Tuyệt Đại Con Rể
52: Đây Là Lăng Thành Sao!


“Chậc chậc, thật là gợi cảm.

Vẻ mặt lúc cô tức giận thực sự làm cho lòng người ngứa ngáy mà, tôi nhất định phải có được cô.”
Giai Kỳ quát lớn cũng không khiến cho Hoàng Ngạn Lang bớt nói linh tinh lại, ngược lại còn kích thích sự hăng hái của hắn.

Nói xong những lời này, hắn ta sờ vào Giai Kỳ một lần nữa! Lần này, Hoàng Ngạn Lang sử dụng chiêu khóa tay, Giai Kỳ không tránh được, cổ tay bị nắm chặt.

Ngay sau đó, Hoàng Ngạn Lang càng ngày càng đến gần, khẽ ngửi người cô, mặt mũi tràn đầy say mê: “Thơm quá.”
Lần này, sắc mặt tất cả mọi người nhà họ Tống nhao nhao thay đổi.

Bà cụ thì xanh cả mặt.

Kỳ thực bà đã ngầm đồng ý với mối hôn sự giữa Hoàng Ngạn Lang và Giai Kỳ.

Dù sao việc này cũng không tính là chuyện xấu gì, chờ sau khi hai bên quyết định xong thời gian, đến lúc đó, Hoàng Ngạn Lang tới cửa rước Giai Kỳ là được rồi.
Nhưng cái tên Hoàng Ngạn Lang này tại to gan như thế, không để ý đến đạo đức lễ nghi! Thế mà dám ở trước mặt mọi người táy máy tay chân trên người Giai Kỳ! “Anh bỏ tay ra!” Tịnh Lâm cuối cùng không nhịn được, lạnh lùng mở miệng.

Cho dù trong lòng Tịnh Lâm cũng không thích Lăng Thành, thậm chí hy vọng con gái có thể ly hôn với hắn sớm một chút.

Nhưng mà trải qua chuyện tối ngày hôm qua, sau khi nhận được sợi dây chuyền giá trị bạc tỷ mà Lăng Thành tặng, cách nhìn của Tịnh Lâm đối với Lăng Thành đã có sự thay đổi nho nhỏ.
Có điều, nói thật ra thì giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cái tên Lăng Thành kia mặc dù bây giờ đã tìm được công việc, còn quen được bạn bè có tiền có thể cho hắn mượn 500 triệu, tặng hắn sợi dây chuyền đắt đỏ.

Nhưng mà có câu nói rất hay, bản thân anh không ưu tú, anh có quen biết ai cũng vô dụng.


Cho nên trong lòng Tịnh Lâm vẫn hy vọng Lăng Thành ly hôn con gái bà.
Nhưng mà bây giờ chẳng phải vẫn chưa ly hôn sao? Nhìn thấy cái tên Hoàng Ngạn Lang này đối xử với con gái bất lịch sự như vậy, người làm mẹ như bà làm sao chịu được? “Tên họ Hoàng kia, mau dừng tay lại!” “Cậu có biết nơi này là nơi nào không? Đây là biệt thự nhà họ Tống chứ không phải sân sau nhà cậu.” “Cậu mau buông Giai Kỳ ra, đừng quá mức.”
Lúc này, Giai Kỳ vừa xấu hổ vừa giãy giụa, khẽ kêu lên: “Anh muốn làm gì? Mau buông tôi ra!” Sắc mặt bà cụ tái xanh, tức giận đến mức toàn thân đều phát run.

Đối mặt với sự chỉ trích của đám người kia, gương mặt Hoàng Ngạn Lang tỏ vẻ chẳng sao cả, cười lạnh, nhìn thẳng bà cụ: “Lão thái thái, mấy người người nhà họ Tống các người chẳng có chút thành ý nào cả, tôi vừa rồi đã nói rất rõ ràng, nếu mấy người không chấp nhận điều kiện của tôi, tôi sẽ ngay lập tức đi khỏi đây!” “Có điều, nếu mấy người muốn hợp tác với tôi thì phải đối mặt với sự thật.”
Thời điểm Hoàng Ngạn Lang nói lời này, tất cả mọi người nhà họ Tống đều nhao nhao nhìn về phía bà cụ, lúc này ai nấy đều căm phẫn.

Chỉ cần bà cụ nói một câu, bọn họ sẽ ngay lập tức đuổi tên vô sỉ Hoàng Ngạn Lang này ra ngoài.

Nhưng mà...!Bà cụ từ đầu đến cuối không hề nói một câu nào, ánh mắt nhìn Hoàng Ngạn Lang đầy phức tạp, cuối cùng thở dài.

Bà cụ không phải là không quan tâm đến danh tiết của Giai Kỳ.

Nhưng mà so sánh với lợi ích của toàn bộ nhà họ Tống thì danh tiết của Giai Kỳ cũng không có ý nghĩa gì cả.

Không có số tiền 80 tỷ này, nhà họ Tống coi như xong đời!
Bà cụ không nói chuyện, đám người nhà họ Tống không thể làm gì, cả đám đều thở phì phò ngồi xuống.

Trong lòng Tịnh Lâm ngàn lần không muốn, nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa, con mắt hung hăng nhìn chằm chằm Hoàng Ngạn Lang.

Mà Giai Kỳ đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Nhìn thấy tình huống này, Hoàng Ngạn Lang cười đắc ý, lòng can đảm cũng lớn hơn, đột nhiên nắm lấy tay Giai Kỳ kéo một phát.


Giai Kỳ kinh hãi kêu lên một tiếng, trực tiếp ngã vào trong ngực Hoàng Ngạn Lang.
Còn chưa kịp giãy dụa đã bị Hoàng Ngạn Lang ôm chặt lấy.

“Người đẹp Giai Kỳ à, đừng sợ, sau này tôi sẽ thương yêu cô hết lòng.” Hoàng Ngạn Lang cười đùa, bèn đưa miệng lại gần.

Biết mình không cách nào thoát ra được, Giai Kỳ từ bỏ giãy dụa, đồng thời tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt.

Cái gì là tuyệt vọng? Đây chính là tuyệt vọng! Cô bị Hoàng Ngạn Lang làm nhục ngay trước mặt mẹ, trước mặt người thân, anh chị em! Nhưng lại không có ai tình nguyện đứng ra giúp cô! Đây chính là tuyệt vọng, đây chính là tuyệt vọng! Tại sao lại muốn Giai Kỳ cô dùng danh tiết đánh đổi lấy lợi ích của nhà họ Tống? Cô chỉ là một người phụ nữ mà thôi, tại sao muốn đối với cô như vậy!
Đôi mắt Giai Kỳ đỏ ngầu, không nhịn được mà rơi nước mắt.

Giai Kỳ có thể cảm giác được tiếng hô hấp nặng nề của Hoàng Ngạn Lang đang phả vào trên mặt của cô.

Lăng Thành, anh ở đâu? Tôi bị người khác làm nhục, anh có biết hay không! Giai Kỳ cũng không biết nghĩ như thế nào, trong nháy mắt này, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của tên vô dụng kia.
Nước mắt ào ào rơi xuống, cô có thể cảm giác được môi của Hoàng Ngạn Lang sắp chạm vào người cô.

Giờ phút này, cô nhắm mắt lại.

Mọi người xung quanh đều nhao nhao thở dài.

Khi Hoàng Ngạn Lang sắp chạm vào người Giai Kỳ, ngay trong nháy mắt này, một cánh tay mạnh mẽ đột nhiên khoác lên vai Hoàng Ngạn Lang! “Cmn, mày là ai vậy?” Việc tốt bị quấy rầy, Hoàng Ngạn Lang mặt mũi tràn đầy lửa giận mắng một tiếng, bèn buông tay ra quay đầu lại nhìn.


Một cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi mặc hàng vỉa hè đang lạnh lùng nhìn hắn.
“Lăng Thành?” Cùng lúc đó, ánh mắt của mọi người nhà họ Tống đều nhao nhao quay đầu về phía này.

“Thật...!Thật sự là anh...” Giai Kỳ nhẹ giọng mở miệng, bờ môi sắp bị cắn đến mức chảy máu.” Thằng nhãi con, mày là ai?” Cảm nhận được sự lạnh lùng của Lăng Thành, Hoàng Ngạn Lang hoàn toàn không để ở trong lòng, lạnh lùng hỏi.

Lăng Thành hờ hững đáp lại: “Lăng Thành.”
“À à, ha ha ha, mày chính là cái thằng ăn bám vô dụng kia à, làm sao? Nhìn thấy tao và vợ mày thân mật như thế nên khó chịu? Tao cho mày biết, tao nhất định phải có được vợ mày.” Hoàng Ngạn Lang mặt mũi tràn đầy khiêu khích.

“Cậu đây là đang tự tìm cái chết.” Lăng Thành nói ra từng chữ.

Ánh mắt ấy khiến mọi người đều kinh hãi run rẩy! Cái này, đây là tên vô dụng kia sao? Khí thế của hắn sao lại...sao lại mạnh như vậy?!
“Ha ha, tao tự tìm cái chết? Đồ ngu, chắc là mày không biết mình đang nói chuyện với ai đâu nhỉ? Ông đây mới vừa rồi còn đang lo làm sao tìm được mày, bây giờ mày lại tự đưa tới cửa! Mẹ nó chứ!” Hoàng Ngạn Lang tựa như một đầu mãnh hổ trực tiếp xông tới.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của đám người nhà họ Tống ở xung quanh đều phức tạp.

Mặc dù bọn hắn không chào đón Lăng Thành, nhưng trong nháy mắt này, không ít người lần đầu tiên hy vọng Lăng Thành có thể đánh thắng.

Đương nhiên, bọn hắn cũng đều biết, đây chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.

Phải biết rằng, Hoàng Ngạn Lang ba kỳ liên tiếp giành được quán quân giải thi đấu võ thuật ! Lập nên mấy chục cái võ quán!
“Lăng Thành, anh không đánh thắng được hắn đâu, anh mau đi đi !” Giai Kỳ bị dọa sợ, quay về phía Lăng Thành kêu to.

Ở trong lòng Giai Kỳ, Lăng Thành có thể xuất hiện thì cô đã rất vui rồi.

Nhưng mà Lăng Thành dường như không nghe thấy, lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn Hoàng Ngạn Lang, biểu lộ không biến hóa chút nào, vững như núi Thái Sơn.

Giai Kỳ ngay lập tức sốt ruột, chạy ra ngoài phòng khách, gọi điện thoại báo cảnh sát.
Rất nhanh, điện thoại được kết nối, giọng nói của cảnh sát truyền tới: “Xin hỏi có gì cần giúp đỡ không ạ?” Giai Kỳ vội vàng nói: “Nhanh, mau phái người tới biệt thự nhà họ Tống, có người ở đây gây chuyện, sắp xảy ra ẩu đả rồi.” Oành!...!Giai Kỳ vừa nói xong, từ trong sảnh lớn truyền ra một tiếng động lớn, Lăng Thành và Hoàng Ngạn Lang đang đánh nhau kịch liệt.


Mà ở đầu dây bên kia, cảnh sát có hơi nghi hoặc một chút: “Đánh nhau? Ai đánh nhau vậy?”
Nhà họ Tống tốt xấu gì cũng có chút danh vọng ở thành phố Đại Phong này, ai dám đi gây sự? “Là Hoàng Ngạn Lang của Thượng Võ Môn, đánh...!đánh chồng tôi.” Lúc này Giai Kỳ vô cùng sốt ruột, nói ra thật nhanh, có điều khi nói tới chữ chồng kia, trong lòng Giai Kỳ hơi run lên, sắc mặt cũng có chút ửng đỏ.

Hình như...!Đây là lần đầu tiên cô thừa nhận Lăng Thành là chồng mình.
Thế nhưng sau khi nói chuyện điện thoại xong, khi quay lại sảnh lớn, Giai Kỳ nhìn thấy tình cảnh bên trong mà cảm thấy choáng váng.

Không chỉ có cô, lúc này tất cả mọi người trong biệt thự, người nào người nấy đều trợn mắt há mồm! Thực lực của Hoàng Ngạn Lang như thế nào cơ bản là không cần nghĩ, tuyệt đối rất mạnh.

Nhưng bọn họ đều không nghĩ đến, Lăng Thành vậy mà có thể đánh ngang tay với hắn?!
Giờ phút này, chỉ thấy hai người anh tới tôi đi, đánh nhau vô cùng kịch liệt, mà thân pháp của hai người cũng nhanh vô cùng, thậm chí mắt thường cũng không thể nhìn thấy.

Giai Kỳ ngơ ngác nhìn một màn này, đầu óc trống rỗng.

Hắn làm sao lại mạnh như vậy? Nếu như lần trước trong tiệc mừng thọ bà nội, việc Lăng Thành đánh bại Tống Tử Ngôn chỉ là việc ngoài ý muốn, vậy biểu hiện lúc này của Lăng Thành đã khiến cho Giai Kỳ hoàn toàn thay đổi cách nhìn.
Oành! Đúng lúc này, Hoàng Ngạn Lang kêu gào một tiếng, ngã mạnh xuống đất! Gì? Lăng Thành, Lăng Thành thắng?! Mẹ nó! Toàn bộ biệt thự trở nên yên lặng! “Tôi thua, không đánh nữa, không đánh nữa…” Đôi mắt của Hoàng Ngạn Lang sưng vù, gào khóc kêu lên.

“Vừa rồi lúc táy máy tay chân trên người vợ của tôi, cậu nghĩ như thế nào? Bây giờ cậu nói không đánh nữa thì không đánh nữa à?” Lăng Thành lạnh lùng đáp lại, bước từng bước một đi qua.
Lúc này, vẻ mặt Lăng Thành lạnh lẽo.

Hắn và Hoàng Ngạn Lang đều là Võ Sư tầng hai.

Nhưng mà Càn Khôn Đan mà tên nhóc Vương Việt Bân kia tặng cho hắn đã giúp hắn có được thực lực mạnh hơn người có cùng cấp bậc rất nhiều.
Lăng Thành híp mắt lại, đạp một phát lên người Hoàng Ngạn Lang, tiếng tát tai vang lên liên hồi! Chát! Chát! Chát! Âm thanh vang dội! Lúc này, nhìn ánh mắt giống như ma quỷ của Lăng Thành, không ai dám nói câu nào! Cái này...!Hắn...!Hắn có còn là thằng con rể vô dụng kia nữa không vậy?! Giai Kỳ cắn chặt môi, trong lòng có một sự rung động vô hình.

Ba năm rồi, đây là lần đầu tiên anh ta đàn ông như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương