Tuyết Băng! Tôi Sẽ Sưởi Ấm Trái Tim Em
-
Chương 19: Hắn và nó? ai sẽ thắng?
-Đồ phản bội nhà ngươi, mau cút đi.. – cô gái có dáng hình nhỏ nhắn chỉ tay vào một người đang nằm sõng soài trước mặt la hét
-Tôi..tôi có giám làm gì đâu.. xin giám đốc tha cho tôi – cô gái nằm dưới đất chắp hai tay van lạy nhỏ..
-Dám cả gan lấy cắp tiền, tài liệu bí mật của công ty mà đòi tha thứ - chỉ qua tên con trai cao to đứng bên canh – ngươi, mang cô ta đi, lát tôi xử lý sau.
-Dạ nhị tỉ - chàng trai vác cô gái như vác gậy mang cô đi
Đó chính xác là đoạn hội thoại giữa nhỏ và kẻ phản bội, cô gái kia chính là thư ký riêng mà nó đích thân chọn vậy mà không ngờ cô gái đó có thể phản bội nó như vậy. Công ty nó không phải đơn giản, sẽ xử phạt nghiêm minh với bất cứ hành vi nào gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến công ty. Một người như cô gái đó sao dám làm chuyện tày trời như vậy được, chắc chắn ở phía sau cô gái tên Hoa này còn một người khác chống lưng. Nhưng đó là ai? Người có khả năng chống đối nó thì chưa tìm ra ai …. Đó còn đang là cả vấn đề lớn. nhỏ vô cùng căm phẫn vì hầu hết tài liệu đều liên quan đến các đối tác lớn, số tiền bị đánh cắp ảnh hưởng không nhỏ đến việc phát lương cho các nhân viên. Hiện giờ đang xảy ra cuộc biểu tình vô cùng hỗn loạn của các nhân viên dưới công ty.
Nhỏ đã cố giải thích nhưng cái họ cần là tiền lương, nhỏ còn bị một số nhân viên ném đá, chảy khá nhiều máu, một số người bảo vệ đưa nhỏ đi cấp cứu. Lý do nhỏ không dùng vũ lực để đàn áp cuộc biểu tình là vì nghe theo lời nó, vì có kẻ đứng đằng sau dung túng nên nhiều nhân viên mới giám chống cự như vậy. Hắn nhất định muốn cho công ty phá sản luôn đây mà. Lúc bảo vệ không thể cản được nữa, nhân viên đổ xô vào muốn gặp chủ tịch thì từ bên ngoài, một cô gái viện y phục từ trên xuống là một màu đen, kèm theo chiếc mặt nạ che nửa mặt(tg: biết ai chưa nè, chị Băng nhà ta đó).mọi người đều chia thành hai bên rẽ lối cho cô gái đi vào. Giọng nó lạnh lẽo vang lên làm tất cả tiếng nói không hẹn mà im lặng:
-Mọi người hãy nghe tôi nói. Chúng tôi từ trước đến giờ luôn coi mọi người như là một thành viên nhỏ trong gia đình, một người bạn. chúng tôi có trách nhiệm đem đến công ăn việc làm đến cho mọi người trong công ty. Mọi người thấy chúng tôi có bao giờ ăn quỵt số tiền lương mọi người vất vả làm cả tháng trời chưa – nói đến đây, nhiều tiếng nói xì xào - chúng tôi luôn đặt mọi người lên hàng đầu, luôn quan tâm đến mọi người. Vì trong công ty có kẻ phản bội nên những tài liệu quan trọng và tiền đều mất hết. Những tài liệu đó ảnh hưởng vô cùng to lớn với công ty chúng ta. Vì vậy tôi muốn mọi người cho chúng tôi ít thời gian giải quyết việc này. Chúng tôi hứa sẽ bù lại đủ những khoản tiền.. mong mọi người thông cảm. – nó nói xong bước ra ngoài và lao con xe đi với vận tốc kinh hoàng
Mọi người nhìn theo và nghĩ lại những lời nó nói có phần đúng nên quyết định cho nó thời gian để giải quyết. Mọi người nhanh chóng trở về vị trí và tiếp tục công việc của mình
--------------bệnh viện ADSTION----------(bệnh viện nó thành lập vì trong bằng đại học của nó có bằng y)--------
-Ngọc sao rồi! nó nhìn trong phòng hỏi người con trai đứng bên ngoài
-Đại tỉ, Nhị tỉ không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi – người con trai cung kính nhìn nó
-Thế thì tốt, ngươi đến “thăm hỏi” cô gái kia xem sao, rồi về báo cáo với tôi – ánh mắt nó lạnh băng nhìn người con trai khiến hắn có chút rợn người
- Sao rồi, ổn chứ - nó đẩy cửa bước vào chỗ giường nhỏ đang nằm
-Sao mày ở đây, mày bảo tao sang đây giải quyết, sao mày còn sang làm gì? Đây là câu hỏi lớn nhất trong đầu nó hiện giờ
-Sao rồi, ổn chứ - vẫn câu nói ấy nhưng đầy hàm ý
-ờ.. ổn.. – nhỏ dần như hiểu câu trả lời của mình đã đi lạc với câu hỏi của nó nên vội trả lời – mà sao mày ở đây
-tao không ở đây thì ai lo vụ này, bảo mày sang lo giải quyết bọn họ cuối cùng lại là bọn họ giải quyết mày.
-Nhưng rõ mày bảo không được chống trả họ mà vì sợ làm tổn thương họ - nhỏ ngây thơ nhìn nó căm phẩn
-Tao chỉ bảo mày đừng làm hại đến họ chứ đâu có bảo không chống trả đâu, tại mày hiểu sai ý tao thôi – nó hồn nhiên đáp
-Mày.. – nhỏ tức nghẹn họng – thôi còn chuyện mày tính sao đây, sắp đến kỳ thi rồi – nhỏ lộ rõ vẻ lo lắng
-Mày tin tưởng tao không?
-Tin
-Vậy thì cứ yên tâm, mày không phải lo, tao nhất định không thua hắn đâu – nó nghiêm túc
-Vậy tao yên tâm rồi. Mày hãy về nước trước đi, tao phải chữa lành vết thương rồi về kẻo Zay nghi ngờ rồi hỏi lung tung
-Mày về với tao, không nói nhiều, sáng sớm mai khởi hành. – nó nói rồi ngồi dậy đi ra khỏi phòng
-Ơ… nhỏ không kịp nói thêm từ nào thì nó đã đi mất, nó như bỏ ngoài tai những lời nói đầy sự lo lắng của nhỏ. Thôi thì cứ nghe theo nó vậy, có gì nó sẽ giải quyết. thế là nhỏ an nhàn hưởng lạc trong bệnh viện
-------------7 a.m tại sân bay Việt Nam---------------------------
Nó và nhỏ luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý, đủ các thể loại ánh mắt có trên đời này đều hướng về nó và nhỏ, mãi đi ra ngoài sân bay nó và nhỏ mới được giải thoát, mặc dù cũng đã quen với chuyện này nhưng cũng không thể không quan tâm tói những lời bàn tán + những ánh mắt đủ kiểu của người đời chĩa vào hai tụi nó. Ra đến sân bay, anh thấy nhỏ thì vui mừng khôn xiết nhưng nhìn thấy vải trắng quấn quanh đầu thì anh xô tới hỏi tới tấp làm nhỏ không trả lời kịp. nó và hắn chỉ biết lắc đầu, trong lúc hai ngươi đang hỏi thắm thì hắn cũng ghé sát tai nó thì thầm: “Chuyện của chúng ta chưa xong đâu”. Nó vẫn khuôn mặt không chút cảm xúc nhìn hắn rồi đi đến chỗ anh và nhỏ phán một câu:
-Về..
Thế là bốn con người đều là nam thanh nữ tú cùng lên chiếc xe lamborghini đời mới về nhà.
Về đến nhà nó chỉ nằm lăn ra ngủ chả cần biết trời trăng mây đất gì hết. Cứ ôm em giường bé nhỏ là hạnh phúc nhất. nó nằm ngủ liền mạch tới sáng luôn. Anh và nhỏ thì cứ tới tấp hỏi thăm nhau này nọ. (tg: mệt đôi này ghê, ân ái qua mức rùi hen!!). Còn phía hắn thì cũng chả có gì đáng nói. Về nhà gác tay lên trán suy nghĩ về ai đó….
-------------------------------------------------------------------------------------
Ting..ting… tiếng tin nhắn báo đến. như chỉ dẫn của tin nhắn. Mily theo đên khu cần gặp.
-Anh là ai? – Mily nhìn người trước mặt
-haha.. đây, cô xem – người con trai đưa xấp tài liệu cho Mily…
-đây… đây.. là.. – Mily ngấp ngứng nói không thành lời
-Chỉ cần cô giúp tôi, việc cha cô ăn tiền hoa hồng và lừa gạt tình dục của những cô gái trẻ sẽ không bị phanh phui, cũng sẽ không ai biết những hành vi sai trái cô đã làm. Điều kiện quá đơn giản phải không – người con trai tương dương tự đắc nhìn Mily cười nham hiểm
Mily không nói gì chỉ gật đầu nhẹ. Năm được thóp của đối phương chính là cách tốt nhất để thực hiện một âm mưu nào đó, và trong trường hợp này, người con trai đó cũng vậy, vì lợi ích bản thân mà có thể lợi dụng sơ hở của người khác. …thật nham hiểm (tg: bật mí, hắn còn tiếp diễn vào nhiều chương sau nên mọi người chớ quên đoạn này nha!!). kết thúc cuộc hội thoại Mily trở về trong tình trạng không thể nào xấu hơn. Nhưng làm việc cho hắn cũng không phải khó lắm vả lại một người nham hiểm như Mily không khó để làm mấy việc như vậy…
--------------------------------------------------------------------------------
Tua nhanh đến hai tuần sau tức ngày thi của hai người nó và hắn nha..
Cuộc thi gần đến nơi rồi, các học sinh gấp rút ôn thi vì chả ai muốn đợt này bị điểm yếu kém. Riêng nó và hắn thì vẫn “bình chân như vại”, các học sinh khác đều không lấy gì làm lạ với hắn vì trước ngày thi khi nào hắn cũng vậy nhưng còn nó… mọi người khá lo cho nó, đáng lẽ ra nó phải hết sức lo lắng, đằng này vẫn còn thời gian để “ngủ” mí sợ. mọi người chỉ biết lắc đầu với con heo ngủ này rồi.
==ngày thi – ngày địa ngục ======
Vì nó cũng đã “ân cần” nói với thầy hiệu trưởng và kết hợp với giọng nói khiến người ta chết cóng ngay từ từ ngữ đầu tiên của Hắn thì hiệu trưởng không đồng ý thì cũng sẽ quy tiên sớm.
Nói về hội đông coi thi hai tụi nó gồm có 35 người coi thi và 25 người quan sát (tg: hội đông coi thi thế này có nhiều quá không nhỉ, những 60 người lận mà…) 60 người thì quả là muốn quay ngang cũng khó chịu nhưng đây là yêu cầu của cả hai. Và vì cũng chiều theo ý học sinh nên có lắp máy quay để quay tiến trình hai người làm bài cho toàn trường xem. Nhưng vì học sinh muốn xem mà không sao nhãng đến bài làm của mình nên khi học sinh toàn trường thi xong sẽ đến lượt hai tụi nó thi.
Sau khi phần chờ đợi dài cổ kết thúc, nó vui vẻ bước vào phòng thi, phòng thi rộng, rộng bự tổ chảng luôn(chứa 60 người không to thì để chen nhau ngồi à?). lưu ý: với điều kiện kinh tế cao nên bọn họ mỗi người ở hai phòng khác nhau và số lượng mỗi phòng vẫn là 60 người cộng thêm nó và hắn mỗi phòng là 61 người.
1…2….3…. bắt đầu (nghe cứ như thi chạy ý!)
Tiếng còi vang lên báo hiệu giờ thi đã đến, các thầy cô bước vào, như đã huấn luyện, tự ai vào chỗ người ấy, hiệu trưởng đi vào phòng hắn phát đề trước(ăn gian quá đi à.) sau đó qua phòng nó phát đề nhưng đi lại cực kỳ nhẹ nhàng vì trước khi “gục xuống bàn” nó còn cẩn thận để tờ giấy trước bàn ghi chữ: “cứ phát đề, cấm làm phiền” câu nói xúc tích nhưng đầy đủ hàm ý của nó.
Ông hiệu trưởng thầm nghĩ: “ có đứa cháu kiểu này chắc chết sớm thiệt hen, nó đúng thiệt là làm khó ông chú này ghê quá, còn thằng Lâm Duy Khánh nữa, nhắc đến tên là mình như bị điếc rùi.. sao lại bất công thế không biết”
Thời gian trôi trong sự lo lắng của mọi người đều đổ dồn vào phía nó, nó thì đang êm say giấc nồng còn mọi người thì chìm trong lo lắng tột độ. Đặc biệt là nhỏ. Ngủ ngon trong vòng 40 phút, còn 20 phút cuối, lúc này nó mới dụi dụi mắt tỉnh dậy làm bài. Đọc đề mà nó hớn hở, não hoạt động công suất đạt 10% đủ để nó làm xong đề này. Nhưng khi nó làm được 10 phút rồi, nó mang đề thi lên trên phía bục giảng nói nói gì đó. Một lúc sau 5 ông giám thị cùng nhau đi sang phòng của hắn, đi đến bàn hắn chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó vào bài thi và tờ đề rồi lại quay lại phòng thi.
Tuýt… tiếng còi vang lên lần hai báo hiệu cho sự kết thúc phần làm bài. Hai người cùng nộp giấy lên bàn. Nó bước ra với vẻ mặt lạnh lùng, hắn thì cười hớn hở rồi. Kết quả đã rõ như ban ngày, chắc chắn hắn sẽ thắng, vì cho dù nó có làm được 100 điểm cũng là hòa,mà hòa hay thua thì nó phải moi hết bí mật tiết lộ cho hắn. Thảm rồi chị Băng ơi!
-----------1 tuần sau-----------------------------------------------------------------
Học sinh bu kín bảng tin để xem điểm của mình, riêng nó và hắn thì có giấy báo điểm đàng hoàng, đưa tận tay luôn hen. Hắn đến lớp, ngồi vào chỗ, nhìn sang nó nở nụ cười ma mị
-tôi 100 điểm, nhóc đã thua
-sao cậu biết tôi sẽ thua – nó sắc thái lạnh lùng nhìn hắn
-cho dù nhóc cao nhất cũng chỉ 100 điểm, tôi 100 điểm, hòa, tôi thắng – hắn cười đắc ý
-vậy sao…
-phải…
cuộc trò chuyện, kết quả của hai người đang được toàn bộ học sinh trong lớp hướng mắt về, hắn được 100 điểm thắng chắc rồi, vậy tại sao nó lại nói như thể nó sẽ thắng. cùng đọc tiếp nhé!
-nếu cậu được 100 điểm, vậy thì tôi thắng haha… - nó cười lớn khoái chí
-đùa sao? Nói nghe hay nhỉ 100 điểm.. – hắn đang môi cười thì thành môi mếu ngay lập tức khi nhìn thấy điểm của nó – sao..có thể như vậy được(tg: rốt cuộc là gì, nóng lòng ghê!)
-vậy tôi thắng. ok – nó ra dấu
-Tại sao vậy, tại sao nhóc lại được 101 điểm- hắn đứng dậy đập bàn quát lớn
-Haha… vì tôi đã chỉ ra lỗi sai trong đề nên mọi người nhất trí cho tôi 5 điểm, nhưng tôi nghĩ chỉ cần lấy một điểm cũng đủ để thắng cậu nên tôi chỉ lấy thêm có 1 điểm là 101 điểm. sao? Không phục à? Chẳng phải có lúc 5 ông giám thị cùng sang phòng cậu sao, chẳng lẽ họ sang để ngắm bài làm cậu sao.. – nó ngồi cười hết sảy
-Cái gì – cả lớp đơ toàn tập sau câu giải thích của nó
-Nếu tôi không chỉ ra lỗi sai, cậu cũng không được 100 điểm, dù sao tôi cũng thắng – nó tiếp lời
Sụp đổ, sụp đổ hoàn toàn, hắn ngồi phịch xuống ghế, mặt thẫn thờ. Không biết ai nghĩ ra cái lý là chỉ ra lỗi sai của đề thì được cộng điểm vậy. hắn như bị đơ, sắc thái tự nhiên giảm sút, mặt mày tái nhợt. Vì sao ư? Vì hắn đã thua, hắn đã thua một thằng oắt con hay đáng ra là một đứa con gái.(tg: thời thế của anh bị tàn lụi rồi, anh đã không còn giá trị / Zane: mày muốn ăn dép rùi ha/ tg: *xác dép chạy trước*) Nó thấy biểu hiện của hắn thì lại càng hứng thú
-nhớ lời hứa chứ
-nhớ.. – hắn đơ những vẫn tiêu hóa kịp câu nói của nó, giọng nói xen chút tức giận
-Cậu nói tôi làm gì cậu cũng được phải không? – nó khoanh tay cười vô cùng đểu
-Nhớ
-Tốt. vậy thực hiện đi
-Việc gì
-Đây – nó chỉ xuống phía bàn, có một tờ giấy và một chiếc bút lông, có cả nghiên mực nữa(tg: tính quay về thời nhà nào vầy má/ Rami: im mồm, cho cái dép vào mồm giờ / tg: im lặng*chạy*)
-Ý gì – hắn khó hiểu nhìn nó
-Cậu biết chữ hắn đúng chứ
-Phải
-Tốt. cậu hãy viết chữ "PHỤC" thật to ở giữa cho tôi – nó cầm quyển vở được cuộn tròn cứ đập đập vào vai
-Tại sao chứ
-Điều kiện, nhớ chứ ; lời hứa, nhớ không? – nó lôi cái lời hứa ra
-Hừ - hắn hừ lạnh rồi lấy bút quết quết mực vào cây bút lông và viết chữ phục to đùng, hắn viết xong bực mình nói – được chưa, tôi về - hắn định lấy cặp chuồn thì nó kéo lại
-Chưa xong mà, ký tên đã
-Hắn bất lực đành ký tên vào cuối tờ giấy
Nó vui sướng khôn xiết vì cuối cùng hắn cũng phải phục dưới tay nó.mọi người hết bàng hoàng này đến bàng hoàng khác. Nhỏ và anh cũng bớt lo lắng hơn trước(đúng là núi cao còn có núi cao hơn mà). ở đâu đó vẫn còn có tiếng nói nham hiểm
-cô khá lắm, nhưng sẽ sớm kết thúc nhanh thôi. Haahhaa.. cứ cười đi rồi cái ngày cô phải đau khổ sẽ đến rất mau thôi
“hư thằng nhóc đó chơi đểu mình, thù này không trả quyết không làm người” hắn bực bội nghĩ trong đầu..
-----------------------------------------------------------------------------------------
Vậy là cuối cùng nó cũng thoát nạn nhờ đề bài sai. May mắn quá đi. Hấp dẫn còn dài, đón xem chương tiếp theo, hé lộ bí mật nó là con gái ….(tg: chả bít tên nào sẽ là người phanh phui giới tính của nó Mily, hắn hay một người nào đó..) đừng bỏ truyện mình nha…..
--------------------------------------------------------------------------
Tý quên, giới thiệu nhân vật mới
Lâm Duy Phong(Jin): 18t, là bạn của anh và nhỏ, là người nó yêu nhất trên đời, như đã nói ở quá khứ, Jin đã chết bởi người bóng đen. Nói về tài năng thì anh chàng này đa tài(người dạy cho nó mà lị), chuẩn boy luôn, đẹp trai không kém gì hắn và anh, có đôi mắt đẹp mê hồn(bật mí là màu nó thích đó)
Người bóng đen bí ẩn gọi tắt là “Riddle” viết gọn lại là “Rid” mọi người nhớ cho rõ nha!!
-Tôi..tôi có giám làm gì đâu.. xin giám đốc tha cho tôi – cô gái nằm dưới đất chắp hai tay van lạy nhỏ..
-Dám cả gan lấy cắp tiền, tài liệu bí mật của công ty mà đòi tha thứ - chỉ qua tên con trai cao to đứng bên canh – ngươi, mang cô ta đi, lát tôi xử lý sau.
-Dạ nhị tỉ - chàng trai vác cô gái như vác gậy mang cô đi
Đó chính xác là đoạn hội thoại giữa nhỏ và kẻ phản bội, cô gái kia chính là thư ký riêng mà nó đích thân chọn vậy mà không ngờ cô gái đó có thể phản bội nó như vậy. Công ty nó không phải đơn giản, sẽ xử phạt nghiêm minh với bất cứ hành vi nào gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến công ty. Một người như cô gái đó sao dám làm chuyện tày trời như vậy được, chắc chắn ở phía sau cô gái tên Hoa này còn một người khác chống lưng. Nhưng đó là ai? Người có khả năng chống đối nó thì chưa tìm ra ai …. Đó còn đang là cả vấn đề lớn. nhỏ vô cùng căm phẫn vì hầu hết tài liệu đều liên quan đến các đối tác lớn, số tiền bị đánh cắp ảnh hưởng không nhỏ đến việc phát lương cho các nhân viên. Hiện giờ đang xảy ra cuộc biểu tình vô cùng hỗn loạn của các nhân viên dưới công ty.
Nhỏ đã cố giải thích nhưng cái họ cần là tiền lương, nhỏ còn bị một số nhân viên ném đá, chảy khá nhiều máu, một số người bảo vệ đưa nhỏ đi cấp cứu. Lý do nhỏ không dùng vũ lực để đàn áp cuộc biểu tình là vì nghe theo lời nó, vì có kẻ đứng đằng sau dung túng nên nhiều nhân viên mới giám chống cự như vậy. Hắn nhất định muốn cho công ty phá sản luôn đây mà. Lúc bảo vệ không thể cản được nữa, nhân viên đổ xô vào muốn gặp chủ tịch thì từ bên ngoài, một cô gái viện y phục từ trên xuống là một màu đen, kèm theo chiếc mặt nạ che nửa mặt(tg: biết ai chưa nè, chị Băng nhà ta đó).mọi người đều chia thành hai bên rẽ lối cho cô gái đi vào. Giọng nó lạnh lẽo vang lên làm tất cả tiếng nói không hẹn mà im lặng:
-Mọi người hãy nghe tôi nói. Chúng tôi từ trước đến giờ luôn coi mọi người như là một thành viên nhỏ trong gia đình, một người bạn. chúng tôi có trách nhiệm đem đến công ăn việc làm đến cho mọi người trong công ty. Mọi người thấy chúng tôi có bao giờ ăn quỵt số tiền lương mọi người vất vả làm cả tháng trời chưa – nói đến đây, nhiều tiếng nói xì xào - chúng tôi luôn đặt mọi người lên hàng đầu, luôn quan tâm đến mọi người. Vì trong công ty có kẻ phản bội nên những tài liệu quan trọng và tiền đều mất hết. Những tài liệu đó ảnh hưởng vô cùng to lớn với công ty chúng ta. Vì vậy tôi muốn mọi người cho chúng tôi ít thời gian giải quyết việc này. Chúng tôi hứa sẽ bù lại đủ những khoản tiền.. mong mọi người thông cảm. – nó nói xong bước ra ngoài và lao con xe đi với vận tốc kinh hoàng
Mọi người nhìn theo và nghĩ lại những lời nó nói có phần đúng nên quyết định cho nó thời gian để giải quyết. Mọi người nhanh chóng trở về vị trí và tiếp tục công việc của mình
--------------bệnh viện ADSTION----------(bệnh viện nó thành lập vì trong bằng đại học của nó có bằng y)--------
-Ngọc sao rồi! nó nhìn trong phòng hỏi người con trai đứng bên ngoài
-Đại tỉ, Nhị tỉ không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi – người con trai cung kính nhìn nó
-Thế thì tốt, ngươi đến “thăm hỏi” cô gái kia xem sao, rồi về báo cáo với tôi – ánh mắt nó lạnh băng nhìn người con trai khiến hắn có chút rợn người
- Sao rồi, ổn chứ - nó đẩy cửa bước vào chỗ giường nhỏ đang nằm
-Sao mày ở đây, mày bảo tao sang đây giải quyết, sao mày còn sang làm gì? Đây là câu hỏi lớn nhất trong đầu nó hiện giờ
-Sao rồi, ổn chứ - vẫn câu nói ấy nhưng đầy hàm ý
-ờ.. ổn.. – nhỏ dần như hiểu câu trả lời của mình đã đi lạc với câu hỏi của nó nên vội trả lời – mà sao mày ở đây
-tao không ở đây thì ai lo vụ này, bảo mày sang lo giải quyết bọn họ cuối cùng lại là bọn họ giải quyết mày.
-Nhưng rõ mày bảo không được chống trả họ mà vì sợ làm tổn thương họ - nhỏ ngây thơ nhìn nó căm phẩn
-Tao chỉ bảo mày đừng làm hại đến họ chứ đâu có bảo không chống trả đâu, tại mày hiểu sai ý tao thôi – nó hồn nhiên đáp
-Mày.. – nhỏ tức nghẹn họng – thôi còn chuyện mày tính sao đây, sắp đến kỳ thi rồi – nhỏ lộ rõ vẻ lo lắng
-Mày tin tưởng tao không?
-Tin
-Vậy thì cứ yên tâm, mày không phải lo, tao nhất định không thua hắn đâu – nó nghiêm túc
-Vậy tao yên tâm rồi. Mày hãy về nước trước đi, tao phải chữa lành vết thương rồi về kẻo Zay nghi ngờ rồi hỏi lung tung
-Mày về với tao, không nói nhiều, sáng sớm mai khởi hành. – nó nói rồi ngồi dậy đi ra khỏi phòng
-Ơ… nhỏ không kịp nói thêm từ nào thì nó đã đi mất, nó như bỏ ngoài tai những lời nói đầy sự lo lắng của nhỏ. Thôi thì cứ nghe theo nó vậy, có gì nó sẽ giải quyết. thế là nhỏ an nhàn hưởng lạc trong bệnh viện
-------------7 a.m tại sân bay Việt Nam---------------------------
Nó và nhỏ luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý, đủ các thể loại ánh mắt có trên đời này đều hướng về nó và nhỏ, mãi đi ra ngoài sân bay nó và nhỏ mới được giải thoát, mặc dù cũng đã quen với chuyện này nhưng cũng không thể không quan tâm tói những lời bàn tán + những ánh mắt đủ kiểu của người đời chĩa vào hai tụi nó. Ra đến sân bay, anh thấy nhỏ thì vui mừng khôn xiết nhưng nhìn thấy vải trắng quấn quanh đầu thì anh xô tới hỏi tới tấp làm nhỏ không trả lời kịp. nó và hắn chỉ biết lắc đầu, trong lúc hai ngươi đang hỏi thắm thì hắn cũng ghé sát tai nó thì thầm: “Chuyện của chúng ta chưa xong đâu”. Nó vẫn khuôn mặt không chút cảm xúc nhìn hắn rồi đi đến chỗ anh và nhỏ phán một câu:
-Về..
Thế là bốn con người đều là nam thanh nữ tú cùng lên chiếc xe lamborghini đời mới về nhà.
Về đến nhà nó chỉ nằm lăn ra ngủ chả cần biết trời trăng mây đất gì hết. Cứ ôm em giường bé nhỏ là hạnh phúc nhất. nó nằm ngủ liền mạch tới sáng luôn. Anh và nhỏ thì cứ tới tấp hỏi thăm nhau này nọ. (tg: mệt đôi này ghê, ân ái qua mức rùi hen!!). Còn phía hắn thì cũng chả có gì đáng nói. Về nhà gác tay lên trán suy nghĩ về ai đó….
-------------------------------------------------------------------------------------
Ting..ting… tiếng tin nhắn báo đến. như chỉ dẫn của tin nhắn. Mily theo đên khu cần gặp.
-Anh là ai? – Mily nhìn người trước mặt
-haha.. đây, cô xem – người con trai đưa xấp tài liệu cho Mily…
-đây… đây.. là.. – Mily ngấp ngứng nói không thành lời
-Chỉ cần cô giúp tôi, việc cha cô ăn tiền hoa hồng và lừa gạt tình dục của những cô gái trẻ sẽ không bị phanh phui, cũng sẽ không ai biết những hành vi sai trái cô đã làm. Điều kiện quá đơn giản phải không – người con trai tương dương tự đắc nhìn Mily cười nham hiểm
Mily không nói gì chỉ gật đầu nhẹ. Năm được thóp của đối phương chính là cách tốt nhất để thực hiện một âm mưu nào đó, và trong trường hợp này, người con trai đó cũng vậy, vì lợi ích bản thân mà có thể lợi dụng sơ hở của người khác. …thật nham hiểm (tg: bật mí, hắn còn tiếp diễn vào nhiều chương sau nên mọi người chớ quên đoạn này nha!!). kết thúc cuộc hội thoại Mily trở về trong tình trạng không thể nào xấu hơn. Nhưng làm việc cho hắn cũng không phải khó lắm vả lại một người nham hiểm như Mily không khó để làm mấy việc như vậy…
--------------------------------------------------------------------------------
Tua nhanh đến hai tuần sau tức ngày thi của hai người nó và hắn nha..
Cuộc thi gần đến nơi rồi, các học sinh gấp rút ôn thi vì chả ai muốn đợt này bị điểm yếu kém. Riêng nó và hắn thì vẫn “bình chân như vại”, các học sinh khác đều không lấy gì làm lạ với hắn vì trước ngày thi khi nào hắn cũng vậy nhưng còn nó… mọi người khá lo cho nó, đáng lẽ ra nó phải hết sức lo lắng, đằng này vẫn còn thời gian để “ngủ” mí sợ. mọi người chỉ biết lắc đầu với con heo ngủ này rồi.
==ngày thi – ngày địa ngục ======
Vì nó cũng đã “ân cần” nói với thầy hiệu trưởng và kết hợp với giọng nói khiến người ta chết cóng ngay từ từ ngữ đầu tiên của Hắn thì hiệu trưởng không đồng ý thì cũng sẽ quy tiên sớm.
Nói về hội đông coi thi hai tụi nó gồm có 35 người coi thi và 25 người quan sát (tg: hội đông coi thi thế này có nhiều quá không nhỉ, những 60 người lận mà…) 60 người thì quả là muốn quay ngang cũng khó chịu nhưng đây là yêu cầu của cả hai. Và vì cũng chiều theo ý học sinh nên có lắp máy quay để quay tiến trình hai người làm bài cho toàn trường xem. Nhưng vì học sinh muốn xem mà không sao nhãng đến bài làm của mình nên khi học sinh toàn trường thi xong sẽ đến lượt hai tụi nó thi.
Sau khi phần chờ đợi dài cổ kết thúc, nó vui vẻ bước vào phòng thi, phòng thi rộng, rộng bự tổ chảng luôn(chứa 60 người không to thì để chen nhau ngồi à?). lưu ý: với điều kiện kinh tế cao nên bọn họ mỗi người ở hai phòng khác nhau và số lượng mỗi phòng vẫn là 60 người cộng thêm nó và hắn mỗi phòng là 61 người.
1…2….3…. bắt đầu (nghe cứ như thi chạy ý!)
Tiếng còi vang lên báo hiệu giờ thi đã đến, các thầy cô bước vào, như đã huấn luyện, tự ai vào chỗ người ấy, hiệu trưởng đi vào phòng hắn phát đề trước(ăn gian quá đi à.) sau đó qua phòng nó phát đề nhưng đi lại cực kỳ nhẹ nhàng vì trước khi “gục xuống bàn” nó còn cẩn thận để tờ giấy trước bàn ghi chữ: “cứ phát đề, cấm làm phiền” câu nói xúc tích nhưng đầy đủ hàm ý của nó.
Ông hiệu trưởng thầm nghĩ: “ có đứa cháu kiểu này chắc chết sớm thiệt hen, nó đúng thiệt là làm khó ông chú này ghê quá, còn thằng Lâm Duy Khánh nữa, nhắc đến tên là mình như bị điếc rùi.. sao lại bất công thế không biết”
Thời gian trôi trong sự lo lắng của mọi người đều đổ dồn vào phía nó, nó thì đang êm say giấc nồng còn mọi người thì chìm trong lo lắng tột độ. Đặc biệt là nhỏ. Ngủ ngon trong vòng 40 phút, còn 20 phút cuối, lúc này nó mới dụi dụi mắt tỉnh dậy làm bài. Đọc đề mà nó hớn hở, não hoạt động công suất đạt 10% đủ để nó làm xong đề này. Nhưng khi nó làm được 10 phút rồi, nó mang đề thi lên trên phía bục giảng nói nói gì đó. Một lúc sau 5 ông giám thị cùng nhau đi sang phòng của hắn, đi đến bàn hắn chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó vào bài thi và tờ đề rồi lại quay lại phòng thi.
Tuýt… tiếng còi vang lên lần hai báo hiệu cho sự kết thúc phần làm bài. Hai người cùng nộp giấy lên bàn. Nó bước ra với vẻ mặt lạnh lùng, hắn thì cười hớn hở rồi. Kết quả đã rõ như ban ngày, chắc chắn hắn sẽ thắng, vì cho dù nó có làm được 100 điểm cũng là hòa,mà hòa hay thua thì nó phải moi hết bí mật tiết lộ cho hắn. Thảm rồi chị Băng ơi!
-----------1 tuần sau-----------------------------------------------------------------
Học sinh bu kín bảng tin để xem điểm của mình, riêng nó và hắn thì có giấy báo điểm đàng hoàng, đưa tận tay luôn hen. Hắn đến lớp, ngồi vào chỗ, nhìn sang nó nở nụ cười ma mị
-tôi 100 điểm, nhóc đã thua
-sao cậu biết tôi sẽ thua – nó sắc thái lạnh lùng nhìn hắn
-cho dù nhóc cao nhất cũng chỉ 100 điểm, tôi 100 điểm, hòa, tôi thắng – hắn cười đắc ý
-vậy sao…
-phải…
cuộc trò chuyện, kết quả của hai người đang được toàn bộ học sinh trong lớp hướng mắt về, hắn được 100 điểm thắng chắc rồi, vậy tại sao nó lại nói như thể nó sẽ thắng. cùng đọc tiếp nhé!
-nếu cậu được 100 điểm, vậy thì tôi thắng haha… - nó cười lớn khoái chí
-đùa sao? Nói nghe hay nhỉ 100 điểm.. – hắn đang môi cười thì thành môi mếu ngay lập tức khi nhìn thấy điểm của nó – sao..có thể như vậy được(tg: rốt cuộc là gì, nóng lòng ghê!)
-vậy tôi thắng. ok – nó ra dấu
-Tại sao vậy, tại sao nhóc lại được 101 điểm- hắn đứng dậy đập bàn quát lớn
-Haha… vì tôi đã chỉ ra lỗi sai trong đề nên mọi người nhất trí cho tôi 5 điểm, nhưng tôi nghĩ chỉ cần lấy một điểm cũng đủ để thắng cậu nên tôi chỉ lấy thêm có 1 điểm là 101 điểm. sao? Không phục à? Chẳng phải có lúc 5 ông giám thị cùng sang phòng cậu sao, chẳng lẽ họ sang để ngắm bài làm cậu sao.. – nó ngồi cười hết sảy
-Cái gì – cả lớp đơ toàn tập sau câu giải thích của nó
-Nếu tôi không chỉ ra lỗi sai, cậu cũng không được 100 điểm, dù sao tôi cũng thắng – nó tiếp lời
Sụp đổ, sụp đổ hoàn toàn, hắn ngồi phịch xuống ghế, mặt thẫn thờ. Không biết ai nghĩ ra cái lý là chỉ ra lỗi sai của đề thì được cộng điểm vậy. hắn như bị đơ, sắc thái tự nhiên giảm sút, mặt mày tái nhợt. Vì sao ư? Vì hắn đã thua, hắn đã thua một thằng oắt con hay đáng ra là một đứa con gái.(tg: thời thế của anh bị tàn lụi rồi, anh đã không còn giá trị / Zane: mày muốn ăn dép rùi ha/ tg: *xác dép chạy trước*) Nó thấy biểu hiện của hắn thì lại càng hứng thú
-nhớ lời hứa chứ
-nhớ.. – hắn đơ những vẫn tiêu hóa kịp câu nói của nó, giọng nói xen chút tức giận
-Cậu nói tôi làm gì cậu cũng được phải không? – nó khoanh tay cười vô cùng đểu
-Nhớ
-Tốt. vậy thực hiện đi
-Việc gì
-Đây – nó chỉ xuống phía bàn, có một tờ giấy và một chiếc bút lông, có cả nghiên mực nữa(tg: tính quay về thời nhà nào vầy má/ Rami: im mồm, cho cái dép vào mồm giờ / tg: im lặng*chạy*)
-Ý gì – hắn khó hiểu nhìn nó
-Cậu biết chữ hắn đúng chứ
-Phải
-Tốt. cậu hãy viết chữ "PHỤC" thật to ở giữa cho tôi – nó cầm quyển vở được cuộn tròn cứ đập đập vào vai
-Tại sao chứ
-Điều kiện, nhớ chứ ; lời hứa, nhớ không? – nó lôi cái lời hứa ra
-Hừ - hắn hừ lạnh rồi lấy bút quết quết mực vào cây bút lông và viết chữ phục to đùng, hắn viết xong bực mình nói – được chưa, tôi về - hắn định lấy cặp chuồn thì nó kéo lại
-Chưa xong mà, ký tên đã
-Hắn bất lực đành ký tên vào cuối tờ giấy
Nó vui sướng khôn xiết vì cuối cùng hắn cũng phải phục dưới tay nó.mọi người hết bàng hoàng này đến bàng hoàng khác. Nhỏ và anh cũng bớt lo lắng hơn trước(đúng là núi cao còn có núi cao hơn mà). ở đâu đó vẫn còn có tiếng nói nham hiểm
-cô khá lắm, nhưng sẽ sớm kết thúc nhanh thôi. Haahhaa.. cứ cười đi rồi cái ngày cô phải đau khổ sẽ đến rất mau thôi
“hư thằng nhóc đó chơi đểu mình, thù này không trả quyết không làm người” hắn bực bội nghĩ trong đầu..
-----------------------------------------------------------------------------------------
Vậy là cuối cùng nó cũng thoát nạn nhờ đề bài sai. May mắn quá đi. Hấp dẫn còn dài, đón xem chương tiếp theo, hé lộ bí mật nó là con gái ….(tg: chả bít tên nào sẽ là người phanh phui giới tính của nó Mily, hắn hay một người nào đó..) đừng bỏ truyện mình nha…..
--------------------------------------------------------------------------
Tý quên, giới thiệu nhân vật mới
Lâm Duy Phong(Jin): 18t, là bạn của anh và nhỏ, là người nó yêu nhất trên đời, như đã nói ở quá khứ, Jin đã chết bởi người bóng đen. Nói về tài năng thì anh chàng này đa tài(người dạy cho nó mà lị), chuẩn boy luôn, đẹp trai không kém gì hắn và anh, có đôi mắt đẹp mê hồn(bật mí là màu nó thích đó)
Người bóng đen bí ẩn gọi tắt là “Riddle” viết gọn lại là “Rid” mọi người nhớ cho rõ nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook