Tùy ý ôn nhu
-
Chương 11:
Dịch Tuần cả người đầy mồ hôi về đến nhà, bên ngoài lúc này thật nóng, dì Triệu thấy sau lưng Dịch Tuần ướt hết, vội vàng bảo cậu đi tắm rửa, " Con thay quần áo đi, rồi dì giặt cho con, miễn lại bị cảm mạo."
"Dạ vâng." Dịch Tuần đi lên lầu tắm rửa, đem quần áo bẩn cho vào cái sọt.
Tắm được nửa, đầu óc Dịch Tuần dừng một chút, cậu đột nhiên nhớ tới Đào Đào cho cậu đồ ăn vặt còn đang trong túi, ánh mắt cậu lạnh lẽo, giơ tay tắt vòi nước, mặc áo choàng tắm, mở cửa phòng tắm bước nhanh đi ra ngoài.
Cái sọt đựng áo ở trong góc đã trống không, Dịch Tuần vội vàng chạy xuống lầu, dì Triệu đang ở lầu một giặt quần áo, ở sân sau có chỗ phơi quần áo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dịch Tuần ở lầu ba, cậu một đường chạy xuống lầu, âm thanh cộc cộc cộc vang vọng ở trên cầu thang, Dịch Tuần chưa từng chạy nhanh như vậy.
Lúc đến phòng giặt đồ, đúng lúc dì Triệu đang giặt áo của cậu, Dịch Tuần đoạt lấy áo, dì Triệu giật nảy mình, "Tiểu Tuần?"
Sắc mặt Dịch Tuần nghiêm túc, ai không biết còn tưởng đã xảy ra chuyện gì.
Dịch Tuần sờ vào trong túi rỗng, sắc mặt cậu càng khó coi hơn, " Dì Triệu, đồ ăn vặt trong túi của cháu đâu?"
"Cậu nói đồ ăn vặt sao? Dì đặt ở trên bàn trà ấy, cậu nhìn thử trên bàn trà xem."
Dì Triệu còn chưa nói xong, Dịch Tuần liền chạy đi, đây là lần đầu tiên dì Triệu trông thấy dáng vẻ Dịch Tuần vô cùng lo lắng như thế, không phải chỉ là đồ ăn vặt thôi sao? Bình thường bà cũng không thấy Dịch Tuần thích ăn đồ ăn vặt đâu?
Dịch Tuần bước nhanh đi đến phòng khách, trông thấy trên bàn trà có đồ ăn vặt, sắc mặt mới hòa hoãn lại, cậu xoay người đem đồ ăn vặt cho vào túi áo choàng tắm rồi đi lên lầu.
Dịch Tuần đem đồ ăn vặt để lên bàn, cậu mới khôi phục tỉnh táo trước đó, tiếp tục đi tắm rửa.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Dịch Tuần chuẩn bị lên lầu, thì bị Bạch Chỉ gọi lại, "Tiểu Tuần, nghe dì Triệu nói con thích ăn tây mai, vừa rồi mẹ bảo chú Triệu đi mua cho con một chút, con nếu thích ăn thì lấy mang lên lầu ăn nhé!"
"Con không thích." Dịch Tuần một chút cũng không dừng lại, cậu đi lên lầu, Bạch Chỉ có chút không hiểu nhìn dì Triệu.
"Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc chiều tiểu Tuần còn khẩn trương vì đống đồ ăn vặt kia, tôi thấy bên trong toàn là tây mai, tôi còn tưởng tiểu Tuần đổi tính rồi cơ." Dì Triệu cũng không hiểu.
Bạch Chỉ nghĩ nghĩ, "Chỉ sợ những thứ kia là được người khác tặng?" Bản thân Dịch Tuần không thể nào tự mua được.
"Được rồi, thằng bé không thích thì thôi, tây mai kia giữ lại, lần sau Đào Đào đến chơi thì cho cô bé." Bạch Chỉ nghĩ nói không chừng những đồ ăn vặt kia chính là Đào Đào tặng.
Bạch Chỉ không biết bà trong lúc vô tình biết được chân tướng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi ăn tối xong, Đào Đào trở về phòng đọc sách, không lâu sau Hà Vãn bưng cốc sữa bò đi vào, "Đào Đào, mẹ vào nhé."
"Mẹ."
"Con đang đọc sách à?" Hà Vãn đặt sữa bò lên trên mặt bàn.
"Dạ, là anh trai cho con sách."
"Ừ, Đào Đào cùng mẹ trò chuyện một chút, hôm nay con không bị dọa sợ chứ? Bây giờ mẹ đang ở đây, con cứ nói thật với mẹ." Hà Vãn nhìn tóc Đào Đào, đứa trẻ mới chín tuổi, tóc đã dài đến hông rồi.
"Không đâu ạ, mẹ yên tâm đi, lá gan con rất lớn, con không nói dối đâu ạ." Đôi mắt Đào Đào vô cùng sáng.
" Đứa trẻ ngoan, không sợ thì tốt rồi, nếu có chuyện gì thì con chủ động nói chuyện với mẹ, không được giấu nha, ba mẹ sẽ giúp Đào Đào."
"Con biết ạ, anh trai cũng nói với con rồi." Buổi chiều Thích Mân đã nói thật lâu với Đào Đào, Đào Đào một mực giải thích, nhưng ba mẹ và anh trai hình như đều cảm thấy cô rất sợ hãi.
"Ừ, mẹ để anh trai dẫn con đi chơi, gần đây ba mẹ tương đối bận rộn, cuối tuần sẽ dẫn con tới nhà bà ngoại."
"Dạ vâng, con sẽ ngoan ạ."
"Đào Đào ngủ sớm một chút, mẹ đi đây." Hà Vãn cúi đầu hôn lên trán Đào Đào.
"Mẹ ngủ ngon." Đào Đào cũng có qua có lại ôm lấy Hà Vãn hôn một cái.
Hà Vãn từ trong phòng Đào Đào đi ra, rồi lại đến phòng Thích Mân, Thích Mân còn đang làm bài tập.
"Tiểu Mân, ngày mai con có rảnh không?"
"Mẹ, làm sao vậy ạ, ngày mai con nghỉ nên rảnh."
"Vậy ngày mai con dẫn Đào Đào ra ngoài đi dạo, đưa con bé đi chơi, đừng cả ngày chỉ ở trong nhà, miễn cho Đào Đào lại nghĩ đến chuyện hôm nay."
"Được ạ, con biết rồi, ngày mai con dẫn Đào Đào đi ra ngoài chơi."
"Ừ, con ngủ sớm một chút, đừng học muộn quá."
"Con biết ạ."
Thích Mân suy nghĩ cả một đêm nên dẫn Đào Đào đi đâu chơi, cuối cùng vẫn chưa nghĩ ra, sáng ra ý tưởng đột phát, cậu dẫn theo Đào Đào đến trường nhất trung Hòa Xương dạo chơi.
Học kỳ sau Đào Đào chuyển tới trường nhất trung rồi, Đào Đào còn chưa đến đấy bao giờ, cậu có thể dẫn cô đi xem một chút.
Đúng lúc, chuyện này cũng liên quan tới Dịch Tuần, dù sao Dịch Tuần cùng lớp với cậu, Thích Mân cảm thấy chủ ý này không tệ.
Lúc ăn sáng cậu hỏi Đào Đào, Đào Đào nói đi chỗ nào cũng được.
"Vậy chúng ta cùng đi với Dịch Tuần được không?"
"Được ạ, nhưng anh Dịch có rảnh không ạ?" Đào Đào cảm giác với tính cách của Dịch Tuần không giống như là sẽ đi ra ngoài chơi.
"Em đi hỏi cậu ấy chẳng phải sẽ biết sao?" Thích Mân nếu mà đến hỏi, kết quả đạt được khẳng định là không đi, thế nhưng Đào Đào đến hỏi thì không nhất định rồi.
"Được ạ, vậy chúng ta tý nữa đến nhà anh Dịch."
Đào Đào ăn xong lên lầu đổi một bộ váy màu hồng, trên lưng còn đeo chiếc ba lô nhỏ màu trắng Hà Vãn mua cho, sau đó cô nắm tay Thích Mân đi ra ngoài.
Thời điểm Thích Mân đến, Bạch Chỉ còn chưa đi ra ngoài, công việc của bà tương đối tùy ý, không cần mỗi ngày phải quẹt thẻ đúng giờ, bà thấy Đào Đào tới thì rất vui vẻ, bà bảo dì Triệu đem tây mai mới mua từ ngày hôm qua ra.
"Đào Đào, đến đây ăn đồ ăn vặt nào, hôm qua dì mua tây mai, con nhìn có thích hay không?"
"Con cảm ơn dì, dì làm sao biết con thích ăn cái này vậy ạ?"
Trên tay Đào Đào cầm tây mai, cô ngồi ở trên ghế sa lon, váy màu hồng, tóc buộc thành hai cái bím tóc hình đuôi ngựa, nhìn giống như một tiểu hoa đồng.
"Đào Đào nói ngọt quá, con đến tìm tiểu Tuần hả? ."
"Đúng vậy ạ, dì à, anh Dịch có ở nhà không ạ? Cháu và anh trai muốn mời anh Dịch đi ra ngoài chơi."
"Có chứ, thằng bé đang trên lầu, để dì gọi tiểu Tuần, cháu và tiểu Mân ngồi đây một lúc nhé."
"Dạ, con cảm ơn dì."
Bạch Chỉ hào hứng lên lầu tìm Dịch Tuần, đi ra ngoài chơi thì tốt rồi.
"Tiểu Tuần, Đào Đào và tiểu Mân tới đây mời con đi ra ngoài chơi đấy."
Ánh mắt Dịch Tuần thay đổi, nhưng mà vẫn nói: "Không đi." Dịch Tuần không muốn ra cửa.
"Đào Đào tự mình đến mời con, con dù sao cũng nên ra ngoài nhìn Đào Đào một chút chứ." Bạch Chỉ vỗ bả vai Dịch Tuần.
"Không muốn đi, mẹ à, mẹ ra ngoài đi, con muốn học." Dịch Tuần đứng lên đẩy Bạch Chỉ ra ngoài.
"Ai, đứa bé này."
Bạch Chỉ bất đắc dĩ, đành phải xuống lầu nói thẳng với Đào Đào, "Đào Đào, tiểu Mân, thật có lỗi rồi, Tiểu Tuần thằng bé nói không muốn đi."
"Không muốn đi ạ?" Đào Đào nhìn về phía Thích Mân, Thích Mân cười cười, "Hay là để Đào Đào đi gọi đi ạ."
"Đào Đào được không?" Bạch Chỉ cảm thấy không thể nào, vừa rồi Dịch Tuần rất kiên quyết, Dịch Tuần nói một thì không nói hai, cho dù ai gọi cũng vô dụng.
"Dì, con có thể thử một chút." Đào Đào trượt xuống ghế sô pha.
"Vậy được, đi thôi, dì dẫn con đi, còn tiểu Mân đi không?"
"Dì à, con thì không đi được, dì dẫn Đào Đào đi thôi."
"Được rồi, Đào Đào đi thôi." Bạch Chỉ nắm tay Đào Đào lên lầu, gõ cửa một cái, "Đào Đào, đi thôi, cùng dì vào nào."
"Được ạ." Đào Đào chờ Dịch Tuần nói mới đi vào.
"Anh Dịch." Đào Đào trở tay đóng cửa.
"Sao em lại tới đây?" Dịch Tuần quay đầu, thì nhìn thấy một cô gái nhỏ toàn thân màu hồng chạy tới.
"Hì hì, anh Dịch, chúng ta đi chơi đi?" Đào Đào đứng bên cạnh Dịch Tuần, chớp chớp đôi mắt to, kẹp tóc màu hồng, chiếc váy màu hồng, sắc mặt cô rất phấn chấn, giống như là một tiểu đào tử trắng nõn.
"Đi đâu?" Dịch Tuần dời mắt, nhìn về phía lá cây ngoài cửa sổ.
"Anh trai nói dẫn em đi trường học của các anh, anh Dịch cùng đi với bọn em chứ?" Đào Đào đưa tay bắt lấy góc áo Dịch Tuần, Dịch Tuần ngồi còn cao hơn so với Đào Đào đang đứng.
"Không đi." Trường học nhiều người như vậy, nhìn giống như con khỉ, Dịch Tuần không có hứng thú này, huống chi là trường học, cậu đã sớm chán rồi.
"Tại sao ạ? Anh Dịch không thể cùng em đi ư?" Đào Đào lắc lắc cánh tay Dịch Tuần.
"Không muốn đi, bọn em đi đi." Dịch Tuần nhíu mày, giữa lông mày toát lên vẻ lạnh lùng.
"Nhưng em muốn đi cùng anh Dịch mà, em chưa bao giờ đến trường nhất trung Hòa Xương, anh trai nói chỗ đó còn có một sân chơi, anh Dịch sẽ đi cùng em."
Đào Đào không e ngại khuôn mặt lạnh lùng của Dịch Tuần, cô trực tiếp ôm cánh tay Dịch Tuần, ánh mắt ủy khuất, cho dù ai nhìn đều không đành lòng cự tuyệt cô.
Dịch Tuần nhìn đôi mắt Đào Đào, ý định mở miệng cự tuyệt không nói ra được.
Đào Đào nhìn dáng vẻ Dịch Tuần, cô cảm thấy có hi vọng, tiếp tục làm nũng nói, "Anh Dịch, van cầu anh đó, em rất muốn đi nhìn lớp học anh Dịch mà, anh Dịch không thích Đào Đào sao?"
"Không phải." Dịch Tuần dời ánh mắt, cậu không biết mình còn có thể chịu đựng được nữa hay không.
"Vậy thì đi nha, đi nha anh..." Đào Đào cong môi lên, bộ dáng nhỏ nũng nịu thật sự vô cùng đáng yêu.
Nhìn khuôn mặt tươi cười này, Dịch Tuần cảm thấy trong lòng có thứ gì đó làm tan chảy, sau nửa ngày, mới nói, "Được."
"Tốt quá, cảm ơn anh Dịch." Đào Đào nở nụ cười buông tay cậu ra, quả nhiên anh Dịch vẫn rất tốt.
---------
Tác giả có lời muốn nói: Mẹ Dịch: Tiểu Tuần đi ra ngoài chơi không con?
Dịch Tuần: Không đi.
Đào Đào: Anh Dịch đi ra ngoài chơi không ạ?
Dịch Tuần: Được.
Mẹ Dịch: Ai, đứa trẻ lớn rồi, không phải do mẹ a →_→
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook