Trừng phạt đêm khuya
Tiên quân công x Chân quân thụ.

Tịch Nghiễn Chi cảm thấy mình đã bị một thứ gì đó không thuộc chủ nghĩa xã hội khoa học theo dõi.

Kể từ khi dọn ra khỏi ký túc xá của trường đại học, những chuyện kỳ ​​lạ cũng lần lượt xảy ra.

Đi ngoài đường vào ban đêm, hắn luôn cảm thấy hai mắt nóng như lửa đốt; Một giây trước khi chạm vào nút thang máy, cửa đã tự động mở; Nửa đêm trong nhà một mình nghe thấy tiếng xả toilet; Rõ ràng trên lầu không có người ở nhưng nửa đêm lại nghe thấy tiếng viên bi rơi…
Và hơn thế, dường như có một thứ gì đó đè lên người hắn hằng đêm, khiến hắn không thể tỉnh dậy, cũng không thể động đậy…
Tịch Nghiễn Chi không phải là một người nhát gan, nhưng nếu cứ như vậy thì cũng không phải cách.

Vì vậy, hắn quyết định —— giả vờ ngủ.

Biên tập: Tầm Mai
Chỉnh sửa: Nina
Khi tiếng viên bi rơi lại phát ra trên đỉnh đầu, khuôn mặt của Tịch Nghiễn Chi dần bình tĩnh, hô hấp cũng nhẹ nhàng chậm lại, giống như đang ngủ say.

Lần này dường như có điều gì đó khang khác.

“Ôi chao ôi chao, tiên quân lại ngủ rồi!” “Tiên quân hôm nay ngủ sớm quá!” “Tiên quân thật đẹp!”
Âm thanh xì xào bàn tán vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch.


Khuôn mặt Tịch Nghiễn Chi vẫn không thay đổi, tiếp tục giả vờ ngủ.

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng như nước suối trong veo truyền đến: “Hừm, tiên quân ngủ rồi, yên lặng chút đi.


“A…”
Mọi xôn xao đều dừng ngay lập tức.

Tịch Nghiễn Chi cảm nhận được hơi thở trong trẻo ngọt ngào tỏa ra, hắn được ai đó ôm vào lòng.

Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vừa rồi lại trở nên mềm mại, y cúi đầu thì thầm bên tai: “Tiên quân…”
Trái tim Tịch Nghiễn Chi khẽ động nhưng cơ thể vẫn ổn định vững vàng.

Bỗng dưng, người nọ tiến gần đến, nhẹ nhàng chạm vào môi hắn.

Tịch Nghiễn Chi đột nhiên mở bừng mắt, xoay người ấn người nọ xuống dưới thân.

Chỉ nhìn thấy đôi mắt tựa ngân hà đang sững sờ nhìn hắn, ánh trăng xuyên qua ô cửa, rọi đến khuôn mặt chàng trai xinh đẹp như tranh.

Lúc này môi của hai người vẫn kề sát vào nhau.

Tịch Nghiễn Chi không khỏi liếm một cái.

Trong tích tắc có tia sáng hiện lên, trong đầu lướt qua vô số hình ảnh.

Một lúc sau, Tịch Nghiễn Chi dần bình tĩnh dưới sự trấn an của người nọ, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói khàn khàn: “Đường Lịch?”
Đôi mắt người dưới thân hơi sáng lên, không che giấu được sự ngạc nhiên và mừng rỡ, giọng nói lạnh lùng trong trẻo cũng cất cao lên một chút: “Tiên quân, ngài còn nhớ sao?”
Tịch Nghiễn Chi gật đầu, xoa xoa đầu y rồi lại hôn nhẹ vào giữa trán.

Sau đó hắn nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vào những thứ không phù hợp với cốt lõi của chủ nghĩa xã hội khoa học.

Thiên nhãn mở ra không chỉ nhìn thấy rõ ràng những nhóc con tóc đỏ trắng trẻo mềm mại mà còn tua lại những điều tồi tệ mà bọn chúng đã làm trong khoảng thời gian vừa qua.

Ban đêm đi giữa ngã tư, hai mắt nóng rực —— Một đám tiểu hỏa yêu đi theo thì tầm mắt sao có thể không nóng cho được?
Cửa thang máy tự động mở —— Tiên quân không cần phải làm những việc như vậy.

Tiếng xả toilet vào lúc nửa đêm —— Khi tiểu hỏa yêu còn nhỏ thì rất cần đi tiểu.

Nửa đêm có tiếng viên bi rơi —— Xuất phát từ lối đi giữa nhân giới và tiên giới trên kẽ hở ở tầng trệt.


Mỗi đêm bọn chúng đều vui vẻ nhảy ra từ nơi đó, còn mang theo món đồ chơi yêu thích là chuỗi Linh Hỏa Châu.


Nhìn ánh mắt bọn chúng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, Tịch Nghiễn Chi cảm thấy có chút bất lực.

Tiểu yêu quái hắn nuôi trong nhà gần như sắp thành con ruột của hắn luôn rồi, còn có thể đánh mắng gì nữa đây?
Hắn khẽ thở dài: “Các ngươi về trước đi, ta có chuyện muốn nói với A Đường.


Đám tiểu yêu quái nhảy nhót với đôi chân ngắn cũn, đồng loại đáp: “Gào gào, dạ biết~”
Chúng lập tức kéo nhau quay trở về tiên giới.

Khi lối ngầm đóng lại, đám tiểu yêu quái tròn tròn nhỏ xíu không nhịn được cười: “Làm gì có chuyện muốn nói, rõ ràng là muốn làm chuyện xấu hổ mà~”
Sau khi bọn chúng rời đi, Tịch Nghiễn Chi quay đầu lại.

Chỉ thấy hai mắt người nọ long lanh, gò má ửng hồng.

Tịch Nghiễn Chi bóp cằm y, bắt y nhìn thẳng vào mình, thấp giọng: “Chúng nó nghịch ngợm, ngươi cũng đi theo làm càn, hửm?”
Gò má Đường Lịch càng đỏ hơn, giọng nói lại dịu dàng nhu nhược: “Nhớ… nhớ ngài.


Tịch Nghiễn Chi làm sao có thể tức giận cho được?
Hắn đi ngược lại những điều cấm kỵ, đến nhân gian độ kiếp*, A Đường lẽ ra được bình an vô sự nhưng sau đó lại chủ động theo cùng.

⌕ Góc giải thích (*)
Tịch Nghiễn Chi tất nhiên là không muốn, bắt y phải ngoan ngoãn ở lại.


Một năm ở nhân gian bằng một ngày ở tiên giới.

Nào ngờ người này lại cực kỳ cố chấp, tự làm tổn hại đến tu vi, còn làm thần hồn bị tổn thương.

Đường đường là một chân quân kiêu ngạo lạnh lùng, giờ phút này lại vì thần hồn không ổn định mà trở nên cực kỳ yếu ớt.

Tịch Nghiễn Chi trong lòng cảm thấy thương xót nhưng ngoài miệng vẫn không tha: “A Đường phạm lỗi, ta có nên trừng phạt không?”
Đường Lịch mím môi, rủ mắt, cuối cùng nói nhỏ: “Nên phạt…”
Tịch Nghiễn Chi cười khẽ một tiếng, cởi bỏ áo ngủ, đè xuống, bắt đầu màn trừng phạt đêm khuya với chân quân.

Kể từ đó, những chuyện kỳ lạ vẫn tiếp tục xảy ra.

Nhưng Tịch Nghiễn Chi lại vô cùng yên tâm, mỗi ngày đều muốn nhanh chóng trở về nhà.

Về nhà với chân quân lạnh lùng mê người, cùng y mây mưa.

Nghe y dùng giọng nói lạnh lùng mà phát ra những âm thanh quyến rũ nhất.

Tác giả có chuyện muốn nói: Hê hê, cuối cùng cũng lấp xong cái hố này rồi, iu iu iu~ Hẹn gặp lại ở tuyển tập truyện ngắn sau nhé.

~ (●`З`●) ~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương