Túy Kiếm Dạ Hành
Chapter 39 Ác ma tìm đến, không phải cũng rất thú vị sao?

 

Ác ma tìm đến, không phải cũng rất thú vị sao?

 “Sư huynh….”

Đàm Nguyệt khẽ nhắm mắt lại một lúc rồi lại mở ra nói tiếp.

 “Muội cũng là sư muội của huynh đúng không? Được gặp lại huynh như thế này quả thực….”

Đàm Nguyệt cố nén để giọng không bị run rồi nói tiếp.

 “Sư huynh, cảm ơn huynh. Nhưng giờ huynh làm ơn tránh đường cho muội. Không biết chừng sư phụ muội cũng sắp tới. Còn đại sư tỷ…”

Đang đứng quan sát cảnh tượng mà những người khác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghe thấy được gọi, Vĩ Như Tuyết lên tiếng.

“Sao thế?”

 “Sư muội không ra gì này xin được thỉnh cầu đại sư tỷ một chuyện. Giờ chúng ta cùng nhau đứng dậy nhé. Nếu thế sẽ không có chuyện gì xảy ra với tất cả chúng ta.”

Không thấy Chân Chiêu Hãn và Vĩ Như Tuyết trả lời, Đàm Nguyệt nói tiếp như thể đang rất lo lắng.

 “Mình đi thôi, đại sư tỷ. Sau này muội sẽ một một nghe lời sư tỷ. Muội xin sư tỷ đấy.”

Vĩ Như Tuyết bất ngờ trước thái độ khác lạ của Đàm Nguyệt, mặt nghiêm lại. Im lặng một hồi, Vĩ Như Tuyết quay sang nhìn Chân Chiêu Hãn nói.

“Ngươi may mắn đấy. Ta sẽ tha mạng cho ngươi, nên ngươi mau đi đi.”

Chân Chiêu Hãn bỗng đưa mắt nhìn ra xa xăm từ Thanh Mai Thủy Lâu, rồi khẽ nói.

“3 người, lên đường bình an nhé.”

Vĩ Như Tuyết nói với biểu cảm lạnh tanh.

“Ngươi dám nói trống không với ta…”

Chân Chiêu Hãn cắt ngang lời Vĩ Như Tuyết.

 “Ngươi nghe về chân ngọc thần công rồi chứ. Sư phụ các ngươi…”

Các đệ tử của yêu ma đồng loạt bất ngờ.

Chân Chiêu Hãn nói tiếp.

“Chắc các ngươi đã nghe chuyện phải là một ngọc nữ không dính níu gì đến nam nhân mới có thể tích lũy được nội công thông qua chân ngọc thần công. Nhưng hắn sư phụ các ngươi không nói đến chuyện ả có thể hấp thụ nội công của những ngọc nữ đó. Dĩ nhiên không chỉ mỗi nội công. Ả sẽ hấp thụ cả nguyên khí nữa. Vậy nên các ngươi càng tích lũy được nhiều nội công, sư phụ các ngươi càng vui. Vỗn dĩ người ta gọi là chân ngọc ma công. Nếu không thì sao là tứ đại ma đầu được.”

Lưu Như Lan nói với khuôn mặt hốt hoảng.

“Không lý nào lại như thế.”

Thế nhưng, Đàm Nguyệt và Vĩ Như Tuyết không hề tỏ ra bất ngờ. Vĩ Như Tuyết có thể mơ hồ đoán ra được, nhưng nàng ta vẫn cảm thấy kì lạ khi Đàm Nguyệt không hề bất ngờ.

“Đàm sư muội, sao muội không bất ngờ? Lẽ nào muội đã biết rồi sao?”

“Dạ không. Muội không biết chi tiết.”

“Vậy tại sao muội không chút gì là bất ngờ thế?”

 “Sư phụ không hề già đi. Sư tỷ cũng nhận ra điều đó mà.”

Lúc nào, giọng nói của một nữ nhân từ nơi xa vọng đến lọt vào tai tất cả mọi người.

 “…..Các đệ tử..”

Cả ba người đều quay đầu nhìn về phía nơi giọng nói của sư phụ họ vang đến.

Lưu Như Lan đứng bật dậy với nét mặt căng thẳng, Vĩ Như Tuyết thở dài. Nhưng, Đàm Nguyệt vẫn đang lo lắng cho Chân Chiêu Hãn.

 “Mộng Nhi sư huynh, muội rất vui được gặp lại huynh. Huynh mau tránh đi.”

Khi Đàm Nguyệt, người mà ai cũng nghĩ là một nữ nhân vô cảm, cứ liên tục thể hiện hành động như thế này, khiên cho Vĩ Như Tuyết đứng ngồi không yên, liền đứng ra giúp đỡ sư muội với vẻ mặt khó chịu.

 “Đi đi. Nếu có cơ hội, sau này ta sẽ sửa cái thói quen này của muội.”

Giọng điệu thì có vẻ thô lỗ, nhưng dù sao Chân Chiêu Hãn cũng có ý nói với sư muội nhất định phải sống. Chân Chiêu Hãn quay đầu lại, đứng nhìn một lúc vào màn đêm nơi yêu ma đang đến.

‘Yêu ma trực tiếp đến đây ư.’

Tự lúc nào, giọng nói của yêu ma đã nghe rất gần.

 “Tất cả….mau lùi lại.”

Làm thế nào mà giọng của một người lại có thể nghe được rõ ràng đến như thế.

Giọng điệu không khác gì đang thì thầm, nhưng là lời thì thầm của ai đó ở bên tai. Nhận ra được sự hiện diện của một cao thủ không tầm thường, khách quan của Thanh Mai Thủy Lâu đứng bật dậy, bắt đầu tản ra bốn phương tám hướng.

Đám người làm và tiểu nhị của Thanh Mai Thủy Lâu ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc và bỏ chạy toán loạn.

Một nữ nhân che mặt bằng miên ti bất ngờ xuất hiện ở nơi cách Thanh Mai Thủy Lâu một chút. Nếu chỉ nhìn vào phục trang và hình dáng thì rất giống với ba nữ nhân kia đến mức khiến người nhìn tự hỏi liệu đây có phải đệ tử của yêu ma không.

Thế nhưng giọng nói của yêu ma có nhuốm màu thời gian khác với các đệ tử.

“Các đệ tử.”

Nhận ra giọng nói khi nổi giận của yêu ma, Vĩ Như Tuyết, Đàm Nguyệt và Lưu Như Lan lập tức quỳ gối xuống cạnh bàn đáp.

“Sư phụ mới tới a.”

Yêu ma nhìn chằm chằm vào đại đệ tử với khuôn mặt được giấu sau miên ti, nói.

 “Tuyết nhi.”

“Dạ thưa sư phụ.”

Yêu ma nhìn chằm chằm vào Chân Chiêu Hãn đang ngồi nguyên vị trí nãy giờ vừa uống rượu vừa tạo ra âm thanh ừng ực, rồi hỏi.

 “Đây là gì thế?”

“Dạ chuyện này…là hắn tự nhiên cầm rượu sang, rồi đề nghị ngồi cùng bàn với tụi con. Con đang đuổi hắn đi rồi. Sư phụ không cần bận tâm đâu.”

Vĩ Như Tuyết trả lời xong, nàng ta bất giác co rúm người lại. Tuy khoảng cách khá xa, nhưng nàng ta biết chiếc roi da của sư phụ có thể bay đến tận đây. Lưu Như Lan vừa nhìn xuống sàn vừa rưng rưng, Đàm Nguyệt cũng nhìn xuống dưới sàn không nói lời nào.

Yêu ma đáp.

“Vậy sao?”

“Dạ.”

Yêu ma gật đầu rồi nói ngắn gọn.

“Vậy giết hắn đi.”

Vĩ Như Tuyết đảo mắt liên hồi rồi đáp lại.

 “À, có vẻ như hắn là người của Trường An hắc đạo ạ.”

“Tuyết nhi.”

“Dạ.”

“Dạo này con hay bị lạc lối nhỉ. Việc này thường xảy ra khi đã quen với thần công. Ta đã nhắc con phải cẩn thận với nam nhân rồi mà. Thôi thế cũng tốt. Người của Trường An hắc đạo thì chắc hẳn thực lực cũng rất ra gì. Hãy tự tay giết chết hắn để trút bớt gánh nặng trong lòng. Ta sẽ tha thứ chuyện hôm nay cho con.”

Yêu ma dứt lời.

Chân Chiêu Hãn thở dài, cầm bình đỗ khang tửu lên đổ trực tiếp vào miệng mình.

Đỗ khang tửu đổ xuống như một dòng thác nhỏ rồi biến mất trong miệng và cổ họng Chân Chiêu Hãn. Tiếng ừng ực vang lên trong cổ Chân Chiêu Hãn.

Đó là một hành động đủ để thu hút sự chú ý và khiến cho cuộc trò chuyện của mọi người dừng lại.

Chân Chiêu Hãn đã nghĩ yêu ma sẽ trực tiếp ra tay. Rất đơn giản. Khi lòng kiêu hãnh và trái tim của ai bị chà đạp trước, người đó sẽ tự động ra tay.

Cạch!

Đặt bình rượu xuống, Chân Chiêu Hãn quay sang Đàm Nguyệt cũng đang nhìn y, mỉm cười. Trong ánh mắt của Chân Chiêu Hãn chứa đựng tình cảm dịu dàng của sư huynh dành cho sư muội. Đàm Nguyệt cũng đọc được ý không phải lo cho ta trong ánh mắt của Chân Chiêu Hãn. Thế nhưng đối thủ là ai mà không lo lắng được kia chứ.

Thế nhưng, ngay sau đó, Chân Chiêu Hãn quay đầu trong tư thế ngồi, nhìn chằm chằm vào yêu ma rồi nói.

 “Ngươi mới nên cẩn thận với nam nhân.”

“Cái gì?”

Hơi men trong đỗ khang tửu đã lan rộng khắp toàn bộ cơ thể Chân Chiêu Hãn, khoảng cách giữa hai lông mày của yêu ma dần thu hẹp lại. Cùng lúc đó, khuôn mặt của Vĩ Như Tuyết, Đàm Nguyệt và Lưu Như Lan trắng bệch ra. Các đệ tử lần lượt từng người có suy nghĩ như thế này.

 ‘Tên điên …’

 ‘Sư huynh, rốt cuộc tại sao huynh lại làm thế…’

 ‘Người này là gì thế?’

Đột nhiên hấp thụ một lượng rượu lớn vào trong cơ thể, ánh mắt Chân Chiêu Hãn nhìn yêu ma dần chuyển sang màu xám tro.

Quan sát dáng vẻ đó, yêu ma nhẹ nhàng vẫy tay về phía các đệ tử. Ngay lúc đó, Vĩ Như Tuyết túm lấy gáy các sư muội bay lên rồi đáp xuống một nơi cách xa chỗ hiện tại.

Chân Chiêu Hãn đang ngồi một mình trên Thanh Mai Thủy Lâu kéo dài dọc theo bờ hồ.

Trong khi các đệ tử đứng chờ ở nơi cách khá xa, yêu ma từ từ nhìn xung quanh. Trong mơ, ả ta cũng không ngờ được rằng ở Trường An hắc đạo này lại xuất hiện một kẻ dám một mình đứng ra đối đầu với mình.

Ả hơi sững lại nghi ngờ, liệu đây có phải cái bẫy do thủ lĩnh của Trường An hắc đạo tạo ra không. Đây có thể gọi là sự thận trọng hiếm thấy của một kẻ mạnh ở cỡ này. Tuy nhiên cho dù ả có nhìn xung quanh cố gắng tìm kiếm sự hiện diện của cao thủ, nhưng chỉ có duy nhất một nam nhân với ánh mắt kì lạ đang ngồi ở vị trí này.

Yêu ma từ từ tiến lại gần rồi bước lên Thanh Mai Thủy Lâu. Thế nhưng dáng vẻ di chuyển của ả nhanh đến mức không thể nào biết được ả đang bước đi hay đang trượt.

Nhoáng cái yêu ma đã đến bên cái bàn, ả nhìn chằm chằm xuống gương mặt của Chân Chiêu Hãn rồi lên tiếng.

 “Lần đầu ta thấy ngươi. Ngươi biết ta là ai mà vẫn dám nói như thế sao?”

Chân Chiêu Hãn hơi chau mày lại, lấy một tay xoa xoa quanh mũi.

 “Mùi gì thế nhỉ”

Quá bất ngờ trước câu nói của Chân Chiêu Hãn, yêu mau ôm lấy cái trán bằng bàn tay đang run lên và ngay lập tức ngồi xuống phía đối diện Chân Chiêu Hãn lên tiếng.

 “Ta…nên giết ngươi như thế nào mới thỏa lòng được nhỉ?”

Yêu ma bỏ miên ti ra để lộ khuôn mặt có vẻ hơi mệt mỏi. Dù sao thì những nam nhân thấy mặt ả cũng đều phải chết. Biết được điều này nên biểu cảm của các đệ tử ả càng xầm xì lại hơn.

Yêu ma mỉm cười.

Vì ả biết rõ phản ứng của nam nhân khi nhìn thấy khuôn mặt mình, cho dù có biết ả là yêu ma hay không. Đây là niềm tự hào về vẻ đẹp của mình. Theo một cách nào đó, yêu ma là một nữ nhân bị ám ảnh trong việc phải duy trì được ngoại hình của mình hơn là chuyện võ công.

Chân Chiêu Hãn bật cười trước thái độ của yêu ma.

Thật kinh tởm khi một nữ nhân cùng tuổi với sư phụ y lại có khuôn mặt như thế này. Chân Chiêu Hãn cũng nhìn thấu tâm trí đang hành động theo cách này của yêu ma. Đây là thói quen của cường giả. Là thích đùa giỡn với đối phương trước khi ra tay giết họ. Thế nhưng, Chân Chiêu Hãn cũng đang có ý định trêu ghẹo trái tim tứ đại ma đầu- Yêu ma.

Chân Chiêu Hãn nói với biểu cảm nghiêm túc.

 “Ta nghĩ, bà nên đeo lại chiếc miên ti kia sẽ ổn hơn đấy.”

Ngay khi Chân Chiêu Hãn vừa nói xong, đã xuất hiện một đòn tấn công chứa đầy ý đồ tát thẳng vào mặt yêu ma. Đòn tấn công đã đem đến một sự thay đổi đáng kể. Sau khi Chân Chiêu Hãn đáp trả bằng cầm nã thủ pháp, bàn tay lệch quỹ đạo của yêu ma đã tóm lấy cổ tay của Chân Chiêu Hãn. Lúc đó, ngay khi Chân Chiêu Hãn rút cánh tay ra, bàn tay còn lại của yêu ma cũng lập tức bay theo.

Chân Chiêu Hãn vừa đối phó phía tọa trường, bàn tay của hai người chạm nhau phát ra một tiếng nổ lớn bên trong Thanh Mai Thủy Lâu.

Đoàng!

Toàn bộ Thanh Mai Thủy Lâu rung chuyển, cùng lúc đó thân hình của Chân Chiêu Hãn bay về phía hồ Thanh Mai trong tích tắc.

Yêu ma cũng vươn tay ra như thể không để cho Chân Chiêu Hãn bay mất, ả lôi bạch long tiên ra. Đây không phải là binh trường khí có thể so sánh với bạch xà tiên mà đại đệ tử sử dụng. Vì binh trường khí này là bạch long tiên khó có thể bị trầy xước cho dù có va chạm với một thanh bảo kiếm. Yêu ma có ý định quấn chặt lấy chân Chân Chiêu Hãn kéo y lại chỗ ngồi. Giống hình ảnh của mèo vờn chuột. Chiếc bạch long tiên đã bay theo đuổi kịp Chân Chiêu Hãn.

Xoẹt!

Chân Chiêu Hãn thu mình lại trong không trung, tránh đòn tấn công của bạch long tiên một cách suýt soát, sau đó xoay người và nhẹ nhàng hạ xuống bờ hồ bằng cả hai chân. Chiếc bạch long tiên bị thu lại sau khi bỏ lỡ mục tiêu.

Phải tới lúc đó yêu ma mới nhận thức được Chân Chiêu Hãn không phải một con chuột. Ả ta cảm thấy khó chịu khi sức mạnh được phát hiện theo cách này.

Yêu ma vốn chỉ định ngồi im trong tư thế này để giết chết Chân Chiêu Hãn, nhưng cuối cùng ả ta cũng phải đứng dậy, bước ra phía bờ hồ gửi lời khen đến Chân Chiêu Hãn.

 “Động tác nhanh nhẹn đấy.”

Mặc cho yêu ma có đến gần hay không, Chân Chiêu Hãn vẫn đứng quay lưng lại với ả, đưa mắt nhìn những cơn sóng nhỏ trên mặt hồ Thanh Mai. Sau màn giao hữu vừa nãy, cơn đau nhức toàn thân kéo đến. Cảm nhận được cơn đau, y liền nghĩ đến sư phụ độc ma, những ngày tháng đau đớn dần hiện về như đèn kéo quân.

Không biết từ khi nào những nỗi đau đã trở thành nguồn gốc duy trì cuộc sống của y. Chân Chiêu Hãn một mình nhìn ngắm hồ Thanh Mai, cười đầy tự phụ. Vì y đã quá quen và cũng vui mừng khi gặp lại nỗi đau này.

Soeng..

Chân Chiêu Hãn rút song nguyệt đao ra, ánh trăng chiếu rọi vào lưỡi đao. Lúc đó, yêu ma đang tiến lại gần lên tiếng.

 “Song Nguyệt đao?”

Yêu ma ngay lập tức đã nhận ra song nguyệt, ả vừa cười khẩy vừa nói.

 “Trong thời gian không gặp Độc Ma, thì ra hắn cũng đã có đệ tử rồi nhỉ. Ngươi mau quỳ gối ở đó, gọi sư phụ ngươi ra. Ta sẽ trực tiếp đối đầu với ông ta.”

Liệu đây có phải câu hỏi với ý đồ để nắm bắt tình hình xung quanh vì sợ Độc Ma không?  Yêu ma tiến lại gần như thể sẽ tấn công ngay lập tức, rồi nói ra những lời như thế.

Ngay lúc đó, Chân Chiêu Hãn quay lại đáp.

“Sư phụ ta không ở đây.”

“Vậy sao?”

 “Vậy nên ngươi ngậm miệng lại, lôi bạch long tiên của ngươi ra.”

Yêu ma trợn mắt, vung tay lôi bạch long tiên ra ném nó bay về phía Chân Chiêu Hãn. Đế tránh được bạch long tiên đang lao tới với tốc độ không tưởng ấy, Chân Chiêu Hãn đã phải lùi lại trong tư thế vẫn lơ lửng trên không trung, chiếc bạch y trường sam bị rách một miếng nhỏ.

Cổ áo của Chân Chiêu Hãn bị cắt chỉ trong một lần.

Yêu ma nở một nụ cười thỏa mãn. Vì nếu là cao thủ vượt trội hơn ả, chắc chắn sẽ tránh được đòn tấn công này một cách gọn gàng. Thế nhưng, rốt cuộc chiếc cổ áo bị cắt đứt trong gang tấc kia liệu sẽ lừa được ai?

Đột nhiên, những câu nói của Khổng Tử sượt ngang qua đầu Chân Chiêu Hãn.

Bị lừa hay bị giết, hoặc thỉnh thoảng là ác ma tìm đến, điều đó chẳng phải cũng rất thú vị sao?

Chân Chiêu Hãn nhìn vào mắt yêu ma, nở một nụ cười như vị tà ác quân tử.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương