Tuyệt Đại Con Rể
-
55: Suýt Chút Nữa Bị Dọa Chết Khiếp!
Hách Kiến tự nhận là rất đẹp trai đứng lên nói: “Tổng giám đốc Cẩm, rất vui được gặp anh.” Lời còn chưa nói hết, nụ cười của Hách Kiến bèn cứng ở trên mặt.
Bởi vì Cẩm Tiêu Quân cơ bản không thèm nhìn hắn mà là đi thẳng tới trước mặt Lăng Thành.
“Ngài Lăng, ngài gọi tôi tới là có gì muốn dặn dò sao?”
Gì cơ? Ngài Lăng? Cẩm Tiêu Quân thế mà gọi tên đó là ngài Lăng? Trong chốc lát, tất cả mọi người trong phòng há to miệng, từng người mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi! Hách Kiến cũng hoàn toàn choáng váng! Làm sao có thể? Tên vô dụng này sao lại quen biết nhân vật như Cẩm Tiêu Quân kia? Thời điểm mọi người ở đây khiếp sợ không gì sánh nổi, Lăng Thành cười nhạt một tiếng, quay về phía Cẩm Tiêu Quân nhẹ gật đầu: “Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là muốn gặp cậu một lát thôi.”
Cẩm Tiêu Quân nở nụ cười, thái độ cực kỳ cung kính: “Ngài Lăng khách sáo quá.” Nói xong, Cẩm Tiêu Quân nhìn lướt qua những người khác trong phòng, tựa hồ hiểu được điều gì: “Ngài Lăng đến chỗ của tôi ăn cơm cũng không nói trước nói một tiếng để tôi chuẩn bị trước.” Sau đó bèn quay về phía nhân viên phục vụ ngoài cửa vẫy vẫy tay: “Nói với mấy quản lý một tiếng, hóa đơn của phòng này miễn phí hoàn toàn.”
Cái gì? Trực tiếp miễn phí? Nghe nói như thế, mấy người Hách Kiến còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, trong lòng đột nhiên chấn động.
Ánh mắt nhìn về phía Lăng Thành cũng càng thêm phức tạp.
Cái tên này lại có mặt mũi lớn như vậy? Cũng chính vào lúc này, người phục vụ kia lên tiếng, đang muốn xuống lầu truyền lời, Lăng Thành đột nhiên đứng lên, phất tay nói: “Không cần.” Lăng Thành mỉm cười: “Hôm nay hóa đơn phòng này hết bao nhiêu, nên tính thế nào thì cứ tính thế ấy, ngược lại cũng không phải tôi mời khách, hơn nữa, tôi cũng chưa động vào món nào cả.
Bọn họ không thiếu tiền.”
Cẩm Tiêu Quân nhanh chóng đáp lời, phất tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ kia lui xuống.
“Được, không còn chuyện gì nữa, tôi cũng nên đi rồi, cậu cũng bận việc của cậu đi.” Thấy hiệu quả sau khi Cẩm Tiêu Quân xuất hiện không tệ, Lăng Thành không nói thêm gì nữa, phất phất tay, ra hiệu Cẩm Tiêu Quân có thể rời đi.
Lúc này, Cẩm Tiêu Quân cũng đã hiểu ra, nhanh chóng lên tiếng: “Về sau ngài Lăng có gì cần thì cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được, tuyệt đối không chối từ.” Nói xong những lời này, Cẩm Tiêu Quân lạnh lùng nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy không ai dám đối mặt với hắn bèn xoay người rời đi.
Khí thế của Cẩm Tiêu Quân quá mạnh mẽ, sau khi hắn đi, không khí trong phòng rõ ràng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lăng Thành nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó cũng đi ra khỏi phòng.
Đám người Hách Kiến từng người hai mặt nhìn nhau, thật lâu sau trong lòng cũng không cách nào bình tĩnh lại.
Qua nửa phút, một tên con nhà giàu trở lại bình thường, dường như tim vẫn còn đập nhanh, mở miệng nói: “Cmn, tên kia thế mà quen biết Cẩm Tiêu Quân.” “Đâu chỉ quen? Cậu không thấy vừa rồi thái độ của Cẩm Tiêu Quân với hắn không bình thường hay sao.” “Kỳ quái, tên kia không phải chỉ là một tên con rể ở rể thôi sao?”
Lúc này, những người khác cũng đều nhao nhao mở miệng, cảm thấy rất khó hiểu, bắt đầu nghị luận.
Mấy cô gái càng hối hận, ai có thể nghĩ tới, cái tên kia lại có mối giao thiệp mạnh như vậy, sớm biết vậy thì vừa rồi không chế giễu hắn! Sắc mặt Hách Kiến lúc trắng lúc xanh, lúc này cũng tỉnh táo lại, nghe mấy tên đồng bọn nghị luận, ngay lập tức cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Quan hệ không bình thường gì chứ? Mấy người không hiểu tình huống, thế nhưng tôi lại biết một chút, Cẩm Tiêu Quân cùng nhà họ Tống chắc là có qua lại làm ăn, lần trước tôi có nghe nói, thời điểm mừng thọ bà cụ nhà họ Tống, Cẩm Tiêu Quân tự mình tới tặng quà.”
Nói xong, Hách Kiến nhịn không được khinh miệt hừ một tiếng: “Cho nên, Cẩm Tiêu Quân khách sáo với tên kia như vậy là hoàn toàn dựa vào quan hệ với bà cụ nhà họ Tống, nếu hắn không phải là con rể nhà họ Tống, chỉ sợ Cẩm Tiêu Quân cũng sẽ không nhìn thẳng hắn như vậy.” Lời này vừa nói ra, mấy tên con nhà giàu đều bừng tỉnh.
Mà nói xong những lời này, sắc mặt Hách Kiến cũng trầm xuống.
Anh giỏi lắm Lăng Thành à, vừa rồi suýt chút nữa bị anh dọa chết khiếp.
Ỷ vào là người của nhà họ Tống cho nên trát vàng lên mặt mình, loại chuyện không biết xấu hổ này cũng có thể làm được!
Lăng Thành mới vừa đi tới lầu một khách sạn, trùng hợp bắt gặp Lâm Tuyết từ toilet đi ra.
Lúc này Lâm Tuyết đã đổi một bộ quần áo.
Quần jean màu xanh đen bó sát người, cái dáng người gợi cảm kia đủ để chinh phục bất kỳ người đàn ông nào.
“Lăng Thành, sao vậy? Anh muốn đi à?” Lâm Tuyết tiến lên đón.
Lăng Thành cười nhạt một tiếng: “Không có gì, ngồi ở đó cũng không có ý nghĩa, hơn nữa, tôi cũng không đói bụng.” Trên mặt Lâm Tuyết lộ ra vẻ áy náy, ngượng ngùng mở miệng nói: “Lăng Thành, thật xin lỗi, mấy người Hách Kiến kia tính tình chính là như vậy, anh chớ để ý.”
Lăng Thành tỏ vẻ sao cũng được, nhún nhún vai: “Không có chuyện gì, loại người này tôi đã gặp nhiều rồi.” Nói xong, Lăng Thành nhìn Lâm Tuyết một chút, muốn nói lại thôi: “Ngược lại là cô, cô cảm thấy mình thật sự phù hợp với Hách Kiến sao?” Lăng Thành vốn không nên nói đến chuyện riêng tư của hai người họ, nhưng bây giờ Lăng Thành cũng không biết chính mình nghĩ như thế nào, câu nói này cứ như vậy bật thốt lên.
Lâm Tuyết không đáp lại, trên mặt có chút phức tạp và lúng túng.
Trên thực tế, Lâm Tuyết không đến nỗi chán ghét Hách Kiến, nhưng cũng không có hảo cảm gì, chỉ là bởi vì vấn đề gia cảnh, thời gian hai người quen biết nhau rất dài, lại thêm hai bên được người trong nhà ủng hộ mạnh mẽ, cho nên Lâm Tuyết mới miễn cưỡng đồng ý qua lại tìm hiểu.
Có điều ý nghĩ của cô rất rõ ràng, trước khi kết hôn không thể để hắn đụng chạm vào mình.
Cùng lắm cũng chỉ được nắm tay.
Lâm Tuyết nói sang chuyện khác: “Đi thôi, tôi đưa anh về, nói thế nào thì cũng là tôi đưa anh tới đây, cũng không thể để một mình anh đón xe về.” Lăng Thành không nói chuyện, nhẹ gật đầu.
Sau đó hai người đi ra sảnh lớn, đi về phía bãi đỗ xe.
“Tuyết Nhi!” Đúng lúc này, Hách Kiến bước nhanh từ trên lầu đi xuống.
“Tuyết Nhi, sao em lại ở chung một chỗ với tên này vậy.” Hách Kiến đi đến trước mặt hai người, mặt mũi đầy không vui.
Hắn vẫn không quên khinh miệt nhìn Lăng Thành một cái.
Lâm Tuyết vừa đi vừa nói: “Hách Kiến, sao anh lại như vậy? Em đã nói rồi, Lăng Thành là bạn em, vừa rồi ở phòng khách, sao anh có thể nói anh ấy như vậy?”
Thấy Lâm Tuyết cứ bảo vệ Lăng Thành chằm chặp, Hách Kiến cũng thấy tức giận: “Tuyết Nhi, chẳng lẽ anh nói sai sao? Hắn không phải chỉ là con rể ở rể nhà họ Tống thôi sao? Ở rể nhà họ Tống 3 năm, ăn uống chùa 3 năm, toàn bộ thành phố Đại Phong có ai không biết điều đó? Điều anh nói chính là sự thật.”
Lâm Tuyết không để ý đến hắn, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
“Tuyết Nhi, hai người rốt cuộc muốn đi đâu vậy?” Thấy Lâm Tuyết không để ý tới mình, Hách Kiến có chút sốt ruột, lớn tiếng hỏi.
Lâm Tuyết tức giận đáp: “Em đưa Lăng Thành trở về, người là em mang tới, chẳng lẽ em lại bỏ người ta lại mặc kệ không lo?”
Vốn dĩ rất tức giận, nhưng mà Hách Kiến trong lúc vô tình nhìn thấy dáng người của Lâm Tuyết, ngay lập tức đã bớt giận.
Người phụ nữ gợi cảm như vậy là bạn gái mình.
Nghĩ tới đây, hắn làm sao còn tức giận được nữa.
Sắc mặt Hách Kiến dịu đi một chút, ngay lập tức chớp mắt, cười nói: “Như vậy đi, em về phòng bao trước chờ anh, anh đưa anh ta về, buổi tố còn có buổi tụ họp, chúng ta cùng đi.” “Em không có hứng thú.” Lâm Tuyết quả quyết từ chối.
Lăng Thành thở dài một hơi, đang nghĩ xem có nên tự mình đón xe hay không.
Kết quả Lăng Thành nằm mơ giữa ban ngày cũng không nghĩ đến, ngay lúc này, một chiếc xe thương vụ màu đen từ bãi đỗ xe bên cạnh khách sạn đi ra! Thời điểm đi qua bên cạnh chỗ ba người Lăng Thành đang đứng, chiếc xe thương vụ đột nhiên ngừng lại, ngay sau đó có mấy người đàn ông thân hình vạm vỡ bước xuống xe!
Ánh mắt của người đi đầu kia rất sâu xa, tuổi không lớn lắm, trông lại hết sức chững chạc.
“Chào cô, cô là tiểu thư Lâm Tuyết phải không?” Mấy người kia đi đến trước mặt ba người, rất là khách sáo mở miệng.
Lăng Thành vốn đã nắm chặt nắm đấm, lúc này chậm rãi buông ra.
Nếu đã có thể gọi ra tên của Lâm Tuyết, chắc chắn không phải là đến tìm phiền phức.
Hơn nữa, Lâm Tuyết là đội trưởng đội hình sự, toàn bộ thành phố Đại Phong này ai dám có ý đồ với cô?
Nhưng mà Lăng Thành sai rồi.
Lâm Tuyết gật gật đầu, vừa mới nói một câu xác nhận mình là Lâm Tuyết, chỉ thấy người trẻ tuổi kia đột nhiên vung tay, một đống bột phấn màu hồng nhạt giống như sương mù bao vây ba người Lăng Thành.
Cơ hồ là không chút nào phòng bị! Ba người Lăng Thành, Lâm Tuyết, Hách Kiến sau khi hít phải cái thứ bột phấn kia thì chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn thân như nhũn ra, không có chút sức lực nào.
Cmn, tình huống gì đây? Đây là bắt cóc sao? Trong lòng Lăng Thành sợ hãi, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị nhét vào trong xe thương vụ.
Xe thương vụ tăng tốc chạy, cửa sổ xe bị kéo rèm che lại, không nhìn thấy bên ngoài, cũng không biết đám người này muốn dẫn bọn hắn đi đâu.
Bên trong xe thương vụ, Hách Kiến có chút hoảng hốt, con mắt đảo mắt một vòng, hét lớn: “Mấy người là ai? Bắt chúng tôi làm gì? Biết tôi là ai không...!”
Chát! Hắn còn chưa nói xong, một tên đàn ông cao to hung hăng quăng cho hắn một bạt tai.
Cái tát này rất ác độc, hai cái răng trực tiếp từ trong miệng Hách Kiến bay ra, miệng đầy máu tươi.
“Còn lắm mồm thêm một câu tôi sẽ giết chết cậu.” Người áo đen hung hăng nói.
Hách Kiến rùng mình một cái, ngay lập tức không dám nói lung tung.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook