Túy Tử Đương Đồ
-
Chương 18: Đầu trọc không gặp đầu trọc
Sau này nghe Skylar nói, Dương Diễm từng tới phòng tập một lần.
Skylar nói Dương Diễm đẹp hơn cái cô diễn viên kia gấp trăm lần, khí chất cũng tốt hơn gấp trăm lần, nói lúc cô không cười như Tây Tử phùng tâm, lúc cười thì đẹp đến sinh động — câu này nghe rất có sức thuyết phục, bởi bản thân Skylar cũng là một người đẹp, hơn nữa còn không bao giờ nhận mình thua người khác.
(Tây Tử phủng tâm: hình dung dáng vẻ yểu điệu của mỹ nữ. Tương truyền ngày xưa Tây Thi thường đau lòng mà ôm tim nhíu mày, nhưng nàng vẫn rất xinh đẹp.)
Lúc đó tôi không ở phòng tập, nên không thể kiểm chứng liệu Dương Diễm có điên đảo chúng sinh như lời kể không, nhưng tôi thừa nhận những câu nói này khiến mình rất khó chịu, Lê Kiều không ở trong nước, Cát Lương không đi theo, tôi không kịp đợi Lê Kiều tự miệng nói thật với mình, ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi mà đi tìm Cát Lương chứng thực.
Cát Lương nhìn kỹ tôi một lúc lâu, khẽ thở dài, anh ta như người anh cả mà an ủi khuyên nhủ tôi nên an phận, bởi vì ‘ước mơ’ là thứ rất nguy hiểm.
Lời này thì tôi tin. Từng có một thời gian dài tôi nghe thấy hai chữ này sẽ phì cười, nó như một lời nói dối “với tay lên hái sao”, chỉ dành cho những kẻ ngốc nghếch không rành thế sự mà đeo đuổi những thứ mù quáng, nó kích động thôi thúc lòng nhiệt huyết của bạn, khích lệ bạn leo cao, vươn tay lên, sau đó nhận ra mình hai bàn tay trắng.
“Nhưng… nhưng mà Lê Kiều…”
Nói đến đây thì tôi im lặng. Không thể không nói, tôi có hơi khó chịu với ánh mắt đồng cảm và thương hại của Cát Lương, rõ ràng tôi vẫn tốt. Chuyện đã đến nước này, thứ nhất tôi không định làm loạn lên, thứ hai tôi cũng không có ý định trèo cao, tôi cố gắng thu dọn chút cảm xúc ngổn ngang trên mặt, lấy lại sĩ diện, sao đó mỉm cười chào tạm biệt anh ta.
Nói tới kể cũng lạ, lúc luyện nhảy tôi chẳng ngại mệt, nhưng lúc này giữ môi cười đi trên đường, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, đôi chân như nhũn đi.
Cái đất Bắc Kinh này đâu đâu cũng là người, kẻ tây người đông kẻ nam tụ lại ở nơi đây, kẻ có tiền không ôm mộng, kẻ ôm mộng không có tiền cùng nhau chia sẻ cái đất cát bụi mù mịt. Tôi lảo đảo ngồi xuống bên một thân liễu, lá liễu đã xanh màu từ lâu. Tôi đốt một điếu thuốc ngồi bên vệ đường, ánh mắt đuổi theo một cô gái xinh đẹp, cổ áo thấp, nhưng ngực lại to, nửa bầu ngực lộ ra ngoài, trắng bóng. Tôi nhả khói ra nuốt vào, lấy dáng vẻ của một kẻ lưu manh mà huýt sáo với cô ta, cô ta thì lại bám chặt lấy một ông chú hói đầu, lườm tôi lại một cái —
Lại tự chọc cười mình.
Tôi ngồi ở vệ đường giữa màn đêm đen.
Nhìn kẻ say loạng choạng, nhìn trẻ con tập tễnh, nhìn kẻ giàu ngẩng cao đầu, nhìn những người cũng mệt mỏi giống như tôi.
Vì sao mắt con người lại được đặt ở đằng trước? Tôi nghĩ, là bởi cho dù có bị cuộc sống này dắt trứng, thì chúng tôi cũng chỉ có thể tiến về phía trước.
Dạo gần đây Lê Kiều rất bận bịu, trận phong ba trước đó trên truyền thông đã ảnh hưởng tới tiến độ quay phim của hắn, hắn bớt thời gian từ đoàn phim quay về Bắc Kinh, chẳng nói chẳng rằng túm tôi đi.
Con chó Alaska kia ngồi ghế sau — chuyện này rất lạ, con chó này có bảo mẫu của nó, bình thường Lê Kiều không dắt nó ra ngoài.
Tôi hỏi hắn, đi đâu vậy?
“Không phải đó giờ vẫn muốn gặp Cố Dao sao?” Lê Kiều tống tôi vào ghế phụ, tự mình lái xe, “Dẫn cậu đi gặp hắn ta, suốt ngày YY người ta để thủ dâm, cũng nên gặp mặt một lần.”
Thật ra tôi không nói với Lê Kiều, đối tượng thi thoảng tôi thủ dâm đã không phải Cố Dao từ lâu. Tôi ở bên cái người chân dài mông vểnh này lâu, đã không còn huyễn tưởng tới người khác.
Cái món quà lần trước hắn tặng kia tôi từng dùng thử một lần. Người Nhật đúng là thiên tài trong lĩnh vực này, cái thứ kia rung mạnh như rồng như hổ, không khác gì đồ thật. Tôi cầm thứ kia so với cậu em của mình — tôi vốn không nhỏ, nhưng đặt cùng một chỗ với cái thứ to lớn kia, nhất thời như que củi, lông không rậm, quy đầu không to, mã nhãn cũng không mọng nước.
Tôi nghĩ mình không nuốt nổi cái thứ lớn như vậy, bèn nghĩ tới đôi mắt tro lạnh của ai kia, coi nó như dương v*t của gia mà đưa lên miệng hôn một cái, sau đó lại tự sờ soạng mình đến bắn ra, thoải mái vô cùng tận.
Lúc này Lê Kiều đang cau mày, chuyên tâm nhìn đường, không nhìn tôi.
Tôi vẫn không nói gì. Tôi không quen nhìn hắn như vậy.
Chỗ Cố Dao ở không phải trong một khu biệt thự, mà là một tòa cao ốc cao chọc trời.
Mở cửa cho chúng tôi là một cô gái trẻ tuổi, không thấy rõ mặt, ánh sáng bị cái đầu trơn bóng của cô ta làm cho lu mờ. Có vẻ cô gái kia là người quen cũ của Lê Kiều, vừa gặp mặt đã nhiệt tình ôm lấy hắn, kề mặt hôn môi, sau đó cô ta chú ý tới con chó được tôi dắt, ngồi xổm người xuống, xoa xoa người nó nói, Thiểm Linh, lâu lắm rồi không gặp.
Con chó liền giãy ra khỏi tôi, không để ý tới công tôi tắm rửa chải lông cho nó, lè lưỡi ra mà bổ nhào về phía người kia.
Hừ, súc sinh!
Giờ tôi mới biết hóa ra con chó này tên “Thiểm Linh”, Lê Kiều không phải người thích thú cưng, hắn vẫn thường gọi con chó này là Alaska, có đôi khi ngại phiền thì gọi nó là “Douge”, hoặc là.. Dog.
(Douge: nguyên văn là 多哥 (Đa ca- dog ca?!), cách đọc Dog và Douge trong tiếng Trung na ná nhau)
Nghe ý của cô ta, Thiểm Linh là cô nhờ gửi nuôi chỗ Lê Kiều, vì chồng của cô không thích nuôi chó trong nhà.
Tôi được cô mời vào nhà, thay dép, đợi gặp mặt thần tượng.
“Đây là Cố Dao, hẳn cậu từng gặp qua rồi. Đây là vợ của Cố Dao –” Lê Kiều giới thiệu họ với tôi, ngừng lại một chút mới nói ra tên của cô ấy, Dương Diễm.
Nơi ánh mắt hắn dừng lại, chính là cô gái có cái đầu trọc kia.
Đương nhiên tôi nhớ Dương Diễm, tôi không nhớ người cô, nhưng tôi nhớ rõ tên cô ấy; đương nhiên tôi cũng nhớ rõ Cố Dao, so với năm ấy thì anh ta có chút thay đổi, anh ta đen hơn nhiều với so với Lê Kiều, nhưng đường nét vẫn được, nhìn anh tuấn như nhau.
Bọn họ đều không nhớ tôi.
Đây cũng không phải chuyện gì to tát, biển người mênh mông ai biết ai. Tôi tự nhắc bản thân vui vẻ lên một chút, không được mượn đề nói ý mình, không được ra vẻ ta đây.
Không đợi Lê Kiều mở miệng, tôi đứng thẳng người, chủ động tự giới thiệu, tôi là Viên Lạc Băng, là tài xế của Lê gia.
Nam nữ chủ nhân trong nhà đều có vẻ giật mình, dường như không ngờ Lê Kiều sẽ đưa tài xế của mình tới đây. Nhưng hiển nhiên họ đều là người biết kiềm chế, không vì vậy mà xem thường tôi, thậm chí Dương Diễm còn chủ động đưa tôi vào phòng khách, quả đúng là thụ sủng nhược kinh.
Skylar nói không ngoa, Dương Diễm rất đẹp, đàn ông cạo đầu trọc đã không dễ, huống hồ là đàn bà. Cái đầu trọc khiến vẻ đẹp của cô thêm phần Phật tính, khiến những kẻ bại hoại không dám nghĩ tới nơi giữa hai chân cô.
Hơn nữa người đẹp này còn có thể nấu ăn. Bữa cơm vô cùng phong phú, cá hấp quế, beefsteak tiêu đen, hổ bì thanh tiêu, canh gà hầm sâm.. Bón món thịt một món canh một điểm tâm, ẩm thực Tây Trung đan xen, đều được làm từ cô gái tay không dính dương xuân thủy.
(hổ bì thanh tiêu là một món nổi tiếng của Tứ Xuyên, xào ớt xanh đến khi bề ngoài hơi cháy sém, hoa tiết cháy như da hổ, nên được gọi là Hổ bì thanh tiêu – ớt xanh da hổ)
(tay không dính dương xuân thủy: chỉ sống trong một gia đình có điều kiện tốt, không phải làm gì.)
Người đẹp này ân cần thân thiện, cười nói với tôi, hai người họ không có lộc ăn, phải ăn kiêng vì phim mới, cậu thay họ ăn nhiều một chút, coi như ủng hộ tôi.
Tôi mỉm cười lại, cúi đầu, thật sự ủng hộ.
“Tôi cạo đầu vì “Khiển Đường”, còn cậu thì sao?”
“Số tôi không may, ra ngoài với bạn thì vô duyên vô cớ bị người ta đánh.” Tôi gắng cười với Dương Diễm —— Đúng là đại hiệp đại nghĩa tới cỡ nào, cứ như Hồng Phất Nữ với Lý Tịnh.
“Xui ghê nhỉ —— nào nào, ăn nhiều vào, tẩm bổ một chút.”
Cho dù tôi có căm hận cái tên cô cỡ nào, giờ hận thù cũng tiêu tán dưới sự dịu dàng xuân phong hóa vũ của cô. Đột nhiên tôi cảm thấy Lê Kiều dẫn tôi tới đây là có dụng ý —— khó qua nhất là ải mỹ nhân, cho dù gay cũng như vậy.
“Đã nhắc cậu từ lâu là đừng đắc tội với mấy “vị vua không ngai” này, thỏa hiệp được thì thỏa hiệp, ít nhiều gì cũng phải có chút xã giao. Tuy toàn bộ thiếu nữ vị thành niên khắp Trung Quốc này đều ủng hộ cậu, nhưng cậu cũng đừng phóng túng như vậy nữa.” Nhìn Cố Dao như đang an ủi bạn học cũ, nhưng trong lời nói lại có ý “Tôi phản đối cậu như vậy.”
Lê Kiều cũng không khách khí: “Cậu giả bộ cái gì mà giả bộ? Trong lòng thì mắng người ta ngu ngốc trăm nghìn lần, nhưng mặt vẫn cười tươi phơ lớ, chẳng trách người ta nói cậu theo trường phái diễn xuất.”
“Lấy giải điện ảnh Trung Quốc, ba phần dựa vào diễn xuất, bảy phần dựa vào nhân tình, cho dù có không lấy được giải cũng chẳng có gì đáng tiếc. Ít nhất cậu cũng được bầu làm đệ nhất mỹ nam trên mạng, không phải liều mạng như chúng tôi, chỉ dựa vào mặt thôi cũng có thể kiếm ăn.”
Lê Kiều binh tới tướng đỡ: “Nào được bằng cậu, diễn bệnh tâm thần thôi cũng có thể lấy giải, thi lần nào trúng lần ấy.”
Đột nhiên Cố Dao xoay người nhìn tôi —— Anh ta hơi nghiêng cổ, ánh mắt thoáng trỗng rỗng, khóe miệng cũng cứng đờ trong nháy mắt.
Bộ dạng bất thường này khiến tôi sợ giật nảy mình, theo bản năng nghiêng mình về phía sau mà né tránh.
Đột nhiên Cố Dao lại nở nụ cười, bờ môi anh ta dày hơn Lê Kiều một chút, cười một cái liền lộ ra hàm răng trắng ngay ngắn. Anh ta chỉ chỉ vào mũi tôi, đoạn nói, ha ha, cậu nhóc, cậu bị tôi lừa rồi.
Ở đây Lê Kiều không coi mình như người ngoài, tự mình ra tủ rượu chọn loại rượu vang mình thích, cũng không dùng dụng cụ mở nắp, thẳng tay kéo nắp chai, hắn khẽ cốc vào bên thân chai, đợi nút bình dịch lên một chút, sau đó dùng răng cắn nó ra.
Rượu đỏ của nước ngoài không giống như rượu trắng nước ta, thưởng như thưởng trà vậy, như nữ đại văn hào Dương Giáng tiên sinh từng nói, “Nhất bôi vi phẩm, chích tại biện vị.” Nhưng Lê Kiều như tự chuốc say mình, rót rượu đầy ly rồi ngửa đầu ra sau uống, uống qua loa một hơi cạn sạch.
(Nhất bôi vi phẩm, chích tại biện vị: Câu này chỉ thưởng trà là để uống để nhấp nháp nếm vị, uống nhiều hơn sẽ thành giải khát tầm thường)
Bầu không khí trên bàn ăn coi như hòa hợp, nhưng hai gia này châm chọc lẫn nhau, cứ chốc chốc lại đột nhiên bắn lén đối phương. Để hóa giải chút khó xử kì lạ này, tôi lôi chuyện cũ mình từng giấu kỹ ra, nói với Cố Dao tôi từng gặp anh ta một lần, còn thiếu chút nữa nhận diễn “Trường ca Đại Minh.”
“Ồ, vậy sao?” Cố Dao cười lộ ra hàm răng đều, độ cong vừa phải, từ dáng cười này có thể đoán, anh ta thật sự không nhớ rõ.
Tôi phản ứng nhanh, liền pha vài trò để hóa giải cho mình, chọc Dương Diễm che mặt cười to.
Cố Dao cũng cười, duy chỉ Lê Kiều từ lúc đi vào tới giờ đều lạnh mặt, không ho he tiếng nào, lại rót cho mình thêm một ly.
“Anh đúng là theo chủ nghĩa đàn ông, có chuyện gì cũng không tìm bạn bè giúp đỡ, nếu không phải em đọc tin, cũng không biết “Khiển Đường” xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Dương Diễm xoa xoa cái đầu trọc lốc của mình, cười nói với Lê Kiều, khắp nơi đều nói anh ép cô gái kia cạo đầu, cho nên em quyết định tự mình ủng hộ anh, anh xem em đã hy sinh lớn như vậy, cái vai vũ công chính trong “Khiển Đường” kia, trừ em ra thì không thể là ai khác, không ai tranh được với em.
Tôi cúi gằm mặt, chỉ ăn chứ không nói gì.
“Cô ấy chẳng nói với tôi tiếng nào, tự quyết cạo mái tóc đã nuôi hơn mười năm.” Cố Dao lắc đầu, thở dài, rõ ràng không vui với hành động này, nhưng lại có vẻ không biết làm thế nào —— trong một đêm vợ mình biến thành ni cô, có đổi lại là người khác thì cũng không vui vậy thôi.
“Anh biết, em xuất thân học viện vũ đạo chính quy, còn là quán quân Thanh Vũ.” Hiếm khi Lê Kiều động đũa, chỉ rót rượu hết ly này sang ly khác.
Trong phòng khách có treo một bức ảnh gần như choán hết bức tường. Trong ảnh là một vũ công, cơ thể vũ công nghiêng đến là xinh đẹp, mặc váy màu lam của khổng tước, mái tóc đen mượt như tấm vải mà đổ xuống, vẻ đẹp nhã nhặn thục nữ.
Tôi nhớ rõ điệu múa này, trận chung kết Thanh Vũ năm ấy, cô gái mới vào đời này nhảy một điệu “Khổng tước đông nam phi”.
Bên cạnh bức ảnh này là một cái giá bằng kính, trên đó đặt đầy những bức ảnh và giải thưởng danh giá: Tôi nhìn thoáng qua: Tốt nghiệp học viện vũ đạo hoàng gia Tây Ba Nha Gissar, “Nghệ sĩ trẻ xuất sắc” của liên đoàn nghệ thuật toàn quốc, giải thưởng “Công trình năm nhất” của bộ tuyên truyền trung ương, ảnh chụp cùng các ủy viên và lãnh đạo hội nghị hiệp thương chính trị và ảnh lưu niệm khi diễn ở nước ngoài.. Giữa cái giá là cúp quán quân cuộc thi Thanh Vũ.
Nếu lúc tới đây tôi còn ôm một chút hy vọng sống, thì bây giờ tim lạnh như tro. Người đẹp một lòng giúp đỡ, lại có thể thu hoạch lớn, rõ ràng Dương Diễm là sự lựa chọn hoàn hảo.
Như đứng đống lửa, như ngồi đống than nhưng vẫn phải tươi cười, ăn xong bữa này như được giải phóng. Lê Kiều đã ngà ngà say, lần này về tôi lái xe. Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, cả dọc đường im lặng, còn tôi thì phụ trách cứ im lặng một lúc lại cảm thán, Cố Dao đẹp trai thật đó, vợ ảnh cũng xinh ghê.
Đưa gia và chó của gia về, tôi suy sụp tinh thần đến cực điểm mà định về nhà, không ngờ gia lại không cho.
“Cậu muốn cái gì?” Viền mắt Lê Kiều phiếm hồng, hơi thở mang theo mùi rượu, hắn nắm cổ tay tôi, ngưng lại trong mấy phút, lại nói, nếu cậu có dị nghị gì về chuyện chọn vai lần này, có thể nói cho tôi biết.
Lời này hiển nhiên là uống say rồi, một tên tài xế như tôi thì có gì mà dị nghị? Nếu hắn quyết tâm cho tôi điệu “Thái Bình” kia, đâu cần phải phí công dẫn tôi đi gặp Cố Dao, tôi tự ước chừng sức mình, sau đó cười cười nói, gia, chuyện lần trước gia hứa còn chưa hoàn thành nhỉ.
Lời này chỉ là đùa vui thôi, không ngờ Lê Kiều lại làm thật. Đột nhiên hắn quăng tôi —— tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông phía sau kia đè lên trên bàn.
Hắn chuẩn bị tử hình tôi ngay tại chỗ.
Skylar nói Dương Diễm đẹp hơn cái cô diễn viên kia gấp trăm lần, khí chất cũng tốt hơn gấp trăm lần, nói lúc cô không cười như Tây Tử phùng tâm, lúc cười thì đẹp đến sinh động — câu này nghe rất có sức thuyết phục, bởi bản thân Skylar cũng là một người đẹp, hơn nữa còn không bao giờ nhận mình thua người khác.
(Tây Tử phủng tâm: hình dung dáng vẻ yểu điệu của mỹ nữ. Tương truyền ngày xưa Tây Thi thường đau lòng mà ôm tim nhíu mày, nhưng nàng vẫn rất xinh đẹp.)
Lúc đó tôi không ở phòng tập, nên không thể kiểm chứng liệu Dương Diễm có điên đảo chúng sinh như lời kể không, nhưng tôi thừa nhận những câu nói này khiến mình rất khó chịu, Lê Kiều không ở trong nước, Cát Lương không đi theo, tôi không kịp đợi Lê Kiều tự miệng nói thật với mình, ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi mà đi tìm Cát Lương chứng thực.
Cát Lương nhìn kỹ tôi một lúc lâu, khẽ thở dài, anh ta như người anh cả mà an ủi khuyên nhủ tôi nên an phận, bởi vì ‘ước mơ’ là thứ rất nguy hiểm.
Lời này thì tôi tin. Từng có một thời gian dài tôi nghe thấy hai chữ này sẽ phì cười, nó như một lời nói dối “với tay lên hái sao”, chỉ dành cho những kẻ ngốc nghếch không rành thế sự mà đeo đuổi những thứ mù quáng, nó kích động thôi thúc lòng nhiệt huyết của bạn, khích lệ bạn leo cao, vươn tay lên, sau đó nhận ra mình hai bàn tay trắng.
“Nhưng… nhưng mà Lê Kiều…”
Nói đến đây thì tôi im lặng. Không thể không nói, tôi có hơi khó chịu với ánh mắt đồng cảm và thương hại của Cát Lương, rõ ràng tôi vẫn tốt. Chuyện đã đến nước này, thứ nhất tôi không định làm loạn lên, thứ hai tôi cũng không có ý định trèo cao, tôi cố gắng thu dọn chút cảm xúc ngổn ngang trên mặt, lấy lại sĩ diện, sao đó mỉm cười chào tạm biệt anh ta.
Nói tới kể cũng lạ, lúc luyện nhảy tôi chẳng ngại mệt, nhưng lúc này giữ môi cười đi trên đường, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, đôi chân như nhũn đi.
Cái đất Bắc Kinh này đâu đâu cũng là người, kẻ tây người đông kẻ nam tụ lại ở nơi đây, kẻ có tiền không ôm mộng, kẻ ôm mộng không có tiền cùng nhau chia sẻ cái đất cát bụi mù mịt. Tôi lảo đảo ngồi xuống bên một thân liễu, lá liễu đã xanh màu từ lâu. Tôi đốt một điếu thuốc ngồi bên vệ đường, ánh mắt đuổi theo một cô gái xinh đẹp, cổ áo thấp, nhưng ngực lại to, nửa bầu ngực lộ ra ngoài, trắng bóng. Tôi nhả khói ra nuốt vào, lấy dáng vẻ của một kẻ lưu manh mà huýt sáo với cô ta, cô ta thì lại bám chặt lấy một ông chú hói đầu, lườm tôi lại một cái —
Lại tự chọc cười mình.
Tôi ngồi ở vệ đường giữa màn đêm đen.
Nhìn kẻ say loạng choạng, nhìn trẻ con tập tễnh, nhìn kẻ giàu ngẩng cao đầu, nhìn những người cũng mệt mỏi giống như tôi.
Vì sao mắt con người lại được đặt ở đằng trước? Tôi nghĩ, là bởi cho dù có bị cuộc sống này dắt trứng, thì chúng tôi cũng chỉ có thể tiến về phía trước.
Dạo gần đây Lê Kiều rất bận bịu, trận phong ba trước đó trên truyền thông đã ảnh hưởng tới tiến độ quay phim của hắn, hắn bớt thời gian từ đoàn phim quay về Bắc Kinh, chẳng nói chẳng rằng túm tôi đi.
Con chó Alaska kia ngồi ghế sau — chuyện này rất lạ, con chó này có bảo mẫu của nó, bình thường Lê Kiều không dắt nó ra ngoài.
Tôi hỏi hắn, đi đâu vậy?
“Không phải đó giờ vẫn muốn gặp Cố Dao sao?” Lê Kiều tống tôi vào ghế phụ, tự mình lái xe, “Dẫn cậu đi gặp hắn ta, suốt ngày YY người ta để thủ dâm, cũng nên gặp mặt một lần.”
Thật ra tôi không nói với Lê Kiều, đối tượng thi thoảng tôi thủ dâm đã không phải Cố Dao từ lâu. Tôi ở bên cái người chân dài mông vểnh này lâu, đã không còn huyễn tưởng tới người khác.
Cái món quà lần trước hắn tặng kia tôi từng dùng thử một lần. Người Nhật đúng là thiên tài trong lĩnh vực này, cái thứ kia rung mạnh như rồng như hổ, không khác gì đồ thật. Tôi cầm thứ kia so với cậu em của mình — tôi vốn không nhỏ, nhưng đặt cùng một chỗ với cái thứ to lớn kia, nhất thời như que củi, lông không rậm, quy đầu không to, mã nhãn cũng không mọng nước.
Tôi nghĩ mình không nuốt nổi cái thứ lớn như vậy, bèn nghĩ tới đôi mắt tro lạnh của ai kia, coi nó như dương v*t của gia mà đưa lên miệng hôn một cái, sau đó lại tự sờ soạng mình đến bắn ra, thoải mái vô cùng tận.
Lúc này Lê Kiều đang cau mày, chuyên tâm nhìn đường, không nhìn tôi.
Tôi vẫn không nói gì. Tôi không quen nhìn hắn như vậy.
Chỗ Cố Dao ở không phải trong một khu biệt thự, mà là một tòa cao ốc cao chọc trời.
Mở cửa cho chúng tôi là một cô gái trẻ tuổi, không thấy rõ mặt, ánh sáng bị cái đầu trơn bóng của cô ta làm cho lu mờ. Có vẻ cô gái kia là người quen cũ của Lê Kiều, vừa gặp mặt đã nhiệt tình ôm lấy hắn, kề mặt hôn môi, sau đó cô ta chú ý tới con chó được tôi dắt, ngồi xổm người xuống, xoa xoa người nó nói, Thiểm Linh, lâu lắm rồi không gặp.
Con chó liền giãy ra khỏi tôi, không để ý tới công tôi tắm rửa chải lông cho nó, lè lưỡi ra mà bổ nhào về phía người kia.
Hừ, súc sinh!
Giờ tôi mới biết hóa ra con chó này tên “Thiểm Linh”, Lê Kiều không phải người thích thú cưng, hắn vẫn thường gọi con chó này là Alaska, có đôi khi ngại phiền thì gọi nó là “Douge”, hoặc là.. Dog.
(Douge: nguyên văn là 多哥 (Đa ca- dog ca?!), cách đọc Dog và Douge trong tiếng Trung na ná nhau)
Nghe ý của cô ta, Thiểm Linh là cô nhờ gửi nuôi chỗ Lê Kiều, vì chồng của cô không thích nuôi chó trong nhà.
Tôi được cô mời vào nhà, thay dép, đợi gặp mặt thần tượng.
“Đây là Cố Dao, hẳn cậu từng gặp qua rồi. Đây là vợ của Cố Dao –” Lê Kiều giới thiệu họ với tôi, ngừng lại một chút mới nói ra tên của cô ấy, Dương Diễm.
Nơi ánh mắt hắn dừng lại, chính là cô gái có cái đầu trọc kia.
Đương nhiên tôi nhớ Dương Diễm, tôi không nhớ người cô, nhưng tôi nhớ rõ tên cô ấy; đương nhiên tôi cũng nhớ rõ Cố Dao, so với năm ấy thì anh ta có chút thay đổi, anh ta đen hơn nhiều với so với Lê Kiều, nhưng đường nét vẫn được, nhìn anh tuấn như nhau.
Bọn họ đều không nhớ tôi.
Đây cũng không phải chuyện gì to tát, biển người mênh mông ai biết ai. Tôi tự nhắc bản thân vui vẻ lên một chút, không được mượn đề nói ý mình, không được ra vẻ ta đây.
Không đợi Lê Kiều mở miệng, tôi đứng thẳng người, chủ động tự giới thiệu, tôi là Viên Lạc Băng, là tài xế của Lê gia.
Nam nữ chủ nhân trong nhà đều có vẻ giật mình, dường như không ngờ Lê Kiều sẽ đưa tài xế của mình tới đây. Nhưng hiển nhiên họ đều là người biết kiềm chế, không vì vậy mà xem thường tôi, thậm chí Dương Diễm còn chủ động đưa tôi vào phòng khách, quả đúng là thụ sủng nhược kinh.
Skylar nói không ngoa, Dương Diễm rất đẹp, đàn ông cạo đầu trọc đã không dễ, huống hồ là đàn bà. Cái đầu trọc khiến vẻ đẹp của cô thêm phần Phật tính, khiến những kẻ bại hoại không dám nghĩ tới nơi giữa hai chân cô.
Hơn nữa người đẹp này còn có thể nấu ăn. Bữa cơm vô cùng phong phú, cá hấp quế, beefsteak tiêu đen, hổ bì thanh tiêu, canh gà hầm sâm.. Bón món thịt một món canh một điểm tâm, ẩm thực Tây Trung đan xen, đều được làm từ cô gái tay không dính dương xuân thủy.
(hổ bì thanh tiêu là một món nổi tiếng của Tứ Xuyên, xào ớt xanh đến khi bề ngoài hơi cháy sém, hoa tiết cháy như da hổ, nên được gọi là Hổ bì thanh tiêu – ớt xanh da hổ)
(tay không dính dương xuân thủy: chỉ sống trong một gia đình có điều kiện tốt, không phải làm gì.)
Người đẹp này ân cần thân thiện, cười nói với tôi, hai người họ không có lộc ăn, phải ăn kiêng vì phim mới, cậu thay họ ăn nhiều một chút, coi như ủng hộ tôi.
Tôi mỉm cười lại, cúi đầu, thật sự ủng hộ.
“Tôi cạo đầu vì “Khiển Đường”, còn cậu thì sao?”
“Số tôi không may, ra ngoài với bạn thì vô duyên vô cớ bị người ta đánh.” Tôi gắng cười với Dương Diễm —— Đúng là đại hiệp đại nghĩa tới cỡ nào, cứ như Hồng Phất Nữ với Lý Tịnh.
“Xui ghê nhỉ —— nào nào, ăn nhiều vào, tẩm bổ một chút.”
Cho dù tôi có căm hận cái tên cô cỡ nào, giờ hận thù cũng tiêu tán dưới sự dịu dàng xuân phong hóa vũ của cô. Đột nhiên tôi cảm thấy Lê Kiều dẫn tôi tới đây là có dụng ý —— khó qua nhất là ải mỹ nhân, cho dù gay cũng như vậy.
“Đã nhắc cậu từ lâu là đừng đắc tội với mấy “vị vua không ngai” này, thỏa hiệp được thì thỏa hiệp, ít nhiều gì cũng phải có chút xã giao. Tuy toàn bộ thiếu nữ vị thành niên khắp Trung Quốc này đều ủng hộ cậu, nhưng cậu cũng đừng phóng túng như vậy nữa.” Nhìn Cố Dao như đang an ủi bạn học cũ, nhưng trong lời nói lại có ý “Tôi phản đối cậu như vậy.”
Lê Kiều cũng không khách khí: “Cậu giả bộ cái gì mà giả bộ? Trong lòng thì mắng người ta ngu ngốc trăm nghìn lần, nhưng mặt vẫn cười tươi phơ lớ, chẳng trách người ta nói cậu theo trường phái diễn xuất.”
“Lấy giải điện ảnh Trung Quốc, ba phần dựa vào diễn xuất, bảy phần dựa vào nhân tình, cho dù có không lấy được giải cũng chẳng có gì đáng tiếc. Ít nhất cậu cũng được bầu làm đệ nhất mỹ nam trên mạng, không phải liều mạng như chúng tôi, chỉ dựa vào mặt thôi cũng có thể kiếm ăn.”
Lê Kiều binh tới tướng đỡ: “Nào được bằng cậu, diễn bệnh tâm thần thôi cũng có thể lấy giải, thi lần nào trúng lần ấy.”
Đột nhiên Cố Dao xoay người nhìn tôi —— Anh ta hơi nghiêng cổ, ánh mắt thoáng trỗng rỗng, khóe miệng cũng cứng đờ trong nháy mắt.
Bộ dạng bất thường này khiến tôi sợ giật nảy mình, theo bản năng nghiêng mình về phía sau mà né tránh.
Đột nhiên Cố Dao lại nở nụ cười, bờ môi anh ta dày hơn Lê Kiều một chút, cười một cái liền lộ ra hàm răng trắng ngay ngắn. Anh ta chỉ chỉ vào mũi tôi, đoạn nói, ha ha, cậu nhóc, cậu bị tôi lừa rồi.
Ở đây Lê Kiều không coi mình như người ngoài, tự mình ra tủ rượu chọn loại rượu vang mình thích, cũng không dùng dụng cụ mở nắp, thẳng tay kéo nắp chai, hắn khẽ cốc vào bên thân chai, đợi nút bình dịch lên một chút, sau đó dùng răng cắn nó ra.
Rượu đỏ của nước ngoài không giống như rượu trắng nước ta, thưởng như thưởng trà vậy, như nữ đại văn hào Dương Giáng tiên sinh từng nói, “Nhất bôi vi phẩm, chích tại biện vị.” Nhưng Lê Kiều như tự chuốc say mình, rót rượu đầy ly rồi ngửa đầu ra sau uống, uống qua loa một hơi cạn sạch.
(Nhất bôi vi phẩm, chích tại biện vị: Câu này chỉ thưởng trà là để uống để nhấp nháp nếm vị, uống nhiều hơn sẽ thành giải khát tầm thường)
Bầu không khí trên bàn ăn coi như hòa hợp, nhưng hai gia này châm chọc lẫn nhau, cứ chốc chốc lại đột nhiên bắn lén đối phương. Để hóa giải chút khó xử kì lạ này, tôi lôi chuyện cũ mình từng giấu kỹ ra, nói với Cố Dao tôi từng gặp anh ta một lần, còn thiếu chút nữa nhận diễn “Trường ca Đại Minh.”
“Ồ, vậy sao?” Cố Dao cười lộ ra hàm răng đều, độ cong vừa phải, từ dáng cười này có thể đoán, anh ta thật sự không nhớ rõ.
Tôi phản ứng nhanh, liền pha vài trò để hóa giải cho mình, chọc Dương Diễm che mặt cười to.
Cố Dao cũng cười, duy chỉ Lê Kiều từ lúc đi vào tới giờ đều lạnh mặt, không ho he tiếng nào, lại rót cho mình thêm một ly.
“Anh đúng là theo chủ nghĩa đàn ông, có chuyện gì cũng không tìm bạn bè giúp đỡ, nếu không phải em đọc tin, cũng không biết “Khiển Đường” xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Dương Diễm xoa xoa cái đầu trọc lốc của mình, cười nói với Lê Kiều, khắp nơi đều nói anh ép cô gái kia cạo đầu, cho nên em quyết định tự mình ủng hộ anh, anh xem em đã hy sinh lớn như vậy, cái vai vũ công chính trong “Khiển Đường” kia, trừ em ra thì không thể là ai khác, không ai tranh được với em.
Tôi cúi gằm mặt, chỉ ăn chứ không nói gì.
“Cô ấy chẳng nói với tôi tiếng nào, tự quyết cạo mái tóc đã nuôi hơn mười năm.” Cố Dao lắc đầu, thở dài, rõ ràng không vui với hành động này, nhưng lại có vẻ không biết làm thế nào —— trong một đêm vợ mình biến thành ni cô, có đổi lại là người khác thì cũng không vui vậy thôi.
“Anh biết, em xuất thân học viện vũ đạo chính quy, còn là quán quân Thanh Vũ.” Hiếm khi Lê Kiều động đũa, chỉ rót rượu hết ly này sang ly khác.
Trong phòng khách có treo một bức ảnh gần như choán hết bức tường. Trong ảnh là một vũ công, cơ thể vũ công nghiêng đến là xinh đẹp, mặc váy màu lam của khổng tước, mái tóc đen mượt như tấm vải mà đổ xuống, vẻ đẹp nhã nhặn thục nữ.
Tôi nhớ rõ điệu múa này, trận chung kết Thanh Vũ năm ấy, cô gái mới vào đời này nhảy một điệu “Khổng tước đông nam phi”.
Bên cạnh bức ảnh này là một cái giá bằng kính, trên đó đặt đầy những bức ảnh và giải thưởng danh giá: Tôi nhìn thoáng qua: Tốt nghiệp học viện vũ đạo hoàng gia Tây Ba Nha Gissar, “Nghệ sĩ trẻ xuất sắc” của liên đoàn nghệ thuật toàn quốc, giải thưởng “Công trình năm nhất” của bộ tuyên truyền trung ương, ảnh chụp cùng các ủy viên và lãnh đạo hội nghị hiệp thương chính trị và ảnh lưu niệm khi diễn ở nước ngoài.. Giữa cái giá là cúp quán quân cuộc thi Thanh Vũ.
Nếu lúc tới đây tôi còn ôm một chút hy vọng sống, thì bây giờ tim lạnh như tro. Người đẹp một lòng giúp đỡ, lại có thể thu hoạch lớn, rõ ràng Dương Diễm là sự lựa chọn hoàn hảo.
Như đứng đống lửa, như ngồi đống than nhưng vẫn phải tươi cười, ăn xong bữa này như được giải phóng. Lê Kiều đã ngà ngà say, lần này về tôi lái xe. Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, cả dọc đường im lặng, còn tôi thì phụ trách cứ im lặng một lúc lại cảm thán, Cố Dao đẹp trai thật đó, vợ ảnh cũng xinh ghê.
Đưa gia và chó của gia về, tôi suy sụp tinh thần đến cực điểm mà định về nhà, không ngờ gia lại không cho.
“Cậu muốn cái gì?” Viền mắt Lê Kiều phiếm hồng, hơi thở mang theo mùi rượu, hắn nắm cổ tay tôi, ngưng lại trong mấy phút, lại nói, nếu cậu có dị nghị gì về chuyện chọn vai lần này, có thể nói cho tôi biết.
Lời này hiển nhiên là uống say rồi, một tên tài xế như tôi thì có gì mà dị nghị? Nếu hắn quyết tâm cho tôi điệu “Thái Bình” kia, đâu cần phải phí công dẫn tôi đi gặp Cố Dao, tôi tự ước chừng sức mình, sau đó cười cười nói, gia, chuyện lần trước gia hứa còn chưa hoàn thành nhỉ.
Lời này chỉ là đùa vui thôi, không ngờ Lê Kiều lại làm thật. Đột nhiên hắn quăng tôi —— tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông phía sau kia đè lên trên bàn.
Hắn chuẩn bị tử hình tôi ngay tại chỗ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook