Tuyển Tập Ngôn Tình Ngắn Của Cáo Cô Độc
-
Chương 10: Thiên sứ
Anh là một thằng con trai từ nhỏ đã được sống trong vòng tay bố mẹ.
Bố mẹ chỉ có anh là con nên vô cùng cưng chiều anh.
Anh đẹp trai, anh giàu có, anh là sinh viên suất sắc của trường A.
Anh gặp cô là vào lúc cô đang bị một đám phụ nữ đánh đập, anh đã vào giải vây cho cô. Rồi anh cũng bị thương.
Cô là gái quán bar, vợ của người đàn ông hôm đó đã theo dõi và kêu người đánh cô.
Nhà cô rất nghèo, nghèo đến mức tuổi thơ cô không có định nghĩa về 'hồn nhiên' là gì.
Mẹ cô bị ung thư, bố cô bị bại liệt tay chân, hai đứa em của cô còn quá nhỏ. Mọi thứ đổ dồn lên cô.
Thời gian qua đi, anh yêu cô, rất yêu cô, nhưng cô luôn coi anh là bạn. Không hơn không kém.
Hôm đó cô nói cô đã yêu một người, người đó rất đẹp trai. Anh cười. Anh cũng đẹp trai mà, sao lại không phải là anh?
Cô nói người cô yêu rất quan tâm cô, anh ấy luôn lắng nghe mọi tâm sự buồn vui của cô trong cuộc sống. Anh cười. Anh cũng làm điều đó mà, tại sao không phải là anh?
Cô nói, người cô yêu là một chàng thiên sứ, là thiên sứ mà ông trời mang đến. Anh nhìn bầu trời, đáng tiếc anh chỉ là một con người bình thường.
Hôm đó cô uống rượu, uống rất nhiều. Cô gọi điện cho anh.
Anh đưa cô về phòng, đặt cô lên giường, nhìn cô đang cười ngây ngốc.
"Anh... hức... sao anh lại có khuôn mặt của thiên sứ...hức... anh có biết không...hức... thiên sứ của tôi...anh ấy rất tốt..." Cô nói trong cơn say.
Anh không nói gì, cởi giày cho cô, mặc cô đang ca thán về thiên sứ của mình. Nhưng tim anh đau.
Thật ra trong lòng anh cũng có một thiên sứ, đó là cô.
Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt mơ màng như nước, cô nhìn anh cười: "Đúng rồi" cô nói: "anh rất giống thiên sứ của tôi. Có điều..hức...thiên sứ của tôi không yêu tôi...hức...vì tôi là một cô gái nhơ nhuốc...ha ha..." cô nở nụ cười chua xót.
Anh cụp mắt xuống, vậy sao cô không yêu anh? Anh yêu cô mà.
Bỗng nhiên môi anh được một vật nóng ấm mềm mại đến ướt át chạm vào. Cô hôn anh.
Anh đẩy cô ra nhưng rồi sự cự tuyệt giảm dần. Anh ôm lấy cô, đưa đôi tay siết lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.
Cứ coi như anh mất đi lý trí, coi như anh từ bỏ tự tôn của một thằng đàn ông mà đi cưỡng bức một người say cũng được. Nhưng anh không thể, không thể kiềm chế con tim mình. Dù sau khi cô tỉnh dậy, cô hận anh cũng được. Nhưng anh không thể khống chế tình cảm của mình.
Qua một đêm hoan ái, nhìn cô đang say ngủ với mái tóc xoã tung. Anh không cảm thấy hối hận, anh chỉ muốn một lần cô là của anh.
Mặc quần áo. Anh cầm điện thoại, nhắn cho cô một tin nhắn: "Anh xin lỗi, anh sẽ chịu trách nhiệm."
Điện thoại cô rung nhẹ báo hiệu có tin nhắn, trên màn hình hiển thị tên của người vừa nhắn tin. Thiên sứ!
Bố mẹ chỉ có anh là con nên vô cùng cưng chiều anh.
Anh đẹp trai, anh giàu có, anh là sinh viên suất sắc của trường A.
Anh gặp cô là vào lúc cô đang bị một đám phụ nữ đánh đập, anh đã vào giải vây cho cô. Rồi anh cũng bị thương.
Cô là gái quán bar, vợ của người đàn ông hôm đó đã theo dõi và kêu người đánh cô.
Nhà cô rất nghèo, nghèo đến mức tuổi thơ cô không có định nghĩa về 'hồn nhiên' là gì.
Mẹ cô bị ung thư, bố cô bị bại liệt tay chân, hai đứa em của cô còn quá nhỏ. Mọi thứ đổ dồn lên cô.
Thời gian qua đi, anh yêu cô, rất yêu cô, nhưng cô luôn coi anh là bạn. Không hơn không kém.
Hôm đó cô nói cô đã yêu một người, người đó rất đẹp trai. Anh cười. Anh cũng đẹp trai mà, sao lại không phải là anh?
Cô nói người cô yêu rất quan tâm cô, anh ấy luôn lắng nghe mọi tâm sự buồn vui của cô trong cuộc sống. Anh cười. Anh cũng làm điều đó mà, tại sao không phải là anh?
Cô nói, người cô yêu là một chàng thiên sứ, là thiên sứ mà ông trời mang đến. Anh nhìn bầu trời, đáng tiếc anh chỉ là một con người bình thường.
Hôm đó cô uống rượu, uống rất nhiều. Cô gọi điện cho anh.
Anh đưa cô về phòng, đặt cô lên giường, nhìn cô đang cười ngây ngốc.
"Anh... hức... sao anh lại có khuôn mặt của thiên sứ...hức... anh có biết không...hức... thiên sứ của tôi...anh ấy rất tốt..." Cô nói trong cơn say.
Anh không nói gì, cởi giày cho cô, mặc cô đang ca thán về thiên sứ của mình. Nhưng tim anh đau.
Thật ra trong lòng anh cũng có một thiên sứ, đó là cô.
Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt mơ màng như nước, cô nhìn anh cười: "Đúng rồi" cô nói: "anh rất giống thiên sứ của tôi. Có điều..hức...thiên sứ của tôi không yêu tôi...hức...vì tôi là một cô gái nhơ nhuốc...ha ha..." cô nở nụ cười chua xót.
Anh cụp mắt xuống, vậy sao cô không yêu anh? Anh yêu cô mà.
Bỗng nhiên môi anh được một vật nóng ấm mềm mại đến ướt át chạm vào. Cô hôn anh.
Anh đẩy cô ra nhưng rồi sự cự tuyệt giảm dần. Anh ôm lấy cô, đưa đôi tay siết lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.
Cứ coi như anh mất đi lý trí, coi như anh từ bỏ tự tôn của một thằng đàn ông mà đi cưỡng bức một người say cũng được. Nhưng anh không thể, không thể kiềm chế con tim mình. Dù sau khi cô tỉnh dậy, cô hận anh cũng được. Nhưng anh không thể khống chế tình cảm của mình.
Qua một đêm hoan ái, nhìn cô đang say ngủ với mái tóc xoã tung. Anh không cảm thấy hối hận, anh chỉ muốn một lần cô là của anh.
Mặc quần áo. Anh cầm điện thoại, nhắn cho cô một tin nhắn: "Anh xin lỗi, anh sẽ chịu trách nhiệm."
Điện thoại cô rung nhẹ báo hiệu có tin nhắn, trên màn hình hiển thị tên của người vừa nhắn tin. Thiên sứ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook