Tuyết Che Lấp Muôn Ngàn Thương Nhớ
-
Chương 35: Người độc ác nhất trên đời
Tôi đã biến thành kẻ nhẫn tâm nhất trên thế giới này, dùng chính thể xác mình để trao đổi sự giúp đỡ của Bejamin.
- Em thật độc ác, Bách Hợp. – Bejamin đau đớn nhìn tôi. – Vì hắn mà không tiếc thân mình.
- Xin lỗi, em đành phải cô phụ tình cảm của anh rồi. Bởi vì đời này kiếp này, em chỉ có thể chết vì Lục Bảo.
- Mặc áo vào đi, anh không cần thể xác của một mụ phù thuỷ ác độc nữa. Như em muốn, anh sẽ giúp em ra đi mà không cần đổi chác thứ gì.
- Cảm ơn. – Tôi mừng vui đến rơi lệ.
- Nhưng hãy cho anh biết một điều, trước đây em đã từng có tình cảm với anh không? – Bejamin cương quyết hỏi lại câu hỏi một năm trước.Tôi thở dài và nước mắt càng rơi nhiều hơn.
- Anh là người tốt. Anh ấm áp như một thiên thần. Người xấu xa như em không thể chạm tới một vị thần được.
- Em không dám yêu anh, chỉ vì anh quá tốt? – Bejamin phì một tiếng, không biết nên cười hay khóc.Sáng hôm sau tôi đi xe đại sứ quán rời khỏi thành phố. Buổi tiễn biệt chỉ có ma ma và chị Hồ Điệp. Đó là hai người đã có ơn cứu mạng và cưu mang tôi. Lòng biết ơn chỉ có thể gửi vào một cái lạy tạ. Ơn sâu của bọn họ, tôi đành tạc dạ giữ lấy trong lòng.
^_^
Tôi đã ở Phiến Thành được hơn một năm, cũng dần quen với cuộc sống nơi đây. Chị em với ma ma có mở một cái quán Liệt Diễm trong khu bình dân cuả thành phố. Khác với Tiêu Thương, Phiến Thành là một địa phương vô cùng nhỏ. Đây là nơi có dân cư cuối cùng trên con đường đi lên Thiên Mẫu sơn. Phiá bắc chỉ toàn núi đá quanh năm tuyết phủ, bước ra cả trăm dặm cũng không có người nào sống. Nơi hẻo lánh vắng người như thế này rất thích hợp ẩn cư, mai danh ẩn tánh.
Tôi là Hoa Tuyết, mười chín tuổi, kỹ nữ danh bài ở quán Liệt Diễm. Ở nơi đất trời heo hút, khí hậu khắc nghiệt như thế này, thì tôi có thể làm gì khác để sống. Đành phải trở lại nghề cũ mà thôi.
Lục Bảo hôn mê suốt ba tháng, chi phí thuốc men và ăn ở thật sự đè nặng tôi rất nhiều. Không thể liên hệ với ai để nhờ giúp đỡ, vì vậy tôi đành phải viết giấy bán thân. Kỹ nữ tự do và người đã bán thân so với nhau rất khác biệt. Một loại chỉ phải nộp trích phần trăm cho quán và một loại thuộc quyền sở hữu của quán. Tại Liệt Diễm, tôi phải phục vụ mọi yêu cầu của khách chứ không còn được chọn lựa như ở Hoa Mãn Lâu. Cuối cùng, chúng tôi cũng đã vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất trong cuộc sống. Lục Bảo tỉnh lại, khoẻ mạnh như mới, và kể cả ký ức cũng như mới. Anh hoàn toàn mất hết trí nhớ.
Tôi không biết nên vui hay nên buồn với kết quả hiện tại. Vậy là anh có thể vứt bỏ hết mọi thứ, sống một cuộc đời mới ung dung tự tại. Tất cả những buồn đau trong quá khứ hãy để cho nó trôi qua hết đi. Vết thương lòng đã khép lại và không còn nỗi đau gì nữa.
Đáng lẽ tôi sẽ rất hạnh phúc nếu như không có một chuyện, Lục Bảo cũng hoàn toàn quên mất tôi là ai. Như vậy cũng không sao, chúng tôi sẽ làm lại từ đầu một lần nữa. Bây giờ anh là Lãng, ngươi yêu thanh mai trúc mã của tôi.
- Lãng, em đã về rồi nè. – Tôi gọi to.Anh đang đứng bên cửa sổ nhìn ra khoảnh sân sau. Mùa đông ở Phiến Thành rất khắc nghiệt, tuyết lúc nào cũng rơi đầy, cả một khoảng sân chỉ toàn là màu trắng tinh.
- Tuyết, anh đang nghe âm thanh tuyết rơi. Dường như nó cũng có một giai điệu nào đó. Tinh ting ting tang - Anh quay lại, mỉm cười rạng rỡ.
- Bởi vì anh là nhạc sĩ mà. Anh nghe giai điệu từ trong thinh không và viết thành bài hát. – Tôi trả lời. Lục Bảo đã bắt đầu nghe những ảo thính như vậy hơn nửa năm nay rồi. Nhưng chỉ có vậy, nên tôi coi như không có gì.
- Anh không nhớ gì hết? – Anh lắc đầu buồn bã.
- Chẳng phải là anh đã nhớ ra cách chơi đàn sao? Còn cách ký âm anh cũng đã học xong rồi. Anh không nhớ ra, nhưng trong tiềm thức vẫn biết hết đó thôi. Lãng, không nhớ mọi việc cũng chẳng sao. Tôi đến từ đằng sao ôm ấy lưng anh. Cơ thể đó cứng lại, không hề đáp trả lại cử chỉ âu yếm của tôi. Phải rồi, anh đã quên hết, quên hết những ngày ân ái của chúng tôi, quên hết tình yêu của chúng tôi. Đã một năm qua anh cũng không hề đáp lại tình cảm của tôi.
- Tuyết, chúng ta quen nhau như thế nào?
- Năm mười hai tuổi, chúng ta học cùng một lớp, ngồi cùng một bàn. – Tôi trả lời lưu loát như hàng chục lần trước anh đã hỏi. – Thiếu gia nhà giàu như anh ăn hiếp em. Bắt em chép bài, bắt em đi mua đồ ăn, bắt em chơi trốn tìm với anh ...
- Anh không nhớ gì hết! – Anh nói một cách cay đắng.
- Nhà anh bị cháy, chỉ còn một mình anh sống sót. Chúng ta đi nơi khác lập nghiệp, anh bị té xuống núi, cả người bị thương, lại còn mất hết trí nhớ. – Tôi nhắc tiếp, muốn khắc ký ức giả tạo đó vào đầu anh.Lục Bảo lại lặng thinh không nói. Anh vẫn như trước, không nói chuyện nhiều. Tôi biết anh có rất nhiều ưu tư. Nhưng đó là sự ưu tư của một người không nhớ gì hết, nó không phải là đau khổ, đắng cay, hay tuyệt vọng.
- Tuyết, anh muốn ra ngoài tìm việc làm!
- Đừng, anh là nhạc sĩ mà. Anh hãy ở nhà và sáng tác nhạc đi. – Tôi lập tức can ngăn.Bây giờ anh nhìn rất khác, mái tóc dài cột thành lọn sau ót. Gương mặt có vết sẹo cắt ngang tuy hơi đáng sợ nhưng lại thêm vào một cặp kính bù vào. Thì ra anh bị cận đến ba độ, có lẽ là hậu quả của nhiều năm trời chong đèn đọc sách. Trước đây Lục Bảo không chịu đeo kính, nhưng bây giờ Lãng thì lại chịu. Anh trở nên hiền hoà và nhỏ nhẹ rất nhiều. Tuy nhiên tôi vẫn lo lắng có người nhận ra anh.
- Nhưng chỉ mình em làm ở cái quán Liệt Diễm đó ... – Anh như tắt nghẹn. – Anh không muốn em cực khổ. Nhà chúng ta nghèo quá, lại còn phải để dành tiền chuộc thân cho em. Anh muốn ra ngoài tìm thêm việc làm.
- Lãng, có trách em vì trở thành kỹ nữ không? – Tôi hơi buồn khi nghĩ về tình cảm của anh hiện nay.
- Anh không trách em được. Chẳng phải chỉ vì anh không có tiền sao? – Anh nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm.Trước đây khi có đầy đủ tiền tài danh vọng, chúng tôi khổ sở vì những chuyện không đáng có. Bây giờ, mọi mối lo lắng ưu tư của chúng tôi cũng chỉ là tiền bạc đơn thuần như thế này. Giàu cũng khổ mà nghèo cũng khổ, cuộc đời là cả một cái bể khổ.
- Thôi, em vào nấu cơm đây. – Tôi buông anh ra.
- Anh đã nấu rồi.
- Vậy em đi giặt đồ.
- Anh cũng giặt rồi. Nước đã gánh, củi đã chẻ, nhà đã lau. Em bôn ba bên ngoài, mà anh lại chẳng làm gì, thế nên anh làm hết công việc nhà.Tôi ngẩn người nhìn anh. Suốt cả năm trời bị tôi nhốt trong nhà như oán phụ, có lẽ đã đến lúc nên để anh đi ra bên ngoài.
- Sáng mai, em sẽ qua bên tiệm gạo. Hình như hôm trước họ có đăng tuyển người bán hàng. Em sẽ hỏi xin dùm anh vị trí đó.
- Thật chứ? Vậy thì tốt quá! – Anh mừng rỡ nắm lấy tay tôi. Đây là cử chỉ thân mật duy nhất mà anh dành cho tôi.
- Chỉ cần anh vui là được. – Tôi cũng mỉm cười theo niềm vui của anh. Thật ra trước đây anh chưa hề được cười vui nhẹ nhàng như vậy. Thậm chí tôi còn không dám tưởng tượng một Triệu Lục Bảo khi cười sẽ ra sao. Rất đẹp mắt, rất sáng chói. Tôi nhón chân lên, hôn vào đôi môi hé mở như cánh hoa kia. Anh lại sững sờ bất động. Tôi buông anh ra, cảm thấy có chút hụt hẫn trong lòng. Có lẽ vẫn cần thêm nhiều thời gian nữa để anh chấp nhận tôi.
- Em thật độc ác, Bách Hợp. – Bejamin đau đớn nhìn tôi. – Vì hắn mà không tiếc thân mình.
- Xin lỗi, em đành phải cô phụ tình cảm của anh rồi. Bởi vì đời này kiếp này, em chỉ có thể chết vì Lục Bảo.
- Mặc áo vào đi, anh không cần thể xác của một mụ phù thuỷ ác độc nữa. Như em muốn, anh sẽ giúp em ra đi mà không cần đổi chác thứ gì.
- Cảm ơn. – Tôi mừng vui đến rơi lệ.
- Nhưng hãy cho anh biết một điều, trước đây em đã từng có tình cảm với anh không? – Bejamin cương quyết hỏi lại câu hỏi một năm trước.Tôi thở dài và nước mắt càng rơi nhiều hơn.
- Anh là người tốt. Anh ấm áp như một thiên thần. Người xấu xa như em không thể chạm tới một vị thần được.
- Em không dám yêu anh, chỉ vì anh quá tốt? – Bejamin phì một tiếng, không biết nên cười hay khóc.Sáng hôm sau tôi đi xe đại sứ quán rời khỏi thành phố. Buổi tiễn biệt chỉ có ma ma và chị Hồ Điệp. Đó là hai người đã có ơn cứu mạng và cưu mang tôi. Lòng biết ơn chỉ có thể gửi vào một cái lạy tạ. Ơn sâu của bọn họ, tôi đành tạc dạ giữ lấy trong lòng.
^_^
Tôi đã ở Phiến Thành được hơn một năm, cũng dần quen với cuộc sống nơi đây. Chị em với ma ma có mở một cái quán Liệt Diễm trong khu bình dân cuả thành phố. Khác với Tiêu Thương, Phiến Thành là một địa phương vô cùng nhỏ. Đây là nơi có dân cư cuối cùng trên con đường đi lên Thiên Mẫu sơn. Phiá bắc chỉ toàn núi đá quanh năm tuyết phủ, bước ra cả trăm dặm cũng không có người nào sống. Nơi hẻo lánh vắng người như thế này rất thích hợp ẩn cư, mai danh ẩn tánh.
Tôi là Hoa Tuyết, mười chín tuổi, kỹ nữ danh bài ở quán Liệt Diễm. Ở nơi đất trời heo hút, khí hậu khắc nghiệt như thế này, thì tôi có thể làm gì khác để sống. Đành phải trở lại nghề cũ mà thôi.
Lục Bảo hôn mê suốt ba tháng, chi phí thuốc men và ăn ở thật sự đè nặng tôi rất nhiều. Không thể liên hệ với ai để nhờ giúp đỡ, vì vậy tôi đành phải viết giấy bán thân. Kỹ nữ tự do và người đã bán thân so với nhau rất khác biệt. Một loại chỉ phải nộp trích phần trăm cho quán và một loại thuộc quyền sở hữu của quán. Tại Liệt Diễm, tôi phải phục vụ mọi yêu cầu của khách chứ không còn được chọn lựa như ở Hoa Mãn Lâu. Cuối cùng, chúng tôi cũng đã vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất trong cuộc sống. Lục Bảo tỉnh lại, khoẻ mạnh như mới, và kể cả ký ức cũng như mới. Anh hoàn toàn mất hết trí nhớ.
Tôi không biết nên vui hay nên buồn với kết quả hiện tại. Vậy là anh có thể vứt bỏ hết mọi thứ, sống một cuộc đời mới ung dung tự tại. Tất cả những buồn đau trong quá khứ hãy để cho nó trôi qua hết đi. Vết thương lòng đã khép lại và không còn nỗi đau gì nữa.
Đáng lẽ tôi sẽ rất hạnh phúc nếu như không có một chuyện, Lục Bảo cũng hoàn toàn quên mất tôi là ai. Như vậy cũng không sao, chúng tôi sẽ làm lại từ đầu một lần nữa. Bây giờ anh là Lãng, ngươi yêu thanh mai trúc mã của tôi.
- Lãng, em đã về rồi nè. – Tôi gọi to.Anh đang đứng bên cửa sổ nhìn ra khoảnh sân sau. Mùa đông ở Phiến Thành rất khắc nghiệt, tuyết lúc nào cũng rơi đầy, cả một khoảng sân chỉ toàn là màu trắng tinh.
- Tuyết, anh đang nghe âm thanh tuyết rơi. Dường như nó cũng có một giai điệu nào đó. Tinh ting ting tang - Anh quay lại, mỉm cười rạng rỡ.
- Bởi vì anh là nhạc sĩ mà. Anh nghe giai điệu từ trong thinh không và viết thành bài hát. – Tôi trả lời. Lục Bảo đã bắt đầu nghe những ảo thính như vậy hơn nửa năm nay rồi. Nhưng chỉ có vậy, nên tôi coi như không có gì.
- Anh không nhớ gì hết? – Anh lắc đầu buồn bã.
- Chẳng phải là anh đã nhớ ra cách chơi đàn sao? Còn cách ký âm anh cũng đã học xong rồi. Anh không nhớ ra, nhưng trong tiềm thức vẫn biết hết đó thôi. Lãng, không nhớ mọi việc cũng chẳng sao. Tôi đến từ đằng sao ôm ấy lưng anh. Cơ thể đó cứng lại, không hề đáp trả lại cử chỉ âu yếm của tôi. Phải rồi, anh đã quên hết, quên hết những ngày ân ái của chúng tôi, quên hết tình yêu của chúng tôi. Đã một năm qua anh cũng không hề đáp lại tình cảm của tôi.
- Tuyết, chúng ta quen nhau như thế nào?
- Năm mười hai tuổi, chúng ta học cùng một lớp, ngồi cùng một bàn. – Tôi trả lời lưu loát như hàng chục lần trước anh đã hỏi. – Thiếu gia nhà giàu như anh ăn hiếp em. Bắt em chép bài, bắt em đi mua đồ ăn, bắt em chơi trốn tìm với anh ...
- Anh không nhớ gì hết! – Anh nói một cách cay đắng.
- Nhà anh bị cháy, chỉ còn một mình anh sống sót. Chúng ta đi nơi khác lập nghiệp, anh bị té xuống núi, cả người bị thương, lại còn mất hết trí nhớ. – Tôi nhắc tiếp, muốn khắc ký ức giả tạo đó vào đầu anh.Lục Bảo lại lặng thinh không nói. Anh vẫn như trước, không nói chuyện nhiều. Tôi biết anh có rất nhiều ưu tư. Nhưng đó là sự ưu tư của một người không nhớ gì hết, nó không phải là đau khổ, đắng cay, hay tuyệt vọng.
- Tuyết, anh muốn ra ngoài tìm việc làm!
- Đừng, anh là nhạc sĩ mà. Anh hãy ở nhà và sáng tác nhạc đi. – Tôi lập tức can ngăn.Bây giờ anh nhìn rất khác, mái tóc dài cột thành lọn sau ót. Gương mặt có vết sẹo cắt ngang tuy hơi đáng sợ nhưng lại thêm vào một cặp kính bù vào. Thì ra anh bị cận đến ba độ, có lẽ là hậu quả của nhiều năm trời chong đèn đọc sách. Trước đây Lục Bảo không chịu đeo kính, nhưng bây giờ Lãng thì lại chịu. Anh trở nên hiền hoà và nhỏ nhẹ rất nhiều. Tuy nhiên tôi vẫn lo lắng có người nhận ra anh.
- Nhưng chỉ mình em làm ở cái quán Liệt Diễm đó ... – Anh như tắt nghẹn. – Anh không muốn em cực khổ. Nhà chúng ta nghèo quá, lại còn phải để dành tiền chuộc thân cho em. Anh muốn ra ngoài tìm thêm việc làm.
- Lãng, có trách em vì trở thành kỹ nữ không? – Tôi hơi buồn khi nghĩ về tình cảm của anh hiện nay.
- Anh không trách em được. Chẳng phải chỉ vì anh không có tiền sao? – Anh nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm.Trước đây khi có đầy đủ tiền tài danh vọng, chúng tôi khổ sở vì những chuyện không đáng có. Bây giờ, mọi mối lo lắng ưu tư của chúng tôi cũng chỉ là tiền bạc đơn thuần như thế này. Giàu cũng khổ mà nghèo cũng khổ, cuộc đời là cả một cái bể khổ.
- Thôi, em vào nấu cơm đây. – Tôi buông anh ra.
- Anh đã nấu rồi.
- Vậy em đi giặt đồ.
- Anh cũng giặt rồi. Nước đã gánh, củi đã chẻ, nhà đã lau. Em bôn ba bên ngoài, mà anh lại chẳng làm gì, thế nên anh làm hết công việc nhà.Tôi ngẩn người nhìn anh. Suốt cả năm trời bị tôi nhốt trong nhà như oán phụ, có lẽ đã đến lúc nên để anh đi ra bên ngoài.
- Sáng mai, em sẽ qua bên tiệm gạo. Hình như hôm trước họ có đăng tuyển người bán hàng. Em sẽ hỏi xin dùm anh vị trí đó.
- Thật chứ? Vậy thì tốt quá! – Anh mừng rỡ nắm lấy tay tôi. Đây là cử chỉ thân mật duy nhất mà anh dành cho tôi.
- Chỉ cần anh vui là được. – Tôi cũng mỉm cười theo niềm vui của anh. Thật ra trước đây anh chưa hề được cười vui nhẹ nhàng như vậy. Thậm chí tôi còn không dám tưởng tượng một Triệu Lục Bảo khi cười sẽ ra sao. Rất đẹp mắt, rất sáng chói. Tôi nhón chân lên, hôn vào đôi môi hé mở như cánh hoa kia. Anh lại sững sờ bất động. Tôi buông anh ra, cảm thấy có chút hụt hẫn trong lòng. Có lẽ vẫn cần thêm nhiều thời gian nữa để anh chấp nhận tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook