Phùng thúc mang một chén cháo nấm tuyết đến.

Khi mở ra mùi hương ngọt ngào liền ập tới, rất phù hợp cho Giản Hi vừa mới hạ sốt ăn.
“Tới ăn một chút cháo, tôi đút cho cậu.”
Thịnh Thừa Dương từng bước một tới gần Giản Hi, cẩn thận múc một muỗng cháo rồi thổi nhẹ, đưa đến bên miệng cô.
Thần sắc của anh quá đỗi dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến người ta cảm thấy anh như một kẻ lừa đảo chuyên đi dụ dỗ trẻ con.
Không, phải nói hiện tại chính là kẻ lừa đảo.
“Tôi không ăn.”
Cô bé tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết lòng người hiểm ác.

Nhỡ đâu cháo này có độc, cô bị người ta chùm bao tải khiêng đi bán làm sao giờ?
Người trước mắt này trông “Lấm la lấm lét”, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.

Hơn nữa, cách cậu ta nói chuyện với ông lão lúc nãy cũng không mấy lễ phép, chắc chắn không phải đứa trẻ ngoan.
“Cậu đang bị bệnh, cần phải bổ sung dinh dưỡng, nghe lời.”
“Không ăn.” Cô gái nhỏ rất có nguyên tắc, kiên quyết không ăn đồ ăn không rõ lai lịch.
“Cậu ngoan một chút, ăn một ngụm thôi, được không?”
Thịnh Thừa Dương rất có kiên nhẫn.

Quả nhiên, trẻ nhỏ so với người lớn khó dỗ hơn nhiều.Trước kia khi Giản Hi bị ốm không muốn ăn gì, anh chỉ cần hôn một cái, Hi Hi liền cười tủm tỉm mà ngoan ngoãn ăn.


Thế mà cô gái nhỏ trước mặt này lại bướng bỉnh như vậy đâu!
Giản Hi nhìn Thịnh Thừa Dương hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu.
Cô thật sự rất đói bụng.

Ngày hôm qua từ trưa đến tối cô không ăn gì, bụng vốn đã trống rỗng.

Hiện tại, trước mặt là bát cháo với mùi thơm ngào ngạt.

Dù sao cô cũng chỉ là một đứa trẻ, sao có thể nhịn được mỹ thực dụ hoặc.
Cô bé nhát gan nhìn Thịnh Thừa Dương, thấy anh kiên nhẫn đút cháo đến miệng mình, cuối cùng cũng hé miệng và nuốt xuống.
Đầu lưỡi chạm vào, hương vị ngọt ngào của cháo khiến ánh mắt của Giản Hi sáng lên.
Cô chưa bao giờ ăn qua bát cháo ngon như vậy.

Trước kia khi ở nhà chỉ có cháo trắng đơn giản, khác xa một trời với bát cháo cô đang ăn hiện tại.

Cháo vừa mềm lại thơm ngọt, cô cứ như vậy được Thịnh Thừa Dương đút, rất nhanh bát cháo đã hết nhẵn.
Cháo cũng ăn xong rồi, Phùng thúc mua bánh bao và sữa bò đến.

Cô gái nhỏ có hơi ngượng ngùng.

Nhưng dưới sự “Xúi giục” của Thịnh Thừa Dương vẫn đem bánh bao cùng sữa bò ăn sạch sẽ.
Thịnh Thừa Dương nhìn Giản Hi từng ngụm từng ngụm ăn uống, cảm thấy vô cùng đau lòng.

Có thể thấy trước đây ngày thường cô ăn không đủ no.
“Thiếu gia, vừa rồi phu nhân gọi điện thoại tới, nói tôi mau chóng đưa thiếu gia trở về.

Nơi đây trời xa đất lạ, lão gia và phu nhân đều rất lo lắng.” Phùng thúc nói.
Thịnh Thừa Dương lúc này mới nhớ tới cha mẹ mình.

Sau khi trọng sinh, anh chỉ tập trung vào Giản Hi, quên mất việc liên hệ với cha mẹ.
“Tôi tạm thời sẽ không quay về, đúng lúc tôi cũng chuẩn bị gọi điện thoại cho họ, tôi có việc cần phải thảo luận với họ.”
Giản Hi ở chỗ này, Thịnh Thừa Dương chỗ nào cũng sẽ không đi, anh muốn ở đây chăm sóc cô.

Nhưng hiện tại cô gái này đối với anh quá cảnh giác, nên anh chỉ có thể áp dụng kế sách mềm dẻo, từng bước một chiếm được lòng tin của cô.
“Phùng thúc, ông đi trấn trên thuê một cái nhà.” Thịnh Thừa Dương đơn giản ra lệnh.

“Thiếu gia, thuê nhà làm gì? Chúng ta lập sắp phải trở về, không cần thiết đâu.” Phùng thúc hoàn toàn ngốc.
“Cứ làm theo lời tôi!” mùi vị bá tổng của Thịnh Thừa Dương lại toát ra.
Phùng thúc không nói gì thêm, lập tức theo sự phân phó của Thịnh Thừa Dương đi làm.Tiểu thiếu gia, có đôi khi khí thế còn mãnh liệt hơn so với lão gia ở trên thương trường bày mưu lập kế.

Thật đúng là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, từ nhỏ đã thể hiện tính cách bá đạo.
Thịnh Thừa Dương nhìn Giản Hi ăn xong, gọi bác sĩ đến kiểm tra lại thân thể cho cô.
“Không vấn đề gì, đã hạ sốt rồi, hiện tại có thể xuất viện.” Bác sĩ trả lời.
Thịnh Thừa Dương gật đầu, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

Anh nhìn qua bàn, thấy vẫn còn sandwich liền đưa lên miệng ăn.
“Hi Hi, chúng ta có thể xuất viện rồi.”
Thịnh Thừa Dương xoa tay, đang chuẩn bị giúp Giản Hi mang giày thì phát hiện trên mặt đất chỉ có một chiếc.
Có vẻ như ngày hôm qua, cô gái nhỏ bị anh dọa sợ không nhẹ, giày đều mất một chiếc.
“Tôi cõng cậu ra ngoài được không?” Thịnh Thừa Dương mở miệng dụ dỗ Giản Hi.
“Đợi lát nữa ra ngoài, tôi sẽ mua cho cậu một đôi giày mới nhé?”
Giản Hi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Được rồi, nghe cậu, không mua cũng không sao.

Tôi cõng cậu về.”
Thịnh Thừa Dương tự động xem nhẹ sự chán ghét như ẩn như hiện của Giản Hi đối với anh.

Mặt dày mặt dạn mà cõng cô lên, đi ra khỏi bệnh viện.
Giày cuối cùng vẫn là mua.

Trời lại nóng, xi măng trên mặt đất cũng nóng bỏng, không có giày cô cũng không chịu được a!
“Tôi phải về nhà.”

Giản Hi nhìn Thịnh Thừa Dương, nói đưa cô về cuối cùng lại không đưa.

Chính mình lại phải mở miệng đưa ra yêu cầu về nhà.
Thịnh Thừa Dương tất nhiên không yên tâm để cô về nhà.

Dù phải đi về, cũng phải giải quyết tên Hồng Chinh đã.
Anh không trực tiếp cự tuyệt, mà chọn phương pháp kéo dài thời gian.
“Tôi nghe nói trong thôn có nhà nuôi thả gà núi, cậu có thể dẫn tôi đến đó không?” Thịnh Thừa Dương hỏi.
“Có thể.”
Giản Hi cũng không cảm thấy kì lạ.

Thực ra, thường xuyên có người từ thành phố đến mua gà núi của họ.

Nghe nói là gà nuôi thả trên núi vừa ăn rất ngon lại vừa có dinh dưỡng.

Dù sao cô cũng chưa bao giờ thử qua, không biết có phải thật hay không.
Thịnh Thừa Dương yêu cầu Giản Hi dẫn đường, sau đó quay đầu nhìn Phùng thúc hỏi: “Công việc đã giao cho ông làm xong chưa?”
Phùng thúc gật đầu, xác nhận sẽ ngay lập tức đi làm.
Thịnh Thừa Dương khóe miệng khẽ nhếch, vui vẻ theo sau Giản Hi, hướng đến nơi nuôi gà của người trong thôn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương