Tuý Quỳnh Chi
-
C21: Hộ tống phu nhân
Sở Lâm Lang uống một ngụm lớn, cuối cùng cũng thở được.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy người đưa trà lại là Tư Đồ tiên sinh đã lâu không gặp.
Hắn vẫn mang bộ y phục đã giặt đến sờn bạc đó, mang theo khí chất phóng khoáng khó tả, ánh mắt trầm tĩnh đứng bên bàn nàng, chắp tay với nàng: "Sở phu nhân, đã lâu không gặp."
Sở Lâm Lang nuốt nước miếng, vội đứng dậy đáp lễ Tư Đồ đại nhân. Cúi đầu xuống liền thấy vạt áo dưới và giày của vị này đã ướt sũng.
Nhìn tình cảnh này, hắn hẳn là nhảy xuống từ chiếc thuyền chưa cập bến kia, lội nước lên bờ.
Đúng là lợi hại thật!
Sở Lâm Lang tò mò nhìn qua vai hắn ra phía sau, chỉ thấy một thiếu nữ diễm lệ mày thanh mắt to, mặc váy lụa dài rực rỡ đang giận dữ đuổi theo xuống thuyền.
Nàng ta chân bước rất nhanh, mấy nha hoàn bà tử phía sau đều đuổi theo không kịp.
Vị tiểu thư này thấy Tư Đồ Thịnh bỏ mình nhảy xuống thuyền, còn chạy đến quán trà, đứng trước mặt một nữ tử có dung mạo diễm lệ hành lễ trò chuyện liền lập tức đuổi theo, sắc mặt có chút không tốt nói: "Nàng ta là người phương nào?"
Sở Lâm Lang cũng rất tò mò, vị anh hào trùm khăn nào có thể ép Tư Đồ đại nhân phải nhảy thuyền vậy?
Tư Đồ Thịnh không để ý người khác nhìn thấy tình cảnh lúng túng ướt sũng của mình, tuy vạt áo nhỏ nước nhưng vẫn trầm ổn ưu nhã giới thiệu.
Hóa ra vị thiếu nữ trông có vẻ ngạo mạn này tên là Tạ Du Nhiên, là tiểu nữ của Ngũ phẩm tướng quân Tạ Thắng ở triều đình, còn là tiểu di tử (*) của Lục hoàng tử.
(*Tiểu nữ: Con gái út, Tiểu di tử: Em gái vợ)
Tiểu di tử của Lục điện hạ lần này cùng mẫu thân đến thăm tỷ tỷ, vừa khéo ở Kinh thành cùng đường với Tư Đồ Thịnh đến Tịch Châu làm công cán.
Còn về chuyện vừa rồi xảy ra điều gì mà ép Tư Đồ Thịnh nhảy thuyền, hai vị quý nhân từ kinh thành đến này dường như đều không có ý định giải thích.
Tạ tiểu thư nghe Sở Lâm Lang hóa ra đã lấy chồng gả người, hơn nữa là phu nhân quan viên Lục điện hạ điều nhiệm, sắc mặt hơi dịu đi chút nhưng vẫn mang chút khinh thường, miễn cưỡng cười khách sáo với Sở Lâm Lang.
Sở Lâm Lang lén nhìn cánh tay của Tư Đồ Thịnh, thấy hắn ung dung chắp tay sau lưng, dường như vết thương đã khá hơn nhiều rồi.
Lần gặp nhau trên đường đất hoang ngoài thành kia là bí mật ngầm hiểu của hai người.
Nên trong tình huống này, nàng chỉ khách sáo hàn huyên vài câu rồi tìm cớ trở về xe ngựa đậu trước bên đường.
Chu Tùy An vừa mới ngủ một giấc trên xe ngựa, nghe nói Tư Đồ Thịnh cũng đến Tịch Châu, vội chỉnh trang y phục đi gặp Tư Đồ Thịnh.
Tư Đồ Thịnh lại rất rảnh rỗi, hắn cũng thay một bộ quần áo khô ráo, trước tiên hàn huyên với Chu Tùy An một lúc rồi tiễn Tạ phu nhân và Tạ Du Nhiên lên xe ngựa vào thành.
Sau đó, hắn sai mấy tên tùy tùng của mình phụ giúp dỡ thuyền cho Chu gia.
Nhưng khi nhìn thấy Hồ thị búi tóc đi theo sau Triệu thị, Tư Đồ Thịnh dường như cố ý vô tình liếc Sở Lâm Lang một cái.
Trong lúc dỡ thuyền, Chu Tùy An dẫn Sở Lâm Lang ngồi uống trà với Tư Đồ Thịnh ở quán trà.
Nam nhân gặp nhau sẽ luôn nói chuyện quốc sự dân sinh.
Nói một lúc về phong thổ bản địa Tịch Châu, Chu Tùy An rất tự nhiên mà nói đến vụ án liên hoàn ầm ĩ mấy hôm trước.
"Nói ra cũng trùng hợp, viên ngoại bị trọng thương ở Liên thành có nhi tử vừa khéo cũng làm quan ở Tịch Châu. Nghe nói mấy tháng nay, lần lượt có năm vị quan viên về hưu bị giết, họ đều từng phụ trách vận chuyển quân nhu, quản lý quân vụ địa phương ở Liên Châu. Nói ra cũng trùng hợp, mấy hôm trước, ta còn tìm gặp được vị quan lại từng cộng sự với bọn họ, không biết hung thủ này rốt cuộc có oán hận gì với họ mà lại theo cả ngàn dặm để hành hung, lần lượt giết từng người!"
Người nói vô tình, kẻ nghe hữu ý. Sở Lâm Lang đang cúi đầu uống trà thật sự phải cố nén một hơi lạnh, từ từ dùng chén che khuôn mặt kinh ngạc của mình.
Lúc đầu vì phụ tá phu quân, nàng tốn công sưu tập danh sách quan lại mấy năm trước ở Liên Châu, còn tìm tiểu lại quen thuộc chuyện cũ để phu quân tham khảo.
Mấy ngày nay lại chết nhiều người như vậy, mà những người chết đó lại giống với danh sách nàng đưa cho phu quân đến thế!
Phải biết rằng lúc đầu nàng cũng đưa nguyên một bản danh sách này cho Tư Đồ Thịnh...
Nghĩ vậy, nàng thừa lúc uống trà, dọc theo miệng chén, bất động thanh sắc mà hơi ngẩng đầu, liếc nhìn Tư Đồ Thịnh ngồi phía đối diện.
Không khéo là Tư Đồ Thịnh cũng đang uống trà, trong kẽ hở từ một tay cầm chén trà lộ ra đôi mắt phượng sắc bén lạnh lùng cũng đang nhìn chằm chằm nàng...
Bốn mắt chạm nhau, Sở Lâm Lang liền rơi vào thế hạ phong, nàng không dám đối mắt với hắn lâu, lập tức cúi đầu ăn đĩa trái cây.
Một lúc sau, hàng hóa đã được dỡ xong, nước trà cũng nguội, thế là mọi người lần lượt lên xe ngựa, nhanh chóng tiến về thành Tịch Châu.
Lục điện hạ nhìn qua vẫn khỏe mạnh như cũ, vẫn gầy yếu mà uy nghiêm.
Hắn thấy Chu đại nhân và Tư Đồ Thịnh cùng đến, ít nhiều cũng phải bày tiệc chiêu đãi nhân tài.
Ngoài ra các vị đại nhân, phu nhân quan viên Tịch Châu cũng đều đến, tiện thể cũng coi như đón gió rửa bụi cho bào muội (*) Lục vương phi.
(*Bào muội: em gái cùng cha cùng mẹ)
Trong chốc lát đại sảnh đã trở nên náo nhiệt phi thường, mọi người cùng nhau nâng chén đổi ly.
Những người có thể bị phái đến Tịch Châu không phải kẻ thua cuộc bị đấu đá trên quan trường thì cũng là mấy kẻ thật thà không giỏi leo trèo. Phong cách quan trường ở nơi đây hoàn toàn khác với Liên Châu là nơi then chốt quân sự, mang đặc trưng chất phác của Tịch Châu.
Các vị đại nhân nói chuyện với nhau cũng không cần giấu giếm ẩn ý, cần phải cẩn thận vạn phần.
Chu Tùy An chỉ gặp mặt mấy đồng liêu này, đã thấy thoải mái dễ chịu hơn nhiều.
Các vị phu nhân quan viên đều không mấy khéo ăn mặc, thấy Tạ Du Nhiên mặc một thân kiểu dáng thời thượng đều lần lượt líu lưỡi khen ngợi tiểu thư kinh thành biết ăn mặc.
Mà Sở phu nhân từ Liên Châu đến cũng không tệ, tuy không thấy vải vóc quý giá nhưng dung mạo xinh đẹp như vậy cũng khiến người ta không nhịn được đánh giá từ trên xuống dưới.
Tạ tiểu thư ngồi bên cạnh chị gái Tạ vương phi với dáng vẻ đoan trang, nhìn mấy phu nhân quan viên toát lên vẻ quê mùa này chỉ khách sáo mà nhếch khóe miệng, không có ý muốn trò chuyện kết giao.
Ánh mắt nàng ta quét nhìn, nhìn căn phòng đầy ắp nam nhân - trong đám khoai lang lùn mập già nua xấu xí, chỉ có Tư Đồ Thịnh tựa như trăng sáng sao trời, khiến người ta không thể bỏ qua.
Ngoài ra, đều là một lũ tầm thường... Ồ, vị đại nhân gì đó họ Chu kia cũng miễn cưỡng đủ vào tầm mắt người ta, nghe nói quê hắn ta ở vùng sông nước Giang Khẩu, công tử phương Nam như ngọc, lại là một khí chất ôn nhuận khác.
Nghĩ đến hôm nay Tư Đồ Thịnh vì tránh mình mà nhảy xuống thuyền, Tạ Du Nhiên vẫn canh cánh trong lòng, thừa lúc rảnh rỗi than phiền với tỷ tỷ bên cạnh: "Tư Đồ Thịnh thực sự rất đáng ghét, tỷ phải bảo Lục điện hạ phạt nặng hắn ta!"
Lục vương phi Tạ Đông Ly cũng nghe được chút ân oán giữa muội muội và Tư Đồ đại nhân, đối với chút tâm tư của muội muội cũng hiểu rõ, không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở: "Muội cũng lớn rồi, không còn là trẻ con nữa. Tư Đồ đại nhân tuy là thiếu sư của Lục điện hạ, nhưng cũng là nam nhân ngoài, không thể không tránh hiềm nghi. Muội trêu đùa người ta vốn là không nên, Tư Đồ đại nhân tránh muội có gì sai?"
Tạ Du Nhiên thấy tỷ tỷ không chịu giúp, tức giận đến mức mặt hơi phồng lên.
Nơi đây người đông, tỷ muội cũng không thể tâm sự, nhưng Lục vương phi cảm thấy phải nói chuyện cho tốt với muội muội mình.
Chút tâm tư của muội muội khiến người ta hiểu ra ngay, không gì khác ngoài việc để mắt đến Tư Đồ Thịnh có dung mạo xuất chúng.
Nhưng Tư Đồ Thịnh không đợi nhà họ Tạ mở miệng đã sớm phong thanh ở chỗ Lục điện hạ, hắn chỉ nói mẫu thân hắn qua đời đầu năm ngoái, hắn phải để tang mẫu thân ba năm, trong thời gian này, hắn không muốn nghĩ đến chuyện thành gia.
Nếu tính như vậy, đợi hắn để tang xong, Tạ Du Nhiên sẽ là cô nương gần hai mươi, không thể đợi nổi.
Huống hồ phụ thân sớm đã có ý định muốn gả nàng cho tam nhi tử của Vương Ngự sử đài Ngự sử.
Hiện nay trong triều, trữ quân thái tử và Tứ hoàng tử được Thái Vương nâng đỡ âm thầm đấu đá gay gắt, quan viên có tầm nhìn xa đều không dám đứng về phe nào, chỉ tính toán làm sao để đôi bên đều vừa lòng.
Tạ Thắng tướng quân càng là cao thủ trong số đó. Lúc đầu ông ta chịu gả nữ nhi lớn Tạ Đông Ly cho Lưu Lăng, chính là tính toán vô công vô tội, để nữ nhi hưởng thái bình vô sự.
Hoàng tử bị lạnh nhạt khiến người khác chê cười lại là nơi an ổn thái bình cả đời.
Còn Vương Ngự sử vốn một thân thanh lưu lại càng là người chính trực, Tạ đại nhân rất coi trọng nhà họ Vương, liền có ý kết thông gia.
Tiếc là nhà tốt như vậy Tạ Du Nhiên lại không chịu, cứ nói tam nhi tử nhà họ Vương xấu như cóc nhái dưới ao, nàng có chết cũng không lấy!
Vị tam công tử kia kỳ thực chỉ là mặt có hơi bẹt, thân hình có hơi mập mạp, miệng thì hơi to, mặt mọc chút mụn đỏ, ngoài ra đâu có tệ đến thế!
Hơn nữa nếu Vương công tử đẹp trai thì làm sao đến lượt nhà họ Tạ?
Nghĩ vậy, Lục vương phi cũng lắc đầu thở dài, không muốn nói nhiều với muội muội đang giận dỗi nữa, ngược lại kéo Sở Lâm Lang lại nói chuyện.
Một bữa tiệc rượu trôi qua, Sở Lâm Lang và Lục vương phi trò chuyện rất vui vẻ, rõ ràng đã kết thành bạn thân khuê mật.
Tạ Du Nhiên vừa nhấp rượu, vừa nhướn mày mỏng cười nói: "Sở phu nhân thật là biết dỗ người, tỷ tỷ ta tính tình chậm nhiệt, chưa từng thấy tỷ ấy hợp ý với ai ngay từ lần đầu gặp, người không biết, còn tưởng chính ngươi mới là bào muội của tỷ ấy!"
Sở Lâm Lang cảm thấy lời này chua lè lưỡi, nàng không đoán được mạch của vị Tạ nhị tiểu thư này, cũng không tiện đáp lời, chỉ cười cười rồi gắp thức ăn cho hai người.
Nhưng mặt Tạ Du Nhiên lại nhăn lại, mỉa mai châm chọc Sở Lâm Lang mấy câu.
May mà Sở Lâm Lang có thiên phú dị bẩm, trực giác bên tai là gió tà rít gào, còn về việc Tạ nhị tiểu thư nói gì, nàng hoàn toàn không để tâm.
Sau bữa tiệc, Tạ vương phi bày tỏ lời tạ lỗi với Sở Lâm Lang.
Mẫu thân nàng sinh muội muội ra xong thì luôn yếu ớt, có cao nhân tính toán Tạ Du Nhiên mới sinh ra đã xung khắc với bát tự của phu nhân nên phải gửi đến nhà họ ngoại tránh cho đến năm tám tuổi mới có thể đón về phủ.
Người nhà họ Tạ tin theo, liền gửi Tạ Du Nhiên nuôi ở nhà họ hàng bên ngoại ở thôn quê, mãi đến tám tuổi, vị Tạ nhị tiểu thư này mới về phủ.
Có lẽ vì họ hàng không dám sơ suất, luôn nuông chiều nàng ta nên Tạ Du Nhiên bị nuông chiều đến hư, nếu có lời lẽ xúc phạm, xin Sở phu nhân đừng so đo.
Sở Lâm Lang lúc này mới ngộ ra, tại sao Lục vương phi được giáo dưỡng có tính tình tốt như vậy, lại có muội muội tính nết như con rùa?
Nhưng Tạ nhị tiểu thư có thể ép Tư Đồ Thịnh lòng dạ thâm trầm như vậy phải nhảy sông, quả thực là có cốt cách phi phàm, có chút bản lĩnh trong người!
Chu Tùy An đến Tịch Châu phẩm quan không đổi, vẫn làm thông phán. Nhưng công trình tu sửa đê đập Tịch Châu rất lớn, chức thông phán này không phải là việc nhàn hạ gì, hắn phải chạy ra đê suốt ngày.
Sở Lâm Lang nghe Chu Tùy An than phiền mấy lần về việc cơm nước trên đê đơn sơ đạm bạc lắm, có khi còn lạnh bụng, đòi ăn mì thịt tẩm bột trắng do nàng tự tay làm.
Nên hôm đó đến giữa trưa, nàng mang theo hộp cơm lớn đến đưa cơm cho Chu Tùy An.
Nhưng khi nàng dẫn Hạ Hà và tiểu đồng đến lán che nắng bên bờ đê, Chu Tùy An lại không có ở đó, chỉ có một mình Tư Đồ Thịnh đang xem bản đồ đê đập trên bàn.
Thấy nàng đến, Tư Đồ Thịnh nói Chu đại nhân theo Lục điện hạ đi tuần tra đê đập huyện bên, một lát nữa hẳn sẽ về.
Nói ra thật thú vị, Tư Đồ Thịnh không phải được điều đến Lại Bộ làm việc sao? Sao lại đến Tịch Châu?
Sở Lâm Lang cảm thấy người này dường như mang theo chút sát khí, khắp nơi gây ra mưa máu gió tanh, mỗi lần gặp hắn ta nàng đều gặp xui xẻo.
Cơm đã đưa đến, người cũng không cần ở lại đây, huống hồ giờ nàng nhìn Tư Đồ Thịnh là thấy sợ, càng phải tránh xa một chút.
Nghe nàng muốn về, Tư Đồ Thịnh lại bước ra khỏi lán nói với nàng: "Chu đại nhân không nói với phu nhân, gần đây địa giới Tịch Châu không yên ổn cho lắm, xảy ra mấy vụ cướp của giết người thương nhân, Chu đại nhân không có đây, để ta hộ tống phu nhân về đi."
Nói xong, cũng không đợi Sở Lâm Lang từ chối, hắn liền vẫy tay mời, để Sở Lâm Lang đi trước.
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Nàng ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy người đưa trà lại là Tư Đồ tiên sinh đã lâu không gặp.
Hắn vẫn mang bộ y phục đã giặt đến sờn bạc đó, mang theo khí chất phóng khoáng khó tả, ánh mắt trầm tĩnh đứng bên bàn nàng, chắp tay với nàng: "Sở phu nhân, đã lâu không gặp."
Sở Lâm Lang nuốt nước miếng, vội đứng dậy đáp lễ Tư Đồ đại nhân. Cúi đầu xuống liền thấy vạt áo dưới và giày của vị này đã ướt sũng.
Nhìn tình cảnh này, hắn hẳn là nhảy xuống từ chiếc thuyền chưa cập bến kia, lội nước lên bờ.
Đúng là lợi hại thật!
Sở Lâm Lang tò mò nhìn qua vai hắn ra phía sau, chỉ thấy một thiếu nữ diễm lệ mày thanh mắt to, mặc váy lụa dài rực rỡ đang giận dữ đuổi theo xuống thuyền.
Nàng ta chân bước rất nhanh, mấy nha hoàn bà tử phía sau đều đuổi theo không kịp.
Vị tiểu thư này thấy Tư Đồ Thịnh bỏ mình nhảy xuống thuyền, còn chạy đến quán trà, đứng trước mặt một nữ tử có dung mạo diễm lệ hành lễ trò chuyện liền lập tức đuổi theo, sắc mặt có chút không tốt nói: "Nàng ta là người phương nào?"
Sở Lâm Lang cũng rất tò mò, vị anh hào trùm khăn nào có thể ép Tư Đồ đại nhân phải nhảy thuyền vậy?
Tư Đồ Thịnh không để ý người khác nhìn thấy tình cảnh lúng túng ướt sũng của mình, tuy vạt áo nhỏ nước nhưng vẫn trầm ổn ưu nhã giới thiệu.
Hóa ra vị thiếu nữ trông có vẻ ngạo mạn này tên là Tạ Du Nhiên, là tiểu nữ của Ngũ phẩm tướng quân Tạ Thắng ở triều đình, còn là tiểu di tử (*) của Lục hoàng tử.
(*Tiểu nữ: Con gái út, Tiểu di tử: Em gái vợ)
Tiểu di tử của Lục điện hạ lần này cùng mẫu thân đến thăm tỷ tỷ, vừa khéo ở Kinh thành cùng đường với Tư Đồ Thịnh đến Tịch Châu làm công cán.
Còn về chuyện vừa rồi xảy ra điều gì mà ép Tư Đồ Thịnh nhảy thuyền, hai vị quý nhân từ kinh thành đến này dường như đều không có ý định giải thích.
Tạ tiểu thư nghe Sở Lâm Lang hóa ra đã lấy chồng gả người, hơn nữa là phu nhân quan viên Lục điện hạ điều nhiệm, sắc mặt hơi dịu đi chút nhưng vẫn mang chút khinh thường, miễn cưỡng cười khách sáo với Sở Lâm Lang.
Sở Lâm Lang lén nhìn cánh tay của Tư Đồ Thịnh, thấy hắn ung dung chắp tay sau lưng, dường như vết thương đã khá hơn nhiều rồi.
Lần gặp nhau trên đường đất hoang ngoài thành kia là bí mật ngầm hiểu của hai người.
Nên trong tình huống này, nàng chỉ khách sáo hàn huyên vài câu rồi tìm cớ trở về xe ngựa đậu trước bên đường.
Chu Tùy An vừa mới ngủ một giấc trên xe ngựa, nghe nói Tư Đồ Thịnh cũng đến Tịch Châu, vội chỉnh trang y phục đi gặp Tư Đồ Thịnh.
Tư Đồ Thịnh lại rất rảnh rỗi, hắn cũng thay một bộ quần áo khô ráo, trước tiên hàn huyên với Chu Tùy An một lúc rồi tiễn Tạ phu nhân và Tạ Du Nhiên lên xe ngựa vào thành.
Sau đó, hắn sai mấy tên tùy tùng của mình phụ giúp dỡ thuyền cho Chu gia.
Nhưng khi nhìn thấy Hồ thị búi tóc đi theo sau Triệu thị, Tư Đồ Thịnh dường như cố ý vô tình liếc Sở Lâm Lang một cái.
Trong lúc dỡ thuyền, Chu Tùy An dẫn Sở Lâm Lang ngồi uống trà với Tư Đồ Thịnh ở quán trà.
Nam nhân gặp nhau sẽ luôn nói chuyện quốc sự dân sinh.
Nói một lúc về phong thổ bản địa Tịch Châu, Chu Tùy An rất tự nhiên mà nói đến vụ án liên hoàn ầm ĩ mấy hôm trước.
"Nói ra cũng trùng hợp, viên ngoại bị trọng thương ở Liên thành có nhi tử vừa khéo cũng làm quan ở Tịch Châu. Nghe nói mấy tháng nay, lần lượt có năm vị quan viên về hưu bị giết, họ đều từng phụ trách vận chuyển quân nhu, quản lý quân vụ địa phương ở Liên Châu. Nói ra cũng trùng hợp, mấy hôm trước, ta còn tìm gặp được vị quan lại từng cộng sự với bọn họ, không biết hung thủ này rốt cuộc có oán hận gì với họ mà lại theo cả ngàn dặm để hành hung, lần lượt giết từng người!"
Người nói vô tình, kẻ nghe hữu ý. Sở Lâm Lang đang cúi đầu uống trà thật sự phải cố nén một hơi lạnh, từ từ dùng chén che khuôn mặt kinh ngạc của mình.
Lúc đầu vì phụ tá phu quân, nàng tốn công sưu tập danh sách quan lại mấy năm trước ở Liên Châu, còn tìm tiểu lại quen thuộc chuyện cũ để phu quân tham khảo.
Mấy ngày nay lại chết nhiều người như vậy, mà những người chết đó lại giống với danh sách nàng đưa cho phu quân đến thế!
Phải biết rằng lúc đầu nàng cũng đưa nguyên một bản danh sách này cho Tư Đồ Thịnh...
Nghĩ vậy, nàng thừa lúc uống trà, dọc theo miệng chén, bất động thanh sắc mà hơi ngẩng đầu, liếc nhìn Tư Đồ Thịnh ngồi phía đối diện.
Không khéo là Tư Đồ Thịnh cũng đang uống trà, trong kẽ hở từ một tay cầm chén trà lộ ra đôi mắt phượng sắc bén lạnh lùng cũng đang nhìn chằm chằm nàng...
Bốn mắt chạm nhau, Sở Lâm Lang liền rơi vào thế hạ phong, nàng không dám đối mắt với hắn lâu, lập tức cúi đầu ăn đĩa trái cây.
Một lúc sau, hàng hóa đã được dỡ xong, nước trà cũng nguội, thế là mọi người lần lượt lên xe ngựa, nhanh chóng tiến về thành Tịch Châu.
Lục điện hạ nhìn qua vẫn khỏe mạnh như cũ, vẫn gầy yếu mà uy nghiêm.
Hắn thấy Chu đại nhân và Tư Đồ Thịnh cùng đến, ít nhiều cũng phải bày tiệc chiêu đãi nhân tài.
Ngoài ra các vị đại nhân, phu nhân quan viên Tịch Châu cũng đều đến, tiện thể cũng coi như đón gió rửa bụi cho bào muội (*) Lục vương phi.
(*Bào muội: em gái cùng cha cùng mẹ)
Trong chốc lát đại sảnh đã trở nên náo nhiệt phi thường, mọi người cùng nhau nâng chén đổi ly.
Những người có thể bị phái đến Tịch Châu không phải kẻ thua cuộc bị đấu đá trên quan trường thì cũng là mấy kẻ thật thà không giỏi leo trèo. Phong cách quan trường ở nơi đây hoàn toàn khác với Liên Châu là nơi then chốt quân sự, mang đặc trưng chất phác của Tịch Châu.
Các vị đại nhân nói chuyện với nhau cũng không cần giấu giếm ẩn ý, cần phải cẩn thận vạn phần.
Chu Tùy An chỉ gặp mặt mấy đồng liêu này, đã thấy thoải mái dễ chịu hơn nhiều.
Các vị phu nhân quan viên đều không mấy khéo ăn mặc, thấy Tạ Du Nhiên mặc một thân kiểu dáng thời thượng đều lần lượt líu lưỡi khen ngợi tiểu thư kinh thành biết ăn mặc.
Mà Sở phu nhân từ Liên Châu đến cũng không tệ, tuy không thấy vải vóc quý giá nhưng dung mạo xinh đẹp như vậy cũng khiến người ta không nhịn được đánh giá từ trên xuống dưới.
Tạ tiểu thư ngồi bên cạnh chị gái Tạ vương phi với dáng vẻ đoan trang, nhìn mấy phu nhân quan viên toát lên vẻ quê mùa này chỉ khách sáo mà nhếch khóe miệng, không có ý muốn trò chuyện kết giao.
Ánh mắt nàng ta quét nhìn, nhìn căn phòng đầy ắp nam nhân - trong đám khoai lang lùn mập già nua xấu xí, chỉ có Tư Đồ Thịnh tựa như trăng sáng sao trời, khiến người ta không thể bỏ qua.
Ngoài ra, đều là một lũ tầm thường... Ồ, vị đại nhân gì đó họ Chu kia cũng miễn cưỡng đủ vào tầm mắt người ta, nghe nói quê hắn ta ở vùng sông nước Giang Khẩu, công tử phương Nam như ngọc, lại là một khí chất ôn nhuận khác.
Nghĩ đến hôm nay Tư Đồ Thịnh vì tránh mình mà nhảy xuống thuyền, Tạ Du Nhiên vẫn canh cánh trong lòng, thừa lúc rảnh rỗi than phiền với tỷ tỷ bên cạnh: "Tư Đồ Thịnh thực sự rất đáng ghét, tỷ phải bảo Lục điện hạ phạt nặng hắn ta!"
Lục vương phi Tạ Đông Ly cũng nghe được chút ân oán giữa muội muội và Tư Đồ đại nhân, đối với chút tâm tư của muội muội cũng hiểu rõ, không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở: "Muội cũng lớn rồi, không còn là trẻ con nữa. Tư Đồ đại nhân tuy là thiếu sư của Lục điện hạ, nhưng cũng là nam nhân ngoài, không thể không tránh hiềm nghi. Muội trêu đùa người ta vốn là không nên, Tư Đồ đại nhân tránh muội có gì sai?"
Tạ Du Nhiên thấy tỷ tỷ không chịu giúp, tức giận đến mức mặt hơi phồng lên.
Nơi đây người đông, tỷ muội cũng không thể tâm sự, nhưng Lục vương phi cảm thấy phải nói chuyện cho tốt với muội muội mình.
Chút tâm tư của muội muội khiến người ta hiểu ra ngay, không gì khác ngoài việc để mắt đến Tư Đồ Thịnh có dung mạo xuất chúng.
Nhưng Tư Đồ Thịnh không đợi nhà họ Tạ mở miệng đã sớm phong thanh ở chỗ Lục điện hạ, hắn chỉ nói mẫu thân hắn qua đời đầu năm ngoái, hắn phải để tang mẫu thân ba năm, trong thời gian này, hắn không muốn nghĩ đến chuyện thành gia.
Nếu tính như vậy, đợi hắn để tang xong, Tạ Du Nhiên sẽ là cô nương gần hai mươi, không thể đợi nổi.
Huống hồ phụ thân sớm đã có ý định muốn gả nàng cho tam nhi tử của Vương Ngự sử đài Ngự sử.
Hiện nay trong triều, trữ quân thái tử và Tứ hoàng tử được Thái Vương nâng đỡ âm thầm đấu đá gay gắt, quan viên có tầm nhìn xa đều không dám đứng về phe nào, chỉ tính toán làm sao để đôi bên đều vừa lòng.
Tạ Thắng tướng quân càng là cao thủ trong số đó. Lúc đầu ông ta chịu gả nữ nhi lớn Tạ Đông Ly cho Lưu Lăng, chính là tính toán vô công vô tội, để nữ nhi hưởng thái bình vô sự.
Hoàng tử bị lạnh nhạt khiến người khác chê cười lại là nơi an ổn thái bình cả đời.
Còn Vương Ngự sử vốn một thân thanh lưu lại càng là người chính trực, Tạ đại nhân rất coi trọng nhà họ Vương, liền có ý kết thông gia.
Tiếc là nhà tốt như vậy Tạ Du Nhiên lại không chịu, cứ nói tam nhi tử nhà họ Vương xấu như cóc nhái dưới ao, nàng có chết cũng không lấy!
Vị tam công tử kia kỳ thực chỉ là mặt có hơi bẹt, thân hình có hơi mập mạp, miệng thì hơi to, mặt mọc chút mụn đỏ, ngoài ra đâu có tệ đến thế!
Hơn nữa nếu Vương công tử đẹp trai thì làm sao đến lượt nhà họ Tạ?
Nghĩ vậy, Lục vương phi cũng lắc đầu thở dài, không muốn nói nhiều với muội muội đang giận dỗi nữa, ngược lại kéo Sở Lâm Lang lại nói chuyện.
Một bữa tiệc rượu trôi qua, Sở Lâm Lang và Lục vương phi trò chuyện rất vui vẻ, rõ ràng đã kết thành bạn thân khuê mật.
Tạ Du Nhiên vừa nhấp rượu, vừa nhướn mày mỏng cười nói: "Sở phu nhân thật là biết dỗ người, tỷ tỷ ta tính tình chậm nhiệt, chưa từng thấy tỷ ấy hợp ý với ai ngay từ lần đầu gặp, người không biết, còn tưởng chính ngươi mới là bào muội của tỷ ấy!"
Sở Lâm Lang cảm thấy lời này chua lè lưỡi, nàng không đoán được mạch của vị Tạ nhị tiểu thư này, cũng không tiện đáp lời, chỉ cười cười rồi gắp thức ăn cho hai người.
Nhưng mặt Tạ Du Nhiên lại nhăn lại, mỉa mai châm chọc Sở Lâm Lang mấy câu.
May mà Sở Lâm Lang có thiên phú dị bẩm, trực giác bên tai là gió tà rít gào, còn về việc Tạ nhị tiểu thư nói gì, nàng hoàn toàn không để tâm.
Sau bữa tiệc, Tạ vương phi bày tỏ lời tạ lỗi với Sở Lâm Lang.
Mẫu thân nàng sinh muội muội ra xong thì luôn yếu ớt, có cao nhân tính toán Tạ Du Nhiên mới sinh ra đã xung khắc với bát tự của phu nhân nên phải gửi đến nhà họ ngoại tránh cho đến năm tám tuổi mới có thể đón về phủ.
Người nhà họ Tạ tin theo, liền gửi Tạ Du Nhiên nuôi ở nhà họ hàng bên ngoại ở thôn quê, mãi đến tám tuổi, vị Tạ nhị tiểu thư này mới về phủ.
Có lẽ vì họ hàng không dám sơ suất, luôn nuông chiều nàng ta nên Tạ Du Nhiên bị nuông chiều đến hư, nếu có lời lẽ xúc phạm, xin Sở phu nhân đừng so đo.
Sở Lâm Lang lúc này mới ngộ ra, tại sao Lục vương phi được giáo dưỡng có tính tình tốt như vậy, lại có muội muội tính nết như con rùa?
Nhưng Tạ nhị tiểu thư có thể ép Tư Đồ Thịnh lòng dạ thâm trầm như vậy phải nhảy sông, quả thực là có cốt cách phi phàm, có chút bản lĩnh trong người!
Chu Tùy An đến Tịch Châu phẩm quan không đổi, vẫn làm thông phán. Nhưng công trình tu sửa đê đập Tịch Châu rất lớn, chức thông phán này không phải là việc nhàn hạ gì, hắn phải chạy ra đê suốt ngày.
Sở Lâm Lang nghe Chu Tùy An than phiền mấy lần về việc cơm nước trên đê đơn sơ đạm bạc lắm, có khi còn lạnh bụng, đòi ăn mì thịt tẩm bột trắng do nàng tự tay làm.
Nên hôm đó đến giữa trưa, nàng mang theo hộp cơm lớn đến đưa cơm cho Chu Tùy An.
Nhưng khi nàng dẫn Hạ Hà và tiểu đồng đến lán che nắng bên bờ đê, Chu Tùy An lại không có ở đó, chỉ có một mình Tư Đồ Thịnh đang xem bản đồ đê đập trên bàn.
Thấy nàng đến, Tư Đồ Thịnh nói Chu đại nhân theo Lục điện hạ đi tuần tra đê đập huyện bên, một lát nữa hẳn sẽ về.
Nói ra thật thú vị, Tư Đồ Thịnh không phải được điều đến Lại Bộ làm việc sao? Sao lại đến Tịch Châu?
Sở Lâm Lang cảm thấy người này dường như mang theo chút sát khí, khắp nơi gây ra mưa máu gió tanh, mỗi lần gặp hắn ta nàng đều gặp xui xẻo.
Cơm đã đưa đến, người cũng không cần ở lại đây, huống hồ giờ nàng nhìn Tư Đồ Thịnh là thấy sợ, càng phải tránh xa một chút.
Nghe nàng muốn về, Tư Đồ Thịnh lại bước ra khỏi lán nói với nàng: "Chu đại nhân không nói với phu nhân, gần đây địa giới Tịch Châu không yên ổn cho lắm, xảy ra mấy vụ cướp của giết người thương nhân, Chu đại nhân không có đây, để ta hộ tống phu nhân về đi."
Nói xong, cũng không đợi Sở Lâm Lang từ chối, hắn liền vẫy tay mời, để Sở Lâm Lang đi trước.
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook