Tuyệt Đại Con Rể
-
106: Một Tin Nhắn
“Được rồi mà, tôi không nói nữa.” Trương Quyền nhanh chóng mở miệng: “Thực ra tôi cũng là vì muốn tốt cho hắn thôi.
Tên đó không có chí cầu tiến nên tôi dạy bảo hắn một chút thôi mà.” Lăng Thành cũng không nói chuyện, chỉ là cười lạnh một tiếng, gửi cho Trâm Hy một tin nhắn.
Lúc này ở trên đài, trọng tài đấu giá đã giơ búa lên, kích động hô: “Còn ai muốn ra giá hay không? Vương tiểu thư 9 tỷ lần thứ nhất, 9 tỷ lần thứ hai...” “9 tỷ lần thứ...”“10 tỷ.” Ngay khi trọng tài đấu giá muốn quyết định chấm dứt đấu giá, Trâm Hy ngồi ở hàng thứ nhất giơ tay lên một cái, hời hợt mở miệng hô lên.
“Tê!” Có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít khí trong cả hội trường! Mẹ nó, 10 tỷ mua một đôi giày cao gót?! Điên rồi, bây giờ mấy cô gái này đều điên rồi! Đám người dồn dập nhìn về phía Trâm Hy.
Lúc này cô mặc đồng phục nhân viên, ưu nhã ngồi ở chỗ đó.
Không ít đàn ông hai mắt đều nhìn thẳng.
Có câu nói rất hay, ngựa tốt có yên đẹp, người đẹp có Mộng Như Ý, nói vậy cũng rất dễ hiểu!
Lúc này Trâm Hy mặt ngoài rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không khỏi kích động.
Vừa rồi Lăng Thành gửi tin nhắn cho cô, để cho cô trả giá cho Mộng Như Ý.
Mặc dù biết tổng giám đốc chắc chắn không phải là mua cho mình, nhưng mà có thể thay tổng giám đốc kêu giá, tâm tình của cô cũng vô cùng phấn chấn! Cô không biết tổng giám đốc muốn mua Mộng Như Ý cho ai, nhưng mà lát nữa đấu giá kết thúc, cô có thể đeo Mộng Như Ý chụp mấy tấm hình.
Như thế cũng đủ thỏa mãn rồi!
“10 tỷ lần thứ nhất, 10 tỷ lần thứ hai, 10 tỷ lần thứ ba!” Bây giờ ở trên đài, trọng tài đấu giá đã kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Chúc mừng Trâm tiểu thư đã đấu giá được đôi Mộng Như Ý này.” Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay dồn dập! Tiêu Diệu Vân cắn chặt môi, trong lòng có chút khó chịu.
Xem ra cả đời này cô cũng không có duyên với Mộng Như Ý rồi.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà
Đúng lúc này, trên đài đấu giá cách đó không xa lại trưng lên một món vật phẩm đấu giá mới.
Là một cái hộp gỗ nhỏ rất tinh xảo.
Trọng tài đấu giá mở hộp ra, trong nháy mắt, toàn bộ phòng đấu giá hoàn toàn yên tĩnh.
Tê! Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cái hộp! Không ít người tràn ngập tò mò!
Trong hộp rõ ràng là một viên đan dược đen thui.
Trong buổi đấu giá cao cấp như thế này há có thể xuất hiện đan dược tầm thường hay sao? Đây tuyệt đối là một viên đan dược thần thánh!
“Chư vị, chư vị cũng là người có thân phận, cái tên người tu luyện đối với mọi người mà nói thì cũng không lạ lẫm gì, chắc hẳn trong số các vị đang ngồi ở đây cũng có không ít người tu luyện, cho nên nhân vật quan trọng nhất hôm nay tới rồi đây.”
Trọng tài đấu giá không khỏi kích động: “Đan dược này tên là Thần Tiên Đan, sau khi ăn vào có thể giúp người tu luyện đột phá bình cảnh! Nếu như tu vi của ngài bị kẹt tại Võ Sư tầng năm hoặc Võ Tướng tầng năm, viên Thần Tiên Đan có thể giúp trợ ngài đột phá! Đây tuyệt đối là trân bảo hiếm có, linh đan diệu dược.”
Theo sự giải thích của trọng tài đấu giá, tất cả mọi người ở hội trường đều không che giấu được sự kích động trong lòng! Con đường tu luyện khó khăn trùng điệp.
Có nhiều người cả đời kẹt lại một cảnh giới, đến chết cũng không đạt đến cấp bậc cao hơn được.
Cho nên viên Thần Tiên Đan này nào chỉ là trân bảo hiếm có, quả thực chính là bảo vật vô giá.
Mặt mũi Tôn Đại Thánh cũng tràn đầy phấn khởi, không khỏi kích động! Hai năm trước hắn đã đến cảnh giới Võ Sư tầng năm, vẫn luôn kẹt ở chỗ đó, trong hai năm qua không có chút dấu hiệu đột phá nào! Nghe ông nội nói, có người cả đời đều kẹt tại Võ Sư tầng năm, có người gặp may thì trong vòng ba năm có thể đột phá.
Nhưng hầu hết đều kẹt tại nơi đó không tiến lên được!
Hôm nay Tôn Đại Thánh sở dĩ tới đây, chính là vì nghe nói có đấu giá Thần Tiên Đan.
Cho nên, lúc này nhìn thấy Thần Tiên Đan xuất hiện, người vẫn luôn trầm ổn bình tĩnh như Tôn Đại Thánh cũng không khỏi kích động.
Thần Tiên Đan? Lăng Thành nhìn viên Thần Tiên Đan kia không chớp mắt, âm thầm nhíu mày.
Loại đan dược này Lăng Thành đã luyện nhiều lần, đã quen thuộc với nó từ lâu, lúc này trên người còn có mấy viên đây này.
Nhưng viên đan dược trước mắt này, ngoại hình và màu sắc giống với Thần Tiên Đan mà hắn luyện chế ra, nhưng linh khí lại ít hơn nhiều.
Có điều hội đấu giá của người ta lớn như vậy, không thể nào đấu giá hàng giả được.
Nếu như hắn đoán không sai, viên Thần Tiên Đan này hẳn là bị cất giữ quá lâu, đoán chừng hiệu quả của thuốc cũng đã không còn mấy.
Chính xác là vậy, suy nghĩ kỹ một chút, quyển Vô Cực Đan Thuật trong tay hắn là lấy được ở chỗ gần một ngôi mộ cổ.
Đoán chừng thời này cũng không có mấy người biết luyện đan nữa.
Viên Thần Tiên Đan được đấu giá này hẳn là được luyện chế từ thời cổ đại, cất giữ mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm, dược hiệu đã mất hết từ lâu rồi.
Đúng lúc này, trọng tài đấu giá giơ tay lên một cái, ra hiệu cho mọi người yên tĩnh, sau đó lớn tiếng nói: “Thần Tiên Đan, giá khởi điểm là 100 tỷ.
Bây giờ bắt đầu đấu giá.” Vừa mới nói xong, không ít người đều tấp nập đấu giá.
Chỉ ngắn ngủi mấy giây, viên Thần Tiên Đan này đã từ 100 tỷ bị đội giá lên đến 400 tỷ!
Gì? Mẹ nó! Mặt mũi Lăng Thành tràn đầy kinh hãi! Lúc trước bán cho Dương Long một viên, giá 200 tỷ.
Về sau Dương Long lại giới thiệu Vương Tử Hi tới mua một viên, giá 300 tỷ.
Lúc đó hắn còn tưởng rằng lời to rồi.
Nào biết được giá cả của thứ này trên hội đấu giá còn cao hơn! Đã 400 tỷ rồi, hơn nữa giá cả còn chưa dừng lại!
Đúng lúc này, Tôn Đại Thánh không nhẫn nại được nữa, đứng lên muốn kêu giá, lại bị Lăng Thành ngăn cản.
“Thành Tử, anh kéo tôi làm gì?” Tôn Đại Thánh tỏ vẻ không hiểu, hôm nay bất kể như thế nào hắn cũng phải đoạt được viên Thần Tiên Đan này! Hắn cũng không muốn bị kẹt ở Võ Sư tầng năm mãi!
Thần Tiên Đan thiên hạ hiếm có khó tìm! Hôm nay vất vả lắm mới thấy được, đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua, mặc kệ phải xài bao nhiêu tiền hắn cũng phải mua lại.
Thấy Tôn Đại Thánh bắt đầu nóng nảy, Lăng Thành lắc đầu: “Đại Thánh, cậu cũng đừng tham gia vào cái mớ bòng bong kia, viên Thần Tiên Đan này là đồ thật, nhưng mà linh khí bên trong đã không còn rồi, hoàn toàn không có hiệu quả đâu, hơn nữa...”
Nói đến đây, Lăng Thành thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Hơn nữa, đã là thuốc thì sẽ có 3 phần độc, linh khí đã không có rồi, trong đan dược lại còn lưu lại độc tính, tùy tiện ăn vào chỉ sợ sẽ bất lợi cho cơ thể.”
Không còn linh khí nữa? Tôn Đại Thánh ngẩn ngơ, ngồi xuống, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc: “Thành Tử, làm sao anh biết?” Người huynh đệ này của hắn mỗi lần đều có thể làm cho hắn ngạc nhiên không thôi.
Thần Tiên Đan này tôi đã luyện chế bao nhiêu lần rồi, đương nhiên phải biết chứ.
Nói thầm trong lòng một câu, Lăng Thành cười cười, nói: “Nhất thời không có thời gian nói rõ cho cậu được, cậu cứ tin tôi là được rồi.” Tôn Đại Thánh nặng nề gật đầu.
Hắn tin tưởng Lăng Thành vô điều kiện!
Kết quả lúc này Trương Quyền lại đột nhiên phá lên cười.
“Ha ha..” Trương Quyền ôm bụng, sắp cười đến mức quặn thắt bụng lại, chỉ vào Lăng Thành cười to nói: “Lăng Thành, tôi phát hiện ra anh thú vị thật đấy, ha ha ha! Lúc trước trào phúng tôi không mua được Mộng Như Ý, bây giờ lại không biết xấu hổ mà nói đan dược là giả, ha ha ha buồn cười chết tôi rồi! Có phải ngày nào anh cũng bị nhà mẹ vợ ngược đãi nên đầu óc có vấn đề không hả? Tới buổi đấu giá này còn cố ý khoác lác, hay là anh cố ý tới đây quấy rối thế?"
Trương Quyền lớn tiếng giễu cợt, lập tức đưa tới không ít ánh mắt xung quanh.
Lăng Thành lười nói nhảm với hắn, thản nhiên nói: “Cậu quan tâm lời tôi nói làm gì, tóm lại cậu cũng không mua nổi.” Lúc này trong lòng Lăng Thành, Trương Quyền chỉ là một thằng hề đang làm trò.
Trương Quyền nhất thời yên lặng, có điều nhìn thấy xung quanh không ít người đang nhìn về phía bên này, bèn cười lạnh phản bác: “Đúng đó, tôi đúng là chi không nổi mấy trăm tỷ, nhưng anh thì sao? Anh mua được không? Ít nhất lúc trước tôi còn có thể đấu giá Mộng Như Ý, mà anh thì sao, đoán chừng trong túi cũng không có nổi 2 triệu đâu nhỉ? Ha ha ha ha!”
Nói xong những lời này, Trương Quyền còn chưa đã nghiền, quay về phía xung quanh hô lên: “Haizz, tất cả mọi người đều tới đây nghe một chút đi này, cái tên con rể ở rể này nói Thần Tiên Đan đang bán đấu giá trên đài là giả.”
Âm thanh vừa dứt, xung quanh cười vang lên.
“Tên này là tên con rể ở rể đó hả? Bây giờ sao người nào cũng có thể tới hội đấu giá vậy.” “Đúng vậy, còn ăn nói linh tinh nữa.”
Lúc này, nhìn thấy động tĩnh ở bên này, một thanh niên mang theo mấy tên bảo an đi tới.
Thanh niên tên là La Tấn, là người phụ trách giữ trật tự tại hiện trường.
“Vị tiên sinh này, xin đừng ở đây làm ầm ĩ.”
Đi đến trước mặt Trương Quyền, La Tấn ngữ khí khách sáo, sắc mặt lại lộ ra uy nghiêm.
Hắn xem như người phụ trách toàn bộ hội đấu giá này, La Tấn không cho phép trong lúc đấu giá lại xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.
Gương mặt Trương Quyền tỏ ra nhẹ nhõm, nói: “Anh hiểu lầm rồi, không phải là tôi làm ầm ĩ, mà là có người ở trong buổi đấu giá của mấy người quấy rối.” Nói xong, Trương Quyền chỉ một ngón tay vào Lăng Thành: “Chính là tên này, hắn nói Thần Tiên Đan mấy người bán đấu giá là giả, không tin anh hỏi hắn đi.”
Nghe thấy lời này, Tiêu Diệu Vân có chút nóng nảy, áy náy quay về phía La Tấn nói: “La tiên sinh, thật ngại quá, chúng tôi sẽ nói nhỏ lại một chút.
Hai người bọn họ đùa nhau thôi, đồ vật mà mấy người bán đấu giá sao lại là giả được chứ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook