũi, đúng là đẹp trai thật, anh kiên trì miệng lưỡi dẻo quẹo, "Tôi nhìn thao tác của cậu, học trộm kỹ thuật, cậu bắn sniper rất tốt."
Chu Thừa Nghiêu còn cầm tay Lâm Dã, ngón cái chậm rãi vuốt v e da thịt Lâm Dã, tay Lâm Dã rất gầy, đầu khớp xương rõ ràng. Lòng bàn tay của Chu Thừa Nghiêu cào qua lòng qua lòng bàn tay của anh, đôi mắt vẫn sắc bén, "Tay không đau thật à?"
Lâm Dã sắp bị Chu Thừa Nghiêu vuốt ra phản ứng, nào có sờ như thế? Anh lại giãy tay ra, vẫn không rút ra được như cũ, "Có một chút, nhưng loại này thuộc về phản ứng tự nhiên."
Ánh mắt Chu Thừa Nghiêu trầm xuống, cầm tay phải Lâm Dã lên.
Nhịp tim Lâm Dã vẫn tăng nhanh, anh cố gắng khiến cho bề ngoài mình tỉnh táo, nhìn Chu Thừa Nghiêu, "Nếu như Thiên Minh không thể trở về tới huấn luyện, tôi đề nghị cậu mau chóng tìm thêm người, đến lúc đó có người có thể đổi."
"Thiên Minh trở về."
"Lúc nào?"
"Xế chiều ngày mai tham gia huấn luyện." Chu Thừa Nghiêu buông lỏng tay Lâm Dã ra, ném khăn giấy vào thùng rác, "Tôi không muốn tay của anh xảy ra vấn đề, các anh thay phiên nhau, anh cố gắng ít thi đấu."
"Ừm." Lâm Dã không muốn quá níu kéo, nếu như KG cần anh, anh sẽ lên, nhưng anh thêm trở ngại cho KG, vậy Lâm Dã liền thành thật đợi ở vị trí thuộc về anh. "Tôi hiểu rồi."
Lâm Dã quay lại vị trí, rất nhanh Chu Thừa Nghiêu cũng trở về rồi ngồi xuống, khoảng cách của bọn họ nghiêm túc mà nói không tính đặc biệt gần, nhưng Lâm Dã vẫn cảm thấy thiêu nóng rát. Không khí xung quanh đều mỏng manh, thẳng đến ván thứ hai bắt đầu, anh mới hoàn toàn đ è xuống cái xạo động này.
Ván thứ hai bắt đầu 3C liền nổ súng mới KK, hai đội thay đổi vị trí đụng nhau ở Monte Nuevo, cả hai chi đội đều đủ thành viên, trực tiếp làm việc.
Chỗ KG nhảy là thành C, khoảng cách không xa, Lâm Dã nhìn thấy thông báo đánh bại lập tức liền xác định vị trí, nhặt được MINI nhảy cửa sổ đem ra ngoài nạp đạn, "Có ống ngắm lớn không?"
"8x." Chu Thừa Nghiêu cũng nghe được tiếng súng, "Làm cái gì?"
"Tôi mượn dùng năm phút."
"Tới lấy."
Lâm Dã chạy thật nhanh đi tìm Chu Thừa Nghêu lấy ống ngắm, ra ngoài tìm moto đi thẳng đến đỉnh núi, "Tôi đi dò chỗ."
Lúc này dò xét cái con c*c, Lâm Dã trả thù 3C thì có.
Thẩm Mộc ở đằng sau nhìn không nhịn được bóp bóp mi tâm, mắng cơ hồ muốn ra miệng, nhìn thấy vị trí Lâm Dã dừng xe, cưỡng ép đem mắng nuốt về.
Lâm Dã nghỉ thi đấu hai năm, còn có thể đánh ra loại thao tác này?
Lâm Dã kê súng ngay trên núi, MINI không phụ kiện trong tay anh vững như lão cẩu, hai phát súng lấy đi A Khốc. Đổi chỗ đánh lén, lại hai phát trộm đầu KK-TK.
Góc trên bên phải nhảy ra đánh giết, KG-Hawk đào thải 3C-A Khốc, KG-Hawk đào thải KK-TK.
Ánh mắt Thẩm Mộc trầm xuống nhìn tay phải Lâm Dã.
Lâm Dã trộm hai đầu người, cưỡi xe moto dẫn đến một đợt đường đạn, quay đầu trở lại thành C, giấu kỹ xe moto tiếp tục lục soát nhà.
"3C còn lại hai người đi trấn nhỏ, KK thừa một độc lang ở gần Monte Nuevo. Thành P có người, Les Leones cũng có người."
Bo thứ nhất cắt xuống dưới bản đồ, KG không cần di chuyển vị trí.
Chu Thừa Nghiêu liếc mắt nhìn đánh dấu, Lâm Dã đến tầng một.
"Cần 98K không?" Lâm Dã hỏi.
"Tôi bắn súng tự động."
Lâm Dã lên lầu ở trước mặt Chu Thừa Nghiêu ném một cây SKS gồm 8x và đủ linh kiện, trên người anh còn đeo một cây 98K, thi đấu dám chơi hai cây sniper cũng chỉ có Lâm Dã.
"Thi đấu streamer của Quả Dứa lúc trước, người chận tôi ở sân bay là anh đúng không?" Chu Thừa Nghiêu nhặt SKS lên, ném hai chai thuốc cho Lâm Dã, "Súng bán tự động tốn xúc cảm, cẩn thận một chút."
Chu Thừa Nghiêu nhặt lên MINI14 Chu Thừa Nghiêu không cần, nhảy cửa sổ ra ngoài.
"Người kia là K thần?" Hầu Tử hậu tri hậu giác kịp phản ứng, kinh hãi, "Sân bay đánh hai cây sniper?"
Lâm Dã: "..."
"Trâu bò nha." Hầu Tử nói, "Lúc ấy lão đại nói là anh, Thiên Minh còn không tin."
Lúc ấy Chu Thừa Nghiêu đã nhận ra anh rồi? Lâm Dã c ắn môi dưới, lỗ tai lại bắt đầu đỏ lên, anh đổi MINI thành AK, anh thật không có ý định dùng hai cây sniper vào lúc thi đấu.
"Nhưng mà, sao lão đại nhận ra được?"
Kênh nói chuyện trong nhóm hoàn toàn yên tĩnh.
Ván này trạng thái của Lâm Dã cũng không tệ lắm, Lâm Dã là một nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp sớm nhất PUBG, có tố dưỡng chức nghiệp rất cao. Các chi tiết nhỏ trong phương diện thăm dò chỗ đổi vị trí làm rất hoàn mỹ, Chu Thừa Nghiêu và Lâm Dã cộng tác, vĩnh viễn không lo lắng sau lưng bị trộm.
Đủ người tiến vào bo cuối, không chút nào ngoài ý muốn ăn gà.
Buổi chiều đấu luyện tổng cộng năm trận, Lâm Dã giết A Khốc bốn lần, một lần khác là Chu Thừa Nghiêu giết. Thi đấu kết thúc, điện thoại A Khốc liền gọi tới, Chu Thừa Nghiêu mò điện thoại lên bắt máy, "Nói."
"Tôi tìm K thần có việc —— "
"Lăn."
"Buổi tối ăn cơm chung được không? Mang K thần theo, giữa tôi và K thần có phải có chút hiểu lầm không?"
"Không đi."
"Mời toàn bộ người KG." A Khốc cắn răng nói, "Cậu chọn chỗ."
"Dương Phòng."
A Khốc: "..."
A Khốc: "Nghiêu gia, anh uống máu đi, anh cho rằng ai cũng có tiền giống anh sao?"
"Vậy quên đi." Chu Thừa Nghiêu muốn tắt điện thoại, A Khốc vội vàng nói, "Đừng làm vậy mà, Dương Phòng thì Dương Phòng, anh nói K thần đồng ý lời mời kết bạn của tôi đi."
"Xin thêm bạn đi nằm mơ đi, đi ăn cơm, bảy giờ tối gặp." Chu Thừa Nghiêu gọn gàng mà linh hoạt cúp điện thoại đứng dậy cầm lấy áo khoác, quay người mở miệng, "A Khốc mời khách đi Dương Phòng ăn lẩu, ai đi?"
"A Khốc nhổ lông rồi?" Thẩm Mộc nở nụ cười, ăn nhà ai không quan trọng, quan trọng là A Khốc vắt cổ chày ra nước [1] nhổ lông, "Tôi gọi điện thoại cho Phì Phì, Trần Kiệt có sẽ sắp về, để cậu ta đi chuẩn bị xe, ăn xong về các cậu lại đánh hai trận."
[1] Vắt cổ chày ra nước: rán sành ra mỡ; thiết công kê (ví với người keo kiệt, bủn xỉn).
Hầu Tử yên lặng cất gói bánh mì đã khui lại, "Mấy giờ đi ra ngoài? Có con gái không? Có con gái tôi liền đi gội đầu."
"Bảy giờ." Chu Thừa Nghiêu nheo mắt nhìn tóc Hầu Tử, "Vậy cậu vẫn đừng nên đi, cậu gội hay không đều như nhau."
"Đi đi đi, không có con gái tôi cũng gội đầu." Hầu Tử xông thẳng lên tầng, đi gội đầu. "Tôi thay bộ quần áo."
Thay quần áo có ích lợi gì? Chẳng qua là đổi cái hoa văn xấu, Chu Thừa Nghiêu nhìn về phía Lâm Dã, ánh mắt liền nhu hòa xuống, "Lâm Dã."
Lâm Dã tháo tai nghe xuống nhìn Chu Thừa Nghiêu, "Ừm?"
"Muốn thay quần áo không? Buổi tối ra ngoài ăn cơm."
"Không cần." Lâm Dã đang nhìn video quay lại, nói, "Mấy giờ đi?"
"Bảy giờ." Dư quang Chu Thừa Nghiêu nhìn thấy bóng xe mình lóe lên, hắn mò bộ điều khiển từ xa lên mở tấm chắn sáng của phòng huấn luyện ra, nhìn thấy Trần Kiệt cầm lồ ng chó xuống xe nói, "Chó của anh về rồi, muốn đi xem không?"
Lại nhìn Lâm Dã, "Anh thật sự không cần thay quần áo?"
"Không cần thiết, ăn một bữa cơm mà thôi, tôi cũng không phải đi ra mắt." Lâm Dã híp mắt lại, không thấy rõ, nhưng chó của anh cũng không nên làm phiền người khác hoài, đứng dậy ấn tạm dừng thả tai nghe xuống đi ra ngoài, "Tôi đi xem một chút."
Lúc Trần Kiệt để lồ ng chó xuống tay nghiêng một cái, cửa lồ ng liền bị cậu ta kéo mở. Chó con lộc cộc lăn lên trên mặt đất, run lên hạ cái đuôi nhỏ xuống bỗng nhiên phóng tới cổng. Trần Kiệt ai một tiếng, buông chiếc lồ ng xuống đuổi theo. Cửa phòng mở ra, Lâm Dã đi ra chó con liền xông lên nhảy lên đùi, cái đầu nhỏ liều mạng ủi lên đùi Lâm Dã, chít chít nũng nịu.
Trần Kiệt bị nước tiểu chó hun hơn nửa ngày, đôi mắt nhỏ xấu xí của cẩu tử kia đều không nhìn thẳng vào mắt cậu ta một cái, khác với bộ dáng nịnh nọt làm nũng hiện tại giống như hai con chó.
"Phắc! Con chuột từ đâu tới?" Thẩm Mộc đi ngang qua nhìn thấy gì đó xám xịt bên chân Lâm Dã, kinh ngạc xuống, nhảy ra. "Tôi sợ cái thứ này nhất."
Lâm Dxa cầm gáy con chó lên, đưa tới trước mặt Lâm Dã, "Chó."
Đếm ngày cũng sắp hai tháng, cái đồ chơi này vẫn nho nhỏ một đoàn. Hẳn là chó đất lai chó Teddy, lông xoắn, lỗ tai cũng có đặc thù của chó Teddy.
"Dáng dấp thật ——" Thẩm Mộc đẩy mắt kính xuống, nhìn kỹ mới phát hiện đúng là chó. Nhìn thứ xấu xí này nửa ngày, suy nghĩ từ không đắc tội người khác, "Cá tính."
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Lâm Dã quay đầu nhìn thấy Chu Thừa Nghiêu một tay đút túi thái độ đạm mạc đi ra, phần lớn thời gian Chu Thừa Nghiêu đều là bộ dáng miễn cưỡng đó.
Hôm nay làm Chu Thừa Nghiêu mất mặt trong nhóm, Lâm Dã sợ hắn không chào đón chó, mở miệng, "Tôi đem nó thả vào phòng trước."
Chu Thừa Nghiêu nện bước chân dài tiến lên một bước ngăn trở đường đi của Lâm Dã, rủ mắt xuống dò xét con chó xấu xí, một lát mới rút tay ra chọc xuống lỗ tai chó, tiếng nói trầm thấp, "Đặt tên gì? Theo họ anh hay theo họ tôi?"
Lưới điện lại thu, Chu Thừa Nghiêu đứng dậy liền bị đối diện nổ đầu ngã xuống đất, Lâm Dã đem góc nhìn quan sát cắt đến trên người Hầu Tử. Tự Kình liên tục ném bom, Hầu Tử vọt thẳng đi vào một viên đạn ép tới cùng, góc trên bên phải nhảy đánh giết. Hầu Tử bị đánh bại, Lâm Dã nghe được tiếng la của Hầu Tử, "Hai người đại tàn huyết! Lên!"
Tự Kình quăng một quả bom liền xông ra ngoài, một đội ở kho lớn bị đào thải, bo cuối co lại đến đối diện, trên trận tổng cộng bảy người. Hiện tại Tự Kình chỉ có một cơ hội, chờ đối diện đánh nhau, hắn thừa dịp sờ loạn qua.
Cơ hội không lớn.
Chu Thừa Nghiêu mở bình giữ nhiệt uống một hớp nước, sờ lên ngón áp út bên tay phải, lập tức thả tay xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối diện đã đánh nhau, Chu Thừa Nghiêu nói, "Uống đầy nước, chờ."
Góc trên bên phải nhảy đội ngũ đối diện đánh bại, Chu Thừa Nghiêu nói, "Bây giờ trải khói đi qua áp vào tường vây, không cần kéo đường súng, vững một chút."
Tự Kình là người lớn tuổi nhất trong KG, cảm giác tồn tại yếu nhất trong đội. Chu Thừa Nghiêu là ông chủ, Thiên Minh có tính cách vui vẻ, độ hot livestream cao, Tự Kình thì không có kỹ thuật của Hầu Tử. Sau PGI trạng thái tổng thể của KG xuống dốc, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, trở thành đồ ăn trong thi đấu điện tử chính là nguồn gốc tội lỗi, đồ ăn thì sẽ bị đào thải.
Lúc này Chu Thừa Nghiêu ký trở lại với Lâm Dã, ý tứ cực kỳ rõ ràng, ban đêm Tự Kình không dám đi ngủ, đem tất cả thời gian đều lấy ra luyện súng, anh ta muốn ở lại KG.
Những lời Lâm Dã vừa mới nói đó đâm vào tim anh ta, không dám đánh sao?
Chu Thừa Nghiêu và Thẩm Mộc đều đang quan chiến, anh ta biết rõ sau lưng đều có ai. Anh ta thật không dám đánh sao? Có phải bọn họ đều nhìn ra mình không dám đánh?
Mẹ nó!
Anh ta dám đánh, anh ta muốn thành tích.
Bo đang co vào, cơ hội cuối cùng, đối diện với đầu người trên tầng hai đối diện, quay người hoàn mỹ. Tự Kình nâng súng bắn tỉa, ngay sau đó mình bị một phát súng nổ đầu, màn hình tối xuống.
Tự Kình đập một tay lên bàn phím, tiếng vang ầm ầm, Chu Thừa Nghiêu quay đầu nhẹ nhàng nhìn qua anh ta, sau đó thu tầm mắt lại nghiêng người dựa vào trên ghế lại uống một hớp nước, tiếp tục quan chiến.
Kết thúc rất nhanh, ăn gà chính là đội mới, còn không tham gia Golden Tournament.
Tiến vào tổ đội lần nữa, Thẩm Mộc mở miệng, "Tự Kình."
Tự Kình bỗng nhiên quay đầu, sắc mặt trắng bệch, "Huấn luyện viên?"
"Tai nghe của cậu hỏng?"
Hầu kết Tự Kình nhấp nhô, mím môi, "Không có."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thả lỏng chút, nếu như mình không thể phán đoán thế cục có thể nghe nhiều, tai nghe có vấn đề kịp thời đổi." Thẩm Mộc thả chậm ngữ khí lại, ván này nếu như Tự Kình có thể vững chút, không tham đầu người kia, hẳn là có thể cầm hạng hai, thân phận top 3 vẫn đáng tiền. Huống chi vị trí đó của Tự Kình, chỉ có thể bắn ngã, đầu người bị đối phương lấy được.
"Các cậu đều là người từng tham gia giải đấu, tâm tính bình ổn là yếu tố cơ bản."
Lâm Dã đứng dậy, Thẩm Mộc nói, "Cậu đi đâu?"
"Toilet."
Thẩm Mộc khoát khoát tay, "Đi nhanh lên."
Lâm Dã bước nhanh đi hướng toilet, xoay cổ tay luôn cảm thấy đầu ngón tay cứng ngắc, vù vù tê dại, Lâm Dã thả tay xuống c ởi quần ra giải quyết việc lớn đời người.
"Tay đau?"
Sau lưng tiếng nói trầm thấp, Lâm Dã đột nhiên quay người lại cấp tốc quay trở lại, Chu Thừa Nghiêu lui hai bước ánh mắt dời đi, "Vừa rồi anh đau tay?"
Lâm Dã tê cả da đầu, đỏ mặt suýt nổ, anh chỉ cảm thấy ánh mắt Chu Thừa Nghiêu dính trên người mình, nhìn từ trong ra ngoài một lần, nhanh chóng giải quyết xong kéo quần lên đi qua rửa tay.
"Không đơn thuần là vấn đề s1nh lý."
"Là cái gì?"
Lâm Dã nhìn Chu Thừa Nghiêu, Chu Thừa Nghiêu cứ như vậy nhàn hạ tựa lên một bên bồn rửa tay, cũng không có ý đi "giải quyết", hắn đến toilet làm gì?
Lâm Dã chỉ cảm thấy không khí chật chội, trên mặt nóng hổi.
Đồ chơi kia bị Chu Thừa Nghiêu nhìn thẳng vào, Chu Thừa Nghiêu có cảm thấy mình rất lôi thôi không? Hiện tại Lâm Dã chỉ muốn trốn ra xem một lần nữa, xem có khuyết điểm gì không.
Tiếng nước che đi tiếng thở của Lâm Dã, anh rửa tay hai lần, nước lạnh lướt qua da, Lâm Dã cúi thấp đầu liều mạng khiến mình tỉnh táo, "Cũng không có gì, vậy tôi đi về trước."
Chu Thừa Nghiêu có ý riêng nhìn qua Lâm Dã, "Rửa sạch tay rồi?"
"Ừm."
"Không lau?"
Lâm Dã đi tới cửa toilet lại quay lại tới rút giấy lau, Chu Thừa Nghiêu đã đưa giấy tới, hai ngón tay xinh đẹp cầm khăn giấy, cực kỳ có thành ý.
"Cảm ơn." Lâm Dã đưa tay không có đụng tới giấy, Chu Thừa Nghiêu bỗng nhiên nắm chặt tay của anh. Lâm Dã đột nhiên ngẩng đầu, Chu Thừa Nghiêu dùng khăn giấy cẩn thận ôn nhu lau giọt nước rơi trên ngón tay, giọng nói nhàn nhạt: "Anh sẽ không chăm sóc chính mình."
Lỗ tai Lâm Dã nóng hổi bốc cháy, được người lau tay, anh sống lớn như vậy đây là lần đầu tiên: "Cám... Cám ơn nha."
Chu Thừa Nghiêu lau tới ngón tay Lâm Dã, ngước mắt, "Lâm Dã."
Lâm Dã muốn rút tay không rút được, Chu Thừa Nghiêu nắm chặt cổ tay của anh, sức lực rất lớn. Ngón cái đè lên cổ tay Lâm Dã, mắt đen nhìn anh chăm chú, càng thêm trầm, "Tránh cái gì? Hả? K thần."
Lỗ tai Lâm Dã đỏ lên, "Không có."
"Vừa nãy anh đang nhìn tôi." Giọng Chu Thừa Nghiêu trầm, ý tứ sâu xa, "Nhìn đẹp không?"
Lâm Dã nhíu mũi, đúng là đẹp trai thật, anh kiên trì miệng lưỡi dẻo quẹo, "Tôi nhìn thao tác của cậu, học trộm kỹ thuật, cậu bắn sniper rất tốt."
Chu Thừa Nghiêu còn cầm tay Lâm Dã, ngón cái chậm rãi vuốt v e da thịt Lâm Dã, tay Lâm Dã rất gầy, đầu khớp xương rõ ràng. Lòng bàn tay của Chu Thừa Nghiêu cào qua lòng qua lòng bàn tay của anh, đôi mắt vẫn sắc bén, "Tay không đau thật à?"
Lâm Dã sắp bị Chu Thừa Nghiêu vuốt ra phản ứng, nào có sờ như thế? Anh lại giãy tay ra, vẫn không rút ra được như cũ, "Có một chút, nhưng loại này thuộc về phản ứng tự nhiên."
Ánh mắt Chu Thừa Nghiêu trầm xuống, cầm tay phải Lâm Dã lên.
Nhịp tim Lâm Dã vẫn tăng nhanh, anh cố gắng khiến cho bề ngoài mình tỉnh táo, nhìn Chu Thừa Nghiêu, "Nếu như Thiên Minh không thể trở về tới huấn luyện, tôi đề nghị cậu mau chóng tìm thêm người, đến lúc đó có người có thể đổi."
"Thiên Minh trở về."
"Lúc nào?"
"Xế chiều ngày mai tham gia huấn luyện." Chu Thừa Nghiêu buông lỏng tay Lâm Dã ra, ném khăn giấy vào thùng rác, "Tôi không muốn tay của anh xảy ra vấn đề, các anh thay phiên nhau, anh cố gắng ít thi đấu."
"Ừm." Lâm Dã không muốn quá níu kéo, nếu như KG cần anh, anh sẽ lên, nhưng anh thêm trở ngại cho KG, vậy Lâm Dã liền thành thật đợi ở vị trí thuộc về anh. "Tôi hiểu rồi."
Lâm Dã quay lại vị trí, rất nhanh Chu Thừa Nghiêu cũng trở về rồi ngồi xuống, khoảng cách của bọn họ nghiêm túc mà nói không tính đặc biệt gần, nhưng Lâm Dã vẫn cảm thấy thiêu nóng rát. Không khí xung quanh đều mỏng manh, thẳng đến ván thứ hai bắt đầu, anh mới hoàn toàn đ è xuống cái xạo động này.
Ván thứ hai bắt đầu 3C liền nổ súng mới KK, hai đội thay đổi vị trí đụng nhau ở Monte Nuevo, cả hai chi đội đều đủ thành viên, trực tiếp làm việc.
Chỗ KG nhảy là thành C, khoảng cách không xa, Lâm Dã nhìn thấy thông báo đánh bại lập tức liền xác định vị trí, nhặt được MINI nhảy cửa sổ đem ra ngoài nạp đạn, "Có ống ngắm lớn không?"
"8x." Chu Thừa Nghiêu cũng nghe được tiếng súng, "Làm cái gì?"
"Tôi mượn dùng năm phút."
"Tới lấy."
Lâm Dã chạy thật nhanh đi tìm Chu Thừa Nghêu lấy ống ngắm, ra ngoài tìm moto đi thẳng đến đỉnh núi, "Tôi đi dò chỗ."
Lúc này dò xét cái con c*c, Lâm Dã trả thù 3C thì có.
Thẩm Mộc ở đằng sau nhìn không nhịn được bóp bóp mi tâm, mắng cơ hồ muốn ra miệng, nhìn thấy vị trí Lâm Dã dừng xe, cưỡng ép đem mắng nuốt về.
Lâm Dã nghỉ thi đấu hai năm, còn có thể đánh ra loại thao tác này?
Lâm Dã kê súng ngay trên núi, MINI không phụ kiện trong tay anh vững như lão cẩu, hai phát súng lấy đi A Khốc. Đổi chỗ đánh lén, lại hai phát trộm đầu KK-TK.
Góc trên bên phải nhảy ra đánh giết, KG-Hawk đào thải 3C-A Khốc, KG-Hawk đào thải KK-TK.
Ánh mắt Thẩm Mộc trầm xuống nhìn tay phải Lâm Dã.
Lâm Dã trộm hai đầu người, cưỡi xe moto dẫn đến một đợt đường đạn, quay đầu trở lại thành C, giấu kỹ xe moto tiếp tục lục soát nhà.
"3C còn lại hai người đi trấn nhỏ, KK thừa một độc lang ở gần Monte Nuevo. Thành P có người, Les Leones cũng có người."
Bo thứ nhất cắt xuống dưới bản đồ, KG không cần di chuyển vị trí.
Chu Thừa Nghiêu liếc mắt nhìn đánh dấu, Lâm Dã đến tầng một.
"Cần 98K không?" Lâm Dã hỏi.
"Tôi bắn súng tự động."
Lâm Dã lên lầu ở trước mặt Chu Thừa Nghiêu ném một cây SKS gồm 8x và đủ linh kiện, trên người anh còn đeo một cây 98K, thi đấu dám chơi hai cây sniper cũng chỉ có Lâm Dã.
"Thi đấu streamer của Quả Dứa lúc trước, người chận tôi ở sân bay là anh đúng không?" Chu Thừa Nghiêu nhặt SKS lên, ném hai chai thuốc cho Lâm Dã, "Súng bán tự động tốn xúc cảm, cẩn thận một chút."
Chu Thừa Nghiêu nhặt lên MINI14 Chu Thừa Nghiêu không cần, nhảy cửa sổ ra ngoài.
"Người kia là K thần?" Hầu Tử hậu tri hậu giác kịp phản ứng, kinh hãi, "Sân bay đánh hai cây sniper?"
Lâm Dã: "..."
"Trâu bò nha." Hầu Tử nói, "Lúc ấy lão đại nói là anh, Thiên Minh còn không tin."
Lúc ấy Chu Thừa Nghiêu đã nhận ra anh rồi? Lâm Dã c ắn môi dưới, lỗ tai lại bắt đầu đỏ lên, anh đổi MINI thành AK, anh thật không có ý định dùng hai cây sniper vào lúc thi đấu.
"Nhưng mà, sao lão đại nhận ra được?"
Kênh nói chuyện trong nhóm hoàn toàn yên tĩnh.
Ván này trạng thái của Lâm Dã cũng không tệ lắm, Lâm Dã là một nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp sớm nhất PUBG, có tố dưỡng chức nghiệp rất cao. Các chi tiết nhỏ trong phương diện thăm dò chỗ đổi vị trí làm rất hoàn mỹ, Chu Thừa Nghiêu và Lâm Dã cộng tác, vĩnh viễn không lo lắng sau lưng bị trộm.
Đủ người tiến vào bo cuối, không chút nào ngoài ý muốn ăn gà.
Buổi chiều đấu luyện tổng cộng năm trận, Lâm Dã giết A Khốc bốn lần, một lần khác là Chu Thừa Nghiêu giết. Thi đấu kết thúc, điện thoại A Khốc liền gọi tới, Chu Thừa Nghiêu mò điện thoại lên bắt máy, "Nói."
"Tôi tìm K thần có việc —— "
"Lăn."
"Buổi tối ăn cơm chung được không? Mang K thần theo, giữa tôi và K thần có phải có chút hiểu lầm không?"
"Không đi."
"Mời toàn bộ người KG." A Khốc cắn răng nói, "Cậu chọn chỗ."
"Dương Phòng."
A Khốc: "..."
A Khốc: "Nghiêu gia, anh uống máu đi, anh cho rằng ai cũng có tiền giống anh sao?"
"Vậy quên đi." Chu Thừa Nghiêu muốn tắt điện thoại, A Khốc vội vàng nói, "Đừng làm vậy mà, Dương Phòng thì Dương Phòng, anh nói K thần đồng ý lời mời kết bạn của tôi đi."
"Xin thêm bạn đi nằm mơ đi, đi ăn cơm, bảy giờ tối gặp." Chu Thừa Nghiêu gọn gàng mà linh hoạt cúp điện thoại đứng dậy cầm lấy áo khoác, quay người mở miệng, "A Khốc mời khách đi Dương Phòng ăn lẩu, ai đi?"
"A Khốc nhổ lông rồi?" Thẩm Mộc nở nụ cười, ăn nhà ai không quan trọng, quan trọng là A Khốc vắt cổ chày ra nước [1] nhổ lông, "Tôi gọi điện thoại cho Phì Phì, Trần Kiệt có sẽ sắp về, để cậu ta đi chuẩn bị xe, ăn xong về các cậu lại đánh hai trận."
[1] Vắt cổ chày ra nước: rán sành ra mỡ; thiết công kê (ví với người keo kiệt, bủn xỉn).
Hầu Tử yên lặng cất gói bánh mì đã khui lại, "Mấy giờ đi ra ngoài? Có con gái không? Có con gái tôi liền đi gội đầu."
"Bảy giờ." Chu Thừa Nghiêu nheo mắt nhìn tóc Hầu Tử, "Vậy cậu vẫn đừng nên đi, cậu gội hay không đều như nhau."
"Đi đi đi, không có con gái tôi cũng gội đầu." Hầu Tử xông thẳng lên tầng, đi gội đầu. "Tôi thay bộ quần áo."
Thay quần áo có ích lợi gì? Chẳng qua là đổi cái hoa văn xấu, Chu Thừa Nghiêu nhìn về phía Lâm Dã, ánh mắt liền nhu hòa xuống, "Lâm Dã."
Lâm Dã tháo tai nghe xuống nhìn Chu Thừa Nghiêu, "Ừm?"
"Muốn thay quần áo không? Buổi tối ra ngoài ăn cơm."
"Không cần." Lâm Dã đang nhìn video quay lại, nói, "Mấy giờ đi?"
"Bảy giờ." Dư quang Chu Thừa Nghiêu nhìn thấy bóng xe mình lóe lên, hắn mò bộ điều khiển từ xa lên mở tấm chắn sáng của phòng huấn luyện ra, nhìn thấy Trần Kiệt cầm lồ ng chó xuống xe nói, "Chó của anh về rồi, muốn đi xem không?"
Lại nhìn Lâm Dã, "Anh thật sự không cần thay quần áo?"
"Không cần thiết, ăn một bữa cơm mà thôi, tôi cũng không phải đi ra mắt." Lâm Dã híp mắt lại, không thấy rõ, nhưng chó của anh cũng không nên làm phiền người khác hoài, đứng dậy ấn tạm dừng thả tai nghe xuống đi ra ngoài, "Tôi đi xem một chút."
Lúc Trần Kiệt để lồ ng chó xuống tay nghiêng một cái, cửa lồ ng liền bị cậu ta kéo mở. Chó con lộc cộc lăn lên trên mặt đất, run lên hạ cái đuôi nhỏ xuống bỗng nhiên phóng tới cổng. Trần Kiệt ai một tiếng, buông chiếc lồ ng xuống đuổi theo. Cửa phòng mở ra, Lâm Dã đi ra chó con liền xông lên nhảy lên đùi, cái đầu nhỏ liều mạng ủi lên đùi Lâm Dã, chít chít nũng nịu.
Trần Kiệt bị nước tiểu chó hun hơn nửa ngày, đôi mắt nhỏ xấu xí của cẩu tử kia đều không nhìn thẳng vào mắt cậu ta một cái, khác với bộ dáng nịnh nọt làm nũng hiện tại giống như hai con chó.
"Phắc! Con chuột từ đâu tới?" Thẩm Mộc đi ngang qua nhìn thấy gì đó xám xịt bên chân Lâm Dã, kinh ngạc xuống, nhảy ra. "Tôi sợ cái thứ này nhất."
Lâm Dxa cầm gáy con chó lên, đưa tới trước mặt Lâm Dã, "Chó."
Đếm ngày cũng sắp hai tháng, cái đồ chơi này vẫn nho nhỏ một đoàn. Hẳn là chó đất lai chó Teddy, lông xoắn, lỗ tai cũng có đặc thù của chó Teddy.
"Dáng dấp thật ——" Thẩm Mộc đẩy mắt kính xuống, nhìn kỹ mới phát hiện đúng là chó. Nhìn thứ xấu xí này nửa ngày, suy nghĩ từ không đắc tội người khác, "Cá tính."
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Lâm Dã quay đầu nhìn thấy Chu Thừa Nghiêu một tay đút túi thái độ đạm mạc đi ra, phần lớn thời gian Chu Thừa Nghiêu đều là bộ dáng miễn cưỡng đó.
Hôm nay làm Chu Thừa Nghiêu mất mặt trong nhóm, Lâm Dã sợ hắn không chào đón chó, mở miệng, "Tôi đem nó thả vào phòng trước."
Chu Thừa Nghiêu nện bước chân dài tiến lên một bước ngăn trở đường đi của Lâm Dã, rủ mắt xuống dò xét con chó xấu xí, một lát mới rút tay ra chọc xuống lỗ tai chó, tiếng nói trầm thấp, "Đặt tên gì? Theo họ anh hay theo họ tôi?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook