Tùy ý ôn nhu
Chương 4:


Tất cả mọi người đều nhìn Đào Đào, đại khái là hơi kinh ngạc vì sao Đào Đào lại phản đối, bởi vì Đào Đào luôn rất ngoan ngoãn, cũng may mẹ Thích rất nhanh kịp phản ứng, trấn an vỗ lưng cô, " Đào Đào thích tên Thích Nguyệt không?"
"Thích ạ, rất thích."
Hà Vãn nhìn Thích Thành, cười nói, "Vậy thì tốt, sau này tên đi học của Đào Đào gọi là Thích Nguyệt, nhũ danh gọi như cũ là Đào Đào, mẹ cũng thích cái tên Đào Đào này."
Hà Vãn không hỏi Đào Đào tại sao muốn kiên trì cái tên này, cũng không nhất định phải đổi tên, Đào Đào đã chín tuổi, có suy nghĩ riêng của mình, có lẽ cái tên này đối với Đào Đào mà nói có ý nghĩa đặc biệt, mặc dù Hà Vãn nhận nuôi Đào Đào, nhưng lại không muốn tước đoạt suy nghĩ của Đào Đào, huống chi nhũ danh Đào Đào cũng rất đáng yêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh cũng thích, Đào Đào nghe thật êm tai." Thích Mân cũng kịp phản ứng.
"Tốt, vậy liền gọi Đào Đào." Thích Thành sờ lên trán Đào Đào.
Tất cả mọi người nhất trí ăn ý không hỏi Đào Đào tại sao muốn kiên trì cái tên này, mọi người cũng đều ăn ý tiếp nhận Đào Đào.
Trong lòng Đào Đào ấm áp, cô bé tưởng ba mẹ sẽ hỏi cô tại sao, trong lòng cô bé đã nghĩ kỹ lý do, nhưng tất cả mọi người không hỏi, đều rất tôn trọng cô, Đào Đào cười, "Con cảm ơn ba mẹ và anh trai."
"Được rồi, Đào Đào nhanh ăn cơm đi, ăn cơm xong chúng ta trò chuyện tiếp." Hà Vãn cùng Thích Thành liếc nhìn nhau, bọn họ đều rất hài lòng với tính cách Đào Đào, cô không phải là đứa trẻ giả vờ hiểu chuyện mà nghe lời, cô cũng có kiên định của bản thân, là đứa trẻ có chủ kiến, rất giống Hà Vãn.
Đào Đào ăn rất no, mọi người đều gắp đồ ăn cho Đào Đào, ngay cả tay Đào Đào cũng không cần cần duỗi, Đào Đào đã lâu rồi mới có một lần được ăn no bụng.
Trước đây cô bé rất hiểu chuyện, cô luôn cảm thấy mình là một người chị lớn nên đem đồ ăn để lại cho các em trai em gái ăn, lần này, cô bé chính là em gái nhỏ nhất, cả nhà đều chăm sóc cô, cô không cần phải lo lắng cho người khác nữa.
Cuối cùng bụng Đào Đào chướng lên, "Mẹ, con ăn no rồi." Đào Đào xấu hổ sờ lên bụng nhỏ của mình.
"Để mẹ sờ xem." Hà Vãn dịu dàng sờ lên bụng Đào Đào, Đào Đào ngượng ngùng cười, gương mặt đỏ lên, "Ha ha, bụng nhỏ thật sự phình lên rồi, vậy thì không ăn nữa."

Đào Đào cảm thấy bụng hơi ngứa, không khỏi cười ra tiếng, từ trên ghế nhảy xuống, đứng ở một bên, Hà Vãn cùng Thích Thành còn đang ăn cơm, thấy Đào Đào vẫn đứng ở một bên, nghi ngờ nói, "Đào Đào, sao vậy con?"
" Ba mẹ ăn no chưa, con có thể rửa bát." Đào Đào nghĩ mình nên chịu khó hơn, như thế ba mẹ sẽ càng thích mình, hơn nữa khi ở trong viện, bản thân cô sau bữa ăn sẽ chủ động giúp các em trai em gái rửa bát đũa, mẹ viện trưởng còn khen cô bé.
Hà Vãn và Thích Thành hai người nhìn nhau, sau đó Thích Thành vẫy vẫy tay, để Đào Đào đi đến bên cạnh, "Đào Đào ngoan, qua bên kia ngồi một lúc, đợi chút nữa anh trai dẫn con đi chơi, trong nhà con không cần làm việc nhà, việc nhà có dì giúp việc phụ trách, Đào Đào chỉ cần phụ trách học tập và vui vẻ lớn lên là được rồi." Thích Thành trìu mến nhìn Đào Đào, ông sống lâu như vậy, cũng chưa từng rửa bát bao giờ, Đào Đào mới chín tuổi đấy.
" Đào Đào à, con nghe lời ba đi." Tay Đào Đào nắm lấy góc áo, cô nghe rõ, Thích gia không cần tự mình làm việc nhà.
Đào Đào có thể hiểu được cô không cùng thế giới với Thích gia, Đào Đào cần phải thích ứng, Thích Thành và Hà Vãn cũng kiên nhẫn dạy cô.
Ăn cơm xong, Đào Đào ở phòng khách ngồi chơi một lúc, Hà Vãn mới rời khỏi bàn ăn, dì Phương nói quần áo đã được đưa tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hà Vãn đi phòng khách, "Đào Đào, con tới đây, mẹ dẫn con đi xem quần áo."
Đào Đào cộc cộc chạy tới, "Xem quần áo gì ạ?"
"Mẹ mua cho con quần áo mới, đang ở bên ngoài phòng khách, mẹ dẫn con đi chọn." Hà Vãn dắt tay Đào Đào.
"Dạ vâng." Đào Đào đuổi theo Hà Vãn, không có từ chối, quần áo của cô không phù hợp với Thích gia, cô phải cố gắng thích ứng với sinh hoạt của Thích gia, cô muốn học theo cách dạy của ba mẹ.
Hà Vãn dẫn theo Đào Đào đi ra ngoài phòng khách, biệt thự Thích gia có hai tòa nhà, một tòa bên ngoài chủ yếu là dùng để tiếp khách, hoặc là có ít chuyện không tiện như lựa chọn quần áo, ở trong sảnh thì không tiện lắm, ngoài sảnh trống trải rộng rãi hơn.
"Thích phu nhân, quần áo ngài muốn đều ở đây, đây chính là Thích tiểu thư đi, thật đáng yêu." Có một người phụ nữ đang ngồi trông thấy Hà Vãn thì đứng lên.
"Ừm, vất vả cho cô rồi." Quần áo của Hà Vãn đều thông qua cô ấy chọn lựa, rồi đưa tới, coi như là trợ lý của Hà Vãn.

"Ngài nhìn xem có thích hay không, tôi cũng không biết Thích tiểu thư thích gì, liền chọn mấy bộ váy đang lưu hành hiện nay." Tiêu Nhu nghĩ những cô gái nhỏ tám chín tuổi đều thích mặc váy.
"Đào Đào đi xem một chút, nếu con thích thì lấy." Hà Vãn vỗ sau lưng Đào Đào.
Ánh mắt Đào Đào sớm bị những váy nhỏ xinh đẹp này chinh phục, hai chân đều bất động, không chỉ là đẹp mắt, hơn nữa còn rất nhiều, từ trước tới nay Đào Đào chưa từng thấy nhiều bộ váy xinh đẹp như vậy, không khỏi ngẩng đầu, "Mẹ, những bộ này đều là quần áo của con sao?"
"Đúng vậy, con chọn đi, thích cái nào thì giữ lại, giữ lại tất cả cũng có thể." Hà Vãn không định tự mình làm chủ chọn lựa cho Đào Đào, bà muốn nhìn xem tự chính Đào Đào sẽ lựa chọn thế nào.
Đào Đào liên tục gật đầu như gà con mổ thóc, cô sung sướng chạy tới, chạm vào những bộ quần áo, hai hàng giá áo, hơn phân nửa đều là váy, mỗi một bộ đều có giá trị không nhỏ, chế tác tinh xảo, Đào Đào hoa hết cả mắt, nhưng rất nhanh cô chọn ra hai bộ váy, nói rất đẹp.
"Nhanh như vậy ư?" Hà Vãn nhìn váy trong tay Đào Đào, một bộ màu trắng, một bộ màu xanh, đều rất thanh lịch, xem ra bà bố trí căn phòng đúng rồi.
"Mấy bộ khác con không thích sao?"
"Không phải ạ, có hai bộ là đủ mặc rồi ạ." Đào Đào biết cái gì là thỏa mãn.
"Đứa trẻ ngoan, những bộ quần áo này đều là đưa cho con, nếu con không chọn, vậy thì mẹ sẽ giúp con chọn." Hà Vãn dạo qua một vòng, lại lấy cho Đào Đào cầm bảy tám bộ.
"Ách, mẹ, con mặc không nhiều như vậy được." Lông mày nhỏ của Đào Đào nhíu lại, khó xử như một bà cụ non.
Tiêu Nhu ở một bên cười, "Thích tiểu thư thật hiểu chuyện."
"Đúng vậy, chính là quá hiểu chuyện, những bộ này đều giữ lại đi, " Hà Vãn tiếp nhận quần áo trong tay Đào Đào, "Qua mấy ngày nữa, mẹ muốn dẫn con đi qua nhà ông bà ngoại và bạn bè thân thích chơi, chuẩn bị Đào Đào thêm mấy bộ quần áo, để con ăn mặc xinh đẹp, như vậy tất cả mọi người sẽ thích Đào Đào."
"Vậy được rồi, con nghe mẹ." Đào Đào gật đầu, nghe lời mẹ luôn luôn không sai.
"Tốt, vậy những bộ này sẽ đưa đến phòng Đào Đào, Đào Đào đi thôi, mẹ dẫn con đi nhìn phòng của con."

"Được ạ." Đôi mắt Đào Đào lóe sáng, ngày hôm nay đều là chuyện vui vẻ, khóe miệng Đào Đào theo bản năng giương lên.
Trở lại bên trong, đúng lúc Thích Mân đang ôm một đống sách từ trên lầu đi xuống.
"Tiểu Mân muốn ra ngoài à?"
"Dạ vâng " Thích Mân sờ lên tóc Đào Đào, "Con đi sang nhà Dịch Tuần bên cạnh, đưa cho cậu ấy ít sách, buổi sáng con không tìm được, bây giờ con đã tìm được rồi, Đào Đào, em chọn được quần áo chưa?"
"Rồi ạ, mẹ mua thật nhiều quần áo mới, anh muốn nhìn không ạ?"
"Bây giờ anh không nhìn được, ngày mai Đào Đào mặc đẹp mấy bộ kia cho anh nhìn nhé, anh đi trước đây."
"Chờ một chút, tiểu Mân, mẹ nhớ lần trước chú con đưa tới hai hộp điểm tâm, còn một hộp chưa mở, con đưa cho tiểu Tuần ăn đi, bảo thằng bé tới nhà chơi nhiều chút, Đào Đào hình như rất thích thằng bé." Hà Vãn nhớ kỹ tên Dịch Tuần.
"Được ạ."
"Anh trai, tạm biệt." Đào Đào vẫy tay.
"Tạm biệt."
Đào Đào đi theo Hà Vãn lên lầu nhìn gian phòng, phòng của Thích Thành và Hà Vãn ở lầu ba, phòng của hai đứa trẻ ở lầu bốn.
Ở lầu bốn có một thư phòng, một phòng chiếu phim, còn có một phòng game, Thích Mân là con trai nên rất thích chơi là điều bình thường, Hà Vãn và Thích Thành cũng không quản lí.
Bây giờ Đào Đào đã tới đây, liền bố trí thêm một phòng, còn sách ở thư phòng cũng được thêm mấy quyển hợp với Đào Đào.
Hà Vãn vì Đào Đào đến đã chuẩn bị hồi lâu, nghĩ đến Thích Mân từ hôm nay trở đi được nghỉ hè, Thích Mân có hai tháng ở bên cạnh Đào Đào, để Đào Đào quen thuộc với ngôi nhà này, mà Hà Vãn và Thích Thành lại không thể có nhiều thời gian ở trong nhà.
Màu sắc chủ đạo của căn phòng là màu xanh lam, có một cửa sổ lớn, ban công cũng rộng rãi, được đặt mấy chậu cây xanh, Đào Đào hưng phấn đi xung quanh, "Thật lớn quá, rất là đẹp, con cảm ơn mẹ, con rất thích ạ." Tay Đào Đào sờ sờ con thỏ được bày trên giường.
"Đào Đào, một mình con đi ngủ có sợ hãi không?"
"Không ạ, lá gan con rất lớn đó, mẹ cứ yên tâm đi."

"Tốt, Đào Đào con ngồi đây một lát nhé, buổi chiều mẹ còn phải đi làm, đợi chút nữa dì Phương tới dạy con làm sao sử dụng thiết bị trong phòng, được không?" Hà Vãn Khán tranh thủ chút thời gian, buổi chiều bà còn có một buổi hội nghị.
"Được ạ, mẹ cứ đi làm việc đi, tạm biệt mẹ."
"Bảo bối, tạm biệt." Hà Vãn cúi đầu hôn Đào Đào một chút, sau đó rời khỏi nhà.

Lúc Thích Mân đến nhà Dịch Tuần, Bạch Chỉ mới rời khỏi không bao lâu, bằng không cũng có thể nhìn được Thích Mân, dì Triệu nghe được Thích Mân tới, nên rất nhiệt tình, dẫn Thích Mân lên lầu tới phòng Dịch Tuần.
"Dịch Tuần, tôi có thể vào được không?"
Dịch Tuần cho là mình nghe nhầm giọng nói của Thích Mân, cậu đứng dậy đi mở cửa, thật sự trông thấy khuôn mặt đang cười của Thích Mân, "Tôi tới đưa thêm sách cho cậu."
"Vào đi." Dịch Tuần đi vào trong, trong lòng có chút bực bội, không biết tại sao Thích Mân luôn luôn thích tiếp cận cậu, hơn nữa sắc mặt cậu đối với Thích Mân không tính là được tốt, chẳng lẽ da mặt người có thể luyện hóa ra được mức này ư, coi như sắc mặt cậu đối với Thích Mân không tốt, cậu ta vẫn nguyện ý thân cận với mình ư?
"Phòng cậu lớn thật đấy, lớn hơn so với phòng tôi, đây là tài liệu trước đó giáo viên địa lý cho tôi, sáng nay cậu đi quá nhanh, tôi chưa kịp tìm cậu thì cậu đã chạy rồi, bây giờ cho cậu đó." Thích Mân đem sách để trên mặt bàn.
"Cảm ơn." Vẻ mặt Dịch Tuần rất lạnh nhạt, cậu nhìn cũng chưa từng nhìn qua một chút.
"Cám ơn cái gì, à đúng rồi, đây là điểm tâm mẹ tôi bảo tôi tặng cho cậu ăn, sáng nay thấy Đào Đào rất thích cậu, mẹ tôi bảo cậu qua nhà chơi nhiều chút."
Thích Mân cảm thấy nụ cười sáng nay của cậu không phải là mình hoa mắt, nói không chừng thật sự là Dịch Tuần đang cười, Dịch Tuần có thể cười, khẳng định chính là công lao của Đào Đào, dù sao Đào Đào đáng yêu như vậy, có ai mà không thích đâu, nếu có thể dùng Đào Đào mở ra khúc mắc trong lòng Dịch Tuần cũng tốt.
" Đào Đào... Là em gái của cậu?" Dịch Tuần hiếm khi mở miệng hỏi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương