Tuyệt Địa Sủng Ái
Chương 4: Chương 4:

Lâm Dã vừa vào đội, TigerK liền nhấn bắt đầu. Hai cài đặt, góc nhìn FPP, bản đồ Miramar. Mấy chục giây trên máy bay, Lâm Dã hậu tri hậu giác [1], tại sao mình lại đồng ý tổ đội? Bị bệnh à?

[1] Hậu tri hậu giác là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm

Anh còn chưa hiểu rõ nước cờ của TigerK. Lâm Dã chưa nghĩ rõ thì đã bắt đầu đếm ngược.


Giọng nói hơi lạnh từ trong tai nghe truyền tới, “Pecado.”

Thanh âm TigerK rất êm tai, rất trầm, lại nặng, không phải là giọng nói nặng nề do hút thuốc.

“Ừm.” Lâm Dã ừm xong lập tức hối hận, trước kia anh tham gia không ít phỏng vấn. Trên mạng cũng có video, âm thanh rất dễ dàng bại lộ. Hawk ngắm bắn TigerK, gan đủ to?

Lâm Dã lập tức đóng mic, đánh dấu vị trí nhà thi đấu, nhanh chóng mở biến âm.

Nhà thi đấu có hai đội nhảy, Lâm Dã nhặt được một cây S686, liên tục hạ được hai người. TigerK ở lầu một giết hai người, lên lầu chạy đến trước mắt Lâm Dã. Lâm Dã gạt hai người, trong hòm có một cây M16A4, vừa muốn đổi súng thì trước mặt xuất hiện thêm một cây M416.

“Cho anh.” Một bộ giáp ba đầy máu.

Lâm Dã: “…”


Tiếng bước chân vang lên, TigerK quay người cầm cây Mini14 bắn chết người trước mặt, hắn cũng dùng Mini?

Lâm Dac nhặt lên M4, nạp đạn xong liền thấy một mảnh da đầu ở cửa sổ tầng hai, quay người một viên con thoi bắn qua. Ngã xuống đất, Lâm Dã xoay người đi về phía cửa sổ, “Cảm ơn.”

Âm thanh l0li nũng nịu vang lên, Lâm Dã và TigerK cùng sửng sốt, Lâm Dã vội vàng xem cài đặt, anh dùng chính là âm thanh l0li.

Trong phút chốc Lâm Dã bị hạ, TigerK hồi phục tinh thần đầu tiên, nhanh chóng nâng súng hạ người ngoài cửa sổ, lời ít ý nhiều, “Ra cầu thang.”

Lâm Dã yên lặng bò đến cầu thang, vừa muốn đổi giọng, thì giọng nói băng lãnh của TigerK vang lên, “Tôi đang livestream, anh tắt biến âm đi.”

Lâm Dã: “…”


TigerK quăng một trái bom nổ chết người ngoài cửa sổ, ngồi xuống cầu thang cứu Lâm Dã, thả một bộ y tế, “Chơi bắn tỉa không?”

Mưa đạn ở livestream của TigerK đều điên rồi, TigerK là đội trưởng, vậy mà chủ động cho người ta súng, cho người ta bộ dụng cụ y tế, điên rồi à.

T thần sao vậy? L0li này là ai?

TigerK mắt nhìn màn đạn, lại ném hai lon nước xuống, “Lầu ba có 98K, đi lấy đi.”

Lâm Dã nhặt hai lon nước, mang theo M4 lên lầu ba.

Mưa đạn trong livestream của TigerK xoát che mất màn hình, TigerK như vậy là ăn lộn thuốc à?

Lâm Dã nhặt cây 98K ở lầu ba, âm thanh l0li vang lên lần nữa, “Cảm ơn anh TigerK.”

Âm thanh l0li ngọt ngào giống như được ngâm trong hũ mật ong đã được lên men trong thời gian dài, Lâm Dã muốn phun ra cơm tối hôm qua.

Tay TigerK trượt đi, cuộc đời chức nghiệp tới nay, lần đầu tiên cướp cò, phát súng bắn tới nóc phòng.

Tổ hợp hai người không ngoài ý muốn ăn gà, Lâm Dã giết bảy, TigerK giết mười hai. Lúc kết thúc trận Lâm Dã uống một hớp, định thoát ra ngoài đổi tên. Tay của anh lại bắt đầu đau, TigerK là tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu, lúc Lâm Dã chơi cùng hắn không dám phớt lờ, toàn lực ứng phó hết trận. Ngay bây giờ ngón tay đau như kim chích, gõ bàn phím một chút cũng là cực hình.

“Tôi muốn offline.” Lâm Dã vẫn dùng âm thanh l0li như cũ, dù sao đổi cũng mất mặt, bây giờ làm gì cũng mất mặt.

“Anh tên là Hawk?”

Trong lòng Lâm Dã lộp bộp, nhưng mà rất nhanh đã điều chỉnh xong, kéo khóe miệng xuống. Hawk? Lâm Dã xứng gọi Hawk à?

Lâm Dã cầm một điếu thuốc cắn trên môi, vừa muốn đốt, thanh âm TigerK lại vang lên, “Tại sao ngắm bắn tôi? Anh là fan hâm mộ của tôi?”

Lâm Dã ném thuốc lá lên bàn, fan mẹ cậu cái búa.

“Tôi là fan hâm mộ Hawk, tôi không có ngắm bắn cậu, đúng lúc gặp được.”

Trong tai nghe yên lặng một lát, TigerK lại mở miệng, lúc này mang theo cảm xúc, “Anh có thể tắt biến âm không?”


“Cuống học của tôi không được khỏe.” Lâm Dã chịu đựng nóng mặt, lợn chết không sợ bỏng nước sôi nói, “Âm thanh ban đầu rất khó nghe, anh đánh rất tốt, vừa rồi anh nói anh đang livestream, anh là streamer à? ID của anh là TigerK, không phải là TigerK của KG chứ?”

Có giống em gái nhỏ chưa trưởng thành không? Giống không! Anh quả thực là ảnh đế.

Lâm Dã cắn thuốc châm lửa, hút một hơi, tàn thuốc đỏ tươi lóe lên, anh hơi híp mắt lại, dựa lên ghế, “Anh trai nhỏ lợi hại như vậy, sau này có thể dẫn em chơi không?”

“Anh không phải anh ấy?”

“Ai?”

“… Không có gì.”

“Tôi muốn đi ăn, hi vọng có cơ hội cùng nhau chơi game, gặp lại sau.”

Lâm Dã nhanh chóng logout, ngậm điếu thuốc kéo dép lê lệt xệt qua chỗ đựng mì tôm. Đụng vô ngón tay, vẫn là đau. Huýt sáo một tiếng, ngơ ngơ ngác ngác, chín giờ tối, cơm tối còn chưa ăn, bây giờ anh đang sống những tháng ngày gì?

Hawk là ai? Lâm Dã là ai?

Đấu trường xa xôi, không thực tế như một giấc mơ. Bây giờ anh chỉ là một người đàn ông hôi hám, trốn đằng sau máy tính sống qua ngày.

Máy tính bảng đậy lên trên tô mì tôm, đôi chân dài của Lâm Dã móc vào ghế kéo sang bên cạnh mình, tiếng vang chói tai. Anh dạng ch@n lấy điện thoại mở APP tìm công việc, đi tìm việc làm, không lo chết đói.

Không có trình độ tìm việc rất khó, Lâm Dã chạy mấy ngày vẫn không thu hoạch được gì. Điện thoại của Lý Dương với chủ thuê nhà một trước một sau gọi tới, Lâm Dã đem toàn bộ tiền còn dư nộp tiền điện, bắt máy điện thoại Lý Dương.

“Cậu về Giang Thành rồi?”

“Vừa trở về.” Lúc trước Lâm Dã bắn đột kích, Lý Dương là tay bắn tỉa. Sau này Lâm Dã rời đi, Lý Dương thay thế anh trở thành đội trưởng, nhưng mà những việc này đều đã qua, bây giờ bọn họ đều là sóng cũ bị đập chết trên bờ cát.

“Tối cùng nhau ăn cơm?”

Ban đầu Lâm Dã muốn từ chối, thấy thẻ ngân hàng nhắc nhở trên điện thoại, được rồi, nhiều bạn bè nhiều con đường.


“Cậu gửi địa chỉ cho tôi.”

Lý Dương hẹn ở Haidilao [2], Lâm Dã đi hai chuyến tàu ngầm mới tới. Trời nhanh chóng nóng nực, Lâm Dã mặc áo vệ trắng, trên vai đeo túi đeo chéo.

[2] Haidilao (Hải Đế Lao): Nhà hàng lẩu nổi tiếng ở Trung Quốc cũng như thế giới với hơn 300 chuỗi nhà hàng.

Lúc Lâm Dã đến Haidilao Lý Dương còn chưa tới, Lâm Dã lấy số thứ tự ra cửa đợi. Anh không thích nơi có nhiều người, có chút khó chịu, phục vụ tới đưa hoa quả thấp giọng hỏi thăm có cần khăn mặt không, Lâm Dã không được tự nhiên nhích người ra chỗ khác nói, “Không cần, cảm ơn.”

Giọng nói khàn khàn có chút quen thuộc, TigerK quay đầu nhìn sang. Chỗ ngồi nơi hẻo lánh có một thanh niên rất gầy, anh mặc áo vệ trắng, tóc hơi dài che lông mày, sống mũi cao thẳng môi mỏng nhếch. Da thịt trắng nõn dưới ánh đèn gần như léo sáng.

Tâm TigerK đột nhiên nhảy một cái, Hawk.

“Ngày mai phải bay qua Đức, không muốn qua nước Đức, nước Đức không có Haidilao.” Thiên Minh ném khối dưa Hami vào miệng, lông mày nhỏ quýnh rũ cụp xuống, “Tôi sẽ đói gầy.”

“Dựa trên cơ sở của cậu, đói một năm cũng sẽ không gầy.” bàn tay Hẩu Tử đạp vào ót Thiên Minh, đứng dậy đem số thứ tự cho phục vụ, “Đến lượt chúng tôi đúng không?”

“Mời đi bên này.”

Thiên Minh và Hầu Tử đi hai bước phát hiện TigerK vẫn ngồi chỗ cũ, “Nghiêu ca, nhìn gì vậy?”

TigerK điềm nhiên như không có gì xảy ra thu tầm mắt lại, một tay đút túi, mở ra chân dài đi về phía cửa vào, “Không có gì.”

Thiên Minh nhìn về khu xếp hàng, không có gì hết.

Đi vào tiệm lẩu, Thiên Minh đưa menu cho TigerK, “Nghiêu ca cậu muốn ăn gì?”

“Cậu chọn đi, tôi ra ngoài gọi điện thoại.” TigerK đứng dậy bước nhanh qua lối ra khác, gọi điện thoại cho Lý Phi, Lý Phi bắt máy rất nhanh, nói, “A Nghiêu, có chuyện gì?”

“Tra giúp tôi một người.” TigerK cách tấm kính nhìn Hawk ở khu chờ đợi, anh ngồi cô độc, cùng thế giới náo nhiệt này không ăn khớp.

“Ai vậy?”

“Hawk.”

“Ai?”

“Hawk giải nghệ, anh ấy đang ở Giang Thành.” Hawk cúi thấp đầu chơi điện thoại, ngón tay trắng gần như trong suốt. Gầy rất nhiều so với hai năm trước, áo vệ mặc trên người anh có vẻ rộng.


“Cậu ta trở về lúc nào? Cậu ta mất tích rất lâu, làm sao cậu biết cậu ta trở về rồi? Không phải, cậu tra cậu ta làm gì?”

“Đem anh ấy tới KG.”

Lý Phi: “…”

“Tôi không nói đùa, anh dùng cách gì cũng được.” TigerK ngừng lát, giọng nói chìm xuống, ngữ khí kiên định, “Tôi muốn anh ấy.”

“Cậu là gay à? Cậu muốn cậu ta, cậu điên rồi! Cậu xem lại cậu đang nói gì? Chu Thừa Nghiêu bây giờ cậu lắc lắc đầu của cậu xem, có nghe thấy tiếng nước không? Có nghe thấy chưa?”

Chu Thừa Nghiêu dựa lên kiếng, ngước mắt nhìn trung tâm cao ốc xa xa lóe ra ánh đèn, giọng nói khinh mạn, “Nghe được, tiếng nước nói tôi: Anh nên đi phòng tài vụ nhận tiền lương, anh bị sa thải.”

“Thao -- “

Chu Thừa Nghiêu không đợi Lý Phi kháng nghị xong nhanh chóng cúp điện thoại, một nam sinh mặt mũi đầy mụn đi về phía Hawk, ánh mắt Chu Thừa Nghiêu lạnh xuống, âm trầm.

Đó là ai?

Hai người hàn huyên vài câu, Hawk đứng dậy đi vào cửa Haidilao với anh ta. Điện thoại Chu Thừa Nghiêu vang lên lần nữa, hắn cầm lên bắt máy, Hawk và người mặt mũi đầy mụn đã đi xa, nhìn không thấy.

“Thiếu gia, sao đột nhiên cậu lại có hứng thú với Hawk?” Đầu bên kia điện thoại âm thanh Lý Phi nịnh ch ảy nước.

“A.”

“Cậu có phương thức liên lạc của Hawk không? Gần đây cậu ta vẫn chơi game? Muốn đến đội chức nghiệp? Mất tích hai năm, cậu đừng ôm hi vọng quá lớn, nói không chừng người ta đã sớm không thích nghề này -- “

“Anh ấy thích.” Chu Thừa Nghiêu đánh gãy Lý Phi nói, “Anh đi tìm phương thức liên lạc, anh không cần báo cáo quá trình, tôi chỉ cần kết quả.”

Bả vai bị đụng một cái, điện thoại thiếu chút rơi vào nồi lẩu đỏ rực bên cạnh, Chu Thừa Nghiêu nhíu mày ngẩn đầu, trong phút chốc ngây ngẩn cả người.

“Thật xin lỗi.” Lâm Dã nói, “Đụng phải cậu.”

Chu Thừa Nghiêu nhìn người trước mặt, siết chặt điện thoại. Hawk thẳng tắp gầy gò, da thịt trắng nõn. Khoảng cách gần có thể thấy rõ lông mi đen nhánh dài rậm của Hawk, anh có một biệt hiệu, lông mi tinh.

“Không sao chứ?” Giọng nói của Hawk mang chút khói, lúc hạ thấp âm thanh hơi ách, mười phần mê người.

Trong điện thoại Lý Phi nói, “Đào cậu ta tới làm gì? Huấn luyến viên? Hay là đào tạo trẻ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương