Tuyệt Địa Chiến Long
-
Chương 21: Chưa bằng một con kiến
Chương 21: Chưa bằng một con kiến
Một giờ sau.
Chiếc Land Rover dừng lại trước một tòa nhà chọc trời ở trung tâm Đông Châu, nơi vẫn chưa chính thức khai trương.
“Đây là cao ốc Đông Châu?” Hai người xuống xe, đi tới quảng trường, Lăng Hạo nhìn lên với vẻ mặt phức tạp.
Đây là tâm nguyện lớn nhất của cha nuôi trước khi chết, ông âỳ muốn xây dựng tòa nhà cao nhất Đông Châu trở thành biểu tưởng của Đông Châu, để khi nhắc đến Đông Châu, người ta lập tức nghĩ ngay đến cao ốc Đông Châu!
Theo kế hoạch, sau khỉ tòa nhà hoàn thành sẽ tích hợp khu mua sắm, nghỉ dưỡng, giải trí, khách sạn và văn phòng cao cấp!
Tuy nhiên, trước khỉ nó được hoàn thành, cha nuôi Lăng Hạo đã xảy ra chuyện!
‘Vâng!” Lục Nguyệt đáp.
“Cha nuôi của anh gặp nạn, dự án lập tức bị dừng lại. Các ban ngành liên quan ở Đông Châu từng định tìm người tiếp quản”
“Nhưng một mặt vì dự án đầu tư quá lớn, mặt khác cảm thấy có điềm xấu nên không ai dám nhận.”
“Một năm trước, dưới sự phân phó của anh, tôi đã liên lạc với Thẩm Mập Mạp, đề hắn đến Đông Châu tiếp nhận dự án này.”
“Hắn đã thành lập chỉ nhánh Tập đoàn Tứ Hải ở Đông Châu. Sau một năm xây dựng đã hoàn thành và đang trong giai đoạn thu hút đầu tư.”
“Ừ!” Lăng Hạo khẽ gật đầu: “Thẩm mập mạp làm việc khá đáng tin cậy!”
Két!!!
Đúng lúc này, trên con đường bên ngoài quảng trường vang lên tiếng phanh gấp, sau đó có hai mươi ba mươi chiếc xe sang trọng dừng lại.
Đỉ đầu là một chiếc Rolls-Royce Phantom, phía sau là một chiếc Mercedes màu đen, trận thế có vẻ hoành tráng.
Sau đó, hàng trăm người đàn ông mặc đồ đen bước ra khỏi hàng xe Mercedes-Benz, sau đó phân tán ra bốn phía.
Chỉ trong chốc lát, đường cái bị giới nghiêm, một số người đi bộ trên quảng trường cũng bị thuyết phục lần lượt rời đi.
Một số người đi bộ cách đó hàng trăm mét nhìn sang, trên mặt là vẻ chấn kinh.
“Bọn họ là ai? Phô trương dữ vậy?”
“Anh không thấy biển số của chiếc Rolls-Royce ở phía trước sao? Đó là xe của chủ tịch tập đoàn Tứ Hải, Cao ốc Đông Châu này là công ty của bọn họ!”
“Khó trách! Ra là Tập đoàn Tứ Hải đột nhiên xuất hiện ở Đông Châu một năm nay, khiến cho đệ nhất hào môn Triệu gia phải lùi bước!”
tt n
Mọi người bắt đầu bàn tán.
Cùng lúc đó, hai người đàn ông một già một trẻ bước xuống từ chiếc Rolls-Royce.
Ông lão khoảng sáu mươi tuổi, già nhưng vẫn rất tráng kiện, sau khỉ ông xuống xe thì đứng cạnh xe như một cây thương, vẻ mặt căng cứng.
Người đàn ông còn lại chưa đầy bốn mươi tuổi, dáng người mập mạp, một thân hàng hiệu, trên mặt là nụ cười như Phệt Di Lặc.
“Tên mập chết bầm này, suốt ngày thích làm mấy chuyện loè loẹt phô trương!” Lục Nguyệt liếc nhìn đối phương, nói không nên lời.
“Lăng thiếu gia!” Người đàn ông ba chân bốn cẳng chạy về phía bên này.
Chạy đến trước mặt Láng Hạo, hắn cúi đầu thật sâu: “Thẩm Nhạc báo cáo, xỉn Lăng Thiếu ra chỉ thị!”
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt ông lão cách đó không xa hiện lên một tia kỉnh ngạc, không thể tin được những gì mình đang nhìn thây.
Là vệ sĩ riêng của Thẩm Nhạc, ông biết rõ lai lịch Thẩm Nhạc đáng sợ như thế nào.
Đừng nói ở Đông Châu, cho dù trên toàn bộ đất nước cũng là sự tồn tại trên cao!
Ông đi theo Thẩm Nhạc gần mười năm, chưa bao giờ thấy hắn đối xử với ai cung kính như vậy!
“Thích thể hiện quyền lực à?” Lăng Hạo trừng mắt nhìn đối phương: “Cho người của cậu giải tán đi!”
“He he, là do tôi không muốn để mấy người không liên quan quấy rầy đến Lăng thiếu!” Thẩm Nhạc cười toe toét, phất tay với ông lão phía sau: “Giải tán!”
“Rõ!” Ông lão gật đầu, nói với một người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh, người này lấy bộ đàm ra và ra lệnh.
Một lúc sau, hàng trăm người đàn ông mặc
đồ đen lại lên xe, đoàn xe gầm rú bỏ đi.
Sau đó, Thẩm Nhạc quay sang nói với Lục Nguyệt: “Lục lão đại, đã lâu không gặp, tôi nhớ anh muốn chết!”
“Lăn qua chỗ khác, tôi không có cái đam mê kia!” Lục Nguyệt trừng mắt nhìn hắn.
” y… Lục lão đại, anh đừng có hủy hoại thanh danh của tôi!” Khóe miệng Thẩm Nhạc giật giật, sau đó nhìn về phía Lăng Hạo.
“Lăng thiếu, ở đây còn chưa chính thức khai trương, anh có muốn qua công ty bên kia ngồi không?”
“Chúng ta ngồi trong xe đi!” Lăng Hạo lại ngẩng đầu nhìn tòa nhà, sau đó xoay người đi về xe.
“Lăng thiếu, không phải anh luôn ở Tây Vực sao? Sao đột nhiên đến Đông Châu?” Sau khi ba người lên xe, Tham Nhạc nhìn Lăng Hạo hỏi.
“Thằng nhóc cậu cũng không tồi nhỉ, hai năm không gặp đã gầy đi rất nhiều!” Lăng Hạo không trả lời câu hỏi của hắn.
“He he, còn không phải do anh yêu cầu sao!” Tham Nhạc cười toe toét.
“Hai năm qua tôi đã tập luyện rất nhiều, đã
hoàn thành mục tiêu giảm cân mà anh đặt ra cho tôi!”
“Ừ! Cũng không tệ lắm, coi như có chút nghị lực!”Lăng Hạo cười nhẹ.
“Cảm ơn Lăng thiếu gia đã khen!” Thẩm Nhạc mỉm cười đáp: “Lăng Thiếu, để tôi báo cáo tiến độ của cao ốc Đông Châu cho anh trước nhé?”
“Không cần!” Lăng Hạo lắc đầu: “Tôi tin tưởng năng lực của cậu, chút chuyện nhỏ này cậu toàn quyền làm chủ!”
“Cảm ơn Lăng Thiếu đã tin tưởng!” Thẩm Nhạc dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Lăng Thiếu, anh đến Đông Châu có việc gì không? Có chỉ thị gì mới không?”
“Tạm thời không có việc gì, cậu chỉ cần làm tốt việc thu hút đầu tư, đưa tòa nhà này đỉ vào hoạt động càng sớm càng tốt là được” Lăng Hạo đáp.
“Lăng Thiếu yên tâm, đảm bảo không có vấn đề gì!” Thẩm Nhạc lớn tiếng đáp.
“Ngoài ra, cho người nắm rõ sản nghiệp dưới tay ba gia tộc Triệu Vương Đào, sẵn sàng tiếp quản bất cứ lúc nào!” Lăng Hạo suy nghĩ một chút rồi phân phó.
“Hả?” Thấm Nhạc thoáng sửng sốt: “Ý của Lăng Thiếu là chuẩn bị ra tay với ba nhà này?”
“Cha nuôi của tôi chết trong tay ba nhà này!” Lăng Hạo trầm giọng nói.
“A? Bọn chúng đáng chết!” vẻ mặt Thẩm Nhạc đầy tức giận: “Láng Thiếu yên tâm, đối phó với mấy con kiến như vậy không có vấn dề gì!”
“Muốn ăn được sản nghiệp của mâỳ nhà bọn họ ước chừng cần không ít vốn. Trong tay cậu có đủ tiền không?” Lăng Hạo tiếp tục nói: “Nếu không đủ, tôi chuyển một ít cho cậu!”
Tiền đối với Lăng Hạo chỉ là một con số mà thôi.
Bản thân anh cũng không biết trong mấy cái thẻ cao cấp nhất trên người mình tổng cộng có bao nhiêu tiền.
Nhưng có một điều anh biết rất rõ, bất cứ cái thẻ nào trong số đó cũng có thể mua mười tòa nhà cao tầng giống thế này vẫn còn dư dả.
“Đủ!” Thẩm Nhạc gật đầu thật mạnh: “Chút tiền lẻ này tôi vẫn có thể bỏ ra được!”
“Tốt!” Lăng Hạo khẽ gật đầu: “Ngoài ra, cậu cho người chỉnh lý một phần tư liệu về nhà họ Tần cho tôi.”
“Nhà họ Tân?” Thẩm Nhạc sửng sốt một chút, sau đó lại gật đầu: “Đã rõ!”
“Được rồi, cậu đi làm việc của mình đỉ. Nếu có chuyện gì tôi sẽ bảo Lục Nguyệt gọi cho cậu!”
Sau khi ba người trò chuyện khoảng mười phút, Lăng Hạo xua tay.
“Được!” Thẩm Nhạc trả lời, sau đó chào hỏi Lục Nguyệt fôì mở cửa bước xuống xe.
“Thiếu gia, người đó là ai mà cần cậu phải tôn trọng như vậy?” Sau khi Thẩm Nhạc trở lại chiếc Rolls-Royce, ông lão hỏi.
“Lão Đường, tôi hỏi ông một câu, ông có thấy tôi rất giỏi rất ngầu không?” Thẩm Nhạc bị hỏi một đằng mà trả lời một nẻo.
‘Với những thành tựu cậu đạt được hiện tại, cậu là một trong những nhân tài kiệt xuất trong những người cùng lứa!” ông lão trả lời.
“Ha ha!” Thẩm Nhạc cười nhạt.
‘Vậy tôi nói cho ông biết, cho dù thành tích của tôi có mở rộng gấp mười gấp trăm Lân, thì so với anh ta tôi còn chưa bằng một con kiến!”
Hít!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook