Túy Tử Đương Đồ
-
Chương 29: Không vướng bận, không qua loa, không phóng túng (Hạ)
Gia chê tôi không đủ thể diện.
Lần này tôi đi thay mặt Cát Lương, nghĩa là thân phận trợ lý mới của tôi sẽ được để lộ trước ống kính truyền thông. Tôi đã cố ý đi mượn chiếc áo sơ mi và cà vạt xịn, ăn mặc ngon nghẻ như một chàng phù rể.
Kết quả, Lê thiên vương mặc cả cây cái bang lại chê tôi chưa đủ thể diện.
“Cậu muốn đi vào thôn đón râu à?” Lê Kiều liếc mắt nhìn, vẻ mặt ghét bỏ mà ra lệnh cho tôi, “Cởi ra!”
“Anh sắp bốn mươi tới nơi rồi, làm một trận phải nghỉ ba ngày, đóng mấy vai non choẹt đấy cũng đâu có hợp đâu..” Sau khi xác định quan hệ, tôi lại càng lớn gan, càng dám cười giễu, dám chống đối, dám phản kháng.
Cát Lương ở phía sau bọn tôi cười thành tiếng.
“Không cởi thì không cởi.” Dường như Lê Kiều muốn ra vẻ rộng lượng, khẽ ho nhẹ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài. Nhưng lúc đi qua tôi thì rõ ràng hắn đanh mặt lại, thấp giọng đe dọa tôi, lên giường sẽ tính sổ với cậu.
Làm như tôi sợ hắn chắc? Mặc dù chim hắn to thật.
Trước khi theo Lê Kiều tới hồ Thanh Hải, tôi theo Cát Lương đi thăm bố. Cơ sở vật chất của bệnh viện đều đứng nhất cả nước, nhất là khu phòng cho các cựu chiến binh, thường xuyên có minh tinh ra ra vào vào. Tôi nghe Cát Lương nói, bố tôi ở đây được chăm sóc cẩn thận lắm, vì Lê Kiều tự đứng ra sắp xếp, người không biết còn tưởng ông là lãnh đạo nào đã về hưu.
Bác sĩ bắt chuyện với tôi, nói lúc bố tôi nhập viện não bị dập nhẹ, giờ tình hình sức khỏe đang dần có chuyển biến tốt, tình hình tinh thần cũng khá hơn, chỉ là trước đây bị trúng gió, dẫn tới chứng suy giảm trí tuệ, giờ thụ thương bệnh cũ lại tái phát, đang được tiếp nhận trị liệu bằng thuốc.
Tim tôi nhói lên, vội hỏi, giờ tình hình thế nào rồi?
Bác sĩ thấy tôi lo lắng, liền trấn an tôi, không nghiêm trọng, chỉ là miệng hơi bị méo, còn lại thì không làm sao.
Giờ tôi còn tâm trí đâu mà nghe lời người bên cạnh nói nữa, trong lòng chỉ muốn mau mau gặp bố mình. Lúc đẩy cửa đi vào, một y tá xinh đẹp trẻ tuổi vừa đút thuốc cho bố tôi uống xong, một cô khác thì đang giúp gọt hoa quả, mấy cô ấy thấy tôi đi vào, nở nụ cười kiều diễm như hoa sau mưa, vội đứng dậy nhường vị trí. Tôi ngồi xuống chỗ được một cô y tá vừa ngồi vẫn còn đang ấm chỗ mà nhìn bố, nhìn kỹ ông hồi lâu, bụng vẫn trắng, mặt vẫn đen, nếp nhăn giữa chân mày không nhiều cũng chẳng ít, ngoài cái miệng quả thật hơi méo ra, tinh thần không tồi lắm.
Méo miệng thì có làm sao, trông như gặp ai cũng cười ấy, nhìn đẹp trai chán.
Tôi bảo y tá đưa đĩa hoa quả được gọt cẩn thận cho mình, cầm một cái dĩa ăn chuẩn bị đút cho bố, bàn tay vươn ra hơi dừng lại, hỏi ông: “Viên Quốc Siêu, bố phải trả lời mới được ăn, bố nói đi, con là ai?”
Bố giận dữ trừng mắt nhìn tôi: “Cái thằng nghịch tử này, mày không phải con tao thì là ai?”
Tôi thầm thở phào trong lòng, may quá, chưa ngu chưa ngốc, vẫn còn nhận ra được tôi.
“Thế Tiểu Ly thì sao? Tiểu Ly là ai?” Tôi nhớ tới nha đầu đã lâu không liên lạc kia, cũng không biết giờ con bé thế nào.
“Không phải là cái con bé hàng xóm nhà chúng ta sao, theo học nhảy chỗ cô mày ấy. Mày tưởng bố mày đần à?”
“Không đần, đần gì chứ, bố là ai nào, làm gì có ai thông minh được như bố.” Lão Viên dồi dào khí lực như vậy, xem ra không có chuyện lớn gì. Tôi đang định đưa dĩa hoa quả lên, nhưng nghĩ lại lại thấy lo lắng, quyết định thử thêm câu nữa, “Thế bố nói một chút, bố là ai?”
“Cái thằng nhãi này mày vẫn chưa chịu yên à? Tao là bố mày đấy!” Rõ ràng bố bị tôi coi ông như người ngớ ngẩn mà nổi đóa, nện mấy nắm đấm vào mặt tôi, khiến nếp nhăn trên mặt càng xô lại, miệng cũng càng méo hơn.
“Mịa nó! Cái lão ngoan đồng Viên Quốc Siêu này, bạo lực gia đình thì bố dám, thế mà ra ngoài bị bắt nạt lại sợ sun vòi!”
Bố tôi ra oai mà oánh tôi, nhưng trong lòng tôi lại thấy vui. Sau đó cuối cùng ông cũng thu nắm đấm, đoạt lấy cái đĩa hoa quả trong tay tôi, ông không thích ăn kiwi và đào trong đấy, miễn cưỡng ăn tạm chỗ dưa hấu mà ông thích trong đĩa, nhưng ông nói với tôi, thật ra ông muốn ăn chân giò muối nhất.
Tôi thấy suy nghĩ ông minh mẫn, trong lòng lại càng vui vẻ hơn, nghĩ tới chuyện tối nay phải theo Lê Kiều bay tới Tây Ninh, thế là tôi lưu luyến nói tạm biệt với ông. Thành thật mà nói, hai bố con tôi nương tựa lẫn nhau ngần ấy năm, đôi chân tôi dường như chưa từng bước ra khỏi Bắc Kinh, tôi không nỡ bỏ ông ấy lại, cũng biết ông ấy không nỡ xa mình. Người khác thì “Cha sinh ra ta, mẹ thì nuôi ta”, nhưng lão Viên nhà tôi vừa phải làm cha vừa phải làm mẹ, tuy vẫn chưa tròn vai, nhưng quả thật cũng không dễ dàng gì.
Tôi nói, Viên Quốc Siêu à, con đi đây, con phải xa nhà một chuyến. Bố tự chăm sóc mình thật tốt, đồ ăn không thiếu, nhưng mà giờ bố đang ở viện điều dưỡng, lúc phải kiêng ăn thì nên nghe theo bác sĩ.
“Đi thì đi luôn đi, mày tưởng nhìn mày không ngứa mắt à!” Lão Viên chẳng ngẩng đầu lên, phất tay đuổi tôi ra ngoài, “Mau về nhà thu dọn đồ đạc đi, đi Tây Ba Nha đi.”
“Còn có, đừng thấy y tá xinh đẹp mà nổi máu dâm, giở trò lưu manh ——” Tôi không yên tâm tiếp tục dặn dò, đột nhiên phản ứng ra, tôi nói với bố mình đi Tây Ba Nha khi nào cơ?!
“Cô giáo bỏ tiền ra cho mày đi học nhảy thì mày phải đi, bố mày đây là cái loại ham tiện nghi sao?! Đợi bố mày bán nhà đi trả tiền cho cô giáo mày, mày sắp hai mươi hai tuổi rồi, còn chưa xa nhà tự lập đi? Tao phải tới công ty làm loạn một chuyến! Đỡ rượu cho lãnh đạo thành bệnh chẳng lẽ không tính là tai nạn lao động, tao sẽ đòi một căn nhà, không có nơi nào ở, chẳng lẽ bọn họ dám thấy chết mà không cứu? Mày cứ yên tâm mà học đi, mày nhảy…”
“Làm loạn cái gì chứ…” Nước dưa đỏ và nước miếng trong suốt từ khóe miệng méo của bố tôi chảy xuống, thế mà ông không phát hiện ra. Tôi lấy giấy ăn giúp ông lau, đột nhiên cảm thấy cay mũi, lại nhớ tới năm ấy mình lo ông làm như vậy sẽ mất mặt, thế là lại càng cay mũi hơn, “Không phải… không phải da mặt bố mỏng lắm sao….”
“Mày tưởng chuyện cô mày tìm tới mày tao không biết chắc? Tuy rằng sức khỏe bố mày không tốt, nhưng đầu óc chưa tới mức hồ đồ, chuyện của tao công ty sẽ sắp xếp, dù có không sắp xếp, thuê đại một căn nhà, kiểu gì cũng có thể qua…”
“Còn nói mình không hồ đồ à? Bố hồ đồ thế này, hồ đồ quá rồi ——” tôi im bặt, không dám nói thêm, không dám mà cũng không muốn nói nữa, sợ mình trong lúc già mồm sẽ rơi lệ.
Dù ông nhớ lầm rất nhiều năm, nhưng tính cách vẫn không thay đổi, không muốn nghe tôi nói ông hồ đồ, liền đuổi thẳng cổ tôi ra khỏi phòng bệnh.
Có lẽ là không muốn xen vào cuộc vui giữa hai chúng tôi, tôi thấy Lê Kiều đang đứng ngoài cửa chờ. Đầu óc tôi đã trống rỗng từ lâu, chỉ đờ đẫn nói với hắn, tôi không muốn tới chỗ kia nữa.
“Lại làm loạn cái gì?” Lê Kiều giơ tay lên, bộ dạng như muốn đánh tôi, tôi vội nhắm mắt lại, giơ hai tay lên che cho mình —— kết quả bàn tay hắn không đập xuống đầu tôi, mà cả người tôi lại bị hắn kéo vào lòng.
“Ôm cậu năm phút thôi.” Bờ môi Lê Kiều dán bên tai tôi, giọng nói khe khẽ nhẹ nhàng thể như từ phía chân trời xa vọng lại, “Bệnh viện người tới người đi, ôm lâu sẽ bị nhìn thấy.”
Cứ im lặng như vậy cho hắn ôm năm phút, đợi đến khi hắn buông tay ra, tôi ngoan ngoãn trở lại, lồng ngực bị cảm giác hạnh phúc muốn chết lấp đầy, không nén nổi cảm giác chưa thỏa mãn: “Sau đó thì sao?”
Lê Kiều nheo mắt lại nhìn tôi, đột nhiên khụm tay lại mà cốc vào đầu tôi —— hắn thay đổi nhanh quá, làm tôi bị bất ngờ, căn bản không kịp trốn. Sau đó hắn kéo cà vạt tôi, như kéo một con chó không nghe lời mà ngang ngạnh kéo đi.
Đây là mùa hè khiến vạn vật thét gào, hoa trong thành Bắc Kinh nở rộ, hồ Thanh Hải cũng dậy sóng. Áng mây trắng chao nghiêng trên bầu trời, khiến con người ta cảm thấy bầu trời biếc xanh tựa như một sườn dốc. Hồ Thanh Hải đẹp, đẹp ở vẻ điềm nhiên, đẹp ở vẻ vô tranh, đẹp ở chỗ bạn tưởng mọi mong đợi của mình đã được thỏa mãn, nhưng nó vẫn có thể nhe răng mang tới sự ngạc nhiên. Không giống như ở Bắc Kinh, bạn đi bộ trong khu Triều Dương, có nhiều cô gái nhìn bóng lưng tưởng tiên giáng trần, đến khi trông chính diện thì như quỷ cái, vừa quay đầu đã dọa người ta té xỉu. Con gái ở đây nhìn gần đẹp hơn nhìn xa, núi non ở đây nhìn xa tưởng gò đất, nhìn gần mới biết nó hùng vĩ vạn trượng.
Đồng cỏ lộng gió thổi, chúng tôi nhìn dê bò, dê bò nhìn chúng tôi.
Lê Kiều bảo đoàn phim sắp xếp cho hắn thêm một khách sạn khác ở gần khách sạn hắn ở, để bố trí chỗ ngủ cho “tân trợ lý” là tôi đây. Mỗi ngày kết thúc công việc xong hắn sẽ kêu tôi về khách sạn của mình trước, sau đó nhân lúc đêm tối bên ngoài ít người qua lại, lại lặng lẽ từ chỗ khách sạn của hắn qua đây, rất có ý vị “Kim ốc tàng Kiều”. Trước khi đi tôi từng tưởng tượng rất nhiều cảnh ướt át ở nơi tha hương, nhưng thực tế chuyện này lại không xảy ra. Lê Kiều quay phim đến hai ba giờ sáng như cơm bữa, mà sáng sớm sáu giờ hắn đã phải chạy tới đoàn phim hóa trang, có đôi khi để tiết kiệm thời gian, hắn không tẩy trang không tháo tóc giả, chỉ ôm tôi ngủ trong ba bốn tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
Không thể không thừa nhận, trước đây tôi có cái nhìn rất phiến diện với những minh tinh, nhất là những người trẻ tuổi, cảm thấy trong số những người đó chỉ Cố Dao mới có thể xưng là diễn viên. Tôi nghĩ họ tốt mã giẻ cùi, bề ngoài bóng bẩy đẹp đẽ, thật ra nam đạo nữ xướng. Tương tự, tôi cũng ôm cái nhìn phiến diện với Lê Kiều, vẫn cho rằng con đường diễn xuất của hắn không thể rộng mở bằng Cố Dao, hắn nhìn như trai tây, diễn cổ trang không hợp chút nào. (nam đạo nữ xướng: nam trộm cắp, gái bán dâm)
Trong phòng quay không có điều hòa, vai nữ thì còn đỡ, dán chút hoa điền, đính chút yếp hoàng, đồ diễn tuy nặng hơn hiện đại nhiều, nhưng không đến mức lấy cái mạng già. Nhưng nam diễn viên thì khổ hơn nhiều, hở ra là khoác lên người bộ áo giáp hơn năm cân, nhất là vai của Lê Kiều lại là một ma ốm động một cái cũng ho khan, trời nóng mà còn phải khoác áo lông chồn đen. Dạo trước hắn phải ăn khổ qua với rau cần liên miên, giờ trang điểm thêm, hai gò má hõm lại, bờ môi thì xanh xao, cả đời khốn khổ vì tình.
Mới đầu Lê Kiều cũng nóng, lúc đợi diễn mồ hôi tuôn như mưa, không ngờ sau khi nhập vai lại hoàn toàn hết. Tôi còn nhớ hồi hắn mới nhận kịch bản đã giận dữ thế nào, oán trách công ty điện ảnh, vì sao Cố Dao có thể diễn Lỗ Tấn lúc còn trẻ, mà hắn chỉ có thể diễn cổ nhân phiêu đồ, diễn cái vai không có chút chất dinh dưỡng nào, chỉ có thể dựa vào võ nghề và hiệu ứng hình ảnh của bộ phim.
Nhưng đến khi bắt tay vào công việc, nhập tâm vào nhân vật này, một gia cẩn thận chau chuốt kỹ lưỡng với gia của ngày thường thể như hai người khác nhau.
Có một lần xong việc tôi gối lên đầu gối hắn, không để ý mà ngủ say, nhưng đến khi tôi tỉnh dậy ngước mắt lên nhìn, lại nhận ra Lê Kiều không nhúc nhích, vẫn ngồi đến xuất thần.
Hắn chưa tẩy trang, mặt trắng bệch, vẻ mặt tiều tụy, chân mày nhợt nhạt hơi nhíu lại, bờ môi mỏng khẽ mím. Tôi nghe hắn đọc lời thoại một cách giàu tình cảm: Ngoài biên cương xa xôi, một mình xông vào doanh địa địch, đó là ‘thập khứ cửu bất hồi’… nàng… nàng thật sự… (Thập khứ cửu bất hồi: Mười đi chín không về)
Nói đoạn, lệ rơi trên gương mặt.
Vị tướng quân tình thâm bất thọ này khiến tôi cảm động, cũng làm tôi phải nể phục, dù gã là đại uyển hay là người phàm, có thể toàn tâm toàn ý làm một chuyện đều đáng để khâm phục.
“Tiện thiếp không dám xin tướng quân phải nghĩ tới ân tình ngày trước mà gửi binh tới cứu.. Chỉ có điều tướng quân anh hùng cái thế khắp nhân gian không ai sánh bằng, có thể lấy thủ cấp thượng tướng giữa vạn quân dễ như trở bàn tay, mà nay thâm nhập vào doanh địa địch cứu lấy một đứa trẻ mới sinh, có lẽ không phải chuyện gì quá khó.”
“Ngoài biên cương xa xôi, một mình xông vào doanh địa địch, đó là ‘thập khứ cửu bất hồi’….” Tuyết ngoài cửa nhẹ tựa nga mao, cơ thể hắn không ngừng run rẩy, liên tục ho khan, đôi mắt xám tro ngân ngấn lệ: “Nàng.. nàng thật sự…” (Nga mao: lông ngỗng)
Sau khi đạo diễn hô “Cắt”, cả đoàn phim đều reo lên “hoàn mỹ”, duy chỉ Lê Kiều là vẫn chưa thoát khỏi vai diễn, chân mày hắn hơi chau, viền mắt hắn phiếm hồng, sau vài phút trầm mặc, tôi nghe thấy hắn nói với đạo diễn, cảnh này vẫn chưa đạt, quay lại đi.
Nếu xem cảnh sinh ly tử biệt này trên màn ảnh, nhất định bạn sẽ cảm thấy rất nản, rất sến sẩm, nhưng đứng ở hiện trường tận mắt chứng kiến, cảm giác cảm động này khó lời nào có thể diễn tả. Lê Kiều diễn rất tốt. Hắn rơi lệ xuống tôi cũng muốn khóc theo, chỉ là tôi không khóc được. Làm việc với máy tạo tuyết mấy tiếng trời, nhưng quay phim trong căn phòng nóng hơn bốn mươi độ đúng là nóng muốn chết, hơi nước trong cơ thể tôi đã hoàn toàn bốc cạn, tôi không khóc nổi, chớp mắt một cái muối rơi ra.
Hôm nay quay phim rất thuận lợi, đoàn phim kết thúc công việc sớm, nhóm diễn viên dân tộc Tạng trong đoàn phim cùng với mấy diễn viên chính hoàn thành cảnh quay, họ vui vẻ, reo hò, hát ca, sau đó bắt đầu nhảy lên.
Ngày ở hồ Thanh Hải dài hơn ở Bắc Kinh, đêm tựa như một tấm màn được kéo xuống, lúc trời đất chung một màu, cảnh vật dường như trở nên rộng lớn hơn.
Người Tạng nổi tiếng giỏi ca múa, dáng múa của họ vừa lôi cuốn lại vừa thong thả, vừa nhẹ nhàng lại cũng vừa linh động. Tôi bị tiếng ca điệu múa của họ làm cho ngứa ngáy trong lòng, chưa đợi Lê Kiều đồng ý đã hòa vào giữa nhóm thanh niên tộc Tạng, cùng họ nhảy múa. Điệu nhảy của họ tôi chưa nhảy qua, nhưng tôi học rất nhanh, đến khi học xong rồi lại ngứa nghề, ngẫu hứng thêm vào mấy động tác mình biết.
Vốn là mấy thanh niên tộc Tạng hòa làm một vòng tròn với tôi, nhưng họ bất tri bất giác đổi đội hình, lấy tôi làm tâm mà xoay tròn xung quanh. Chỉ chốc lát sau, mấy cô gái tộc Tạng đó giờ vẫn đứng bên cười cũng gia nhập vào cùng chúng tôi, mấy nàng ấy vẫy ống tay áo, mấy nàng ca lên bằng tiếng Tạng.
Theo đoàn phim hơn một tuần, đây là lúc tôi vui nhất từ khi tới hồ Thanh Hải. Nơi ống kính chiếu tới, Lê Kiều là diễn viên chúng tinh củng nguyệt, từng giây từng phút tôi luôn cảm thấy mình quê mùa thấp kém, nhưng ngoài camera, có những vũ công trẻ bên cạnh, âm thanh của tự nhiên hòa cùng những tiếng ca xung quanh, cuối cùng tôi cũng tin mình như vàng tốt giữa dong, như ngọc đẹp giữa đá, tôi không hề thua kém vị gia này.
“Trợ lý mới của cậu nhảy không tồi.” Tôi vênh váo nghe ngóng tám phương, nghe thấy đạo diễn cách đó không xa đang khen mình.
Lúc xoay tròn theo điệu nhảy, tôi và Lê Kiều bốn mắt nhìn nhau, khoảnh khắc hai đôi mắt sờ lần gặm cắn lẫn nhau, hắn mỉm cười nói, đâu chỉ không tồi, cậu ấy giỏi nhất.
Người Tạng rất hiếu khách, tôi được một cậu nhóc mời đi uống rượu, Lê Kiều vốn chê mấy loại tiệc vui này cũng bị tôi mặt dày kéo đi.
Có rượu có thịt có vạn sao chiếu sáng, tôi cùng nhóm diễn viên tộc Tạng ngồi trên chiếu, sau khi nâng chén uống cạn liền kết thành bằng hữu.
Từ đầu tới cuối Lê Kiều không mấy nhiệt tình, nhưng không nhiệt tình thì không nhiệt tình, hắn cũng không phất tay áo bỏ đi, không ăn thịt thì uống rượu, thi thoảng góp đôi câu, coi như nhập gia tùy tục.
Tiếng người ngoài kia lặng dần, một cậu trai tộc Tạng tuấn tú nâng chén lên mời rượu mọi người, cậu ta hắng giọng, hát bằng tiếng tộc Tạng, giọng hát như tiếng sáo trong trẻo, kéo bóng đêm dậy, rồi lại chìm vào màn đêm.
“Cậu ta hát cái gì vậy?”
Một cậu trai khác giải thích ý nghĩa bài này cho chúng tôi nghe, nói ăn loại thịt ngon nhất, uống loại rượu tốt nhất, ngủ cùng với cô gái mình yêu nhất. Đây chính là chuyện tốt đẹp nhất thế gian.
Lúc này tôi đang cố gắng dùng dao Tạng cát miếng thịt dai, còn Lê Kiều thì đang định nâng chén rượu Thanh Khoa lên uống một hơn cạn sạch, thế nhưng hai chúng tôi đều không hẹn mà đưa mắt nhìn nhau. (rượu Thanh Khoa: rượu được là bằng lúa Thanh Khoa – đây là giống lúa trồng ở Tây Tạng Trung Quốc)
Chúng tôi vốn không đói khát tới vậy, hai tôi thanh tâm quả dục mười ngày nay nhưng vẫn thoải mái, lúc này đột nhiên cảm thấy đói khát vô cùng. Paparazi ở khắp mọi nơi, chúng tôi không dám lấy nền trời làm chăn mà đè nhau xuống đất chơi “dã chiến”, đành phải nén cái căng nóng dưới thân, cả đường nóng ruột mà vội vã đưa nhau về khách sạn.
Chúng tôi muốn đi làm chuyện tốt đẹp nhất thế gian.
Lần này tôi đi thay mặt Cát Lương, nghĩa là thân phận trợ lý mới của tôi sẽ được để lộ trước ống kính truyền thông. Tôi đã cố ý đi mượn chiếc áo sơ mi và cà vạt xịn, ăn mặc ngon nghẻ như một chàng phù rể.
Kết quả, Lê thiên vương mặc cả cây cái bang lại chê tôi chưa đủ thể diện.
“Cậu muốn đi vào thôn đón râu à?” Lê Kiều liếc mắt nhìn, vẻ mặt ghét bỏ mà ra lệnh cho tôi, “Cởi ra!”
“Anh sắp bốn mươi tới nơi rồi, làm một trận phải nghỉ ba ngày, đóng mấy vai non choẹt đấy cũng đâu có hợp đâu..” Sau khi xác định quan hệ, tôi lại càng lớn gan, càng dám cười giễu, dám chống đối, dám phản kháng.
Cát Lương ở phía sau bọn tôi cười thành tiếng.
“Không cởi thì không cởi.” Dường như Lê Kiều muốn ra vẻ rộng lượng, khẽ ho nhẹ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài. Nhưng lúc đi qua tôi thì rõ ràng hắn đanh mặt lại, thấp giọng đe dọa tôi, lên giường sẽ tính sổ với cậu.
Làm như tôi sợ hắn chắc? Mặc dù chim hắn to thật.
Trước khi theo Lê Kiều tới hồ Thanh Hải, tôi theo Cát Lương đi thăm bố. Cơ sở vật chất của bệnh viện đều đứng nhất cả nước, nhất là khu phòng cho các cựu chiến binh, thường xuyên có minh tinh ra ra vào vào. Tôi nghe Cát Lương nói, bố tôi ở đây được chăm sóc cẩn thận lắm, vì Lê Kiều tự đứng ra sắp xếp, người không biết còn tưởng ông là lãnh đạo nào đã về hưu.
Bác sĩ bắt chuyện với tôi, nói lúc bố tôi nhập viện não bị dập nhẹ, giờ tình hình sức khỏe đang dần có chuyển biến tốt, tình hình tinh thần cũng khá hơn, chỉ là trước đây bị trúng gió, dẫn tới chứng suy giảm trí tuệ, giờ thụ thương bệnh cũ lại tái phát, đang được tiếp nhận trị liệu bằng thuốc.
Tim tôi nhói lên, vội hỏi, giờ tình hình thế nào rồi?
Bác sĩ thấy tôi lo lắng, liền trấn an tôi, không nghiêm trọng, chỉ là miệng hơi bị méo, còn lại thì không làm sao.
Giờ tôi còn tâm trí đâu mà nghe lời người bên cạnh nói nữa, trong lòng chỉ muốn mau mau gặp bố mình. Lúc đẩy cửa đi vào, một y tá xinh đẹp trẻ tuổi vừa đút thuốc cho bố tôi uống xong, một cô khác thì đang giúp gọt hoa quả, mấy cô ấy thấy tôi đi vào, nở nụ cười kiều diễm như hoa sau mưa, vội đứng dậy nhường vị trí. Tôi ngồi xuống chỗ được một cô y tá vừa ngồi vẫn còn đang ấm chỗ mà nhìn bố, nhìn kỹ ông hồi lâu, bụng vẫn trắng, mặt vẫn đen, nếp nhăn giữa chân mày không nhiều cũng chẳng ít, ngoài cái miệng quả thật hơi méo ra, tinh thần không tồi lắm.
Méo miệng thì có làm sao, trông như gặp ai cũng cười ấy, nhìn đẹp trai chán.
Tôi bảo y tá đưa đĩa hoa quả được gọt cẩn thận cho mình, cầm một cái dĩa ăn chuẩn bị đút cho bố, bàn tay vươn ra hơi dừng lại, hỏi ông: “Viên Quốc Siêu, bố phải trả lời mới được ăn, bố nói đi, con là ai?”
Bố giận dữ trừng mắt nhìn tôi: “Cái thằng nghịch tử này, mày không phải con tao thì là ai?”
Tôi thầm thở phào trong lòng, may quá, chưa ngu chưa ngốc, vẫn còn nhận ra được tôi.
“Thế Tiểu Ly thì sao? Tiểu Ly là ai?” Tôi nhớ tới nha đầu đã lâu không liên lạc kia, cũng không biết giờ con bé thế nào.
“Không phải là cái con bé hàng xóm nhà chúng ta sao, theo học nhảy chỗ cô mày ấy. Mày tưởng bố mày đần à?”
“Không đần, đần gì chứ, bố là ai nào, làm gì có ai thông minh được như bố.” Lão Viên dồi dào khí lực như vậy, xem ra không có chuyện lớn gì. Tôi đang định đưa dĩa hoa quả lên, nhưng nghĩ lại lại thấy lo lắng, quyết định thử thêm câu nữa, “Thế bố nói một chút, bố là ai?”
“Cái thằng nhãi này mày vẫn chưa chịu yên à? Tao là bố mày đấy!” Rõ ràng bố bị tôi coi ông như người ngớ ngẩn mà nổi đóa, nện mấy nắm đấm vào mặt tôi, khiến nếp nhăn trên mặt càng xô lại, miệng cũng càng méo hơn.
“Mịa nó! Cái lão ngoan đồng Viên Quốc Siêu này, bạo lực gia đình thì bố dám, thế mà ra ngoài bị bắt nạt lại sợ sun vòi!”
Bố tôi ra oai mà oánh tôi, nhưng trong lòng tôi lại thấy vui. Sau đó cuối cùng ông cũng thu nắm đấm, đoạt lấy cái đĩa hoa quả trong tay tôi, ông không thích ăn kiwi và đào trong đấy, miễn cưỡng ăn tạm chỗ dưa hấu mà ông thích trong đĩa, nhưng ông nói với tôi, thật ra ông muốn ăn chân giò muối nhất.
Tôi thấy suy nghĩ ông minh mẫn, trong lòng lại càng vui vẻ hơn, nghĩ tới chuyện tối nay phải theo Lê Kiều bay tới Tây Ninh, thế là tôi lưu luyến nói tạm biệt với ông. Thành thật mà nói, hai bố con tôi nương tựa lẫn nhau ngần ấy năm, đôi chân tôi dường như chưa từng bước ra khỏi Bắc Kinh, tôi không nỡ bỏ ông ấy lại, cũng biết ông ấy không nỡ xa mình. Người khác thì “Cha sinh ra ta, mẹ thì nuôi ta”, nhưng lão Viên nhà tôi vừa phải làm cha vừa phải làm mẹ, tuy vẫn chưa tròn vai, nhưng quả thật cũng không dễ dàng gì.
Tôi nói, Viên Quốc Siêu à, con đi đây, con phải xa nhà một chuyến. Bố tự chăm sóc mình thật tốt, đồ ăn không thiếu, nhưng mà giờ bố đang ở viện điều dưỡng, lúc phải kiêng ăn thì nên nghe theo bác sĩ.
“Đi thì đi luôn đi, mày tưởng nhìn mày không ngứa mắt à!” Lão Viên chẳng ngẩng đầu lên, phất tay đuổi tôi ra ngoài, “Mau về nhà thu dọn đồ đạc đi, đi Tây Ba Nha đi.”
“Còn có, đừng thấy y tá xinh đẹp mà nổi máu dâm, giở trò lưu manh ——” Tôi không yên tâm tiếp tục dặn dò, đột nhiên phản ứng ra, tôi nói với bố mình đi Tây Ba Nha khi nào cơ?!
“Cô giáo bỏ tiền ra cho mày đi học nhảy thì mày phải đi, bố mày đây là cái loại ham tiện nghi sao?! Đợi bố mày bán nhà đi trả tiền cho cô giáo mày, mày sắp hai mươi hai tuổi rồi, còn chưa xa nhà tự lập đi? Tao phải tới công ty làm loạn một chuyến! Đỡ rượu cho lãnh đạo thành bệnh chẳng lẽ không tính là tai nạn lao động, tao sẽ đòi một căn nhà, không có nơi nào ở, chẳng lẽ bọn họ dám thấy chết mà không cứu? Mày cứ yên tâm mà học đi, mày nhảy…”
“Làm loạn cái gì chứ…” Nước dưa đỏ và nước miếng trong suốt từ khóe miệng méo của bố tôi chảy xuống, thế mà ông không phát hiện ra. Tôi lấy giấy ăn giúp ông lau, đột nhiên cảm thấy cay mũi, lại nhớ tới năm ấy mình lo ông làm như vậy sẽ mất mặt, thế là lại càng cay mũi hơn, “Không phải… không phải da mặt bố mỏng lắm sao….”
“Mày tưởng chuyện cô mày tìm tới mày tao không biết chắc? Tuy rằng sức khỏe bố mày không tốt, nhưng đầu óc chưa tới mức hồ đồ, chuyện của tao công ty sẽ sắp xếp, dù có không sắp xếp, thuê đại một căn nhà, kiểu gì cũng có thể qua…”
“Còn nói mình không hồ đồ à? Bố hồ đồ thế này, hồ đồ quá rồi ——” tôi im bặt, không dám nói thêm, không dám mà cũng không muốn nói nữa, sợ mình trong lúc già mồm sẽ rơi lệ.
Dù ông nhớ lầm rất nhiều năm, nhưng tính cách vẫn không thay đổi, không muốn nghe tôi nói ông hồ đồ, liền đuổi thẳng cổ tôi ra khỏi phòng bệnh.
Có lẽ là không muốn xen vào cuộc vui giữa hai chúng tôi, tôi thấy Lê Kiều đang đứng ngoài cửa chờ. Đầu óc tôi đã trống rỗng từ lâu, chỉ đờ đẫn nói với hắn, tôi không muốn tới chỗ kia nữa.
“Lại làm loạn cái gì?” Lê Kiều giơ tay lên, bộ dạng như muốn đánh tôi, tôi vội nhắm mắt lại, giơ hai tay lên che cho mình —— kết quả bàn tay hắn không đập xuống đầu tôi, mà cả người tôi lại bị hắn kéo vào lòng.
“Ôm cậu năm phút thôi.” Bờ môi Lê Kiều dán bên tai tôi, giọng nói khe khẽ nhẹ nhàng thể như từ phía chân trời xa vọng lại, “Bệnh viện người tới người đi, ôm lâu sẽ bị nhìn thấy.”
Cứ im lặng như vậy cho hắn ôm năm phút, đợi đến khi hắn buông tay ra, tôi ngoan ngoãn trở lại, lồng ngực bị cảm giác hạnh phúc muốn chết lấp đầy, không nén nổi cảm giác chưa thỏa mãn: “Sau đó thì sao?”
Lê Kiều nheo mắt lại nhìn tôi, đột nhiên khụm tay lại mà cốc vào đầu tôi —— hắn thay đổi nhanh quá, làm tôi bị bất ngờ, căn bản không kịp trốn. Sau đó hắn kéo cà vạt tôi, như kéo một con chó không nghe lời mà ngang ngạnh kéo đi.
Đây là mùa hè khiến vạn vật thét gào, hoa trong thành Bắc Kinh nở rộ, hồ Thanh Hải cũng dậy sóng. Áng mây trắng chao nghiêng trên bầu trời, khiến con người ta cảm thấy bầu trời biếc xanh tựa như một sườn dốc. Hồ Thanh Hải đẹp, đẹp ở vẻ điềm nhiên, đẹp ở vẻ vô tranh, đẹp ở chỗ bạn tưởng mọi mong đợi của mình đã được thỏa mãn, nhưng nó vẫn có thể nhe răng mang tới sự ngạc nhiên. Không giống như ở Bắc Kinh, bạn đi bộ trong khu Triều Dương, có nhiều cô gái nhìn bóng lưng tưởng tiên giáng trần, đến khi trông chính diện thì như quỷ cái, vừa quay đầu đã dọa người ta té xỉu. Con gái ở đây nhìn gần đẹp hơn nhìn xa, núi non ở đây nhìn xa tưởng gò đất, nhìn gần mới biết nó hùng vĩ vạn trượng.
Đồng cỏ lộng gió thổi, chúng tôi nhìn dê bò, dê bò nhìn chúng tôi.
Lê Kiều bảo đoàn phim sắp xếp cho hắn thêm một khách sạn khác ở gần khách sạn hắn ở, để bố trí chỗ ngủ cho “tân trợ lý” là tôi đây. Mỗi ngày kết thúc công việc xong hắn sẽ kêu tôi về khách sạn của mình trước, sau đó nhân lúc đêm tối bên ngoài ít người qua lại, lại lặng lẽ từ chỗ khách sạn của hắn qua đây, rất có ý vị “Kim ốc tàng Kiều”. Trước khi đi tôi từng tưởng tượng rất nhiều cảnh ướt át ở nơi tha hương, nhưng thực tế chuyện này lại không xảy ra. Lê Kiều quay phim đến hai ba giờ sáng như cơm bữa, mà sáng sớm sáu giờ hắn đã phải chạy tới đoàn phim hóa trang, có đôi khi để tiết kiệm thời gian, hắn không tẩy trang không tháo tóc giả, chỉ ôm tôi ngủ trong ba bốn tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
Không thể không thừa nhận, trước đây tôi có cái nhìn rất phiến diện với những minh tinh, nhất là những người trẻ tuổi, cảm thấy trong số những người đó chỉ Cố Dao mới có thể xưng là diễn viên. Tôi nghĩ họ tốt mã giẻ cùi, bề ngoài bóng bẩy đẹp đẽ, thật ra nam đạo nữ xướng. Tương tự, tôi cũng ôm cái nhìn phiến diện với Lê Kiều, vẫn cho rằng con đường diễn xuất của hắn không thể rộng mở bằng Cố Dao, hắn nhìn như trai tây, diễn cổ trang không hợp chút nào. (nam đạo nữ xướng: nam trộm cắp, gái bán dâm)
Trong phòng quay không có điều hòa, vai nữ thì còn đỡ, dán chút hoa điền, đính chút yếp hoàng, đồ diễn tuy nặng hơn hiện đại nhiều, nhưng không đến mức lấy cái mạng già. Nhưng nam diễn viên thì khổ hơn nhiều, hở ra là khoác lên người bộ áo giáp hơn năm cân, nhất là vai của Lê Kiều lại là một ma ốm động một cái cũng ho khan, trời nóng mà còn phải khoác áo lông chồn đen. Dạo trước hắn phải ăn khổ qua với rau cần liên miên, giờ trang điểm thêm, hai gò má hõm lại, bờ môi thì xanh xao, cả đời khốn khổ vì tình.
Mới đầu Lê Kiều cũng nóng, lúc đợi diễn mồ hôi tuôn như mưa, không ngờ sau khi nhập vai lại hoàn toàn hết. Tôi còn nhớ hồi hắn mới nhận kịch bản đã giận dữ thế nào, oán trách công ty điện ảnh, vì sao Cố Dao có thể diễn Lỗ Tấn lúc còn trẻ, mà hắn chỉ có thể diễn cổ nhân phiêu đồ, diễn cái vai không có chút chất dinh dưỡng nào, chỉ có thể dựa vào võ nghề và hiệu ứng hình ảnh của bộ phim.
Nhưng đến khi bắt tay vào công việc, nhập tâm vào nhân vật này, một gia cẩn thận chau chuốt kỹ lưỡng với gia của ngày thường thể như hai người khác nhau.
Có một lần xong việc tôi gối lên đầu gối hắn, không để ý mà ngủ say, nhưng đến khi tôi tỉnh dậy ngước mắt lên nhìn, lại nhận ra Lê Kiều không nhúc nhích, vẫn ngồi đến xuất thần.
Hắn chưa tẩy trang, mặt trắng bệch, vẻ mặt tiều tụy, chân mày nhợt nhạt hơi nhíu lại, bờ môi mỏng khẽ mím. Tôi nghe hắn đọc lời thoại một cách giàu tình cảm: Ngoài biên cương xa xôi, một mình xông vào doanh địa địch, đó là ‘thập khứ cửu bất hồi’… nàng… nàng thật sự… (Thập khứ cửu bất hồi: Mười đi chín không về)
Nói đoạn, lệ rơi trên gương mặt.
Vị tướng quân tình thâm bất thọ này khiến tôi cảm động, cũng làm tôi phải nể phục, dù gã là đại uyển hay là người phàm, có thể toàn tâm toàn ý làm một chuyện đều đáng để khâm phục.
“Tiện thiếp không dám xin tướng quân phải nghĩ tới ân tình ngày trước mà gửi binh tới cứu.. Chỉ có điều tướng quân anh hùng cái thế khắp nhân gian không ai sánh bằng, có thể lấy thủ cấp thượng tướng giữa vạn quân dễ như trở bàn tay, mà nay thâm nhập vào doanh địa địch cứu lấy một đứa trẻ mới sinh, có lẽ không phải chuyện gì quá khó.”
“Ngoài biên cương xa xôi, một mình xông vào doanh địa địch, đó là ‘thập khứ cửu bất hồi’….” Tuyết ngoài cửa nhẹ tựa nga mao, cơ thể hắn không ngừng run rẩy, liên tục ho khan, đôi mắt xám tro ngân ngấn lệ: “Nàng.. nàng thật sự…” (Nga mao: lông ngỗng)
Sau khi đạo diễn hô “Cắt”, cả đoàn phim đều reo lên “hoàn mỹ”, duy chỉ Lê Kiều là vẫn chưa thoát khỏi vai diễn, chân mày hắn hơi chau, viền mắt hắn phiếm hồng, sau vài phút trầm mặc, tôi nghe thấy hắn nói với đạo diễn, cảnh này vẫn chưa đạt, quay lại đi.
Nếu xem cảnh sinh ly tử biệt này trên màn ảnh, nhất định bạn sẽ cảm thấy rất nản, rất sến sẩm, nhưng đứng ở hiện trường tận mắt chứng kiến, cảm giác cảm động này khó lời nào có thể diễn tả. Lê Kiều diễn rất tốt. Hắn rơi lệ xuống tôi cũng muốn khóc theo, chỉ là tôi không khóc được. Làm việc với máy tạo tuyết mấy tiếng trời, nhưng quay phim trong căn phòng nóng hơn bốn mươi độ đúng là nóng muốn chết, hơi nước trong cơ thể tôi đã hoàn toàn bốc cạn, tôi không khóc nổi, chớp mắt một cái muối rơi ra.
Hôm nay quay phim rất thuận lợi, đoàn phim kết thúc công việc sớm, nhóm diễn viên dân tộc Tạng trong đoàn phim cùng với mấy diễn viên chính hoàn thành cảnh quay, họ vui vẻ, reo hò, hát ca, sau đó bắt đầu nhảy lên.
Ngày ở hồ Thanh Hải dài hơn ở Bắc Kinh, đêm tựa như một tấm màn được kéo xuống, lúc trời đất chung một màu, cảnh vật dường như trở nên rộng lớn hơn.
Người Tạng nổi tiếng giỏi ca múa, dáng múa của họ vừa lôi cuốn lại vừa thong thả, vừa nhẹ nhàng lại cũng vừa linh động. Tôi bị tiếng ca điệu múa của họ làm cho ngứa ngáy trong lòng, chưa đợi Lê Kiều đồng ý đã hòa vào giữa nhóm thanh niên tộc Tạng, cùng họ nhảy múa. Điệu nhảy của họ tôi chưa nhảy qua, nhưng tôi học rất nhanh, đến khi học xong rồi lại ngứa nghề, ngẫu hứng thêm vào mấy động tác mình biết.
Vốn là mấy thanh niên tộc Tạng hòa làm một vòng tròn với tôi, nhưng họ bất tri bất giác đổi đội hình, lấy tôi làm tâm mà xoay tròn xung quanh. Chỉ chốc lát sau, mấy cô gái tộc Tạng đó giờ vẫn đứng bên cười cũng gia nhập vào cùng chúng tôi, mấy nàng ấy vẫy ống tay áo, mấy nàng ca lên bằng tiếng Tạng.
Theo đoàn phim hơn một tuần, đây là lúc tôi vui nhất từ khi tới hồ Thanh Hải. Nơi ống kính chiếu tới, Lê Kiều là diễn viên chúng tinh củng nguyệt, từng giây từng phút tôi luôn cảm thấy mình quê mùa thấp kém, nhưng ngoài camera, có những vũ công trẻ bên cạnh, âm thanh của tự nhiên hòa cùng những tiếng ca xung quanh, cuối cùng tôi cũng tin mình như vàng tốt giữa dong, như ngọc đẹp giữa đá, tôi không hề thua kém vị gia này.
“Trợ lý mới của cậu nhảy không tồi.” Tôi vênh váo nghe ngóng tám phương, nghe thấy đạo diễn cách đó không xa đang khen mình.
Lúc xoay tròn theo điệu nhảy, tôi và Lê Kiều bốn mắt nhìn nhau, khoảnh khắc hai đôi mắt sờ lần gặm cắn lẫn nhau, hắn mỉm cười nói, đâu chỉ không tồi, cậu ấy giỏi nhất.
Người Tạng rất hiếu khách, tôi được một cậu nhóc mời đi uống rượu, Lê Kiều vốn chê mấy loại tiệc vui này cũng bị tôi mặt dày kéo đi.
Có rượu có thịt có vạn sao chiếu sáng, tôi cùng nhóm diễn viên tộc Tạng ngồi trên chiếu, sau khi nâng chén uống cạn liền kết thành bằng hữu.
Từ đầu tới cuối Lê Kiều không mấy nhiệt tình, nhưng không nhiệt tình thì không nhiệt tình, hắn cũng không phất tay áo bỏ đi, không ăn thịt thì uống rượu, thi thoảng góp đôi câu, coi như nhập gia tùy tục.
Tiếng người ngoài kia lặng dần, một cậu trai tộc Tạng tuấn tú nâng chén lên mời rượu mọi người, cậu ta hắng giọng, hát bằng tiếng tộc Tạng, giọng hát như tiếng sáo trong trẻo, kéo bóng đêm dậy, rồi lại chìm vào màn đêm.
“Cậu ta hát cái gì vậy?”
Một cậu trai khác giải thích ý nghĩa bài này cho chúng tôi nghe, nói ăn loại thịt ngon nhất, uống loại rượu tốt nhất, ngủ cùng với cô gái mình yêu nhất. Đây chính là chuyện tốt đẹp nhất thế gian.
Lúc này tôi đang cố gắng dùng dao Tạng cát miếng thịt dai, còn Lê Kiều thì đang định nâng chén rượu Thanh Khoa lên uống một hơn cạn sạch, thế nhưng hai chúng tôi đều không hẹn mà đưa mắt nhìn nhau. (rượu Thanh Khoa: rượu được là bằng lúa Thanh Khoa – đây là giống lúa trồng ở Tây Tạng Trung Quốc)
Chúng tôi vốn không đói khát tới vậy, hai tôi thanh tâm quả dục mười ngày nay nhưng vẫn thoải mái, lúc này đột nhiên cảm thấy đói khát vô cùng. Paparazi ở khắp mọi nơi, chúng tôi không dám lấy nền trời làm chăn mà đè nhau xuống đất chơi “dã chiến”, đành phải nén cái căng nóng dưới thân, cả đường nóng ruột mà vội vã đưa nhau về khách sạn.
Chúng tôi muốn đi làm chuyện tốt đẹp nhất thế gian.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook