Quá trình kiểm tra rất thuận lợi, trong hai giờ liền ra kết quả, bác sĩ trong nước ngay lập tức liên hệ bên phía Mỹ, mà bác sĩ bên kia cũng rất tận tâm, sai múi giờ mà vẫn phân tích kết quả kiểm tra, đưa ra kiến nghị là có thể điều trị.

Nhưng vẫn không đưa ra bất kỳ bảo đảm nào như cũ.

Bác sĩ người Mỹ ngay lập tức đưa ra một bức thư mời chính thức hẹn với bệnh viện của họ.Tiểu y tá bệnh viện không biết Kỳ Túy làm nghề gì, thấy Kỳ Túy trẻ tuổi lại đẹp trai, nhịn không được ôn hòa nhỏ nhẹ căn dặn anh: "Thư mời này để cậu lấy xin visa, cậu có hộ chiếu chưa? Nếu như chưa thì hãy làm hộ chiếu trước, làm xong mới có thể đi xin visa, ai...cậu mấy tuổi rồi? Nếu như không hiểu mấy cái này, tôi..."

Kỳ Túy đang nghĩ chuyện khác, nghe vậy mỉm cười, ngẩng đầu, "Cô đoán tôi mấy tuổi rồi?"

Tiểu y tá xinh đẹp mỉm cười: "Chắc vừa qua hai mươi đúng chứ? Hai mươi hai? Hai mươi ba?"

"Hai mươi lăm." Kỳ Túy không muốn nói cùng tiểu cô nương anh đã nhớ không rõ anh qua lại nước Mỹ bao nhiêu lần rồi, cảm kích gật đầu, "Cảm ơn, tôi hiểu rõ quy trình."

Bác sĩ chuyên môn làm kiểm trá cho Kỳ Túy cầm tài liệu đi tới, gõ gõ đầu tiểu y tá: "Đụng vào chỗ ngốc nào rồi? Người ta chưa thành niên đã bay khắp thế giới thi đấu, còn nhờ cô dạy."

Kỳ Túy tiếp nhận bệnh án cùng thư hẹn, cảm ơn bác sĩ, đi rồi.

Phía sau vẫn còn truyền đến tiếng xì xào bán tán của bác sĩ cùng tiểu y tá.

"Thi đấu khắp thế giới?" Tiểu y tá thầm giật mình, "Cậu ta là vận động viên sao? Vậy sao tôi chưa từng thấy?"

Bác sĩ hàm hồ nói: "Không tính vận động viên? Kiểu như bọn họ... Tính là tuyển thủ game?"

Tiểu y tá càng giật mình: "Chơi game còn thi đấu được hả?"

Bác sĩ nói: "Đương nhiên thi đấu được, còn kiếm được rất nhiều tiền đó, không thì sao có thể xài nhiều tiền như vậy đến xem bệnh."

Tiểu y tá khó có thể lý giải được: "Chơi game còn có thể chơi ra bệnh?! Còn kiếm được nhiều tiền như vậy? Dễ kiếm tiền vậy sao?"

Bác sĩ cau mày: "Cô thì biết cái gì?!"

"Thì tôi không hiểu mới hỏi mà..." Tiểu y tá nhỏ giọng tiếc hận nói, "Còn trẻ như vậy, mà chơi game làm hỏng luôn cả cổ tay..."

Kỳ Túy nghe tai trái lọt sang tai phải, cũng không để bụng mấy lời này, xuống lầu lái xe về căn cứ.

Giữa chừng Kỳ mẹ còn gọi điện đến một lần, Kỳ Túy nói ra tình huống tổng thể, nhưng cũng không quyết định có muốn đi hay không đi.

Sau khi trở lại căn cứ, Kỳ Túy nghĩ một hồi, vẫn quyéte định nói với Hạ Tiểu Húc.

Hạ Tiểu Húc trầm mặc hồi lâu.

"Cái lưng kia của Lão Lại... Lúc trước bảo dưỡng lâu như vậy, cũng tốn không ít tiền, đến giờ cũng như vậy..." Hạ Tiểu Húc cau mày, "Thấy không được thì tiêu ít tiền cũng không đáng kể, chỉ sợ chẳng may càng chậm càng xấu..."

Trước đây Kỳ Túy không có ý định gì, cũng là vì từng cân nhắc qua cái này.

Hạ Tiểu Húc bình tĩnh ngồi xuống phân tích: "Hiện tại mỗi ngày cậu chơi hai giờ, tay vẫn có thể kiên trì được, cũng không hết lực, đúng không?"

Kỳ Túy híp híp mắt, biết Hạ Tiểu Húc muốn nói cái gì.

"Đương nhiên, vì không thường xuyên huấn luyện, nhất định trạng thái sẽ tụt, nhưng ít ra thì lạc đà gầy còn hơn ngựa béo phải không? Hiện tại cảm giác cậu vẫn có." Hạ Tiểu Húc đánh bàn tính bùm bùm trong lòng, "Lấy giá trị bản thân của cậu hiện tại, tùy tiện tìm một trang mạng Trực tiếp, là có thể đàm phán được giá hợp đồng trên trời, đến lúc đó mỗi ngày chỉ cần trực tiếp hai giờ, là dễ dàng kiếm tiền, nhưng chẳng may lại xảy ra cái gì bất ngờ, mức độ trình độ kém dần, hoặc là không thể đánh nữa, thì... ngay cả làm Trực tiếp cũng không làm được đúng không?"

Kỳ Túy lạnh nhạt nói: "Vậy thì không làm."

"Hồ đồ." Hạ Tiểu Húc cau mày, "Nhân khí tuyển thủ người ta sau khi giải nghệ đều kiếm được đầy chậu đầy bát biết không? Như cậu nào có tư tưởng của một tuyển thủ giải nghệ? Giải nghệ lâu như vậy rồi, không Trực tiếp không làm hoạt động, cũng không nghĩ tới kinh doanh hàng hiệu cá nhân, đến cùng là cậu muốn làm cái gì?"

Kỳ Túy mỉm cười: "Tôi muốn làm huấn luyện viên, không phải cậu không đồng ý đó sao?"

Hạ Tiểu Húc nghẹn lời, tận tình khuyên nhủ, "Đừng tranh cãi được chứ? Tôi là vì ai? Hiện tại cậu là ông chủ, cậu kiếm được tiền lại không chia cho tôi, hiện tại cậu khỏe mạnh, mạo hiểm như vậy để làm cái gì? Cậu..."

Hạ Tiểu Húc không dám nói thật, do dự, đành nói uyển chuyển: "Đã lâu rồi không huấn luyện, tuổi cậu cũng không còn nhỏ... Cho dù cậu trị liệu được tốt hơn, thì cậu cũng không thể tiếp..."

Kỳ Túy gật đầu: "Tôi đều rõ."

Hạ Tiểu Húc sốt ruột: "Vậy mà cậu cứ còn muốn phải phí sức như thế?"

"Tôi đã nghĩ lâu lâu có thể thuận thuận lợi lợi đánh một trận game." Kỳ Túy ngước mắt nhìn Hạ Tiểu Húc, "Không đau, không phân tâm... Đã rất lâu tôi không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác ngoài đánh một trận game."

Hạ Tiểu Húc nhất thời không biết phải nói gì, hắn không khuyên nổi Kỳ Túy, để anh ngồi chờ ở phòng, còn mình lên lầu ba gọi Vu Dương.

Hạ Tiểu Húc nói ra sự lợi hại của quan hệ với Vu Dương, nói: "Kỳ thần nhà cậu, có thể sẽ làm nửa tay tàn biến thành tàn hết, tôi khuyên, nhưng vô dụng, cậu nói đi, có cần thiết làm phẫu thuật với tỉ lệ thành công thấp đến chết này không."

Vu Dương cầm bệnh án Kỳ Túy, đọc kỹ từ đầu tới đuôi một lần.

Kỳ Túy ngồi ở một bên, bình tĩnh nhìn Vu Dương.



Vu Dương khép lại bệnh án, "Đương nhiên là làm."

Kỳ Túy mỉm cười.

Hạ Tiểu Húc tức giận vịn cái ghế ngồi xuống.

"Nếu như anh ấy tàn hết, tôi nuôi anh ấy, cái anh làm không được thì tôi sẽ làm, sửa hợp đồng lại cho tôi đi, kéo dài giờ Trực tiếp của tôi thêm, tôi sẽ kiếm tiền hết mức có thể." Vu Dương nghiêm túc nói, "Quảng cáo cho các nhãn tài trợ tôi cũng có thể làm, giá trị bản thân của tôi không bằng đội trưởng, nhưng tôi có thể nhận được nhiều, sau đó nếu trong thời gian Trực tiếp muốn tôi đọc quảng cáo tôi cũng nhận, cái bọn họ không muốn nhận đều nhận hết cho tôi..."

"Câm miệng." Kỳ Túy mỉm cười, "Đừng nói linh tinh, tên Hạ Tiểu Húc tham tài sẽ coi là thật."

Trực tiếp còn nhiều lần nhấn mạnh đề cử các loại quảng cáo được xem là rất low(thấp kém), thành viên hai đội HOG đều xem thường nhận loại này.

Vu Dương vì muốn kiếm tiền thay Kỳ Túy, mà đến loại việc kiểu này cũng muốn ôm vào, Hạ Tiểu Húc biết rõ hắn không khuyên nổi.

"Đang lúc cần tiền, các cậu..." Hạ Tiểu Húc vỗ xuống bàn, "Tùy đi, muốn đi thì đi, mù mới bận tâm thay các người, biết rõ chỉ có khả năng một phần trăm, mà cứ muốn..."

"Biết có khả năng một phần trăm còn không đi thử xem." Vu Dương ngắt ngang lời Hạ Tiểu Húc, "Sau này qua vài năm đỡ phải canh cánh trong lòng."

Hạ Tiểu Húc sững sờ, không nói thêm gì ra ngoài đi rồi.

Kỳ Túy cười cười, nhìn theo Hạ Tiểu Húc đẩy cửa mà đi ngang qua Vu Dương.

Vu Dương cầm lấy bệnh án, từ đầu tới đuôi, nhìn kỹ từng chữ từng câu nhiều lần.

Gặp phải chỗ tiếng Anh không hiểu thì sẽ cầm điện thoại lên, gõ từ đơn vào, ngốc ngốc tra từ...

Nhìn tinh ý một chút, ngón tay Vu Dương còn hơi run.

Kỳ Túy giật giật môi, không nói cái gì nữa.

Vu Dương hiểu anh, không cần phải nói ra những câu phí lời.

Vu Dương ngẩng đầu nhìn Kỳ Túy, con mắt phát sáng: "Em tra ra được, có vận động viên xem bệnh qua ở bệnh viện này, có thể làm được thật, tiếng Anh quá nhiều, em, em xem không hiểu lắm, nhưng mẹ anh tìm ra bệnh viện này, khẳng định không sai..."

Kỳ Túy gật đầu, "Anh đi."

Vu Dương yêu thích không buông tay cầm bệnh án của Kỳ Túy, hận không thể chụp hết lại, sau khi kết thúc huấn luyện hảo hảo nghiên cứu.

Kỳ Túy nhìn Vu Dương cao hứng tới đỏ mặt, trong lòng mềm mại khó mà tin nổi.

Có điều cao hứng đến đâu, nên nói vẫn phải nói...

Kỳ Túy đứng dậy, đi tới bên người Vu Dương, nhỏ giọng nói: "Nếu như mà đi, ít nhất phải một tháng."

Vu Dương run lên, ngẩng đầu nhìn Kỳ Túy.

Vu Dương liếm đôi môi khô khốc, "Sao lâu, lâu như vậy? Không phải đã nói là phẫu thuật nhỏ..."

"Sau khi phẫu thuật còn phải làm phục hồi chức năng ở luôn chỗ họ, đây là dựa theo tình huống tốt nhất mà nói." Kỳ Túy bất đắc dĩ mỉm cười, "Tình huống không tốt, khả năng còn phải chữa trị tới hai tháng, sau đó phẫu thuật lần hai, lại phục hồi, ba tháng, bốn tháng..."

"Chuyện này..." Vu Dương khô khốc nói, "Lâu như vậy hả."

Một tháng sau, Quốc tế Invitational sẽ bắt đầu.

"Em là đội trưởng." Kỳ Túy nhẹ giọng nói, "Quốc tế Invitational... Em phải tự mình dẫn team, lần này anh không có cách nào mà theo em."

"Đúng, đúng vậy..." Vu Dương gật đầu, vội hỏi, "Yên tâm, em là không thành vấn đề, nhất định em sẽ lấy được tiêu chuẩn vòng loại, sau đó dẫn team ra nước ngoài cũng không thành vấn đề, tiếng Anh gần đây của em cũng tốt hơn được một tí, cũng có phiên dịch theo mà, nếu không phiên dịch được thì en sẽ dùng tay ra thế, không thành vấn đề."

Kỳ Túy thở ra một hơi, nghe Vu Dương nói như vậy, anh lại đau đớn trong lòng.

Chỉ có ba team tiêu chuẩn trong nước được tham gia Quốc tế Invitational, theo tình hình HOG bây giờ có thể lấy được tiêu chuẩn hay không đều là vấn đề, thời điểm quan trọng như thế, mà anh lại đi...

Vu Dương còn đang an ủi Kỳ Túy: "Gần đây Tân Ba cũng tiến bộ rất nhiều, rèn luyện cũng nhiều hơn, khẳng định có hiệu quả, em..."

"Xin lỗi." Kỳ Túy ngắt ngang lời Vu Dương, trong lòng ngũ vị tạp trần, nhỏ giọng nói, "Giao team cho em quá sớm..."

Vu Dương theo bản năng lắc đầu một cái.

"Anh biết em muốn anh đi cùng." Kỳ Túy hít sâu, "Trước đó anh do dự không muốn đi, không phải vì sợ phẫu thuật thất bại rồi còn nát hơn hiện giờ, mà là anh lo lắng cho em, lần đầu tiên em dẫn team, vốn anh phải tự tay dạy em, từ đầu tới đuôi, để em hiểu đại khái quy trình, sau đó..."

"Em không cần." Vu Dương lắc đầu, " Em muốn có anh đi cùng, không phải vì để anh giúp em."

Giọng điệu Vu Dương bình thản, nhưng toát lên ngạo khí không giấu được của thiếu niên, "Em sợ lúc nắm được quán quân, anh không thể tận mắt nhìn thấy."



Kỳ Túy run lên, ngẫm lại hiện trạng của HOG, nhịn không được cười lên.

Chẳng biết vì sao, Kỳ Túy đột nhiên anh tin Vu Dương đến kỳ lạ.

"Nếu có thể lấy được tiêu chuẩn thi đấu thật, đang truyền nước anh cũng kéo đi xem trận thế giới." Kỳ Túy nhỏ giọng nói, "Chắc chắn anh đi."

Đội trưởng dần dần biến thành đế quốc lang khuyển gật đầu: "Chắc chắn rồi."

"Anh đáp ứng em rồi, thì em cũng phải đáp ứng anh một chuyện." Kỳ Túy mỉm cười, "Sau khi anh đi... Em dời vào phòng anh, có được không?"

"A?" Đế quốc lang khuyển ho khan, lỗ tai đột nhiên đỏ lên, "Vì vì, vì sao?"

"Không có vì sao." Kỳ Túy cũng không muốn nói lý, "Phòng của anh lớn hơn em, lại sạch sẽ, giường cũng lớn, chuyển tới được chứ?"

Vu Dương có chút thẹn thùng không tên, "Dùng phòng của anh... Vậy sau mỗi ngày kết thúc huấn luyện, em vào phòng của anh, người khác nhìn thấy..."

Kỳ Túy không đáng kể: "Thấy thì cho thấy."

"Ngủ giường của anh, dùng chăn, gối của anh." Kỳ Túy xấu xa nói, "Trước khi anh đi sẽ thay giặt sạch sẽ cho em, nhưng đều là thứ anh dùng qua, không thể đổi sang của em."

Vu Dương tưởng tượng, mặt có chút hồng.

"Có đáp ứng không?" Kỳ Túy đi về phía trước nửa bước, nhìn Vu Dương, đột nhiên mỉm cười, "Hẳn là em từng nghe nói qua? Trước giờ anh không để cho bất kỳ ai chạm bàn phím của anh?"

Vu Dương nuốt nước miếng, gật đầu.

"Anh có vài chỗ hơi khó tính, bàn phím của anh người khác không thể dùng, phòng của anh cũng vậy, dì giúp việc nhà anh lúc quét thu dọn phòng anh cũng phải đặc biệt lưu ý, khi anh không ở nhà, có người đến chơi, cũng không thể vào phòng anh." Khóe miệng Kỳ Túy hơi cong lên, "Ký túc xá căn cứ cũng vậy."

Vu Dương nhỏ giọng nói: "Vậy anh còn..."

"Nhưng em thì khác." Kỳ Túy dịu dàng nhìn Vu Dương, trong miệng thì càng ngày càng không phải tiếng người, "Anh đã nghĩ để em ở phòng anh dùng đồ của anh, tùy tiện chạm tùy tiện chơi, đồ trong phòng bị mất ném đi cũng không có chuyện gì, anh đã nghĩ để em vào đó ở... Có được không?"

Vu Dương cảm thấy xấu hổ không tên, "Em làm loạn hết lên của anh thì sao..."

"Nói em rồi, tùy ý làm loạn, em đập phá làm mất cũng được, không..." Kỳ Túy đổi giọng, "Riêng đồ trên giường thì không được, ga trải giường vỏ chăn, một cái cũng không được vứt, em phải dùng của anh."

Vu Dương đỏ mặt.

Kỳ Túy lại nhích lại gần, khẽ cười: "Anh trai nhỏ... Có được không?"

Kỳ Túy ác ý vô cùng: "Anh đây phải chạy xa đi làm phẫu thuật như vậy, là một yêu cầu thôi mà."

"Được." Vu Dương nghe không nổi cái này nữa, "Không, không nói nữa được không."

Kỳ Túy mỉm cười.

Anh bắt đầu được voi đòi tiên.

"Mỗi ngày trước khi em đi ngủ... Có thể chat video một lúc với anh được không?" Vu Dương gật đầu: "Ừm..."

Kỳ Túy câu môi mỉm cười: "Có thể ngủ lõa thể không?"

Vu Dương nghĩ đến bản thân phải dùng chăn giường Kỳ Túy, mặt trong nháy mắt càng đỏ hơn, cậu miễn cưỡng nói: "Như vậy không phải là..."

Kỳ Túy cười khẽ: "Là cái gì?"

Câu nói kiểu thế này Vu Dương không nói ra được, cậu xin tha nhìn Kỳ Túy.

Kỳ Túy cũng không miễn cưỡng cậu, "Không bắt nạt em nữa, vậy mặc áo ngủ?"

Vu Dương vội vàng gật đầu.

Kỳ Túy mỉm cười: "Có điều là mặc của anh, trong ngăn kéo tùy ý em chọn."

Vu Dương hận không thể tìm cái lỗ chui vào.

"Vậy xem như là nói xong rồi?" Kỳ Túy cười cười, "Mỗi ngày trước khi ngủ gọi video, mặc áo ngủ của anh, ha?"

Vu Dương nói không ra lời, sau một lát gật gật đầu.

"Còn có một việc..." Chính Kỳ Túy còn cảm thấy khó mà nói ra được, anh cúi đầu mỉm cười, nhỏ giọng nói bên tai Vu Dương, "Nói rõ trước, nếu như em ở trên giường của anh có...phản ứng gì đó, lúc gọi video nhất định phải nói cho anh biết, có được không?"

Mặt Vu Dương sau một hồi, đỏ thấu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương