Tuyệt Địa Chiến Long
Chương 31: đừng ảnh hưởng chúng tôi ăn cơm



“Như vậy đi, tôi cho cậu một cơ hội!” Tào Đông Tuyền lại nhả ra một chuỗi vòng khói.

“Nếu cậu có thể hạ gục tất cả những người tôi mang đến, tôi sẽ lập tức trả phần chênh lệch giá mua khu nhà đói"

“Đương nhiên, nếu cậu không hạ được họ, bọn họ nhất thời không thu tay kịp thì tôi cũng sẽ không đảm

bảo bọn họ đánh cậu thành ra cái gì đâu!”

“Tôi cũng cho ông một cơ hội!" Lăng Hạo đặt tách trà xuống, nhìn Tào Đông Tuyền.

“Sáng mai ông đích thân đến từng nhà xin lỗi, sau đó bù tiền, tôi sẽ bỏ qua cho ông lần này.”

“Ông thấy sao?”

“Ha ha ha...” Tào Đông Tuyền cười to: “Thú vị, đã lâu lắm rồi tôi mới nghe người khác nói sẽ bỏ qua cho họ Tào tôi!”

Nói xong, hắn đứng dậy đi đến một cái ghế cách đó không xa ngồi xuống, sau đó giơ tay vãy vãy: “Ra tay đi! Chừa lại một hơi là được!”

Xoạt! Sau khi bốn mươi năm mươi người nhận được mệnh lệnh, bọn họ giơ vũ khí trong tay lên rồi lao về phía hai người Lăng Hạo.

“Đáng tiếc, ông chọn sai!” Lăng Hạo nhún nhún vai.

Lời còn chưa dứt, Lục Nguyệt đã đứng dậy đi ra ngoài.

Bang! Bang! Bang!

'Trong vòng chưa đầy ba phút, tất cả mọi người đều nằm dưới đất, mỗi người co rúm lại như một con tôm chín, kêu r3n không ngừng.

Tong!

'Trên trán Tào Đông Tuyền chảy xuống một giọt mồ hôi, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Đồng thời, cổ tay hắn rung lên, điếu xì gà rơi xuống quần phát ra âm thanh xèo xèo.

“Cậu... Cậu là ai?” Sau khi run tay rơi điếu thuốc, hắn nuốt nước bọt, nhìn Lục Nguyệt rồi hỏi với giọng run rẩy.

Hắn không thể không khiếp sợ.

Chỉ hơn hai phút đồng hồ, tất cả năm mươi người đều bị đánh bại, với cấp bậc thân thủ cỡ này thì phóng †ầm mắt khắp giới ngầm ở Đông Châu ước chừng cũng không tìm được người nào!

Hắn không phải kẻ ngốc, người có thân thủ như vậy chắc chắn không phải là người bình thường!

Trong lòng hắn không khỏi chìm xuống, hôm nay, đừng bảo hắn thật sự đã không đắc tội người không nên đắc tội chứ?

“Thế nào, còn muốn gọi thêm người tới không? Tôi có thể đợi!” Sau khi Lục Nguyệt trở về chỗ ngồi, Lăng Hạo nhìn Tào Đông Tuyền, nhẹ giọng nói.

Ha

Tào Đông Tuyền thở ra một hơi khí đục, nói:

“Người anh em này, không đánh nhau thì không quen biết, không biết có thể cho tôi một chút mặt mũi, chúng ta kết bạn được không?”

“Nếu ông không gọi người tiếp, vậy thì trở về chuẩn bị tiền đi!” Lăng Hạo xua tay:

“Nếu sáng mai tôi không gặp ông ở đó thì công ty của ông cũng đừng mở nữa!”

“Người anh em, làm người thì phải chừa lại một đường để sau này còn dễ nói chuyện, đừng làm quá tuyệt tình, ở Đông Châu này...” Tào Đông Tuyền hít một hơi thật sâu rồi trầm giọng mở miệng.

“Xem ra ông còn chưa chịu phục?” Lăng Hạo ngắt lời hắn: “Vậy thì đừng tốn thời gian nữa, gọi người tới đi, tôi cho ông nửa tiếng, có thể gọi bao nhiêu thì gọi!”

Ha

Tào Đông Tuyền lại thở ra một hơi, đã lâu lắm rồi hắn không bị coi thường như vậy.

Dừng một chút, trong mắt hắn hiện lên một tia lạnh lùng: “Đã như vậy, vậy thì như cậu mong muốn!”

Nói xong, hắn lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, sau khi cuộc gọi được kết nối, hắn nói vào điện thoại.

“Tôi thấy hai người rất lạ mặt, không phải là người Đông Châu đúng không?” Sau khi cúp điện thoại, Tào. Đông Tuyền tự tin hơn rất nhiều, nhìn về phía hai người Lăng Hạo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương