Tuyệt Địa Chiến Long
-
Chương 11: Làm sao có thể...
Cùng lúc đó, tại phòng riêng lớn nhất trên tầng ba.
Lôi Tiểu Quang nửa nằm trên ghế sofa, một tay ôm người đẹp nóng bỏng, tay kia cầm điếu xì gà.
Trong phòng còn có hai tên thiếu gia khác có người đẹp nóng bỏng kế bên, rượu và thuốc lá không rời tay.
“Chúc mừng Quang Thiếu gia, lại trúng được một hạng mục lớn, sau này xin Quang Thiếu gia hãy chiếu cố!” Một tên thiếu gia cầm ly rượu nhìn Lôi Tiểu Quang nói.
“Ha ha, yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi các cậu!” Lôi Tiểu Quang cười nhạt, cùng đối phương cụng ly.
“Đúng rồi, Quang thiếu gia, ca phẫu thuật tim của con gái anh thế nào rồi, đã tìm được nguồn tim thích hợp chưa?” Tên thiếu gia kia rít một hơi xì gà hỏi.
“Tìm được rồi!" Trên mặt Lôi Tiểu Quang hiện lên nụ cười: “Nếu như không có chuyện gì xảy ra, nửa tiếng nữa có thể phẫu thuật!”
Khi nhắc đến điều này, tâm tình của hắn càng thêm vui vẻ. Con gái hắn đã chờ đợi ca phẫu thuật này gần hai tháng.
Trong hai tháng này, nhà họ Lôi đã thử mọi biện pháp và cuối cùng cũng có được kết quải
Về phần sinh tử của của cô bé kia, tất nhiên không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn.
Trong thế giới quan của hắn, mọi người sinh ra đều có sự phân biệt giàu nghèo. Có thể để đứa trẻ khác ghép trái tim cho con gái ruột của hắn đã là sự ban ân với đối phương rồi!
“Thật sao? Thật tuyệt vời, xin chúc mừng Quang Thiếu gia!” Hai vị thiếu gia đồng thời nói.
“Ha ha, cảm ơn!” Lôi Tiểu Quang cười hai tiếng, cầm ly rượu lên rôi một ngụm uống hết.
Ẩm!
Đúng lúc này, phòng riêng bị một cơn gió mạnh oanh tạc thành từng mảnh, dăm gỗ bay khắp nơi.
“A.." Ba người đẹp nóng bỏng đồng thời kêu lên.
“Ai dám đến đây gây chuyện, ngại mình sống quá lâu rồi à?” Tên thiếu gia có dáng người cao lớn hơn giật mình nói.
Nói xong, hắn đứng dậy ởi về phía hai người Lăng Hạo: “Rác rưởi từ đâu tới, đúng là không biết..."
Bang!
Lục Nguyệt đá văng tên thiếu gia bay ngược ra ngoài như bị xe đâm.
Sau khi va vào cột tường phía sau, hắn nặng nề ngã xuống đất, há miệng phun ra một ngụm máu lớn, nghiêng đầu ngất xỉu.
“A..." Ba người phụ nữ lần nữa kêu lên.
“Lôi Tiểu Quang ở lại, những người khác ra ngoài!” Lục Nguyệt trầm giọng nói.
Ba người phụ nữ và một người đàn ông không chút do dự chạy về phía cửa.
Với vết xe đổ của tên thiếu gia kia, bọn họ không dám nói thêm lời nào nữa.
“Các người là ai?” Lôi Tiểu Quang sau một hồi kinh ngạc mới bình tĩnh lại.
Đây là địa bàn của nhà họ Lôi hắn, hắn thật sự không tin đối phương dám làm gì hắn ở đây!
Hơn nữa, hắn tin rằng ở đây xảy ra động tĩnh lớn như vậy, người của hắn sẽ sớm tới.
Nhiều nhất không đến ba phút, hai tên nhóc trước mặt này sẽ biết được kết cục của việc dám khiêu khích Lôi Tiểu Quang hắn!
Bốp!
Hắn còn chưa nói xong, Lăng Hạo đã giơ tay tát hắn một cái.
Lôi Tiểu Quang trực tiếp bị hất ngã xuống đất, lộn nhào mấy lần mới dừng lại, hai chiếc răng cửa bật ra kèm theo vệt máu.
“Thằng chó, dám đánh tao?” Sau khi khó khăn đứng dậy, Lôi Tiểu Quang tức giận hét lên: “Tao thề với mày, hôm nay tao sẽ khiến mày sống không bằng chết..."
Xoạt!
Lời còn chưa dứt, bóng dáng Lăng Hạo trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn như một bóng ma.
Rắc! Rắc! Ngay sau đó, Lăng Hạo giơ chân giãm lên mắt cá chân phải của Lôi Tiểu Quang. Sau vài tiếng giòn tan, toàn bộ mắt
cá chân lập tức vỡ nát.
“Aaaaa...” Lôi Tiểu Quang phát ra một tiếng thét cuồng loạn, có lẽ cả câu lạc bộ đều có thể nghe thấy.
Đúng lúc này, ngoài hành lang vang lên một loạt thanh âm đồn dập.
Sau đó bảy, tám người đàn ông mặc đồ đen lao vào, mỗi người cầm một con Desert Eagle.
“Hai người tụi mày muốn chết sao? Dám đả thương Quang Thiếu!” Người đàn ông dẫn đầu lớn tiếng hét lên.
“Còn nói nhảm làm gì, bắn, mau bắn, bắn chết bọn chúng cho tao...” Lôi Tiểu Quang sau khi lấy lại sức lực liền gầm lên.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Mấy người áo đen phản ứng lại, đồng thời bóp cò, đạn bắn về phía hai người Lăng Hạo như mưa.
Đinh! Đinh! ĐinhI
Điều khiến họ tuyệt vọng là những viên đạn rơi xuống đất cách hai người đó khoảng một mét như thể va vào một tấm sắt, phát ra âm thanh chói tai.
“Làm sao... làm sao có thể!?”
Từng người áo đen đều đông cứng như nhìn thấy ma, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi vô tận.
Đến đạn mà cũng có thể đỡ được?
Cái quái gì vậy!?
Bang! Bang!
Sau một khắc, Lăng Hạo giơ tay quét ra một luồng gió mạnh. Cả tám người áo đen đều bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất, co giật mấy cái rồi tắt thở.
Lôi Tiểu Quang cằm rớt xuống đất, sắc mặt trắng bệch như sáp, toàn thân không ngừng run rẩy.
Cuối cùng hắn cũng biết bản thân đã trêu chọc phải người kh ủng bố tới mức nào!
Thân thủ bậc này thì lật khắp Vân Thành cũng không thể tìm thấy người thứ hail
“Hai... Hai người rốt cuộc là ai? Muốn... Muốn làm gì?” Sau khi gian nan nuốt một ngụm nước bọt, hắn hỏi với giọng run rẩy.
“Gọi cho Lôi Hồng Côn!” Lăng Hạo lạnh lùng nói.
“Anh... Các anh tìm cha tôi có... có chuyện gì vậy?” Lôi Tiểu Quang thoáng sửng sốt.
Rắc! Rắc!
Hắn còn chưa nói xong, Lăng Hạo đã nắm lấy cổ tay trái của hăn, dùng sức vặn mạnh, sau một tiếng vang giòn, cả cánh tay hắn buông thống bên vai.
“Aaaaa...” Lôi Tiểu Quang lại hét lên một tiếng, ngất đi.
Ào!
Lăng Hạo cầm ly rượu vang đỏ trên bàn tạt lên mặt Lôi Tiểu Quang, khiến hắn tỉnh lại.
“Nếu còn nói nhảm, mày có thể xuống dưới làm bạn với người của mày.”
Một cỗ sát khí từ trong người Lăng Hạo bộc phát, lập tức bao phủ lấy Lôi Tiểu Quang.
“Đừng... Đừng giết tôi, tôi sẽ gọi... Tôi sẽ gọi ngay lập tức..."
Toàn thân Lôi Tiểu Quang run rẩy, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện.
“Chuyện gì? Cha vừa tới bệnh viện, đang chuẩn bị tiến hành, có gì nói maul” Sau khi điện thoại reo hai lần, Lôi Hồng Côn nghe máy.
“Cha... Cứu con với... Có người muốn giết con...” Lôi Tiểu Quang gào vào trong điện thoại.
“Hả!?” Nghe thấy giọng nói của con trai, Lôi Hồng Côn ở đầu bên kia điện thoại tức giận nói: “Xảy ra chuyện gì, ai làm!?”
“Đưa điện thoại cho tao!” Lăng Hạo lấy điện thoại di động từ trong tay Lôi Tiểu Quang.
Sau đó anh gằn từng chữ một: “Cho ông ba tiếng, đưa Thụy Thụy nguyên vẹn về khu nhà họ Lôi, đến lúc đó tôi sẽ đón người.”
“Ba giờ sau, nếu không nhìn thấy Thụy Thụy, không chỉ con trai ông chết, mà tất cả mọi người trong khu nhà họ Lôi
của ông cũng sẽ chết!”
“Cậu là ai!?” Lôi Hồng Côn thoáng sửng sốt, sau đó trầm giọng hỏi: “Dám uy hiếp Lôi Hồng Côn tôi, đúng là...”
Rắc! Rắc!
Lời còn chưa dứt, Lăng Hạo lại giãm lên đầu gối Lôi Tiểu Quang, âm thanh xương cốt vỡ vụn liền vang lên.
“Aaaaa... Tiếng kêu thảm thiết lần nữa truyền khắp hành lang, làm người khác sợ hãi.
“Khốn kiếp!!” Lôi Hồng Côn nghe được tiếng con trai, gầm lên một tiếng.
“Nhớ kỹ, ông chỉ có ba tiếng, đến lúc đó nếu tôi không nhìn thấy Thụy Thụy, ông đợi nhặt xác đi!” Lăng Hạo trầm giọng đáp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook