Tuyết Dạ Phi Hành
-
Chương 5: Băng tuyết tan chảy
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dường như anh đã thu hút được hết tất cả mọi ánh nhìn của những người xung quanh.
Nhạc Thần An nhìn anh, nhất thời có phần không được tự nhiên, xung quanh có rất nhiều ống kính chĩa vào còn chưa kịp hạ xuống, cậu không hề muốn mình xuất hiện trong khung hình. Nhưng Mộ Hàn không hề quan tâm, hơi thở sắc bén toàn thân tựa như chưa tiêu tan bớt. Bị một người như vậy nhìn chăm chú, da đầu cậu trở nên tê dại.
Trêи nền đất còn rất nhiều tuyết đọng, Mộ Hàn dùng răng tháo một bên găng tay xuống, ngón tay phẩy nhẹ bông tuyết trêи chóp mũi cậu. Có lẽ nghe được tiếng hít sâu một hơi của Nhạc Thần An, anh đưa mắt qua, Nhạc Thần An nhìn thấy hình ảnh tuyết dính trêи lông mi của mình đang phản chiếu thành một đốm sáng nhỏ trêи kính trượt tuyết của anh.
Trong những điều kiện nhất định, nhận thức con người sẽ có cảm giác nhầm lẫn thời gian, chẳng hạn như giấc ngủ sâu, chẳng hạn như đi du lịch.
Mặt trời lặn tựa như chỉ trong một cái chớp mắt, Mộ Hàn về căn nhà gỗ nhỏ lấy điện thoại di động trả cho cậu, gật đầu nói tạm biệt với cậu.
Nguyên cả một buổi chiều, hình như bọn họ chẳng nói được mấy câu, cũng không làm gì cả. Trong trí nhớ của cậu chỉ còn sót lại những khoảnh khắc vụn vặt rời rạc, là hình ảnh người ấy giống như một con chim săn mồi xinh đẹp với đôi cánh dang rộng, bay lượn trêи những con sóng tuyết trắng. Quần áo trượt tuyết rộng thùng thình, bọc kín cả người anh từ trêи xuống dưới, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận rõ ràng năng lượng bùng phát rất nổi bật từ cơ thể ấy.
Trong điện thoại là danh sách mua sắm mà trợ lý nhỏ gửi cho cậu, ngón tay đè lên màn hình kéo xuống khoảng mấy lần mới xem được hết cả danh sách.
Trong cửa hàng lưu niệm có rất nhiều người Trung Quốc, Nhạc Thần An tiện tay lật xem thử vải nhung và đồ trang sức, không hề ngạc nhiên khi ở đây toàn đồ Made in China. Cậu nhét đầy đồ vật trong danh sách cần mua vào xe đẩy, đến khi thanh toán cuối cùng cũng thấy Tống Thâm gọi đến, gọi cậu trở về ăn cơm, sắp xếp công việc chụp ảnh ngày mai.
Trong phòng ăn ở khách sạn, bọn họ cùng nhau dùng bữa tối không ra mùi vị gì cả, liên tục hai ba ngày vẫn luôn ăn đồ Tây, mấy ngày rồi dạ dày không chịu nổi. Lúc đi ngang qua cửa phòng người khác ngửi được mùi mì tôm khiến người ta thèm thuồng vô cùng.
Nhạc Thần An và bọn họ vẫn không nói gì với nhau. Cậu biến mất cả một ngày, không hề có ai quan tâm đến cậu dù chỉ nửa câu.
Tống Thâm là người không nói nhiều, sau khi ăn xong gọi Nhạc Thần An đến phòng gã hỗ trợ thu xếp lại dụng cụ, tiện thể nói ngắn gọn về kế hoạch chụp ảnh ngày mai. Theo mong muốn của Tiết Hiểu và thương hiệu đã bàn bạc từ trước, bọn họ muốn thể hiện rõ cảm giác thuần khiết, bầu không khí rung động. Khách hàng của sản phẩm dưỡng da này chủ yếu là nhóm phụ nữ trẻ tuổi tầm 20 đến 30 tuổi, cho nên phải chụp làm sao cho duy mỹ một chút, phù hợp với cảm nhận thanh khiết của người tiêu dùng.
Nhạc Thần An xuất thần lau ống kính, băng tuyết tan chảy, cậu cũng đã từng cảm thấy đó là cảnh tượng vừa tĩnh lặng lại vừa mềm mại, những giọt nước trong trẻo tinh tế rửa sạch sự hào nhoáng phù hoa. Đã từng cảm thấy như vậy.
Mà giờ khắc này khi nghĩ đến băng tuyết, từ tận đáy lòng lại dâng lên sự nóng bỏng, sức mạnh giống như được chôn sâu cất giấu ở nơi không ai biết đang dần dần trào ra không ngừng.
Nhạc Thần An nhìn chằm chằm lớp phủ chống phản quang(*) của ống kính, dưới các nguồn sáng khác nhau, nó phát ra những sắc tím khác nhau.
(*) Một loại lớp phủ quang học được áp dụng cho bề mặt của thấu kính và các thành phần quang học khác để giảm phản xạ.
“Thầy Tống, em nghĩ chúng ra nên…” Cậu không biết mình lấy đâu ra dũng khí để mở miệng.
Tống Thâm ngồi bên cạnh, nhìn kiểu gì cũng thấy người đàn ông này có một gương mặt đẹp nhưng lạnh lùng, còn chưa đến 40 tuổi đã leo lên được vị trí bây giờ, có thực lực, có vận khí. Trong ngành có không ít tin đồn, gã từng bò lên giường của nữ minh tinh, bò lên giường của những biên tập viên nổi tiếng để đổi lấy cơ hội.
Nhạc Thần An có thể vào được studio của gã đúng là trùng hợp. Thời điểm đang học năm hai Đại học, cậu và ba người khác được chọn làm người mẫu đi chụp ở bãi biển Thành Mỗ, lúc ấy nhϊế͙p͙ ảnh gia chính là Tống Thâm.
Nhϊế͙p͙ ảnh gia nổi tiếng khác hẳn tưởng tượng của cậu, chín chắn hài hước gần gũi. Bọn họ vui chơi trêи bờ biển cả một ngày, khi trời xẩm tối thì kết thúc công việc, Tống Thâm dẫn các người mẫu trẻ và các trợ lý đến quán bar ở bờ biển. Một đám người say nhẹ có say khướt có, trừ trợ lý phải lái xe ra, chỉ còn người không thể dính đến chất cồn là Nhạc Thần An vẫn giữ được sự tỉnh táo.
Từ phòng vệ sinh trở lại, cậu phát hiện ra trợ lý đã đi lấy xe, Tống Thâm bị hai kẻ nào đó kéo lên tầng hai, hình như không thể giãy ra được. Nhạc Thần An ngẩn người rồi lập tức tách khỏi đoàn người đuổi theo, sau một phen xích mích bị một cái bạt tai thì cũng coi như mang được người trở về khu vực an toàn. Tống Thâm không biết còn tỉnh táo không, trước khi lên xe thì hôn cậu, còn hôn bằng lưỡi, không ai để ý tới.
Nhạc Thần An không cảm thấy chán ghét, giống như lúc ở trêи xe buýt bị một cô gái đứng không vững vô tình ngồi lên bắp đùi, nội tâm không hề mất ổn định chút nào cả.
Khi cậu vừa tốt nghiệp, Tống Thâm đã từ có chút danh tiếng nhanh chóng phát triển thành cây đại thụ trong giới chụp ảnh thời trang. Ban đầu Nhạc Thần An rải hồ sơ nộp vào nhiều nơi nhưng cũng không ngờ mình lại thuận lợi tiến vào được studio của gã. Có lẽ Tống Thâm không nhớ sự việc nhỏ năm ấy, sắp xếp cậu cho trợ lý Tiểu Đường. Tên thật của Tiểu Đường là Đường Hân, là một nữ nhϊế͙p͙ ảnh gia vừa mới bước qua tuổi 30, ban đầu chuyên chụp ảnh cưới, sau đó bằng lòng leo lên từ vị trí trợ lý, đi theo Tống Thâm đã ba, bốn năm rồi. Bây giờ thi thoảng cô ta sẽ nhận một vài tài nguyên nhỏ mà Tống Thâm không chụp.
Từ hơn nửa năm trước Nhạc Thần An vào studio, chỉ có một lần cậu được chạm vào màn trập(*) ở trong phòng chụp, khi ấy không có ai cả. Liên lạc với khách hàng cũng khá đơn giản, bình thường thì đi mua cà phê, thuê địa điểm chụp, quét dọn, lái xe, phục vụ mấy việc sinh hoạt lặt vặt, những gì liên quan đến chuyên môn cậu không xen được vào câu nào, chỉ có thể đi xung quanh tự xem xét, thi thoảng muốn kiểm tra ánh sáng và lắp đặt đèn còn bị Đường Hân coi thường. Cậu thừa dịp lúc Tống Thâm rảnh rỗi có đề cập đến mấy lần nhưng tất cả đều không được giải quyết. Tống Thâm nói, vào ngành này trừ việc học hỏi ra, điều quan trọng nhất là phải biết tiết chế.
(*) Một bộ phận của máy ảnh có thể đóng mở cho phép ánh sáng đi qua trong một khoảng thời gian xác định, ánh sáng sau khi đi qua ống kính và màn trập được phơi trêи phim hoặc cảm biến ảnh nhạy sáng để thu được ảnh tĩnh của cảnh.
“Ý tưởng gì? Nói thử xem.” Tống Thâm vốn muốn lấy thuốc lá ra hút, nghe thấy cậu mở miệng nên nhét lại điếu thuốc trở vào.
Thành thật mà nói, trước khi tới cậu đã đọc qua ý tưởng quay quảng cáo, phông nền toàn băng với tuyết, quay kiểu gì sao cho chụp cận cảnh vào từng cái lỗ chân lông được trang điểm không nhìn thấy của đại minh tinh, chỉ quay nửa thân trêи hoặc riêng gương mặt. Sau đó nhỏ mấy giọt nước trong vắt hoặc cái gì đại loại như bông tuyết lấp lánh, hoặc là lấy tay vốc nước hất lên mặt, những ý tưởng cũ rích đã sử dụng quá nhiều lần, không có gì sáng tạo cả.
“Em cảm thấy chúng ta có thể thoát khỏi cách chụp rập khuôn. Vài năm gần đây các hãng mỹ phẩm đều thích tìm người đại diện là nam giới, đương nhiên sẽ có sự khác biệt với những nữ minh tinh xinh đẹp mềm mại. Em cảm thấy chúng ra có thể bắt đầu từ điểm này.” Nhạc Thần An hơi dừng lại, đối phương không cắt ngang.
“Nếu chúng ta đã đến khu nghỉ dưỡng trượt tuyết rồi, rõ ràng có thể thể hiện điều gì đó mạnh mẽ và có sức sống hơn, điều này cũng phù hợp với lời giới thiệu của sản phẩm. Từ trước đến giờ Tiết Hiểu cũng rất ít khi thể hiện khía cạnh vận động của mình, chúng ta không ngại có thể thử xem sao.”
Tống Thâm không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm cậu hồi lâu.
Thứ hai cũng là ngày cuối cùng, tất cả nhân viên dậy sớm, thời tiết rất hoàn hảo.
Nắng ban mai dịu dàng, Tống Thâm đột nhiên phá lệ cho cậu đo ánh sáng.
Không biết do ngái ngủ hay do tâm trạng cá nhân, nhìn sắc mặt Tiết Hiểu trông không được vui vẻ cho lắm. Trái lại cậu cảm thấy rất dễ nhìn, bộ dạng đáng yêu giả vờ giả vịt trước ống kính hàng ngày của cậu ta là thứ mà cậu ghét nhất.
“Đại minh tinh, cậu từ từ chuyển vài góc độ để tôi xem thử.” Cậu cẩn thận cầm Hasselblad(*) của thầy Tống, xuyên qua ống kính quan sát. Bề ngoài của Tiết Hiểu khá may mắn được ông trời ưu ái, sống mũi thẳng và góc nghiêng nhẵn nhụi trông rất đẹp, từ trước đến nay Nhạc Thần An thích nhất là kiểu mảnh mai khí chất nho nhã thanh tú này. Chỉ tiếc rằng Tiết Hiểu trong ngoài không giống nhau, lúc nào cũng phải diễn, nội tâm bên trong khác xa với sự cởi mở bề ngoài, thật sự khiến cho người khác có ấn tượng không tốt.
(*) Hãng sản xuất máy ảnh medium format, ống kính và linh kiện nhϊế͙p͙ ảnh của Thụy Điển.
Hôm nay stylist giúp cậu ta phối hợp một bộ trang phục phản quang, bộ đồ trượt tuyết cổ tròn màu đen tuyền kết hợp với màu bạc, bên ngoài mặc quần yếm trượt tuyết màu khói xanh, ủng trượt tuyết màu bạc, mũ len màu xám tro phối hợp với kính trượt tuyết màu trà, không đội mũ bảo hiểm.
Dưới sự cương quyết mãnh liệt của Nhạc Thần An, cậu ta phải bỏ phong cách trang điểm đậm của Hàn Quốc, hôm nay chỉ tỉa lông mày đơn giản, đánh bóng và highlight, hình ảnh gương mặt sạch sẽ và thuần khiết hẳn lên.
Người và cảnh trong ống kính đều rất hoàn hảo, Tiết Hiểu thành thạo thể hiện các biểu cảm, nhưng cậu vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Cài bộ lọc nhϊế͙p͙ ảnh(*), điều chỉnh cân bằng trắng(**), đo ánh sáng và điều chỉnh nguồn sáng cao hơn, cậu cúi đầu nhìn nền tuyết, vo một quả cầu tuyết tròn, lấy hết dũng khí ném ra ngoài. Quả cầu tuyết không phụ sự kỳ vọng của cậu, vạch ra một đường parabol tuyệt đẹp rơi chính xác xuống kính trượt tuyết của đại minh tinh. Tuyết rơi trúng bắn tung lên tròng kính trong nháy mắt, những vụn tuyết bay loạn dính lên lông mi và chóp mũi của Tiết Hiểu. Có lẽ bị tập kϊƈɦ đột ngột nên bối rối, Tiết Hiểu không thể tin nổi quay đầu nhìn cậu. Đúng lúc góc độ ấy ngược chiều ánh sáng, cậu giơ máy ảnh lên, chờ đợi sự ngỡ ngàng dần dần biến thành sự tức giận trong chớp mắt. Khi đôi mắt mở to còn giữ lại sự kinh ngạc chân thực cuối cùng, cậu nhấn màn trập.
(*) Là filter mà chúng ta hay biết, phụ kiện không thể thiếu cho phép các nhϊế͙p͙ ảnh gia điều chỉnh cường độ màu sắc, giảm phản xạ hoặc đơn giản là bảo vệ ống kính.
(**) Màu trắng thường hay bị các màu khác áp sắc nên cần thiết lập cân bằng trắng (White Balance) để đảm bảo màu sắc trong ảnh được tự nhiên nhất có thể.
“Anh làm gì thế?” Đại minh tinh tức giận nhào đến đẩy cậu, Nhạc Thần An che chở máy ảnh mặc kệ cậu ta đẩy, thả nút kiểm tra hình ảnh.
Tiết Hiểu thấy cậu nhìn màn hình ngẩn người nên cũng nhìn sang theo, nhìn xong cũng quên mất động tác tay đang dở dang.
Tiết Hiểu trong hình mang theo sự tức giận nên chân mày cau lại, chóp mũi dính tuyết, ánh mắt sinh động sắc bén, khóe miệng hơi cong lên, sự hung hãn làm trung hòa da thịt trắng nõn và đường nét tinh xảo rõ ràng, thể hiện thành công thần thái của tuổi trẻ.
Dù sao cũng được 50%.
Nếu như trong hình mà là Mộ Hàn, có lẽ ảnh còn đẹp xuất sắc hơn, khí chất mạnh mẽ hơn nữa. Ngày hôm qua chỉ nhìn một cái thôi mà linh hồn như bị tước đoạt, hình ảnh ấy cứ in sâu trong đầu cậu, không thể lưu lại khoảnh khắc ấy khiến cậu cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Tống Thâm cầm lấy máy ảnh, đưa cho cậu tấm phản chiếu(*), mấy người bận rộn trong tuyết.
(*) Bề mặt phản chiếu ngẫu nhiên hoặc chuyên dụng được sử dụng để chuyển hướng ánh sáng tới một đối tượng hoặc cảnh cụ thể.
Có lẽ thấy chất lượng hình ảnh không tệ, tâm trạng đại minh tinh rõ ràng đã tốt hơn, cũng tích cực phối hợp hơn. Tống Thâm rất am hiểu chụp quảng cáo, thành thạo điều chỉnh cảm xúc của Tiết Hiểu.
Nhưng những thước phim tiếp theo lại khôi phục biểu cảm trau chuốt quá đà, cũng may hôm nay đại minh tinh không trang điểm đậm, miễn cưỡng giữ được vẻ tươi mát. Nhạc Thần An nhìn ra được đây là phong cách làm việc chủ yếu của Tống Thâm, nhưng đồng thời cũng nhận ra được sự lo lắng của gã mấy ngày qua. Nhiều năm liên tục đắm chìm trong môi trường chủ đạo của bản thân, Tống Thâm cũng hiểu mình không còn năng lực sáng tạo như trước đây nữa.
Được người ngoài đánh giá là một người quy củ nề nếp, ít khi bị chỉ ra sai lầm, nhưng chung quy những người sáng tác nghệ thuật kiểu gì cũng sẽ mang theo tâm lý muốn theo đuổi.
Điểm này khi xem thử tất cả hình Tống Thâm chụp sẽ thấy rất rõ ràng, gã dừng ở bức ảnh chụp đặc biệt của Nhạc Thần An rất lâu mới chuyển sang bức ảnh khác.
“Anh đẹp trai, cũng được đấy!” Thực tế thì cái kiểu tâm trạng đang thế nào cũng viết rõ ở trêи mặt của Tiết Hiểu cũng không khiến Nhạc Thần An thấy chán ghét.
“Còn kém xa.” Cậu mỉm cười với đại minh tinh. Thật ra tâm trạng của cậu cũng không tệ, hôm nay là lần đầu tiên cậu được chạm vào Hasselblad. Màu sắc của phim gốc rất chính xác, hầu như không phải lo lắng về bất kỳ màu sắc nào ảnh hưởng đến cảnh chụp, các bộ phận chi tiết cũng rất phong phú và tinh tế. Nhạc Thần An thấy lòng bàn tay mình toát mồ hôi. Một người luôn dùng máy ảnh cổ lỗ sĩ ba đời như cậu chưa từng có cơ hội được chạm vào dụng cụ đắt tiền như vậy, chất lượng xịn xò của ống kính khiến người ta muốn dừng cũng không được.
Hết ngày mai là cuộc hành trình du hành núi tuyết của đoàn bọn họ phải kết thúc.
Chạng vạng, cậu một mình mò đến căn nhà gỗ nhỏ, gõ cửa một cái nhưng trong nhà không có ai. Cậu kéo áo khoác lông vũ trêи người quấn chặt mình vào, cúi người phủi tuyết mỏng trêи cầu thang gỗ rồi ngồi xuống.
Ở bên cạnh Mộ Hàn 24 tiếng sao mà lạ lùng bối rối quá. Thật ra anh cũng không phải kiểu người Nhạc Thần An thích trước đây, dù đẹp đến vậy nhưng khi thì anh giống như con thú được thuần hóa, không tự chủ để lộ ra cảm giác chèn ép, khi thì anh giống như yêu tinh sinh ra từ trong núi tuyết này, mê hoặc lòng người. Khiến cho loài người đánh hơi được sự nguy hiểm muốn xa lánh nhưng lại không nhịn được mất khống chế mê mệt.
Đang lúc xuất thần, bỗng nhiên có nhân viên phục vụ dừng lại trước mặt Nhạc Thần An, nghi ngờ nhìn cậu một cái rồi đi vòng qua cậu vào nhà.
Cậu phát hiện ra người nọ đang đẩy xe, trêи xe là công cụ quét dọn.
“Xin hỏi người trong nhà đi đâu rồi?” Nhạc Thần An hỏi.
“Không biết, anh ta trả phòng rồi.”
…Không để lại phương thức liên lạc…giống như tình một đêm vậy.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dường như anh đã thu hút được hết tất cả mọi ánh nhìn của những người xung quanh.
Nhạc Thần An nhìn anh, nhất thời có phần không được tự nhiên, xung quanh có rất nhiều ống kính chĩa vào còn chưa kịp hạ xuống, cậu không hề muốn mình xuất hiện trong khung hình. Nhưng Mộ Hàn không hề quan tâm, hơi thở sắc bén toàn thân tựa như chưa tiêu tan bớt. Bị một người như vậy nhìn chăm chú, da đầu cậu trở nên tê dại.
Trêи nền đất còn rất nhiều tuyết đọng, Mộ Hàn dùng răng tháo một bên găng tay xuống, ngón tay phẩy nhẹ bông tuyết trêи chóp mũi cậu. Có lẽ nghe được tiếng hít sâu một hơi của Nhạc Thần An, anh đưa mắt qua, Nhạc Thần An nhìn thấy hình ảnh tuyết dính trêи lông mi của mình đang phản chiếu thành một đốm sáng nhỏ trêи kính trượt tuyết của anh.
Trong những điều kiện nhất định, nhận thức con người sẽ có cảm giác nhầm lẫn thời gian, chẳng hạn như giấc ngủ sâu, chẳng hạn như đi du lịch.
Mặt trời lặn tựa như chỉ trong một cái chớp mắt, Mộ Hàn về căn nhà gỗ nhỏ lấy điện thoại di động trả cho cậu, gật đầu nói tạm biệt với cậu.
Nguyên cả một buổi chiều, hình như bọn họ chẳng nói được mấy câu, cũng không làm gì cả. Trong trí nhớ của cậu chỉ còn sót lại những khoảnh khắc vụn vặt rời rạc, là hình ảnh người ấy giống như một con chim săn mồi xinh đẹp với đôi cánh dang rộng, bay lượn trêи những con sóng tuyết trắng. Quần áo trượt tuyết rộng thùng thình, bọc kín cả người anh từ trêи xuống dưới, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận rõ ràng năng lượng bùng phát rất nổi bật từ cơ thể ấy.
Trong điện thoại là danh sách mua sắm mà trợ lý nhỏ gửi cho cậu, ngón tay đè lên màn hình kéo xuống khoảng mấy lần mới xem được hết cả danh sách.
Trong cửa hàng lưu niệm có rất nhiều người Trung Quốc, Nhạc Thần An tiện tay lật xem thử vải nhung và đồ trang sức, không hề ngạc nhiên khi ở đây toàn đồ Made in China. Cậu nhét đầy đồ vật trong danh sách cần mua vào xe đẩy, đến khi thanh toán cuối cùng cũng thấy Tống Thâm gọi đến, gọi cậu trở về ăn cơm, sắp xếp công việc chụp ảnh ngày mai.
Trong phòng ăn ở khách sạn, bọn họ cùng nhau dùng bữa tối không ra mùi vị gì cả, liên tục hai ba ngày vẫn luôn ăn đồ Tây, mấy ngày rồi dạ dày không chịu nổi. Lúc đi ngang qua cửa phòng người khác ngửi được mùi mì tôm khiến người ta thèm thuồng vô cùng.
Nhạc Thần An và bọn họ vẫn không nói gì với nhau. Cậu biến mất cả một ngày, không hề có ai quan tâm đến cậu dù chỉ nửa câu.
Tống Thâm là người không nói nhiều, sau khi ăn xong gọi Nhạc Thần An đến phòng gã hỗ trợ thu xếp lại dụng cụ, tiện thể nói ngắn gọn về kế hoạch chụp ảnh ngày mai. Theo mong muốn của Tiết Hiểu và thương hiệu đã bàn bạc từ trước, bọn họ muốn thể hiện rõ cảm giác thuần khiết, bầu không khí rung động. Khách hàng của sản phẩm dưỡng da này chủ yếu là nhóm phụ nữ trẻ tuổi tầm 20 đến 30 tuổi, cho nên phải chụp làm sao cho duy mỹ một chút, phù hợp với cảm nhận thanh khiết của người tiêu dùng.
Nhạc Thần An xuất thần lau ống kính, băng tuyết tan chảy, cậu cũng đã từng cảm thấy đó là cảnh tượng vừa tĩnh lặng lại vừa mềm mại, những giọt nước trong trẻo tinh tế rửa sạch sự hào nhoáng phù hoa. Đã từng cảm thấy như vậy.
Mà giờ khắc này khi nghĩ đến băng tuyết, từ tận đáy lòng lại dâng lên sự nóng bỏng, sức mạnh giống như được chôn sâu cất giấu ở nơi không ai biết đang dần dần trào ra không ngừng.
Nhạc Thần An nhìn chằm chằm lớp phủ chống phản quang(*) của ống kính, dưới các nguồn sáng khác nhau, nó phát ra những sắc tím khác nhau.
(*) Một loại lớp phủ quang học được áp dụng cho bề mặt của thấu kính và các thành phần quang học khác để giảm phản xạ.
“Thầy Tống, em nghĩ chúng ra nên…” Cậu không biết mình lấy đâu ra dũng khí để mở miệng.
Tống Thâm ngồi bên cạnh, nhìn kiểu gì cũng thấy người đàn ông này có một gương mặt đẹp nhưng lạnh lùng, còn chưa đến 40 tuổi đã leo lên được vị trí bây giờ, có thực lực, có vận khí. Trong ngành có không ít tin đồn, gã từng bò lên giường của nữ minh tinh, bò lên giường của những biên tập viên nổi tiếng để đổi lấy cơ hội.
Nhạc Thần An có thể vào được studio của gã đúng là trùng hợp. Thời điểm đang học năm hai Đại học, cậu và ba người khác được chọn làm người mẫu đi chụp ở bãi biển Thành Mỗ, lúc ấy nhϊế͙p͙ ảnh gia chính là Tống Thâm.
Nhϊế͙p͙ ảnh gia nổi tiếng khác hẳn tưởng tượng của cậu, chín chắn hài hước gần gũi. Bọn họ vui chơi trêи bờ biển cả một ngày, khi trời xẩm tối thì kết thúc công việc, Tống Thâm dẫn các người mẫu trẻ và các trợ lý đến quán bar ở bờ biển. Một đám người say nhẹ có say khướt có, trừ trợ lý phải lái xe ra, chỉ còn người không thể dính đến chất cồn là Nhạc Thần An vẫn giữ được sự tỉnh táo.
Từ phòng vệ sinh trở lại, cậu phát hiện ra trợ lý đã đi lấy xe, Tống Thâm bị hai kẻ nào đó kéo lên tầng hai, hình như không thể giãy ra được. Nhạc Thần An ngẩn người rồi lập tức tách khỏi đoàn người đuổi theo, sau một phen xích mích bị một cái bạt tai thì cũng coi như mang được người trở về khu vực an toàn. Tống Thâm không biết còn tỉnh táo không, trước khi lên xe thì hôn cậu, còn hôn bằng lưỡi, không ai để ý tới.
Nhạc Thần An không cảm thấy chán ghét, giống như lúc ở trêи xe buýt bị một cô gái đứng không vững vô tình ngồi lên bắp đùi, nội tâm không hề mất ổn định chút nào cả.
Khi cậu vừa tốt nghiệp, Tống Thâm đã từ có chút danh tiếng nhanh chóng phát triển thành cây đại thụ trong giới chụp ảnh thời trang. Ban đầu Nhạc Thần An rải hồ sơ nộp vào nhiều nơi nhưng cũng không ngờ mình lại thuận lợi tiến vào được studio của gã. Có lẽ Tống Thâm không nhớ sự việc nhỏ năm ấy, sắp xếp cậu cho trợ lý Tiểu Đường. Tên thật của Tiểu Đường là Đường Hân, là một nữ nhϊế͙p͙ ảnh gia vừa mới bước qua tuổi 30, ban đầu chuyên chụp ảnh cưới, sau đó bằng lòng leo lên từ vị trí trợ lý, đi theo Tống Thâm đã ba, bốn năm rồi. Bây giờ thi thoảng cô ta sẽ nhận một vài tài nguyên nhỏ mà Tống Thâm không chụp.
Từ hơn nửa năm trước Nhạc Thần An vào studio, chỉ có một lần cậu được chạm vào màn trập(*) ở trong phòng chụp, khi ấy không có ai cả. Liên lạc với khách hàng cũng khá đơn giản, bình thường thì đi mua cà phê, thuê địa điểm chụp, quét dọn, lái xe, phục vụ mấy việc sinh hoạt lặt vặt, những gì liên quan đến chuyên môn cậu không xen được vào câu nào, chỉ có thể đi xung quanh tự xem xét, thi thoảng muốn kiểm tra ánh sáng và lắp đặt đèn còn bị Đường Hân coi thường. Cậu thừa dịp lúc Tống Thâm rảnh rỗi có đề cập đến mấy lần nhưng tất cả đều không được giải quyết. Tống Thâm nói, vào ngành này trừ việc học hỏi ra, điều quan trọng nhất là phải biết tiết chế.
(*) Một bộ phận của máy ảnh có thể đóng mở cho phép ánh sáng đi qua trong một khoảng thời gian xác định, ánh sáng sau khi đi qua ống kính và màn trập được phơi trêи phim hoặc cảm biến ảnh nhạy sáng để thu được ảnh tĩnh của cảnh.
“Ý tưởng gì? Nói thử xem.” Tống Thâm vốn muốn lấy thuốc lá ra hút, nghe thấy cậu mở miệng nên nhét lại điếu thuốc trở vào.
Thành thật mà nói, trước khi tới cậu đã đọc qua ý tưởng quay quảng cáo, phông nền toàn băng với tuyết, quay kiểu gì sao cho chụp cận cảnh vào từng cái lỗ chân lông được trang điểm không nhìn thấy của đại minh tinh, chỉ quay nửa thân trêи hoặc riêng gương mặt. Sau đó nhỏ mấy giọt nước trong vắt hoặc cái gì đại loại như bông tuyết lấp lánh, hoặc là lấy tay vốc nước hất lên mặt, những ý tưởng cũ rích đã sử dụng quá nhiều lần, không có gì sáng tạo cả.
“Em cảm thấy chúng ta có thể thoát khỏi cách chụp rập khuôn. Vài năm gần đây các hãng mỹ phẩm đều thích tìm người đại diện là nam giới, đương nhiên sẽ có sự khác biệt với những nữ minh tinh xinh đẹp mềm mại. Em cảm thấy chúng ra có thể bắt đầu từ điểm này.” Nhạc Thần An hơi dừng lại, đối phương không cắt ngang.
“Nếu chúng ta đã đến khu nghỉ dưỡng trượt tuyết rồi, rõ ràng có thể thể hiện điều gì đó mạnh mẽ và có sức sống hơn, điều này cũng phù hợp với lời giới thiệu của sản phẩm. Từ trước đến giờ Tiết Hiểu cũng rất ít khi thể hiện khía cạnh vận động của mình, chúng ta không ngại có thể thử xem sao.”
Tống Thâm không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm cậu hồi lâu.
Thứ hai cũng là ngày cuối cùng, tất cả nhân viên dậy sớm, thời tiết rất hoàn hảo.
Nắng ban mai dịu dàng, Tống Thâm đột nhiên phá lệ cho cậu đo ánh sáng.
Không biết do ngái ngủ hay do tâm trạng cá nhân, nhìn sắc mặt Tiết Hiểu trông không được vui vẻ cho lắm. Trái lại cậu cảm thấy rất dễ nhìn, bộ dạng đáng yêu giả vờ giả vịt trước ống kính hàng ngày của cậu ta là thứ mà cậu ghét nhất.
“Đại minh tinh, cậu từ từ chuyển vài góc độ để tôi xem thử.” Cậu cẩn thận cầm Hasselblad(*) của thầy Tống, xuyên qua ống kính quan sát. Bề ngoài của Tiết Hiểu khá may mắn được ông trời ưu ái, sống mũi thẳng và góc nghiêng nhẵn nhụi trông rất đẹp, từ trước đến nay Nhạc Thần An thích nhất là kiểu mảnh mai khí chất nho nhã thanh tú này. Chỉ tiếc rằng Tiết Hiểu trong ngoài không giống nhau, lúc nào cũng phải diễn, nội tâm bên trong khác xa với sự cởi mở bề ngoài, thật sự khiến cho người khác có ấn tượng không tốt.
(*) Hãng sản xuất máy ảnh medium format, ống kính và linh kiện nhϊế͙p͙ ảnh của Thụy Điển.
Hôm nay stylist giúp cậu ta phối hợp một bộ trang phục phản quang, bộ đồ trượt tuyết cổ tròn màu đen tuyền kết hợp với màu bạc, bên ngoài mặc quần yếm trượt tuyết màu khói xanh, ủng trượt tuyết màu bạc, mũ len màu xám tro phối hợp với kính trượt tuyết màu trà, không đội mũ bảo hiểm.
Dưới sự cương quyết mãnh liệt của Nhạc Thần An, cậu ta phải bỏ phong cách trang điểm đậm của Hàn Quốc, hôm nay chỉ tỉa lông mày đơn giản, đánh bóng và highlight, hình ảnh gương mặt sạch sẽ và thuần khiết hẳn lên.
Người và cảnh trong ống kính đều rất hoàn hảo, Tiết Hiểu thành thạo thể hiện các biểu cảm, nhưng cậu vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Cài bộ lọc nhϊế͙p͙ ảnh(*), điều chỉnh cân bằng trắng(**), đo ánh sáng và điều chỉnh nguồn sáng cao hơn, cậu cúi đầu nhìn nền tuyết, vo một quả cầu tuyết tròn, lấy hết dũng khí ném ra ngoài. Quả cầu tuyết không phụ sự kỳ vọng của cậu, vạch ra một đường parabol tuyệt đẹp rơi chính xác xuống kính trượt tuyết của đại minh tinh. Tuyết rơi trúng bắn tung lên tròng kính trong nháy mắt, những vụn tuyết bay loạn dính lên lông mi và chóp mũi của Tiết Hiểu. Có lẽ bị tập kϊƈɦ đột ngột nên bối rối, Tiết Hiểu không thể tin nổi quay đầu nhìn cậu. Đúng lúc góc độ ấy ngược chiều ánh sáng, cậu giơ máy ảnh lên, chờ đợi sự ngỡ ngàng dần dần biến thành sự tức giận trong chớp mắt. Khi đôi mắt mở to còn giữ lại sự kinh ngạc chân thực cuối cùng, cậu nhấn màn trập.
(*) Là filter mà chúng ta hay biết, phụ kiện không thể thiếu cho phép các nhϊế͙p͙ ảnh gia điều chỉnh cường độ màu sắc, giảm phản xạ hoặc đơn giản là bảo vệ ống kính.
(**) Màu trắng thường hay bị các màu khác áp sắc nên cần thiết lập cân bằng trắng (White Balance) để đảm bảo màu sắc trong ảnh được tự nhiên nhất có thể.
“Anh làm gì thế?” Đại minh tinh tức giận nhào đến đẩy cậu, Nhạc Thần An che chở máy ảnh mặc kệ cậu ta đẩy, thả nút kiểm tra hình ảnh.
Tiết Hiểu thấy cậu nhìn màn hình ngẩn người nên cũng nhìn sang theo, nhìn xong cũng quên mất động tác tay đang dở dang.
Tiết Hiểu trong hình mang theo sự tức giận nên chân mày cau lại, chóp mũi dính tuyết, ánh mắt sinh động sắc bén, khóe miệng hơi cong lên, sự hung hãn làm trung hòa da thịt trắng nõn và đường nét tinh xảo rõ ràng, thể hiện thành công thần thái của tuổi trẻ.
Dù sao cũng được 50%.
Nếu như trong hình mà là Mộ Hàn, có lẽ ảnh còn đẹp xuất sắc hơn, khí chất mạnh mẽ hơn nữa. Ngày hôm qua chỉ nhìn một cái thôi mà linh hồn như bị tước đoạt, hình ảnh ấy cứ in sâu trong đầu cậu, không thể lưu lại khoảnh khắc ấy khiến cậu cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Tống Thâm cầm lấy máy ảnh, đưa cho cậu tấm phản chiếu(*), mấy người bận rộn trong tuyết.
(*) Bề mặt phản chiếu ngẫu nhiên hoặc chuyên dụng được sử dụng để chuyển hướng ánh sáng tới một đối tượng hoặc cảnh cụ thể.
Có lẽ thấy chất lượng hình ảnh không tệ, tâm trạng đại minh tinh rõ ràng đã tốt hơn, cũng tích cực phối hợp hơn. Tống Thâm rất am hiểu chụp quảng cáo, thành thạo điều chỉnh cảm xúc của Tiết Hiểu.
Nhưng những thước phim tiếp theo lại khôi phục biểu cảm trau chuốt quá đà, cũng may hôm nay đại minh tinh không trang điểm đậm, miễn cưỡng giữ được vẻ tươi mát. Nhạc Thần An nhìn ra được đây là phong cách làm việc chủ yếu của Tống Thâm, nhưng đồng thời cũng nhận ra được sự lo lắng của gã mấy ngày qua. Nhiều năm liên tục đắm chìm trong môi trường chủ đạo của bản thân, Tống Thâm cũng hiểu mình không còn năng lực sáng tạo như trước đây nữa.
Được người ngoài đánh giá là một người quy củ nề nếp, ít khi bị chỉ ra sai lầm, nhưng chung quy những người sáng tác nghệ thuật kiểu gì cũng sẽ mang theo tâm lý muốn theo đuổi.
Điểm này khi xem thử tất cả hình Tống Thâm chụp sẽ thấy rất rõ ràng, gã dừng ở bức ảnh chụp đặc biệt của Nhạc Thần An rất lâu mới chuyển sang bức ảnh khác.
“Anh đẹp trai, cũng được đấy!” Thực tế thì cái kiểu tâm trạng đang thế nào cũng viết rõ ở trêи mặt của Tiết Hiểu cũng không khiến Nhạc Thần An thấy chán ghét.
“Còn kém xa.” Cậu mỉm cười với đại minh tinh. Thật ra tâm trạng của cậu cũng không tệ, hôm nay là lần đầu tiên cậu được chạm vào Hasselblad. Màu sắc của phim gốc rất chính xác, hầu như không phải lo lắng về bất kỳ màu sắc nào ảnh hưởng đến cảnh chụp, các bộ phận chi tiết cũng rất phong phú và tinh tế. Nhạc Thần An thấy lòng bàn tay mình toát mồ hôi. Một người luôn dùng máy ảnh cổ lỗ sĩ ba đời như cậu chưa từng có cơ hội được chạm vào dụng cụ đắt tiền như vậy, chất lượng xịn xò của ống kính khiến người ta muốn dừng cũng không được.
Hết ngày mai là cuộc hành trình du hành núi tuyết của đoàn bọn họ phải kết thúc.
Chạng vạng, cậu một mình mò đến căn nhà gỗ nhỏ, gõ cửa một cái nhưng trong nhà không có ai. Cậu kéo áo khoác lông vũ trêи người quấn chặt mình vào, cúi người phủi tuyết mỏng trêи cầu thang gỗ rồi ngồi xuống.
Ở bên cạnh Mộ Hàn 24 tiếng sao mà lạ lùng bối rối quá. Thật ra anh cũng không phải kiểu người Nhạc Thần An thích trước đây, dù đẹp đến vậy nhưng khi thì anh giống như con thú được thuần hóa, không tự chủ để lộ ra cảm giác chèn ép, khi thì anh giống như yêu tinh sinh ra từ trong núi tuyết này, mê hoặc lòng người. Khiến cho loài người đánh hơi được sự nguy hiểm muốn xa lánh nhưng lại không nhịn được mất khống chế mê mệt.
Đang lúc xuất thần, bỗng nhiên có nhân viên phục vụ dừng lại trước mặt Nhạc Thần An, nghi ngờ nhìn cậu một cái rồi đi vòng qua cậu vào nhà.
Cậu phát hiện ra người nọ đang đẩy xe, trêи xe là công cụ quét dọn.
“Xin hỏi người trong nhà đi đâu rồi?” Nhạc Thần An hỏi.
“Không biết, anh ta trả phòng rồi.”
…Không để lại phương thức liên lạc…giống như tình một đêm vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook