Người nói chuyện, lông mày lưỡi mác, bộ dạng anh tuấn, toàn thân tản ra hơi thở kiệt ngạo bất kham, nghĩ chắc là tên đầu lĩnh đám cường đạo.

Tình huống trước mắt, núp ở đằng sau chính là đồ con rùa, Phương nhị thiếu gia cũng không muốn mang bộ dáng này, đang muốn đi ra lại bị Phong Nhược Trần giữ tay áo. Cho là Phong Nhược Trần không muốn mình đi chịu chết, có chút buồn bực quay đầu lại, lão tử mới không phải ủy khất cầu sinh người khác!”

Nhưng thấy Phong Nhược Trần từ trong ngực lấy ra một khối bài tử đen nhánh nâng lên cho đối phương nhìn, “Quy củ trên đường, thấy vật như thấy người, không ăn trộm không giết chóc không khi dễ không hãm hại, gặp nạn đương trợ.”

Đối phương sửng sốt một chút, lập tức ngửa mặt lên trời cười dài, “Hắc! Ngày hôm nay rốt cuộc đụng tới cái khó nhằn.”

Sau đó ánh mắt rơi trên người Phong Nhược Trần, “Thứ này ở đâu ra?”

“Đương nhiên có quý nhân đưa tặng.” Phong Nhược Trần một bộ thản nhiên, đem mộc bài lần nữa thu lại, tiếp theo dựa ở nơi đó nhìn kẻ kia, giữa hai người phảng phất nhìn thấy luồng khí âm thầm bắt đầu khởi động.

Thấy tình hình này, Phương Kính Tai dựng tóc gáy, Nhược Trần nhìn rất khá, thế nhưng ánh mắt tên kia cũng quá mức càn rỡ rồi, Nhược Trần là người của hắn cơ mà, ai cho phép ngươi nhìn y như thế hả?

Vừa nghĩ thế, liền đi lên chắn trước mặt Phong Nhược Trần, “Này! Ngươi nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì nhanh biến đi, có qua có lại, đừng ở đó có ý đồ xấu xa!”

Tuy rằng Phương Kính Tai cũng không biết lai lịch gì về tấm mộc bài kia của Phong Nhược Trần, thế nhưng nghe lời y nói vừa nãy, khối bài tử này y chang bùa hộ mệnh, đám trộm cướp cường đạo thấy cũng phải đem mình như tổ tông mà cung phụng.

Tầm mắt người kia từ trên người Phong Nhược Trần dời lên người Phương Kính Tai, cuối cùng rơi trên mặt hắn, trong con ngươi chợt lóe lên kinh lăng (kinh sợ, sững sờ), rất có hứng thú câu lên khóe miệng, thành ra khuôn mặt tuấn lãng càng phát ra vài phần tà khí.

“Tên ngươi là gì?” Hỏi hắn.

Phương Kính Tai siết chặt quả đấm, sau đó giương cổ lên, nói rõ ràng từng chữ, “Phương, Kính, Tai!” Lại nói, “Đương gia không đi cùng, trên thuyền này ta là quản sự.”

Người nọ cười càng đen tối, vuốt cằm tỉ mỉ nhìn đi nhìn lại, đứng dậy, “Phương Kính Tai… Phương… Kính…” rồi sau đó tầm mắt nhìn đến bên hông hắn. Mi phong vừa nhếch, vẻ mặt từ từ đông lại.

Phương Kính Tai cũng chú ý tới tầm mắt của tên kia, cúi đầu, thắt lưng ngoại trừ dây lụa chính là có một khối ngọc, lúc ngẩng đầu, người nọ thế nhưng đi tới trước mặt hắn, nhất thời cảm thấy một trận áp bách, Phương Kính Tai chỉ thấy chân mình bám chặt lên khoang thuyền, thân thể không động đậy được.

“Này! Ngươi làm cái gì! Trả lại cho ta!”

Người nọ đưa tay giật lấy ngọc bội, đem nó cầm lên tay cẩn thận nhìn, sau đó lại sờ soạng trong ngực đem một khối ngọc bội khác đi ra, đem hai khối ngọc đặt chung một chỗ so, rồi đem khối ngọc kia cho Phương Kính Tai nhìn, hỏi, “Ngươi quen chủ nhân ngọc bội này?”

Ngọc kia cùng miếng ngọc của Phương Kính Tai giống nhau, bất đồng duy nhất chính là, trên cái của Phương Kính Tai khắc một chữ ‘Kính’, mà cái người nọ cho hắn nhìn khắc chữ  ‘Hiếu’.

Phương Kính Tai giật mình, “Đại ca?”

“Đại ca… Hóa ra là như vậy…”

Khóe miệng người kia hiện ra một tia cười hài lòng, sau đấy đem ngọc bội của hắn trả lại, cuối cùng vung tay lên, cường đạo xung quanh bọn họ đều thối lui, chính hắn cũng lùi lại hai bước, ngọc bội kia được kẹp giữa giữa ngón tay, “Trở lại thay ta chuyển lời tới đại ca ngươi, y thoát được thiên nhai, không trốn được hải sừng, người của Diệp Khuynh Vân ta, đừng vội nói quật địa tam xích, dù cho thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, ta cũng tìm được y!”

Một phần cuồng vọng, tựa như không sợ hãi thiên địa, nói xong lời này, thân thể liền nhảy lên thuyền của mình.

“Nói linh tinh cái gì?”

Phương Kính Tai muốn xông lên dạy dỗ tên kia lại bị Phong Nhược Trần kéo trở lại.

“Thật vất vả mới đem bọn họ đuổi đi, ngươi lại muốn dẫn lại à?”

Phương Kính Tai suy nghĩ một chút, không hề lên tiếng. Đám thuyền tặc này lúc đi như lúc đến, chớp mắt liền không thấy bóng dáng.

“Người kia hình như biết đại ca.’’

Phương Kính Tai nhìn mặt sông nhẹ giọng nói, có chút khẩn trương chuyển hướng sang Phong Nhược Trần, “Chúng ta phải trở về nhanh một chút, ta lo đại ca sẽ xảy ra chuyện…”

Phong Nhược Trần vỗ vỗ bả vai hắn, an ủi, “Xem chừng thật sự quen biết, giống như có gút mắc rất sâu… Nhưng ta nghĩ hắn sẽ không hại Phương đại ca.”

Nghe Phong Nhược Trần nhắc tới, Phương Kính Tai cũng cảm giác giống nhau, nhất là câu kia ‘Người của Diệp Khuynh Vân ta…’, nhiều ít có chút ám muội trong đó, sau khi đại ca trở về có biểu hiện khác thường… Đoạn thời gian Phương Hiếu Tai mất tích đã xảy ra chuyện gì, hai người cũng đoán được một hai phần…

“Nhưng người kia chính là cường đạo… Hơn nữa còn là một nam…”

Phương Kính Tai không khỏi có chút đa tâm, đại ca sao có thể chọc vào loại người như vậy.

“Ta với ngươi không phải đều là nam tử sao?”

Một câu nói khiến Phương Kính Tai vỡ mộng, Phong Nhược Trần lại nói tiếp, “Ta nghĩ Phương đại ca tự có ý của riêng mình, bằng không cũng sẽ không trở lại Phương gia.”

“Ngươi nói không sai.”

Phương Kính Tai phụ họa nói, “Đây là chuyện của mình đại ca, chúng ta không có biện pháp thay hắn quyết định.”

Sau đột nhiên nghĩ đến cái gì, đi tới ôm Phong Nhược Trần, ở trên mặt y bẹp một cái, “Ngươi thực sự không nghĩ đến việc bước vào cửa nhà ta hả? Đây chính là chuyện nhiều thiếu nữ nằm mộng cũng muốn được đó~.”

“Ngươi nói là nữ tử, ta cũng không phải bọn họ.”

“Thì thế, ngươi ngay cả đồ cưới cũng không chuẩn bị, ta thế nhưng còn phải dâng sính lễ… Chỉ cần đến lúc đó, ngươi…’’ Móng vuốt Phương Kính Tai  tìm tòi gì đó trong lồng ngực y, “cùng tấm mộc bài này xuất giá là được.”

Thật tốt, đến lúc đó mua hơn mười hai mươi sách xx nghiên cứu một chút, sau đó hằng đêm sanh ca, ngược lại để cho Nhược Trần đem hết tài nghệ ra, mà có khối bài tử, sau này liền không cần lo lắng giặc cướp cường đạo, lão tử còn muốn chạy đến chỗ này chỗ kia.

Phương nhị thiếu gia còn đang mơ giữa ban ngày, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt người nọ đen xì.

“…”

Phong Nhược Trần đem móng vuốt của hắn rời đi, sau đó kéo Phương Kính Tai chạy đến mạn thuyền.

“Ngươi muốn ta vào cửa nhà ngươi?”

“Ừ ừ.’

“Sính lễ cũng không cần?”

“Cái này không được, đây là quy củ tổ tiên truyền lại rồi.”

“Quy củ lúc đó không phải người định ra sao?”

“…chỉ ủy khuất ngươi.”

“Ai nói Phong mỗ chịu ủy khuất? Ngươi quên sao? Phong mỗ từ trước đến nay không làm ăn lỗ vốn.”

“Hử?”

“Chỉ cần ngươi bơi được về kinh thành, Phong mỗ liền mang theo khối bài tử kia vào cửa nhà ngươi!”

“Nhược Trần, ngươi muốn làm cái gì? Đừng! Ta sẽ không bơi đâu!! A! A!!! Người! Mau cứu người!!!!”

Hạ nhân và thuyền công đều trốn ở một bên, A di đà phật, Nhị thiếu gia không thể đắc tội, Nhược Trần công tử lại càng không thể đắc tội, hai người này không thể chạm, vậy coi như cái gì cũng không phát hiện, cái gì cũng chưa nghe thấy là được rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương